Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi
-
Chương 36: Một cái gai trong lòng!
"Hài long! Nhưng đây không phải là chuyện ngày một ngày hai, vì vậy mỗi ngày em đều phải ăn như vậy, nếu làm tôi không vừa ý, tôi sẽ mang tên mặt trắng kia trói lại rồi ném xuống biển để nuôi cá mập, hiểu không?" Tập Bác Niên hung hăng đe dọa, lửa giận trong mắt toát ra.
cô quan tâm đến tên đó như vậy sao? Vì người đàn ông tên Thiên Dã kia, cô không do dự hạ mình, cảm giác này làm cho gan phổi của anh căng ra như muốn nổ tung.
Mặc Tiểu Tịch rủ mắt xuống, một lúc sau mới thả lỏng cơ thể đang căng thẳng, kỳ thực cô biết mình không có cách kháng cự lại số mệnh, cô không ăn cơm là vì không muốn để anh được như ý: "Tôi sẽ ăn, anh đừng làm ảnh hưởng đến những người không có liên quan."
"Người không liên quan tại sao em lại lo lắng đến vậy, nếu liên quan có phải em cũng đồ ý chết vì cậu ta hay không?" Tập Lác Niên nâng cằm cô lên, sâu xa nói, ở bên trong đôi mắt thâm sau lóe lên một chút quỷ dị.
Mặc Tiểu Tịch không có chút phản ứng, khuôn mặt cứng nhắc, không có biểu hiện gì, cô từ từ thở dài một hơi: "Tôi mệt, muốn ngủ!"
nói chuyện với anh, đối mặt với anh, chỉ một phút cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cô không muốn nhìn thấy mặt của anh, cũng không muốn nghe thấy giọng nói của anh.
Tập Bác Niên buông tay ra, bế cô về giường, giống như rất quan tâm đắp mền cho cô: "Ngày mai tôi sẽ đến, em ngoan ngoãn ngủ đi, đừng nghĩ nhiều nữa, biết không?"
Mặc Tiểu Tịch nhắm mắt lại, xoay đầu qua chỗ khác, lời nói của anh, mặc dù rất dễ nghe, nhưng trong lòng cô lại lạnh như băng.
Cứ như vậy nghỉ ngơi ở trong phòng gần nửa tháng, Mặc Tiểu Tịch từ trong rối loạn tỉnh táo lại phải làm rõ những gì cần làm trước khi đứa be sinh ra, cô muốn biết sự trong sạch của mình, đến lúc đó, cô sẽ làm cho Tập Bác Niên hối hận, mang đứa bé nghênh ngang rời đi.
Từ khi bắt đầu quyết định này, cô cũng quyết định giữ lại đứa bé, kể từ nửa tháng nay, cô có thể cảm nhận được mạch đập của một sinh mạng nhỏ đang nhảy lên trong bụng cô, gắn liền với máu và nhịp tim của cô, cô yêu đứa bé này, bất luận là từ một mục đích đáng sợ nào sinh ra, nhưng đứa bé vẫn là đứa bé, từ lúc bắt đầu hình thành, nó chính là một sinh mệnh thuần khiết, cô sẽ làm cho nó hạnh phúc, bất luận thế nào, cũng sẽ!
Mặt khác, Ninh Ngữ Yên ở trong nửa tháng nay vẫn vô cùng im lặng, cô ta không qua chăm sóc Mặc Tiểu Tịch cũng hợp tình hợp lý, có người phụ nữ nào có thể chấp nhận người đàn ông của mình có con với người phụ nữ khác, cho dù là thánh nhân cũng không rộng lượng như vậy.
Dưới cây tử đằng bên ngoài biệt thự, Ninh Ngữ Yên ngồi ngay ngắn ở đó, đôi mắt ngây dại nhìn về phía trước, trà Tích Lan Hồng trong tay đã nguội.
"Tiểu thư, cô định làm thế nào, có cần nghĩ cách làm cho đứa bé của người phụ nữ kia mất đi hay không?" Nữ giúp việc đứng bên cạnh, lên tiếng hỏi, cô ta là người Ninh Ngữ Yên mang từ nhà đến, chuyên làm việc cho Ninh Ngữ Yên.
"Hừ..." Ninh Ngữ Yên cười lạnh: "Cho dù bây giờ đứa bé là do Mặc Tiểu Tịch làm sẩy, Tập Bác Niên cũng sẽ tính nợ lên đầu tôi, nếu tôi tự ra tay, không phải càng giấu đầu lòi đuôi sao?" Lần trước anh cảnh cáo cô, cũng giống như một câu Kim cô Chú. (Kim cô chú: Đường Tăng dùng để khống chế Tôn Ngộ không trong truyện Tây du kí, ví với việc trói buộc người khác.)
"Nhưng mà tiểu thư, đứa bé này không thể sinh ra, cho dù Tập tiên sinh trách cô, tôi nghĩ đến lúc đó, đứa bé cũng đã không còn, ngài ấy cũng sẽ từ từ tỉnh táo lại, nhưng một khi sinh ra, cả đời này của cô sẽ vì vậy mà bị quấy nhiễu, vĩnh viễn là một cái gai trong lòng cô, nhất định phải nhổ." Người giúp việc hạ giọng nói.
Ninh Ngữ Yên uống một ngụm trà nguội, đón gió nhẹ thổi tới, từ từ nuốt xuống: "cô không hiểu đâu, nếu bây giờ tôi loại bỏ đứa bé này, tôi sẽ biến thành cái gai trong mắt của Tập Bác Niên, sớm muộn gì tôi cũng sẽ biến thành người bị nhổ."
"Vậy phải làm sao đây? Tiểu thư?"
"Tuy bàn cờ khó hạ, nhưng không phải hoàn toàn không có cơ hội chuyển ngoặt." Khóe môi của Ninh Ngữ Yên lộ ra nụ cười nham hiểm, trong lòng cô ta đã nghĩ ra cách.
cô quan tâm đến tên đó như vậy sao? Vì người đàn ông tên Thiên Dã kia, cô không do dự hạ mình, cảm giác này làm cho gan phổi của anh căng ra như muốn nổ tung.
Mặc Tiểu Tịch rủ mắt xuống, một lúc sau mới thả lỏng cơ thể đang căng thẳng, kỳ thực cô biết mình không có cách kháng cự lại số mệnh, cô không ăn cơm là vì không muốn để anh được như ý: "Tôi sẽ ăn, anh đừng làm ảnh hưởng đến những người không có liên quan."
"Người không liên quan tại sao em lại lo lắng đến vậy, nếu liên quan có phải em cũng đồ ý chết vì cậu ta hay không?" Tập Lác Niên nâng cằm cô lên, sâu xa nói, ở bên trong đôi mắt thâm sau lóe lên một chút quỷ dị.
Mặc Tiểu Tịch không có chút phản ứng, khuôn mặt cứng nhắc, không có biểu hiện gì, cô từ từ thở dài một hơi: "Tôi mệt, muốn ngủ!"
nói chuyện với anh, đối mặt với anh, chỉ một phút cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cô không muốn nhìn thấy mặt của anh, cũng không muốn nghe thấy giọng nói của anh.
Tập Bác Niên buông tay ra, bế cô về giường, giống như rất quan tâm đắp mền cho cô: "Ngày mai tôi sẽ đến, em ngoan ngoãn ngủ đi, đừng nghĩ nhiều nữa, biết không?"
Mặc Tiểu Tịch nhắm mắt lại, xoay đầu qua chỗ khác, lời nói của anh, mặc dù rất dễ nghe, nhưng trong lòng cô lại lạnh như băng.
Cứ như vậy nghỉ ngơi ở trong phòng gần nửa tháng, Mặc Tiểu Tịch từ trong rối loạn tỉnh táo lại phải làm rõ những gì cần làm trước khi đứa be sinh ra, cô muốn biết sự trong sạch của mình, đến lúc đó, cô sẽ làm cho Tập Bác Niên hối hận, mang đứa bé nghênh ngang rời đi.
Từ khi bắt đầu quyết định này, cô cũng quyết định giữ lại đứa bé, kể từ nửa tháng nay, cô có thể cảm nhận được mạch đập của một sinh mạng nhỏ đang nhảy lên trong bụng cô, gắn liền với máu và nhịp tim của cô, cô yêu đứa bé này, bất luận là từ một mục đích đáng sợ nào sinh ra, nhưng đứa bé vẫn là đứa bé, từ lúc bắt đầu hình thành, nó chính là một sinh mệnh thuần khiết, cô sẽ làm cho nó hạnh phúc, bất luận thế nào, cũng sẽ!
Mặt khác, Ninh Ngữ Yên ở trong nửa tháng nay vẫn vô cùng im lặng, cô ta không qua chăm sóc Mặc Tiểu Tịch cũng hợp tình hợp lý, có người phụ nữ nào có thể chấp nhận người đàn ông của mình có con với người phụ nữ khác, cho dù là thánh nhân cũng không rộng lượng như vậy.
Dưới cây tử đằng bên ngoài biệt thự, Ninh Ngữ Yên ngồi ngay ngắn ở đó, đôi mắt ngây dại nhìn về phía trước, trà Tích Lan Hồng trong tay đã nguội.
"Tiểu thư, cô định làm thế nào, có cần nghĩ cách làm cho đứa bé của người phụ nữ kia mất đi hay không?" Nữ giúp việc đứng bên cạnh, lên tiếng hỏi, cô ta là người Ninh Ngữ Yên mang từ nhà đến, chuyên làm việc cho Ninh Ngữ Yên.
"Hừ..." Ninh Ngữ Yên cười lạnh: "Cho dù bây giờ đứa bé là do Mặc Tiểu Tịch làm sẩy, Tập Bác Niên cũng sẽ tính nợ lên đầu tôi, nếu tôi tự ra tay, không phải càng giấu đầu lòi đuôi sao?" Lần trước anh cảnh cáo cô, cũng giống như một câu Kim cô Chú. (Kim cô chú: Đường Tăng dùng để khống chế Tôn Ngộ không trong truyện Tây du kí, ví với việc trói buộc người khác.)
"Nhưng mà tiểu thư, đứa bé này không thể sinh ra, cho dù Tập tiên sinh trách cô, tôi nghĩ đến lúc đó, đứa bé cũng đã không còn, ngài ấy cũng sẽ từ từ tỉnh táo lại, nhưng một khi sinh ra, cả đời này của cô sẽ vì vậy mà bị quấy nhiễu, vĩnh viễn là một cái gai trong lòng cô, nhất định phải nhổ." Người giúp việc hạ giọng nói.
Ninh Ngữ Yên uống một ngụm trà nguội, đón gió nhẹ thổi tới, từ từ nuốt xuống: "cô không hiểu đâu, nếu bây giờ tôi loại bỏ đứa bé này, tôi sẽ biến thành cái gai trong mắt của Tập Bác Niên, sớm muộn gì tôi cũng sẽ biến thành người bị nhổ."
"Vậy phải làm sao đây? Tiểu thư?"
"Tuy bàn cờ khó hạ, nhưng không phải hoàn toàn không có cơ hội chuyển ngoặt." Khóe môi của Ninh Ngữ Yên lộ ra nụ cười nham hiểm, trong lòng cô ta đã nghĩ ra cách.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook