Độc Bộ Kiếm Tiên
-
10: Bất Ngờ
Lê Dương đem thi thể của Lôi Lang Vương cùng với xác của hơn 30 con Lôi Lang lần lượt thu vào chiến trong nhẫn, đang muốn rời đi.
Một đạo đao mang sáng chói bỗng nhiên lóe lên trong màn đêm lao về phía hắn với tốc độ cực nhanh.
Keng ~
Theo bản năng phòng vệ, Lê Dương cầm trong tay huyết sinh kiếm và chặn lại, va chạm giữa huyết sinh kiếm và đao mang gây lên một tiếng vang lớn.
Đao mang kia ẩn chứa lực lượng rất lớn trực tiếp đẩy lui hắn mấy mét, hai chân trên mặt đất cày ra một khe rãnh dài.
Híp mắt lại, Lê Dương nhìn về phía trước, chăm chú nhìn vào một thân cây lớn không xa vô thanh vô tức xuất hiện một bóng người xinh đẹp.
Đó là một cô gái khoảng tầm mười chín tuổi, người mặc một bộ váy dài đen thanh lịch, trong tay cầm một thanh đao dài hai mét, thân đao do ánh trăng chiếu hiện lên ánh sáng bạc vô cùng rực rỡ.
“Đao khí hoá hình?”
Lê Dương đánh giá cô gái, lúc trước một đao kia chắc chắn là do đối phương phát ra.
Đao khí hoá hình, đây là cao thủ trong việc dùng đao mới có thể làm đến.
Cô gái không có trả lời, mũi chân nhẹ nhàng nhấn một cái, thân hình như quỷ mị trong chớp mắt đến gần phạm vi xung quanh Lê Dương, trường đao trong tay chém xuống thẳng tắp.
Một đao này, bên trong ẩn chứa đao ý!
Keng ~
Lê Dương bất đắc dĩ giơ kiếm đỡ lấy, cứng rắn chịu đựng một đao này, cơ thể lại lần nữa lùi lại mấy mét.
Hắn biết cô gái này không có ác ý, nhưng cũng chưa hiểu vì sao nàng ta lại làm vậy?
Cô gái trước mắt này rất mạnh, đao đạo có sự tinh thông cực kì cao.
Chém ra một đao ẩn chứa đao ý, đây là tông sư trong việc dùng đao mới có thể nắm giữ.
Gần hai mươi tuổi nắm giữ đao khí hoá hình, ở trong Đế Quốc Lam Tinh chưa từng nghe qua.
“Quả là thiên tài về kiếm đạo, có thể tiếp hai đao của ta mà không sao.”
Cô gái tra đao vào vỏ mỉm cười nói, nụ cười vui vẻ có thể che mờ ánh trăng, có thể khiến người khác nhìn đến say đắm.
Lê Dương không nói gì, chỉ là phòng bị nhìn về cô gái trước mắt kia.
Tuy hắn chưa gặp quá nhiều thiên tài, nhưng ít nhiều cũng nghe qua tên của các thiên tài trẻ tuổi ở Đế Quốc Lam Tinh, quả thực hắn chưa từng nghe có cô gái trẻ tuổi mà lại yêu nghiệt như vậy!
— QUẢNG CÁO —
“Giới thiệu một chút, ta tên là Trần Thiên Nhi.”
Cô gái cười tự giới thiệu.
Xác định đối phương thực sự cũng không ác ý, Lê Dương buông lỏng đề phòng, cất huyết sinh đi.
“ Ta là Lê Dương.”
Lê Dương cũng tự giới thiệu tên của mình.
“Ngươi đến từ đế đô?”
Cô gái gật đầu.
“Vì sao lại đến đây?”
“Chỉ là có việc cần làm đi qua đây thôi, không ngờ lại gặp được một nhân tài như ngươi.
Kiếm khí hoá hình, kiếm ảnh!”
“Có lẽ cô đã nhìn nhầm rồi.” Lê Dương cũng không ngờ lại có người theo dõi hắn trong lúc chiến đấu.
Hai bên lông mày hắn nhíu lại, việc này cũng là do hắn sơ suất, nếu như có kẻ địch ẩn nấp trong bóng tối muốn ám hại hắn thì… khó mà nói trước được.
Trần Thiên Nhi cũng không muốn nhiều lời nữa, lấy xuống từ bên hông một khối lệnh bài ném cho Lê Dương.
Bắt lấy khối lệnh bài kia, Lê Dương xem xét thấy ở mặt trước chạm khắc hai chữ “Hoa Lư” rồng bay phượng múa.
“Đây là lệnh bài của học viện Hoa Lư, có lệnh bài này ngươi có thể trực tiếp gia nhập vào học viện Hoa Lư, không cần thiết phải trải qua khảo hạch.”
Lê Dương không không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm lệnh bài trong tay.
Hoa Lư học viện, học viện đứng đầu Đế quốc, danh tiếng hiển hách, là một thánh địa tu hành, là nơi phát triển của vô số thiên tài khắp Đế quốc Lam Tinh.
Tuy là nói như vậy nhưng giờ hắn còn có việc chưa làm xong, chưa thể đến bất kì tông môn hay học viện nào được, mà hắn còn chưa rõ cô gái này là ai, không thể bất cẩn được.
“Xin lỗi, việc gia nhập học viện Hoa Lư......”
Lê Dương đang chuẩn bị từ chối, ngay lúc đo trong đầu lại vang lên âm thanh của lão giả thần bí:
“Đừng từ chối vội, ta cảm nhận trên người cô gái này có khí tức của Hồn Linh, thông qua cô ta có lẽ có thể tìm được Hồn Linh!”
“Học viện Hoa Lư ta nhất định đi, cảm ơn lời mời của ngươi.” — QUẢNG CÁO —
Lê Dương lập tức đổi giọng.
“Vậy thì hẹn ngày gặp lại ở Đế đô.”
Trần Thiên Nhi thân hình lóe lên, biến mất tại chỗ.
“Đến đế đô, ta làm sao liên lạc với ngươi?”
Lê Dương kêu to nhưng mà Trần Thiên Nhi sớm đã đi xa.
Hắn nhìn lệnh bài trong tay thở dài một tiếng, cất kỹ lệnh bài, Lê Dương nhảy lên lao nhanh đi xa.
Học viện Hoa Lư, chia làm hai hệ tu hành, một là tu võ, hai là tu tinh thần lực, cũng chính là việc luyện đan, trận đạo, luyện khí…
Đừng nghĩ việc luyện đan luyện khí chỉ là phụ trợ cho võ đạo, tu luyện tinh thần lực đến cảnh giới chí cao thì thực lực cực kì khủng bố, có thể thay đổi thời tiết, một ý niệm ra có thể nâng một ngọn núi lên.
Chỉ có điều tu tinh thần lực tu vi tiến bộ chậm hơn nhiều so với việc tu võ.
Từ xưa đến nay, tu võ khiến tu sĩ trở lên mạnh mẽ một cách nhanh chóng, nhưng cần vô số tài nguyên đắp vào, không phải người nào cũng có thể có khả năng tu luyện được, như những tán tu không có thế lực hậu thuẫn kia, có thể thấy được không có tài nguyên thì con đường tu hành khó khăn ra sao.
Còn tu tinh thần lực chính là con đường làm giàu, tu vi tiến cảnh rất chậm nhưng tài nguyên tu luyện chính từ đây mà ra.
Tu sĩ tu võ không thể thiếu những thứ phụ trợ như đan dược, vũ khí, trận pháp để tăng khả năng chiến đấu,… Cho nên cũng không thiếu tu sĩ chọn con đường này.
Người có thể thành Thần, không chỉ dựa vào tu luyện, phải cảm ngộ thế thái dân gian, cảm ngộ quy tắc vận hành của thiên địa, chưa từng nghe nói có người suốt ngày bế quan, vừa ra đã thành Thần ngay được, càng không có ai tu luyện mãi trong núi rừng không người, vừa ra ngoài có thể đối phó với thế giới phức tạp bên ngoài!
Đây cũng là nguyên nhân Lê Dương gia nhập vào một dong binh đoàn bình thường, mặc dù sẽ lãng phí một chút thời gian tu luyện, nhưng thu hoạch được cũng rất nhiều! Thứ hắn muốn đã có trong tay, bây giờ là thời điểm nên đi lấy Trận đạo bút ở chỗ Khôi Hùng.
Trời vừa mờ sáng, trên đường Thiên Sơn thành có vài bóng người qua lại.
Lê Dương bước đi thẳng đến cửa hàng của Khôi Hùng, vừa đến nơi đã thấy hắn đang đứng trước cửa hít thở không khí.
“Ta đến lấy bút đã đặt trước!”
“Ầy, ngươi nóng lòng lấy bút thế à?! Đây, bút đây.”
Khôi Hùng vào trong lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ đưa cho Lê Dương.
Vừa nhận được hộp gỗ hắn lập tức mở ra xem, ở trong để một cây bút dài khoảng một phần ba mét, đầu bút nhỏ, ở thân bút có từng lỗ khảm to nhỏ khác nhau.
Trận đạo bút, mỗi một trận đạo sư khắc hoạ trận pháp đều thông qua bút này, trận đạo sư có thể rót vào chân khí của bản thân, nhờ vào đó khắc trận, bày trận.
Trận đạo bút phẩm chất càng cao, có khả năng khắc hoạ trận pháp càng tốt, đương nhiên đây chỉ là điều kiện nói một cách tương đối.
Một trận pháp cường đại và huyền diệu ngoại trừ dựa vào chất lượng trận đạo bút tốt hay kém ra, còn phải dựa vào tu vi thực lực và quan trọng nhất là tinh thần lực của trận đạo sư.
Trận đạo sư có khả năng lĩnh ngộ về trận pháp, khả năng điều hoà nhịp thở đến đâu.
“Ta không phải trận đạo sư, nếu ngươi muốn mở linh trận cho bút này thì ngươi cần phải tìm một vị trận đạo sư mới được.”
Khôi Hùng đột nhiên nói.
— QUẢNG CÁO —
Trận đạo bút đúc thành, cần mở linh trận mới có thể sử dụng, mà mở linh trận thường chỉ có trận đạo sư mới có thể làm được.
“Không cần.”
Lê Dương đáp lại, lấy trận đạo bút từ trong hộp ra, đưa đấu khí từ trong cơ thể vào đó.
Để ý kĩ có thể nhìn thấy ở giữa bàn tay mơ hồ xuất hiện một toà tháp màu vàng cỡ nhỏ, đó chính là mở linh trận.
Nhìn thấy một màn này, Khôi Hùng kinh ngạc đến trợn mắt.
Mở linh trận?
Tên nay thế mà tự mình mở linh trận!
Hắn là trận đạo sư?
Điều này sao có thể? Hắn mới bao nhiêu tuổi, thế nào lại là trận đạo sư, lại còn hiểu thuật pháp mở linh trận?
Khôi Hùng hiểu rõ ràng thiên hạ rất lớn, có rất nhiều nghề nghiệp, trong đó có ba loại nghề nghiệp của tu sĩ là thưa thớt nhất hiếm thấy.
Một loại là Đan sư, một loại là luyện khí sư, một loại khác chính là Trận đạo sư.
Lam Tinh đế quốc, trong hồ sơ lưu truyền viết về trận đạo sư, nghe nói chỉ có không đến vạn người, trẻ tuổi nhất cũng đã hơn ba mươi tuổi.
Mà Lê Dương mới bao nhiêu tuổi, không quá mười tám tuổi là cái chắc.
Mười tám tuổi trận đạo sư?
Khôi Hùng vô cùng kinh ngạc há hốc mồm, có thể tưởng tượng được nếu chuyện này mà truyền đi chắc chắn sẽ rung chuyển cả Đế quốc Lam Tinh!
Khôi Hùng thực sự thấy tên này rất lạ, chưa nghe chưa thấy qua bao giờ, tự dưng nhô ra một tên quái thai hù chết người như vậy!
“Linh trận, thành!”
Không để ý đến sự khiếp sợ của Khôi Hùng, Lê Dương đã mở linh trận trên bút thành công.
Thiên Sơn thành tài nguyên thiếu thốn nên bút này của Lê Dương phẩm chất không phải rất cao, linh trận không thể quá cao thâm được.
Nhưng dựa vào bút này vẫn có thể bày trận văn được.
“Cảm ơn.”
Chắp tay, Lê Dương quay người rời đi, để lại đằng sau là Khôi Hùng vẫn đang há hốc mồm, cũng quên luôn hỏi hắn là ai..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook