Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực
-
Chương 93: Giao dịch
Hai tỷ muội Ô Vân Đan San và Bố Mộc Bố Thái ở lại phòng Triết Triết ấy vậy mà đã hơn nửa tháng, tôi vốn lo lắng cuộc liên hôn chính trị này sẽ nhanh chóng được trưởng bối gia tộc xác định rồi chứ, nhưng Hãn dụ chỉ hôn lại trì trệ chưa được truyền xuống.
Nghĩ đến mưu tính của Triết Triết, lòng tôi ngoại trừ đau nhói ra, thật sự cũng không biết nên nói gì mới phải. Mấy hôm nay trước khi đi ngủ đều nói chuyện phiếm cùng Hoàng Thái Cực, nhưng mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của chàng, tôi đều cố ý đổi đề tài.
Giữa tháng năm, Hãn dụ chỉ hôn cuối cùng cũng được truyền xuống, nhưng điều làm tôi cảm thấy không ngờ chính là, chỉ dụ đó không phải bảo Hoàng Thái Cực cưới hai tỷ muội đó về. Hãn dụ của Nỗ Nhĩ Cáp Xích là để Ô Vân Đan San lấy Thập Tứ a ca Đa Nhĩ Cổn.
Ở đại sảnh nghe thấy chỉ dụ đó, trong tích tắc tôi như bị tuột huyết áp.
Không thể nào hình dung loại cảm xúc phức tạp đó là gì.
Triết Triết nhanh chóng thưởng cho sứ giả truyền lệnh, Ô Vân Đan San thẹn thùng trốn vào phòng, trái lại Bố Mộc Bố Thái trợn tròn đôi mắt trắng đen rõ ràng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một loại cảm xúc mất mát khó có thể nắm bắt.
Tôi chậm rãi đứng thẳng lưng, đúng lúc bàn tay Hoàng Thái Cực xuất hiện trước mặt, nắm chặt lấy tay tôi, kéo tôi đứng đứng dậy.
Chàng bình tĩnh mỉm cười với tôi.
Đột nhiên, tôi đều đã hiểu ra hết thẩy.
Hốc mắt cay xòe, tôi hít mũi, nghiêng đầu đi.
Làm trái ý trưởng bối gia tộc, nhất quyết không chịu cưới con gái Khoa Nhĩ Thấm... Hoàng Thái Cực à! Chàng cũng biết như thế sẽ trả cái giá đắt thê thảm ra làm sao?
Lòng tôi đau thắt lại, chàng chăm chú nhìn tôi, ngón tay đầy dịu dàng vuốt ve lưng tôi, nhẹ giọng nói: "Hãn a mã sai ta lo liệu hôn sự cho Thập Tứ đệ, mấy ngày sắp tới sẽ bận rộn nhiều việc... nàng cũng biết, Hãn a mã rất cưng chiều Thập Tứ, huống chi đây là đại hôn lần đầu của nó...".
Nhắc đến Đa Nhĩ Cổn, tôi không khỏi nhớ đến năm ấy gặp cậu ta, lúc ấy cậu ta đã nói về chuyện cưới vợ. Hiện giờ chỉ mới qua ba năm, cậu ta cũng chỉ là một đứa nhỏ choai choai mười hai tuổi, ấy mà đã sắp cưới vợ thành gia rồi.
"À... Thập Tứ đệ không phải vẫn còn rất nhỏ tuổi sao?". Tôi thật chậm hỏi.
Ghê quá đi, một tân nương mới mười ba tuổi cùng tân lang tính thật cũng chỉ mới mười hai tuổi rưỡi... để hai đứa con nít kết hôn, có khác nào cưới về chơi nhà chòi đâu? Thật là không thể nào tưởng tượng nổi!
Hoàng Thái Cực cười, đầy ẩn ý nói: "Không còn nhỏ".
Tôi trông thấy đôi mắt nóng rực của chàng, bỗng chợt nhớ lại lúc ấy chàng đã sớm trưởng thành vào cái tuổi này, mà tôi đã từng hiểu lầm cái hành vi gì đó của chàng thành "đái dầm".
Mặt tôi thoáng chốc nóng lên, hai bên tai đỏ bừng.
"Là tự Thập Tứ muốn cưới vợ, nói là cưới vợ phải cưới liền tay, còn quyết chí phải cưới đến khi hài lòng mới thôi... cũng may nhờ nó quấy phá như vậy, cho nên đã giải vây giúp ta".
Tôi sửng sốt, nhớ đến những lời mà Đa Nhĩ Cổn từng nói vào ba năm trước, càng lúc càng cảm thấy đầu óc của thằng bé này không được bình thường lắm, khác hẳn với mọi người.
Hôn lễ giữa Đa Nhĩ Cổn và Ô Vân Đan San được tổ chức vô cùng rùm beng và náo nhiệt, mấy ngày nay Bố Mộc Bố Thái đã lấy sự hiếu kỳ của mình, cứ chờ có cơ hội là lại bám dính lấy Hoàng Thái Cực, nàng không biết nói tiếng Nữ Chân, trong phủ trừ mấy người biết nói tiếng Mông chúng tôi ra, thì hầu như không ai có thể nói chuyện với cô bé. Nô tài trong phủ biết cô bé là cháu gái của Đại Phúc tấn, mặc kệ có nghe hiểu hay không, cứ kính cô bé ba phần trước đã, chỉ là tôi càng ngày càng không vừa mắt với cô bé.
Hôm nay, tôi đang cưỡi ngựa ra khỏi nhà, chợt trông thấy a hoàn của Bố Mộc Bố Thái đó đang khoa tay múa chân nói chuyện với gã chăn ngựa ở tại chuồng.
"Tô Ma Lạt?".
Cô bé lắc đầu, chỉ chỉ vào cái bao được chế từ lông thú treo bên hông chuồng: "Này, cái này, tên của ta".
"Tô Lạt Lạt?".
Cô bé lắc đầu tiếp, chỉ vào chính mình: "Tô Mặc Nhĩ".
Gã chăn ngựa cười to: "Không phải ngươi nói mình tên Bao Lông sao?".
Cô bé vò đầu, sốt ruột không biết nên nói gì. Tôi ở bên cạnh nhìn thấy liền bật cười, tiểu nha đầu này, tuổi không lớn, những khả năng không tồi, mới mấy ngày ngắn ngủi đã học được không ít tiếng Nữ Chân.
Tôi đứng sau lưng nàng ho nhẹ, tiểu nha đầu đột nhiên quay lại: "A, Tiểu Phúc tấn, người muốn cưỡi ngựa ra ngoài sao?".
"Phải". Tôi mỉm cười gật đầu, dừng một chút, nói, "Nếu ngươi thật sự muốn học tiếng Nữ Chân, chốc lát nữa ta sẽ nhờ Tứ Bối lặc tìm một Ba Khắc Thập cho ngươi".
Tô Mạt Nhĩ sáng mắt: "Thật ư? Tiểu Phúc tấn, cô thật là tốt".
"Chờ ngươi học giao tiếp xong, còn phải học thêm học chữ viết, trong phòng ta có sách, nếu muốn đọc có thể mượn ta...".
Cô bé cực kỳ hăng hái, nhưng đảo mắt lại gục đầu xuống: "Không được rồi, chờ sau khi Ô Vân Đan San cách cách thành thân xong, ta phải trở về Khoa Nhĩ Thấm với cách cách rồi".
Gã chăn ngựa đến giúp tôi dắt Tiểu Bạch, tôi xoay người lên ngựa, nhìn bộ dạng mặt ủ mày chau của cô bé, lòng bất chợt chấn động.
"Tô... Tô... vừa rồi ngươi nói ngươi tên gì?".
"Tô Mặc Nhĩ". Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên lấy lòng, cô bé giúp tôi dắt dây cương, khẽ cười với tôi, lộ ra hàm răng đều tăm tắp, "Ta tên Tô Mặc Nhĩ, Tiểu Phúc tấn, phiền cô giải thích với bọn họ một chút, bọn họ cứ gọi thành Tô Ma Lạt mãi. Ta vốn tưởng tiếng Nữ Chân với tiếng Mông không khác nhau là mấy, không ngờ khi học rồi mới thấy khó quá đi...".
Tô Mặc Nhĩ...
Tô Ma Lạt...
Tô Mặc Nhĩ!
Tô Ma Lạt!
Đó là... Tô Ma Lạt Cô trong truyền thuyết?!
Tôi thoáng trượt chân, bởi vì chưa giẫm lên bàn đạp, cả người liền nghiêng qua một bên, từ trên lưng ngựa cắm đầu xuống, may có Tô Ma Lạt nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy: "Tiểu... Tiểu Phúc tấn".
Tô Ma Lạt! Là Tô Ma Lạt Cô ở bên cạnh Hiếu Trang Thái Hoàng Thái hậu thời Khang Hi...
A hoàn hồi môn của Hiếu Trang...
Của Hiếu Trang...
Bố Mộc Bố Thái! Bố Mộc Bố Thái của... Khoa Nhĩ Thấm.
Ôi trời ơi!
Đó chẳng phải là... chẳng phải là...
Theo như lịch sử thì sẽ phát triển thế nào nhỉ? Hiếu Trang hẳn là sẽ sinh hạ Thuận Trị đế cho Hoàng Thái Cực phải không?
Thật không dám nghĩ tiếp nữa, đầu tôi quặn đau. Hiện tại tôi nên làm gì mới phải đây? Nên xuôi theo dòng lịch sử, hay nên quấy phá chiều hướng tất yếu ấy?
Nhưng mà, nếu như làm thế, ngôi vị Hoàng đế của Hoàng Thái Cực... liệu lịch sử có bị bóp méo đi?
Hôn sự của Đa Nhĩ Cổn được lo liệu vô cùng náo nhiệt, Hoàng Thái Cực bận rộn suốt mười ngày. Hôn lễ qua đi, Bố Mộc Bố Thái cũng cùng đột đưa dâu trở về Khoa Nhĩ Thấm; phủ Tứ Bối lặc dường như đã khôi phục lại sự yên tĩnh như trước.
Nhưng mà tôi cũng rõ, có một số thứ đã còn giống như trước nữa?
Vào chiều hôm nọ, tôi chạm mặt Triết Triết trong vườn hoa, cô ta đã cố ý tránh mặt tôi cả tháng nay. Dường như bên dưới khuôn mặt vốn trầm tĩnh thận trọng ấy đang mang một nỗi nhục nhã đau thương, tôi cũng không kiêng dè ánh mắt có chút oán giận của cô ta, trực tiếp nhìn thẳng vào cô ta. Sau một lát, cuối cùng tôi đành thở dài: "Chúng ta làm giao dịch đi".
Triết Triết dao động nhìn tôi đầy khó hiểu.
"Cô cũng biết ta sẽ không sinh con... đời này ta không có con, nhưng ta lại giành được ân sủng mà cô không thể cầu nhất. Chỉ là... Bối lặc gia không thể không có con, hoặc nói trắng ra đó là, cuộc liên hôn giữa Kim Mông không thể không có con cháu...".
Đôi mắt Triết Triết sáng lên, trên khuôn mặt trắng noãn lộ ra vẻ sâu xa dị thường.
Tôi chua xót cười, nói tiếp: "Hiện nay cô là thê tử duy nhất của Tứ Bối lặc, nếu để người khác vào nhà làm Phúc tấn, sẽ không có lợi đối với cô. Có con nối dõi mang dòng máu Kim Mông, vẫn nên do cô mang thai vậy, về sau con của cô ta cũng sẽ đối xử như con ruột mình, với địa vị của cô, lại thêm sức ảnh hưởng của ta, thành tựu của đứa nhỏ ấy trong tương lai sẽ là một đại a ca vượt trội vô cùng". Tôi dừng một chút, quan sát sắc mặt không ngừng thay đổi của Triết Triết, "Giao dịch này, Đại Phúc tấn có thể thực hiện được không?".
Ánh mắt Triết Triết lóe lên sự không chắc, qua lâu sau, cô ta mới do dự nhỏ giọng hỏi: "Đây chính là ý của gia?".
Khóe miệng tôi co rút, trong lòng cảm thấy một trận đau đớn kiệt lịch: "Chỗ gia ta sẽ tự đi hòa giải, cô không cần quan tâm nhiều, ta chỉ hỏi cô có đồng ý giao dịch này hay không? Nếu một ngày cô chưa sinh con, Khoa Nhĩ Thấm sẽ càng không ngừng đưa con cháu tới đây thế chỗ vị trí của cô, cô hãy cẩn thận mà suy nghĩ, tuy bọn họ là người thân của cô, có thể mở rộng thanh thế của cô, nhưng chớ quên, bọn họ trẻ hơn cô, đẹp hơn cô, không chừng một ngày nào đó sẽ thế chỗ Đại Phúc tấn của cô. Đến lúc đó... cô không còn là gì cả, nửa đời sau chỉ có thể ảm đạm thê lương ngồi chờ, nếu gia không cần cô, ngay cả một người dưỡng già đưa tiễn cũng không có...".
Triết Triết thoáng lộ vẻ kích động, sau khi ngây người, mới chậm rãi khôi phục tinh thần, ung dung cười: "Thực ra cô cũng đang lo cho bản thân mình phải không? Chỉ sợ sau khi bọn họ vào cửa, người bị uy hiếp đầu tiên, chính là cô. Nếu thật sự như thế, người phải chia sẻ sủng ái, cuối cùng ảm đạm thê lương, cô độc đến cuối đời, sẽ chỉ là cô".
"Cô muốn nghĩ thế nào thì tùy". Tôi cười, không nói đúng, cũng chẳng nói sai, cứ để cô ta tưởng đó là đương nhiên, cho đó là đúng đi.
Tôi không rõ rốt cuộc có làm lịch sử thay đổi không, cả hậu quả của việc thay đổi đó đến tột cùng là gì. Tôi chỉ có thể tranh thủ một chút, không để làm ảnh hưởng đến tình hình có lợi cho việc tranh quyền đoạt vị của Hoàng Thái Cực...
Dù sao, hiểu rõ tính tình của Triết Triết, dường như đơn giản và dễ dàng hơn, so với việc hiểu rõ vị Hiếu Trang Thái Hoàng Thái hậu phụ tá hai đời quân vương trong truyền thuyết kia.
Hiếu Trang... chỉ sợ với chỉ số thông minh tầm thường của tôi, cả đời này cũng chẳng thể nào đối phó nổi.
Đêm đó tôi không ngủ sớm như thường lệ, vẫn liên tục đọc sách dưới đèn, đáng tiếc bị mấy trang giấy trắng đầy chữ đen làm cho lóa mắt, thật sự một chữ cũng đọc không ra.
Cuối giờ Hợi*, phía sau mới vang lên tiếng bước chân nhỏ nhặt, tôi mới khép sách lại, sau tai đã truyền đến một tiếng thở dài nhẹ nhàng, xen lẫn mùi hương quen thuộc của Hoàng Thái Cực.
*Giờ Hợi: Từ 9 giờ tối đến 11 giờ tối.
Tôi chậm rãi dựa người ra sau, qua hồi lâu giữa hai chúng tôi chưa ai lên tiếng, chỉ lẳng lặng dựa sát vào nhau, dưới vầng sáng màu vàng của ánh nến, lặng lẽ cảm nhận sự tồn tại chân thật của đôi bên.
"Về sau... đi đến phòng lớn nhiều một chút...". Cuối cùng, tôi mệt mỏi đánh vỡ sự im lặng.
Mười ngón tay đặt trên vai tôi của Hoàng Thái Cực chậm rãi siết lại, tôi nhịn đau không lên tiếng, qua lúc lâu sau chàng mới buông lỏng, mạnh mẽ ôm chặt lấy tôi vào lòng.
"Du Nhiên... ta phụ nàng quá nhiều".
Lòng tôi đau xót, nhưng lại giả vờ bình thản nói: "Chàng không cần phải nói vậy, chỉ cần chàng nhận rõ được mục tiêu của mình, không bao giờ nản lòng là được...".
"Du Nhiên à!". Chàng nghẹn giọng buồn bã gọi, hay tay thoáng run rẩy, "Nàng là người hiểu ta nhất, trên đời này chẳng một ai hiểu ta hơn nàng...".
Tôi buồn bã cười, miễn cưỡng xả ra nụ cười mỉm, nhẹ nhàng vỗ lưng chàng: "Chàng, có gì sai chứ?". Tay tôi bắt lấy bàn tay phải chàng, năm ngón tay chặt chẽ dây dưa với chàng, "Chỉ cần chàng hiểu lòng ta là được, chỉ cần chàng vẫn yêu ta là được...".
"Yêu nàng!". Chàng hít một hơi, giọng nói có chút nghẹn ngào, "Đến chết không đổi...".
Mùa thu tháng tám năm Nhâm Thìn, cũng là năm nay, Tổng binh quan, Nhất đẳng Đại Thần Hà Hòa Lễ qua đời, kể từ đó, Ngũ Đại thần gây dựng cơ đồ đều đã không còn. Nỗ Nhĩ Cáp Xích vô cùng đau đớn, gào khóc thảm thiết: "Ông trời sao không tiễn cả kẻ già còn sót lại này!".
Một ngày nọ vào cuối thu, Triết Triết bắt đầu xuất hiện tình trạng nôn mửa khó ở, lòng tôi biết rõ, một bên sai người mời đại phu đến chẩn, một bên gọi người đến Đại Nha Môn thông báo cho Hoàng Thái Cực.
Hôm ấy y quan đã chẩn ra, Triết Triết quả nhiên đã có thai, trong chốc lát tin tức truyền đến Nha Môn. Chưa được nửa canh giờ, Hoàng Thái Cực đã về trước, vừa vào phủ liền lao thẳng đến phòng tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi im lặng mỉm cười với chàng, chàng đi đến dắt tay tôi, dịu dàng nói: "Tốt rồi, hết thẩy đều xong cả rồi".
"Không, còn phải xem cái thai ấy có phải con trai hay không".
Chàng hôn tôi: "Vậy phải xem vận may của cô ta".
Ánh mắt tôi lướt qua, cười khẽ: "Không phải đâu, nhân tố quyết định sinh con trai hay con gái là chàng, không liên quan tới phụ nữ".
Chàng nhướng mày, tôi vội che miệng cười trộm.
Chàng ôm eo tôi, khăng khăng hỏi: "Lần này lại là lý lẽ cổ quái gì thế? Nàng nói rõ ta nghe...".
"Không nói rõ đâu! Không nói rõ đâu...". Tôi đột ngột lách người, thoát khỏi vòng ôm của chàng, cười đến không thể nhịn, "Thật sự là không có cách nào nói rõ được đâu...".
"Không nói rõ ràng, ta phải phạt nàng thật nặng mới được". Chàng đen tối cười hai tiếng, mở hai tay cười nham hiểm xông vào tôi.
Chập tối, trong thành rào đã sai người đưa quà đến, chẳng qua chỉ là một đống lụa là, cộng thêm vàng bạc, châu ngọc. Triết Triết cử người mang toàn bộ mấy món đồ còn y nguyên ấy đưa đến phòng tôi, tôi hiểu được dụng ý của cô ta, nhìn thấy một đống đồ vô dụng ấy, tôi chỉ thản nhiên cười: "Lui về cả đi, nói với Đại Phúc tấn, tấm lòng của cô ta nhận, bảo nàng dưỡng thai cho tốt, chuyện trong nhà tạm thời không cần lo".
Hoàng Thái Cực vừa ăn canh hạt sen, vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc tôi, trên mặt như mang theo ý cười, tôi thấy không được tự nhiên, đưa tay nhéo mặt chàng một phen: "Thế nào, không quen thấy ta ra vẻ ta đây à?".
Chàng lắc đầu, qua một lúc sau, lại lắc đầu.
"Nói! Không được lắc đầu nữa".
"Vậy nàng nói ta biết trước đi, Mãn Thanh có nghĩa là...".
"Ách...". Cái người này, vẫn còn mãi nghĩ về nó, có khi cả đời này cũng không quên nổi? Tôi nhấc chân chạy lấy người, "Ta ra ngoài luyện đao...".
"Cạch!". Chàng nhanh chóng quăng muỗng, đuổi theo, "Ta đi với nàng...".
Nghĩ đến mưu tính của Triết Triết, lòng tôi ngoại trừ đau nhói ra, thật sự cũng không biết nên nói gì mới phải. Mấy hôm nay trước khi đi ngủ đều nói chuyện phiếm cùng Hoàng Thái Cực, nhưng mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của chàng, tôi đều cố ý đổi đề tài.
Giữa tháng năm, Hãn dụ chỉ hôn cuối cùng cũng được truyền xuống, nhưng điều làm tôi cảm thấy không ngờ chính là, chỉ dụ đó không phải bảo Hoàng Thái Cực cưới hai tỷ muội đó về. Hãn dụ của Nỗ Nhĩ Cáp Xích là để Ô Vân Đan San lấy Thập Tứ a ca Đa Nhĩ Cổn.
Ở đại sảnh nghe thấy chỉ dụ đó, trong tích tắc tôi như bị tuột huyết áp.
Không thể nào hình dung loại cảm xúc phức tạp đó là gì.
Triết Triết nhanh chóng thưởng cho sứ giả truyền lệnh, Ô Vân Đan San thẹn thùng trốn vào phòng, trái lại Bố Mộc Bố Thái trợn tròn đôi mắt trắng đen rõ ràng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một loại cảm xúc mất mát khó có thể nắm bắt.
Tôi chậm rãi đứng thẳng lưng, đúng lúc bàn tay Hoàng Thái Cực xuất hiện trước mặt, nắm chặt lấy tay tôi, kéo tôi đứng đứng dậy.
Chàng bình tĩnh mỉm cười với tôi.
Đột nhiên, tôi đều đã hiểu ra hết thẩy.
Hốc mắt cay xòe, tôi hít mũi, nghiêng đầu đi.
Làm trái ý trưởng bối gia tộc, nhất quyết không chịu cưới con gái Khoa Nhĩ Thấm... Hoàng Thái Cực à! Chàng cũng biết như thế sẽ trả cái giá đắt thê thảm ra làm sao?
Lòng tôi đau thắt lại, chàng chăm chú nhìn tôi, ngón tay đầy dịu dàng vuốt ve lưng tôi, nhẹ giọng nói: "Hãn a mã sai ta lo liệu hôn sự cho Thập Tứ đệ, mấy ngày sắp tới sẽ bận rộn nhiều việc... nàng cũng biết, Hãn a mã rất cưng chiều Thập Tứ, huống chi đây là đại hôn lần đầu của nó...".
Nhắc đến Đa Nhĩ Cổn, tôi không khỏi nhớ đến năm ấy gặp cậu ta, lúc ấy cậu ta đã nói về chuyện cưới vợ. Hiện giờ chỉ mới qua ba năm, cậu ta cũng chỉ là một đứa nhỏ choai choai mười hai tuổi, ấy mà đã sắp cưới vợ thành gia rồi.
"À... Thập Tứ đệ không phải vẫn còn rất nhỏ tuổi sao?". Tôi thật chậm hỏi.
Ghê quá đi, một tân nương mới mười ba tuổi cùng tân lang tính thật cũng chỉ mới mười hai tuổi rưỡi... để hai đứa con nít kết hôn, có khác nào cưới về chơi nhà chòi đâu? Thật là không thể nào tưởng tượng nổi!
Hoàng Thái Cực cười, đầy ẩn ý nói: "Không còn nhỏ".
Tôi trông thấy đôi mắt nóng rực của chàng, bỗng chợt nhớ lại lúc ấy chàng đã sớm trưởng thành vào cái tuổi này, mà tôi đã từng hiểu lầm cái hành vi gì đó của chàng thành "đái dầm".
Mặt tôi thoáng chốc nóng lên, hai bên tai đỏ bừng.
"Là tự Thập Tứ muốn cưới vợ, nói là cưới vợ phải cưới liền tay, còn quyết chí phải cưới đến khi hài lòng mới thôi... cũng may nhờ nó quấy phá như vậy, cho nên đã giải vây giúp ta".
Tôi sửng sốt, nhớ đến những lời mà Đa Nhĩ Cổn từng nói vào ba năm trước, càng lúc càng cảm thấy đầu óc của thằng bé này không được bình thường lắm, khác hẳn với mọi người.
Hôn lễ giữa Đa Nhĩ Cổn và Ô Vân Đan San được tổ chức vô cùng rùm beng và náo nhiệt, mấy ngày nay Bố Mộc Bố Thái đã lấy sự hiếu kỳ của mình, cứ chờ có cơ hội là lại bám dính lấy Hoàng Thái Cực, nàng không biết nói tiếng Nữ Chân, trong phủ trừ mấy người biết nói tiếng Mông chúng tôi ra, thì hầu như không ai có thể nói chuyện với cô bé. Nô tài trong phủ biết cô bé là cháu gái của Đại Phúc tấn, mặc kệ có nghe hiểu hay không, cứ kính cô bé ba phần trước đã, chỉ là tôi càng ngày càng không vừa mắt với cô bé.
Hôm nay, tôi đang cưỡi ngựa ra khỏi nhà, chợt trông thấy a hoàn của Bố Mộc Bố Thái đó đang khoa tay múa chân nói chuyện với gã chăn ngựa ở tại chuồng.
"Tô Ma Lạt?".
Cô bé lắc đầu, chỉ chỉ vào cái bao được chế từ lông thú treo bên hông chuồng: "Này, cái này, tên của ta".
"Tô Lạt Lạt?".
Cô bé lắc đầu tiếp, chỉ vào chính mình: "Tô Mặc Nhĩ".
Gã chăn ngựa cười to: "Không phải ngươi nói mình tên Bao Lông sao?".
Cô bé vò đầu, sốt ruột không biết nên nói gì. Tôi ở bên cạnh nhìn thấy liền bật cười, tiểu nha đầu này, tuổi không lớn, những khả năng không tồi, mới mấy ngày ngắn ngủi đã học được không ít tiếng Nữ Chân.
Tôi đứng sau lưng nàng ho nhẹ, tiểu nha đầu đột nhiên quay lại: "A, Tiểu Phúc tấn, người muốn cưỡi ngựa ra ngoài sao?".
"Phải". Tôi mỉm cười gật đầu, dừng một chút, nói, "Nếu ngươi thật sự muốn học tiếng Nữ Chân, chốc lát nữa ta sẽ nhờ Tứ Bối lặc tìm một Ba Khắc Thập cho ngươi".
Tô Mạt Nhĩ sáng mắt: "Thật ư? Tiểu Phúc tấn, cô thật là tốt".
"Chờ ngươi học giao tiếp xong, còn phải học thêm học chữ viết, trong phòng ta có sách, nếu muốn đọc có thể mượn ta...".
Cô bé cực kỳ hăng hái, nhưng đảo mắt lại gục đầu xuống: "Không được rồi, chờ sau khi Ô Vân Đan San cách cách thành thân xong, ta phải trở về Khoa Nhĩ Thấm với cách cách rồi".
Gã chăn ngựa đến giúp tôi dắt Tiểu Bạch, tôi xoay người lên ngựa, nhìn bộ dạng mặt ủ mày chau của cô bé, lòng bất chợt chấn động.
"Tô... Tô... vừa rồi ngươi nói ngươi tên gì?".
"Tô Mặc Nhĩ". Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên lấy lòng, cô bé giúp tôi dắt dây cương, khẽ cười với tôi, lộ ra hàm răng đều tăm tắp, "Ta tên Tô Mặc Nhĩ, Tiểu Phúc tấn, phiền cô giải thích với bọn họ một chút, bọn họ cứ gọi thành Tô Ma Lạt mãi. Ta vốn tưởng tiếng Nữ Chân với tiếng Mông không khác nhau là mấy, không ngờ khi học rồi mới thấy khó quá đi...".
Tô Mặc Nhĩ...
Tô Ma Lạt...
Tô Mặc Nhĩ!
Tô Ma Lạt!
Đó là... Tô Ma Lạt Cô trong truyền thuyết?!
Tôi thoáng trượt chân, bởi vì chưa giẫm lên bàn đạp, cả người liền nghiêng qua một bên, từ trên lưng ngựa cắm đầu xuống, may có Tô Ma Lạt nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy: "Tiểu... Tiểu Phúc tấn".
Tô Ma Lạt! Là Tô Ma Lạt Cô ở bên cạnh Hiếu Trang Thái Hoàng Thái hậu thời Khang Hi...
A hoàn hồi môn của Hiếu Trang...
Của Hiếu Trang...
Bố Mộc Bố Thái! Bố Mộc Bố Thái của... Khoa Nhĩ Thấm.
Ôi trời ơi!
Đó chẳng phải là... chẳng phải là...
Theo như lịch sử thì sẽ phát triển thế nào nhỉ? Hiếu Trang hẳn là sẽ sinh hạ Thuận Trị đế cho Hoàng Thái Cực phải không?
Thật không dám nghĩ tiếp nữa, đầu tôi quặn đau. Hiện tại tôi nên làm gì mới phải đây? Nên xuôi theo dòng lịch sử, hay nên quấy phá chiều hướng tất yếu ấy?
Nhưng mà, nếu như làm thế, ngôi vị Hoàng đế của Hoàng Thái Cực... liệu lịch sử có bị bóp méo đi?
Hôn sự của Đa Nhĩ Cổn được lo liệu vô cùng náo nhiệt, Hoàng Thái Cực bận rộn suốt mười ngày. Hôn lễ qua đi, Bố Mộc Bố Thái cũng cùng đột đưa dâu trở về Khoa Nhĩ Thấm; phủ Tứ Bối lặc dường như đã khôi phục lại sự yên tĩnh như trước.
Nhưng mà tôi cũng rõ, có một số thứ đã còn giống như trước nữa?
Vào chiều hôm nọ, tôi chạm mặt Triết Triết trong vườn hoa, cô ta đã cố ý tránh mặt tôi cả tháng nay. Dường như bên dưới khuôn mặt vốn trầm tĩnh thận trọng ấy đang mang một nỗi nhục nhã đau thương, tôi cũng không kiêng dè ánh mắt có chút oán giận của cô ta, trực tiếp nhìn thẳng vào cô ta. Sau một lát, cuối cùng tôi đành thở dài: "Chúng ta làm giao dịch đi".
Triết Triết dao động nhìn tôi đầy khó hiểu.
"Cô cũng biết ta sẽ không sinh con... đời này ta không có con, nhưng ta lại giành được ân sủng mà cô không thể cầu nhất. Chỉ là... Bối lặc gia không thể không có con, hoặc nói trắng ra đó là, cuộc liên hôn giữa Kim Mông không thể không có con cháu...".
Đôi mắt Triết Triết sáng lên, trên khuôn mặt trắng noãn lộ ra vẻ sâu xa dị thường.
Tôi chua xót cười, nói tiếp: "Hiện nay cô là thê tử duy nhất của Tứ Bối lặc, nếu để người khác vào nhà làm Phúc tấn, sẽ không có lợi đối với cô. Có con nối dõi mang dòng máu Kim Mông, vẫn nên do cô mang thai vậy, về sau con của cô ta cũng sẽ đối xử như con ruột mình, với địa vị của cô, lại thêm sức ảnh hưởng của ta, thành tựu của đứa nhỏ ấy trong tương lai sẽ là một đại a ca vượt trội vô cùng". Tôi dừng một chút, quan sát sắc mặt không ngừng thay đổi của Triết Triết, "Giao dịch này, Đại Phúc tấn có thể thực hiện được không?".
Ánh mắt Triết Triết lóe lên sự không chắc, qua lâu sau, cô ta mới do dự nhỏ giọng hỏi: "Đây chính là ý của gia?".
Khóe miệng tôi co rút, trong lòng cảm thấy một trận đau đớn kiệt lịch: "Chỗ gia ta sẽ tự đi hòa giải, cô không cần quan tâm nhiều, ta chỉ hỏi cô có đồng ý giao dịch này hay không? Nếu một ngày cô chưa sinh con, Khoa Nhĩ Thấm sẽ càng không ngừng đưa con cháu tới đây thế chỗ vị trí của cô, cô hãy cẩn thận mà suy nghĩ, tuy bọn họ là người thân của cô, có thể mở rộng thanh thế của cô, nhưng chớ quên, bọn họ trẻ hơn cô, đẹp hơn cô, không chừng một ngày nào đó sẽ thế chỗ Đại Phúc tấn của cô. Đến lúc đó... cô không còn là gì cả, nửa đời sau chỉ có thể ảm đạm thê lương ngồi chờ, nếu gia không cần cô, ngay cả một người dưỡng già đưa tiễn cũng không có...".
Triết Triết thoáng lộ vẻ kích động, sau khi ngây người, mới chậm rãi khôi phục tinh thần, ung dung cười: "Thực ra cô cũng đang lo cho bản thân mình phải không? Chỉ sợ sau khi bọn họ vào cửa, người bị uy hiếp đầu tiên, chính là cô. Nếu thật sự như thế, người phải chia sẻ sủng ái, cuối cùng ảm đạm thê lương, cô độc đến cuối đời, sẽ chỉ là cô".
"Cô muốn nghĩ thế nào thì tùy". Tôi cười, không nói đúng, cũng chẳng nói sai, cứ để cô ta tưởng đó là đương nhiên, cho đó là đúng đi.
Tôi không rõ rốt cuộc có làm lịch sử thay đổi không, cả hậu quả của việc thay đổi đó đến tột cùng là gì. Tôi chỉ có thể tranh thủ một chút, không để làm ảnh hưởng đến tình hình có lợi cho việc tranh quyền đoạt vị của Hoàng Thái Cực...
Dù sao, hiểu rõ tính tình của Triết Triết, dường như đơn giản và dễ dàng hơn, so với việc hiểu rõ vị Hiếu Trang Thái Hoàng Thái hậu phụ tá hai đời quân vương trong truyền thuyết kia.
Hiếu Trang... chỉ sợ với chỉ số thông minh tầm thường của tôi, cả đời này cũng chẳng thể nào đối phó nổi.
Đêm đó tôi không ngủ sớm như thường lệ, vẫn liên tục đọc sách dưới đèn, đáng tiếc bị mấy trang giấy trắng đầy chữ đen làm cho lóa mắt, thật sự một chữ cũng đọc không ra.
Cuối giờ Hợi*, phía sau mới vang lên tiếng bước chân nhỏ nhặt, tôi mới khép sách lại, sau tai đã truyền đến một tiếng thở dài nhẹ nhàng, xen lẫn mùi hương quen thuộc của Hoàng Thái Cực.
*Giờ Hợi: Từ 9 giờ tối đến 11 giờ tối.
Tôi chậm rãi dựa người ra sau, qua hồi lâu giữa hai chúng tôi chưa ai lên tiếng, chỉ lẳng lặng dựa sát vào nhau, dưới vầng sáng màu vàng của ánh nến, lặng lẽ cảm nhận sự tồn tại chân thật của đôi bên.
"Về sau... đi đến phòng lớn nhiều một chút...". Cuối cùng, tôi mệt mỏi đánh vỡ sự im lặng.
Mười ngón tay đặt trên vai tôi của Hoàng Thái Cực chậm rãi siết lại, tôi nhịn đau không lên tiếng, qua lúc lâu sau chàng mới buông lỏng, mạnh mẽ ôm chặt lấy tôi vào lòng.
"Du Nhiên... ta phụ nàng quá nhiều".
Lòng tôi đau xót, nhưng lại giả vờ bình thản nói: "Chàng không cần phải nói vậy, chỉ cần chàng nhận rõ được mục tiêu của mình, không bao giờ nản lòng là được...".
"Du Nhiên à!". Chàng nghẹn giọng buồn bã gọi, hay tay thoáng run rẩy, "Nàng là người hiểu ta nhất, trên đời này chẳng một ai hiểu ta hơn nàng...".
Tôi buồn bã cười, miễn cưỡng xả ra nụ cười mỉm, nhẹ nhàng vỗ lưng chàng: "Chàng, có gì sai chứ?". Tay tôi bắt lấy bàn tay phải chàng, năm ngón tay chặt chẽ dây dưa với chàng, "Chỉ cần chàng hiểu lòng ta là được, chỉ cần chàng vẫn yêu ta là được...".
"Yêu nàng!". Chàng hít một hơi, giọng nói có chút nghẹn ngào, "Đến chết không đổi...".
Mùa thu tháng tám năm Nhâm Thìn, cũng là năm nay, Tổng binh quan, Nhất đẳng Đại Thần Hà Hòa Lễ qua đời, kể từ đó, Ngũ Đại thần gây dựng cơ đồ đều đã không còn. Nỗ Nhĩ Cáp Xích vô cùng đau đớn, gào khóc thảm thiết: "Ông trời sao không tiễn cả kẻ già còn sót lại này!".
Một ngày nọ vào cuối thu, Triết Triết bắt đầu xuất hiện tình trạng nôn mửa khó ở, lòng tôi biết rõ, một bên sai người mời đại phu đến chẩn, một bên gọi người đến Đại Nha Môn thông báo cho Hoàng Thái Cực.
Hôm ấy y quan đã chẩn ra, Triết Triết quả nhiên đã có thai, trong chốc lát tin tức truyền đến Nha Môn. Chưa được nửa canh giờ, Hoàng Thái Cực đã về trước, vừa vào phủ liền lao thẳng đến phòng tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi im lặng mỉm cười với chàng, chàng đi đến dắt tay tôi, dịu dàng nói: "Tốt rồi, hết thẩy đều xong cả rồi".
"Không, còn phải xem cái thai ấy có phải con trai hay không".
Chàng hôn tôi: "Vậy phải xem vận may của cô ta".
Ánh mắt tôi lướt qua, cười khẽ: "Không phải đâu, nhân tố quyết định sinh con trai hay con gái là chàng, không liên quan tới phụ nữ".
Chàng nhướng mày, tôi vội che miệng cười trộm.
Chàng ôm eo tôi, khăng khăng hỏi: "Lần này lại là lý lẽ cổ quái gì thế? Nàng nói rõ ta nghe...".
"Không nói rõ đâu! Không nói rõ đâu...". Tôi đột ngột lách người, thoát khỏi vòng ôm của chàng, cười đến không thể nhịn, "Thật sự là không có cách nào nói rõ được đâu...".
"Không nói rõ ràng, ta phải phạt nàng thật nặng mới được". Chàng đen tối cười hai tiếng, mở hai tay cười nham hiểm xông vào tôi.
Chập tối, trong thành rào đã sai người đưa quà đến, chẳng qua chỉ là một đống lụa là, cộng thêm vàng bạc, châu ngọc. Triết Triết cử người mang toàn bộ mấy món đồ còn y nguyên ấy đưa đến phòng tôi, tôi hiểu được dụng ý của cô ta, nhìn thấy một đống đồ vô dụng ấy, tôi chỉ thản nhiên cười: "Lui về cả đi, nói với Đại Phúc tấn, tấm lòng của cô ta nhận, bảo nàng dưỡng thai cho tốt, chuyện trong nhà tạm thời không cần lo".
Hoàng Thái Cực vừa ăn canh hạt sen, vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc tôi, trên mặt như mang theo ý cười, tôi thấy không được tự nhiên, đưa tay nhéo mặt chàng một phen: "Thế nào, không quen thấy ta ra vẻ ta đây à?".
Chàng lắc đầu, qua một lúc sau, lại lắc đầu.
"Nói! Không được lắc đầu nữa".
"Vậy nàng nói ta biết trước đi, Mãn Thanh có nghĩa là...".
"Ách...". Cái người này, vẫn còn mãi nghĩ về nó, có khi cả đời này cũng không quên nổi? Tôi nhấc chân chạy lấy người, "Ta ra ngoài luyện đao...".
"Cạch!". Chàng nhanh chóng quăng muỗng, đuổi theo, "Ta đi với nàng...".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook