Độc Ái Thuần Nam
-
Chương 8: Cuộc sống ở chung
Edit: Julia
“Bảo bối, đang nghĩ gì vậy?” Tử Nhiên vừa nói vừa ôm lấy Bạch Nhược Hiên đang ngẩn người vào nhà.
“Không thích nơi này sao?” Đây chính là nơi Tử Nhiên tỉ mỉ thiết kế cho chính riêng mình, cô không tin không ai thích nơi này
Bạch Nhược Hiên lắc lắc đầu, bố cục hài hào, phong cách đậm chất nghệ thuật, nhà như vậy sao anh không thích cho được, quan trọng nhất là có cô ở đây.
“Bảo bối, sau này đây chính là nhà của chúng ta, anh đi theo em, em có món quà cho anh đây.”
Tử Nhiên nắm tay Bạch Nhược Hiên đến trước một căn phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
“Bảo bối, thích không?”
Bạch Nhược Hiên thực sự không biết nên biểu đạt tâm tình mình thế nào đây, đây chính là phòng vẽ tranh, trên tường còn treo tác phẩm tên Vô Thanh Thiên Sứ , nhìn Tử Nhiên tỉ mỉ vì anh mà chuẩn bị hết thảy, anh cảm thấy thật hạnh phúc.
Anh không biết biểu đạt cảm giác hạnh phúc này như thế nào, anh chỉ biết hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tử Nhiên.
Hiếm khi thấy Nhược Hiên chủ động một lần, Tử Nhiên vui vẻ hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào này.
“Hiên, em làm nhiều cho anh như vậy, một nụ hôn không đủ đâu, anh phải lấy thứ gì đó đáng giá báo đáp em có được không?”
Nhìn nụ cười có chút giả của Tử Nhiên, Bạch Nhược Hiên biết cô tìm việc gì đó chơi anh đây mà, nhưng mà anh thích loại cảm giác ngọt ngào này, cho nên anh nhìn Tử Nhiên, chờ cô nói.
“Hiên, từ giờ trở đi, anh sẽ sống cùng em, anh là bạn trai của em , anh có muốn lấy thân báo đáp em không?” Tử Nhiên nghĩ nam nhân bình thường không ai chống lại nổi dụ hoặc này của cô, nhưng cố tình người cô thích lại không phải là nam nhân bình thường.
Bạch Nhược Hiên biết bây giờ mình mà cười thì không được cho lắm, nhưng anh nhịn không được muốn cười, nhìn thấy vẻ mặt này của Tử Nhiên, anh không khắc chế nổi ý cười trong lòng.
“Hiên, Anh nói cho em biết sao anh cười được không?” Giọng điệu bây giờ của Tử Nhiên rất nguy hiểm, tức chết cô, lúc này mà anh còn cười được sao, thật sự là đáng chết.
Khuôn mặt Tử Nhiên bởi vì tức giận mà nhiễm một màu đỏ ửng, người khi tức giận thường phóng xuất ra một tia nguy hiểm mị hoặc , ánh mắt vốn thuần khiết của Bạch Nhược Hiên nhanh biến ám, cúi đầu hôn môi Tử Nhiên.
Có lẽ anh rất đơn thuần, nhất là đối mặt với một Tử Nhiên khôn khéo giỏi giang, chính mình có vẻ không biết gì, nhưng anh vẫn là một người đàn ông, cô gái mình thích đang đứng trước mặt, sao anh có thể thờ ơ được.
Đôi mắt tinh thuần nhìn Tử Nhiên tràn ngập tình yêu bên trong, hành động đơn giản nhanh chóng khiến người ta sa vào, Tử Nhiên buồn bực cũng bởi vì Bạch Nhược Hiên lúc hôn, đôi mắt linh động không tự chủ sẽ hiển lộ tia ôn nhu. Hai người xa lạ, lại bởi vì khí chất bất đồng của đối phương mà hấp dẫn nhau, sau đó ảnh hưởng lẫn nhau, giao hòa, chậm rãi, kỳ dị, dung hợp thành một thể……“Hiên, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi.”
[ Ở nhà ăn không ngon sao? ]
“Cái kia, Hiên, em không biết nấu cơm.” Tử Nhiên hiếm khi xấu hổ
[ Anh sẽ làm ] đồ ăn ba bữa mỗi ngày đều là anh tự làm.
“Anh biết nấu ăn, ha ha, Hiên, anh giỏi quá.” Tử Nhiên mặc dù có chút lo lắng trù nghệ của Hiên , nhưng vừa nghĩ đến Hiên nấu cơm cho cô ăn, cô càng chờ mong.
[ Tử Nhiên, bây giờ anh nấu cơm cho em ăn, được không ] Anh rất muốn nhìn thấy bộ dáng của Tử Nhiên khi ăn đồ ăn do anh làm.
“Hảo, dó điều, Hiên, chúng ta vẫn nên ra ngoài mau đồ nấu ăn đi, em không biết nấu cơm, nên trong nhà không có gì hết.”
Nhược Hiên gật gật đầu, hai người nắm tay nhau ra ngoài
“Hiên, chúng ta mua gì?” Đứng ở trong siêu thị, Tử Nhiên xem đủ loại rau thịt, không biết nên mua gì về.
[ Em muốn ăn gì ]
“Chỉ cần là Hiên làm , cái gì em cũng thích.”
[ Thịt nhồi bí đao ?]
“Hảo.”
[ Rau trộn sứa sợi? ]
“Hảo.”
[ Gà xào tiêu? ]
“Hảo.”
[ Còn muốn ăn gì không? ] (J: thứ lỗi mấy món ăn là ta chém.)
“Hảo.”
“Ân, không cần, mấy món này đủ cho hai người chúng ta ăn rồi.” Tử Nhiên cười xấu hổ, vừa rồi cô không có đọc tờ giấy Hiên đưa nên nói hảo, sau nhìn thấy không phải là tên đồ ăn, lập tức chuyển đề tài liền.
Nghĩ lại cảm thấy mình ngốc quá
[ Tử Nhiên, em thật đáng yêu ]
Tử Nhiên có chút dại ra nhìn tờ giấy trong tay, nói cô đáng yêu, chưa từng có ai nói cô như vậy hết, bọn họ nói cô xinh đẹp, nói cô thông minh, nói cô giỏi giang, nhưng chưa từng nói cô đáng yêu, cô cũng cho rằng cả đời này sẽ vô duyên với hai từ đáng yêu này, nhưng không nghĩ tới hôm nay sẽ có người nói với cô như vậy
Cô đáng yêu sao?
Nghĩ nghĩ, Tử Nhiên cười ngây ngốc, con gái khi rơi vào lưới tình sẽ ngu ngốc ư?
Rất nhanh hai người đã mua xong, cùng đến trước quầy tính tiền.
Tử Nhiên rất tự nhiên lấy thẻ của mình quét, Bạch Nhược Hiên đang muốn lấy ví tiền thì chậm tay, chỉ là, anh nghĩ không nên tranh giành trả tiền với Tử Nhiên , cầm lấy mấy bọc đồ to tướng đi cùng Tử Nhiên về nhà.
Bạch Nhược Hiên về tới nhà chuyện đầu tiên làm là chạy vào phòng mình, làm cho Tử Nhiên kinh ngạc không biết anh bị làm sao
Không lâu sau, Bạch Nhược Hiên bước ra, đưa đồ cho Tử Nhiên.
“Cái gì vậy? Cho em?”
Thấy Bạch Nhược Hiên gật gật đầu, Tử Nhiên bắt đầu xem đó là gì
Tài khoản? Con dấu? Sổ tiết kiệm? Mật mã?
Tử Nhiên không nghĩ tới Hiên đưa cho cô mấy thứ này
“Cái này, sao lại đưa cho em?”
[ Em là bạn gái anh, đưa tiền cho em không được sao? ] Bạch Nhược Hiên nhìn biểu tình có chút kỳ quái của Tử Nhiên.
“Đồ ngốc.” Đúng là đồ ngốc đơn thuần mà
Người bây giờ dù đã kết hôn cũng không nguyện ý cho vợ hay chồng mình quản lý tài sản của mình, huống chi chỉ mới là người yêu.
“Được rồi, em giữ giúp anh.” Tử Nhiên cẩn thận nhìn xem, phát hiện bạn trai mình đúng là có nhiều tiền thật, bởi vì tiền trong ngân hàng của anh có tới 9 con số, tuy rằng không có nhiều bằng cô.
[ Không phải là giữ giúp, mà là cho em, em không muốn ư ] Bạch Nhược Hiên dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Tử Nhiên.
Nhìn tờ giấy, lại thấy ánh mắt nghiêm túc của Hiên, Tử Nhiên vui vẻ mà cười.
“Hiên, em nguyện ý, về sau chúng ta chính là người một nhà, anh đã đem tiền đưa cho em, vậy về sau để em nuôi anh.”
[ Hảo ]
“Bảo bối, đang nghĩ gì vậy?” Tử Nhiên vừa nói vừa ôm lấy Bạch Nhược Hiên đang ngẩn người vào nhà.
“Không thích nơi này sao?” Đây chính là nơi Tử Nhiên tỉ mỉ thiết kế cho chính riêng mình, cô không tin không ai thích nơi này
Bạch Nhược Hiên lắc lắc đầu, bố cục hài hào, phong cách đậm chất nghệ thuật, nhà như vậy sao anh không thích cho được, quan trọng nhất là có cô ở đây.
“Bảo bối, sau này đây chính là nhà của chúng ta, anh đi theo em, em có món quà cho anh đây.”
Tử Nhiên nắm tay Bạch Nhược Hiên đến trước một căn phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
“Bảo bối, thích không?”
Bạch Nhược Hiên thực sự không biết nên biểu đạt tâm tình mình thế nào đây, đây chính là phòng vẽ tranh, trên tường còn treo tác phẩm tên Vô Thanh Thiên Sứ , nhìn Tử Nhiên tỉ mỉ vì anh mà chuẩn bị hết thảy, anh cảm thấy thật hạnh phúc.
Anh không biết biểu đạt cảm giác hạnh phúc này như thế nào, anh chỉ biết hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tử Nhiên.
Hiếm khi thấy Nhược Hiên chủ động một lần, Tử Nhiên vui vẻ hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào này.
“Hiên, em làm nhiều cho anh như vậy, một nụ hôn không đủ đâu, anh phải lấy thứ gì đó đáng giá báo đáp em có được không?”
Nhìn nụ cười có chút giả của Tử Nhiên, Bạch Nhược Hiên biết cô tìm việc gì đó chơi anh đây mà, nhưng mà anh thích loại cảm giác ngọt ngào này, cho nên anh nhìn Tử Nhiên, chờ cô nói.
“Hiên, từ giờ trở đi, anh sẽ sống cùng em, anh là bạn trai của em , anh có muốn lấy thân báo đáp em không?” Tử Nhiên nghĩ nam nhân bình thường không ai chống lại nổi dụ hoặc này của cô, nhưng cố tình người cô thích lại không phải là nam nhân bình thường.
Bạch Nhược Hiên biết bây giờ mình mà cười thì không được cho lắm, nhưng anh nhịn không được muốn cười, nhìn thấy vẻ mặt này của Tử Nhiên, anh không khắc chế nổi ý cười trong lòng.
“Hiên, Anh nói cho em biết sao anh cười được không?” Giọng điệu bây giờ của Tử Nhiên rất nguy hiểm, tức chết cô, lúc này mà anh còn cười được sao, thật sự là đáng chết.
Khuôn mặt Tử Nhiên bởi vì tức giận mà nhiễm một màu đỏ ửng, người khi tức giận thường phóng xuất ra một tia nguy hiểm mị hoặc , ánh mắt vốn thuần khiết của Bạch Nhược Hiên nhanh biến ám, cúi đầu hôn môi Tử Nhiên.
Có lẽ anh rất đơn thuần, nhất là đối mặt với một Tử Nhiên khôn khéo giỏi giang, chính mình có vẻ không biết gì, nhưng anh vẫn là một người đàn ông, cô gái mình thích đang đứng trước mặt, sao anh có thể thờ ơ được.
Đôi mắt tinh thuần nhìn Tử Nhiên tràn ngập tình yêu bên trong, hành động đơn giản nhanh chóng khiến người ta sa vào, Tử Nhiên buồn bực cũng bởi vì Bạch Nhược Hiên lúc hôn, đôi mắt linh động không tự chủ sẽ hiển lộ tia ôn nhu. Hai người xa lạ, lại bởi vì khí chất bất đồng của đối phương mà hấp dẫn nhau, sau đó ảnh hưởng lẫn nhau, giao hòa, chậm rãi, kỳ dị, dung hợp thành một thể……“Hiên, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi.”
[ Ở nhà ăn không ngon sao? ]
“Cái kia, Hiên, em không biết nấu cơm.” Tử Nhiên hiếm khi xấu hổ
[ Anh sẽ làm ] đồ ăn ba bữa mỗi ngày đều là anh tự làm.
“Anh biết nấu ăn, ha ha, Hiên, anh giỏi quá.” Tử Nhiên mặc dù có chút lo lắng trù nghệ của Hiên , nhưng vừa nghĩ đến Hiên nấu cơm cho cô ăn, cô càng chờ mong.
[ Tử Nhiên, bây giờ anh nấu cơm cho em ăn, được không ] Anh rất muốn nhìn thấy bộ dáng của Tử Nhiên khi ăn đồ ăn do anh làm.
“Hảo, dó điều, Hiên, chúng ta vẫn nên ra ngoài mau đồ nấu ăn đi, em không biết nấu cơm, nên trong nhà không có gì hết.”
Nhược Hiên gật gật đầu, hai người nắm tay nhau ra ngoài
“Hiên, chúng ta mua gì?” Đứng ở trong siêu thị, Tử Nhiên xem đủ loại rau thịt, không biết nên mua gì về.
[ Em muốn ăn gì ]
“Chỉ cần là Hiên làm , cái gì em cũng thích.”
[ Thịt nhồi bí đao ?]
“Hảo.”
[ Rau trộn sứa sợi? ]
“Hảo.”
[ Gà xào tiêu? ]
“Hảo.”
[ Còn muốn ăn gì không? ] (J: thứ lỗi mấy món ăn là ta chém.)
“Hảo.”
“Ân, không cần, mấy món này đủ cho hai người chúng ta ăn rồi.” Tử Nhiên cười xấu hổ, vừa rồi cô không có đọc tờ giấy Hiên đưa nên nói hảo, sau nhìn thấy không phải là tên đồ ăn, lập tức chuyển đề tài liền.
Nghĩ lại cảm thấy mình ngốc quá
[ Tử Nhiên, em thật đáng yêu ]
Tử Nhiên có chút dại ra nhìn tờ giấy trong tay, nói cô đáng yêu, chưa từng có ai nói cô như vậy hết, bọn họ nói cô xinh đẹp, nói cô thông minh, nói cô giỏi giang, nhưng chưa từng nói cô đáng yêu, cô cũng cho rằng cả đời này sẽ vô duyên với hai từ đáng yêu này, nhưng không nghĩ tới hôm nay sẽ có người nói với cô như vậy
Cô đáng yêu sao?
Nghĩ nghĩ, Tử Nhiên cười ngây ngốc, con gái khi rơi vào lưới tình sẽ ngu ngốc ư?
Rất nhanh hai người đã mua xong, cùng đến trước quầy tính tiền.
Tử Nhiên rất tự nhiên lấy thẻ của mình quét, Bạch Nhược Hiên đang muốn lấy ví tiền thì chậm tay, chỉ là, anh nghĩ không nên tranh giành trả tiền với Tử Nhiên , cầm lấy mấy bọc đồ to tướng đi cùng Tử Nhiên về nhà.
Bạch Nhược Hiên về tới nhà chuyện đầu tiên làm là chạy vào phòng mình, làm cho Tử Nhiên kinh ngạc không biết anh bị làm sao
Không lâu sau, Bạch Nhược Hiên bước ra, đưa đồ cho Tử Nhiên.
“Cái gì vậy? Cho em?”
Thấy Bạch Nhược Hiên gật gật đầu, Tử Nhiên bắt đầu xem đó là gì
Tài khoản? Con dấu? Sổ tiết kiệm? Mật mã?
Tử Nhiên không nghĩ tới Hiên đưa cho cô mấy thứ này
“Cái này, sao lại đưa cho em?”
[ Em là bạn gái anh, đưa tiền cho em không được sao? ] Bạch Nhược Hiên nhìn biểu tình có chút kỳ quái của Tử Nhiên.
“Đồ ngốc.” Đúng là đồ ngốc đơn thuần mà
Người bây giờ dù đã kết hôn cũng không nguyện ý cho vợ hay chồng mình quản lý tài sản của mình, huống chi chỉ mới là người yêu.
“Được rồi, em giữ giúp anh.” Tử Nhiên cẩn thận nhìn xem, phát hiện bạn trai mình đúng là có nhiều tiền thật, bởi vì tiền trong ngân hàng của anh có tới 9 con số, tuy rằng không có nhiều bằng cô.
[ Không phải là giữ giúp, mà là cho em, em không muốn ư ] Bạch Nhược Hiên dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Tử Nhiên.
Nhìn tờ giấy, lại thấy ánh mắt nghiêm túc của Hiên, Tử Nhiên vui vẻ mà cười.
“Hiên, em nguyện ý, về sau chúng ta chính là người một nhà, anh đã đem tiền đưa cho em, vậy về sau để em nuôi anh.”
[ Hảo ]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook