Độc Chiếm Em, Để Em Trạch
-
Chương 11: Trạch mười một
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thương Am bình thường đều sáu giờ dậy. Kể cả tối hôm trước có xã giao thì cũng là sáu rưỡi dậy. Những lần hiếm hoi bị bệnh, thì bảy giờ dậy.
Hôm nay hắn bảy rưỡi mới dậy, thậm chí sau khi dậy vẫn nhìn thấy quầng thâm rõ ràng dưới mắt.
Hắn vội vàng nhanh chóng mặc quần áo, định trực tiếp đi làm. Đi tới cửa mới phát hiện Du Dữu cũng đi theo đeo sẵn cặp trên lưng, ngồi cạnh chân hắn buộc dây giày. Đỉnh đầu tròn có vài sợi tóc đứng thẳng, thẳng tắp hướng về phía hắn.
Như học sinh tiểu học.
Du Dữu ngẩng đầu, phát hiện Thương Am đang nhìn mình thì vội vàng đứng dậy “Chúng ta đi thôi!”
“Tôi đi làm, cậu đi đâu thế?” Thương Am không nhúc nhích, đứng tại cửa nhìn cậu.
Du Dữu lí lẽ hùng hồn trả lời: “Ăn cơm.”
“Cậu ăn ở nhà. Trứng gà, bánh mì, cà chua, còn có sữa bò có hết trong tủ lạnh. Chán thì đi phòng khách, laptop ở bàn bên trong có thể dùng.”
Du Dữu khiếp sợ nhìn hắn.
Ngay lúc Thương Am cho rằng sẽ thấy cậu nũng nịu cầu xin, nói rằng phải ăn chung với mình thì ngạc nhiên trên mặt Du Dữu dần dần chuyển thành cảm giác thương cảm không thể tưởng tượng được.
Đúng, thương cảm.
“Chú Thương, ăn sáng ngày cuối tuần của chú cũng giống y hệt ngày bình thường thế ạ?”
Cái này thì có vấn đề gì?
Thương Am từ chối cho ý kiến, cũng không lãng phí thời gian nói lại mà trực tiếp mở cửa đi ra ngoài, để Du Dữu lại trong nhà đầy lạnh lùng.
Du Dữu thở dài, nghĩ địa vị của mình là con mà lại dùng tâm trạng của một ông bố già để mở tủ lạnh ra.
Tuy không cắm điện nhưng trong tủ vẫn còn hơi lạnh, theo kế hoạch thì đến mai sẽ ăn hết đồ giữ tươi, thế cũng đủ rồi.
Giống như lời Thương Am nói, có sữa bò, bánh mì lát, trứng gà, cà chua. Ngoài ra thì cũng chỉ còn mấy bình nước khoáng và một túi thịt xông khói nhỏ.
Du Dữu lấy ra hai quả trứng gà, một lát thịt xông khói để tự tạo cho mình một trăm điểm. Sau đó đổ sữa bò, kết hợp với lòng trắng trứng làm món song da sữa[1]. Làm xong thì cũng đã chín giờ, chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.
Kèm caption: Tui là giỏi nhất!
Cậu còn chưa kịp ăn xong thì ảnh đã có like, còn tặng một cái comment.
[Nhìn đã thấy thơm rồi, là em tự làm hả?]
Người like và bình luận đều là Tiêu học trưởng.
Du Dữu vừa cười vừa ấn mở cửa sổ chat nhỏ, muốn nhắn với học trưởng hai câu. Nghĩ lại thì thôi.
Đã nói là giữ khoảng cách với học trưởng. Hôm nay phải giữ vững khoảng cách thực chất chính là giữ mệnh học trưởng nên không thể qua loa được. Từ xưa đến nay có mẹ chồng ăn dấm với con dâu thì tương lai có thể có chú ăn dấm của bạn thân của con!
Hình như có gì đó là lạ.
Du Dữu đang do dự thì vòng bạn bè lại được like thứ hai, là thím ở nhà ăn, tặng kèm comment ha ha ha.
Cậu mở ký ức của nguyên chủ, lúc trước là cậu ta thêm wechat của thím ở nhà ăn. Lúc thím thuận miệng nói lo rằng mình không theo kịp người trẻ, lộ ra lạc hậu thì cậu ta đã trả lời là khi không theo kịp có thể comment ha ha ha là được.
Cậu không chờ được Thương Am like, trong nhà lại không có coca để uống nên vẫn thấy thiếu thiếu gì đó. Du Dữu không có cách để gọi thức ăn ngoài, cũng không đi ra ngoài được. Nếu như sau khi ra ngoài muốn về thì cậu không có chìa khóa cửa. Đã nói tối nay muốn ở một ngày nữa nên cũng chẳng thể ngồi mãi ngoài cửa nhà.
Thế là mở khung chat nhỏ hỏi Thương Am rằng địa chỉ có thể gọi đồ ăn ngoài ở đâu, sau đó thì để điện thoại sang một bên.
Từ khi nhắn tin điện thoại đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc chờ rất lâu mới có phản hồi.
Ngày đầu tiên hệ thống không ở, nhớ nó.
Năm giây sau hệ thống đã bị Du Dữu quẳng ra sau vì ở trước mặt cậu là thứ khiến bùng cháy lên nhiệt huyết chiến đấu của cậu!
Từ khi xuyên qua đến giờ cậu vẫn chưa động đến máy tính lần nào. Máy tính trước mặt vẫn là do Thương Am sợ cậu chán nên lấy ra cho cậu mượn.
Kỳ thật coi như không có máy này thì cậu cũng có thể ra quán net. Nhưng nghĩ đến không về được phòng nữa thì từ bỏ. Không khí trong quán net phần lớn rất không tốt, cậu cũng không muốn dính phải mùi khó chịu.
Chơi trò chém chém giết giết đến trưa, khi thấy đói bụng mới nhớ xem điện thoại.
Thương Am thế mà lại trả lời cậu, cực kì quan tâm mà gửi cho một địa chỉ. Hai phút trước còn gửi đến một tin thứ hai, chỉ có hai chữ: mở cửa.
Ngay sau đó thì có tiếng đập cửa.
Đoạn này hình như có chút phổ thông khiến Du Dữu không tự chủ nghĩ đến mấy phim tình cảm cẩu huyết. Nữ chính gặp đủ loại phiền phức nên nhắn tin phàn nàn với nam chủ nhưng không nhận được trả lời. Lúc đang đau lòng thì có một cuộc gọi đến bảo ra cửa, chạy như bay ra mở cửa thì thấy nam chính đang đứng đó thở hồng hộc.
Chao ôi.
Vừa rồi thấy Thương Am gửi đến hai chữ, nhìn có vẻ rất nghiêm túc. Điều đó khiến lúc Du Dữu mở cửa chưa kịp chỉnh lại biểu cảm trên mặt, vẫn mang vẻ vừa sốt sắng vừa vặn vẹo, vừa vui vẻ lại ghét bỏ.
“Thức ăn ngoài của ngài, Hựu tiên sinh có đúng không ạ?”
Du Dữu bất ngờ, gật gật đầu rồi nhận đồ. Shipper trước khi đi còn quan tâm mà đóng cửa hộ cậu.
Đây đúng là, quá vui rồi.
Mở ra xem là cơm gà chiên, còn có một phần salad nhỏ.
Du Dữu ngồi lại ghế, bỗng thở dài.
Đời trước sau khi cả đêm không ngủ, chơi game tới trưa rồi lúc nhận thức ăn ngoài… sau đó thì chết rồi.
Tuy rằng tối hôm qua cậu không thức suốt đêm, Thương Am cũng không thể biết thực ra cậu rất thích phát minh vĩ đại – thức ăn ngoài này. Nhưng giờ này khắc này, ngồi lại trước laptop, nhìn hộp cơm trong tay cậu thấy rất cảm động.
Rõ ràng chỉ mới hai ngày mà cậu có ảo giác như là ‘cuối cùng tui cũng được trạch tiếp rồi!’.
Vì tâm trạng tốt nên Du Dữu ăn cơm xong không chơi game nữa, bật máy bắt đầu tìm việc.
Trước khi cậu xuyên thì mấy năm bận rộn công việc, nhưng công việc thực chất là việc có thể làm ở nhà cũng được. Nếu tìm được con đường thích hợp thì cậu có thể nhặt lại nghề cũ. Nếu không có những áp lực như nhà, xe, dưỡng lão thì cậu có thể thả lỏng chút, chỉ kiếm đủ tiền tiêu vặt là được.
Máy tính của Thương Am nên không quá khỏe, Du Dữu trực tiếp chọn một trò chơi nhỏ, mang theo chút cảm giác làm nóng người tạo ra một trò chơi chữ.
Người chơi chỉ cần chọn các phương án để đi đến các kịch bản khác nhau, thiết kế cũng không cần nhiều. Cậu chỉ cần hoàn thiện phương án đề ra, chương trình cũng đơn giản. Chỉ cần kịch bản đủ thú vị, đăng lên kho ứng dụng rồi bán rẻ một chút… Thì thể nào cũng có thể kiếm chút tiền?
Về phần kịch bản thì cậu có thể dựa vào ký ức, dùng một game mình từng làm hồi đi học.
Game hồi đó cũng không thành công lắm, về sau cậu vẫn thấy tiếc cho game đó. Bởi vì sau khi học tập trưởng thành hơn thì cậu đã tìm được khuyết điểm trong game. Nếu có một cơ hội thì có thể làm trò đó hài lòng hơn nữa. Tiếc là về sau bị bận rộn và áp lực khiến cậu không thể vùi đầu vào một trò chơi nhỏ như thế nữa.
Du Dữu còn chưa cảm thấy mình làm được việc gì thì trời đã tối. Điện thoại bị cậu vứt sang một bên, thỉnh thoảng mới nhìn một chút. Thấy thông báo đến không phải là tin của Thương Am thì cũng không mở ra xem.
Nghĩ đến sắp tới giờ Thương Am đi làm về nên Du Dữu kết thúc công việc hôm nay, ấn lưu lại. Đang thao tác thì âm thanh nhiễu quen thuộc lại đến.
Lần này còn kịch liệt hơn hai lần trước, đến cũng bất ngờ, thậm chí còn có cảm giác đau đớn đi kèm. Cảm giác này rất kỳ quái, giống như trực tiếp đâm vào linh hồn, cực kì cực kì đau, lại khiến người khác cảm thấy mờ mịt, không rõ đau ở đâu.
Lúc tiếng khóa cửa chính ở ngoài vang đến cậu đã không chịu được, mắt tối sầm lại, ngã từ trên ghế xuống, không nghe được gì cả.
Thân thể này của mình sẽ không phải là… mắc bệnh hiếm gặp gì chứ…?
Đang nghĩ như thế, không biết qua mấy giây bỗng thấy đau đớn cùng tạp âm yếu dần. Trước khi những thứ này hoàn toàn biến mất, trong tích tắc Du Dữu nghe thấy một tiếng ‘Keng’.
Trong nhà này… có lò vi sóng sao?
Cậu hoảng hốt mở to mắt, thấy đôi mắt của Thương Am đang lẳng lặng nhìn mình.
“Chú, ngài về rồi…”
Bàn tay dịu dàng vuốt nhẹ nhàng sau gáy cậu, ép những sợi tóc không nghe lời xuống, lại buông ra rồi lại đè ép xuống.
Nhiệt độ ấm áp lại như nước chảy xua tan hết những khó chịu.
Lúc mở miệng chào cậu vô ý thức bật cười, rồi nhìn thấy Thương Am nhíu mày, có vẻ không thích cậu cười như thế.
Du Dữu đầu còn mơ hồ, nghi hoặc hơi nghiêng đầu xuống sau đó có đồ vật lạnh buốt lăn từ khóe mắt xuống.
Ấy?
Cậu sờ một chút, là ướt.
Ướt!!
Đổi thân thể xong đúng là không giống xưa! Cậu có thế mà đã khóc!!!
Du Dữu vừa mới khiếp sợ không đến hai giây, Thương Am đã nhìn ra cậu không sao rồi, đỡ cậu đứng dậy khỏi thảm, ngồi xuống ghế salon.
Tiếc quá, thế mà không lợi dụng được cơ hội này giả vờ mong manh đáng thương, còn cười ngu như thế… Du Dữu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhớ đến hệ thống có nói làm nũng bán thảm có thể chiếm được hảo cảm, cảm thấy mình cực kì không hăng hái.
Đúng rồi, cậu vừa nghe được tiếng ‘Keng’, hay là hệ thống về rồi?
Du Dữu ngồi ngơ ngác, gọi mấy câu trong đầu nhưng vẫn không nghe được hệ thống trả lời.
Ảo giác sao?
“Uống nhiều nước ấm.” Tiếng Thương Am gọi cậu trở lại “Sau đó đến ăn cơm.”
Nhìn thấy một bàn rõ ràng là đồ mang từ quán ăn về thì Du Dữu càng hối hận, càng thấy mình không hăng hái. Mà những đồ ăn đó giống đồ hôm qua cậu làm như đúc: gà xào sả ớt, đậu rim nước tương, sườn xào chua ngọt.
Cậu thế mà lại để mục tiêu nhiệm vụ mua đồ ăn ngoài! Ban đầu cậu định bận xong sẽ đi nấu cơm mà!
Nguyên liệu nấu ăn tối qua chuẩn bị vẫn còn thừa, cậu định hôm nay xuống bếp lần nữa, cuối cùng lại bận quá quên mất…
Du Dữu che mặt, cảm thấy đáng đời mình không làm giảm được giá trị hắc hóa.
Tuy rằng bây giờ hắc hóa giá trị đang là bao nhiêu, cậu cũng không có cách để biết…
Nhưng mà buổi trưa hôm nay không phải mải chơi game, nếu giải thích rõ với Thương Am chắc sẽ không bị cho là ham ăn biếng làm ha?
Du Dữu đi đến ngồi xuống, trước khi ăn nhỏ giọng nói “Chú, ban đầu cháu định xuống bếp lần nữa, định làm cơm chờ chú về. Nhưng bận rộn thì quên mất…”
“Ừm.”
“Cháu không chơi game. Chính là, là bây giờ đang ăn của ngài, ở nhà ngài. Thành ra cháu cũng áy náy. Đúng lúc ngài để cháu dùng máy tính, cháu định kiếm vài cách kiếm tiền vặt từ trên mạng.” Du Dữu giữ vẻ mặt nghiêm túc nói, sau đó nghĩ đến gì đó nói bổ sung “Đúng lúc hai hôm nay cháu vẫn cứ đau đầu, chờ cháu kiếm được tiền rồi thì không cần phiền chú chăm sóc cháu mấy thứ này nữa.”
Có thể lấy tiền của mình tự đi khám, tự nộp tiền thuốc. Không thể cứ chờ Thương Am đến xoa đầu dỗ mình được.
Nói cho cùng thì mình và Thương Am cũng không có quan hệ gì, lấy đâu ra người hảo tâm giúp đỡ nhiều thế. Cũng không thể tất cả những việc như Thương Am quan tâm chi tiền đều coi là chuyện tất nhiên.
Hơn nữa hệ thống nói năm ký chủ trước đều thất bại ở chỗ Thương Am, lại còn chết rồi. Du Dữu nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu sao họ lại chết. Nhưng mà kiếm nhiều tiền luôn luôn không sai. Trong tay mình có tiền thì sẽ không thể tùy tiện chết đói.
Ừ, chờ đến lúc kiếm được thì có thể dùng tiền của mình mua nguyên liệu nấu ăn, thế thì thành ý sẽ càng nhiều!
“Thật sao?”
Thương Am cũng không vội ăn cơm, nắm vuốt đôi đũa nhẹ nhàng chạm vào rìa đĩa, giọng nói có chút nguy hiểm “Hối hận để tôi chăm sóc cậu rồi?”
Du Dữu sững sờ.
Ài, chú của tui đây, đây là… đau lòng cho tui?
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: Chờ tui trở lại dùng giá trị hắc hóa đập vào mặt cậu để giúp cậu tỉnh lại nha!
[1] Song da sữa: bản gốc (双皮奶). Bác nào biết tên tiếng Việt của món này bảo em nhé.
Thương Am bình thường đều sáu giờ dậy. Kể cả tối hôm trước có xã giao thì cũng là sáu rưỡi dậy. Những lần hiếm hoi bị bệnh, thì bảy giờ dậy.
Hôm nay hắn bảy rưỡi mới dậy, thậm chí sau khi dậy vẫn nhìn thấy quầng thâm rõ ràng dưới mắt.
Hắn vội vàng nhanh chóng mặc quần áo, định trực tiếp đi làm. Đi tới cửa mới phát hiện Du Dữu cũng đi theo đeo sẵn cặp trên lưng, ngồi cạnh chân hắn buộc dây giày. Đỉnh đầu tròn có vài sợi tóc đứng thẳng, thẳng tắp hướng về phía hắn.
Như học sinh tiểu học.
Du Dữu ngẩng đầu, phát hiện Thương Am đang nhìn mình thì vội vàng đứng dậy “Chúng ta đi thôi!”
“Tôi đi làm, cậu đi đâu thế?” Thương Am không nhúc nhích, đứng tại cửa nhìn cậu.
Du Dữu lí lẽ hùng hồn trả lời: “Ăn cơm.”
“Cậu ăn ở nhà. Trứng gà, bánh mì, cà chua, còn có sữa bò có hết trong tủ lạnh. Chán thì đi phòng khách, laptop ở bàn bên trong có thể dùng.”
Du Dữu khiếp sợ nhìn hắn.
Ngay lúc Thương Am cho rằng sẽ thấy cậu nũng nịu cầu xin, nói rằng phải ăn chung với mình thì ngạc nhiên trên mặt Du Dữu dần dần chuyển thành cảm giác thương cảm không thể tưởng tượng được.
Đúng, thương cảm.
“Chú Thương, ăn sáng ngày cuối tuần của chú cũng giống y hệt ngày bình thường thế ạ?”
Cái này thì có vấn đề gì?
Thương Am từ chối cho ý kiến, cũng không lãng phí thời gian nói lại mà trực tiếp mở cửa đi ra ngoài, để Du Dữu lại trong nhà đầy lạnh lùng.
Du Dữu thở dài, nghĩ địa vị của mình là con mà lại dùng tâm trạng của một ông bố già để mở tủ lạnh ra.
Tuy không cắm điện nhưng trong tủ vẫn còn hơi lạnh, theo kế hoạch thì đến mai sẽ ăn hết đồ giữ tươi, thế cũng đủ rồi.
Giống như lời Thương Am nói, có sữa bò, bánh mì lát, trứng gà, cà chua. Ngoài ra thì cũng chỉ còn mấy bình nước khoáng và một túi thịt xông khói nhỏ.
Du Dữu lấy ra hai quả trứng gà, một lát thịt xông khói để tự tạo cho mình một trăm điểm. Sau đó đổ sữa bò, kết hợp với lòng trắng trứng làm món song da sữa[1]. Làm xong thì cũng đã chín giờ, chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.
Kèm caption: Tui là giỏi nhất!
Cậu còn chưa kịp ăn xong thì ảnh đã có like, còn tặng một cái comment.
[Nhìn đã thấy thơm rồi, là em tự làm hả?]
Người like và bình luận đều là Tiêu học trưởng.
Du Dữu vừa cười vừa ấn mở cửa sổ chat nhỏ, muốn nhắn với học trưởng hai câu. Nghĩ lại thì thôi.
Đã nói là giữ khoảng cách với học trưởng. Hôm nay phải giữ vững khoảng cách thực chất chính là giữ mệnh học trưởng nên không thể qua loa được. Từ xưa đến nay có mẹ chồng ăn dấm với con dâu thì tương lai có thể có chú ăn dấm của bạn thân của con!
Hình như có gì đó là lạ.
Du Dữu đang do dự thì vòng bạn bè lại được like thứ hai, là thím ở nhà ăn, tặng kèm comment ha ha ha.
Cậu mở ký ức của nguyên chủ, lúc trước là cậu ta thêm wechat của thím ở nhà ăn. Lúc thím thuận miệng nói lo rằng mình không theo kịp người trẻ, lộ ra lạc hậu thì cậu ta đã trả lời là khi không theo kịp có thể comment ha ha ha là được.
Cậu không chờ được Thương Am like, trong nhà lại không có coca để uống nên vẫn thấy thiếu thiếu gì đó. Du Dữu không có cách để gọi thức ăn ngoài, cũng không đi ra ngoài được. Nếu như sau khi ra ngoài muốn về thì cậu không có chìa khóa cửa. Đã nói tối nay muốn ở một ngày nữa nên cũng chẳng thể ngồi mãi ngoài cửa nhà.
Thế là mở khung chat nhỏ hỏi Thương Am rằng địa chỉ có thể gọi đồ ăn ngoài ở đâu, sau đó thì để điện thoại sang một bên.
Từ khi nhắn tin điện thoại đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc chờ rất lâu mới có phản hồi.
Ngày đầu tiên hệ thống không ở, nhớ nó.
Năm giây sau hệ thống đã bị Du Dữu quẳng ra sau vì ở trước mặt cậu là thứ khiến bùng cháy lên nhiệt huyết chiến đấu của cậu!
Từ khi xuyên qua đến giờ cậu vẫn chưa động đến máy tính lần nào. Máy tính trước mặt vẫn là do Thương Am sợ cậu chán nên lấy ra cho cậu mượn.
Kỳ thật coi như không có máy này thì cậu cũng có thể ra quán net. Nhưng nghĩ đến không về được phòng nữa thì từ bỏ. Không khí trong quán net phần lớn rất không tốt, cậu cũng không muốn dính phải mùi khó chịu.
Chơi trò chém chém giết giết đến trưa, khi thấy đói bụng mới nhớ xem điện thoại.
Thương Am thế mà lại trả lời cậu, cực kì quan tâm mà gửi cho một địa chỉ. Hai phút trước còn gửi đến một tin thứ hai, chỉ có hai chữ: mở cửa.
Ngay sau đó thì có tiếng đập cửa.
Đoạn này hình như có chút phổ thông khiến Du Dữu không tự chủ nghĩ đến mấy phim tình cảm cẩu huyết. Nữ chính gặp đủ loại phiền phức nên nhắn tin phàn nàn với nam chủ nhưng không nhận được trả lời. Lúc đang đau lòng thì có một cuộc gọi đến bảo ra cửa, chạy như bay ra mở cửa thì thấy nam chính đang đứng đó thở hồng hộc.
Chao ôi.
Vừa rồi thấy Thương Am gửi đến hai chữ, nhìn có vẻ rất nghiêm túc. Điều đó khiến lúc Du Dữu mở cửa chưa kịp chỉnh lại biểu cảm trên mặt, vẫn mang vẻ vừa sốt sắng vừa vặn vẹo, vừa vui vẻ lại ghét bỏ.
“Thức ăn ngoài của ngài, Hựu tiên sinh có đúng không ạ?”
Du Dữu bất ngờ, gật gật đầu rồi nhận đồ. Shipper trước khi đi còn quan tâm mà đóng cửa hộ cậu.
Đây đúng là, quá vui rồi.
Mở ra xem là cơm gà chiên, còn có một phần salad nhỏ.
Du Dữu ngồi lại ghế, bỗng thở dài.
Đời trước sau khi cả đêm không ngủ, chơi game tới trưa rồi lúc nhận thức ăn ngoài… sau đó thì chết rồi.
Tuy rằng tối hôm qua cậu không thức suốt đêm, Thương Am cũng không thể biết thực ra cậu rất thích phát minh vĩ đại – thức ăn ngoài này. Nhưng giờ này khắc này, ngồi lại trước laptop, nhìn hộp cơm trong tay cậu thấy rất cảm động.
Rõ ràng chỉ mới hai ngày mà cậu có ảo giác như là ‘cuối cùng tui cũng được trạch tiếp rồi!’.
Vì tâm trạng tốt nên Du Dữu ăn cơm xong không chơi game nữa, bật máy bắt đầu tìm việc.
Trước khi cậu xuyên thì mấy năm bận rộn công việc, nhưng công việc thực chất là việc có thể làm ở nhà cũng được. Nếu tìm được con đường thích hợp thì cậu có thể nhặt lại nghề cũ. Nếu không có những áp lực như nhà, xe, dưỡng lão thì cậu có thể thả lỏng chút, chỉ kiếm đủ tiền tiêu vặt là được.
Máy tính của Thương Am nên không quá khỏe, Du Dữu trực tiếp chọn một trò chơi nhỏ, mang theo chút cảm giác làm nóng người tạo ra một trò chơi chữ.
Người chơi chỉ cần chọn các phương án để đi đến các kịch bản khác nhau, thiết kế cũng không cần nhiều. Cậu chỉ cần hoàn thiện phương án đề ra, chương trình cũng đơn giản. Chỉ cần kịch bản đủ thú vị, đăng lên kho ứng dụng rồi bán rẻ một chút… Thì thể nào cũng có thể kiếm chút tiền?
Về phần kịch bản thì cậu có thể dựa vào ký ức, dùng một game mình từng làm hồi đi học.
Game hồi đó cũng không thành công lắm, về sau cậu vẫn thấy tiếc cho game đó. Bởi vì sau khi học tập trưởng thành hơn thì cậu đã tìm được khuyết điểm trong game. Nếu có một cơ hội thì có thể làm trò đó hài lòng hơn nữa. Tiếc là về sau bị bận rộn và áp lực khiến cậu không thể vùi đầu vào một trò chơi nhỏ như thế nữa.
Du Dữu còn chưa cảm thấy mình làm được việc gì thì trời đã tối. Điện thoại bị cậu vứt sang một bên, thỉnh thoảng mới nhìn một chút. Thấy thông báo đến không phải là tin của Thương Am thì cũng không mở ra xem.
Nghĩ đến sắp tới giờ Thương Am đi làm về nên Du Dữu kết thúc công việc hôm nay, ấn lưu lại. Đang thao tác thì âm thanh nhiễu quen thuộc lại đến.
Lần này còn kịch liệt hơn hai lần trước, đến cũng bất ngờ, thậm chí còn có cảm giác đau đớn đi kèm. Cảm giác này rất kỳ quái, giống như trực tiếp đâm vào linh hồn, cực kì cực kì đau, lại khiến người khác cảm thấy mờ mịt, không rõ đau ở đâu.
Lúc tiếng khóa cửa chính ở ngoài vang đến cậu đã không chịu được, mắt tối sầm lại, ngã từ trên ghế xuống, không nghe được gì cả.
Thân thể này của mình sẽ không phải là… mắc bệnh hiếm gặp gì chứ…?
Đang nghĩ như thế, không biết qua mấy giây bỗng thấy đau đớn cùng tạp âm yếu dần. Trước khi những thứ này hoàn toàn biến mất, trong tích tắc Du Dữu nghe thấy một tiếng ‘Keng’.
Trong nhà này… có lò vi sóng sao?
Cậu hoảng hốt mở to mắt, thấy đôi mắt của Thương Am đang lẳng lặng nhìn mình.
“Chú, ngài về rồi…”
Bàn tay dịu dàng vuốt nhẹ nhàng sau gáy cậu, ép những sợi tóc không nghe lời xuống, lại buông ra rồi lại đè ép xuống.
Nhiệt độ ấm áp lại như nước chảy xua tan hết những khó chịu.
Lúc mở miệng chào cậu vô ý thức bật cười, rồi nhìn thấy Thương Am nhíu mày, có vẻ không thích cậu cười như thế.
Du Dữu đầu còn mơ hồ, nghi hoặc hơi nghiêng đầu xuống sau đó có đồ vật lạnh buốt lăn từ khóe mắt xuống.
Ấy?
Cậu sờ một chút, là ướt.
Ướt!!
Đổi thân thể xong đúng là không giống xưa! Cậu có thế mà đã khóc!!!
Du Dữu vừa mới khiếp sợ không đến hai giây, Thương Am đã nhìn ra cậu không sao rồi, đỡ cậu đứng dậy khỏi thảm, ngồi xuống ghế salon.
Tiếc quá, thế mà không lợi dụng được cơ hội này giả vờ mong manh đáng thương, còn cười ngu như thế… Du Dữu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhớ đến hệ thống có nói làm nũng bán thảm có thể chiếm được hảo cảm, cảm thấy mình cực kì không hăng hái.
Đúng rồi, cậu vừa nghe được tiếng ‘Keng’, hay là hệ thống về rồi?
Du Dữu ngồi ngơ ngác, gọi mấy câu trong đầu nhưng vẫn không nghe được hệ thống trả lời.
Ảo giác sao?
“Uống nhiều nước ấm.” Tiếng Thương Am gọi cậu trở lại “Sau đó đến ăn cơm.”
Nhìn thấy một bàn rõ ràng là đồ mang từ quán ăn về thì Du Dữu càng hối hận, càng thấy mình không hăng hái. Mà những đồ ăn đó giống đồ hôm qua cậu làm như đúc: gà xào sả ớt, đậu rim nước tương, sườn xào chua ngọt.
Cậu thế mà lại để mục tiêu nhiệm vụ mua đồ ăn ngoài! Ban đầu cậu định bận xong sẽ đi nấu cơm mà!
Nguyên liệu nấu ăn tối qua chuẩn bị vẫn còn thừa, cậu định hôm nay xuống bếp lần nữa, cuối cùng lại bận quá quên mất…
Du Dữu che mặt, cảm thấy đáng đời mình không làm giảm được giá trị hắc hóa.
Tuy rằng bây giờ hắc hóa giá trị đang là bao nhiêu, cậu cũng không có cách để biết…
Nhưng mà buổi trưa hôm nay không phải mải chơi game, nếu giải thích rõ với Thương Am chắc sẽ không bị cho là ham ăn biếng làm ha?
Du Dữu đi đến ngồi xuống, trước khi ăn nhỏ giọng nói “Chú, ban đầu cháu định xuống bếp lần nữa, định làm cơm chờ chú về. Nhưng bận rộn thì quên mất…”
“Ừm.”
“Cháu không chơi game. Chính là, là bây giờ đang ăn của ngài, ở nhà ngài. Thành ra cháu cũng áy náy. Đúng lúc ngài để cháu dùng máy tính, cháu định kiếm vài cách kiếm tiền vặt từ trên mạng.” Du Dữu giữ vẻ mặt nghiêm túc nói, sau đó nghĩ đến gì đó nói bổ sung “Đúng lúc hai hôm nay cháu vẫn cứ đau đầu, chờ cháu kiếm được tiền rồi thì không cần phiền chú chăm sóc cháu mấy thứ này nữa.”
Có thể lấy tiền của mình tự đi khám, tự nộp tiền thuốc. Không thể cứ chờ Thương Am đến xoa đầu dỗ mình được.
Nói cho cùng thì mình và Thương Am cũng không có quan hệ gì, lấy đâu ra người hảo tâm giúp đỡ nhiều thế. Cũng không thể tất cả những việc như Thương Am quan tâm chi tiền đều coi là chuyện tất nhiên.
Hơn nữa hệ thống nói năm ký chủ trước đều thất bại ở chỗ Thương Am, lại còn chết rồi. Du Dữu nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu sao họ lại chết. Nhưng mà kiếm nhiều tiền luôn luôn không sai. Trong tay mình có tiền thì sẽ không thể tùy tiện chết đói.
Ừ, chờ đến lúc kiếm được thì có thể dùng tiền của mình mua nguyên liệu nấu ăn, thế thì thành ý sẽ càng nhiều!
“Thật sao?”
Thương Am cũng không vội ăn cơm, nắm vuốt đôi đũa nhẹ nhàng chạm vào rìa đĩa, giọng nói có chút nguy hiểm “Hối hận để tôi chăm sóc cậu rồi?”
Du Dữu sững sờ.
Ài, chú của tui đây, đây là… đau lòng cho tui?
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: Chờ tui trở lại dùng giá trị hắc hóa đập vào mặt cậu để giúp cậu tỉnh lại nha!
[1] Song da sữa: bản gốc (双皮奶). Bác nào biết tên tiếng Việt của món này bảo em nhé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook