Độc Ái Sát Thủ Phu Quân
-
Chương 123: Công thành 1
Thấy Hách Liên Thành nhân cơ hội chạy trốn, đám người Vụ Huyền liền đuổi theo, đáng tiếc võ công của Hách Liên Thành cao hơn nên trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi bóng dáng. Mọi người quay lại chỗ cũ thì nhìn thấy chủ thượng vẫn đang chiến đấu kịch liệt với Nam Cung Việt.
Hai mắt Dịch Thiên đã hòan tòan đỏ quạch, Lưu Quang Phi Vũ trên tay phát ra cường quang thấu trời, chói đến mức mọi người không thể mở mắt ra được. Nam Cung Việt dù có lợi hại thế nào cũng không đỡ được sự tấn công mãnh liệt của Dịch Thiên, không bao lâu liền có dấu hiệu sắp thua.
Thần Quang Dục đứng một bên thấy vậy, đang định phi thân rời đi, vụ hợp tác này chắc chắn là tan tành rồi, nếu không chạy, coi chừng ngay cả mạng nhỏ cũng không giữ được. Có điều đám người Miểu Miểu không tốt bụng như vậy, lập tức tiến lên cản hắn lại. Còn muốn chạy hả, đó là chuyện không có khả năng nha.
Dịch Thiên không chút nương tay với Nam Cung Việt, kiếm đi đến đâu, Nam Cung Việt chảy máu đến đó. Nội lực lớn đến nỗi Lưu Quang Phi Vũ lia đến đâu đều chắc chắn chém trúng Nam Cung Việt. Vết thương trên người lão càng lúc càng nhiều, càng lúc càng sâu, càng lúc Nam Cung Việt càng cầm cự không được. Quay về phía Thần Quang Dục gọi hắn một cách chờ đợi: “Dục nhi, gọi ta một tiếng cha đi.”
Lúc này Thần Quang Dục cũng đang cùng đám người Miểu Miểu quần nhau, nghe tiếng gọi của Nam Cung Việt thì sững lại, nhưng vẫn không đáp. Trong khắc đó, Miểu Miểu đã nhân cơ hội đánh hắn một chưởng, Thần Quang Dục liền giận dữ nhìn Nam Cung Việt, giống như óan lão quấy nhiễu hắn. Nam Cung Việt lúc này đã hòan tòan ngã xuống đất, nhãn thần mờ đi, nhìn thấy phản ứng của Thần Quang Dục thì ánh mắt dần dần ảm đạm, ánh sáng le lói cuối cùng trong mắt cũng tắt ngấm. Tranh đọat cả đời, tính kế cả đời, cuối cùng ngay cả con của chính mình cũng không chịu nhận lão, cuộc đời của Nam Cung Việt cũng có thể nói là bi thảm.
Thần Quang Dục thấy Nam Cung Việt đã chết, liền biết chính mình hôm nay cũng không thóat được, ôm tâm niệm phải chết dùng hết sức quần đấu với đám người Miểu Miểu. Trong đầu đột nhiên thóang hiện lên khuôn mặt tươi cười của Liễm Diễm, nhất tần nhất tiếu, nhất kiều nhất sân* đều tràn ngập trong trí óc. Thì ra cuối cùng người hắn yêu nhất lại chính là kẻ vẫn tưởng là gian tế kia. Thần Quang Dục thoáng cười khổ, nếu như sớm biết rằng Liễm Diễm mới chính là chốn về của mình, có lẽ tất cả sẽ không như thế này.
*nhất tần nhất tiếu, nhất kiều nhất sân: chỉ vẻ đẹp của một người, mỗi nét nhăn mày, nụ cười, nũng nịu, giận dữ đều khiến người ta ám ảnh.
Mọi người thấy cơ hội tốt, đang định đâm về phía Thần Quang Dục thì đột nhiên tiếng một nữ tử cười khanh khách vang lên quanh quẩn trong không trung như chuông bạc. Dưới ánh trăng rực rỡ, một bóng người mặc đồ đen, tóc dài tung bay, mặt đeo mặt nạ không biết từ đâu xuất hiện trên nóc nhà. Nhìn mọi người đang đánh nhau hăng hái, cười với Miểu Miểu rồi nói: “Lưu lại cho mình một mạng.”
Miểu Miểu thấy vậy cũng mỉm cười trả lời: “Không thành vấn đề, đã chuẩn bị đồ của mình tốt chưa.”
“Chuẩn bị xong hết rồi, chờ cậu tới lấy, đánh ngất hắn đi, đánh hôn mê rồi mình mới đem đi được. Mà cậu thấy lần lên đài này của mình có đẹp hay không?” Nữ tử này mắt sáng rực hỏi lại.
“Có chút cảm giác giống nữ chiến binh xinh đẹp, “nhân danh ánh trăng trừng phạt ngươi”, ha ha ha.” Miểu Miểu nói lại còn múa tay làm thêm động tác của thủy thủ mặt trăng.
Hứ, nữ tử hừ một tiếng, nhìn thấy Thần Quang Dục đã bị đánh ngất, liền phi thân tới túm lấy hắn lập tức rời đi, chỉ để lại một câu nói văng vẳng trong không trung “Cậu đó nha, nếu thua là xấu mặt của mình lắm đó.” “Mình chắc chắn sẽ đánh hắn bò lê bò càng.” Miểu Miểu hô với theo nàng.
Lúc này mọi người mới hoàn hồn, đều tiến lên hỏi: “Phu nhân, vị kia là ai?” Kỳ thật bọn họ có chút lo lắng Thần Quang Dục bị mang đi như thế có thể gây phiền hà về sau hay không.
“Bí mật, yên tâm, không sao đâu. Thần Quang Dục rơi vào tay cô ấy sẽ chết càng thảm hơn, ha ha.” Không biết Miểu Miểu nhớ đến điều gì, tự mình cười ha hả, mọi người thấy vậy đều ngơ ngác khó hiểu.
“Đem xác Hách Liên Hồng treo lên tường thành.” Lúc này Dịch Thiên đã khôi phục bộ dáng bình thường, lạnh lùng phân phó, rồi lập tức ôm Miểu Miểu rời đi. Trong lòng hắn cũng có nghi vấn, nữ tử đó là ai chứ.
“Dịch Thiên, ta biết chàng sẽ hỏi ta cô gái đó là ai, có điều ta không nói cho chàng được, ta đã hứa với cô ấy rồi. Nhưng chàng yên tâm, cô ấy là đồng hương của ta.” Mới vừa trở lại phòng, Miểu Miểu liền nói thẳng. Cái con nhỏ này nói cái gì mà muốn giữ cảm giác thần bí, nên không thể lập tức công bố thân phận của nó, hại nàng không thể nói với Dịch Thiên được. “Ừ, ta tin nàng.” Dịch Thiên không hỏi tiếp, Miểu Miểu nói gì hắn cũng tin.
Sáng sớm hôm sau, Hách Liên Thành liền mang theo đại quân đến công thành, nhưng thi thể Hách Liên Hồng lại khiến cho chúng tướng sĩ trắng bệch cả mặt, ngay cả Hoàng đế đương triều cũng dám giết, vậy có cái gì mà bọn chúng không dám nữa chứ.
Dịch Thiên cùng Miểu Miểu đứng trên tường thành, lạnh lùng nhìn Hách Liên Thành. Hách Liên Thành vung tay lên, binh lính cầm cờ lớn lập tức phát khởi tiến công về phía cổng thành, đột nhiên bìa rừng vang lên thanh âm hết sức chói tai.
“Bắt đầu rồi.” Miểu Miểu nhìn nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, thấp giọng lẩm bẩm. Ánh sáng chói lòa không biết từ đâu đột nhiên đồng loạt chiếu từ bìa rừng thẳng về phía những lá cờ lớn cùng với trụ gỗ dùng phá cổng thành, không bao lâu, cờ liền bắt đầu phát ra khói xanh, sau đó bốc cháy rừng rực.
Đám lính cầm cờ cũng trợn tròn cả mắt, sau một khoảng thời gian, cọc gỗ phá cửa cũng bắt đầu bốc khói xanh, đám binh lính sợ đến mức ném hết trụ gỗ xuống đất, không biết làm sao
Miểu Miểu liền nói lớn: “Đây là sự tức giận của thần thánh, đây mới chỉ là sự trừng phạt ban đầu, nếu các ngươi còn tiếp tục tiến công, tiếp theo sẽ đốt luôn thân thể các ngươi, thiêu cháy linh hồn các ngươi.” Nàng nói láo rùng rợn như vậy khiến cho kẻ địch không ngừng bị hù dọa, ngay cả người một nhà cũng ngẩn cả người ra.
Chúng tướng sĩ đều lùi về phía sau, Hách Liên Thành thét lớn một tiếng: “Sợ cái gì, đó chỉ là yêu ngôn hoặc chúng*, tiếp tục tấn công cho ta.” Binh lính do dự một chút rồi lại bắt đầu vòng tiến công tiếp theo, phỏng chừng là bọn họ cũng không mấy tin tưởng.
*yêu ngôn hoặc chúng: lời ma quỷ xàm xí mê hoặc lừa đảo mọi người
Nhưng vẫn giống như cũ, cờ cùng với trụ gỗ lại tiếp tục bốc lửa. Lúc này binh lính không còn nghi ngờ gì nữa, vứt cờ xí cùng trụ gỗ lùi về phía sau. Hách Liên Thành có rống cỡ nào cũng không được, năm mươi vạn đại quân trong chớp mắt chẳng còn tên nào.
“Thành công rồi.” Miểu Miểu thấy vậy reo lên mừng rỡ, nữ tử mặc đồ đen đêm qua lại từ nơi nào đột nhiên xuất hiện, lần này còn dẫn theo một đám người, mà mỗi người đều cầm theo một mặt gương vô cùng lớn.
“Mệt chết mình rồi, cậu có biết cái này nặng thế nào không hả.” Nữ tử nói xong, ném gương vào tay Miểu Miểu, Miểu Miểu liều quíu tay quíu chân chụp lấy.
“Ai chính là mỹ nam đâu, ta muốn gặp, hôm qua tối quá không thấy rõ.” Nữ tử đột nhiên quay qua hỏi Miểu Miểu, sau đó liếc mắt đảo qua mọi người.
“Đây.” Miểu Miểu ném gương qua cho Dịch Thiên, tự mình chạy qua túm Nam Cung Linh kéo tới.
“Ừm, không tệ, không tệ, hàng thượng hạng.” Nữ tử đi vòng quanh Nam Cung Linh, vừa nhìn vừa nói.
“Thấy chưa, mình đâu có nói điêu với cậu, người ta là hoàng thân quốc thích a, chờ đánh bại đám người vừa rồi, xem chừng là hắn có thể danh chính ngôn thuận làm Hoàng đế rồi.” Miểu Miểu vỗ vai Nam Cung Linh nói, mọi ngươi đều ngơ ngẩn không hiểu đầu cua tai nheo gì cả, nhưng lại không thể xen miệng vào, chỉ có thể đứng vừa nhìn vừa nghe.
“Hòang đế hả, vậy kẻ địch của mình không phải là siêu nhiều sao. Xem ra mình phải tu luyện thật tốt, đánh cho đám hồ ly đó hiện nguyên hình.” Nữ tử tức giận.
“Mình ủng hộ cậu, mình ủng hộ cậu, vài ngày nữa nhớ quay lại nha.” Miểu Miểu tươi cười nhìn nàng.
“Mỹ nam, gặp lại sau.” Nữ tử quay lại gửi một nụ hôn gió cho Nam Cung Linh rồi mang theo người rời đi. Một câu mỹ nam, khiến mặt Nam Cung Linh tối sầm, trước mặt nhiều người như vậy mà đùa bỡn gọi hắn mỹ nam. Mọi người đều cúi đầu che miệng cười không nói.
“Tẩu phu nhân, tẩu có thể giải thích cái này được không.” Lâm Phong ôm cái gương không biết truyền đến tay hắn vào lúc nào hỏi, mọi người cũng gật đầu, bọn họ rất muốn biết.
“Đây là lợi dụng nguyên lý phản chiếu và hội tụ, tập trung ánh nắng về một điểm, do đó tập hợp được một lượng lớn nhiệt lượng của mặt trời vào một điểm, nhiệt độ cao khiến cờ cùng trụ gỗ nhanh chóng bắt nhiệt bắt lửa mà cháy. Ta cũng là học được từ một người trong truyền thuyết, tuy nhiên là không nghĩ tới còn có thể thành công. Xem ra là ông trời cũng giúp ta, ha ha.” Miểu Miểu rất là hào hứng, số ta cũng quá tốt đi.
Mọi người càng nghe càng mờ mịt, cái gì mà nguyên lý hội tụ với chả phản chiếu, bọn họ hòan tòan mù tịt. “Không biết không sao, dù sao các ngươi cũng chỉ cần biết rằng cái này có thể giúp đánh lui quân địch là tốt rồi. Cái gì mà thần giận, thiêu đốt linh hồn gì đó đều là do ta nói bậy thôi.” Miểu Miểu nhìn mọi người chưa bắt được ý liền nói. Người cổ đại mà, không biết cũng có thể thông cảm.
“Đi thôi, về xem thử Tiểu Vũ chế tạo độc dược ra sao rồi. Trò đốt lửa này chỉ có thể dùng một lần thôi, đóan chừng là Hách Liên Thành đã nhìn ra gì đó rồi, chúng ta còn phải nghĩ biện pháp khác.” Miểu Miểu kéo tay Dịch Thiên, dẫn đầu đòan người rời đi. Tất cả mọi người đều chạy theo sau đuôi, phu nhân biết thật là nhiều, xem ra lần này sẽ lấy được thắng lợi, có hy vọng lớn rồi.
“Tiểu Vũ, sao rồi?” Miểu Miểu vừa vào cửa liền hỏi.
Đến tối là chế xong, có điều thời gian ngắn ngủi, số lượng có lẽ không đủ, nhiều lắm chỉ có thể độc được chưa đến một nửa đám đó.” Tiểu Vũ tay vẫn bận rộn, đầu cũng không nhấc lên trả lời.
“Không sao, không sao, chiêu này không được, ta còn có chiêu khác lợi hại hơn. Vụ Kiếm, Vụ Huyền, tối nay các ngươi đem độc ra ngòai thả xuống nước, cẩn thận coi chừng bị phát hiện.” Miểu Miểu phân phó cho hai người.
“Lợi hại hơn nữa là chiêu gì?” Lâm Phong rất là ham học hỏi nha.
“Đến lúc đó hẵng biết.” Miểu Miểu thật sự là biết cách làm xẹp hứng thú của mọi người.
Sáng sớm hôm sau liền có tin tốt truyền đến, Hách Liên Thành sai người ra roi giục ngựa quay về Quang Đô điều mấy đại phu đến, trong quân đội có một nhóm người thượng thổ hạ tả* không ngừng nghỉ. Xem ra độc này vào trong nước đã giảm bớt tác dụng rồi, chỉ tạo ra một chút phản ứng trúng độc, không nguy hiểm đến tính mạng. Có điều đối với đám Miểu Miểu mà nói thì đây cũng là một tin tốt, chứng minh sẽ có một nhóm người không còn sức chiến đấu.
*thượng thổ hạ tả: trên nôn dưới tiêu chảy, cái màn này vô cùng thảm nha ;___;
Lại một ngày gió êm sóng lặng, Hách Liên Thành vẫn chưa đến công thành, xem ra sự kiện trời nổi giận cùng với trúng độc đã khiến hắn bận rộn không ít. Có điều cảnh đẹp thì không dài, mới qua một ngày, Hách Liên Thành liền phất cờ quay lại rồi. Tên này hiệu suất làm việc cũng quá cao nha, chưa gì đã giải quyết hai chuyện đó nhanh như vậy.
Lần này thế công rất mạnh, binh lính giống như lên cơn điên, không ngừng bò lên tường thành, cửa thành cũng bị tông đến lung lay muốn đổ.
“Nhanh, làm theo ta, đốt cái dây này rồi ném xuống.” Miểu Miểu nắm lên mấy thứ tròn tròn, đốt lửa rồi lập tức ném xuống. Ầm một tiếng, trên mặt đất liền nổ lủng một lỗ lớn, binh lính chết không ít. Mọi người thấy thế liền bắt chước, mặc kệ đây là thứ quỷ gì, cứ đánh thắng trước đã.
Binh lính bò lên tường thành ngày càng nhiều, tướng sĩ thủ thành đều đã bắt đầu bắn tên, một nhóm khác thì khuân đá ném xuống. Chiến tranh chính là tàn khốc, nơi nơi đều là tiếng kêu rên, nơi nơi đều là thi thể, chiến trường chính là địa ngục.
Hai mắt Dịch Thiên đã hòan tòan đỏ quạch, Lưu Quang Phi Vũ trên tay phát ra cường quang thấu trời, chói đến mức mọi người không thể mở mắt ra được. Nam Cung Việt dù có lợi hại thế nào cũng không đỡ được sự tấn công mãnh liệt của Dịch Thiên, không bao lâu liền có dấu hiệu sắp thua.
Thần Quang Dục đứng một bên thấy vậy, đang định phi thân rời đi, vụ hợp tác này chắc chắn là tan tành rồi, nếu không chạy, coi chừng ngay cả mạng nhỏ cũng không giữ được. Có điều đám người Miểu Miểu không tốt bụng như vậy, lập tức tiến lên cản hắn lại. Còn muốn chạy hả, đó là chuyện không có khả năng nha.
Dịch Thiên không chút nương tay với Nam Cung Việt, kiếm đi đến đâu, Nam Cung Việt chảy máu đến đó. Nội lực lớn đến nỗi Lưu Quang Phi Vũ lia đến đâu đều chắc chắn chém trúng Nam Cung Việt. Vết thương trên người lão càng lúc càng nhiều, càng lúc càng sâu, càng lúc Nam Cung Việt càng cầm cự không được. Quay về phía Thần Quang Dục gọi hắn một cách chờ đợi: “Dục nhi, gọi ta một tiếng cha đi.”
Lúc này Thần Quang Dục cũng đang cùng đám người Miểu Miểu quần nhau, nghe tiếng gọi của Nam Cung Việt thì sững lại, nhưng vẫn không đáp. Trong khắc đó, Miểu Miểu đã nhân cơ hội đánh hắn một chưởng, Thần Quang Dục liền giận dữ nhìn Nam Cung Việt, giống như óan lão quấy nhiễu hắn. Nam Cung Việt lúc này đã hòan tòan ngã xuống đất, nhãn thần mờ đi, nhìn thấy phản ứng của Thần Quang Dục thì ánh mắt dần dần ảm đạm, ánh sáng le lói cuối cùng trong mắt cũng tắt ngấm. Tranh đọat cả đời, tính kế cả đời, cuối cùng ngay cả con của chính mình cũng không chịu nhận lão, cuộc đời của Nam Cung Việt cũng có thể nói là bi thảm.
Thần Quang Dục thấy Nam Cung Việt đã chết, liền biết chính mình hôm nay cũng không thóat được, ôm tâm niệm phải chết dùng hết sức quần đấu với đám người Miểu Miểu. Trong đầu đột nhiên thóang hiện lên khuôn mặt tươi cười của Liễm Diễm, nhất tần nhất tiếu, nhất kiều nhất sân* đều tràn ngập trong trí óc. Thì ra cuối cùng người hắn yêu nhất lại chính là kẻ vẫn tưởng là gian tế kia. Thần Quang Dục thoáng cười khổ, nếu như sớm biết rằng Liễm Diễm mới chính là chốn về của mình, có lẽ tất cả sẽ không như thế này.
*nhất tần nhất tiếu, nhất kiều nhất sân: chỉ vẻ đẹp của một người, mỗi nét nhăn mày, nụ cười, nũng nịu, giận dữ đều khiến người ta ám ảnh.
Mọi người thấy cơ hội tốt, đang định đâm về phía Thần Quang Dục thì đột nhiên tiếng một nữ tử cười khanh khách vang lên quanh quẩn trong không trung như chuông bạc. Dưới ánh trăng rực rỡ, một bóng người mặc đồ đen, tóc dài tung bay, mặt đeo mặt nạ không biết từ đâu xuất hiện trên nóc nhà. Nhìn mọi người đang đánh nhau hăng hái, cười với Miểu Miểu rồi nói: “Lưu lại cho mình một mạng.”
Miểu Miểu thấy vậy cũng mỉm cười trả lời: “Không thành vấn đề, đã chuẩn bị đồ của mình tốt chưa.”
“Chuẩn bị xong hết rồi, chờ cậu tới lấy, đánh ngất hắn đi, đánh hôn mê rồi mình mới đem đi được. Mà cậu thấy lần lên đài này của mình có đẹp hay không?” Nữ tử này mắt sáng rực hỏi lại.
“Có chút cảm giác giống nữ chiến binh xinh đẹp, “nhân danh ánh trăng trừng phạt ngươi”, ha ha ha.” Miểu Miểu nói lại còn múa tay làm thêm động tác của thủy thủ mặt trăng.
Hứ, nữ tử hừ một tiếng, nhìn thấy Thần Quang Dục đã bị đánh ngất, liền phi thân tới túm lấy hắn lập tức rời đi, chỉ để lại một câu nói văng vẳng trong không trung “Cậu đó nha, nếu thua là xấu mặt của mình lắm đó.” “Mình chắc chắn sẽ đánh hắn bò lê bò càng.” Miểu Miểu hô với theo nàng.
Lúc này mọi người mới hoàn hồn, đều tiến lên hỏi: “Phu nhân, vị kia là ai?” Kỳ thật bọn họ có chút lo lắng Thần Quang Dục bị mang đi như thế có thể gây phiền hà về sau hay không.
“Bí mật, yên tâm, không sao đâu. Thần Quang Dục rơi vào tay cô ấy sẽ chết càng thảm hơn, ha ha.” Không biết Miểu Miểu nhớ đến điều gì, tự mình cười ha hả, mọi người thấy vậy đều ngơ ngác khó hiểu.
“Đem xác Hách Liên Hồng treo lên tường thành.” Lúc này Dịch Thiên đã khôi phục bộ dáng bình thường, lạnh lùng phân phó, rồi lập tức ôm Miểu Miểu rời đi. Trong lòng hắn cũng có nghi vấn, nữ tử đó là ai chứ.
“Dịch Thiên, ta biết chàng sẽ hỏi ta cô gái đó là ai, có điều ta không nói cho chàng được, ta đã hứa với cô ấy rồi. Nhưng chàng yên tâm, cô ấy là đồng hương của ta.” Mới vừa trở lại phòng, Miểu Miểu liền nói thẳng. Cái con nhỏ này nói cái gì mà muốn giữ cảm giác thần bí, nên không thể lập tức công bố thân phận của nó, hại nàng không thể nói với Dịch Thiên được. “Ừ, ta tin nàng.” Dịch Thiên không hỏi tiếp, Miểu Miểu nói gì hắn cũng tin.
Sáng sớm hôm sau, Hách Liên Thành liền mang theo đại quân đến công thành, nhưng thi thể Hách Liên Hồng lại khiến cho chúng tướng sĩ trắng bệch cả mặt, ngay cả Hoàng đế đương triều cũng dám giết, vậy có cái gì mà bọn chúng không dám nữa chứ.
Dịch Thiên cùng Miểu Miểu đứng trên tường thành, lạnh lùng nhìn Hách Liên Thành. Hách Liên Thành vung tay lên, binh lính cầm cờ lớn lập tức phát khởi tiến công về phía cổng thành, đột nhiên bìa rừng vang lên thanh âm hết sức chói tai.
“Bắt đầu rồi.” Miểu Miểu nhìn nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, thấp giọng lẩm bẩm. Ánh sáng chói lòa không biết từ đâu đột nhiên đồng loạt chiếu từ bìa rừng thẳng về phía những lá cờ lớn cùng với trụ gỗ dùng phá cổng thành, không bao lâu, cờ liền bắt đầu phát ra khói xanh, sau đó bốc cháy rừng rực.
Đám lính cầm cờ cũng trợn tròn cả mắt, sau một khoảng thời gian, cọc gỗ phá cửa cũng bắt đầu bốc khói xanh, đám binh lính sợ đến mức ném hết trụ gỗ xuống đất, không biết làm sao
Miểu Miểu liền nói lớn: “Đây là sự tức giận của thần thánh, đây mới chỉ là sự trừng phạt ban đầu, nếu các ngươi còn tiếp tục tiến công, tiếp theo sẽ đốt luôn thân thể các ngươi, thiêu cháy linh hồn các ngươi.” Nàng nói láo rùng rợn như vậy khiến cho kẻ địch không ngừng bị hù dọa, ngay cả người một nhà cũng ngẩn cả người ra.
Chúng tướng sĩ đều lùi về phía sau, Hách Liên Thành thét lớn một tiếng: “Sợ cái gì, đó chỉ là yêu ngôn hoặc chúng*, tiếp tục tấn công cho ta.” Binh lính do dự một chút rồi lại bắt đầu vòng tiến công tiếp theo, phỏng chừng là bọn họ cũng không mấy tin tưởng.
*yêu ngôn hoặc chúng: lời ma quỷ xàm xí mê hoặc lừa đảo mọi người
Nhưng vẫn giống như cũ, cờ cùng với trụ gỗ lại tiếp tục bốc lửa. Lúc này binh lính không còn nghi ngờ gì nữa, vứt cờ xí cùng trụ gỗ lùi về phía sau. Hách Liên Thành có rống cỡ nào cũng không được, năm mươi vạn đại quân trong chớp mắt chẳng còn tên nào.
“Thành công rồi.” Miểu Miểu thấy vậy reo lên mừng rỡ, nữ tử mặc đồ đen đêm qua lại từ nơi nào đột nhiên xuất hiện, lần này còn dẫn theo một đám người, mà mỗi người đều cầm theo một mặt gương vô cùng lớn.
“Mệt chết mình rồi, cậu có biết cái này nặng thế nào không hả.” Nữ tử nói xong, ném gương vào tay Miểu Miểu, Miểu Miểu liều quíu tay quíu chân chụp lấy.
“Ai chính là mỹ nam đâu, ta muốn gặp, hôm qua tối quá không thấy rõ.” Nữ tử đột nhiên quay qua hỏi Miểu Miểu, sau đó liếc mắt đảo qua mọi người.
“Đây.” Miểu Miểu ném gương qua cho Dịch Thiên, tự mình chạy qua túm Nam Cung Linh kéo tới.
“Ừm, không tệ, không tệ, hàng thượng hạng.” Nữ tử đi vòng quanh Nam Cung Linh, vừa nhìn vừa nói.
“Thấy chưa, mình đâu có nói điêu với cậu, người ta là hoàng thân quốc thích a, chờ đánh bại đám người vừa rồi, xem chừng là hắn có thể danh chính ngôn thuận làm Hoàng đế rồi.” Miểu Miểu vỗ vai Nam Cung Linh nói, mọi ngươi đều ngơ ngẩn không hiểu đầu cua tai nheo gì cả, nhưng lại không thể xen miệng vào, chỉ có thể đứng vừa nhìn vừa nghe.
“Hòang đế hả, vậy kẻ địch của mình không phải là siêu nhiều sao. Xem ra mình phải tu luyện thật tốt, đánh cho đám hồ ly đó hiện nguyên hình.” Nữ tử tức giận.
“Mình ủng hộ cậu, mình ủng hộ cậu, vài ngày nữa nhớ quay lại nha.” Miểu Miểu tươi cười nhìn nàng.
“Mỹ nam, gặp lại sau.” Nữ tử quay lại gửi một nụ hôn gió cho Nam Cung Linh rồi mang theo người rời đi. Một câu mỹ nam, khiến mặt Nam Cung Linh tối sầm, trước mặt nhiều người như vậy mà đùa bỡn gọi hắn mỹ nam. Mọi người đều cúi đầu che miệng cười không nói.
“Tẩu phu nhân, tẩu có thể giải thích cái này được không.” Lâm Phong ôm cái gương không biết truyền đến tay hắn vào lúc nào hỏi, mọi người cũng gật đầu, bọn họ rất muốn biết.
“Đây là lợi dụng nguyên lý phản chiếu và hội tụ, tập trung ánh nắng về một điểm, do đó tập hợp được một lượng lớn nhiệt lượng của mặt trời vào một điểm, nhiệt độ cao khiến cờ cùng trụ gỗ nhanh chóng bắt nhiệt bắt lửa mà cháy. Ta cũng là học được từ một người trong truyền thuyết, tuy nhiên là không nghĩ tới còn có thể thành công. Xem ra là ông trời cũng giúp ta, ha ha.” Miểu Miểu rất là hào hứng, số ta cũng quá tốt đi.
Mọi người càng nghe càng mờ mịt, cái gì mà nguyên lý hội tụ với chả phản chiếu, bọn họ hòan tòan mù tịt. “Không biết không sao, dù sao các ngươi cũng chỉ cần biết rằng cái này có thể giúp đánh lui quân địch là tốt rồi. Cái gì mà thần giận, thiêu đốt linh hồn gì đó đều là do ta nói bậy thôi.” Miểu Miểu nhìn mọi người chưa bắt được ý liền nói. Người cổ đại mà, không biết cũng có thể thông cảm.
“Đi thôi, về xem thử Tiểu Vũ chế tạo độc dược ra sao rồi. Trò đốt lửa này chỉ có thể dùng một lần thôi, đóan chừng là Hách Liên Thành đã nhìn ra gì đó rồi, chúng ta còn phải nghĩ biện pháp khác.” Miểu Miểu kéo tay Dịch Thiên, dẫn đầu đòan người rời đi. Tất cả mọi người đều chạy theo sau đuôi, phu nhân biết thật là nhiều, xem ra lần này sẽ lấy được thắng lợi, có hy vọng lớn rồi.
“Tiểu Vũ, sao rồi?” Miểu Miểu vừa vào cửa liền hỏi.
Đến tối là chế xong, có điều thời gian ngắn ngủi, số lượng có lẽ không đủ, nhiều lắm chỉ có thể độc được chưa đến một nửa đám đó.” Tiểu Vũ tay vẫn bận rộn, đầu cũng không nhấc lên trả lời.
“Không sao, không sao, chiêu này không được, ta còn có chiêu khác lợi hại hơn. Vụ Kiếm, Vụ Huyền, tối nay các ngươi đem độc ra ngòai thả xuống nước, cẩn thận coi chừng bị phát hiện.” Miểu Miểu phân phó cho hai người.
“Lợi hại hơn nữa là chiêu gì?” Lâm Phong rất là ham học hỏi nha.
“Đến lúc đó hẵng biết.” Miểu Miểu thật sự là biết cách làm xẹp hứng thú của mọi người.
Sáng sớm hôm sau liền có tin tốt truyền đến, Hách Liên Thành sai người ra roi giục ngựa quay về Quang Đô điều mấy đại phu đến, trong quân đội có một nhóm người thượng thổ hạ tả* không ngừng nghỉ. Xem ra độc này vào trong nước đã giảm bớt tác dụng rồi, chỉ tạo ra một chút phản ứng trúng độc, không nguy hiểm đến tính mạng. Có điều đối với đám Miểu Miểu mà nói thì đây cũng là một tin tốt, chứng minh sẽ có một nhóm người không còn sức chiến đấu.
*thượng thổ hạ tả: trên nôn dưới tiêu chảy, cái màn này vô cùng thảm nha ;___;
Lại một ngày gió êm sóng lặng, Hách Liên Thành vẫn chưa đến công thành, xem ra sự kiện trời nổi giận cùng với trúng độc đã khiến hắn bận rộn không ít. Có điều cảnh đẹp thì không dài, mới qua một ngày, Hách Liên Thành liền phất cờ quay lại rồi. Tên này hiệu suất làm việc cũng quá cao nha, chưa gì đã giải quyết hai chuyện đó nhanh như vậy.
Lần này thế công rất mạnh, binh lính giống như lên cơn điên, không ngừng bò lên tường thành, cửa thành cũng bị tông đến lung lay muốn đổ.
“Nhanh, làm theo ta, đốt cái dây này rồi ném xuống.” Miểu Miểu nắm lên mấy thứ tròn tròn, đốt lửa rồi lập tức ném xuống. Ầm một tiếng, trên mặt đất liền nổ lủng một lỗ lớn, binh lính chết không ít. Mọi người thấy thế liền bắt chước, mặc kệ đây là thứ quỷ gì, cứ đánh thắng trước đã.
Binh lính bò lên tường thành ngày càng nhiều, tướng sĩ thủ thành đều đã bắt đầu bắn tên, một nhóm khác thì khuân đá ném xuống. Chiến tranh chính là tàn khốc, nơi nơi đều là tiếng kêu rên, nơi nơi đều là thi thể, chiến trường chính là địa ngục.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook