Độc Ái Thuần Nam
-
Chương 6: Cứ thế yêu nhau
Edit: Julia
Sáu tháng sau
“Tư Đồ tiểu thư, ngài có thể đến đây thật là vinh hạnh của tôi a.” Cô gái trước mặt này không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh, hắn không thể không cảm thán mình thật may mắn, hắn hẹn thật nhiều lần mới có được cuộc hẹn này, nhất định phải nắm chác cơ hội.
“Vương tiên sinh, ngài khách khí rồi.” Quá nhàm chán, nam nhân dạo này sao chỉ toàn bày ra một bộ dáng, bộ không có ai khiến cô thấy hứng thú sao?”
“Tôi rất vui khi Tư Đồ tiểu thư nhận lời mời của tôi.” Hai người cùng đi vào nhà hàng xa hoa kiểu Tây, Vương tiên sinh rất khí khái kéo ghế cho Tử Nhiên.
“Cám ơn.”
Tử Nhiên đối bữa tối coi như vừa lòng, uống vài ly rượu tâm tình cũng tốt hơn nhiều, điều kiện tiên quyết là bên người không có một nam nhân buồn tẻ.
Không biết theo khi nào, đối với mấy chuyện hẹn hò này cô không có mấy nhiệt tình, tuy rằng cô không mê tín dị đoan, nhưng những người từng hẹn hò qua cũng không có tiến thêm bước nào nữa, chỉ ăn cơm xong rồi về nhà, giống như một đứa bé ngoan.
Điều này không bình thường tí nào, chẳng có tên đàn ông nào khiến cô nổi thú tính lên hết.
“Tư Đồ tiểu thư, tôi đưa cô về nhà được không?”
“Cám ơn, không cần đâu, tôi tự lái xe đến mà.”
“Kia Tư Đồ tiểu thư, chúng ta tiếp theo……”
“Có thời gian tôi sẽ tìm anh, gặp lại sau.” Tử Nhiên nói xong liền cho Vương tiên sinh một nụ hôn cáo biệt, cái này là thói quen của Tử Nhiên.
“Ân, gặp lại sau.” Được mỹ nhân hôn, thật tốt.
Tử Nhiên xoay người đang muốn lên xe, thì nhìn thấy một bóng người, đang ngây ngốc đứng đó.
Bạch Nhược Hiên rất ít khi ra ngoài, lần này ra ngoài chỉ mua chút đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, không nghĩ tới sẽ thấy Tư Đồ Tử Nhiên ở đây.
Cô vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ là cảm giác xa cách hơn, là vì nam nhân bên cạnh cô?
Không, cô thế vậy mà hôn nam nhân đó, thì ra, cô đã có người trong lòng, có người trong lòng……
Bạch Nhược Hiên nghĩ đến đây đột nhiên xoay người, đồ đạc rơi xuống đất cũng không để ý.
Tử Nhiên cau mày nhìn thấy hết thảy, cô biết anh nhất định đã hiểu lầm, nhưng anh hiểu lầm thì có thể làm được gì đây?
Chỉ là sao tim cô không thấy thoải mái, giống như bị cái gì đâm vào
“Tư Đồ tiểu thư, cô làm sao vậy?” Thấy Tử Nhiên sững người ra, Vương tiên sinh nghi hoặc hỏi một tiếng.
Tử Nhiên lấy lại tinh thần nhìn nam nhân tao nhã trước mặt, lại nhớ đến nam nhân như thiên sứ đã bỏ chạy kia, đột nhiên phát hiện ra.
Có phải là cô đã yêu anh rồi không, cho dù những ten đàn ông khác ra sức lấy lòng cô, nhưng người gây cho cô sức ảnh hưởng lớn nhất, khiến nửa năm qua cô phải “Tu thân dưỡng tính” lại chỉ có anh.
Chết tiệt, thật không hiểu tại sao cô lại đi yêu nam nhân đơn thuần đó nữa, có điều, nếu đã yêu thì cô sẽ không buông tay, mặc kệ tính tình loạn thất bát tao của anh, cô tin tưởng bằng trí thông minh của mình có thể giải quyết tất cả.
“Nga, không có việc gì, tôi đi trước.”
Cô muốn theo đuổi tình yêu.
Tử Nhiên đột nhiên leo lên xe quay 180 độ chặn Bạch Nhược Hiên lại.
“Lên xe? Tôi đưa anh về nhà.”
Bạch Nhược Hiên không thể tin được nhìn chiếc xe chắn trước mặt mình, cô đuổi theo anh ư?
“Nhược Hiên, anh có nghe tôi nói không?” Thấy Bạch Nhược Hiên còn ngây ngốc đứng đó, Tử Nhiên lên tiếng hỏi lần nữa, lần nảy đổi từ Bạch tiên sinh sang Nhược Hiên.
Bạch Nhược Hiên dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Tử Nhiên.
“Nhược Hiên, lên xe được không? Tôi đưa anh về nhà.” Tử Nhiên lặp lại một lần nữa.
Bạch Nhược Hiên do dự một chút liền lên xe.
“Nhược Hiên, sao vừa rồi anh bỏ chạy vậy?”
[ Tôi không có ]
Bạch Nhược Hiên đem giấy bút chuẩn bị tốt ra.
“Anh không nói, như vậy tôi đoán anh thích tôi có phải không?” Câu này không giống như hỏi mà như khẳng định hơn.
Lần này Bạch Nhược Hiên không có kinh ngạc, chỉ trầm mặc ngồi tại chỗ
Cô đã biết, vậy cô nghĩ thế nào về anh?
“Nhược Hiên, anh nghĩ rằng tôi thương hại anh đúng chứ, kỳ thực, tôi cũng thích anh, anh đồng ý làm bạn trai tôi chứ?” Tư Đồ Tử Nhiên có thể thề, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô đứng trước một nam nhân nghiêm túc hỏi câu này, tuy rằng biết đáp án, nhưng vẫn không nhịn được khẩn trương muốn chết, lần đầu tiên cô ra toà cũng đâu có khẩn trương như thế.
Bạch Nhược Hiên kinh ngạc nhìn Tử Nhiên, cô nói muốn anh làm bạn trai cô, điều này sao có thể, cô thành thục xinh đẹp như vậy, thông minh xinh đẹp, làm sao có thể muốn một người không hiểu người khác như anh làm bạn trai, cô là đang đùa sao?
[ Tôi….. Tôi cái gì đều không biết, tôi…… ]
Tử Nhiên dừng xe ven đường, đoạt lấy tờ giấy trong tay Bạch Nhược Hiên, nhìn thoáng qua liền ném xuống.
“Nhược Hiên, tôi thật tình muốn anh làm bạn trai tôi , anh đừng có suy nghĩ lung tung nữa, anh chỉ cần nói cho tôi biết, anh có thích tôi không, anh có nguyện ý ở bên cạnh tôi, anh chỉ cần lắc đầu hoặc gật đầu thôi.”
Cái chênh lệch đáng chết kia, cô sao không biết giữa hai người họ lại có sự chênh lệch lớn như thế, nhưng cô quyết định không thèm nhìn đến sự chênh lệch này, cô tin mình có thể xử lý những vấn đề này.
Bạch Nhược Hiên thấy trong mắt Tử Nhiên là sự nghiêm túc, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
“Quá tuyệt vời, tin em đi, em sẽ bảo vệ anh thật tốt.” Tử Nhiên nói xong ngay tại môi Bạch Nhược Hiên in một nụ hôn, rất nhẹ nhưng là lại khiến cho Bạch Nhược Hiên mặt đỏ.
[ Tử Nhiên, hẳn là anh nên bảo vệ em mới đúng ]
Trong nhận thức của anh, nam nhân phải bảo vệ nữ nhân mới đúng, tuy rằng cái gì anh cũng không hiểu, nhưng sao anh có thể để cô bảo vệ mình.
“Hiên, anh không muốn em bảo vệ anh sao?” Tử Nhiên lại tự động đem Nhược Hiên đổi thành Hiên, hơn nữa ngữ điệu làm cho người ta nghe mà đáng thương cực kỳ, điều này khiến cho Bạch Nhược Hiên tưởng mình làm sai gì rồi chứ
[ Không phải, anh cho rằng phải là mình bảo vệ em mới đúng, em đừng hiểu lầm ]
Nhược Hiên vội vàng biểu đạt ý tứ của mình lên giấy, đột nhiên anh thật căm hận sao mình lại không thể nói chuyện được.
Trời sinh anh không thể nói chuyện, từ nhỏ anh đã biết mình không giống như mọi người, trước kia anh rất hâm mộ những người nói chuyện được, nhưng anh chưa từng vì bản thân mình không trọn vẹn mà tự ti hay ai oán, thế nhưng, bây giờ anh thật hi vọng mình có thế nói chuyện được, có thể phát ra tiếng, bởi anh rất muốn cùng Tử Nhiên nói chuyện.
“Thế nhưng, Hiên, em hy vọng là mình bảo vệ anh, em bảo vệ anh không được ư?” Tử Nhiên nói xong liền nhìn Bạch Nhược Hiên.
Đặc điểm lớn nhất của Chòm Song Tử chính là linh hoạt và hay thay đổi, bọn tỷ muội đều nói nếu ngày nào đó cô không thích làm luật sư nữa, đi làm diễn viên sẽ tốt đó
[ Được rồi ]
Anh không muốn Tử Nhiên mất hứng, hơn nữa để Tử Nhiên bảo vệ anh không có gì không tốt, chỉ cần anh vụng trộm bảo vệ cô là được rồi.
“Hiên.” Tử Nhiên kêu một tiếng cực kỳ buồn nôn, thành công hấp dẫn ánh mắt của Bạch Nhược Hiên.
“Em thích anh.” Tử Nhiên nói xong liền hôn anh, nếu nụ hôn lúc nãy chỉ hôn nhẹ, thì nụ hôn này lại mãnh liệt , ngọt ngào hơn.
Nụ hôn này chính là khế ước tình yêu của họ
Đóng dấu chứng minh rằng thiên sứ này đã thuộc về cô
Sáu tháng sau
“Tư Đồ tiểu thư, ngài có thể đến đây thật là vinh hạnh của tôi a.” Cô gái trước mặt này không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh, hắn không thể không cảm thán mình thật may mắn, hắn hẹn thật nhiều lần mới có được cuộc hẹn này, nhất định phải nắm chác cơ hội.
“Vương tiên sinh, ngài khách khí rồi.” Quá nhàm chán, nam nhân dạo này sao chỉ toàn bày ra một bộ dáng, bộ không có ai khiến cô thấy hứng thú sao?”
“Tôi rất vui khi Tư Đồ tiểu thư nhận lời mời của tôi.” Hai người cùng đi vào nhà hàng xa hoa kiểu Tây, Vương tiên sinh rất khí khái kéo ghế cho Tử Nhiên.
“Cám ơn.”
Tử Nhiên đối bữa tối coi như vừa lòng, uống vài ly rượu tâm tình cũng tốt hơn nhiều, điều kiện tiên quyết là bên người không có một nam nhân buồn tẻ.
Không biết theo khi nào, đối với mấy chuyện hẹn hò này cô không có mấy nhiệt tình, tuy rằng cô không mê tín dị đoan, nhưng những người từng hẹn hò qua cũng không có tiến thêm bước nào nữa, chỉ ăn cơm xong rồi về nhà, giống như một đứa bé ngoan.
Điều này không bình thường tí nào, chẳng có tên đàn ông nào khiến cô nổi thú tính lên hết.
“Tư Đồ tiểu thư, tôi đưa cô về nhà được không?”
“Cám ơn, không cần đâu, tôi tự lái xe đến mà.”
“Kia Tư Đồ tiểu thư, chúng ta tiếp theo……”
“Có thời gian tôi sẽ tìm anh, gặp lại sau.” Tử Nhiên nói xong liền cho Vương tiên sinh một nụ hôn cáo biệt, cái này là thói quen của Tử Nhiên.
“Ân, gặp lại sau.” Được mỹ nhân hôn, thật tốt.
Tử Nhiên xoay người đang muốn lên xe, thì nhìn thấy một bóng người, đang ngây ngốc đứng đó.
Bạch Nhược Hiên rất ít khi ra ngoài, lần này ra ngoài chỉ mua chút đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, không nghĩ tới sẽ thấy Tư Đồ Tử Nhiên ở đây.
Cô vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ là cảm giác xa cách hơn, là vì nam nhân bên cạnh cô?
Không, cô thế vậy mà hôn nam nhân đó, thì ra, cô đã có người trong lòng, có người trong lòng……
Bạch Nhược Hiên nghĩ đến đây đột nhiên xoay người, đồ đạc rơi xuống đất cũng không để ý.
Tử Nhiên cau mày nhìn thấy hết thảy, cô biết anh nhất định đã hiểu lầm, nhưng anh hiểu lầm thì có thể làm được gì đây?
Chỉ là sao tim cô không thấy thoải mái, giống như bị cái gì đâm vào
“Tư Đồ tiểu thư, cô làm sao vậy?” Thấy Tử Nhiên sững người ra, Vương tiên sinh nghi hoặc hỏi một tiếng.
Tử Nhiên lấy lại tinh thần nhìn nam nhân tao nhã trước mặt, lại nhớ đến nam nhân như thiên sứ đã bỏ chạy kia, đột nhiên phát hiện ra.
Có phải là cô đã yêu anh rồi không, cho dù những ten đàn ông khác ra sức lấy lòng cô, nhưng người gây cho cô sức ảnh hưởng lớn nhất, khiến nửa năm qua cô phải “Tu thân dưỡng tính” lại chỉ có anh.
Chết tiệt, thật không hiểu tại sao cô lại đi yêu nam nhân đơn thuần đó nữa, có điều, nếu đã yêu thì cô sẽ không buông tay, mặc kệ tính tình loạn thất bát tao của anh, cô tin tưởng bằng trí thông minh của mình có thể giải quyết tất cả.
“Nga, không có việc gì, tôi đi trước.”
Cô muốn theo đuổi tình yêu.
Tử Nhiên đột nhiên leo lên xe quay 180 độ chặn Bạch Nhược Hiên lại.
“Lên xe? Tôi đưa anh về nhà.”
Bạch Nhược Hiên không thể tin được nhìn chiếc xe chắn trước mặt mình, cô đuổi theo anh ư?
“Nhược Hiên, anh có nghe tôi nói không?” Thấy Bạch Nhược Hiên còn ngây ngốc đứng đó, Tử Nhiên lên tiếng hỏi lần nữa, lần nảy đổi từ Bạch tiên sinh sang Nhược Hiên.
Bạch Nhược Hiên dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Tử Nhiên.
“Nhược Hiên, lên xe được không? Tôi đưa anh về nhà.” Tử Nhiên lặp lại một lần nữa.
Bạch Nhược Hiên do dự một chút liền lên xe.
“Nhược Hiên, sao vừa rồi anh bỏ chạy vậy?”
[ Tôi không có ]
Bạch Nhược Hiên đem giấy bút chuẩn bị tốt ra.
“Anh không nói, như vậy tôi đoán anh thích tôi có phải không?” Câu này không giống như hỏi mà như khẳng định hơn.
Lần này Bạch Nhược Hiên không có kinh ngạc, chỉ trầm mặc ngồi tại chỗ
Cô đã biết, vậy cô nghĩ thế nào về anh?
“Nhược Hiên, anh nghĩ rằng tôi thương hại anh đúng chứ, kỳ thực, tôi cũng thích anh, anh đồng ý làm bạn trai tôi chứ?” Tư Đồ Tử Nhiên có thể thề, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô đứng trước một nam nhân nghiêm túc hỏi câu này, tuy rằng biết đáp án, nhưng vẫn không nhịn được khẩn trương muốn chết, lần đầu tiên cô ra toà cũng đâu có khẩn trương như thế.
Bạch Nhược Hiên kinh ngạc nhìn Tử Nhiên, cô nói muốn anh làm bạn trai cô, điều này sao có thể, cô thành thục xinh đẹp như vậy, thông minh xinh đẹp, làm sao có thể muốn một người không hiểu người khác như anh làm bạn trai, cô là đang đùa sao?
[ Tôi….. Tôi cái gì đều không biết, tôi…… ]
Tử Nhiên dừng xe ven đường, đoạt lấy tờ giấy trong tay Bạch Nhược Hiên, nhìn thoáng qua liền ném xuống.
“Nhược Hiên, tôi thật tình muốn anh làm bạn trai tôi , anh đừng có suy nghĩ lung tung nữa, anh chỉ cần nói cho tôi biết, anh có thích tôi không, anh có nguyện ý ở bên cạnh tôi, anh chỉ cần lắc đầu hoặc gật đầu thôi.”
Cái chênh lệch đáng chết kia, cô sao không biết giữa hai người họ lại có sự chênh lệch lớn như thế, nhưng cô quyết định không thèm nhìn đến sự chênh lệch này, cô tin mình có thể xử lý những vấn đề này.
Bạch Nhược Hiên thấy trong mắt Tử Nhiên là sự nghiêm túc, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
“Quá tuyệt vời, tin em đi, em sẽ bảo vệ anh thật tốt.” Tử Nhiên nói xong ngay tại môi Bạch Nhược Hiên in một nụ hôn, rất nhẹ nhưng là lại khiến cho Bạch Nhược Hiên mặt đỏ.
[ Tử Nhiên, hẳn là anh nên bảo vệ em mới đúng ]
Trong nhận thức của anh, nam nhân phải bảo vệ nữ nhân mới đúng, tuy rằng cái gì anh cũng không hiểu, nhưng sao anh có thể để cô bảo vệ mình.
“Hiên, anh không muốn em bảo vệ anh sao?” Tử Nhiên lại tự động đem Nhược Hiên đổi thành Hiên, hơn nữa ngữ điệu làm cho người ta nghe mà đáng thương cực kỳ, điều này khiến cho Bạch Nhược Hiên tưởng mình làm sai gì rồi chứ
[ Không phải, anh cho rằng phải là mình bảo vệ em mới đúng, em đừng hiểu lầm ]
Nhược Hiên vội vàng biểu đạt ý tứ của mình lên giấy, đột nhiên anh thật căm hận sao mình lại không thể nói chuyện được.
Trời sinh anh không thể nói chuyện, từ nhỏ anh đã biết mình không giống như mọi người, trước kia anh rất hâm mộ những người nói chuyện được, nhưng anh chưa từng vì bản thân mình không trọn vẹn mà tự ti hay ai oán, thế nhưng, bây giờ anh thật hi vọng mình có thế nói chuyện được, có thể phát ra tiếng, bởi anh rất muốn cùng Tử Nhiên nói chuyện.
“Thế nhưng, Hiên, em hy vọng là mình bảo vệ anh, em bảo vệ anh không được ư?” Tử Nhiên nói xong liền nhìn Bạch Nhược Hiên.
Đặc điểm lớn nhất của Chòm Song Tử chính là linh hoạt và hay thay đổi, bọn tỷ muội đều nói nếu ngày nào đó cô không thích làm luật sư nữa, đi làm diễn viên sẽ tốt đó
[ Được rồi ]
Anh không muốn Tử Nhiên mất hứng, hơn nữa để Tử Nhiên bảo vệ anh không có gì không tốt, chỉ cần anh vụng trộm bảo vệ cô là được rồi.
“Hiên.” Tử Nhiên kêu một tiếng cực kỳ buồn nôn, thành công hấp dẫn ánh mắt của Bạch Nhược Hiên.
“Em thích anh.” Tử Nhiên nói xong liền hôn anh, nếu nụ hôn lúc nãy chỉ hôn nhẹ, thì nụ hôn này lại mãnh liệt , ngọt ngào hơn.
Nụ hôn này chính là khế ước tình yêu của họ
Đóng dấu chứng minh rằng thiên sứ này đã thuộc về cô
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook