Độc Ái Sát Thủ Phu Quân
-
Chương 110: Đại hội võ lâm 18
Hách Liên Thành xuống tay không nương nhẹ chút nào, từng đường kiếm đều vô cùng sắc bén, mạnh mẽ, không cho Miểu Miểu một chút cơ hội nào. Dịch Thiên đứng bên dưới coi mà kinh hoàng khiếp đảm, Miểu Miểu né một cái, tránh một chiêu cũng khiến hắn sợ hãi vô cùng, sau lưng ướt đẫm mồ hôi nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng vững như thái sơn, thái độ lạnh nhạt, quả nhiên là người biết cách giấu diếm tâm tình, đó chính là điểm lợi hại của cao thủ.
Choang, hai bên va chạm, Miểu Miểu lui về sau mấy bước. Mang thai nên không thể vận dụng tòan lực, chỉ có thể dùng một nửa nội lực, mà một chút đấy không đủ để gãi ngứa cho Hách Liên Thành nữa là, làm sao đây, chẳng lẽ nhận thua?
Mới vừa suy ngẫm một lát, Hách Liên Thành đã đưa kiếm công tới, có vẻ là nhất quyết không buông tha bất cứ cơ hội nào để thẳng. Miểu Miểu âm thầm quyết tâm, liếc mắt nhìn Dịch Thiên một cái. Một cái liếc nhìn đó bao hàm rất nhiều điều, phức tạp rối rắm đến mức khiến Dịch Thiên cũng khẽ biến sắc.
Miểu Miểu đột nhiên quay lại nhìn Hách Liên Thành rồi phi thân lùi lại phía sau mấy bước, rút Ngân Tiêu vẫn đang sử dụng như binh khí đặt lên miệng. Đám đông xôn xao, nàng đang định làm gì, chẳng lẽ lúc này thổi tiêu mua vui cho mọi người, hay là có mục đích khác. Mọi người đều biết, chỉ khi Ngân Tiêu nằm ở trên tay mới có thể phát huy uy lực của nó.
Miểu Miểu bắt đầu cúi mặt thổi tiêu, thanh âm trầm thấp từ từ lan ra, khi thì êm ái, lúc lại tha thiết, phảng phất như gió nhẹ đến từ phương xa, lại nỉ non như tiếng mỹ nhân kể chuyện khiến cho người nghe say mê không dứt được. Bịch bịch, đột nhiên hơn phân nửa người dưới đài ngã xuống, mọi người lúc này mới cảm giác đầu váng vất muốn bất tỉnh, đám người nằm dưới đất vội vàng ngồi dậy xếp bằng, cố gắng dùng nội lực đẩy lùi cảm giác xây xẩm mặt mày này.
Lúc này Dịch Thiên cũng ngồi xếp bằng dưới đất, luồng âm lực này quá khủng khiếp, những người nội lực hơi yếu đều đỡ không được, Miểu Miểu đã cải biến Ngân Tiêu từ lúc nào. Hiện giờ, Tiêu giống như một bộ phận trong thân thể nàng, tùy theo nhịp đập của nàng mà thay đổi.
Hách Liên Thành ban đầu còn trụ vững được, hướng về phía Miểu Miểu mà lao tới, nhưng thanh âm Miểu Miểu thổi ra càng trầm thấp u uẩn, Hách Liên Thành cũng bắt đầu váng vất. Hắn vội vàng đáp xuống, ngồi xếp hàng điều tức. Miểu Miểu thấy vậy, lập tức nhanh chóng phi thân đến, rút kiếm ra chỉ vào Hách Liên Thành, thanh âm lạnh lùng: “Ngươi thua.”
Tiếng tiêu dừng lại khiến cho hầu hết mọi người đều tỉnh táo lại. Nhìn thấy trước tiên chính là Miểu Miểu đang chỉa kiếm vào Hách Liên Thành, rất rõ ràng là Hách Liên Thành thua. Hách Liên Thành không nói tiếng nào, chỉ chậm rãi đứng lên, nhìn Miểu Miểu một cách thâm sâu rồi phi thân rời đi.
“Ta tuyên bố Minh chủ võ lâm tiếp theo là Miểu Miểu.” Văn Liêm lớn tiếng tuyên bố, tuy không cam lòng nhưng sự thật chính là sự thật, điều đó hắn vẫn hiểu rất rõ.
Oaaaaaaaaaaa, tòan trường vang lên tiếng hoan hô, người đặt cược cho Miểu Miểu thì mừng đến phát điên rồi, nữ nhân làm Minh chủ họ không ngại, dù sao đã bước chân vào giang hồ thì cũng là vì mưu sinh là chính, có thể kiếm được bạc là tốt rồi.
“Quá tốt, quá tốt, dễ dàng lời được một trăm vạn.” Quân Cưu quay sang cười nói với Nguyệt Tuyền.
“Ha ha, đúng vậy, đúng vậy, ta lại có thể đi đánh thêm vài ván.” Nguyệt Tuyền cười trả lời, Quân Cưu liếc mắt khinh thường, ngươi còn muốn đi đánh bạc, đại thiếu gia của ta, thử nhớ lại xem, mỗi lần đi vào sòng bạc, có khi nào thắng không hả. Tiền này đều do ta khổ cực kinh doanh mà có được nha. Trong mắt Quân Cưu thì Nguyệt Tuyền chính là một con quỷ xui xẻo đầu thai, mỗi lần đi vào sòng bạc là mỗi lần thua, trăm lần thử kết quả đều như vậy*. Quân Cưu cũng rất chán nản nha, người có võ công cao như vậy mà tai bị điếc, ngay cả tiếng động của xúc xắc cũng nghe không được thì thật quá đáng.
*nguyên văn:百试百灵 Bách thí bách linh: trăm thử trăm thiêng, trăm lần thử kết quả như một.
Dịch Thiên đã vội bước lên đài đỡ lấy Miểu Miểu, không vui mừng như người khác mà lại lo lắng hỏi: “Sao rồi?” Mặc dù Miểu Miểu cố nở nụ cười nhưng sắc mặt tái nhợt đã tố cáo cho hắn, nàng đang cố chống đỡ.
“Dịch Thiên, bụng ta hơi khó chịu.” Miểu Miểu đã dựa tòan bộ trọng lượng của bản thân vào người Dịch Thiên, thầm thì. Dịch Thiên nghe vậy liền biến sắc, ôm lấy Miểu Miểu phi thân về phía Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ thấy vậy cũng không chậm trễ, trực tiếp cầm lấy cổ tay Miểu Miểu mà bắt đầu chẩn mạch. Móc ra từ trong lòng một lọ thuốc gì đó đút cho Miểu Miểu. Sau đó mới thả lỏng nói: “Không có việc gì rồi. Lần này chỉ có chấn động nhỏ nên ảnh hưởng đến hài tử trong bụng, hẳn là Miểu Miểu đã dùng phần lớn nội lực bảo vệ hài tử, cho nên mới không sao.”
Dịch Thiên nghe vậy thì mới thả lỏng một chút, sau đó lập tức ôm Miểu Miểu định rời đi. “Minh chủ, xin chờ một chút.” Văn Liêm đột nhiên lên tiếng gọi, Dịch Thiên quay lại khẽ nhíu mày, muốn gì.
“Còn một nghi thức chuyển giao giữa đương nhiệm Minh chủ và tiền nhiệm Minh chủ, phiền Minh chủ chờ một lát rồi hẵn rời đi.” Mặc dù đang phải đối diện với vẻ mặt lạnh như băng của Dịch Thiên, Văn Liêm vẫn quyết định nói cho hết lời trước đã, đây là quy củ từ trước, mặc kệ như thế nào, nghi thức chuyển giao quả thật vẫn phải làm.
“Ngày mai.” Dịch Thiên lạnh lùng bỏ lại hai chữ, sau đó đã ôm Miểu Miểu đi xa. Hôm nay thân thể Miểu Miểu không thỏai mái, hắn sẽ không để cho nàng mệt mỏi ở đây nữa, bây giờ nàng chỉ cần nghỉ ngơi.
Văn Liêm thật sự bất đắc dĩ nhìn bóng hai người đi xa, người của Vụ Thiên Các thật quá cao ngạo, đương nhiệm Minh chủ bây giờ còn thuộc về bọn họ, chắc chắn là cả thiên hạ này đều sẽ bị bọn họ nuốt gọn. Tuy nhiên mọi người dưới đài đều không ngại, ngày mai thì ngày mai, dù sao Miểu Miểu đã đạt được vị trí Minh chủ, bạc của bọn họ cũng đã sinh lời, hôm nay nên ăn mừng một trận, ngày mai lại quay lại xem kết quả.
Mọi người đang định rời đi, đột nhiên truyền đến tiếng gào khóc ầm ĩ trong đám đông. Mọi người đều quay đầu lại nhìn, thì ra là ông chủ của sòng bạc đang kêu gào khóc lóc thảm thiết dưới đất: “Bạc của ta a, sòng bạc của ta a, lỗ lớn rồi hu hu hu…” Khóc đến thương tâm não nề trôi sông lụt núi, có vẻ là đã lôi hết tổ tông dòng họ ra rồi.
“Trước khi sinh hạ hài tử không cho phép lại sử dụng võ công.” Quay về tửu lầu nằm một lúc sắc mặt Miểu Miểu mới hồng hào lại. Dịch Thiên thấy vậy mới bắt đầu càm ràm.
“Biết rồi, ông xã, nhưng lỡ có người muốn đến ăn hiếp ta thì sao?” Mỗ nữ cảm thấy trước tiên nên nói rõ thì tốt hơn, đừng có tưởng là vị phu quân này cái gì cũng nghe theo nàng, nếu đụng đến việc có thể ảnh hưởng đến thân thể nàng, hắn sẽ rất cố chấp. Vị trí Minh chủ cũng là do bản thân cương quyết đòi đi, hơn nữa chính là cam đoan hứa hẹn đến mấy lần, cộng thêm sự chẩn đóan anh minh của Tiểu Vũ, hắn mới chịu thả nàng đi.
“Ta sẽ bảo vệ nàng.” Mỗ nam trầm giọng nói, bảo vệ phu nhân cùng hài tử của mình là trách nhiệm của nam nhân.
“Nếu nhỡ chàng không có ở đây, ý của ta là, có việc đi ra ngòai không có ở nhà.” Như vậy nếu mình không dùng võ, không phải là bị người ta bẻ cho thảm luôn sao.
“Ta sẽ để lại Vụ Kiếm.” Mỗ nam đã chuẩn bị từ sớm.
“Nếu hắn không đủ lợi hại thì sao?” Vụ Kiếm còn không lợi hại bằng mình.
“Còn có Tiểu Vũ.” Vẫn còn rất nhiều người, âm mưu gì đó của nàng nên thu hồi lại đi.
“Tiểu Vũ vẫn là một hài tử, không thích với với máu tanh.” Mỗ nữ vẫn có chút thiên vị cho tiểu đệ của nàng.
“Tóm lại một câu, không cho phép động võ, nếu không tịch thu vàng dưới gầm giường của nàng.” Mỗ nam chán nản, không tin là nàng không có nhược điểm.
“Đó là của ta, không được tịch thu. Cùng lắm thì chờ hài tử sinh hạ thì động là được chứ gì, nếu ta biểu hiện tốt, thưởng thêm cho ta vài rương, còn nữa, tiền thu vào từ hội viên cũng là của ta.” Nên vơ vét tiền nhiều một chút.
Mỗ nam thật sự muốn ngất, mình cũng không bằng vài rương vàng đó: “Việc của hội viên, ta đã giao cho Vụ Huyền đi thu xếp rồi, ý của nàng hắn cũng hiểu rõ, bạc thu được thôi thì cứ cho nàng.”
“Oa, cảm ơn ông xã nha.” Mỗ nữ bật dậy, bắt đầu trây trét nước miếng lên mặt mỗ nam.
“Nàng muốn nhiều bạc như vậy để làm gì? Mỗ nam có chút khó hiểu, mỗi khi cần nàng hỏi hắn là được, hơn nữa cái gì nàng cũng không cần dùng đến tiền, tại sao phải gom góp cất giấu nhiều vàng như vậy, hỏi thử xem sao.
“Ta quyết định đào một sơn động sau núi, đem vàng bạc cất vào trong đó rồi niêm phong lại. Đúng rồi, chàng giúp ta thiết lập một số cơ quan, sau đó chờ cho con của chúng ta ra đời, có thể để cho chúng nó tìm kho báu.” Mỗ nữ đã suy nghĩ từ sớm, trò chơi ở thế giới nay ít như vậy, nàng vẫn cứ suy nghĩ mãi về việc nâng cao trí thông minh cho con. Thật là khâm phục chính mình nha, thật sự quá tài năng đi.
Gì, mỗ nam kinh ngạc, tại sao tư tưởng của người này chẳng giống người khác gì hết vậy. Truy tìm kho báu cũng nên là truy tìm của nhà người khác a, tìm của nhà mình làm gì. Mỗ nữ đang chìm trong ảo tưởng nên đã không nhìn thấy tiếng lòng của mỗ nam.
“Thành nhi, thua thì cũng thua rồi, cha nhìn thấy con như vậy thật cảm thấy hối hận để cho con tham gia tỷ thí rồi.” Hách Liên Hồng nhìn Hách Liên Thành nốc rượu cảm thấy áy náy trong lòng. Từ khi Thành nhi tham gia đại hội này liền biến đổi không giống với trước đây. Trước kia hắn còn có chút kính trọng đối với vị phụ thân này, còn hôm nay lại giống như không quen biết vậy.
“Ông thì biết cái gì, đây là việc của ta, ông đừng nhúng tay vào.” Âm điệu của Hách Liên Thành mặc dù không khó chịu nhưng lại rất lạnh lùng.
“Thành nhi, gần đây con bị làm sao vậy? Cha định nói với con một việc, nhưng nhìn con như vậy, cha không biết nói làm sao.” Hách Liên Hồng do dự.
“Ông muốn nói ta không phải con ruột của ông sao?” Hách Liên Thành đột nhiên nói ra một câu không ngờ được.
“Thành nhi, từ đâu mà con nghe thấy như vậy, con hãy nghe ta nói, kỳ thật con là …” Hách Liên Hồng đang định nói điều gì, Hách Liên Thành đã lớn tiếng ngắt lời: “Đủ rồi, ta không muốn nghe.” Dứt lời liền phi thân rời đi. Để lại Hách Liên Hồng thở dài không ngớt, Thành nhi, tại sao còn không nghe ta nói cho hết.
“Chủ thượng, nghi thức chuyển giao ngày mai chúng ta có cần đi phá hỏng hay không.” Hắc Diễm hỏi nam nhân đeo mặt nạ, sau khi chiến đấu với Dịch Thiên đã khiến nội lực của hắn hao tổn quá lớn, mấy hôm nay phải tận tình điều dưỡng, hôm nay đã tốt hơn nhiều.
“Không cần, Thần Quang Dục đã có hành động rồi, chúng ta chỉ cần ngồi một bên nhìn. Ngươi phái thêm nhiều người thủ ở đây, chờ cho đến lúc bọn chúng lưỡng bại câu thương, một lưới bắt hết.” Dã tâm của nam nhân đeo mặt nạ không hề nhỏ.
“Vâng, chủ thượng.” Hắc Diễm lĩnh mệnh rời đi.
Miểu Miểu, ta rất hòai nghi về việc nàng có Tru Tâm Tuyệt hay không, tốt hơn hết nàng không nên ép ta ra tay, nói thế nào đi chăng nữa nàng cũng đã khiến ta động tâm, chỉ là việc cần làm quan trọng hơn nàng. Nam nhân đeo mặt nạ chậm rãi tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Hách Liên Thành.
“Ai?” Hách Liên Thành đột nhiên lạnh lùng quát, trong bóng tối có một bóng người nhanh chóng rời đi.
Choang, hai bên va chạm, Miểu Miểu lui về sau mấy bước. Mang thai nên không thể vận dụng tòan lực, chỉ có thể dùng một nửa nội lực, mà một chút đấy không đủ để gãi ngứa cho Hách Liên Thành nữa là, làm sao đây, chẳng lẽ nhận thua?
Mới vừa suy ngẫm một lát, Hách Liên Thành đã đưa kiếm công tới, có vẻ là nhất quyết không buông tha bất cứ cơ hội nào để thẳng. Miểu Miểu âm thầm quyết tâm, liếc mắt nhìn Dịch Thiên một cái. Một cái liếc nhìn đó bao hàm rất nhiều điều, phức tạp rối rắm đến mức khiến Dịch Thiên cũng khẽ biến sắc.
Miểu Miểu đột nhiên quay lại nhìn Hách Liên Thành rồi phi thân lùi lại phía sau mấy bước, rút Ngân Tiêu vẫn đang sử dụng như binh khí đặt lên miệng. Đám đông xôn xao, nàng đang định làm gì, chẳng lẽ lúc này thổi tiêu mua vui cho mọi người, hay là có mục đích khác. Mọi người đều biết, chỉ khi Ngân Tiêu nằm ở trên tay mới có thể phát huy uy lực của nó.
Miểu Miểu bắt đầu cúi mặt thổi tiêu, thanh âm trầm thấp từ từ lan ra, khi thì êm ái, lúc lại tha thiết, phảng phất như gió nhẹ đến từ phương xa, lại nỉ non như tiếng mỹ nhân kể chuyện khiến cho người nghe say mê không dứt được. Bịch bịch, đột nhiên hơn phân nửa người dưới đài ngã xuống, mọi người lúc này mới cảm giác đầu váng vất muốn bất tỉnh, đám người nằm dưới đất vội vàng ngồi dậy xếp bằng, cố gắng dùng nội lực đẩy lùi cảm giác xây xẩm mặt mày này.
Lúc này Dịch Thiên cũng ngồi xếp bằng dưới đất, luồng âm lực này quá khủng khiếp, những người nội lực hơi yếu đều đỡ không được, Miểu Miểu đã cải biến Ngân Tiêu từ lúc nào. Hiện giờ, Tiêu giống như một bộ phận trong thân thể nàng, tùy theo nhịp đập của nàng mà thay đổi.
Hách Liên Thành ban đầu còn trụ vững được, hướng về phía Miểu Miểu mà lao tới, nhưng thanh âm Miểu Miểu thổi ra càng trầm thấp u uẩn, Hách Liên Thành cũng bắt đầu váng vất. Hắn vội vàng đáp xuống, ngồi xếp hàng điều tức. Miểu Miểu thấy vậy, lập tức nhanh chóng phi thân đến, rút kiếm ra chỉ vào Hách Liên Thành, thanh âm lạnh lùng: “Ngươi thua.”
Tiếng tiêu dừng lại khiến cho hầu hết mọi người đều tỉnh táo lại. Nhìn thấy trước tiên chính là Miểu Miểu đang chỉa kiếm vào Hách Liên Thành, rất rõ ràng là Hách Liên Thành thua. Hách Liên Thành không nói tiếng nào, chỉ chậm rãi đứng lên, nhìn Miểu Miểu một cách thâm sâu rồi phi thân rời đi.
“Ta tuyên bố Minh chủ võ lâm tiếp theo là Miểu Miểu.” Văn Liêm lớn tiếng tuyên bố, tuy không cam lòng nhưng sự thật chính là sự thật, điều đó hắn vẫn hiểu rất rõ.
Oaaaaaaaaaaa, tòan trường vang lên tiếng hoan hô, người đặt cược cho Miểu Miểu thì mừng đến phát điên rồi, nữ nhân làm Minh chủ họ không ngại, dù sao đã bước chân vào giang hồ thì cũng là vì mưu sinh là chính, có thể kiếm được bạc là tốt rồi.
“Quá tốt, quá tốt, dễ dàng lời được một trăm vạn.” Quân Cưu quay sang cười nói với Nguyệt Tuyền.
“Ha ha, đúng vậy, đúng vậy, ta lại có thể đi đánh thêm vài ván.” Nguyệt Tuyền cười trả lời, Quân Cưu liếc mắt khinh thường, ngươi còn muốn đi đánh bạc, đại thiếu gia của ta, thử nhớ lại xem, mỗi lần đi vào sòng bạc, có khi nào thắng không hả. Tiền này đều do ta khổ cực kinh doanh mà có được nha. Trong mắt Quân Cưu thì Nguyệt Tuyền chính là một con quỷ xui xẻo đầu thai, mỗi lần đi vào sòng bạc là mỗi lần thua, trăm lần thử kết quả đều như vậy*. Quân Cưu cũng rất chán nản nha, người có võ công cao như vậy mà tai bị điếc, ngay cả tiếng động của xúc xắc cũng nghe không được thì thật quá đáng.
*nguyên văn:百试百灵 Bách thí bách linh: trăm thử trăm thiêng, trăm lần thử kết quả như một.
Dịch Thiên đã vội bước lên đài đỡ lấy Miểu Miểu, không vui mừng như người khác mà lại lo lắng hỏi: “Sao rồi?” Mặc dù Miểu Miểu cố nở nụ cười nhưng sắc mặt tái nhợt đã tố cáo cho hắn, nàng đang cố chống đỡ.
“Dịch Thiên, bụng ta hơi khó chịu.” Miểu Miểu đã dựa tòan bộ trọng lượng của bản thân vào người Dịch Thiên, thầm thì. Dịch Thiên nghe vậy liền biến sắc, ôm lấy Miểu Miểu phi thân về phía Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ thấy vậy cũng không chậm trễ, trực tiếp cầm lấy cổ tay Miểu Miểu mà bắt đầu chẩn mạch. Móc ra từ trong lòng một lọ thuốc gì đó đút cho Miểu Miểu. Sau đó mới thả lỏng nói: “Không có việc gì rồi. Lần này chỉ có chấn động nhỏ nên ảnh hưởng đến hài tử trong bụng, hẳn là Miểu Miểu đã dùng phần lớn nội lực bảo vệ hài tử, cho nên mới không sao.”
Dịch Thiên nghe vậy thì mới thả lỏng một chút, sau đó lập tức ôm Miểu Miểu định rời đi. “Minh chủ, xin chờ một chút.” Văn Liêm đột nhiên lên tiếng gọi, Dịch Thiên quay lại khẽ nhíu mày, muốn gì.
“Còn một nghi thức chuyển giao giữa đương nhiệm Minh chủ và tiền nhiệm Minh chủ, phiền Minh chủ chờ một lát rồi hẵn rời đi.” Mặc dù đang phải đối diện với vẻ mặt lạnh như băng của Dịch Thiên, Văn Liêm vẫn quyết định nói cho hết lời trước đã, đây là quy củ từ trước, mặc kệ như thế nào, nghi thức chuyển giao quả thật vẫn phải làm.
“Ngày mai.” Dịch Thiên lạnh lùng bỏ lại hai chữ, sau đó đã ôm Miểu Miểu đi xa. Hôm nay thân thể Miểu Miểu không thỏai mái, hắn sẽ không để cho nàng mệt mỏi ở đây nữa, bây giờ nàng chỉ cần nghỉ ngơi.
Văn Liêm thật sự bất đắc dĩ nhìn bóng hai người đi xa, người của Vụ Thiên Các thật quá cao ngạo, đương nhiệm Minh chủ bây giờ còn thuộc về bọn họ, chắc chắn là cả thiên hạ này đều sẽ bị bọn họ nuốt gọn. Tuy nhiên mọi người dưới đài đều không ngại, ngày mai thì ngày mai, dù sao Miểu Miểu đã đạt được vị trí Minh chủ, bạc của bọn họ cũng đã sinh lời, hôm nay nên ăn mừng một trận, ngày mai lại quay lại xem kết quả.
Mọi người đang định rời đi, đột nhiên truyền đến tiếng gào khóc ầm ĩ trong đám đông. Mọi người đều quay đầu lại nhìn, thì ra là ông chủ của sòng bạc đang kêu gào khóc lóc thảm thiết dưới đất: “Bạc của ta a, sòng bạc của ta a, lỗ lớn rồi hu hu hu…” Khóc đến thương tâm não nề trôi sông lụt núi, có vẻ là đã lôi hết tổ tông dòng họ ra rồi.
“Trước khi sinh hạ hài tử không cho phép lại sử dụng võ công.” Quay về tửu lầu nằm một lúc sắc mặt Miểu Miểu mới hồng hào lại. Dịch Thiên thấy vậy mới bắt đầu càm ràm.
“Biết rồi, ông xã, nhưng lỡ có người muốn đến ăn hiếp ta thì sao?” Mỗ nữ cảm thấy trước tiên nên nói rõ thì tốt hơn, đừng có tưởng là vị phu quân này cái gì cũng nghe theo nàng, nếu đụng đến việc có thể ảnh hưởng đến thân thể nàng, hắn sẽ rất cố chấp. Vị trí Minh chủ cũng là do bản thân cương quyết đòi đi, hơn nữa chính là cam đoan hứa hẹn đến mấy lần, cộng thêm sự chẩn đóan anh minh của Tiểu Vũ, hắn mới chịu thả nàng đi.
“Ta sẽ bảo vệ nàng.” Mỗ nam trầm giọng nói, bảo vệ phu nhân cùng hài tử của mình là trách nhiệm của nam nhân.
“Nếu nhỡ chàng không có ở đây, ý của ta là, có việc đi ra ngòai không có ở nhà.” Như vậy nếu mình không dùng võ, không phải là bị người ta bẻ cho thảm luôn sao.
“Ta sẽ để lại Vụ Kiếm.” Mỗ nam đã chuẩn bị từ sớm.
“Nếu hắn không đủ lợi hại thì sao?” Vụ Kiếm còn không lợi hại bằng mình.
“Còn có Tiểu Vũ.” Vẫn còn rất nhiều người, âm mưu gì đó của nàng nên thu hồi lại đi.
“Tiểu Vũ vẫn là một hài tử, không thích với với máu tanh.” Mỗ nữ vẫn có chút thiên vị cho tiểu đệ của nàng.
“Tóm lại một câu, không cho phép động võ, nếu không tịch thu vàng dưới gầm giường của nàng.” Mỗ nam chán nản, không tin là nàng không có nhược điểm.
“Đó là của ta, không được tịch thu. Cùng lắm thì chờ hài tử sinh hạ thì động là được chứ gì, nếu ta biểu hiện tốt, thưởng thêm cho ta vài rương, còn nữa, tiền thu vào từ hội viên cũng là của ta.” Nên vơ vét tiền nhiều một chút.
Mỗ nam thật sự muốn ngất, mình cũng không bằng vài rương vàng đó: “Việc của hội viên, ta đã giao cho Vụ Huyền đi thu xếp rồi, ý của nàng hắn cũng hiểu rõ, bạc thu được thôi thì cứ cho nàng.”
“Oa, cảm ơn ông xã nha.” Mỗ nữ bật dậy, bắt đầu trây trét nước miếng lên mặt mỗ nam.
“Nàng muốn nhiều bạc như vậy để làm gì? Mỗ nam có chút khó hiểu, mỗi khi cần nàng hỏi hắn là được, hơn nữa cái gì nàng cũng không cần dùng đến tiền, tại sao phải gom góp cất giấu nhiều vàng như vậy, hỏi thử xem sao.
“Ta quyết định đào một sơn động sau núi, đem vàng bạc cất vào trong đó rồi niêm phong lại. Đúng rồi, chàng giúp ta thiết lập một số cơ quan, sau đó chờ cho con của chúng ta ra đời, có thể để cho chúng nó tìm kho báu.” Mỗ nữ đã suy nghĩ từ sớm, trò chơi ở thế giới nay ít như vậy, nàng vẫn cứ suy nghĩ mãi về việc nâng cao trí thông minh cho con. Thật là khâm phục chính mình nha, thật sự quá tài năng đi.
Gì, mỗ nam kinh ngạc, tại sao tư tưởng của người này chẳng giống người khác gì hết vậy. Truy tìm kho báu cũng nên là truy tìm của nhà người khác a, tìm của nhà mình làm gì. Mỗ nữ đang chìm trong ảo tưởng nên đã không nhìn thấy tiếng lòng của mỗ nam.
“Thành nhi, thua thì cũng thua rồi, cha nhìn thấy con như vậy thật cảm thấy hối hận để cho con tham gia tỷ thí rồi.” Hách Liên Hồng nhìn Hách Liên Thành nốc rượu cảm thấy áy náy trong lòng. Từ khi Thành nhi tham gia đại hội này liền biến đổi không giống với trước đây. Trước kia hắn còn có chút kính trọng đối với vị phụ thân này, còn hôm nay lại giống như không quen biết vậy.
“Ông thì biết cái gì, đây là việc của ta, ông đừng nhúng tay vào.” Âm điệu của Hách Liên Thành mặc dù không khó chịu nhưng lại rất lạnh lùng.
“Thành nhi, gần đây con bị làm sao vậy? Cha định nói với con một việc, nhưng nhìn con như vậy, cha không biết nói làm sao.” Hách Liên Hồng do dự.
“Ông muốn nói ta không phải con ruột của ông sao?” Hách Liên Thành đột nhiên nói ra một câu không ngờ được.
“Thành nhi, từ đâu mà con nghe thấy như vậy, con hãy nghe ta nói, kỳ thật con là …” Hách Liên Hồng đang định nói điều gì, Hách Liên Thành đã lớn tiếng ngắt lời: “Đủ rồi, ta không muốn nghe.” Dứt lời liền phi thân rời đi. Để lại Hách Liên Hồng thở dài không ngớt, Thành nhi, tại sao còn không nghe ta nói cho hết.
“Chủ thượng, nghi thức chuyển giao ngày mai chúng ta có cần đi phá hỏng hay không.” Hắc Diễm hỏi nam nhân đeo mặt nạ, sau khi chiến đấu với Dịch Thiên đã khiến nội lực của hắn hao tổn quá lớn, mấy hôm nay phải tận tình điều dưỡng, hôm nay đã tốt hơn nhiều.
“Không cần, Thần Quang Dục đã có hành động rồi, chúng ta chỉ cần ngồi một bên nhìn. Ngươi phái thêm nhiều người thủ ở đây, chờ cho đến lúc bọn chúng lưỡng bại câu thương, một lưới bắt hết.” Dã tâm của nam nhân đeo mặt nạ không hề nhỏ.
“Vâng, chủ thượng.” Hắc Diễm lĩnh mệnh rời đi.
Miểu Miểu, ta rất hòai nghi về việc nàng có Tru Tâm Tuyệt hay không, tốt hơn hết nàng không nên ép ta ra tay, nói thế nào đi chăng nữa nàng cũng đã khiến ta động tâm, chỉ là việc cần làm quan trọng hơn nàng. Nam nhân đeo mặt nạ chậm rãi tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Hách Liên Thành.
“Ai?” Hách Liên Thành đột nhiên lạnh lùng quát, trong bóng tối có một bóng người nhanh chóng rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook