Đoạt Xá Thành Thê
-
Chương 67
Editor: Voicoi08
Trong mắt mẹ Trương, sự may mắn của con gái bà vẫn luôn tốt như vậy, chuyện gì cũng vậy, sau khi sinh ngày thứ hai về nhà đã có sữa, nhìn hai cháu ngoại ăn sữa của con gái xong đang ngoan ngoãn ngủ, bà càng vui vẻ, thật sự là thoải mái đến không nói lên lời.
“Ha ha, đứa nhỏ ngủ rồi thì con cũng mau ngủ một chút, con phải nhớ kĩ không được xem ti vi làm hại ánh mắt, mẹ đi luộc trứng gà cho con.” Mẹ Trương thấy con gái còn muốn nói chuyện, bà cười cười nói: “mẹ biết rồi, con muốn ăn trứng gà vừa mới đẻ hôm nay chứ gì, Trường Lâm nói với mẹ rồi, trứng gà mới đẻ sáng nay đã được để ở bên ngoài rồi, con sinh đứa nhỏ nên không thể để thiếu phần ăn của con được, vậy mà ăn trứng gà cũng phải ăn cái mới đẻ? Con ăn đến là vui vẻ, nhưng cũng không nghĩ lại xem trứng gà mới đẻ có nhiều vấn đề thế nào. . .” Mẹ Trương yên lặng lải nhải, rồi mới đi ra ngoài luộc trứng cho con gái.
Trương Xảo Phương biết chồng cô đã nói với mẹ, cho nên những câu lải nhải phía sau của mẹ cô cũng không để trong lòng, sáng nay từ lúc bà về đến nhà cô là bắt đầu hưng phấn, mỗi lần đều nói là để cô ngủ, nhưng vừa vào phòng lại thấy cô tỉnh, cho nên bà luôn muốn lải nhải với cô, có lẽ là do bà thấy cuộc sống của cô tốt nên bà cũng thấy thoải mái sao?
Trương Xảo Phương nghĩ không rõ nên cũng không suy nghĩ nữa, cúi đầu nhìn hai con trai bên cạnh, trong lòng cô cảm thấy rất thoải mái: “Tiểu Tá, Tiểu Hữu, ha ha, đến lúc đứa nhỏ lớn lên, cô đưa đứa nhỏ ra ngoài, con lớn Tiểu Tá đứng bên trái, con trai nhỏ Tiểu Hữu đứng bên phải , cũng không kém.”
Không nói đến việc vợ chồng nhà họ Tống luyến tiếc cháu trai như nào nhưng họ vẫn lo lắng cho việc trong nhà, không biết vợ chồng Trường Vinh có thể trông được đứa bé không? Càng không biết Chi Hiếu ở nhà người ta ăn cơm có quen không? Cho nên họ cũng chỉ ở đến ngày thứ ba, thấy người lớn và đứa nhỏ đều tốt, họ chỉ để lại cho Trương Xảo Phương 200 đồng, rồi vợ chồng già kéo nhau rời đi.
Trương Xảo Phương biết cha mẹ chồng đều vất vả, cho nên cô cũng không muốn cầm, nhưng Tống Trường Lâm lại nói, họ đã cho thì vợ chồng họ cứ nhận thôi, đây cũng là chút tấm lòng của ông bà nội cho cháu.
Cha mẹ đi rồi, Tống Trường Lâm thấy mẹ vợ và chị gái anh chăm sóc rất tốt cho vợ và con trai anh, anh có ở nhà cũng không có chuyện gì, ngày thứ tư, anh lại bắt đầu đi ra ngoài làm, bây giờ anh đã có hai con trai, sau này gánh nặng hơn nhiều, vì mục tiêu con trai vào đại học, vì con trai anh còn phải cưới vợ, anh sao có thể không liều mạng được chứ?
Qua bảy ngày, những con gà mà Trương Xảo Phương nuôi gặp chuyện không may, chúng nó luôn chăm chỉ thành thật đẻ trứng, nhưng không ngờ trời lại giáng tai họa xuống, họ đụng phải nữ chủ nhân cũng đẻ trứng? Hai ngày một con, Tống Trường Lâm xuống tay không hề do dự, Trương Xảo Phương ăn canh, ba người khác ăn thịt, tóm lại người lớn đứa nhỏ đều được bồi bổ rất tốt.
Thật ra mười ngày đầu Trương Xảo Phương có khuyên Tống Trường Hà về nhà, hai đứa nhỏ rất ngoan, bản thân cô cũng không có chuyện gì, thật sự lại không cần đến hai người cùng phải chăm sóc cô, nếu Tống Trường Hà giống như lúc trước chỉ ở trong nhà cũng thôi, chị ấy muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, toàn bộ đều thoải mái, nhưng bây giờ chị ấy ở lại một ngày sẽ kiếm được ít hơn một ngày tiền, trong lòng cô cũng băn khoăn, nhưng cô có nói thế nào thì Tống Trường Hà cũng không đi, chị hạ quyết tâm muốn chăm sóc cô đến khi cô hết ngày ở cữ. diễn_đàn_lê)quý,đôn
Trương Xảo Phương cảm thấy rất bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục hưởng thụ chế độ của lão phật gia, mỗi ngày trừ việc cho hai nhóc con uống sữa thì cô cũng không phải làm gì.
- - - -
“Anh Tống, hai cháu trai của em cũng sắp hai mươi ngày rồi đúng không?” Đừng nhìn giữa tháng sáu trời không tính là quá nóng, nhưng thời tiết giữa buổi trưa vẫn khiến người ta cảm thấy sặc, Lưu Hải Sơn lau mồ hôi trên đầu, thấy hiện tại không có công việc, anh cùng với Tống Trường Lâm tìm một chỗ có bóng mát ngồi nói chuyện.
“Ha ha, được hai mươi mốt ngày rồi, mỗi ngày một dáng, so với lúc mới sinh béo lên không ít.” Nhắc đến hai con trai ở nhà, Tống Trường Lâm không còn cảm thấy nóng, trừ trong ra ngoài đều lộ ra sự thỏa mãn.
“Cũng mấy ngày rồi em chưa gặp hai đưa nhỏ, chờ thêm mấy ngày nữa đến trăng tròn, nhất định em phải đi nhìn kĩ, đúng rồi, chờ khi trăng tròn, chị gái anh và mẹ cợ anh cũng đi, lúc đó không phải chị dâu sẽ vội sao? Không được, chúng ta nói trước rồi, để Ngọc Trân lúc không có chuyện gì thì giúp đỡ đến nhìn một chút.” Ở nhà anh đã bàn bạc kĩ với vợ anh, lúc chị dâu sinh vợ anh cũng không giúp được cái gì, lại nghĩ đến những chuyện Tống Trường Lâm đã giúp đỡ vợ chồng họ, nên những việc này là việc mà hai vợ chồng anh phải làm.
“Bây giờ thì không có chuyện gì, hai tên nhóc đó rất ngoan, đến lúc đó nếu thật sự không được. . .” Tống Trường Lâm đang nói thì Bb cơ vang, anh vội vàng nhìn xuống, sau đó đứng dậy nói với Lưu Hải Sơn: “Cậu mau gọi Tiểu Triệu đến đây, chúng ta cùng đi, có việc.”
“Vâng.” Lưu Hải Sơn vội vàng đi gọi Tiểu Triệu vẫn đang ở trong nhà vệ sinh, ba người lên xe đến thẳng cục công nghiệp và thương mại.
“Anh Tống, bên này.” Từ Minh Đức thấy xe ba bánh của Tống Trường Lâm đến, anh đứng vẫy tay từ xa,
“Sao cậu lại ở đây?” Tống Trường Lâm có chút ngạc nhiên, không ngờ người cần làm việc lại là anh?
“Ha ha, em làm việc ở đây, đương nhiên em sẽ ở đây, trong văn phòng em thay thế một số đồ vật nên cần chuyển một số đồ vật đi, nên em mới nhớ đến anh.” Đây chính là ân nhân cứu mạng con anh, có việc tốt tất nhiên anh không thể quên đối phương được.
“Người anh em.” Tống Trường Lâm biết đây là đối phương đang chiếu cố đến công việc của anh, anh vỗ vỗ vai Từ Minh Đức, sau đó dẫn hai người Lưu Hải Sơn đi làm việc.
Từ Minh Đức thấy đã chuyển gần xong, anh lấy điếu thuốc đưa cho Tống Trường Lâm: “Đúng rồi, anh Tống, em thấy công việc này của anh cũng không kém, anh có muốn tự mình mở thêm lĩnh vực khác nữa không? Khiến cho công việc làm ăn càng ngày càng lớn.” Bản thân anh cũng có ý tốt, cho nên đối với việc mở cửa buôn bán cũng đặc biệt chú ý.
Tống Trường Lâm nhìn xung quanh cũng chỉ còn những đồ vật nhỏ linh tinh như ghế dựa nên anh cũng không đi đến nữa mà đứng lại nhận điếu thuốc rồi châm lửa từ trên tay Từ Minh Đức, hít một hơi rồi mới nói: “Anh cũng muốn làm lớn để kiếm thêm chút tiền, nhưng mới chỉ có một chiếc xe, ba người cùng làm, anh cũng cân nhắc thời gian dài nhưng không biết phải làm lớn như thế nào?” Anh cũng muốn có một cửa hàng cố định, như vậy khách cũng có địa điểm cố định để tìm đến? Không phải lúc nào cũng dựa vào điện thoại được? Anh có cảm giác nếu làm được như vậy thì sẽ kiếm lời hơn hiện tại nhiều.
“Anh Tống em nói với anh chuyện này.” Từ Minh Đức thấy đối phương cũng có ý muốn phát triển, anh cười nói: “Hai tháng trước, tại thành phố S cách chúng ta cũng không xa, có công ty mở dịch vụ chuyển nhà, bởi vì là mới làm nên cũng không tính là lớn, chỉ mượn năm sáu người, trong tay cũng chỉ có hái cái xe, hai ngày qua em cũng hỏi thăm rồi, ông chủ của bọn họ chỉ phụ trách liên hệ các loại công việc, bất kể là công việc gì có thể sử dụng xe và nhận người làm là đều nhận, công nhân mỗi tháng nhận được một số tiền lương cố định, còn lại đều là của ông chủ, anh, em cảm thấy công việc này cũng không kém, làm gì cũng là làm, anh có thể thử xem, Hơn nữa nếu anh thật sự cảm thấy hứng thú với việc này thì em sẽ cho anh địa chỉ, tự anh qua xem thế nào, nếu nói là giỏi, sau này anh có thể liên hệ một chút, công việc từ thành phố A đến thành phố S đều bao trọn.” Hai tháng trước lúc anh nghe thấy anh cũng không nghĩ đây là việc quan trọng, chỉ cho rằng đầy là một cái sản nghiệp phát triển, nhưng sau đó Tống Trường Lâm cứu con trai anh, nghĩ thế nào thì có ân cũng phải báo, cho nên mới nghĩ đến việc này.
Tống Trường Lâm nghe xong cũng có chút động tâm, hiện tại làm công, mỗi tháng tiền lương cũng không nhiều lắm, nếu anh mượn vài người, lại phát tiền lương cho họ theo tháng, sau đó thừa lại tính là lợi nhuận của chính mình rồi.
“Hơn nữa nếu mở rộng một cửa hàng cũng không chỉ làm việc này, chúng ta có thể làm thêm những cống việc như sửa cửa, chữa khóa, quét dọn vệ sinh cho căn phòng, anh có thể chậm rãi bồi dưỡng người trong tay anh, có khả năng công việc còn nhiều hơn, anh Tống, nếu anh nghĩ xong thì nói với em một tiếng,lqd, những chuyện khác em không giúp được, nhưng những việc liên quan đến công thương em đều có thể giúp anh làm thỏa đáng.” Đừng nhìn anh kiếm không nhiều lắm, nhưng những người anh đã tiếp xúc thật sự rất nhiều, cho nên những chuyện Tống Trường Lâm không tưởng tượng ra anh lại có thể liệt kê từ đầu đến cuối cho anh cả đống lớn.
Tống Trường Lâm thấy hai người Lưu Hải Sơn đã chuyển xong những đồ này nọ, Tống Trường Lâm nói với Từ Minh Đức: “Được, anh sẽ suy nghĩ cẩn thận, quá hai ngày nữa anh sẽ sắp xếp đến thành phố S nhìn xem, nếu thật sự phát triển, anh sẽ phải cám ơn cậu thật tốt.” Lúc trước anh chỉ nghĩ đến đứa nhỏ đáng thương, không ngờ cứu được một người có ơn biết báo như vậy.
“Vâng, anh Tống nếu có gì không rõ thì gọi theo số điện thoại này tìm em, những cái khác em không biết nhưng phương diện này vẫn biết một chút, cho dù em không hiểu thì em vẫn có thể dựa vào công việc để tìm hiểu giúp anh một chút, anh trăm ngàn lần đừng khách sáo với em.” Từ Minh Đức thấy đối phương nghe lọt lời nói của mình, anh rất vui vẻ, anh để lại số điện thoại trong văn phòng cho Tống Trường Lâm, sau đó nói cho đối phương biết địa điểm chuyện đồ vật đến, sau đó trực tiếp thanh toán tiền xe.
Trong lòng Tống Trường Lâm đang tính toán chuyện này, buổi tối sau khi hoàn thành công việc, anh đưa Triệu Hỉ Thành về nhà, sau đó lôi kéo Lưu Hải Sơn nói đến chuyện này.
“Em cảm thấy được, anh Tống, nói đến trước kia em đã làm vất vả như vậy? Hơn nữa mỗi một ngày đều phải chịu gió thổi mưa phun, thời tiết nào cũng phải chờ ở bên ngoài, đâu có giống như lúc làm cùng một chiếc xe với anh? Nếu chúng ta thật sự có cái cửa hàng, có một địa điểm cố định, cho dù tiền lương ít hơn một chút, nhưng sau này có chuyện gì cũng sẽ có người đến tìm chúng ta.” Đảm bảo thu hoạch dù là hạn hay lụt, lại không cần bản thân phải tự tìm công việc, chúng ta đi đâu tìm được loại chuyện tốt thế này chứ?
“Cậu cũng cảm thấy được sao, anh về sẽ bàn bạc lại với chị dâu cậu, xem trong tay có bao nhiêu tiền, nếu xác định, nhân lúc trong nhà anh có người, qua hai ngày nữa anh sẽ đến thành phố S quan sát.” Nếu thật sự có thể giống như Từ Minh Đức nói, hai nhà chỉ cần cố gắng, sau này nhiều xe hơn cũng có thể cản công việc từ thành phố A đến thành phố S, như vậy thì rất tốt.
Buổi tối, cơm nước xong, Tống Trường Lâm thấy mẹ vợ đang rửa bát trong phòng bếp, chị anh ở ngoài sân giặt tã, anh đi vào phòng sờ sờ bàn tay nhỏ bé của con trai, sau đó nói việc này với vợ, Trương Xảo Phương vừa nghe xong cũng cảm thấy được, tuy rằng về việc làm ăn cô không hiểu rõ, nhưng cô cũng hiểu rõ ràng món nợ này, bây giờ tiền lương ở bên ngoài là bao nhiêu, mà một tháng chồng cô lại kiếm được bao nhiêu? Đây thật sự là chuyện vô cùng rõ ràng rồi.
“Nếu chúng ta làm chuyện làm ăn như vậy thì cần bao nhiêu tiền?” Trương Xảo Phương vừa tính tiền trong tay vừa nhìn về phía chồng, cô nghĩ nếu chẳng may không đủ tiền thì cô có thể tìm ai để mượn một chút. Cô không hề có ấp lực đối với chuyện vay tiền, chờ khi cô hết tháng ở cữ, những người trông cô cũng đi về, dựa vào tốc độ thêu hoa của cô, cho dù phải trông hai đứa nhỏ thì cũng chỉ cần khoảng hai tháng là kiếm lại gần đủ.
“Chắc là không dùng nhiều lắm, anh nghĩ rồi, mặt tiền cửa hàng của chúng ta không cần quá lớn, chỉ cần tìm một nơi có vị trí tốt, diện tích nhỏ một chút là được, những nơi như vậy thì sẽ không quá đắt, bây giờ tiền trong tay chúng ta cũng không đủ, trước hết lại mua thêm cái xe ba bánh, nếu làm lướn hơn, hai chiếc xe ba bánh cũng đủ để đi lại rồi.” Tiền trong nhà họ là năm trước vợ anh bán tranh thêu và tiền mấy tháng này anh kiếm về chắc cũng đủ.
“Vâng, vậy trước hết anh cứ đến thành phố S hỏi thăm một chút, nhìn xem người ta làm thế nào, nếu làm được thì chúng ta cũng làm.” Nếu chồng cô có lòng muốn xây dựng sự nghiệp thì Trương Xảo Phương tuyệt đối ủng hộ, dù sao thì xã hội nào đàn ông cũng là nhất gia chi chủ, nếu chuyện gì cô cũng can thiệp vào thì sẽ không tốt cho sự hòa thuận của gia đình.
“Xảo Phương, em thật tốt.” Tống Trường Lâm ôm vợ, trên mặt anh lộ ra nụ cười hạnh phúc. Những chuyện anh muốn làm, vợ anh luôn ở phía sau ủng hộ anh.
“Đây không phải là em tốt với anh, em là muốn anh cố gắng kiếm tiền nuôi con và em.” Trương Xảo Phương nghĩ bản thân cô đã hơn hai mươi ngày chưa gội đầu, cô hơi dịch đầu ra ngoài. Tuy rằng cô luôn muốn bản thân phải sạch sẽ, nhưng trong nhà có quá nhiều người, cô cũng không dám vì sạch sẽ mà quá phận.
“Ha ha, không có chuyện gì, con trai cũng là con của anh, vì hai an hem nó cho dù phải liều mạng anh cũng đồng ý.” Tống Trường Lâm thấy cợ quay mặt sang nhìn anh, anh cúi đầu cắn một cái lên mặt cô, anh cảm thấy sau khi vợ anh sinh đứa nhỏ, hình như càng xinh đẹp hơn trước kia.
Trong mắt mẹ Trương, sự may mắn của con gái bà vẫn luôn tốt như vậy, chuyện gì cũng vậy, sau khi sinh ngày thứ hai về nhà đã có sữa, nhìn hai cháu ngoại ăn sữa của con gái xong đang ngoan ngoãn ngủ, bà càng vui vẻ, thật sự là thoải mái đến không nói lên lời.
“Ha ha, đứa nhỏ ngủ rồi thì con cũng mau ngủ một chút, con phải nhớ kĩ không được xem ti vi làm hại ánh mắt, mẹ đi luộc trứng gà cho con.” Mẹ Trương thấy con gái còn muốn nói chuyện, bà cười cười nói: “mẹ biết rồi, con muốn ăn trứng gà vừa mới đẻ hôm nay chứ gì, Trường Lâm nói với mẹ rồi, trứng gà mới đẻ sáng nay đã được để ở bên ngoài rồi, con sinh đứa nhỏ nên không thể để thiếu phần ăn của con được, vậy mà ăn trứng gà cũng phải ăn cái mới đẻ? Con ăn đến là vui vẻ, nhưng cũng không nghĩ lại xem trứng gà mới đẻ có nhiều vấn đề thế nào. . .” Mẹ Trương yên lặng lải nhải, rồi mới đi ra ngoài luộc trứng cho con gái.
Trương Xảo Phương biết chồng cô đã nói với mẹ, cho nên những câu lải nhải phía sau của mẹ cô cũng không để trong lòng, sáng nay từ lúc bà về đến nhà cô là bắt đầu hưng phấn, mỗi lần đều nói là để cô ngủ, nhưng vừa vào phòng lại thấy cô tỉnh, cho nên bà luôn muốn lải nhải với cô, có lẽ là do bà thấy cuộc sống của cô tốt nên bà cũng thấy thoải mái sao?
Trương Xảo Phương nghĩ không rõ nên cũng không suy nghĩ nữa, cúi đầu nhìn hai con trai bên cạnh, trong lòng cô cảm thấy rất thoải mái: “Tiểu Tá, Tiểu Hữu, ha ha, đến lúc đứa nhỏ lớn lên, cô đưa đứa nhỏ ra ngoài, con lớn Tiểu Tá đứng bên trái, con trai nhỏ Tiểu Hữu đứng bên phải , cũng không kém.”
Không nói đến việc vợ chồng nhà họ Tống luyến tiếc cháu trai như nào nhưng họ vẫn lo lắng cho việc trong nhà, không biết vợ chồng Trường Vinh có thể trông được đứa bé không? Càng không biết Chi Hiếu ở nhà người ta ăn cơm có quen không? Cho nên họ cũng chỉ ở đến ngày thứ ba, thấy người lớn và đứa nhỏ đều tốt, họ chỉ để lại cho Trương Xảo Phương 200 đồng, rồi vợ chồng già kéo nhau rời đi.
Trương Xảo Phương biết cha mẹ chồng đều vất vả, cho nên cô cũng không muốn cầm, nhưng Tống Trường Lâm lại nói, họ đã cho thì vợ chồng họ cứ nhận thôi, đây cũng là chút tấm lòng của ông bà nội cho cháu.
Cha mẹ đi rồi, Tống Trường Lâm thấy mẹ vợ và chị gái anh chăm sóc rất tốt cho vợ và con trai anh, anh có ở nhà cũng không có chuyện gì, ngày thứ tư, anh lại bắt đầu đi ra ngoài làm, bây giờ anh đã có hai con trai, sau này gánh nặng hơn nhiều, vì mục tiêu con trai vào đại học, vì con trai anh còn phải cưới vợ, anh sao có thể không liều mạng được chứ?
Qua bảy ngày, những con gà mà Trương Xảo Phương nuôi gặp chuyện không may, chúng nó luôn chăm chỉ thành thật đẻ trứng, nhưng không ngờ trời lại giáng tai họa xuống, họ đụng phải nữ chủ nhân cũng đẻ trứng? Hai ngày một con, Tống Trường Lâm xuống tay không hề do dự, Trương Xảo Phương ăn canh, ba người khác ăn thịt, tóm lại người lớn đứa nhỏ đều được bồi bổ rất tốt.
Thật ra mười ngày đầu Trương Xảo Phương có khuyên Tống Trường Hà về nhà, hai đứa nhỏ rất ngoan, bản thân cô cũng không có chuyện gì, thật sự lại không cần đến hai người cùng phải chăm sóc cô, nếu Tống Trường Hà giống như lúc trước chỉ ở trong nhà cũng thôi, chị ấy muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, toàn bộ đều thoải mái, nhưng bây giờ chị ấy ở lại một ngày sẽ kiếm được ít hơn một ngày tiền, trong lòng cô cũng băn khoăn, nhưng cô có nói thế nào thì Tống Trường Hà cũng không đi, chị hạ quyết tâm muốn chăm sóc cô đến khi cô hết ngày ở cữ. diễn_đàn_lê)quý,đôn
Trương Xảo Phương cảm thấy rất bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục hưởng thụ chế độ của lão phật gia, mỗi ngày trừ việc cho hai nhóc con uống sữa thì cô cũng không phải làm gì.
- - - -
“Anh Tống, hai cháu trai của em cũng sắp hai mươi ngày rồi đúng không?” Đừng nhìn giữa tháng sáu trời không tính là quá nóng, nhưng thời tiết giữa buổi trưa vẫn khiến người ta cảm thấy sặc, Lưu Hải Sơn lau mồ hôi trên đầu, thấy hiện tại không có công việc, anh cùng với Tống Trường Lâm tìm một chỗ có bóng mát ngồi nói chuyện.
“Ha ha, được hai mươi mốt ngày rồi, mỗi ngày một dáng, so với lúc mới sinh béo lên không ít.” Nhắc đến hai con trai ở nhà, Tống Trường Lâm không còn cảm thấy nóng, trừ trong ra ngoài đều lộ ra sự thỏa mãn.
“Cũng mấy ngày rồi em chưa gặp hai đưa nhỏ, chờ thêm mấy ngày nữa đến trăng tròn, nhất định em phải đi nhìn kĩ, đúng rồi, chờ khi trăng tròn, chị gái anh và mẹ cợ anh cũng đi, lúc đó không phải chị dâu sẽ vội sao? Không được, chúng ta nói trước rồi, để Ngọc Trân lúc không có chuyện gì thì giúp đỡ đến nhìn một chút.” Ở nhà anh đã bàn bạc kĩ với vợ anh, lúc chị dâu sinh vợ anh cũng không giúp được cái gì, lại nghĩ đến những chuyện Tống Trường Lâm đã giúp đỡ vợ chồng họ, nên những việc này là việc mà hai vợ chồng anh phải làm.
“Bây giờ thì không có chuyện gì, hai tên nhóc đó rất ngoan, đến lúc đó nếu thật sự không được. . .” Tống Trường Lâm đang nói thì Bb cơ vang, anh vội vàng nhìn xuống, sau đó đứng dậy nói với Lưu Hải Sơn: “Cậu mau gọi Tiểu Triệu đến đây, chúng ta cùng đi, có việc.”
“Vâng.” Lưu Hải Sơn vội vàng đi gọi Tiểu Triệu vẫn đang ở trong nhà vệ sinh, ba người lên xe đến thẳng cục công nghiệp và thương mại.
“Anh Tống, bên này.” Từ Minh Đức thấy xe ba bánh của Tống Trường Lâm đến, anh đứng vẫy tay từ xa,
“Sao cậu lại ở đây?” Tống Trường Lâm có chút ngạc nhiên, không ngờ người cần làm việc lại là anh?
“Ha ha, em làm việc ở đây, đương nhiên em sẽ ở đây, trong văn phòng em thay thế một số đồ vật nên cần chuyển một số đồ vật đi, nên em mới nhớ đến anh.” Đây chính là ân nhân cứu mạng con anh, có việc tốt tất nhiên anh không thể quên đối phương được.
“Người anh em.” Tống Trường Lâm biết đây là đối phương đang chiếu cố đến công việc của anh, anh vỗ vỗ vai Từ Minh Đức, sau đó dẫn hai người Lưu Hải Sơn đi làm việc.
Từ Minh Đức thấy đã chuyển gần xong, anh lấy điếu thuốc đưa cho Tống Trường Lâm: “Đúng rồi, anh Tống, em thấy công việc này của anh cũng không kém, anh có muốn tự mình mở thêm lĩnh vực khác nữa không? Khiến cho công việc làm ăn càng ngày càng lớn.” Bản thân anh cũng có ý tốt, cho nên đối với việc mở cửa buôn bán cũng đặc biệt chú ý.
Tống Trường Lâm nhìn xung quanh cũng chỉ còn những đồ vật nhỏ linh tinh như ghế dựa nên anh cũng không đi đến nữa mà đứng lại nhận điếu thuốc rồi châm lửa từ trên tay Từ Minh Đức, hít một hơi rồi mới nói: “Anh cũng muốn làm lớn để kiếm thêm chút tiền, nhưng mới chỉ có một chiếc xe, ba người cùng làm, anh cũng cân nhắc thời gian dài nhưng không biết phải làm lớn như thế nào?” Anh cũng muốn có một cửa hàng cố định, như vậy khách cũng có địa điểm cố định để tìm đến? Không phải lúc nào cũng dựa vào điện thoại được? Anh có cảm giác nếu làm được như vậy thì sẽ kiếm lời hơn hiện tại nhiều.
“Anh Tống em nói với anh chuyện này.” Từ Minh Đức thấy đối phương cũng có ý muốn phát triển, anh cười nói: “Hai tháng trước, tại thành phố S cách chúng ta cũng không xa, có công ty mở dịch vụ chuyển nhà, bởi vì là mới làm nên cũng không tính là lớn, chỉ mượn năm sáu người, trong tay cũng chỉ có hái cái xe, hai ngày qua em cũng hỏi thăm rồi, ông chủ của bọn họ chỉ phụ trách liên hệ các loại công việc, bất kể là công việc gì có thể sử dụng xe và nhận người làm là đều nhận, công nhân mỗi tháng nhận được một số tiền lương cố định, còn lại đều là của ông chủ, anh, em cảm thấy công việc này cũng không kém, làm gì cũng là làm, anh có thể thử xem, Hơn nữa nếu anh thật sự cảm thấy hứng thú với việc này thì em sẽ cho anh địa chỉ, tự anh qua xem thế nào, nếu nói là giỏi, sau này anh có thể liên hệ một chút, công việc từ thành phố A đến thành phố S đều bao trọn.” Hai tháng trước lúc anh nghe thấy anh cũng không nghĩ đây là việc quan trọng, chỉ cho rằng đầy là một cái sản nghiệp phát triển, nhưng sau đó Tống Trường Lâm cứu con trai anh, nghĩ thế nào thì có ân cũng phải báo, cho nên mới nghĩ đến việc này.
Tống Trường Lâm nghe xong cũng có chút động tâm, hiện tại làm công, mỗi tháng tiền lương cũng không nhiều lắm, nếu anh mượn vài người, lại phát tiền lương cho họ theo tháng, sau đó thừa lại tính là lợi nhuận của chính mình rồi.
“Hơn nữa nếu mở rộng một cửa hàng cũng không chỉ làm việc này, chúng ta có thể làm thêm những cống việc như sửa cửa, chữa khóa, quét dọn vệ sinh cho căn phòng, anh có thể chậm rãi bồi dưỡng người trong tay anh, có khả năng công việc còn nhiều hơn, anh Tống, nếu anh nghĩ xong thì nói với em một tiếng,lqd, những chuyện khác em không giúp được, nhưng những việc liên quan đến công thương em đều có thể giúp anh làm thỏa đáng.” Đừng nhìn anh kiếm không nhiều lắm, nhưng những người anh đã tiếp xúc thật sự rất nhiều, cho nên những chuyện Tống Trường Lâm không tưởng tượng ra anh lại có thể liệt kê từ đầu đến cuối cho anh cả đống lớn.
Tống Trường Lâm thấy hai người Lưu Hải Sơn đã chuyển xong những đồ này nọ, Tống Trường Lâm nói với Từ Minh Đức: “Được, anh sẽ suy nghĩ cẩn thận, quá hai ngày nữa anh sẽ sắp xếp đến thành phố S nhìn xem, nếu thật sự phát triển, anh sẽ phải cám ơn cậu thật tốt.” Lúc trước anh chỉ nghĩ đến đứa nhỏ đáng thương, không ngờ cứu được một người có ơn biết báo như vậy.
“Vâng, anh Tống nếu có gì không rõ thì gọi theo số điện thoại này tìm em, những cái khác em không biết nhưng phương diện này vẫn biết một chút, cho dù em không hiểu thì em vẫn có thể dựa vào công việc để tìm hiểu giúp anh một chút, anh trăm ngàn lần đừng khách sáo với em.” Từ Minh Đức thấy đối phương nghe lọt lời nói của mình, anh rất vui vẻ, anh để lại số điện thoại trong văn phòng cho Tống Trường Lâm, sau đó nói cho đối phương biết địa điểm chuyện đồ vật đến, sau đó trực tiếp thanh toán tiền xe.
Trong lòng Tống Trường Lâm đang tính toán chuyện này, buổi tối sau khi hoàn thành công việc, anh đưa Triệu Hỉ Thành về nhà, sau đó lôi kéo Lưu Hải Sơn nói đến chuyện này.
“Em cảm thấy được, anh Tống, nói đến trước kia em đã làm vất vả như vậy? Hơn nữa mỗi một ngày đều phải chịu gió thổi mưa phun, thời tiết nào cũng phải chờ ở bên ngoài, đâu có giống như lúc làm cùng một chiếc xe với anh? Nếu chúng ta thật sự có cái cửa hàng, có một địa điểm cố định, cho dù tiền lương ít hơn một chút, nhưng sau này có chuyện gì cũng sẽ có người đến tìm chúng ta.” Đảm bảo thu hoạch dù là hạn hay lụt, lại không cần bản thân phải tự tìm công việc, chúng ta đi đâu tìm được loại chuyện tốt thế này chứ?
“Cậu cũng cảm thấy được sao, anh về sẽ bàn bạc lại với chị dâu cậu, xem trong tay có bao nhiêu tiền, nếu xác định, nhân lúc trong nhà anh có người, qua hai ngày nữa anh sẽ đến thành phố S quan sát.” Nếu thật sự có thể giống như Từ Minh Đức nói, hai nhà chỉ cần cố gắng, sau này nhiều xe hơn cũng có thể cản công việc từ thành phố A đến thành phố S, như vậy thì rất tốt.
Buổi tối, cơm nước xong, Tống Trường Lâm thấy mẹ vợ đang rửa bát trong phòng bếp, chị anh ở ngoài sân giặt tã, anh đi vào phòng sờ sờ bàn tay nhỏ bé của con trai, sau đó nói việc này với vợ, Trương Xảo Phương vừa nghe xong cũng cảm thấy được, tuy rằng về việc làm ăn cô không hiểu rõ, nhưng cô cũng hiểu rõ ràng món nợ này, bây giờ tiền lương ở bên ngoài là bao nhiêu, mà một tháng chồng cô lại kiếm được bao nhiêu? Đây thật sự là chuyện vô cùng rõ ràng rồi.
“Nếu chúng ta làm chuyện làm ăn như vậy thì cần bao nhiêu tiền?” Trương Xảo Phương vừa tính tiền trong tay vừa nhìn về phía chồng, cô nghĩ nếu chẳng may không đủ tiền thì cô có thể tìm ai để mượn một chút. Cô không hề có ấp lực đối với chuyện vay tiền, chờ khi cô hết tháng ở cữ, những người trông cô cũng đi về, dựa vào tốc độ thêu hoa của cô, cho dù phải trông hai đứa nhỏ thì cũng chỉ cần khoảng hai tháng là kiếm lại gần đủ.
“Chắc là không dùng nhiều lắm, anh nghĩ rồi, mặt tiền cửa hàng của chúng ta không cần quá lớn, chỉ cần tìm một nơi có vị trí tốt, diện tích nhỏ một chút là được, những nơi như vậy thì sẽ không quá đắt, bây giờ tiền trong tay chúng ta cũng không đủ, trước hết lại mua thêm cái xe ba bánh, nếu làm lướn hơn, hai chiếc xe ba bánh cũng đủ để đi lại rồi.” Tiền trong nhà họ là năm trước vợ anh bán tranh thêu và tiền mấy tháng này anh kiếm về chắc cũng đủ.
“Vâng, vậy trước hết anh cứ đến thành phố S hỏi thăm một chút, nhìn xem người ta làm thế nào, nếu làm được thì chúng ta cũng làm.” Nếu chồng cô có lòng muốn xây dựng sự nghiệp thì Trương Xảo Phương tuyệt đối ủng hộ, dù sao thì xã hội nào đàn ông cũng là nhất gia chi chủ, nếu chuyện gì cô cũng can thiệp vào thì sẽ không tốt cho sự hòa thuận của gia đình.
“Xảo Phương, em thật tốt.” Tống Trường Lâm ôm vợ, trên mặt anh lộ ra nụ cười hạnh phúc. Những chuyện anh muốn làm, vợ anh luôn ở phía sau ủng hộ anh.
“Đây không phải là em tốt với anh, em là muốn anh cố gắng kiếm tiền nuôi con và em.” Trương Xảo Phương nghĩ bản thân cô đã hơn hai mươi ngày chưa gội đầu, cô hơi dịch đầu ra ngoài. Tuy rằng cô luôn muốn bản thân phải sạch sẽ, nhưng trong nhà có quá nhiều người, cô cũng không dám vì sạch sẽ mà quá phận.
“Ha ha, không có chuyện gì, con trai cũng là con của anh, vì hai an hem nó cho dù phải liều mạng anh cũng đồng ý.” Tống Trường Lâm thấy cợ quay mặt sang nhìn anh, anh cúi đầu cắn một cái lên mặt cô, anh cảm thấy sau khi vợ anh sinh đứa nhỏ, hình như càng xinh đẹp hơn trước kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook