Editor: Voicoi08

Trương Xảo Phương nhìn cha chồng thấy trong mắt ông đều là không tự nhiên nhưng trên mặt lại ra vẻ bình tĩnh, cuối cùng cô cũng hiểu ý nói lão ngoan đồng có ý gì, thấy mẹ chồng nói vậy cô cũng không dám đồng ý toàn bộ, lúc này cười nói: “Cha, lần sau có thức ăn ngon con nhất định sẽ nhớ mua rượu cho cha, lúc trước con không biết cha thích uống rượu, cha đừng để ý.” Cũng không thể ngày nào cũng để cha chồng cô uống rượu, uống đến mức có hại cho cơ thể thì phải làm sao bây giờ, tìm ai được?

Trương Xảo Phương vừa nói xong câu này, vợ chồng già đều thấy vừa lòng, thật ra cha Tống cũng không phải nghiện rượu nặng, chỉ cần uống hai cốc là ông thấy thỏa mãn, yêu cầu thật sự không nhiều lắm.

Đang ăn cơm, hiếm khi mọi người mới đoàn tụ trên bàn cơm, mẹ Tống không tránh được lại nhớ đến côn trai út Trường Vinh, trước kia nhà bà thường xuyên không có thằng hai ở nhà, bây giờ thằng hai ở nhà thì thằng út lại đi mất, tại sao chỉ muốn cả nhà đoàn tụ mà lại khó vậy chứ?

“Mẹ, Trường Vinh có gửi thư về không? Hình như một thời gian dài rồi nó cũng chưa về đúng không?” Tống Trường Sơn thấy không khí hòa hợp trên bàn, anh cũng nhớ đến em út, trước kia lúc Trường Vinh ở nhà hai anh em còn thường xuyên liên hệ, không khoảng thời gian này ở nhà chỉ còn mình anh, ngoại trừ nhà hàng xóm thì anh cũng không có chỗ để đi.

“Không có, trước đó có về nhà một chuyến nhưng sau đó không có tin tức, trong lòng mẹ cũng nhớ mong, ở bên ngoài kiếm được tiền cũng không phải dễ dàng? Nhưng bây giờ điều kiện trong nhà như vậy, không có năng lực thì biết làm sao?" Đừng nhìn bình thường bà luôn miệng mắng, nhưng dù sao cũng là đứa con nhỏ nhất, người ta luôn nói lão nhân tử đại tôn tử, lão thái thái gốc rễ, bây giờ bà không có cháu trai nên cũng chỉ yêu nhất là đứa con út.

“Người cũng lớn như vậy rồi, bà có gì mà phải nhớ mong? Trường Lâm mười tám tuổi đã đi lính, nó càng khó khăn hơn kìa.” Cha Tống tức giận trừng mắt lườm bạn già, ông cảm thấy tính tình của Trường Vinh chính là do bị bà nuông chiều mà thành,lqd, một người đàn ông mà trong lòng không có chút chủ kiến nào cả, chuyện gì cũng nghe lời vợ, vợ nó chỉ đánh rắm nó cũng lên đài diễn, cuộc sống trong nhà cũng không lo liệu được, cũng phải chịu khổ một chút.

Tống Trường Lâm ngồi bên cạnh không tiếng động ăn cơm, bây giờ nhìn tình huống cũng chỉ có nhà bọn họ là điều kiện không tệ,  nhưng tại sao phải lấy tiền giúp là chú ba chứ, vợ anh kiếm tiền cũng rất vất vả, cho nên anh vẫn không lên tiếng thì tốt hơn, tránh việc dẫn lửa lên người.

Mẹ Tống bị bạn già trừng mắt bà cũng không nói nữa, tuy rằng bà cảm thấy suy nghĩ của bà không sai, nhìn con dâu thứ hai mua đồ này nọ, bà cũng nghĩ đến, tiền này giúp Trường Vinh trả nợ thì tốt biết bao? Nhưng bà lại nghĩ lại Trường Lâm cũng sắp phải đến trường, tiền này cũng là một mình con dâu thứ hai kiếm, bà do dự mãi cũng không thể nói thành lời, giống như bạn già nói vậy, nó cũng lớn như vậy rồi phải tự rèn luyện thôi.

Tuy rằng mỗi người đều có một suy nghĩ riêng, nhưng bữa cơm hôm nay không  khí cũng không kém, ít nhất vợ anh và chị dâu cả không nháo lên, đối với Tống Trường Lâm mà nói đây là điều anh cảm thấy mỹ mãn đến mức muốn niệm a di đà phật rồi.

Ăn xong cơm, hai anh em Tống Trường Lâm ngồi lại nói chuyện với cha mẹ một chút,  sau đó mới đứng lên cùng vợ về nhà.

Vừa vào cửa, Trương Xảo Phương để chồng cô mang xương cho Hổ tử ăn, còn cô đi thẳng đến chuồng gà nhìn trứng gà của cô, trong chuồng vẫn có hai quả trứng gà như cũ, tâm trạng cô rất tốt, cô bắt đầu đi nấu nước. Mùa hè muốn nấu  nước cũng không tiện nên cô cố ý mua một cái siêu điện, nếu để người trong thôn biết cô chỉ vì muốn uống nước trứng gà tươi mới thì không biết là mọi người sẽ mắng cô phá sản đến thế nào?

Lúc Tống Trường Lâm cho chó ăn thấy vợ anh cầm trứng gà cười tủm tỉm đi vào phòng, đến khi anh vào nhà, thì vợ anh cũng đã làm xong nước trứng gà bày ra đó.

“Nước trứng gà?” Tống Trường Lâm không nhịn được cười nói: “Em thích uống cái này sao?” Anh không biết vợ anh lại thích uống từng ngụm một? Cô thích uống nước trứng gà sao?

“Vâng, em thích uống nước trứng gà  mới đẻ xong ấy, nếu để đến ngày thứ hai là em không thích uống nữa.” Bởi vì lúc đó trứng gà sẽ không có linh khí nữa. Trương Xảo Phương thỏa mãn liếc mắt nhìn cốc nước trứng gà, cô đang chờ nguội bớt, cô lấy một chậu nước ra ngoài rồi bắt đầu giặt quần áo cho chồng cô.

Tống Trường Lâm thấy trong nhà sạch sẽ cũng không có chuyện gì làm, anh vào nhà thay quần áo rồi cũng đi ra nhìn trước ngó sau nhìn đàn gà rồi lại nhìn nhìn mảnh vườn phía sau, đến khi cảm thấy cốc nước trứng gà của vợ anh đã nguội  thì quay vào nhà bưng ra.

Trương Xảo Phương cũng đã tính kĩ, cô nghĩ cô giặt xong hai bộ quần áo này thì cốc nước của cô cũng nguội, cũng chỉ còn một cái ống quần thì thấy chồng cô đang ngồi trước mặt nhìn cô, trong tay anh còn đang bưng cốc nước trứng gà.

“Em uống đã, nếu để nguội hơn thì uống sẽ không ngon nữa đâu.” Tuy rằng anh chưa từng  uống qua thứ này, nhưng anh từng thấy Trường Vinh uống, dù sao trong nhà Trường Vinh cũng là nhỏ nhất, đồ ăn ngon mọi người cũng muốn để dành cho nó.

Tuy rằng bây giờ cô có ăn rau xanh cũng thêm được linh khí, nhưng Trương Xảo Phương vẫn thích uống nước trứng gà, đánh nhuyễn trứng gà, cho thêm thìa đường, đổ nước vừa đun sôi vào, ngọt ngào uống ngon vô cùng.

Cô thấy chồng cô đã bưng cốc nước ra, cô cũng vui vẻ lau khô tay nhận lấy cái cốc chậm rãi uống.

Tống Trường Lâm ngồi một bên, tâm trạng anh rất tốt, ngồi nhìn vợ uống nước trứng gà, anh buồn cười vì cảm thấy bản thân như đã trưởng thành, a, không sai, đúng là anh cảm thấy anh đã trưởng thành, hồi nhỏ mỗi lần Trường Vinh uống nước trứng gà, tuy rằng trong lòng anh cũng biết em trai còn nhỏ, đồ ăn ngon thì phải nhường em, nhưng anh vẫn không tránh khỏi việc thấy ủy khuất và thèm thuồng, bây giờ nhìn vợ uống nước trứng gà, chẳng những anh không thấy bất mãn mà còn cảm thấy rất đẹp mắt, anh nhìn đến vui vẻ? Cuối cùng là do người khác hay vẫn là do anh thật sự đã trưởng thành đây.

Trương Xảo Phương thỏa mãn uống một nửa, thấy chồng cô đang cười nhìn cô, cô rất hào phóng đưa nửa cốc còn lại đến bên miệng anh: “Mỗi người một nửa.”

“Em uống đi, anh không thích đồ ngọt.” Tống Trường Lâm lắc đầu. Vốn anh cũng đã ăn no, lại thấy vợ anh thích đến vậy, sao anh có thể tham được chứ?

“Anh uống đi, uống rất ngon đó, từ khi mỗi ngày có hai quả trứng gà, ngày nào em cũng uống, nào, mỗi người một nửa.” Cô có thứ tốt cũng muốn chia sẻ với chồng, mặc dù trong lòng cô cũng thấy tiếc chút linh khí, nhưng ai bảo đây là chồng cô chứ? Cô cũng thoải mái đưa lên thôi. Diễn_đàn_lê_quý_đôn_voi-coi_08

Tống Trường Lâm thấy vợ anh luôn cố gắng đưa lên, cố ý muốn đút anh uống, anh cũng nắm lấy tay cô, uống nước trứng gà, sau đó lại chậc chậc miệng, anh phát hiện thứ này quá ngọt, thật là uống cũng không ngon mà, cũng không biết tại sao hồi nhỏ anh lại thèm đến vậy?

“Uống rất ngon đúng không anh? Sau này gà nhà mình đẻ nhiều trứng hơn, chúng ta sẽ có bốn quả, mỗi người hai quả.” Bản thân cô hấp thu linh khí, chồng cô hấp thu dinh dưỡng, cũng không tồi.

Đối với ý tốt của vợ, Tống Trường Lâm chỉ có thể nhận tấm lòng, anh lắc đầu nói: “Tự em uống đi, anh tình nguyện ăn trứng xào.” Ít nhất cũng không ngọt như vậy.

Tống Trường Lâm mang cốc không vào phòng, sau đó lại múc thêm chậu nước để vợ anh giặt quần áo, đến khi vợ anh giặt xong anh lại đến phơi lên dây, sau đó anh mới nhớ đến một chuyện: “Có phải em để lại thịt muốn làm bánh bao đúng không?” Anh nhớ hình như cô có chia thịt lại.

“Vâng, suýt nữa em cũng quên, thịt ở đằng sau lu nước, chỗ đó mát mẻ.” Trương Xảo Phương vừa về đã nhớ đến trứng gà, tạm thời đúng là không nhớ đến miếng thịt, thấy chồng nhắc đến cô mới nhớ đến trong nhà còn một miếng thịt.

Tống Trường Lâm lấy thịt ra rửa sạch rồi bắt đầu băm nhân bánh, cô nhào bột, hai người phối hợp làm việc, một lát sau đã xong việc.

Để nhân bánh vào chỗ thoáng mát, Trương Xảo Phương nhìn đồng hồ cũng đã hơn bảy giờ, mỗi ngày đến giờ này cô còn đang thêu hoa, nhưng hôm nay chồng cô về, tất nhiên cô muốn ở bên cạnh Trường Lâm, cho nên cô cũng chỉ thu dọn đơn giản lại sau đó chuẩn bị đi nói chuyện với chồng cô.

Kết quả không cần phải nói, hiện tại ý tưởng lớn nhất của Tống Trường Lâm là đứa nhỏ, cho nên cuối cùng hai người cũng ỡm ờ ngã lên giường, cùng nhau chơi trò yêu tinh đánh nhau.

Sáng sớm hôm sau. Tống Trường Lâm theo thói quen tỉnh dậy sớm, anh nhớ đến tối qua vợ anh bị mệt, anh chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị làm đồ ăn sáng trước. Ý tưởng thì rất tốt, nhưng anh lại bị làm khó bởi một chậu bột mì chuẩn bị sẵn bảo anh làm sủi cảo còn được, nhưng làm bột lên men gì đó anh chưa từng làm qua.

Tống Trường Lâm trừng mắt nhìn một lúc lâu, cuối cùng anh chỉ có thể quay người đi nấu nước trước chờ khi vợ anh dậy nấu cơm, để anh chưng bánh bao sao? Anh sợ anh chưng ra thứ bánh mà đến Hổ tử cũng không thèm ăn, cho nên anh vẫn không nên lãng phí thì tốt hơn.

Trương Xảo Phương ở nhà cũng không có việc gì nên thường đổi cách nấu ăn, bây giờ cô đối với bánh bao hay vằn thắn gì đó cô cũng đã học hỏi được rất nhiều, mặc xong quần áo, rửa mặt, cô bắt đầu chưng bánh bao.

Tống Trường Lâm ăn cái bánh vợ gói còn thơm hơn cả bánh mua, anh cười hỏi vợ: “Hiếm khi anh có thời gian, hôm nay chúng ta về nhà cha mẹ được không? Chúng ta mang theo con gà này sang đó thịt, trong hành lý của anh còn có hai chai rượu ngon, chúng ta cầm sang cho cha đi.” Không chỉ cha anh thích uống rượu, mà cha vợ anh cũng thích uống một chút, trước khi về anh cô ý mua thêm hai chai, anh muốn mang đến nhà cha mẹ vợ, dù sao vợ anh luôn mua này mua nọ về nhà, ít ra anh cũng phải tỏ vẻ một chút.

Trương Xảo Phương thấy chồng còn nhớ đến cha mẹ cô, tất nhiên cô rất vui vẻ, cười gật đầu, hai người chuẩn bị cơm nước xong thì cùng nhau về nhà mẹ đẻ.

Lúc cô sắp đồ mới phát hiện, hóa ra Tống Trường Lâm không chỉ cầm về hai chai rượu mà còn cái hai cây nhân sâm nhỏ, trong trí nhớ của cô thì thứ này rất quý, cô kinh ngạc nhìn chồng: “Ở đâu vậy anh?” Dù sao cũng không phải là chồng cô mua, cho dù anh có tiền cũng tiếc không mua cái này.

“Cái này à? Đây là một thành viên mới trong đội đưa anh, nhà bọn họ mấy đời đều ở cạnh núi lớn, thứ này ở bên ngoài thì quý giá nhưng nhà họ thì đổ đầy mấy căn phòng.”  Cho nên thành viên mới kia muốn lấy lòng mọi người, thế mà lại bị biến thành lễ vật đem đi tặng, trả tiền anh ta không lấy, để anh tham gia, anh cũng không khách khí, lúc đó anh nghĩ mang về để bố vợ bồi bổ thân thể, hôm nay đúng lúc có thể mang sang đưa bố vợ anh luôn.

Anh cũng không phải là chỉ một lòng nghĩ đến cha mẹ vợ mà không nghĩ đến cha mẹ mình, thật sự là cha vợ anh biết chút  y thuật, cái này mà để vào tay cha mẹ anh cũng chỉ lãng phí.

Tống Trường Lâm đến chuồng bắt lấy một con gà không biết đẻ trứng, tay trái xách rượu, tay phải mang gà, cùng vợ anh thoải mái đi về nhà mẹ vợ.

Hai vợ chồng già nhà họ Trương cũng sớm biết hôm qua con rể thứ ba nhà họ về nhà, lâu chưa gặp mặt họ cũng nhớ thương, lúc này họ còn đang ở nhà lải nhải Trương Xảo Trân: “Anh rể thứ ba của con về rồi đó, con đi nhìn xem thế nào rồi bảo hai đứa nó buổi tối đến nhà ăn cơm. . .” Lời còn chưa nói xong thì hai vợ chồng Tống Trường Lâm đã đến.

editor: Thật sự xin lỗi mọi người rất nhiều, thời gian này mình đang thi nhiều quá, không rút được thời gian, mình hứa hết tháng 6, sang tháng 7 mình sẽ đăng đều đặn, cảm ơn mọi người luôn ủng hộ mình. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, có những giây phút thư gian cuối tuần thoải mái.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương