Đoạt Xá Thành Thê
-
Chương 1
Editor: Voicoi08
(Chương này những chỗ nào nữ chính nhớ về kiếp trước mình xin được để theo văn cổ đại, nhưng chỗ nào ở hiện đại mình xin phép sửa. Mọi người đọc sẽ hơi khó chịu, mong mọi người thông cảm.)
Người phụ nữ nằm trên giường đất giống như đang bị bóng đè, gương mặt tái nhợt hiện rõ vẻ đau đớn, khổ sở.
Nàng nhíu mày, hai mắt nhắm chặt, bên tai chỉ còn lại tiếng nói của phụ thân: “Quỳnh nhi, con là chính thê của Thánh Tôn, nhất định phải trung thành với Thánh Tôn, nhất định phải rộng lượng, nhất định phải hiền lương thục đức.....”
Trong con mắt nhắm chặt của nàng chỉ còn lại hai hàng nước mắt, nàng bất lực lắc đầu, vẻ mặt đau khổ: Phụ thân, con luôn nghe lời người nói, người nói con phải rộng lượng, người nói con phải khoan dung, con phải khiến cho phụ thân có được vinh dự, nhưng lúc con phải chịu đủ thống khổ thì người đang ở đâu? Vì sao người không giúp con báo thù? Vì sao người lại mặc kệ con?
Phụ thân giống như không chịu nổi ánh mắt chỉ trích của nữ nhi, thân hình dần dần biến mất, cuối cùng vô ảnh vô tung.
Bóng người trước mặt cũng biến đổi, một nam tử đầu đội xích dương quan, mặc chiếc áo tím dùng vẻ mặt cao cao tại thượng nhìn nàng: “Quỳnh nhi, nàng là chính thê của ta, nàng phải khiến ta yên lòng, nàng nên suy nghĩ vì ta, nàng nên làm gương cho cả hậu cung.......”
Vẻ mặt đau đớn khổ sở như không còn, trong lúc ngủ mơ, cả người nữ tử phát ra ý hận ngập trời: Ta suy nghĩ vì ngươi, ta một lòng với ngươi, ngay cả những nữ nhân ngươi thích ta đều coi như tỷ muội, nhưng ngươi báo đáp ta như thế nào đây? Tiện nhân kia hại ta đẻ non, thậm chí bóp chết hy vọng làm mẫu thân của ta, lúc đó ngươi lại ôm tiện nhân kia mua vui? Ha ha, đây chính là cách đối xử của ngươi với chính thê như ta sao?
Những người có lỗi với ta, ta sẽ không để hắn sống tốt.....
Hình như nhận ra hận ý trên người nàng, nam tử biến sắc, trong con mắt lạnh băng mang theo sự không nói lên lời, không muốn nhiều lời, hắn phất tay áo, vạn luồng ánh sáng chói mắt không chút lưu tình phóng về phía nàng......
Trên mặt nữ tử chỉ còn lại tràn ngập sự tuyệt vọng, giống như cảm nhận được thân thể bị hủy hoại một lần nữa, linh hồn chật vật chạy trốn những nỗi đau đến xương….
Vừa mở cửa ra, Tống Trường Lâm đi từ bên ngoài vào, đi đến trước giường đất nhìn thấy vẻ mặt đau đớn khổ sở, gương mặt đầy mồ hôi của vợ, anh nhịn không được thở dài một cái, bưng chậu nước đi vào phòng bếp, đổ thêm một chút nước ấm trên bếp lò, anh làm ướt khăn mặt, cẩn thận giúp vợ lau mồ hôi và nước mắt trên mặt.
Phát hiện mi mắt vợ khẽ run, anh không nhịn được mà kêu thành tiếng: “Xảo Phương, Xảo Phương?”
Trương Xảo Phương mở mắt, ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt xa lạ mà tuyệt vọng giống như không hề biết người đàn ông này.
“Làm sao vậy, em mơ thấy ác mộng sao?” Tống Trường Lâm giúp vợ lấy những sợi tóc rối ra sau đầu, trong lòng anh nửa tức giận nửa đau lòng.
Tức giận là không thể tránh khỏi, từ khi người vợ này của anh gả vào nhà họ Tống hình như chưa từng được yên tĩnh, ít nhất, mấy ngày anh trở về nhà đều biến thành gà bay chó sủa. Nhưng nghĩ lại, quanh năm suốt tháng anh đều không ở nhà, một mình cô ở nhà cũng thật ủy khuất cho cô.
Áp chế cơn tức giận trong lòng, anh chuẩn bị phải nói chuyện với đối phương thật tốt, dù sao thì cô ấy cũng nhỏ hơn anh bảy tuổi, trước khi gả cho anh ở nhà cô cũng được cưng chiều, bây giờ một mình sống ở nhà, cũng là làm khó cho cô.
Nghĩ vậy, anh nhẹ giọng nói: “Xảo Phương, anh biết hai năm nay em phải chịu ủy khuất, có chuyện gì bất mãn đóng cửa lại em có thể nói với anh, người một nhà cùng sống, cùng nhau nói chuyện là được, sao em lại làm vậy, cũng không thể cứ như vậy mà uống nông dược? Đây là anh phát hiện ra, nếu anh không phát hiện ra thì em sẽ nguy hiểm như thế nào? Cho dù em không nghĩ cho anh thì em cũng phải nghĩ cho cha mẹ chứ? Tết nhất, em làm thế sao cha mẹ có thể chịu được?”
Cha mẹ vợ anh là một đôi vợ chồng già, cả hai người đều là người thật thà hiền lành, thật sự anh không biết tính tình vợ anh giống ai nữa?
Trương Xảo Phương khẽ nhắm mắt, nàng im lặng không nói gì, nhìn qua giống như đang không tiếng động phản đối, nhưng trong lòng nàng đang nghĩ gì chỉ có nàng mới rõ ràng.
Tống Trường Lâm nói mất câu thấy vợ anh không nói câu nào, nhưng vẫn mang theo vẻ mặt tinh thần xa sút, anh không biết làm sao, nói: “Đừng tức giận, tiền lương tháng này của anh vừa phát sẽ gửi về cho em ngay, lúc đó em cầm tiền mua chút đồ cho cha mẹ, muốn mua cái gì thì mua cái đó, được không?” Hiếm khi anh được nghỉ mừng năm mới, anh cũng muốn mang chút đồ vật về cho cha mẹ hai bên, nhưng tiền lương cũng chỉ có một chút như vậy, trừ đi tiền để vợ anh tiêu vặt thì trong tay anh còn lại được bao nhiêu tiền chứ?
Thật ra nếu so sánh với người khác thì nhà anh cũng không tính là thiếu, nhưng chị hai nhà vợ anh năm trước mở quầy bán đồ ăn vặt, túi lớn túi nhỏ mang về nhà cha vợ, lấy đó so sánh, anh có vẻ như không có tiền, nhìn vào ánh mắt đắc ý của chị hai nhà vợ, cộng thêm chị cả và cô em vợ ở một bên hát đệm, vợ anh tức đến mức cơm cũng chưa ăn, vừa trở về đã cãi nhau với anh, cuối cùng còn không dừng lại, thế nhưng lại muốn uống nông dược? Đây là mới uống một ngụm bị anh ngăn cản, nếu anh về muộn một chút nữa thì hậu quả thực sự không chịu nổi.
Lúc này Tống Trường Lâm còn không biết, anh vẫn về muộn, thật ra trên mặt tủ để hai lọ nông dược chứ không phải một lọ, nhưng anh ít khi về nhà, không chú ý đến. Trương Xảo Phương vừa vào nhà đã uống nông dược, cô uống xong một lọ, lúc để một lọ lên tủ lấy lọ thứ hai thì cái lọ thứ nhất bị rơi xuống vách ngăn đằng sau tủ, vậy nên khi anh tiến vào chỉ thấy vợ anh đang uống nông dược thì vội vàng ngăn cản, anh thấy lọ nông dược không thiếu, thì nghĩ là vợ anh chưa uống, anh vội vàng mang nước cho vợ anh xúc miệng.
Lúc đó Trương Xảo Phương trong lòng chỉ còn tức giận: Không phải anh muốn khiến tôi mất mặt sao? Tết nhất tôi cũng không cho nhà họ Tống các anh vui vẻ. Cô mang theo suy nghĩ này, chưa từng nghĩ đến bản thân mình sẽ trúng độc chết, chờ khi cô thấy khó thở, tim đập nhanh, Tống Trường Lâm đã đi ra ngoài, cô muốn gọi nhưng lại không gọi được, cô cứ như vậy mà đi đời nhà ma, sau đó lại để người khác chui lỗ trống.
Tống Trường Lâm nói một lúc thấy vợ anh không nói lời nào, anh cũng không còn tâm trạng đi khuyên, kết hôn hai năm, mỗi lần anh về nhà đều không kể hết những mâu thuẫn, rời đi lâu như vậy, anh cũng không phải không nhớ đến cha mẹ, không nhớ đến vợ ở nhà, nhưng mỗi lần về nhà, đối mặt với những chuyện lông gà vỏ tỏi, đối với việc vợ anh lại gây chuyện, thật sự anh cũng mệt đến chết đi được.
Bạn trong đơn vị có khuyên anh nhanh chóng sinh đứa nhỏ đi, chỉ cần sinh đứa nhỏ thì người phụ nữ cũng sẽ yên tĩnh lại. Anh thấy vợ mình chỉ vì chút chuyện này mà đi uống nông dược thì sao anh dám để cô mang đứa nhỏ chứ? Vẫn chờ thêm một thời gian nữa đi, anh luôn cảm thấy tính cách của vợ anh vẫn giống như một đứa nhỏ, cả ngày đều khiến anh phải lo lắng đề phòng, nếu có thêm một đứa nhỏ, thì chắc chỉ cần nhìn thấy thư nhà anh sẽ phát hỏa lên mất.
Ai, năm nay anh cũng 29 tuổi rồi, cũng đã trưởng thành, khi nào thì anh được làm cha đây?
Tống Trường Lâm đắp chăn lên cho vợ mình, anh nhẹ giọng nói: “Em nghỉ một chút đi, anh đi nấu cơm, nhắm mắt lại ngủ một chút đi, đừng miên man suy nghĩ nữa.” Nói xong, anh đứng dậy đi ra ngoài nấu cơm.
Hôm nay là mồng hai tết, vốn nghĩ rằng sẽ ăn ở nhà cha vợ, kết quả bây giờ đã là buổi chiều mà hai vợ chồng họ còn chưa ăn cơm trưa.
Ngày mai anh phải đi rồi, nghĩ lại, lại thêm một tuổi, đối mặt với chuyện phải rời đi anh lại có cảm giác như nhẹ nhàng thở ra? Đuổi đi loại suy nghĩ không có trách nhiệm này, Tống Trường Lâm đi vào nhà kho nhìn xem có cái gì có thể ăn được, dù sao cũng là lễ mừng năm mới, một ngày cuối cùng ở nhà, anh cũng muốn làm cho vợ anh chút đồ ăn ngon.
Thấy Tống Trường Lâm đi ra ngoài, Trương Xảo Phương nhíu mày đưa tay xoa xoa cổ họng, vừa rồi không phải nàng không muốn nói chuyện, mà là cổ họng của nàng đau đến không nói được. Người phụ nữ này điên rồi? Sao cô ta có thể uống nhiều thuốc độc như vậy? Trời ơi, cổ họng của nàng.
Nàng hơi há mồm thử nói, nàng phát hiện chính mình không thể phát ra tiếng động, nàng nhắm mắt lại nằm thẳng lên giường, nàng tập trung suy nghĩ nhìn vào cơ thể, nàng muốn nhìn xem tình trạng cơ thể mình lúc này.
(Chương này những chỗ nào nữ chính nhớ về kiếp trước mình xin được để theo văn cổ đại, nhưng chỗ nào ở hiện đại mình xin phép sửa. Mọi người đọc sẽ hơi khó chịu, mong mọi người thông cảm.)
Người phụ nữ nằm trên giường đất giống như đang bị bóng đè, gương mặt tái nhợt hiện rõ vẻ đau đớn, khổ sở.
Nàng nhíu mày, hai mắt nhắm chặt, bên tai chỉ còn lại tiếng nói của phụ thân: “Quỳnh nhi, con là chính thê của Thánh Tôn, nhất định phải trung thành với Thánh Tôn, nhất định phải rộng lượng, nhất định phải hiền lương thục đức.....”
Trong con mắt nhắm chặt của nàng chỉ còn lại hai hàng nước mắt, nàng bất lực lắc đầu, vẻ mặt đau khổ: Phụ thân, con luôn nghe lời người nói, người nói con phải rộng lượng, người nói con phải khoan dung, con phải khiến cho phụ thân có được vinh dự, nhưng lúc con phải chịu đủ thống khổ thì người đang ở đâu? Vì sao người không giúp con báo thù? Vì sao người lại mặc kệ con?
Phụ thân giống như không chịu nổi ánh mắt chỉ trích của nữ nhi, thân hình dần dần biến mất, cuối cùng vô ảnh vô tung.
Bóng người trước mặt cũng biến đổi, một nam tử đầu đội xích dương quan, mặc chiếc áo tím dùng vẻ mặt cao cao tại thượng nhìn nàng: “Quỳnh nhi, nàng là chính thê của ta, nàng phải khiến ta yên lòng, nàng nên suy nghĩ vì ta, nàng nên làm gương cho cả hậu cung.......”
Vẻ mặt đau đớn khổ sở như không còn, trong lúc ngủ mơ, cả người nữ tử phát ra ý hận ngập trời: Ta suy nghĩ vì ngươi, ta một lòng với ngươi, ngay cả những nữ nhân ngươi thích ta đều coi như tỷ muội, nhưng ngươi báo đáp ta như thế nào đây? Tiện nhân kia hại ta đẻ non, thậm chí bóp chết hy vọng làm mẫu thân của ta, lúc đó ngươi lại ôm tiện nhân kia mua vui? Ha ha, đây chính là cách đối xử của ngươi với chính thê như ta sao?
Những người có lỗi với ta, ta sẽ không để hắn sống tốt.....
Hình như nhận ra hận ý trên người nàng, nam tử biến sắc, trong con mắt lạnh băng mang theo sự không nói lên lời, không muốn nhiều lời, hắn phất tay áo, vạn luồng ánh sáng chói mắt không chút lưu tình phóng về phía nàng......
Trên mặt nữ tử chỉ còn lại tràn ngập sự tuyệt vọng, giống như cảm nhận được thân thể bị hủy hoại một lần nữa, linh hồn chật vật chạy trốn những nỗi đau đến xương….
Vừa mở cửa ra, Tống Trường Lâm đi từ bên ngoài vào, đi đến trước giường đất nhìn thấy vẻ mặt đau đớn khổ sở, gương mặt đầy mồ hôi của vợ, anh nhịn không được thở dài một cái, bưng chậu nước đi vào phòng bếp, đổ thêm một chút nước ấm trên bếp lò, anh làm ướt khăn mặt, cẩn thận giúp vợ lau mồ hôi và nước mắt trên mặt.
Phát hiện mi mắt vợ khẽ run, anh không nhịn được mà kêu thành tiếng: “Xảo Phương, Xảo Phương?”
Trương Xảo Phương mở mắt, ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt xa lạ mà tuyệt vọng giống như không hề biết người đàn ông này.
“Làm sao vậy, em mơ thấy ác mộng sao?” Tống Trường Lâm giúp vợ lấy những sợi tóc rối ra sau đầu, trong lòng anh nửa tức giận nửa đau lòng.
Tức giận là không thể tránh khỏi, từ khi người vợ này của anh gả vào nhà họ Tống hình như chưa từng được yên tĩnh, ít nhất, mấy ngày anh trở về nhà đều biến thành gà bay chó sủa. Nhưng nghĩ lại, quanh năm suốt tháng anh đều không ở nhà, một mình cô ở nhà cũng thật ủy khuất cho cô.
Áp chế cơn tức giận trong lòng, anh chuẩn bị phải nói chuyện với đối phương thật tốt, dù sao thì cô ấy cũng nhỏ hơn anh bảy tuổi, trước khi gả cho anh ở nhà cô cũng được cưng chiều, bây giờ một mình sống ở nhà, cũng là làm khó cho cô.
Nghĩ vậy, anh nhẹ giọng nói: “Xảo Phương, anh biết hai năm nay em phải chịu ủy khuất, có chuyện gì bất mãn đóng cửa lại em có thể nói với anh, người một nhà cùng sống, cùng nhau nói chuyện là được, sao em lại làm vậy, cũng không thể cứ như vậy mà uống nông dược? Đây là anh phát hiện ra, nếu anh không phát hiện ra thì em sẽ nguy hiểm như thế nào? Cho dù em không nghĩ cho anh thì em cũng phải nghĩ cho cha mẹ chứ? Tết nhất, em làm thế sao cha mẹ có thể chịu được?”
Cha mẹ vợ anh là một đôi vợ chồng già, cả hai người đều là người thật thà hiền lành, thật sự anh không biết tính tình vợ anh giống ai nữa?
Trương Xảo Phương khẽ nhắm mắt, nàng im lặng không nói gì, nhìn qua giống như đang không tiếng động phản đối, nhưng trong lòng nàng đang nghĩ gì chỉ có nàng mới rõ ràng.
Tống Trường Lâm nói mất câu thấy vợ anh không nói câu nào, nhưng vẫn mang theo vẻ mặt tinh thần xa sút, anh không biết làm sao, nói: “Đừng tức giận, tiền lương tháng này của anh vừa phát sẽ gửi về cho em ngay, lúc đó em cầm tiền mua chút đồ cho cha mẹ, muốn mua cái gì thì mua cái đó, được không?” Hiếm khi anh được nghỉ mừng năm mới, anh cũng muốn mang chút đồ vật về cho cha mẹ hai bên, nhưng tiền lương cũng chỉ có một chút như vậy, trừ đi tiền để vợ anh tiêu vặt thì trong tay anh còn lại được bao nhiêu tiền chứ?
Thật ra nếu so sánh với người khác thì nhà anh cũng không tính là thiếu, nhưng chị hai nhà vợ anh năm trước mở quầy bán đồ ăn vặt, túi lớn túi nhỏ mang về nhà cha vợ, lấy đó so sánh, anh có vẻ như không có tiền, nhìn vào ánh mắt đắc ý của chị hai nhà vợ, cộng thêm chị cả và cô em vợ ở một bên hát đệm, vợ anh tức đến mức cơm cũng chưa ăn, vừa trở về đã cãi nhau với anh, cuối cùng còn không dừng lại, thế nhưng lại muốn uống nông dược? Đây là mới uống một ngụm bị anh ngăn cản, nếu anh về muộn một chút nữa thì hậu quả thực sự không chịu nổi.
Lúc này Tống Trường Lâm còn không biết, anh vẫn về muộn, thật ra trên mặt tủ để hai lọ nông dược chứ không phải một lọ, nhưng anh ít khi về nhà, không chú ý đến. Trương Xảo Phương vừa vào nhà đã uống nông dược, cô uống xong một lọ, lúc để một lọ lên tủ lấy lọ thứ hai thì cái lọ thứ nhất bị rơi xuống vách ngăn đằng sau tủ, vậy nên khi anh tiến vào chỉ thấy vợ anh đang uống nông dược thì vội vàng ngăn cản, anh thấy lọ nông dược không thiếu, thì nghĩ là vợ anh chưa uống, anh vội vàng mang nước cho vợ anh xúc miệng.
Lúc đó Trương Xảo Phương trong lòng chỉ còn tức giận: Không phải anh muốn khiến tôi mất mặt sao? Tết nhất tôi cũng không cho nhà họ Tống các anh vui vẻ. Cô mang theo suy nghĩ này, chưa từng nghĩ đến bản thân mình sẽ trúng độc chết, chờ khi cô thấy khó thở, tim đập nhanh, Tống Trường Lâm đã đi ra ngoài, cô muốn gọi nhưng lại không gọi được, cô cứ như vậy mà đi đời nhà ma, sau đó lại để người khác chui lỗ trống.
Tống Trường Lâm nói một lúc thấy vợ anh không nói lời nào, anh cũng không còn tâm trạng đi khuyên, kết hôn hai năm, mỗi lần anh về nhà đều không kể hết những mâu thuẫn, rời đi lâu như vậy, anh cũng không phải không nhớ đến cha mẹ, không nhớ đến vợ ở nhà, nhưng mỗi lần về nhà, đối mặt với những chuyện lông gà vỏ tỏi, đối với việc vợ anh lại gây chuyện, thật sự anh cũng mệt đến chết đi được.
Bạn trong đơn vị có khuyên anh nhanh chóng sinh đứa nhỏ đi, chỉ cần sinh đứa nhỏ thì người phụ nữ cũng sẽ yên tĩnh lại. Anh thấy vợ mình chỉ vì chút chuyện này mà đi uống nông dược thì sao anh dám để cô mang đứa nhỏ chứ? Vẫn chờ thêm một thời gian nữa đi, anh luôn cảm thấy tính cách của vợ anh vẫn giống như một đứa nhỏ, cả ngày đều khiến anh phải lo lắng đề phòng, nếu có thêm một đứa nhỏ, thì chắc chỉ cần nhìn thấy thư nhà anh sẽ phát hỏa lên mất.
Ai, năm nay anh cũng 29 tuổi rồi, cũng đã trưởng thành, khi nào thì anh được làm cha đây?
Tống Trường Lâm đắp chăn lên cho vợ mình, anh nhẹ giọng nói: “Em nghỉ một chút đi, anh đi nấu cơm, nhắm mắt lại ngủ một chút đi, đừng miên man suy nghĩ nữa.” Nói xong, anh đứng dậy đi ra ngoài nấu cơm.
Hôm nay là mồng hai tết, vốn nghĩ rằng sẽ ăn ở nhà cha vợ, kết quả bây giờ đã là buổi chiều mà hai vợ chồng họ còn chưa ăn cơm trưa.
Ngày mai anh phải đi rồi, nghĩ lại, lại thêm một tuổi, đối mặt với chuyện phải rời đi anh lại có cảm giác như nhẹ nhàng thở ra? Đuổi đi loại suy nghĩ không có trách nhiệm này, Tống Trường Lâm đi vào nhà kho nhìn xem có cái gì có thể ăn được, dù sao cũng là lễ mừng năm mới, một ngày cuối cùng ở nhà, anh cũng muốn làm cho vợ anh chút đồ ăn ngon.
Thấy Tống Trường Lâm đi ra ngoài, Trương Xảo Phương nhíu mày đưa tay xoa xoa cổ họng, vừa rồi không phải nàng không muốn nói chuyện, mà là cổ họng của nàng đau đến không nói được. Người phụ nữ này điên rồi? Sao cô ta có thể uống nhiều thuốc độc như vậy? Trời ơi, cổ họng của nàng.
Nàng hơi há mồm thử nói, nàng phát hiện chính mình không thể phát ra tiếng động, nàng nhắm mắt lại nằm thẳng lên giường, nàng tập trung suy nghĩ nhìn vào cơ thể, nàng muốn nhìn xem tình trạng cơ thể mình lúc này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook