Độc Bộ
-
Chương 255: Liễu Nhất Kiếm gặp phiền phức
"Có phải lão đầu đã xảy ra chuyện gì không?" Bộ Tranh hỏi.
"Lão đầu?" Y Khả Tín nhìn Bộ Tranh, không hiểu lão đầu trong miệng Bộ Tranh là ai.
"Chính là lão đầu Liễu Nhất Kiếm kia." Bộ Tranh nói.
"À, Liễu sư thúc cùng sư phụ của ta đều lâm vào rắc rối, hiện tại họ đang bị vây bắt. Lúc đó, ta không ở cùng với bọn họ, khi bị truy đuổi ta đã trốn đến đây. Ngẫm lại thì ta thật sự là may mắn khi có thể trốn được tới đây, cũng may là có Tiểu Kim đã chở ta bay hơn mười ngày." Y Khả Tín vỗ vỗ con chim to kia.
Gọi là Tiểu Kim như vậy thì đoán chừng do lông vũ trên người con chim to này đều là màu vàng.
"Trước khi uống thuốc thì nên ăn một ít." Bộ Tranh cho Y Khả Tín một viên thuốc cũng không lập tức hỏi đến tình huống của Liễu Nhất Kiếm, bởi vì hắn nghe được sự việc đã trôi qua hơn mười ngày rồi. Bây giờ nếu mọi chuyện đã được giải quyết an toàn thì cũng không tiếc gì chút thời gian này, còn như xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì cũng không còn kịp.
"Cảm ơn!" Y Khả Tín ăn viên đan dược vừa mới nhận, chẳng qua thì hắn không kỳ vọng nhiều lắm với hiệu quả của đan dược này. Bởi vì trên đường đến đây hắn đã ăn không ít đan dược, mà tất cả đều là đan được thuộc loại chữa thương tốt nhất của Cổ Thư Phái. Bây giờ tuy rằng hắn đang suy yếu nhưng chỉ cần một ít thời gian thì cũng sẽ khôi phục lại.
Hiển nhiên là hắn đối với đan dược của thế lực cấp huyền Đỉnh Thiên Thần Giáo này chẳng ôm hy vọng gì nhiều, nếu không vì phải tỏ vẻ thành ý hảo hữu thì hắn cũng sẽ không ăn.
Nhưng vừa ăn xong, hắn phát hiện mình đã suy nghĩ sai rồi, trong cơ thể hắn như có một ngọn lửa dâng lên bắt đầu làm ấm cả người.
Hiệu quả thật sự rất rõ ràng, khuôn mặt của hắn vốn đang trắng bệch lập tức trở hên hồng hào hơn khá nhiều.
"Cảm ơn, thuốc này không tệ." Y Khả Tín cảm tạ thêm lần nữa, sự khách sáo trong lời cảm ơn cũng bớt đi mà thêm vào đó là sự chân thành.
Lúc này, mọi người cũng không để ý nguồn gốc thuốc của Bộ Tranh, có lẽ là Liễu Nhất Kiếm cho hắn, loại đồ tốt như vậy thì Liễu Nhất Kiếm khẳng định là có.
Đồng thời, cho Y Khả Tín phục dụng là rất bình thường, dù sao thì người ta cũng vì sự tình của Liễu Nhất Kiếm mà đến.
"Không cần cảm ơn, việc nhỏ mà thôi, mời nói tiếp." Bộ Tranh lắc đầu nói.
Ở thời điểm này, mọi người cũng chẳng đi so đo đan dược của Bộ Tranh là việc nhỏ hay to, quan trọng nhất bây giờ là cần phải nói rõ tình huống của Liễu Nhất Kiếm.
"Liễu sư thúc và sư phụ của ngươi bị nhốt ở đâu, do ai làm?" Đông Phương Như Mộng hỏi.
"Bọn họ bị nhốt ở một cổ thành, cổ thành này bên trong Lâu Lam vương quốc, mà Lâu Lam vương quốc lại thuộc về thế lực cấp địa bát phẩm, bao vây Liễu sư thúc với sư phụ ta là người trong vương tộc của Lâu Lam vương quốc. Cổ Thư Phái chỉ cấp địa cửu phẩm, cho dù điều động toàn bộ cũng không cứu người được, ta chỉ có thể tìm biện pháp khác." Y Khả Tín nói ra.
Sau khi Y Khả Tín nói xong, tất cả mọi người đều nhíu mày, chuyện này bọn họ căn bản không thể giải quyết được, nó đã vượt xa năng lực của bọn họ.
Thế lực cấp địa cửu phẩm còn không thể cứu viện thì đối với Đỉnh Thiên Thần giáo mà nói thì càng không có biện pháp.
"Vậy ngươi vì sao lại tới đây? Chúng ta càng không có khả năng cứu Liễu sư thúc cùng sư phụ của ngươi." Đông Phương Như Mộng hỏi.
"Tuy rằng các ngươi không có cách nào, nhưng các ngươi có thể mời một người ra tay." Y Khả Tín nói.
"Ai?" Đông Phương Như Mộng có chút nghi hoặc, hậu trường của Đỉnh Thiên Thần Giáo lúc nào mà lại mạnh như vậy, ngay cả thế lực cấp địa bát phẩm cũng có thể bị rung chuyển?
"Người này cũng chẳng phải ai khác, chính là thê tử của Liễu sư thúc, Lữ Nguyệt Dung Lữ tiền bối." Y Khả Tín nói.
"Ngươi nói là..." Đông Phương Như Mộng cau mày nói.
"Không sai, ta đã từng nghe sư phụ nói qua, hiện tại Lữ tiền bối là đệ tử của Thiên Tịch Môn, mà Thiên Tịch Môn thế lực cấp địa ngũ phẩm. Chỉ cần thân phận này là có thể cùng Lâu Lam vương quốc đàm phán để cứu bọn họ ra, tối đa thì cũng chỉ để sư phụ bọn họ bỏ đi đồ vật gì đó ở bên trong cổ thành." Y Khả Tín nói.
"Vứt bỏ đồ vật gì?" Bộ Tranh lập tức hỏi, "Chẳng lẽ, lão đầu cùng sư phụ của người đi thám hiểm cổ thành rồi lấy đồ vật của người ta?"
"Cái này..." Ỷ Khả Tín có chút ngượng ngùng khi mở miệng, thở dài một hơi rồi cuối cùng cũng nói: "Đúng vậy, Liễu sư thúc tìm người luyện chế giúp ông ấy một thanh binh khí, nhưng đối phương lại nói thiếu một loại tài liệu mà loại tài liệu này chỉ có ở Lâu Lam cổ thành nên Liễu sư thúc cùng sư phụ ta buộc phải tới đó."
"Chuyến đi này vốn cũng không xảy ra chuyện gì, cho dù Lâu Lam vương quốc là thế lực cấp địa bát phẩm cũng sẽ không ngăn cản bọn họ, nếu không thì bọn họ cũng chẳng có khả năng tiến vào bên trong cổ thành."
Khi nói đến đây Y Khả Tín lại lắc đầu, sau đó nói tiếp: " Cũng không biết là vận khí quá tốt hay là quá kém, nghe nói bọn họ phát hiện ra được một cái mật thất, bên trong có một vật rất trân quý của cổ thành. Nếu là vật bình thường thì vương cung Lâu Lam vẫn có thể cho họ mang đi, nhưng thứ này thì khẳng định không được."
"Không hiểu sao bọn họ lại muốn vật này nên cự tuyệt giao ra, cũng vì vậy mà hai bên trở nên đối đầu với nhau. Do Lâu Lam vương quốc nhiều người, bọn họ phải tự đem mình nhốt lại ở trong mật thất. Mật thất đó nghe nói cũng rất lớn, hệ thống thông gió với thoát nước đều có, nên người bên trong cũng sẽ không gặp phải vấn đề gì."
"Vậy sao người của Lâu Lam vương quốc không mở mật thất ra?" Bộ Tranh rất ngạc nhiên hỏi.
"Cái này bọn mở không được, cũng không thể mở ra." Y Khả Tín nói.
"Vì sao vậy?" Bộ Tranh không rõ hỏi.
"Cổ thành được thiết kế và xếp đặt vô cùng hoàn mỹ, còn mật thất kia cũng rất kỳ quái, dường như còn có thể di động, không phải nói có thể phá cửa mà có thể vào được, muốn tìm mật thất này sẽ phải mất không ít thời gian." Y Khả Tín nói.
"Nếu mà nói như vậy thì bọn họ ở bên trong rất an toàn, hơn nữa nếu bọn họ giao ra thứ đồ vật kia thì cũng sẽ không có vấn đề gì phải không?" Bộ Tranh hỏi.
"Đoán chừng thì bây giờ người của Lâu Lam vương quốc đang tức giận, nên bọn hắn sẽ không có bỏ qua đơn giản như vậy được. Nhưng nếu Lữ tiền bối ra mặt nói chuyện thì sẽ khả quan hơn." Y Khả Tín nói ra.
"Ta không phải nói tới lão đầu, chuyện này là do lão tự tìm, chúng ta cùng đừng có để ý tới lão. Hơn nữa lão bây giờ cũng khá an toàn, chẳng qua là bị nhốt lại một chỗ mà thôi, cũng không có vần đề gì." Sau khi Bộ Tranh nghe xong Y Khả Tín nói, cảm thấy chuyện của Liễu Nhất Kiếm là do lão tự tìm, đi giúp lão còn không bằng tự giúp đỡ chính mình.
"..." Đám người Đông Phương Như Mộng thoáng trầm mặc, bất quá điều Bộ Tranh nói cũng không phải là không có đạo lý. Trong tình huống này thì có lẽ mang đồ vật tìm được bỏ đi, bảo vệ tính mạng thì quan trọng hơn.
"Trộm đồ thế mà cũng bị người ta phát hiện, thật sự là rất mất mặt a. Nếu là ta, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện...Ách, nhìn ta làm gì, ta nói là ta có thực lực như vậy..." Bộ Tranh nói.
"Vị tiểu huynh đệ này thật kỳ quái, cảm giác như ngươi không thích Liễu sư thúc nhưng lại vẫn có vẻ rất quan tâm." Y Khả Tín nhìn Bộ Tranh rồi nói thẳng.
"Hắn là đồ đệ của Liễu sư thúc, đã trải qua lễ bái sư rồi." Đông Phương Như Mộng nói.
"Đó là do ta bị bắt buộc, lão cũng không phải là sư phụ của ta. Hơn nữa thì ai nói ta quan tâm, ta ước gì lão mau chầu trời, chẳng qua nói ra thì ta nợ lão một ít ân tình." Bộ Tranh khinh thường nói.
"Thật ra thì ta cũng không phải là quá yên mến sư phụ mình, nhưng dù sao thì đó cũng là sư phụ của ta, ta nhất định phải đi cứu ông ấy." Y Khả Tín nói.
"Ta cũng sẽ đi cứu lão đầu, tuy lão không phải là sư phụ của ta, nhưng ân tình lão cho ta lại không ít, có thể xem như là nửa sư phụ. Chở ta có thực lực, ta nhất định sẽ đi cứu hắn." Bộ Tranh rất nghiêm túc nói.
"..." Sau khi nghe Bộ Tranh nói, mọi người đều cảm thấy có chút bất lực, khi ngươi có thực lực thì không biết phải chờ cho đến khi nào.
"Yên tâm, thời gian là có, hai người bọn họ có vật phẩm bên trong túi Càn Khôn, thức ăn sẽ không thiếu. Người khác thì ta không chắc chứ lão đầu thì có không ít. Hắn đã cướp không biết bao nhiêu đồ ăn của ta, nhưng lại không ăn ngay mà nói sau này sẽ lấy ra ăn." Bộ Tranh nói.
"Tăng thêm hiệu quả của Tích Cốc, ta dám khẳng định một hai năm bọn họ sẽ không có vấn đề gì. Đương nhiên, nếu có chuyện ngoài ý muốn thì đó là ngoài ý muốn rồi." Bộ Tranh nói.
"..." Mọi người chẳng thế nói được gì, có tên đồ đệ như Bộ Tranh thì đó thật là sự là nỗi bi ai của Liễu sư thúc a.
Bất quá dựa trên tình hình thực tế mà nói thì quyết định của Bộ Tranh là chính xác, bọn hắn chỉ có thể đề cao thực lực mới giúp được Liễu Nhất Kiếm.
Nếu như không có Lữ Nguyệt Dung thì chỉ có phương pháp như Bộ Tranh nói, nhưng hiện tại thì đó cũng là phương pháp dự phòng.
"Bộ Tranh, ngươi cũng đừng có nói nhảm, sợ nhất bây giờ là tình hình có biến hóa, vạn nhất Lâu Lam vương quốc tìm được phương thức để vào mật thất thì Liễu sư thúc bọn họ chỉ có đường chết. Kết quả này tin tưởng ngươi cũng không muốn thấy." Đông Phương Như Mộng ôn nhu nói.
"Ta cũng không muốn như vậy, nếu lão thật sự chết ta cũng chỉ có thể nói lão đáng đời. Tuy nhiên thù này ta sẽ trả giúp lão, xem như trả lại nhân tình cho lão." Bộ Tranh không chút khách khí nói.
"Ngươi thật là mạnh miệng, hiện tại chúng ta thương lượng một chút. Biện pháp duy nhất bây giờ là phải đi tìm Lữ sư thúc, nếu bà biết được Liễu sư thúc gặp chuyện thì nhất định sẽ lập tức đi cứu. Tuy rằng bọn họ xa cách nhưng tình cảm vẫn rất tốt." Đông Phương Như Mộng nói.
"Vậy thì mau phái người đi." Bộ Tranh nói. Mà lúc này, hắn đột nhiên phát hiện, tất cả mọi người đều nhìn về phía mình.
"Các ngươi nhìn ta làm gì, chẳng lẽ là muốn ta đi?" Bộ Tranh hỏi một cách yếu ớt.
"Điều này cũng cần phải nói sao? Ngươi là đồ đệ của Liễu sư thúc, chuyện đi tìm sư mẫu trừ ngươi ra thì còn ai phù hợp hơn?" Đông Phương Như Mộng nói.
"Thế nhưng ta chưa từng gặp bà ấy, trong số các ngươi khả năng sẽ có người quen biết." Bộ Tranh nói, lúc bà ấy rời đi ba mươi năm trước, các ngươi không phải là nhỏ, khẳng định có người biết, nói không chừng còn có quan hệ không tệ.
"Chúng ta nhận thức thì có tác dụng gì, tuy Lữ sư thúc sẽ nhớ chúng ta, nhưng người của Thiên Tịch Môn sẽ không để trong lòng, ngươi đi là thích hợp nhất." Tất cả trưởng lão đều nói ra.
Kỳ thật thì để cho Bộ Tranh đi, bọn họ đã suy tính rất nhiều. Đầu tiên Lữ Nguyệt Dung xem như là sư mẫu của Bộ Tranh, lúc thông báo người khác sẽ có thái độ tốt một chút.
Tiếp theo, Thiên Tịch Môn là thế lực cấp địa ngũ phẩm, để Bộ Tranh đến xem như cũng là một cơ hội, nếu được nhìn trúng thì cũng có thể ở lại Thiên Tịch Môn tu luyện.
Bởi vậy, Bộ Tranh đi là thích hợp nhất!
"Lão đầu?" Y Khả Tín nhìn Bộ Tranh, không hiểu lão đầu trong miệng Bộ Tranh là ai.
"Chính là lão đầu Liễu Nhất Kiếm kia." Bộ Tranh nói.
"À, Liễu sư thúc cùng sư phụ của ta đều lâm vào rắc rối, hiện tại họ đang bị vây bắt. Lúc đó, ta không ở cùng với bọn họ, khi bị truy đuổi ta đã trốn đến đây. Ngẫm lại thì ta thật sự là may mắn khi có thể trốn được tới đây, cũng may là có Tiểu Kim đã chở ta bay hơn mười ngày." Y Khả Tín vỗ vỗ con chim to kia.
Gọi là Tiểu Kim như vậy thì đoán chừng do lông vũ trên người con chim to này đều là màu vàng.
"Trước khi uống thuốc thì nên ăn một ít." Bộ Tranh cho Y Khả Tín một viên thuốc cũng không lập tức hỏi đến tình huống của Liễu Nhất Kiếm, bởi vì hắn nghe được sự việc đã trôi qua hơn mười ngày rồi. Bây giờ nếu mọi chuyện đã được giải quyết an toàn thì cũng không tiếc gì chút thời gian này, còn như xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì cũng không còn kịp.
"Cảm ơn!" Y Khả Tín ăn viên đan dược vừa mới nhận, chẳng qua thì hắn không kỳ vọng nhiều lắm với hiệu quả của đan dược này. Bởi vì trên đường đến đây hắn đã ăn không ít đan dược, mà tất cả đều là đan được thuộc loại chữa thương tốt nhất của Cổ Thư Phái. Bây giờ tuy rằng hắn đang suy yếu nhưng chỉ cần một ít thời gian thì cũng sẽ khôi phục lại.
Hiển nhiên là hắn đối với đan dược của thế lực cấp huyền Đỉnh Thiên Thần Giáo này chẳng ôm hy vọng gì nhiều, nếu không vì phải tỏ vẻ thành ý hảo hữu thì hắn cũng sẽ không ăn.
Nhưng vừa ăn xong, hắn phát hiện mình đã suy nghĩ sai rồi, trong cơ thể hắn như có một ngọn lửa dâng lên bắt đầu làm ấm cả người.
Hiệu quả thật sự rất rõ ràng, khuôn mặt của hắn vốn đang trắng bệch lập tức trở hên hồng hào hơn khá nhiều.
"Cảm ơn, thuốc này không tệ." Y Khả Tín cảm tạ thêm lần nữa, sự khách sáo trong lời cảm ơn cũng bớt đi mà thêm vào đó là sự chân thành.
Lúc này, mọi người cũng không để ý nguồn gốc thuốc của Bộ Tranh, có lẽ là Liễu Nhất Kiếm cho hắn, loại đồ tốt như vậy thì Liễu Nhất Kiếm khẳng định là có.
Đồng thời, cho Y Khả Tín phục dụng là rất bình thường, dù sao thì người ta cũng vì sự tình của Liễu Nhất Kiếm mà đến.
"Không cần cảm ơn, việc nhỏ mà thôi, mời nói tiếp." Bộ Tranh lắc đầu nói.
Ở thời điểm này, mọi người cũng chẳng đi so đo đan dược của Bộ Tranh là việc nhỏ hay to, quan trọng nhất bây giờ là cần phải nói rõ tình huống của Liễu Nhất Kiếm.
"Liễu sư thúc và sư phụ của ngươi bị nhốt ở đâu, do ai làm?" Đông Phương Như Mộng hỏi.
"Bọn họ bị nhốt ở một cổ thành, cổ thành này bên trong Lâu Lam vương quốc, mà Lâu Lam vương quốc lại thuộc về thế lực cấp địa bát phẩm, bao vây Liễu sư thúc với sư phụ ta là người trong vương tộc của Lâu Lam vương quốc. Cổ Thư Phái chỉ cấp địa cửu phẩm, cho dù điều động toàn bộ cũng không cứu người được, ta chỉ có thể tìm biện pháp khác." Y Khả Tín nói ra.
Sau khi Y Khả Tín nói xong, tất cả mọi người đều nhíu mày, chuyện này bọn họ căn bản không thể giải quyết được, nó đã vượt xa năng lực của bọn họ.
Thế lực cấp địa cửu phẩm còn không thể cứu viện thì đối với Đỉnh Thiên Thần giáo mà nói thì càng không có biện pháp.
"Vậy ngươi vì sao lại tới đây? Chúng ta càng không có khả năng cứu Liễu sư thúc cùng sư phụ của ngươi." Đông Phương Như Mộng hỏi.
"Tuy rằng các ngươi không có cách nào, nhưng các ngươi có thể mời một người ra tay." Y Khả Tín nói.
"Ai?" Đông Phương Như Mộng có chút nghi hoặc, hậu trường của Đỉnh Thiên Thần Giáo lúc nào mà lại mạnh như vậy, ngay cả thế lực cấp địa bát phẩm cũng có thể bị rung chuyển?
"Người này cũng chẳng phải ai khác, chính là thê tử của Liễu sư thúc, Lữ Nguyệt Dung Lữ tiền bối." Y Khả Tín nói.
"Ngươi nói là..." Đông Phương Như Mộng cau mày nói.
"Không sai, ta đã từng nghe sư phụ nói qua, hiện tại Lữ tiền bối là đệ tử của Thiên Tịch Môn, mà Thiên Tịch Môn thế lực cấp địa ngũ phẩm. Chỉ cần thân phận này là có thể cùng Lâu Lam vương quốc đàm phán để cứu bọn họ ra, tối đa thì cũng chỉ để sư phụ bọn họ bỏ đi đồ vật gì đó ở bên trong cổ thành." Y Khả Tín nói.
"Vứt bỏ đồ vật gì?" Bộ Tranh lập tức hỏi, "Chẳng lẽ, lão đầu cùng sư phụ của người đi thám hiểm cổ thành rồi lấy đồ vật của người ta?"
"Cái này..." Ỷ Khả Tín có chút ngượng ngùng khi mở miệng, thở dài một hơi rồi cuối cùng cũng nói: "Đúng vậy, Liễu sư thúc tìm người luyện chế giúp ông ấy một thanh binh khí, nhưng đối phương lại nói thiếu một loại tài liệu mà loại tài liệu này chỉ có ở Lâu Lam cổ thành nên Liễu sư thúc cùng sư phụ ta buộc phải tới đó."
"Chuyến đi này vốn cũng không xảy ra chuyện gì, cho dù Lâu Lam vương quốc là thế lực cấp địa bát phẩm cũng sẽ không ngăn cản bọn họ, nếu không thì bọn họ cũng chẳng có khả năng tiến vào bên trong cổ thành."
Khi nói đến đây Y Khả Tín lại lắc đầu, sau đó nói tiếp: " Cũng không biết là vận khí quá tốt hay là quá kém, nghe nói bọn họ phát hiện ra được một cái mật thất, bên trong có một vật rất trân quý của cổ thành. Nếu là vật bình thường thì vương cung Lâu Lam vẫn có thể cho họ mang đi, nhưng thứ này thì khẳng định không được."
"Không hiểu sao bọn họ lại muốn vật này nên cự tuyệt giao ra, cũng vì vậy mà hai bên trở nên đối đầu với nhau. Do Lâu Lam vương quốc nhiều người, bọn họ phải tự đem mình nhốt lại ở trong mật thất. Mật thất đó nghe nói cũng rất lớn, hệ thống thông gió với thoát nước đều có, nên người bên trong cũng sẽ không gặp phải vấn đề gì."
"Vậy sao người của Lâu Lam vương quốc không mở mật thất ra?" Bộ Tranh rất ngạc nhiên hỏi.
"Cái này bọn mở không được, cũng không thể mở ra." Y Khả Tín nói.
"Vì sao vậy?" Bộ Tranh không rõ hỏi.
"Cổ thành được thiết kế và xếp đặt vô cùng hoàn mỹ, còn mật thất kia cũng rất kỳ quái, dường như còn có thể di động, không phải nói có thể phá cửa mà có thể vào được, muốn tìm mật thất này sẽ phải mất không ít thời gian." Y Khả Tín nói.
"Nếu mà nói như vậy thì bọn họ ở bên trong rất an toàn, hơn nữa nếu bọn họ giao ra thứ đồ vật kia thì cũng sẽ không có vấn đề gì phải không?" Bộ Tranh hỏi.
"Đoán chừng thì bây giờ người của Lâu Lam vương quốc đang tức giận, nên bọn hắn sẽ không có bỏ qua đơn giản như vậy được. Nhưng nếu Lữ tiền bối ra mặt nói chuyện thì sẽ khả quan hơn." Y Khả Tín nói ra.
"Ta không phải nói tới lão đầu, chuyện này là do lão tự tìm, chúng ta cùng đừng có để ý tới lão. Hơn nữa lão bây giờ cũng khá an toàn, chẳng qua là bị nhốt lại một chỗ mà thôi, cũng không có vần đề gì." Sau khi Bộ Tranh nghe xong Y Khả Tín nói, cảm thấy chuyện của Liễu Nhất Kiếm là do lão tự tìm, đi giúp lão còn không bằng tự giúp đỡ chính mình.
"..." Đám người Đông Phương Như Mộng thoáng trầm mặc, bất quá điều Bộ Tranh nói cũng không phải là không có đạo lý. Trong tình huống này thì có lẽ mang đồ vật tìm được bỏ đi, bảo vệ tính mạng thì quan trọng hơn.
"Trộm đồ thế mà cũng bị người ta phát hiện, thật sự là rất mất mặt a. Nếu là ta, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện...Ách, nhìn ta làm gì, ta nói là ta có thực lực như vậy..." Bộ Tranh nói.
"Vị tiểu huynh đệ này thật kỳ quái, cảm giác như ngươi không thích Liễu sư thúc nhưng lại vẫn có vẻ rất quan tâm." Y Khả Tín nhìn Bộ Tranh rồi nói thẳng.
"Hắn là đồ đệ của Liễu sư thúc, đã trải qua lễ bái sư rồi." Đông Phương Như Mộng nói.
"Đó là do ta bị bắt buộc, lão cũng không phải là sư phụ của ta. Hơn nữa thì ai nói ta quan tâm, ta ước gì lão mau chầu trời, chẳng qua nói ra thì ta nợ lão một ít ân tình." Bộ Tranh khinh thường nói.
"Thật ra thì ta cũng không phải là quá yên mến sư phụ mình, nhưng dù sao thì đó cũng là sư phụ của ta, ta nhất định phải đi cứu ông ấy." Y Khả Tín nói.
"Ta cũng sẽ đi cứu lão đầu, tuy lão không phải là sư phụ của ta, nhưng ân tình lão cho ta lại không ít, có thể xem như là nửa sư phụ. Chở ta có thực lực, ta nhất định sẽ đi cứu hắn." Bộ Tranh rất nghiêm túc nói.
"..." Sau khi nghe Bộ Tranh nói, mọi người đều cảm thấy có chút bất lực, khi ngươi có thực lực thì không biết phải chờ cho đến khi nào.
"Yên tâm, thời gian là có, hai người bọn họ có vật phẩm bên trong túi Càn Khôn, thức ăn sẽ không thiếu. Người khác thì ta không chắc chứ lão đầu thì có không ít. Hắn đã cướp không biết bao nhiêu đồ ăn của ta, nhưng lại không ăn ngay mà nói sau này sẽ lấy ra ăn." Bộ Tranh nói.
"Tăng thêm hiệu quả của Tích Cốc, ta dám khẳng định một hai năm bọn họ sẽ không có vấn đề gì. Đương nhiên, nếu có chuyện ngoài ý muốn thì đó là ngoài ý muốn rồi." Bộ Tranh nói.
"..." Mọi người chẳng thế nói được gì, có tên đồ đệ như Bộ Tranh thì đó thật là sự là nỗi bi ai của Liễu sư thúc a.
Bất quá dựa trên tình hình thực tế mà nói thì quyết định của Bộ Tranh là chính xác, bọn hắn chỉ có thể đề cao thực lực mới giúp được Liễu Nhất Kiếm.
Nếu như không có Lữ Nguyệt Dung thì chỉ có phương pháp như Bộ Tranh nói, nhưng hiện tại thì đó cũng là phương pháp dự phòng.
"Bộ Tranh, ngươi cũng đừng có nói nhảm, sợ nhất bây giờ là tình hình có biến hóa, vạn nhất Lâu Lam vương quốc tìm được phương thức để vào mật thất thì Liễu sư thúc bọn họ chỉ có đường chết. Kết quả này tin tưởng ngươi cũng không muốn thấy." Đông Phương Như Mộng ôn nhu nói.
"Ta cũng không muốn như vậy, nếu lão thật sự chết ta cũng chỉ có thể nói lão đáng đời. Tuy nhiên thù này ta sẽ trả giúp lão, xem như trả lại nhân tình cho lão." Bộ Tranh không chút khách khí nói.
"Ngươi thật là mạnh miệng, hiện tại chúng ta thương lượng một chút. Biện pháp duy nhất bây giờ là phải đi tìm Lữ sư thúc, nếu bà biết được Liễu sư thúc gặp chuyện thì nhất định sẽ lập tức đi cứu. Tuy rằng bọn họ xa cách nhưng tình cảm vẫn rất tốt." Đông Phương Như Mộng nói.
"Vậy thì mau phái người đi." Bộ Tranh nói. Mà lúc này, hắn đột nhiên phát hiện, tất cả mọi người đều nhìn về phía mình.
"Các ngươi nhìn ta làm gì, chẳng lẽ là muốn ta đi?" Bộ Tranh hỏi một cách yếu ớt.
"Điều này cũng cần phải nói sao? Ngươi là đồ đệ của Liễu sư thúc, chuyện đi tìm sư mẫu trừ ngươi ra thì còn ai phù hợp hơn?" Đông Phương Như Mộng nói.
"Thế nhưng ta chưa từng gặp bà ấy, trong số các ngươi khả năng sẽ có người quen biết." Bộ Tranh nói, lúc bà ấy rời đi ba mươi năm trước, các ngươi không phải là nhỏ, khẳng định có người biết, nói không chừng còn có quan hệ không tệ.
"Chúng ta nhận thức thì có tác dụng gì, tuy Lữ sư thúc sẽ nhớ chúng ta, nhưng người của Thiên Tịch Môn sẽ không để trong lòng, ngươi đi là thích hợp nhất." Tất cả trưởng lão đều nói ra.
Kỳ thật thì để cho Bộ Tranh đi, bọn họ đã suy tính rất nhiều. Đầu tiên Lữ Nguyệt Dung xem như là sư mẫu của Bộ Tranh, lúc thông báo người khác sẽ có thái độ tốt một chút.
Tiếp theo, Thiên Tịch Môn là thế lực cấp địa ngũ phẩm, để Bộ Tranh đến xem như cũng là một cơ hội, nếu được nhìn trúng thì cũng có thể ở lại Thiên Tịch Môn tu luyện.
Bởi vậy, Bộ Tranh đi là thích hợp nhất!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook