Đoạt Vị
-
Chương 20: Sinh nhật vui vẻ
Edit: Meo
Beta: Ryal
Điện thoại Hứa Duệ đổ chuông inh ỏi, đây đã là lần thứ ba rồi.
Mãi đến khi người ở đầu dây bên kia sốt ruột muốn cúp máy, thì cuối cùng điện thoại mới được kết nối.
Người đại diện của Hứa Duệ hỏi: “Sao vậy? Sao cậu không nghe điện thoại?”.
Hứa Duệ đang đờ đẫn thì bừng tỉnh bởi tiếng rơi vỡ trong phòng.
“Tiếng gì đấy?”. Người đại diện cũng nghe được.
Hứa Duệ đáp: “Không có gì đâu, anh tìm tôi làm gì?”.
Người đại diện cũng không tò mò thêm nữa, kể lại cho Hứa Duệ nghe những chuyện đã xảy ra trên mạng, đồng thời kiến nghị gã ta công khai đính chính lại thông tin. Bằng cách đó, gã ta có thể hưởng ké chút fame – sớm muộn gì chẳng phải lên tiếng làm rõ sự việc.
Hứa Duệ im lặng, một lúc lâu sau mới trả lời: “Không cần đâu, trên mạng nói đúng, chuyện tôi với Biên Ý có quan hệ mập mờ là thật”.
Dứt lời, gã ta cũng mặc kệ mấy lời khuyên nhủ của người đại diện, dứt khoát cúp điện thoại.
Hứa Duệ ném điện thoại, vò đầu bứt tóc, nhíu mày nhìn chằm chằm sàn nhà, lầm bầm: “Mình điên rồi sao? Sao lại…”
“Hứa Duệ ơi…”. Một tiếng gọi mềm mại vang lên, âm thanh đó vẫn luôn dễ nghe như vậy, vẫn luôn tràn đầy mê hoặc như vậy.
Đó là thứ mà Hứa Duệ ước ao vọng tưởng suốt nhiều năm ròng, thứ mà Biên Ý thật sẽ không bao giờ dành cho gã ta.
Quyến rũ đến thế, cám dỗ đến thế… Làm gã ta không nỡ buông tay.
Nếu người ấy thực sự là thứ xa xỉ ngoài tầm với của gã ta, thế thì cứ để gã ta trốn trong góc tối, nhấm nháp một chút hương vị của hàng nhái cũng được, nhỉ?
Gã ta không biết phải đối mặt với Biên Ý như thế nào. Gã ta yêu Biên Ý đến thế, hèn mọn đớn đau đến thế, nhưng tất cả lại bị Quan Hi huỷ hoại.
Nếu không có sự xuất hiện của Quan Hi, ít nhất Biên Ý sẽ không lạnh lùng với gã ta như bây giờ.
Quan Hi chân trần đứng trên sàn nhà, vừa thấp thỏm vừa bất an nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha.
Gã mới vừa phẫu thuật xong, theo lý mà nói thì không thể đủ sức chạy trốn được mới đúng. Nhưng chẳng biết Giản Dịch đã phát minh ra thứ dịch dinh dưỡng biến thái gì mà từ lúc chạy thoát từ cái nơi quỷ quái kia tới khi gặp được Hứa Duệ, được gã ta cứu, gã lại chẳng cảm thấy mỏi mệt gì cả, thậm chí còn đủ sức để tiếp tục chạy xa hơn nữa.
Hơn nữa Quan Hi cũng hiểu rõ rằng, lấy lòng Hứa Duệ là con đường sống duy nhất của gã.
Đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của gã.
Quan Hi cảm thấy mình cực kì may mắn, may mắn rằng gã trước kia đã dụ dỗ được Hứa Duệ.
Không bao lâu sau, gã đàn ông nọ đứng dậy.
Quan Hi nở nụ cười yếu ớt. Kể ra thì dụ dỗ đàn ông là tài năng trời ban của gã, nụ cười này vừa yếu đuối vừa động lòng người, khiến người ta không thể không sinh lòng thương cảm.
Trong quá khứ, chỉ cần Hứa Duệ thấy nụ cười này của gã là mặt mày sẽ lộ vẻ đau lòng ngay tắp lự.
Nhưng lúc này đây Quan Hi thấy rõ trong mắt người đàn ông nọ lại không có chút gì đau lòng, mà chỉ toàn những căm hận.
Gã ta đi sang phía gã, Quan Hi hoảng sợ, lui về sau từng bước một.
Tiếc thay, gã sớm đã chẳng còn chỗ nào để lui nữa rồi.
Hệ thống của gã cứ vô cảm mà quan sát cảnh Hứa Duệ đối xử thô bạo với Quan Hi, không mảy may kinh ngạc chút nào.
Quan Hi đã dùng hết điểm tích, bàn tay vàng không còn, làm gì có chuyện Hứa Duệ sẽ tiếp tục bị gã hấp dẫn nữa.
Vô dụng mà thôi.
Từ giây phút hắn bị tên Giản Dịch kia bắt đi, hắn đã chẳng còn là cái thá gì nữa rồi.
Sau khi rời khỏi đảo, rốt cuộc hệ thống phản diện cũng được tự do. Tuy rằng nó cũng không biết Khấu Lệ đã dùng cách gì để giam lỏng mình, nhưng ít nhất bây giờ, nó là vô địch.
Hệ thống phản diện không chút luyến tiếc mà tách khỏi tâm trí Quan Hi.
Hai kẻ đang lăn lộn trên giường kia cũng chẳng phát hiện ra điều này, vốn dĩ mắt người thường không thể nhìn thấy nó.
Chẳng bao lâu, nó biến mất khỏi thành phố này. Trong tích tắc, nó thức dậy từ dữ liệu sao lưu.
Kí chủ mới, cơ hội mới. Nó chưa thua, loài người vốn chẳng thể thắng nổi nó.
Cư dân mạng mắng chửi tưng bừng cả một đêm, Biên Ý cũng ngủ ngon cả một đêm.
Tiếng ồn ào náo loạn dưới nhà đánh thức y, loáng thoáng nghe được cả tiếng chú Hoa yêu cầu bọn họ rời đi.
Biên Ý vô cảm rời giường, nửa giường còn lại đã trống không, y chỉ liếc mắt một cái rồi thôi.
Rửa mặt xong, Biên Ý đến phòng để quần áo.
Khấu Lệ từng nói Quan Hi chưa từng chạm vào món quần áo nào ở đây.
Thật không?
Hệ thống phản diện từng cho y nhìn thấy Quan Hi, vậy quần áo mặc trên người gã đều là giả ư? Khấu Lệ thực sự đã vứt hết những món đồ mà Quan Hi từng chạm vào rồi sao?
Sự thật chứng minh một giấc ngủ ngon vẫn không thể giúp cho đầu óc Biên Ý đủ minh mẫn.
Y chọn bừa một bộ quần áo để mặc.
Khi xuống lầu, chẳng hề bất ngờ gì, Biên Ý nhìn thấy Biên Hoè Đình.
Ông ta đang nổi giận, tại sao ông ta phải giận dữ đến thế, ông ta đang giận ai? Thật ra Biên Ý biết rất rõ câu trả lời.
Đáy mắt y lạnh lùng, vậy tất cả những điều đó đều là thật sao?
Thấy Biên Ý đi xuống, người chưa bị đuổi đi – Biên Hoè Đình hất mạnh tay chú Hoa ra, gào thét về phía Biên Ý: “Mày còn có lương tâm không? Tiểu Vũ nó làm gì có lỗi với mày mà mày hại nó ra nông nỗi này? Hả?”.
“Lúc mày vừa mới về, cảm xúc còn chưa ổn định, suýt không kiềm chế được mà làm nó bị thương, nó cũng có so đo tính toán gì với mày không, vậy mà mày lại hãm hại nó trước mặt mọi người —”.
Biên Ý cắt ngang lời ông, cười nói: “Không phải không kiềm chế được”.
Giọng Biên Ý nhỏ hơn giọng Biên Hoè Đình nhiều, nhưng người có mặt ở đây, ai cũng nghe thấy rõ.
Không phải không kiềm chế được.
Biên Ý thật sự muốn giết Biên Vũ.
Trong đại sảnh chỉ còn lại tiếng bước chân nho nhỏ phát ra khi Biên Ý bước xuống cầu thang.
“Tại sao?!”. Biên Hoè Đình dại ra một chốc, sau đó càng giận dữ hơn, ông ta chỉ muốn xông lên lắc vai Biên Ý, để xem xem con người ngoan độc trước mắt này có thực là Biên Ý không, hay là kẻ giả mạo kia, “Đúng là quan hệ anh em của mày với nó không tốt, nhưng làm gì đến nông nỗi này? Mày hại Tiểu Vũ thì mày được lợi lộc gì hả? Tao nhớ là tao đâu có bạc đãi mày, cái gì thuộc về mày tao chưa từng cho Tiểu Vũ mó đến dù là một chút. Mày có gì bất mãn với tao thì mày nói đi! Sao mày lại đối xử với Tiểu Vũ như vậy?”.
Bất mãn ấy à? Biên Ý vốn chẳng có bất mãn gì với Biên Hoè Đình cả.
Lúc còn nhỏ có thể y còn đôi chút chờ mong, nhưng khi đã trưởng thành, hiểu chuyện rồi, y cũng thôi chẳng còn mong ngóng xa vời gì với người cha này nữa.
Suy cho cùng, trong mắt người cha này của y, thì vợ và con trai bây giờ mới thật sự là gia đình của ông ta. Với ông ta, Biên Ý chẳng qua chỉ là một sự cố ngoài ý muốn mà thôi.
Nhìn phản ứng của ông ta ngày Biên Ý trở về và hôm nay là rõ ràng hết thảy.
Biên Ý không bị lời nói của Biên Hoè Đình ảnh hưởng chút nào, y bình tĩnh ngồi trên sô pha, ngước mắt nhìn cha mình: “Bởi nó xứng đáng bị như vậy”.
“Những việc tôi nói đó, có việc nào mà nó không làm không? Vì sao nó làm sai mà lại không muốn chịu trách nhiệm? Ông chạy tới đây mắng chửi tôi thì có tác dụng gì? Biên Vũ của ngày hôm nay không phải là kiệt tác do ông và vợ yêu của ông chung tay tạo thành hay sao? Vừa dung túng, vừa bao che, hễ đổ bể chuyện gì thì dùng tiền lấp liếm chuyện đó, không lấp liếm được thì lại trút giận lên đầu một đứa con khác. Hay ho nhỉ”.
Biên Hoè Đình tới tìm Biên Ý chẳng qua vì giận mà không có chỗ trút. Ông ta hiểu quá rõ rằng những việc Biên Ý nói đều là sự thật. Dù cảnh sát có điều tra thêm thì chứng cứ cũng không đủ, thế nhưng chuyện đã xảy ra thì làm gì có chuyện không lưu lại chút dấu vết nào. Biên Vũ bây giờ có muốn chạy cũng chạy không thoát.
Biên Hoè Đình đau khổ tột cùng, ông ta mỏi mệt nói: “Nhưng mà nó là con tao, tao không muốn nó gặp chuyện thì có gì là sai?”.
Biên Ý thuận tay uống cạn cốc nước.
Chú Hoa đứng bên cạnh mà đau lòng không thôi, ông nói thầm rốt cuộc thì đây là cái thể loại cha gì không biết, bên kia là con ruột, chẳng lẽ bên này là con ghẻ hay sao? Chẳng hiểu ông chủ đi đâu mất tăm rồi nữa, không có ở nhà, để cậu chủ Ý phải gánh chịu mấy lời nói độc địa này, chẳng biết trong lòng cậu ấy đau khổ đến nhường nào.
Biên Ý buông ly nước xuống, “Ông về đi, tôi không giúp gì được đâu, cũng không muốn nghe ông nói gì nữa. Chú Hoa, tiễn ngài Biên đi giúp tôi”.
Biên Hoè Đình nhìn Biên Ý thật sâu, sau đó rời đi.
Biên Ý không quan tâm đến những việc mà Biên Hoè Đình nói, y đang nhớ đến một việc khác.
Một thứ có thể dễ dàng huỷ hoại Khấu Lệ.
Khấu Lệ đã bắt cóc Quan Hi và nhốt gã ở đảo E.
Chỉ cần y báo cảnh sát, Khấu Lệ sẽ phải ngồi tù.
Biên Ý vuốt ve vành cốc, một lúc lâu sau, y mỉm cười.
“Thôi quên đi”.
Vì Cây Nhỏ.
Vừa nghĩ đến Cây Nhỏ, Cây Nhỏ đã lao tới chỗ y.
“Ba ơi!”. Cây Nhỏ lao khỏi vòng tay của Khấu Lệ, vọt vào lòng Biên Ý, đôi mắt nhỏ cười đến cong cong.
Biên Ý ôm Cây Nhỏ, nhéo nhéo mặt bé con, cười hỏi: “Con đi đâu vậy?”.
“Con mua quà cho ba á! Chúc ba sinh nhật vui vẻ!”Cây Nhỏ lớn tiếng trả lời, cơ thể cố sức vùi vào lòng y. Biên Ý không thể không cúi người xuống, bị bé cưng này đánh lén thành công.
Bé cưng cực kì vui vẻ hôn bẹp bẹp hai cái lên má Biên Ý.
Biên Ý chớp chớp mắt, vừa muốn dùng sức ôm thật chặt bé con, nhưng lại không nỡ ôm quá mạnh.
Thật ấm áp, chút ấm áp ấy đang sưởi ấm quá khứ lạnh lẽo của y.
Không biết từ khi nào Khấu Lệ đã đứng bên cạnh Biên Ý, hắn đưa cho y một túi giấy.
Biên Ý nhìn hắn, nhận lấy.
Bên trong không phải thứ gì quý giá, chỉ là một khung ảnh. Khung ảnh cũng không lớn lắm, được bao bọc bởi ba đường viền tinh xảo, cao thấp khác nhau.
Đây là một cái khung ảnh cực kì thích hợp để lồng ảnh gia đình.
Khấu Lệ nói: “Cây Nhỏ chọn đó. Chiều nay cả nhà mình cùng nhau chụp ảnh được không?”.
Hắn nói thật nhẹ. Đây là lần đầu tiên kể từ khi trở về, Biên Ý được giọng hắn dịu dàng như vậy.
Biên Ý vuốt ve khung ảnh, nghẹn ngào không nói thành lời.
Thật ra đã từ rất lâu, y đã không còn nhớ rõ ngày sinh nhật của mình nữa rồi.
Từ xưa y vốn đã hay quên, năm nào cũng là Khấu Lệ tổ chức cho y, từ khi mười tuổi tới tận bây giờ, chưa năm nào bỏ sót.
Vừa hay, thứ mà Biên Ý nhớ rõ nhất cũng là sinh nhật của Khấu Lệ. Sau này, lại thêm vào ngày sinh của Cây Nhỏ.
Sự im lặng bao trùm, Khấu Lệ cúi đầu nhìn Biên Ý, đôi mắt được giấu sau cặp kính nọ không giấu được ý cười.
Xưa giờ quà của hắn chưa bao giờ làm Biên Ý thất vọng.
Rồi sau đó…
Khấu Lệ ngẩng đầu nhìn sang chỗ khác, tránh cho Biên Ý nhìn thấy ánh hắn sẽ cảm thấy khó chịu.
Hôm nay là sinh nhật của Biên Ý, cũng là một ngày hiếm hoi hắn được sống hòa thuận với Biên Ý từ khi y trở về.
Nhưng đối với người khác mà nói thì hôm nay chẳng khác nào là một cơn ác mộng.
Ví dụ như Biên Vũ, người đang bị phỉ nhổ trên mạng.
Ví dụ như Quan Hi, sau khi bị hệ thống phản diện bỏ rơi, gã bắt đầu khôi phục lại ký ức.
Đúng vậy, khôi phục ký ức.
Đương nhiên là Quan Hi cũng không biết rằng hệ thống đã bỏ gã mà đi, gã chỉ nghĩ đơn giản là tên điên Giản Dịch kia đã động tay động chân gì đó với đầu óc của gã mà thôi.
Tóm lại, kí ức của kiếp đầu tiên bị xoá đi kia đã trở lại.
Đúng vậy, kiếp đầu tiên. Bây giờ gã đang ở kiếp thứ hai.
Thế giới này đang khởi động lại một lần nữa.
Lý do khởi động lại không phải vì gã không hoàn thành nhiệm vụ, mà là vì hai nhân vật chính chống đỡ cho thế giới này đều đã chết.
Không còn vai phụ độc ác nữa, cũng không có gì mà vứt bỏ chồng con, Biên Ý và Khấu Lệ vốn dĩ là một đôi, bọn họ mới là vai chính thực thụ.
Beta: Ryal
Điện thoại Hứa Duệ đổ chuông inh ỏi, đây đã là lần thứ ba rồi.
Mãi đến khi người ở đầu dây bên kia sốt ruột muốn cúp máy, thì cuối cùng điện thoại mới được kết nối.
Người đại diện của Hứa Duệ hỏi: “Sao vậy? Sao cậu không nghe điện thoại?”.
Hứa Duệ đang đờ đẫn thì bừng tỉnh bởi tiếng rơi vỡ trong phòng.
“Tiếng gì đấy?”. Người đại diện cũng nghe được.
Hứa Duệ đáp: “Không có gì đâu, anh tìm tôi làm gì?”.
Người đại diện cũng không tò mò thêm nữa, kể lại cho Hứa Duệ nghe những chuyện đã xảy ra trên mạng, đồng thời kiến nghị gã ta công khai đính chính lại thông tin. Bằng cách đó, gã ta có thể hưởng ké chút fame – sớm muộn gì chẳng phải lên tiếng làm rõ sự việc.
Hứa Duệ im lặng, một lúc lâu sau mới trả lời: “Không cần đâu, trên mạng nói đúng, chuyện tôi với Biên Ý có quan hệ mập mờ là thật”.
Dứt lời, gã ta cũng mặc kệ mấy lời khuyên nhủ của người đại diện, dứt khoát cúp điện thoại.
Hứa Duệ ném điện thoại, vò đầu bứt tóc, nhíu mày nhìn chằm chằm sàn nhà, lầm bầm: “Mình điên rồi sao? Sao lại…”
“Hứa Duệ ơi…”. Một tiếng gọi mềm mại vang lên, âm thanh đó vẫn luôn dễ nghe như vậy, vẫn luôn tràn đầy mê hoặc như vậy.
Đó là thứ mà Hứa Duệ ước ao vọng tưởng suốt nhiều năm ròng, thứ mà Biên Ý thật sẽ không bao giờ dành cho gã ta.
Quyến rũ đến thế, cám dỗ đến thế… Làm gã ta không nỡ buông tay.
Nếu người ấy thực sự là thứ xa xỉ ngoài tầm với của gã ta, thế thì cứ để gã ta trốn trong góc tối, nhấm nháp một chút hương vị của hàng nhái cũng được, nhỉ?
Gã ta không biết phải đối mặt với Biên Ý như thế nào. Gã ta yêu Biên Ý đến thế, hèn mọn đớn đau đến thế, nhưng tất cả lại bị Quan Hi huỷ hoại.
Nếu không có sự xuất hiện của Quan Hi, ít nhất Biên Ý sẽ không lạnh lùng với gã ta như bây giờ.
Quan Hi chân trần đứng trên sàn nhà, vừa thấp thỏm vừa bất an nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha.
Gã mới vừa phẫu thuật xong, theo lý mà nói thì không thể đủ sức chạy trốn được mới đúng. Nhưng chẳng biết Giản Dịch đã phát minh ra thứ dịch dinh dưỡng biến thái gì mà từ lúc chạy thoát từ cái nơi quỷ quái kia tới khi gặp được Hứa Duệ, được gã ta cứu, gã lại chẳng cảm thấy mỏi mệt gì cả, thậm chí còn đủ sức để tiếp tục chạy xa hơn nữa.
Hơn nữa Quan Hi cũng hiểu rõ rằng, lấy lòng Hứa Duệ là con đường sống duy nhất của gã.
Đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của gã.
Quan Hi cảm thấy mình cực kì may mắn, may mắn rằng gã trước kia đã dụ dỗ được Hứa Duệ.
Không bao lâu sau, gã đàn ông nọ đứng dậy.
Quan Hi nở nụ cười yếu ớt. Kể ra thì dụ dỗ đàn ông là tài năng trời ban của gã, nụ cười này vừa yếu đuối vừa động lòng người, khiến người ta không thể không sinh lòng thương cảm.
Trong quá khứ, chỉ cần Hứa Duệ thấy nụ cười này của gã là mặt mày sẽ lộ vẻ đau lòng ngay tắp lự.
Nhưng lúc này đây Quan Hi thấy rõ trong mắt người đàn ông nọ lại không có chút gì đau lòng, mà chỉ toàn những căm hận.
Gã ta đi sang phía gã, Quan Hi hoảng sợ, lui về sau từng bước một.
Tiếc thay, gã sớm đã chẳng còn chỗ nào để lui nữa rồi.
Hệ thống của gã cứ vô cảm mà quan sát cảnh Hứa Duệ đối xử thô bạo với Quan Hi, không mảy may kinh ngạc chút nào.
Quan Hi đã dùng hết điểm tích, bàn tay vàng không còn, làm gì có chuyện Hứa Duệ sẽ tiếp tục bị gã hấp dẫn nữa.
Vô dụng mà thôi.
Từ giây phút hắn bị tên Giản Dịch kia bắt đi, hắn đã chẳng còn là cái thá gì nữa rồi.
Sau khi rời khỏi đảo, rốt cuộc hệ thống phản diện cũng được tự do. Tuy rằng nó cũng không biết Khấu Lệ đã dùng cách gì để giam lỏng mình, nhưng ít nhất bây giờ, nó là vô địch.
Hệ thống phản diện không chút luyến tiếc mà tách khỏi tâm trí Quan Hi.
Hai kẻ đang lăn lộn trên giường kia cũng chẳng phát hiện ra điều này, vốn dĩ mắt người thường không thể nhìn thấy nó.
Chẳng bao lâu, nó biến mất khỏi thành phố này. Trong tích tắc, nó thức dậy từ dữ liệu sao lưu.
Kí chủ mới, cơ hội mới. Nó chưa thua, loài người vốn chẳng thể thắng nổi nó.
Cư dân mạng mắng chửi tưng bừng cả một đêm, Biên Ý cũng ngủ ngon cả một đêm.
Tiếng ồn ào náo loạn dưới nhà đánh thức y, loáng thoáng nghe được cả tiếng chú Hoa yêu cầu bọn họ rời đi.
Biên Ý vô cảm rời giường, nửa giường còn lại đã trống không, y chỉ liếc mắt một cái rồi thôi.
Rửa mặt xong, Biên Ý đến phòng để quần áo.
Khấu Lệ từng nói Quan Hi chưa từng chạm vào món quần áo nào ở đây.
Thật không?
Hệ thống phản diện từng cho y nhìn thấy Quan Hi, vậy quần áo mặc trên người gã đều là giả ư? Khấu Lệ thực sự đã vứt hết những món đồ mà Quan Hi từng chạm vào rồi sao?
Sự thật chứng minh một giấc ngủ ngon vẫn không thể giúp cho đầu óc Biên Ý đủ minh mẫn.
Y chọn bừa một bộ quần áo để mặc.
Khi xuống lầu, chẳng hề bất ngờ gì, Biên Ý nhìn thấy Biên Hoè Đình.
Ông ta đang nổi giận, tại sao ông ta phải giận dữ đến thế, ông ta đang giận ai? Thật ra Biên Ý biết rất rõ câu trả lời.
Đáy mắt y lạnh lùng, vậy tất cả những điều đó đều là thật sao?
Thấy Biên Ý đi xuống, người chưa bị đuổi đi – Biên Hoè Đình hất mạnh tay chú Hoa ra, gào thét về phía Biên Ý: “Mày còn có lương tâm không? Tiểu Vũ nó làm gì có lỗi với mày mà mày hại nó ra nông nỗi này? Hả?”.
“Lúc mày vừa mới về, cảm xúc còn chưa ổn định, suýt không kiềm chế được mà làm nó bị thương, nó cũng có so đo tính toán gì với mày không, vậy mà mày lại hãm hại nó trước mặt mọi người —”.
Biên Ý cắt ngang lời ông, cười nói: “Không phải không kiềm chế được”.
Giọng Biên Ý nhỏ hơn giọng Biên Hoè Đình nhiều, nhưng người có mặt ở đây, ai cũng nghe thấy rõ.
Không phải không kiềm chế được.
Biên Ý thật sự muốn giết Biên Vũ.
Trong đại sảnh chỉ còn lại tiếng bước chân nho nhỏ phát ra khi Biên Ý bước xuống cầu thang.
“Tại sao?!”. Biên Hoè Đình dại ra một chốc, sau đó càng giận dữ hơn, ông ta chỉ muốn xông lên lắc vai Biên Ý, để xem xem con người ngoan độc trước mắt này có thực là Biên Ý không, hay là kẻ giả mạo kia, “Đúng là quan hệ anh em của mày với nó không tốt, nhưng làm gì đến nông nỗi này? Mày hại Tiểu Vũ thì mày được lợi lộc gì hả? Tao nhớ là tao đâu có bạc đãi mày, cái gì thuộc về mày tao chưa từng cho Tiểu Vũ mó đến dù là một chút. Mày có gì bất mãn với tao thì mày nói đi! Sao mày lại đối xử với Tiểu Vũ như vậy?”.
Bất mãn ấy à? Biên Ý vốn chẳng có bất mãn gì với Biên Hoè Đình cả.
Lúc còn nhỏ có thể y còn đôi chút chờ mong, nhưng khi đã trưởng thành, hiểu chuyện rồi, y cũng thôi chẳng còn mong ngóng xa vời gì với người cha này nữa.
Suy cho cùng, trong mắt người cha này của y, thì vợ và con trai bây giờ mới thật sự là gia đình của ông ta. Với ông ta, Biên Ý chẳng qua chỉ là một sự cố ngoài ý muốn mà thôi.
Nhìn phản ứng của ông ta ngày Biên Ý trở về và hôm nay là rõ ràng hết thảy.
Biên Ý không bị lời nói của Biên Hoè Đình ảnh hưởng chút nào, y bình tĩnh ngồi trên sô pha, ngước mắt nhìn cha mình: “Bởi nó xứng đáng bị như vậy”.
“Những việc tôi nói đó, có việc nào mà nó không làm không? Vì sao nó làm sai mà lại không muốn chịu trách nhiệm? Ông chạy tới đây mắng chửi tôi thì có tác dụng gì? Biên Vũ của ngày hôm nay không phải là kiệt tác do ông và vợ yêu của ông chung tay tạo thành hay sao? Vừa dung túng, vừa bao che, hễ đổ bể chuyện gì thì dùng tiền lấp liếm chuyện đó, không lấp liếm được thì lại trút giận lên đầu một đứa con khác. Hay ho nhỉ”.
Biên Hoè Đình tới tìm Biên Ý chẳng qua vì giận mà không có chỗ trút. Ông ta hiểu quá rõ rằng những việc Biên Ý nói đều là sự thật. Dù cảnh sát có điều tra thêm thì chứng cứ cũng không đủ, thế nhưng chuyện đã xảy ra thì làm gì có chuyện không lưu lại chút dấu vết nào. Biên Vũ bây giờ có muốn chạy cũng chạy không thoát.
Biên Hoè Đình đau khổ tột cùng, ông ta mỏi mệt nói: “Nhưng mà nó là con tao, tao không muốn nó gặp chuyện thì có gì là sai?”.
Biên Ý thuận tay uống cạn cốc nước.
Chú Hoa đứng bên cạnh mà đau lòng không thôi, ông nói thầm rốt cuộc thì đây là cái thể loại cha gì không biết, bên kia là con ruột, chẳng lẽ bên này là con ghẻ hay sao? Chẳng hiểu ông chủ đi đâu mất tăm rồi nữa, không có ở nhà, để cậu chủ Ý phải gánh chịu mấy lời nói độc địa này, chẳng biết trong lòng cậu ấy đau khổ đến nhường nào.
Biên Ý buông ly nước xuống, “Ông về đi, tôi không giúp gì được đâu, cũng không muốn nghe ông nói gì nữa. Chú Hoa, tiễn ngài Biên đi giúp tôi”.
Biên Hoè Đình nhìn Biên Ý thật sâu, sau đó rời đi.
Biên Ý không quan tâm đến những việc mà Biên Hoè Đình nói, y đang nhớ đến một việc khác.
Một thứ có thể dễ dàng huỷ hoại Khấu Lệ.
Khấu Lệ đã bắt cóc Quan Hi và nhốt gã ở đảo E.
Chỉ cần y báo cảnh sát, Khấu Lệ sẽ phải ngồi tù.
Biên Ý vuốt ve vành cốc, một lúc lâu sau, y mỉm cười.
“Thôi quên đi”.
Vì Cây Nhỏ.
Vừa nghĩ đến Cây Nhỏ, Cây Nhỏ đã lao tới chỗ y.
“Ba ơi!”. Cây Nhỏ lao khỏi vòng tay của Khấu Lệ, vọt vào lòng Biên Ý, đôi mắt nhỏ cười đến cong cong.
Biên Ý ôm Cây Nhỏ, nhéo nhéo mặt bé con, cười hỏi: “Con đi đâu vậy?”.
“Con mua quà cho ba á! Chúc ba sinh nhật vui vẻ!”Cây Nhỏ lớn tiếng trả lời, cơ thể cố sức vùi vào lòng y. Biên Ý không thể không cúi người xuống, bị bé cưng này đánh lén thành công.
Bé cưng cực kì vui vẻ hôn bẹp bẹp hai cái lên má Biên Ý.
Biên Ý chớp chớp mắt, vừa muốn dùng sức ôm thật chặt bé con, nhưng lại không nỡ ôm quá mạnh.
Thật ấm áp, chút ấm áp ấy đang sưởi ấm quá khứ lạnh lẽo của y.
Không biết từ khi nào Khấu Lệ đã đứng bên cạnh Biên Ý, hắn đưa cho y một túi giấy.
Biên Ý nhìn hắn, nhận lấy.
Bên trong không phải thứ gì quý giá, chỉ là một khung ảnh. Khung ảnh cũng không lớn lắm, được bao bọc bởi ba đường viền tinh xảo, cao thấp khác nhau.
Đây là một cái khung ảnh cực kì thích hợp để lồng ảnh gia đình.
Khấu Lệ nói: “Cây Nhỏ chọn đó. Chiều nay cả nhà mình cùng nhau chụp ảnh được không?”.
Hắn nói thật nhẹ. Đây là lần đầu tiên kể từ khi trở về, Biên Ý được giọng hắn dịu dàng như vậy.
Biên Ý vuốt ve khung ảnh, nghẹn ngào không nói thành lời.
Thật ra đã từ rất lâu, y đã không còn nhớ rõ ngày sinh nhật của mình nữa rồi.
Từ xưa y vốn đã hay quên, năm nào cũng là Khấu Lệ tổ chức cho y, từ khi mười tuổi tới tận bây giờ, chưa năm nào bỏ sót.
Vừa hay, thứ mà Biên Ý nhớ rõ nhất cũng là sinh nhật của Khấu Lệ. Sau này, lại thêm vào ngày sinh của Cây Nhỏ.
Sự im lặng bao trùm, Khấu Lệ cúi đầu nhìn Biên Ý, đôi mắt được giấu sau cặp kính nọ không giấu được ý cười.
Xưa giờ quà của hắn chưa bao giờ làm Biên Ý thất vọng.
Rồi sau đó…
Khấu Lệ ngẩng đầu nhìn sang chỗ khác, tránh cho Biên Ý nhìn thấy ánh hắn sẽ cảm thấy khó chịu.
Hôm nay là sinh nhật của Biên Ý, cũng là một ngày hiếm hoi hắn được sống hòa thuận với Biên Ý từ khi y trở về.
Nhưng đối với người khác mà nói thì hôm nay chẳng khác nào là một cơn ác mộng.
Ví dụ như Biên Vũ, người đang bị phỉ nhổ trên mạng.
Ví dụ như Quan Hi, sau khi bị hệ thống phản diện bỏ rơi, gã bắt đầu khôi phục lại ký ức.
Đúng vậy, khôi phục ký ức.
Đương nhiên là Quan Hi cũng không biết rằng hệ thống đã bỏ gã mà đi, gã chỉ nghĩ đơn giản là tên điên Giản Dịch kia đã động tay động chân gì đó với đầu óc của gã mà thôi.
Tóm lại, kí ức của kiếp đầu tiên bị xoá đi kia đã trở lại.
Đúng vậy, kiếp đầu tiên. Bây giờ gã đang ở kiếp thứ hai.
Thế giới này đang khởi động lại một lần nữa.
Lý do khởi động lại không phải vì gã không hoàn thành nhiệm vụ, mà là vì hai nhân vật chính chống đỡ cho thế giới này đều đã chết.
Không còn vai phụ độc ác nữa, cũng không có gì mà vứt bỏ chồng con, Biên Ý và Khấu Lệ vốn dĩ là một đôi, bọn họ mới là vai chính thực thụ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook