Đoạt Vị
Chương 6: Mỉm cười và báo thù

Edit: Ryal

Khấu Lệ cùng bé con chơi ghép hình một chốc rồi xuống lầu, thấy bác sĩ đã quay lại.

Thấy hắn, bác sĩ bèn kể lại tình hình của Biên Ý: “Thưa ngài Khấu, ngài Biên rất không hợp tác. Tâm lí phòng vệ của anh ấy rất mạnh, hoàn toàn không cho phép tôi giúp đỡ…”.

Khấu Lệ giơ tay ngắt lời cô, nói như thể đây chỉ là chuyện râu ria: “Em ấy không muốn điều trị thì thôi”.

“Gì cơ?”. Bác sĩ kinh ngạc nhìn Khấu Lệ, tưởng mình nghe nhầm, nhưng lại thấy sắc mặt hắn bình thản vô cùng. Như đội trưởng Tề hôm qua, cô cũng chỉ thầm thấy kì quái trong lòng, nhưng vẫn làm đúng chức trách của nghề y là báo cáo lại tình hình của Biên Ý và yêu cầu Khấu Lệ phải phối hợp.

Còn việc Khấu Lệ có làm theo hay không, làm thế nào, thì một bác sĩ như cô cũng chẳng quản được.

Khấu Lệ bảo chú Hoa tiễn bác sĩ ra ngoài, rồi bỗng thấy bóng dáng Biên Ý đang ngơ ngác ngồi một mình trong vườn hoa qua cửa sổ sát đất.

Đến khi chú Hoa đã về, hắn vẫn đứng đó.

“Thưa ngài?”. Chú Hoa nhìn theo tầm mắt hắn, chẳng hề bất ngờ khi thấy Biên Ý đang ngồi trong vườn. “Chủ tịch Biên và quý bà Hạ tìm ngài”.

Khấu Lệ dời mắt, đáp lời: “Biết rồi”.

Hắn lại nói thêm một câu: “Đổi hết đồ đạc trong nhà đi”.

Đổi hết đồ đạc? Đang bình thường, tại sao…

A! Đúng rồi, tên thiếu gia Biên Ý giả kia từng đụng vào một số thứ trong nhà.

Ông nhớ lại những kí ức như đã từng quen. Một năm trước Khấu Lệ và Biên Ý cãi nhau to, Biên Ý giận dỗi bỏ đi rồi lại quay về. Sáng hôm sau y vừa ra khỏi nhà, Khấu Lệ đã ra lệnh vứt ngay chiếc giường trong phòng dành cho khách đi.

Lúc ấy chú Hoa còn tưởng do đôi chồng chồng cãi nhau, Biên Ý bỏ đi rồi về thì đòi chia phòng ngủ nên Khấu Lệ giận dỗi.

Ông không dám nghĩ thêm, chỉ thấy nếu đã vậy thì sao không đổi nhà luôn đi, có phải vừa tiện vừa thoải mái hơn không?

Nhưng ông chẳng lắm miệng, nghe lời Khấu Lệ nói là được rồi.

Có những căn bệnh phải trị từ gốc, có những vết thương chỉ có thể ngừng rỉ máu khi kẻ gây ra chúng đã đền tội.

Chưa trải qua cơn đau của người khác thì sao có thể hiểu được cảm giác bị như khoét tim uống máu? Cơn đau ấy sao có thể biến mất chỉ nhờ vài viên thuốc, vài lần thôi miên?

Biên Ý từ chối để bác sĩ trị liệu tâm lí, rồi ngẩn ngơ nhìn cái cây trong vườn.

Đó chính là cái cây trong bức ảnh trên đầu giường. Khi ấy Khấu Lệ và Cây Nhỏ đứng dưới tán cây, còn y ngồi xổm trên chiếc ghế này.

Lát sau, một cô gái trẻ bước tới hỏi y có cần giúp gì hay không rồi nhắc y đã tới giờ uống thuốc. Sợ Biên Ý nhạy cảm, cô còn cố ý nói dối đó là thuốc hạ sốt.

Cô gái này chắc là y tá Khấu Lệ thuê về, họ Chu. Biên Ý cũng chẳng làm khó dễ mà theo cô về phòng uống thuốc. Y tá Chu hoàn thành nhiệm vụ thì đi ngay.

Sau đó chẳng còn ai quấy rầy, Biên Ý bèn nghỉ ngơi, nhưng đêm nay đã được định trước là một giấc ngủ khó vẹn tròn.

Y mở to mắt đến tận bình minh.

Y không ngủ được, cũng không dám ngủ. Nhắm mắt lại là bóng tối ập tới, y không phân biệt được mình đang ở thực tại hay vẫn bị giam cầm trong căn phòng kia.

Nghe tiếng người đi lại ngoài hành lang, Biên Ý bèn dậy rửa mặt.

Vừa ra khỏi phòng y đã gặp lại Khấu Lệ, trông hắn cũng có vẻ không được ngon giấc, quầng mắt thâm nhè nhẹ.

Hắn không đeo kính, đôi mắt đen nhánh như dao mới mài, bén nhọn vô cùng.

Hai người chẳng ai mở miệng chào hỏi, trong mắt cả hai là sát ý lạnh như băng.

Biên Ý chớp chớp rồi rủ mắt, kìm nén lại. Y nhìn sang phòng Khấu Lệ – hôm qua y đã để ý, giường của Cây Nhỏ cũng ở trong đó.

Biệt thự này có diện tích rất lớn và rất nhiều căn phòng, dĩ nhiên bao gồm cả phòng cho bé con do hai người cha tỉ mỉ chuẩn bị.

Nhưng khi con mình còn quá nhỏ, chẳng phụ huynh nào yên tâm để bé tự ngủ một phòng riêng.

Khấu Lệ nhìn Biên Ý đứng sát rạt mình xoa xoa vai, nhíu chặt đôi mày.

Hắn theo y quay về phòng ngủ, lấy cặp kính bỏ quên trên ngăn tủ rồi rời đi ngay trước khi ánh mắt cảnh giác của y lia tới.

Trước khi đi, hắn nói: “Nửa tiếng nữa thằng bé phải dậy rồi, ăn sáng xong còn tới trường”.

Biên Ý ngồi bên mép chiếc giường nhỏ của Khấu Sâm, cười đáp: “Biết rồi”.

Nụ cười của y trông vô cùng tự nhiên, giọng nói cũng tự dưng nhẹ nhàng hơn khi thấy gương mặt yên tĩnh và đáng yêu của bé con đang say ngủ.

Khấu Lệ dừng bước khi tay vẫn đang đặt trên then cài cửa. Hắn đeo kính lên, cảnh tượng mờ mờ trước mắt trở nên rõ ràng, nhưng sự rõ ràng ấy lại đột ngột tới mức khiến người ta choáng váng.

Khấu Lệ nhìn người đàn ông gầy yếu và bé con đang ngủ trên giường, một lúc lâu sau vẫn chưa hết choáng váng.

Hắn yên lặng ngắm nhìn thêm một chốc, đến khi mắt mình đã quen với thế giới rõ nét sau cặp kính mới rời đi.

Khấu Lệ không hề lừa y, Biên Ý cẩn thận canh giữ bên giường đúng nửa tiếng đồng hồ thì Cây Nhỏ tỉnh lại.

Biên Ý chẳng biết giờ mình đang có biểu cảm gì trên mặt, bèn kìm lại hết rồi cuống cuồng mỉm cười thật dịu dàng và tự nhiên với nhóc con.

Nhóc con vẫn còn chưa tỉnh ngủ, uốn éo trên giường nhắm mắt nhưng không ngủ tiếp được, đành mở mắt dậy. Đến khi thấy rõ người bên giường, đôi mắt xinh xắn lộ vẻ hoài nghi.

Nhưng những nghi ngờ ấy cũng chẳng tồn tại bao lâu, bé giơ tay với Biên Ý, phụng phịu làm nũng: “Ba ơi ôm con, con muốn ba ôm con cơ”.

Biên Ý vội vàng đáp lời, cố giữ cho tay mình ngừng run rẩy. Y dùng đôi tay không chút sức lực bế bé con lên, thay quần áo rồi dẫn bé đi đánh răng rửa mặt.

Cây Nhỏ không mập, nhưng Biên Ý vẫn phải cố hết sức mới bế đươc bé. Y cắn răng ôm con mình thật chặt, không muốn buông tay chút nào.

Lúc xuống lầu tay y bắt đầu nhũn ra, sợ nhóc con ngã nên đành đặt bé xuống, đổi từ bế thành dắt.

Cảm nhận được tay mình đang bọc lấy bàn tay bé nhỏ kia, Biên Ý thầm nghĩ: Mình phải ăn cho thật ngon, ngủ cho thật sâu, nếu không thì lấy đâu ra sức lực và tinh thần để chăm sóc Cây Nhỏ đây.

Biên Ý dắt Cây Nhỏ xuống phòng ăn, vừa tới nơi đã cảm nhận được một ánh mắt sắc bén. Y ngẩng đầu, ánh mắt ấy lại biến mất như thể chỉ là ảo giác.

Biên Ý nhìn Khấu Lệ đang ăn cháo, trông chẳng có gì bất thường.

Y cũng lười tìm hiểu, tiếp tục ra vẻ hòa thuận với người này trước mặt Cây Nhỏ.

Khi y đưa bé con đi học rồi quay về thì trong nhà đã có rất nhiều người, nhưng ít hơn một chút so với ngày hôm qua.

Cha mẹ Biên Ý gấp gáp quay về từ nước ngoài, cảnh sát tới lấy thông tin cụ thể về vụ bắt cóc và người đại diện Nhiếp Phương.

Thực ra bên ngoài cũng có người, là một số phóng viên không biết đào đâu ra địa chỉ nhà y – đây mới là những kẻ Biên Ý nhìn thấy đầu tiên.

Đám người hôm nay đỡ hơn hôm qua nhiều, bỏ qua vấn đề quan hệ thân sơ thì ít nhất cũng không có tranh chấp hay xung đột.

Biên Ý mỉm cười với mọi người trong phòng khách.

Phía đối diện, mẹ y là người đầu tiên đỏ hoe đôi mắt, vẻ như có rất nhiều điều muốn nói và rất nhiều thứ muốn hỏi – những người khác cũng vậy.

Biên Ý nhìn họ, mở lời: “Hay là anh Nhiếp gọi một phóng viên vào đây đi, chắc những điều mọi người muốn hỏi đều như nhau cả, để tôi trả lời hết trong một lần cho đỡ tốn thời gian”.

Y nói nhẹ như lông hồng, nhưng chẳng hiểu sao có hơi châm chọc.

Nhiếp Phương vừa xấu hổ vừa áy náy: “Tiểu Ý à… Không cần để ý tới những nhà báo đó đâu, giờ quan trọng nhất là cậu phải nghỉ ngơi cho tốt”.

Biên Hòe Đình nhìn đứa con trai trước mắt, hoàn toàn không phân biệt được kẻ này và “Biên Ý” đã cười nói với Biên Vũ ở nhà hôm trước, trông hai người giống nhau như đúc.

Nhưng ông ta biết không thể nói thẳng ra được, bèn nương theo lời người đại diện Nhiếp mà khuyên y nghỉ ngơi cho lại sức rồi tính chuyện khác sau.

Biên Ý lại cười: “Mọi người cứ yên tâm. Nhưng giờ việc quan trọng nhất chắc phải là bắt kẻ đã mạo danh tôi chứ nhỉ? Tôi căm hận hắn biết bao”.

Y nói xong câu này, cả sảnh lớn lặng ngắt như tờ, những cảnh sát vốn đang định dò hỏi cũng im lặng.

Người mở lời là Khấu Lệ: “Chú Hoa, chú cùng anh Nhiếp ra ngoài mời một người vào đây đi. Phải là tờ báo nổi tiếng nhất”.

Đôi mắt vẫn nhuốm ý cười của Biên Ý liếc sang Khấu Lệ. Tuy y vẫn cực kì căm hận người đàn ông này, nhưng lại không thể không thừa nhận hắn là người hiểu mình nhất.

Cửa nhà họ Khấu nhanh chóng mở ra, một phóng viên và một nhân viên quay phim bước vào. Công ty của họ đúng là nổi tiếng, nhưng thấy trong sảnh lần lượt có Hạ Toàn, Biên Hòe Đình và Khấu Lệ thì liên tục trợn to mắt, càng lúc càng co rúm người.

Cũng may ở đây chẳng ai quan tâm đến việc hai người họ có tâm lí ra sao, chỉ cần phối hợp với Biên Ý thật tốt là chắc chắn sẽ chiếm được hotsearch.

Biên Ý bỏ qua những câu rườm rà, bắt đầu phỏng vấn ngay.

Nhân viên quay phim cũng chẳng dám phát sóng trực tiếp, đoạn phim này có khi còn phải qua sự kiểm duyệt của từng người trong phòng rồi mới được tung ra.

Tuy rằng họ vô cùng muốn có tin tức nóng hỏi nhất, nhưng cũng không muốn mất việc ngay bây giờ.

Thực ra mà nói, những phóng viên giải trí thế này lúc nào cũng đưa ra câu hỏi vô cùng sắc bén – đây là nói giảm nói tránh, còn thẳng ra thì là chọc ngoáy vào đời tư người khác.

Họ hỏi tất cả những câu hỏi mà các ngôi sao lớn sợ nhất và ghét nhất, dù đối phương có trả lời hay không thì vẫn tìm được sơ hở để tiếp tục phỏng đoán.

Nhưng hôm nay thì khác, phóng viên ngồi đối diện Biên Ý vắt óc mãi mới hỏi được mấy câu không động chạm đến tinh thần y.

Nhưng hỏi kiểu vô thưởng vô phạt thế này thì Biên Ý lại không vui.

Y bắt đầu thẳng thắn tự thuật:

“9 giờ tối ngày 27 tháng 3 năm ngoái, tôi bị bắt cóc ở bãi đỗ xe Diệu Hoa, nơi giam cầm là một căn phòng đơn kín mít…”.

“Tôi chưa từng thấy mặt những kẻ bắt cóc mình, chỉ mới nghe giọng thôi. Kẻ đó nói hắn bắt cóc tôi để tôi xem xem một ‘tôi’ khác có thể trải qua cuộc sống thuận lợi đến mức nào”.

“Kẻ giả mạo tên Quan Hi. Tôi biết thói quen và sở thích của gã”.



Hai tiếng sau phóng viên và nhân viên quay phim bước khỏi nhà họ Khấu, thêm hai tiếng nữa, cuộc phỏng vấn Biên Ý độc quyền được tung lên mạng xã hội.

Lúc này, Quan Hi đang mua thức ăn trong một cửa hàng tiện lợi. Gã thực sự không có tiền mặt trong tay, chỉ có một ít tiền tiết kiệm, đã hơn một năm chẳng ăn đồ tạm bợ nên không quen chút nào.

Điều an ủi duy nhất là dù hệ thống mất kết nối, nhưng vẫn đổi được bàn tay vàng. Gã mua thuật ngụy trang và một cái chứng minh thư giả, sáng nay đã tới phỏng vấn ở chỗ công ty giải trí.

Đúng vậy, gã đi phỏng vấn chức trợ lí ở công ty của Biên Ý.

Một năm nay gã tiếp xúc và thu hoạch được nhiều thứ nhất ở giới giải trí, rời khỏi nơi ấy, gã cũng chẳng biết mình có thể làm gì.

Có bàn tay vàng ở đây nên Quan Hi cũng không lo mình không trúng tuyển, gã chỉ lo hệ thống không có mặt thì mình phải làm sao?

Quan Hi thở dài rồi đặt đồ ăn vặt và mì gói lên quầy thu ngân, lại thấy chủ cửa hàng đang vừa dán mắt vào video trên máy tính vừa quét mã vạch, vô cùng thiếu chuyên nghiệp.

Gã hơi mất kiên nhẫn, đang định thúc giục lại chợt nhìn thấy gương mặt mình phản chiếu trên quầy rượu phía sau chủ cửa hàng, bèn im lặng.

Chủ cửa hàng làm ăn đúng là chậm chạp, Quan Hi cố sức chịu đựng, bỗng nghe thấy giọng mình vang lên.

Lúc đầu gã vui vẻ mấy giây, rồi nhanh chóng phản ứng lại – đó không phải gã.

Chỉ một giây ngắn ngủi, gã nghĩ mình là một ngôi sao đột nhiên gặp được người qua đường thích mình, ai ngờ chỉ là lớp vỏ rỗng tuếch có mỗi cái mác mà thôi.

Quan Hi cắn móng tay để kiểm soát biểu cảm trên mặt mình.

Nhưng lúc này, giọng nói của “kẻ đó” lại vang lên từ trong máy tính.

“Kẻ giả mạo tôi tên là Quan Hi. Tôi biết sở thích và thói quen của gã. Khi hồi hộp gã sẽ cắn móng ngón cái tay phải, tay trái xoa đùi”.

Quan Hi kinh ngạc nhảy dựng, vội vàng thu tay về.

“Gã thích ăn cánh gà và lòng vịt, dù đắt hay rẻ, miễn hương vị đậm đà là thích”.

Quan Hi hoảng sợ nhìn lướt qua các loại cánh gà và lòng vịt xào ớt mà chủ cửa hàng đang quét mã, muốn giật lấy vứt đi, nhưng rồi lại nhịn xuống.

Có làm sao đâu, thứ đồ ăn vặt này bao nhiêu người thích. Bình tĩnh bình tĩnh! Giờ mặt mày không hề giống khuôn mặt đó!

Giọng nói kia vẫn tiếp tục.

“Bình thường gã hay mặc trang phục màu vàng, còn thích…”.

Sắc mặt Quan Hi trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra, dùng sức kéo mạnh chiếc áo vàng. Gã có thể tìm thấy điểm tương đồng với mình trong mỗi lời Biên Ý nói.

Gã sợ hãi xung quanh, thấy ai cũng nghĩ người đó đang nhìn mình, có phải người đó nhận ra gã rồi không? Họ sẽ làm gì? Báo cảnh sát ư? Gã sẽ bị bắt đi sao?

Biên Ý nói càng nhiều Quan Hi càng có cảm giác quần áo trên người mình dần ít đi, cuối cùng như bị lột sạch, ném vào giữa biển người.

Tay chân và sống lưng gã lạnh toát, mồ hôi ướt đẫm áo sơ mi.

Gã muốn chạy trốn.

“Nhưng những điều đó không có tác dụng mấy”.

“Trên vành tai trái của gã có một nốt ruồi đen, trên xương quai xanh có một vết sẹo dài ba centimet, sau eo có một vết bớt màu đỏ”. Phóng viên đã rời đi, Biên Ý cười nói với cảnh sát. “Đúng thế, thân thể gã và tôi hoàn toàn giống nhau”.

“Như được phục chế lại, hoàn toàn không thể tìm được kẽ hở nào”.

Cảnh sát phụ trách ghi chép ngoáy bút thật dài, trừ Khấu Lệ, ai trong sảnh cũng vô cùng kinh ngạc.

Thân thể giống nhau như đúc? Trước kia bà Hạ còn trộm đi xét nghiệm, số liệu cũng đồng nhất với Biên Ý, họ còn nghi ngờ phía lũ bắt cóc có kẻ bóp méo số liệu.

Nhưng ai mà ngờ được.

Loại kĩ thuật như thế…

Đội trưởng Tề và các đội viên đều biến sắc. Nếu lời Biên Ý nói là thật, chuyện này có thể không chỉ là án bắt cóc lừa đảo bình thường.

Từ đầu đến cuối, Biên Ý vẫn cười.

Quan Hi, mày cứ trốn đi.

Nếu mày không trốn mà bị bắt, thì không chỉ đơn giản là ngồi trong ngục mấy năm đâu.

Kĩ thuật gen? Bí kíp làm giàu? Nếu có ai không cẩn thận mà lỡ miệng tiết lộ chuyện hôm nay, một kẻ ngây thơ yếu ớt như mày bị các phần tử bất hợp pháp theo dõi, thì phải làm sao đây?

Đến lúc đó cảnh sát sẽ tới tìm mày, người mơ ước kĩ thuật gen cũng tìm mày, cả ngoài sáng lẫn trong tối.

A đúng rồi, có khi cả người qua đường cũng tìm mày đấy. Dù sao tao cũng là Biên Ý giàu có mà, ai tìm được mày thưởng một trăm triệu, cung cấp tin tức có ích thưởng năm trăm vạn.

Nếu mày không muốn bị tìm thấy thì chỉ có thể liên tục trốn thôi, cuối cùng lưu lạc đến một không gian nhỏ hẹp vô cùng, chỉ cần mày bước ra ngoài một bước, thì đến cả cây chổi của người đi đường cũng phải đề phòng – liệu nó có đánh chết mày hay không.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương