Ở một đầu bàn ăn có bày bát cháo nóng hổi và một ít đồ ăn thường thấy trong các bữa sáng của người Trung Quốc.


Thẩm Mộ Khanh quay đầu, kinh ngạc nhìn Charlotte đứng sau lưng mình.


Trên khuôn mặt của bà ấy vẫn luôn nở nụ cười chuẩn mực trong công việc, thấy Thẩm Mộ Khanh nhìn mình, bà ấy bèn giải thích một câu:

“Đây là bữa sáng theo lời dặn của ngài Fred, mời cô dùng bữa.



Nói xong, bà ấy tiến lên, kéo ghế ra, chờ Thẩm Mộ Khanh ngồi vào chỗ.


Thẩm Mộ Khanh nhìn chăm chú vào những món ăn trước mặt, ký ức chôn giấu dưới đáy lòng bỗng chốc ùa về.


Cô tới Đức đã được một năm, trong lòng vẫn luôn nhớ nhung quê hương.


Muốn ăn một bữa cơm Trung thật ngon ở Đức quả là khó khăn.


Huống hồ cô còn thuộc giai cấp tầng đáy của xã hội Đức.


Cô lau đôi mắt ướt nhòe, quay qua nở nụ cười đầu tiên với Charlotte đứng bên cạnh:

“Cám ơn bà, Charlotte.




Mặt cô cười tươi, ngọt thấm vào tận đáy lòng.


Nhưng Charlotte tỏ ra thờ ơ, chỉ khom nhẹ người rồi lùi lại một bước: “Cô nên chờ ngài Fred về rồi đích thân cảm ơn ngài ấy.



Nhắc tới người đàn ông kia, Thẩm Mộ Khanh chỉ còn biết bĩu môi không phục.


Hóa bi phẫn thành cảm giác thèm ăn, cô cầm dao nĩa xiên vào chiếc tiểu long bao trong bát.


Thấy Thẩm Mộ Khanh đã bắt đầu im lặng ăn cơm, Charlotte rời khỏi phòng ăn, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số điện thoại.


“Thưa ngài, cô ấy đang ăn cơm rồi, ngài cứ yên tâm.



Bà ấy nói xong, trong điện thoại vang lên tiếng cười khẽ: “Giữ cô ấy ở lại biệt thự, nhớ chưa? Charlotte.



“Vâng, thưa ngài.



Sau khi báo cáo xong, bà ấy lập tức cúp máy.


Không biết bà ấy đi vào căn phòng nào, giống như hôm qua, bà ấy lại biến mất khỏi ngôi biệt thự này.


Sức ăn của Thẩm Mộ Khanh vốn ăn rất nhỏ nên chẳng mấy chốc cô đã no.


Cô ra khỏi phòng ăn, nhìn ngôi biệt thự không một bóng người, cẩn thận quan sát.


Ngôi nhà này xa hoa mà không lộ vẻ quê mùa.


Diện tích rộng thế này chắc hẳn cách nội thành rất xa.


Nghĩ tới đây, tâm trạng Thẩm Mộ Khanh càng thêm buồn như đưa đám.


Cho dù có chạy trốn thì cô cũng sẽ chết vì mệt mất thôi.



Cô đưa mắt nhìn quanh, chợt phát hiện ra đằng sau ngôi biệt thự này có một vườn hoa, nhìn qua ô kính cửa sổ vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp mặc sức sinh sôi ngoài vườn hoa.


Đôi mắt hạnh sáng lên lấp lánh, cô thong thả đi về phía cửa dẫn ra vườn hoa.


Cho tới khi thực sự mở được cửa ra, Thẩm Mộ Khanh dường như mới cảm nhận được hương vị của tự do là như thế nào.


Gió nhẹ lướt qua, ánh nắng ấm áp.


Tất thảy hương hoa bỗng chốc ùa tới.


Tuy đi chân trần nhưng điều này không ảnh hưởng tới tâm trạng của Thẩm Mộ Khanh vào khoảnh khắc này.


Cô giẫm nhẹ lên bãi cỏ êm ái.

Hơi lạnh bất chợt ngấm vào da thịt khiến ngón chân mịn màng của cô rụt lại.


Cô bật cười vô tư lự, thoải mái cất bước thong thả đi vào trong vườn hoa.


Fred vừa giải quyết xong công việc đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Charlotte.

Anh bèn đưa một tay lên gỡ chiếc kính gọng vàng ra, thả xuống mặt bàn.


Fred day thái dương nhức mỏi, bảo Bach nghe điện thoại hộ mình.


“Được, tôi sẽ báo lại với ngài ấy.



Sau khi nghe Charlotte nói xong, Bach nhíu mày lại.


Biểu cảm này bị Fred nhìn thấy.


“Có chuyện gì vậy?”

Bach không dám thở mạnh, khom người, thuật lại đúng những gì Charlotte nói: “Thưa ngài, cô ấy biến mất rồi.



Ầm!

Fred vớ lấy pho tượng để trên bàn ném mạnh xuống đất, suýt trúng vào chân của Bach.


Anh ném mạnh tới mức sàn nhà bị nứt một vết nhỏ.


Con ngươi màu xanh nhạt ánh lên vẻ điên cuồng.

Không được mắt kính che đi, sự ngang ngược trong đôi mắt ấy bộc lộ hết ra ngoài.


“Biến mất là thế nào?”

Từng chữ từng câu anh nói lạnh như khối băng đập vào người Bach.


Bach không dám làm tiếng, chỉ có thể im lặng chờ đợi ngài Fred mà anh ấy tôn sùng nhất nguôi ngoai lửa giận.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương