Độc Chiếm Bảo Bối Lãnh Cảm
-
Chương 7
- Thật thất lễ.
Hắn thu tay lại. Giọng nói không mang theo chút gì gọi là xin lỗi.
- Việc gì?
Bối Nhi không quan tâm đến vụ việc trước mắt. Trong tâm trí cô, cô đến đây không phải để nhiều lời.
- Tôi muốn Trương tiểu thư gia nhập vào Hắc hội.
Hắn nhìn cô từ tốn, chậm rãi, lãnh đạm nhả từng chữ ra.
Đôi mắt nai xinh đẹp vẫn lạnh tanh. Nhưng môi đã nhếch lên nở ra một nụ cười nửa vời. Nụ cười giễu cợt, vẩn vơ và cả giả tạo.
Hắn lại đứng người lần nữa. Nụ cười này, thật sự rất quỷ mị, rất giễu cợt, rất giả tạo, như đang khinh bỉ lời mời của anh....nhưng tại sao nụ cười ấy lại mê người đến vậy? Đẹp đẽ và mê mị, không cách nào dứt ra được. Thậm chí ngay cả Hắc Long hắn còn phải trầm ngâm, muốn độc chiếm đôi mô mị hoặc chúng sinh ấy.
Rốt cuộc hắn đang nghĩ quẩn cái gì vậy!!!! Hắn lại đang muốn độc chiếm đôi môi của nữ nhân sao!!! Hắn trước đến nay không bao giờ đụng đến phụ nữ mà giờ lại như vậy... Hắn bị trúng thuốc rồi à???
Hắn tự phỉ báng bản thân mình nghĩ đến điều vớ vẩn.
Bối Nhi vẫn không nói thêm câu gì. Cô đang đợi Hắc Long nói tiếp. Mục tiêu của cô chính xác là phần việc phía Bắc của Hắc bang. Làm được như vậy, đã là một chân quản lí Hắc bang, đưa nó lên đủ sức để kế thừa Đế Chế Ngầm. Còn hiện tại, nó chưa đủ sức.
- Khu vực phía Bắc. Trương tiểu thư xin xem xét.
Hắc Long mở lời. Âm thấp trầm trầm vang lên. Hắn không biết rõ thân phận của Bối Nhi nhưng chắc chắn cô ta chính là viên ngọc quý chưa khai phá của thế giới ngoài vòng pháp luật. Có cô ta đồng nghĩa với có La Chí Thần. Hắc bang như hổ mọc thêm cánh. Hắn sao phải chần chừ với chức kế phó.
- Mong chúng ta có thể hợp tác tốt, Hắc thiếu gia
Bối Nhi hoàn thành được mục tiêu của mình, nhẹ nhàng mở lời. Hắc Long cũng thoải mái hơn. Chỉ có La Chí Thần đứng sau Bối Nhi trước sau không thay đổi cảm xúc. Hắn đang cảm thấy lo lắng về việc cho Diệp Hàn của hắn ra nhập Hắc bang. Một dự cảm không lành dâng lên.
Cuộc gặp gỡ cũng chỉ dừng lại ở đấy. Nhưng vấn đề khi gia nhập Hắc bang của Bối Nhi và La Chí Thần vẫn còn kéo dài nhiều ngày sau, bắt đầu từ hôm cô được Hắc Long nhắc nhở về việc làm quen với các sát thủ hàng đầu.
--------------------------
- Ô.....ô....ô
Trong nhà kho bỏ hoang có tiếng rên rỉ của một người phụ nữ, bên cạnh là một người đàn ông nằm vật trên sàn. Trên thân thể kiều diễm tràn đầy dấu vết của sự tra tấn cùng cực, máu tươi loang lổ trên da thịt.
Người phụ nữ cố kêu cứu nhưng miệng đã bị bịt chặt. Trước mắt cô, chính là một ác quỷ. Đích xác là một ác quỷ.
Một kẻ có dáng người thư sinh trong tay cầm roi da ngồi chiễm chệ trước mặt cô gái. Ánh mắt sắc lạnh, hơi cong phần đuôi càng khiến hắn trở nên bí hiểm, từng hơi thở phả ra đều mang theo khí lạnh ngập người.
- Ô..Ô...Ô......
Người phụ nữ cố hét lên khi nhìn thấy chiếc roi da kia đang hướng về phía mình.
" Cách.."
Cánh cửa cũ kĩ bị mở toang ra. Ánh sáng chói loá chiếu vào làm cho chiếc roi da dừng lại giữa không trung.
Bối Nhi thản nhiên bước vào. Ánh mắt lạnh lùng nhìn quang cảnh trước mắt, trong tâm trí thầm khinh bỉ cách làm việc nhơ bẩn của Hắc bang.
Tên sát nhân khó chịu khi việc vui của mình bị làm phiền, quay ra định cho kẻ mới đến một roi thì sững người.
Mái tóc xanh ngọc búi gọn gàng. Khuôn mặt thanh thoát, có thể nhìn ra là một nữ nhân tuyệt diễm mặc dù bây giờ trên mặt đã đeo một chiếc mặt nạ đen. Cả người toát ra một khí chất thanh tao, cao quý nhưng có một sự lạnh lẽo vô hình.
Hắn nhếch môi cười. Hôm nay ngày gì mà ông trời mang đến cho hắn một cực phẩm thế này!
Hắn bước đên, vươn xánh tay dài nắm lấy cái cằm xinh đẹp của Bối Nhi, giọng nói trở nên mê mị:
- Cô em phá trò vui của bổn thiếu rồi. Đền thế nào đây?
Càng ngày hắn càng cúi gần hơn, ngay trước đôi môi của Bối Nhi.
Bối Nhi chẳng thèm nhìn tên đó lấy một cái. Đôi mắt vẫn lơ đãng nhưng đều hướng về cảnh tượng trước mắt.
- Thái độ cô em như thế không tốt đâu... Bổn thiếu sẽ từ từ xem xét thưởng phạt cho em..
Hắn cúi thấp hơn, muốn ngoạm lấy bờ môi mỏng manh của Bối Nhi.
- Muốn chết!
Giọng nói khàn vang lên đột ngột, tên sát nhân liền cảm thấy khó thở, thân thể bị nhấc bổng lên.
Chí Thần không biết từ khi nào đã xuất hiện. Bàn tay to lớn đang siết chặt cổ tên sát nhân, nhấc cả người hắn lên chỉ bằng một tay. Cả người toát ra khí chất đáng sợ.
Bối Nhi bây giờ mới thản nhiên quay sang, gỡ chiếc mặt nạ ra.
- Khải Đường, hình như anh không nhớ lời tôi.
Cô lơ đãng nhìn kẻ sát nhân mang dáng người thư sinh trước mắt.
Khải Đường trước kia chính là tay chân của Đế Chế Ngầm. Trong một lần làm nhiệm vụ suýt thiệt mạng. Khi về đã được Bối Nhi cô cứu vớt, tha tội không giết. Điều kiện duy nhất là hắn phải từ bỏ thế giới ngoài vòng pháp luật. Vậy mà bây giờ gặp lại, hắn lại thành thể loại này.
Tên sát nhân bây giờ mới hoàn hồn, mở to mắt nhìn người con gái trước mắt, miệng lắp bắp, không nói thành lời
- Trương...Trương....Diệp...Hàn.. Tiểu thư.....
Hắn lập tức quỳ gối xuống. Cả thân không ngừng run rẩy. Người con gái này đã cứu mạng hắn. Hắn tưởng cả đời này sẽ không quên cô. Vậy mà giờ cô đang ở trước mắt hắn, hắn lại giở trò đồi bại.
- Tiểu thư.....tôi.....tôi.....xin lỗi.... Tiểu thư......
Từng lời nói của cô trong quá khứ xoẹt ngang qua đầu hắn làm cơ thể càng thêm run rẩy.
Bước chân của Bối Nhi ngày càng gần. Hắn cúi gằm mặt, không dám đối diện với cô.
- Đường Khải, anh thật khiến tôi thất vọng!
Hắn thu tay lại. Giọng nói không mang theo chút gì gọi là xin lỗi.
- Việc gì?
Bối Nhi không quan tâm đến vụ việc trước mắt. Trong tâm trí cô, cô đến đây không phải để nhiều lời.
- Tôi muốn Trương tiểu thư gia nhập vào Hắc hội.
Hắn nhìn cô từ tốn, chậm rãi, lãnh đạm nhả từng chữ ra.
Đôi mắt nai xinh đẹp vẫn lạnh tanh. Nhưng môi đã nhếch lên nở ra một nụ cười nửa vời. Nụ cười giễu cợt, vẩn vơ và cả giả tạo.
Hắn lại đứng người lần nữa. Nụ cười này, thật sự rất quỷ mị, rất giễu cợt, rất giả tạo, như đang khinh bỉ lời mời của anh....nhưng tại sao nụ cười ấy lại mê người đến vậy? Đẹp đẽ và mê mị, không cách nào dứt ra được. Thậm chí ngay cả Hắc Long hắn còn phải trầm ngâm, muốn độc chiếm đôi mô mị hoặc chúng sinh ấy.
Rốt cuộc hắn đang nghĩ quẩn cái gì vậy!!!! Hắn lại đang muốn độc chiếm đôi môi của nữ nhân sao!!! Hắn trước đến nay không bao giờ đụng đến phụ nữ mà giờ lại như vậy... Hắn bị trúng thuốc rồi à???
Hắn tự phỉ báng bản thân mình nghĩ đến điều vớ vẩn.
Bối Nhi vẫn không nói thêm câu gì. Cô đang đợi Hắc Long nói tiếp. Mục tiêu của cô chính xác là phần việc phía Bắc của Hắc bang. Làm được như vậy, đã là một chân quản lí Hắc bang, đưa nó lên đủ sức để kế thừa Đế Chế Ngầm. Còn hiện tại, nó chưa đủ sức.
- Khu vực phía Bắc. Trương tiểu thư xin xem xét.
Hắc Long mở lời. Âm thấp trầm trầm vang lên. Hắn không biết rõ thân phận của Bối Nhi nhưng chắc chắn cô ta chính là viên ngọc quý chưa khai phá của thế giới ngoài vòng pháp luật. Có cô ta đồng nghĩa với có La Chí Thần. Hắc bang như hổ mọc thêm cánh. Hắn sao phải chần chừ với chức kế phó.
- Mong chúng ta có thể hợp tác tốt, Hắc thiếu gia
Bối Nhi hoàn thành được mục tiêu của mình, nhẹ nhàng mở lời. Hắc Long cũng thoải mái hơn. Chỉ có La Chí Thần đứng sau Bối Nhi trước sau không thay đổi cảm xúc. Hắn đang cảm thấy lo lắng về việc cho Diệp Hàn của hắn ra nhập Hắc bang. Một dự cảm không lành dâng lên.
Cuộc gặp gỡ cũng chỉ dừng lại ở đấy. Nhưng vấn đề khi gia nhập Hắc bang của Bối Nhi và La Chí Thần vẫn còn kéo dài nhiều ngày sau, bắt đầu từ hôm cô được Hắc Long nhắc nhở về việc làm quen với các sát thủ hàng đầu.
--------------------------
- Ô.....ô....ô
Trong nhà kho bỏ hoang có tiếng rên rỉ của một người phụ nữ, bên cạnh là một người đàn ông nằm vật trên sàn. Trên thân thể kiều diễm tràn đầy dấu vết của sự tra tấn cùng cực, máu tươi loang lổ trên da thịt.
Người phụ nữ cố kêu cứu nhưng miệng đã bị bịt chặt. Trước mắt cô, chính là một ác quỷ. Đích xác là một ác quỷ.
Một kẻ có dáng người thư sinh trong tay cầm roi da ngồi chiễm chệ trước mặt cô gái. Ánh mắt sắc lạnh, hơi cong phần đuôi càng khiến hắn trở nên bí hiểm, từng hơi thở phả ra đều mang theo khí lạnh ngập người.
- Ô..Ô...Ô......
Người phụ nữ cố hét lên khi nhìn thấy chiếc roi da kia đang hướng về phía mình.
" Cách.."
Cánh cửa cũ kĩ bị mở toang ra. Ánh sáng chói loá chiếu vào làm cho chiếc roi da dừng lại giữa không trung.
Bối Nhi thản nhiên bước vào. Ánh mắt lạnh lùng nhìn quang cảnh trước mắt, trong tâm trí thầm khinh bỉ cách làm việc nhơ bẩn của Hắc bang.
Tên sát nhân khó chịu khi việc vui của mình bị làm phiền, quay ra định cho kẻ mới đến một roi thì sững người.
Mái tóc xanh ngọc búi gọn gàng. Khuôn mặt thanh thoát, có thể nhìn ra là một nữ nhân tuyệt diễm mặc dù bây giờ trên mặt đã đeo một chiếc mặt nạ đen. Cả người toát ra một khí chất thanh tao, cao quý nhưng có một sự lạnh lẽo vô hình.
Hắn nhếch môi cười. Hôm nay ngày gì mà ông trời mang đến cho hắn một cực phẩm thế này!
Hắn bước đên, vươn xánh tay dài nắm lấy cái cằm xinh đẹp của Bối Nhi, giọng nói trở nên mê mị:
- Cô em phá trò vui của bổn thiếu rồi. Đền thế nào đây?
Càng ngày hắn càng cúi gần hơn, ngay trước đôi môi của Bối Nhi.
Bối Nhi chẳng thèm nhìn tên đó lấy một cái. Đôi mắt vẫn lơ đãng nhưng đều hướng về cảnh tượng trước mắt.
- Thái độ cô em như thế không tốt đâu... Bổn thiếu sẽ từ từ xem xét thưởng phạt cho em..
Hắn cúi thấp hơn, muốn ngoạm lấy bờ môi mỏng manh của Bối Nhi.
- Muốn chết!
Giọng nói khàn vang lên đột ngột, tên sát nhân liền cảm thấy khó thở, thân thể bị nhấc bổng lên.
Chí Thần không biết từ khi nào đã xuất hiện. Bàn tay to lớn đang siết chặt cổ tên sát nhân, nhấc cả người hắn lên chỉ bằng một tay. Cả người toát ra khí chất đáng sợ.
Bối Nhi bây giờ mới thản nhiên quay sang, gỡ chiếc mặt nạ ra.
- Khải Đường, hình như anh không nhớ lời tôi.
Cô lơ đãng nhìn kẻ sát nhân mang dáng người thư sinh trước mắt.
Khải Đường trước kia chính là tay chân của Đế Chế Ngầm. Trong một lần làm nhiệm vụ suýt thiệt mạng. Khi về đã được Bối Nhi cô cứu vớt, tha tội không giết. Điều kiện duy nhất là hắn phải từ bỏ thế giới ngoài vòng pháp luật. Vậy mà bây giờ gặp lại, hắn lại thành thể loại này.
Tên sát nhân bây giờ mới hoàn hồn, mở to mắt nhìn người con gái trước mắt, miệng lắp bắp, không nói thành lời
- Trương...Trương....Diệp...Hàn.. Tiểu thư.....
Hắn lập tức quỳ gối xuống. Cả thân không ngừng run rẩy. Người con gái này đã cứu mạng hắn. Hắn tưởng cả đời này sẽ không quên cô. Vậy mà giờ cô đang ở trước mắt hắn, hắn lại giở trò đồi bại.
- Tiểu thư.....tôi.....tôi.....xin lỗi.... Tiểu thư......
Từng lời nói của cô trong quá khứ xoẹt ngang qua đầu hắn làm cơ thể càng thêm run rẩy.
Bước chân của Bối Nhi ngày càng gần. Hắn cúi gằm mặt, không dám đối diện với cô.
- Đường Khải, anh thật khiến tôi thất vọng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook