Đoạt Vị
-
Chương 8: Chẳng phải chỉ là quyến rũ thôi sao?
Edit: Ryal
Mặt trời bị mây chê khuất, Biên Ý nhìn lên, nhất thời chỉ thấy mỉa mai vô cùng.
Vì mối quan hệ với Khấu Lệ nên y bị bắt cóc, bị giam cầm mười sáu năm; giờ lại vì mối quan hệ với Khấu Lệ mà được cứu ra, một lần nữa quay về mười sáu năm trước.
Y là gì đây? Chẳng khác nào một trò hề.
“A…”. Biên Ý nhìn đám mây to đang che khuất mặt trời kia, lẩm bẩm. “Chẳng phải chỉ là quyến rũ anh ta như thằng ngu Quan Hi kia đã làm thôi sao? Hồi trước mày cũng làm rồi mà, đóng phim là thứ mày am hiểu nhất, có gì mà khó?”.
Y ngồi dậy, uống hết chén trà đã nguội trên bàn.
Tảng đá treo trong lòng y đã rơi xuống, đêm nay Biên Ý cũng được ngủ ngon – có thể là do cuối cùng hệ thống báo thù cũng đã xuất hiện, dù nhiệm vụ nó đưa ra nực cười vô cùng.
Y mơ thấy cái ngày mình rời khỏi nhà, cũng chính là ngày hệ thống phản diện đã nói rằng y bỏ chồng bỏ con đi mất.
Để tuyên truyền cho bộ phim mới nên phía đoàn phim chẳng quan tâm tới ý kiến của Biên Ý, kiên quyết muốn y phối hợp tạo couple với một diễn viên khác. Tuy Biên Ý đã giải thích rõ ràng, nhưng chẳng hiểu sao hôm ấy Khấu Lệ lại đột ngột nổi điên.
—— Không, cũng không phải chẳng hiểu sao. Theo lời Khấu Lệ thì trước kia hắn luôn nhẫn nhịn, cố gắng kiềm chế mình.
“A Ý, anh biết em không liên quan gì đến họ, em chỉ thích đóng phim, anh biết em sẽ không phản bội anh”.
“Nhưng A Ý à, em không biết anh muốn giam em lại đến thế nào đâu, chỉ mình anh gặp được em; đôi mắt em chỉ nhìn thấy anh, tai em chỉ nghe giọng anh. Em không biết, mỗi lần anh thấy những ánh nhìn của kẻ khác rọi về phía em, anh muốn móc mắt chúng ra biết bao, anh muốn chặt hết những bàn tay dám chạm vào em…”.
“A Ý, anh muốn em ở bên anh, chỉ một mình anh thôi”.
“Anh muốn em —— chỉ có mình anh”.
Biên Ý tỉnh dậy, nhưng không như những lần bừng tỉnh khác từ trong mơ.
Y không có phản ứng gì lớn. Từ lâu y đã biết Khấu Lệ hơi điên, nhưng tình yêu say đắm thuở thiếu thời nóng cháy và mãnh liệt, không màng tất cả.
Y vẫn kết hôn với hắn.
Ai ngờ…
Kí ức xưa cũ khó mà không gợi tới một số việc khác.
Ví dụ như, hệ thống phản diện tự cứu lấy ngày hôm ấy Biên Ý bỏ đi làm chứng cứ y bỏ chồng con.
Chỉ cần nhớ tới thứ “cốt truyện” ấy, Biên Ý lại không nhịn được mà liên tưởng hệ thống phản diện với các loại nhân viên account, marketing nhìn hình mà phán và đám antifan ngốc nghếch, làm trí tuệ nhân tạo đúng là thiệt cho nó quá.
Dù cho Khấu Lệ có điên, thì lúc ấy Biên Ý chẳng có chút mong muốn bỏ nhà ra đi nào. Thậm chí, thậm chí y còn chạy tới trung tâm thương mại mua một đống quà cho Khấu Lệ và Cây Nhỏ, cả một bộ đồ chơi tình thú nữa – đúng thế, Biên Ý đắc ý vô cùng, y cảm thấy Khấu Lệ cũng yêu mình biết bao, chẳng phải hắn muốn trói y lại sao? Thế thì “trói” một lúc cũng được.
Bộ đồ chơi tình thú ấy đến giờ vẫn ở lại gian phòng nơi y bị giam giữ — đó chính là cái túi nằm trong tay y lúc bị bắt trói.
Giờ đây Biên Ý chẳng nhớ rõ tâm trạng mình khi trộm mở túi giấy trong bãi đỗ xe nữa, đương nhiên là y cũng chẳng cần nhớ ra.
Đó là những kí ức không cần thiết.
Biên Ý nhổ kem đánh răng trong miệng, lấy khăn lông lau mặt. Y ngẩng đầu nhìn mình trong gương, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đôi mắt điên cuồng đầy thù hận đã chứa chan tình cảm, khóe miệng thanh niên cười như mang nắng.
Y treo chiếc khăn trong tay lên, rồi nhẹ bước xuống lầu.
Khấu Lệ vốn đang nghe Khấu Sâm hát, thấy Biên Ý bèn suýt bóp nát chén trà trong tay.
Hắn nở nụ cười dịu dàng vô cùng, đối mặt với Biên Ý đang tươi cười rạng rỡ nơi cầu thang.
Bàn tay hai người đều siết thật chặt, sâu trong đáy mắt cất giấu sát ý và thù hận, nhưng chẳng ai phát hiện ra.
Chú Hoa và những người khác trong biệt thự đều tưởng hôm qua Biên Ý đã được bà Hạ khuyên nhủ rồi nghe lời giải thích, hôm nay mới làm hòa với Khấu Lệ.
Nhìn hai người họ kìa, ánh mắt dịu dàng tình cảm biết bao, giống trước kia như đúc.
Quả nhiên giây tiếp theo chú Hoa đã nghe Biên Ý lên tiếng.
“Chú Hoa à, đổi giường lớn vào phòng ngủ chính đi, đêm nay cháu về lại đó”. Y bước xuống lầu, thản nhiên ngồi xổm xuống định xoa má Cây Nhỏ.
Ai ngờ Khấu Lệ bước tới trước kéo bé con ra, cười với y: “Cút, dám chạm vào thằng bé thì tao bóp nát xương mày”.
Nụ cười của chú Hoa và đám người làm mới lộ ra đã cứng lại vì câu nói nhẹ nhàng của Khấu Lệ.
Biểu cảm dịu dàng của Biên Ý cũng cứng ngắc, những giả dối tan tành không còn một mẩu.
Y nhìn thẳng Khấu Lệ, lạnh giọng hỏi: “Anh vừa nói gì cơ? Lặp lại xem nào”.
Khấu Lệ nhìn mặt y rồi cũng ngơ ngác, hắn nhéo nơi giữa mày, buông bé con ra.
Biên Ý lạnh mặt bế Cây Nhỏ tới phòng ăn, mới đi được hai bước đã nghe thấy giọng Khấu Lệ vang lên sau lưng.
Giọng nói ấy vừa khàn vừa mỏi mệt, như cái ngày y mới trở về vậy, khó nghe vô cùng: “Em đừng giả làm gã, anh không nhận ra”.
Khóe miệng Biên Ý đã giương lên, chuẩn bị cười mỉa đáp lời hắn.
“Xin em”. Khấu Lệ vẫn đang ngồi trên sô pha, hắn quay lưng lại phía y, hai chữ này nhỏ vô cùng nhưng y vẫn nghe rõ.
Cơn đau nhói xuất hiện đột ngột mà nhẹ nhàng, khiến Biên Ý mất cả hứng mỉa mai Khấu Lệ. Y ngừng cười, im lặng.
Cây Nhỏ vẫn đang ở đây, y không muốn cãi nhau với hắn.
Lại thêm một ngày hai người không chuyện trò với nhau.
Đến chiều Biên Ý lại ngồi trong sân tắm nắng, Nhiếp Phương tìm tới.
Biên Ý hỏi có chuyện gì.
Nhiếp Phương xấu hổ gãi đầu.
“Tiểu Ý à, cậu đừng nóng… Nhưng, nhưng kẻ kia khi trước đã kí rất nhiều hợp đồng, giờ, giờ…”. Nhiếp Phương đúng là ngại nói tiếp, Biên Ý mới quay về được mấy ngày? Không ai đành lòng bắt y đi xử lí những vấn đề tên hàng giả kia làm ra.
Với lại nghiêm túc mà nói thì người kí hợp đồng không phải y, tất cả đều là người bị hại bị Quan Hi lừa, món nợ của gã không nên tính cho Biên Ý.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Đây là giới giải trí mà. Chuyện thật ở đây cũng thành giả, chuyện giả cũng có thể thành thật.
Dù chỉ là một câu “Biên Ý thật với giả cái gì, cậu ta chỉ chơi trò lừa gạt kẻ ngu thôi”, thì thứ chuyện ma quỷ này cũng thành chuyện thật không thể nào thật hơn.
Nhiếp Phương không nói tiếp, nhưng Biên Ý đã hiểu.
“Biết rồi”. Y vươn tay về phía Nhiếp Phương, nói mà chẳng hề do dự: “Thằng kia kí những gì, đưa lại đây cho tôi xem, tốn sức quá thì hủy luôn đi”.
Nhiếp Phương kinh ngạc vô cùng: “Không, không phải thế đâu Tiểu Ý à, cậu đừng sốt ruột quá, mấy việc cỏn con thôi, họ thúc ép là vì——“.
“Muốn ké tiếng của tôi”. Biên Ý nhìn Nhiếp Phương, mặt không chút biểu cảm. “Tôi không phải Quan Hi, những chuyện này tôi biết rất rõ, anh Nhiếp ạ”.
Cả người Nhiếp Phương đẫm mồ hôi, không cười nổi, muốn nói gì đó thư thả cũng chẳng tìm nổi câu nào.
Chỉ có thể mắng tên Quan Hi chết tiệt thêm mấy trăm lần trong lòng.
“Đổi hết các trợ lí lúc trước đi”. Biên Ý nhìn đủ kiểu hợp đồng trong tay, mặt vẫn thản nhiên. “Tôi không ngờ họ cũng giống anh Nhiếp đấy, lúc nào cũng nhắc tôi nhớ rằng tôi đã bị một thằng ngu thay thế lâu đến vậy”.
Nhiếp Phương chỉ có thể đồng ý. Hắn thấy mình hơi oan, nhưng nhớ tới việc Biên Ý còn đang tĩnh dưỡng mà mình đã gấp gáp đến tìm người ta, thì lại thấy mình hoàn toàn không hề vô tội.
Biên Ý nhanh chóng quyết định nhận một chương trình thực tế. Nội dung chương trình này có vẻ tương đối thích hợp với y, chỉ là chơi vài trò chơi trong khu du lịch để thả lỏng tâm tình.
Cha mẹ y nhanh chóng biết chuyện, Biên Hòe Đình vẫn nói: Cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, chuyện khác tính sau.
Lần này Hạ Tuyền cũng đồng ý.
Chỉ có Khấu Lệ không phản đối. Hắn khuyên nhủ Hạ Tuyền, còn bảo Nhiếp Phương giới thiệu chương trình kia, nghe được hai chữ “giải sầu” thì bà chẳng nói gì nữa.
Đối với Biên Ý mà nói, dĩ nhiên y muốn giành thời gian cho Cây Nhỏ hơn.
Nhưng chưa bắt được Quan Hi.
Nhất định gã sẽ trở về. Dù gã có muốn trốn thì cái hệ thống kia cũng sẽ không cho phép — dù sao nó vẫn chưa có được thứ gì đó trên người Khấu Lệ.
Mà giữa Khấu Lệ và y, thì không cần nói cũng biết y dễ tiếp cận hơn.
Chỉ cần giết Biên Ý, sau đó Quan Hi có ngoại hình như đúc ra từ một khuôn chỉ vào thi thể y rồi nói rằng: Quan Hi đã chết, thì ai phân biệt được đây? Dù có người nghi ngờ thì cũng chẳng có gì chứng minh gã là giả.
Mà muốn tiếp cận Biên Ý thì phải làm sao? Nói cách khác, cách dễ nhất để tiếp cận Biên Ý là gì?
Giờ đây y ở trong biệt thự của Khấu Lệ, có người canh gác nghiêm ngặt, hoàn toàn không cho phép người lạ tới gần, người làm trong biệt thự cũng toàn những gương mặt quen thuộc.
Quan Hi không có cơ hội tiếp cận.
Đã vậy thì y phải tự thò mặt ra.
Nếu không thì sao có thể tự tay bóp chết con chuột cống đó?
Nhiếp Phương nhanh chóng quay về công ty, dựa theo yêu cầu của Biên Ý mà đổi hết trợ lí thành những người chưa từng tiếp xúc với Quan Hi lần nào. Hai kẻ khác là người mới, thậm chí một trong số đó còn không quen mặt một số ngôi sao đang nổi.
Nếu là ngày trước thì Nhiếp Phương chắn chắn sẽ không để những người mới toanh này phục vụ Biên Ý, nhưng giờ thì vừa hay, không biết gì mới là tốt nhất.
Nhiếp Phương nhớ kĩ cậu người mới chẳng biết gì này, quyết định huấn luyện thêm mấy ngày nữa mới dẫn đi gặp Biên Ý.
Văn Tiểu Bạch được chọn, những đồng nghiệp khác đều chúc mừng: mới vào công ty mấy ngày đã được làm việc với Biên Ý nổi tiếng đến mức không thể nổi tiếng hơn rồi.
Văn Tiểu Bạch thẹn thùng cười, tránh né những ánh mắt hâm mộ và ghen ghét.
Đám đông tản đi, gã mới trốn vào nhà vệ sinh.
Quan Hi đóng cửa, dựa vào đó há miệng thở dốc.
Gã khó mà giải thích được cảm giác này. Trước khi quay lại, quả thật gã rất sợ, nhưng tới công ty và phải khom lưng uốn gối với những kẻ từng cúi đầu gọi gã là “anh Ý”, cảm giác này…
Gã không thể không nghĩ: Nếu Biên Ý tiếp tục biến mất thì tốt biết bao.
Mặt trời bị mây chê khuất, Biên Ý nhìn lên, nhất thời chỉ thấy mỉa mai vô cùng.
Vì mối quan hệ với Khấu Lệ nên y bị bắt cóc, bị giam cầm mười sáu năm; giờ lại vì mối quan hệ với Khấu Lệ mà được cứu ra, một lần nữa quay về mười sáu năm trước.
Y là gì đây? Chẳng khác nào một trò hề.
“A…”. Biên Ý nhìn đám mây to đang che khuất mặt trời kia, lẩm bẩm. “Chẳng phải chỉ là quyến rũ anh ta như thằng ngu Quan Hi kia đã làm thôi sao? Hồi trước mày cũng làm rồi mà, đóng phim là thứ mày am hiểu nhất, có gì mà khó?”.
Y ngồi dậy, uống hết chén trà đã nguội trên bàn.
Tảng đá treo trong lòng y đã rơi xuống, đêm nay Biên Ý cũng được ngủ ngon – có thể là do cuối cùng hệ thống báo thù cũng đã xuất hiện, dù nhiệm vụ nó đưa ra nực cười vô cùng.
Y mơ thấy cái ngày mình rời khỏi nhà, cũng chính là ngày hệ thống phản diện đã nói rằng y bỏ chồng bỏ con đi mất.
Để tuyên truyền cho bộ phim mới nên phía đoàn phim chẳng quan tâm tới ý kiến của Biên Ý, kiên quyết muốn y phối hợp tạo couple với một diễn viên khác. Tuy Biên Ý đã giải thích rõ ràng, nhưng chẳng hiểu sao hôm ấy Khấu Lệ lại đột ngột nổi điên.
—— Không, cũng không phải chẳng hiểu sao. Theo lời Khấu Lệ thì trước kia hắn luôn nhẫn nhịn, cố gắng kiềm chế mình.
“A Ý, anh biết em không liên quan gì đến họ, em chỉ thích đóng phim, anh biết em sẽ không phản bội anh”.
“Nhưng A Ý à, em không biết anh muốn giam em lại đến thế nào đâu, chỉ mình anh gặp được em; đôi mắt em chỉ nhìn thấy anh, tai em chỉ nghe giọng anh. Em không biết, mỗi lần anh thấy những ánh nhìn của kẻ khác rọi về phía em, anh muốn móc mắt chúng ra biết bao, anh muốn chặt hết những bàn tay dám chạm vào em…”.
“A Ý, anh muốn em ở bên anh, chỉ một mình anh thôi”.
“Anh muốn em —— chỉ có mình anh”.
Biên Ý tỉnh dậy, nhưng không như những lần bừng tỉnh khác từ trong mơ.
Y không có phản ứng gì lớn. Từ lâu y đã biết Khấu Lệ hơi điên, nhưng tình yêu say đắm thuở thiếu thời nóng cháy và mãnh liệt, không màng tất cả.
Y vẫn kết hôn với hắn.
Ai ngờ…
Kí ức xưa cũ khó mà không gợi tới một số việc khác.
Ví dụ như, hệ thống phản diện tự cứu lấy ngày hôm ấy Biên Ý bỏ đi làm chứng cứ y bỏ chồng con.
Chỉ cần nhớ tới thứ “cốt truyện” ấy, Biên Ý lại không nhịn được mà liên tưởng hệ thống phản diện với các loại nhân viên account, marketing nhìn hình mà phán và đám antifan ngốc nghếch, làm trí tuệ nhân tạo đúng là thiệt cho nó quá.
Dù cho Khấu Lệ có điên, thì lúc ấy Biên Ý chẳng có chút mong muốn bỏ nhà ra đi nào. Thậm chí, thậm chí y còn chạy tới trung tâm thương mại mua một đống quà cho Khấu Lệ và Cây Nhỏ, cả một bộ đồ chơi tình thú nữa – đúng thế, Biên Ý đắc ý vô cùng, y cảm thấy Khấu Lệ cũng yêu mình biết bao, chẳng phải hắn muốn trói y lại sao? Thế thì “trói” một lúc cũng được.
Bộ đồ chơi tình thú ấy đến giờ vẫn ở lại gian phòng nơi y bị giam giữ — đó chính là cái túi nằm trong tay y lúc bị bắt trói.
Giờ đây Biên Ý chẳng nhớ rõ tâm trạng mình khi trộm mở túi giấy trong bãi đỗ xe nữa, đương nhiên là y cũng chẳng cần nhớ ra.
Đó là những kí ức không cần thiết.
Biên Ý nhổ kem đánh răng trong miệng, lấy khăn lông lau mặt. Y ngẩng đầu nhìn mình trong gương, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đôi mắt điên cuồng đầy thù hận đã chứa chan tình cảm, khóe miệng thanh niên cười như mang nắng.
Y treo chiếc khăn trong tay lên, rồi nhẹ bước xuống lầu.
Khấu Lệ vốn đang nghe Khấu Sâm hát, thấy Biên Ý bèn suýt bóp nát chén trà trong tay.
Hắn nở nụ cười dịu dàng vô cùng, đối mặt với Biên Ý đang tươi cười rạng rỡ nơi cầu thang.
Bàn tay hai người đều siết thật chặt, sâu trong đáy mắt cất giấu sát ý và thù hận, nhưng chẳng ai phát hiện ra.
Chú Hoa và những người khác trong biệt thự đều tưởng hôm qua Biên Ý đã được bà Hạ khuyên nhủ rồi nghe lời giải thích, hôm nay mới làm hòa với Khấu Lệ.
Nhìn hai người họ kìa, ánh mắt dịu dàng tình cảm biết bao, giống trước kia như đúc.
Quả nhiên giây tiếp theo chú Hoa đã nghe Biên Ý lên tiếng.
“Chú Hoa à, đổi giường lớn vào phòng ngủ chính đi, đêm nay cháu về lại đó”. Y bước xuống lầu, thản nhiên ngồi xổm xuống định xoa má Cây Nhỏ.
Ai ngờ Khấu Lệ bước tới trước kéo bé con ra, cười với y: “Cút, dám chạm vào thằng bé thì tao bóp nát xương mày”.
Nụ cười của chú Hoa và đám người làm mới lộ ra đã cứng lại vì câu nói nhẹ nhàng của Khấu Lệ.
Biểu cảm dịu dàng của Biên Ý cũng cứng ngắc, những giả dối tan tành không còn một mẩu.
Y nhìn thẳng Khấu Lệ, lạnh giọng hỏi: “Anh vừa nói gì cơ? Lặp lại xem nào”.
Khấu Lệ nhìn mặt y rồi cũng ngơ ngác, hắn nhéo nơi giữa mày, buông bé con ra.
Biên Ý lạnh mặt bế Cây Nhỏ tới phòng ăn, mới đi được hai bước đã nghe thấy giọng Khấu Lệ vang lên sau lưng.
Giọng nói ấy vừa khàn vừa mỏi mệt, như cái ngày y mới trở về vậy, khó nghe vô cùng: “Em đừng giả làm gã, anh không nhận ra”.
Khóe miệng Biên Ý đã giương lên, chuẩn bị cười mỉa đáp lời hắn.
“Xin em”. Khấu Lệ vẫn đang ngồi trên sô pha, hắn quay lưng lại phía y, hai chữ này nhỏ vô cùng nhưng y vẫn nghe rõ.
Cơn đau nhói xuất hiện đột ngột mà nhẹ nhàng, khiến Biên Ý mất cả hứng mỉa mai Khấu Lệ. Y ngừng cười, im lặng.
Cây Nhỏ vẫn đang ở đây, y không muốn cãi nhau với hắn.
Lại thêm một ngày hai người không chuyện trò với nhau.
Đến chiều Biên Ý lại ngồi trong sân tắm nắng, Nhiếp Phương tìm tới.
Biên Ý hỏi có chuyện gì.
Nhiếp Phương xấu hổ gãi đầu.
“Tiểu Ý à, cậu đừng nóng… Nhưng, nhưng kẻ kia khi trước đã kí rất nhiều hợp đồng, giờ, giờ…”. Nhiếp Phương đúng là ngại nói tiếp, Biên Ý mới quay về được mấy ngày? Không ai đành lòng bắt y đi xử lí những vấn đề tên hàng giả kia làm ra.
Với lại nghiêm túc mà nói thì người kí hợp đồng không phải y, tất cả đều là người bị hại bị Quan Hi lừa, món nợ của gã không nên tính cho Biên Ý.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Đây là giới giải trí mà. Chuyện thật ở đây cũng thành giả, chuyện giả cũng có thể thành thật.
Dù chỉ là một câu “Biên Ý thật với giả cái gì, cậu ta chỉ chơi trò lừa gạt kẻ ngu thôi”, thì thứ chuyện ma quỷ này cũng thành chuyện thật không thể nào thật hơn.
Nhiếp Phương không nói tiếp, nhưng Biên Ý đã hiểu.
“Biết rồi”. Y vươn tay về phía Nhiếp Phương, nói mà chẳng hề do dự: “Thằng kia kí những gì, đưa lại đây cho tôi xem, tốn sức quá thì hủy luôn đi”.
Nhiếp Phương kinh ngạc vô cùng: “Không, không phải thế đâu Tiểu Ý à, cậu đừng sốt ruột quá, mấy việc cỏn con thôi, họ thúc ép là vì——“.
“Muốn ké tiếng của tôi”. Biên Ý nhìn Nhiếp Phương, mặt không chút biểu cảm. “Tôi không phải Quan Hi, những chuyện này tôi biết rất rõ, anh Nhiếp ạ”.
Cả người Nhiếp Phương đẫm mồ hôi, không cười nổi, muốn nói gì đó thư thả cũng chẳng tìm nổi câu nào.
Chỉ có thể mắng tên Quan Hi chết tiệt thêm mấy trăm lần trong lòng.
“Đổi hết các trợ lí lúc trước đi”. Biên Ý nhìn đủ kiểu hợp đồng trong tay, mặt vẫn thản nhiên. “Tôi không ngờ họ cũng giống anh Nhiếp đấy, lúc nào cũng nhắc tôi nhớ rằng tôi đã bị một thằng ngu thay thế lâu đến vậy”.
Nhiếp Phương chỉ có thể đồng ý. Hắn thấy mình hơi oan, nhưng nhớ tới việc Biên Ý còn đang tĩnh dưỡng mà mình đã gấp gáp đến tìm người ta, thì lại thấy mình hoàn toàn không hề vô tội.
Biên Ý nhanh chóng quyết định nhận một chương trình thực tế. Nội dung chương trình này có vẻ tương đối thích hợp với y, chỉ là chơi vài trò chơi trong khu du lịch để thả lỏng tâm tình.
Cha mẹ y nhanh chóng biết chuyện, Biên Hòe Đình vẫn nói: Cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, chuyện khác tính sau.
Lần này Hạ Tuyền cũng đồng ý.
Chỉ có Khấu Lệ không phản đối. Hắn khuyên nhủ Hạ Tuyền, còn bảo Nhiếp Phương giới thiệu chương trình kia, nghe được hai chữ “giải sầu” thì bà chẳng nói gì nữa.
Đối với Biên Ý mà nói, dĩ nhiên y muốn giành thời gian cho Cây Nhỏ hơn.
Nhưng chưa bắt được Quan Hi.
Nhất định gã sẽ trở về. Dù gã có muốn trốn thì cái hệ thống kia cũng sẽ không cho phép — dù sao nó vẫn chưa có được thứ gì đó trên người Khấu Lệ.
Mà giữa Khấu Lệ và y, thì không cần nói cũng biết y dễ tiếp cận hơn.
Chỉ cần giết Biên Ý, sau đó Quan Hi có ngoại hình như đúc ra từ một khuôn chỉ vào thi thể y rồi nói rằng: Quan Hi đã chết, thì ai phân biệt được đây? Dù có người nghi ngờ thì cũng chẳng có gì chứng minh gã là giả.
Mà muốn tiếp cận Biên Ý thì phải làm sao? Nói cách khác, cách dễ nhất để tiếp cận Biên Ý là gì?
Giờ đây y ở trong biệt thự của Khấu Lệ, có người canh gác nghiêm ngặt, hoàn toàn không cho phép người lạ tới gần, người làm trong biệt thự cũng toàn những gương mặt quen thuộc.
Quan Hi không có cơ hội tiếp cận.
Đã vậy thì y phải tự thò mặt ra.
Nếu không thì sao có thể tự tay bóp chết con chuột cống đó?
Nhiếp Phương nhanh chóng quay về công ty, dựa theo yêu cầu của Biên Ý mà đổi hết trợ lí thành những người chưa từng tiếp xúc với Quan Hi lần nào. Hai kẻ khác là người mới, thậm chí một trong số đó còn không quen mặt một số ngôi sao đang nổi.
Nếu là ngày trước thì Nhiếp Phương chắn chắn sẽ không để những người mới toanh này phục vụ Biên Ý, nhưng giờ thì vừa hay, không biết gì mới là tốt nhất.
Nhiếp Phương nhớ kĩ cậu người mới chẳng biết gì này, quyết định huấn luyện thêm mấy ngày nữa mới dẫn đi gặp Biên Ý.
Văn Tiểu Bạch được chọn, những đồng nghiệp khác đều chúc mừng: mới vào công ty mấy ngày đã được làm việc với Biên Ý nổi tiếng đến mức không thể nổi tiếng hơn rồi.
Văn Tiểu Bạch thẹn thùng cười, tránh né những ánh mắt hâm mộ và ghen ghét.
Đám đông tản đi, gã mới trốn vào nhà vệ sinh.
Quan Hi đóng cửa, dựa vào đó há miệng thở dốc.
Gã khó mà giải thích được cảm giác này. Trước khi quay lại, quả thật gã rất sợ, nhưng tới công ty và phải khom lưng uốn gối với những kẻ từng cúi đầu gọi gã là “anh Ý”, cảm giác này…
Gã không thể không nghĩ: Nếu Biên Ý tiếp tục biến mất thì tốt biết bao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook