Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi
-
Chương 28: Không học được một chút thông minh
Khi tin tức Thiên Dã cứu Mặc Tiểu Tịch từ trong buổi tiệc ra ngoài được tung lên, thì dẫn đến một đợt sóng lớn, phải biết rằng đây không phải ai khác, mà là siêu sao Thiên Dã, đối tượng cũng không phải là một người phụ nữ bình thường, mà là nữ chính đứng đầu các đề tài gần đây, Mặc Tiểu Tịch!
Lúc trứng thối và hoa sen trắng đặt cùng một chỗ, sẽ dẫn đến phản ứng theo bản năng của mọi người, đó là điều có thể tưởng tượng được.
Cho nên, sau khi Thiên Dã vừa xuất hiện ở nơi công chúng, các phóng viên vẫn không biết mệt muốn moi ra mối quan hệ giữa anh và Mặc Tiểu Tịch, tuy người đại diện đã giúp trả lời một số vấn đề, nhưng các phóng viên vẫn không buông tha cho anh.
Anh giống như một viên ngọc hoàn mỹ, không tìm thấy một chút tì vết hay khe hở nào, muốn moi ra xì căng đan cũng không dễ, lần này cuối cùng cũng có lý do mang chuyện bé xé ra to, đương nhiên sẽ cắn chết không rời.
Vì thế cũng không ngần ngại đào sâu ba thước, để tìm quá khứ của anh và Mặc Tiểu Tịch, may mà, bên cô nhi viện che giấu vô cùng chặt chẽ, sau khi Thiên Dã được nhận nuôi, thì không lâu sau đã ra nước ngoài, ngoại trừ việc Mặc Tiểu Tịch cũng ở cô nhi viện ra, không tìm thấy bất kỳ mối quan hệ mờ ám nào giữa bọn họ.
Tập Bác Niên cũng điều tra ra mọi chuyện, thì ra là thanh mai trúc mã, thảo nào cô lại căng thẳng như vậy.
Buổi chiều, Mặc Tiểu Tịch không có chuyện gì để làm, chỉ nằm trên giường ngủ.
Trong lúc mông lung, cảm thấy có một đôi tay lạnh lẽo mò vào trong chăn, cô hơi hoảng hốt, vội vàng mở mắt.
Một khuôn mặt đẹp trai phóng đại trước mắt cô, cô có thể nhìn thấy vẻ lạnh lùng của anh, đường nét rõ ràng, hơi thở nam tính nóng rực áp về phía cô.
"Anh có việc gì sao?" Mặc Tiểu Tịch tránh né hơi thở của anh, lông mày cau lại.
Vẻ mặt của cô dường như vô cùng chán ghét, làm cho Tập Bác Niên rất đỗi không vui: "Em nói gì? Chẳng lẽ em nghĩ, tôi cho em ở lại nhà tôi, là để em mỗi ngày trốn trong phòng sao? Đã lâu không muốn em, em có muốn tôi không?"
"Một chút cũng không muốn, anh làm tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm." Mặc Tiểu Tịch không do dự nói.
Vẻ mặt của Tập Bác Niên cứng đờ: "Mặc Tiểu Tịch em thật sự là không học được một chút thông minh nào, còn muốn nhào tới đánh tôi lần nữa sao? Dám nói tôi ghê tởm, hôm nay tôi sẽ để em cảm thấy thế nào là ghê tởm đến tột cùng."
Anh xốc chăn của cô lên, phát hiện trên người cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ, hai chân mịn màng thon thả làm máu trong người anh sôi sục, bụng dưới nhanh chóng căng lên, đã lâu anh không có đụng vào cô, nhớ lại vui sướng kích thích trên người cô, làm cho anh không nhịn nổi, anh muốn lập tức đoạt lấy cô, thật sâu.
Dưới ánh mắt sói lang của anh, trong lòng của Mặc Tiểu Tịch bắt đầu hoảng hốt: "Tập Bác Niên, tôi khuyên anh không nên đụng vào tôi, Ninh Ngữ Yên sẽ nhanh chóng trở về, trên thế giới này không có người phụ nữ nào thật sự rộng lượng đến mức có thể chia sẻ chồng cô ta với người phụ nữ khác đâu."
"Haha..." Tập Bác Niên vuốt ve hai chân cô: "Em nghĩ tôi đến giờ này, là vì muốn tránh mặt cô ta sao? Em quá coi thường tôi rồi, tôi đã dẫn em về nhà chơi đùa, sao còn phải sợ cô ta mất hứng."
Anh rút tay về, đứng lên cởi quần áo, từng cái từng cái một, ung dung tao nhã cởi ra, thân hình cao lớn và cường tráng, giống như phơi bày một tác phẩm nghệ thuật.
"Anh..." Sắc mặt của Mặc Tiểu Tịch trắng bệch, cô không muốn làm với anh, nhớ tới những tiếng buổi tối nghe được, cô cảm thấy buồn nôn: "Tập Bác Niên, cái kia của tôi đã tới, không thể cùng với anh..."
"Thật sao? Để tôi kiểm tra xem." Anh cúi đầu sờ soạn bắp đùi của cô.
"Anh cút ngay cho tôi, đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của anh chạm vào tôi." Mặc Tiểu Tịch vô thức mắng chửi, đẩy tay anh ra.
Sắc mặt của Tập Bác Niên tái mét, giận dữ xé rách váy ngủ trên người cô: "Đừng chạm vào em?, vậy hôm nay tôi muốn dùng đôi tay này sờ khắp người em, em có tư cách gì ghét bỏ tôi? Đồ kỹ nữ thối tha, em là thứ gì mà chê tôi dơ bẩn." Cảm nhận được ác cảm cô đối với mình, trong lòng anh rất khó chịu, giống như có một bàn tay vô hình đang quấy nhiễu trong lòng anh.
"Cho dù tôi là thứ gì cũng tốt hơn là thứ ngựa đực như anh, đúng là tôi chê anh ghê tởm, chê anh bẩn thỉu, nhìn thấy anh, tôi cũng muốn ói, anh là một thằng khốn nạn, đốn mạt." Mặc Tiểu Tịch hung hăng phản kích, trái tim của cô đã bị chọc thủng một lỗ, cho nên cần phải tận sức phản kích.
Lúc trứng thối và hoa sen trắng đặt cùng một chỗ, sẽ dẫn đến phản ứng theo bản năng của mọi người, đó là điều có thể tưởng tượng được.
Cho nên, sau khi Thiên Dã vừa xuất hiện ở nơi công chúng, các phóng viên vẫn không biết mệt muốn moi ra mối quan hệ giữa anh và Mặc Tiểu Tịch, tuy người đại diện đã giúp trả lời một số vấn đề, nhưng các phóng viên vẫn không buông tha cho anh.
Anh giống như một viên ngọc hoàn mỹ, không tìm thấy một chút tì vết hay khe hở nào, muốn moi ra xì căng đan cũng không dễ, lần này cuối cùng cũng có lý do mang chuyện bé xé ra to, đương nhiên sẽ cắn chết không rời.
Vì thế cũng không ngần ngại đào sâu ba thước, để tìm quá khứ của anh và Mặc Tiểu Tịch, may mà, bên cô nhi viện che giấu vô cùng chặt chẽ, sau khi Thiên Dã được nhận nuôi, thì không lâu sau đã ra nước ngoài, ngoại trừ việc Mặc Tiểu Tịch cũng ở cô nhi viện ra, không tìm thấy bất kỳ mối quan hệ mờ ám nào giữa bọn họ.
Tập Bác Niên cũng điều tra ra mọi chuyện, thì ra là thanh mai trúc mã, thảo nào cô lại căng thẳng như vậy.
Buổi chiều, Mặc Tiểu Tịch không có chuyện gì để làm, chỉ nằm trên giường ngủ.
Trong lúc mông lung, cảm thấy có một đôi tay lạnh lẽo mò vào trong chăn, cô hơi hoảng hốt, vội vàng mở mắt.
Một khuôn mặt đẹp trai phóng đại trước mắt cô, cô có thể nhìn thấy vẻ lạnh lùng của anh, đường nét rõ ràng, hơi thở nam tính nóng rực áp về phía cô.
"Anh có việc gì sao?" Mặc Tiểu Tịch tránh né hơi thở của anh, lông mày cau lại.
Vẻ mặt của cô dường như vô cùng chán ghét, làm cho Tập Bác Niên rất đỗi không vui: "Em nói gì? Chẳng lẽ em nghĩ, tôi cho em ở lại nhà tôi, là để em mỗi ngày trốn trong phòng sao? Đã lâu không muốn em, em có muốn tôi không?"
"Một chút cũng không muốn, anh làm tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm." Mặc Tiểu Tịch không do dự nói.
Vẻ mặt của Tập Bác Niên cứng đờ: "Mặc Tiểu Tịch em thật sự là không học được một chút thông minh nào, còn muốn nhào tới đánh tôi lần nữa sao? Dám nói tôi ghê tởm, hôm nay tôi sẽ để em cảm thấy thế nào là ghê tởm đến tột cùng."
Anh xốc chăn của cô lên, phát hiện trên người cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ, hai chân mịn màng thon thả làm máu trong người anh sôi sục, bụng dưới nhanh chóng căng lên, đã lâu anh không có đụng vào cô, nhớ lại vui sướng kích thích trên người cô, làm cho anh không nhịn nổi, anh muốn lập tức đoạt lấy cô, thật sâu.
Dưới ánh mắt sói lang của anh, trong lòng của Mặc Tiểu Tịch bắt đầu hoảng hốt: "Tập Bác Niên, tôi khuyên anh không nên đụng vào tôi, Ninh Ngữ Yên sẽ nhanh chóng trở về, trên thế giới này không có người phụ nữ nào thật sự rộng lượng đến mức có thể chia sẻ chồng cô ta với người phụ nữ khác đâu."
"Haha..." Tập Bác Niên vuốt ve hai chân cô: "Em nghĩ tôi đến giờ này, là vì muốn tránh mặt cô ta sao? Em quá coi thường tôi rồi, tôi đã dẫn em về nhà chơi đùa, sao còn phải sợ cô ta mất hứng."
Anh rút tay về, đứng lên cởi quần áo, từng cái từng cái một, ung dung tao nhã cởi ra, thân hình cao lớn và cường tráng, giống như phơi bày một tác phẩm nghệ thuật.
"Anh..." Sắc mặt của Mặc Tiểu Tịch trắng bệch, cô không muốn làm với anh, nhớ tới những tiếng buổi tối nghe được, cô cảm thấy buồn nôn: "Tập Bác Niên, cái kia của tôi đã tới, không thể cùng với anh..."
"Thật sao? Để tôi kiểm tra xem." Anh cúi đầu sờ soạn bắp đùi của cô.
"Anh cút ngay cho tôi, đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của anh chạm vào tôi." Mặc Tiểu Tịch vô thức mắng chửi, đẩy tay anh ra.
Sắc mặt của Tập Bác Niên tái mét, giận dữ xé rách váy ngủ trên người cô: "Đừng chạm vào em?, vậy hôm nay tôi muốn dùng đôi tay này sờ khắp người em, em có tư cách gì ghét bỏ tôi? Đồ kỹ nữ thối tha, em là thứ gì mà chê tôi dơ bẩn." Cảm nhận được ác cảm cô đối với mình, trong lòng anh rất khó chịu, giống như có một bàn tay vô hình đang quấy nhiễu trong lòng anh.
"Cho dù tôi là thứ gì cũng tốt hơn là thứ ngựa đực như anh, đúng là tôi chê anh ghê tởm, chê anh bẩn thỉu, nhìn thấy anh, tôi cũng muốn ói, anh là một thằng khốn nạn, đốn mạt." Mặc Tiểu Tịch hung hăng phản kích, trái tim của cô đã bị chọc thủng một lỗ, cho nên cần phải tận sức phản kích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook