Đoạt Tử
-
Chương 38
Edit: Cherish Wang
Beta: Rika
Nhan Thư Đông chán ghét Nhan Tầm Châu là chuyện không thể nghi ngờ, nhưng đồng thời nó cũng không muốn lại có thêm một người ba nữa, ở trong mắt nó ba dượng và mẹ kế là cùng một khái niệm, đều thuộc loại người chiếm được tiện nghi mà khoe mẽ, sau đó còn bắt nạt trẻ con.
Nhan Thư Đông nằm úp sấp trên giường khóc một hồi cũng mệt mỏi, sau đó lúc trở mình lật người một cái liền nhìn thấy Nhan Tầm Châu đứng ở trước giường đang nhìn nó.
“Ba dọa ma à!” đôi mắt Nhan Thư Đông đỏ lên nói thầm một tiếng, xoay người quay mông về phía Nhan Tầm Châu.
Nhan Tầm Châu mặt không chút thay đổi đem con xốc lên: “Đứng lên ăn một chút gì đi.”
Nhan Tầm Châu sau khi ở phòng con đi ra nhìn đến thùng rác cạnh sô pha, bên trong có túi bánh bích quy Nhan Thư Đông đã ăn hết, sau đó anh nghĩ thầm, chắc hẳn Nhan Thư Đông sẽ đói bụng, cho nên xé gói cá nấu lẩu ra, ở tủ lạnh anh tìm được nửa túi nước dùng, bèn làm một chén nước dùng cho Nhan Thư Đông.
Nhan Thư Đông ăn cũng không nhiều, nước dùng ăn thì phun ra chỉ ăn bánh sủi cảo, Nhan Tầm Châu nhìn thấy nhíu mày.
Nhan Thư Đông bắt chéo chân: “Bánh sủi cảo này là lần trước mẹ làm, con ăn rồi.”
“Thật không?” Nhan Tầm Châu quay lại không hề để ý, trong tầng trên tủ lạnh anh lấy ra bánh sủi cảo nhìn cũng quen quen, đích thật là chính tay Lâm Diễm làm, nửa túi nước dùng này hẳn là lần trước dùng không hết để lại.
Nhan Tầm Châu nhớ tới trước kia Lâm Diễm rất thích vào bếp, tan tầmxong lúc về chỉ thích ở trong phòng bếp xoay sở mãi với các loại thức ăn, anh lúc ấy đã từng hỏi cô, sao em làm thế nào mà không thấy phiền toái vậy?
Lúc ấy cô đã trả lời như thế nào?
Nhan Tầm Châu nghĩ xa xăm một hồi, Lâm Diễm trong hồi ức sống động xuất hiện ở trong đầu, trời chiều ánh nắng còn sót lại từ ngoài cửa sổ chiếu vào, cô lẳng lặng ngồi trên bàn cơm, một đôi tay nhỏ bé dính bột mì trắng trong thuần khiết thuần thục gói bánh chẻo, bộ dáng còn vô cùng cẩn thận, trên trán một vài cọng tóc xòa xuống.
Lúc anh về, cô tươi cười sáng lạn nói với anh: “Tầm Châu, anh giúp em đem tóc đằng trước vén ra sau tai đi.”
“Làm vằn thắn đấy à?”
“Lần trước không phải anh nói muốn ăn bánh sủi cảo ở của hàng trên trấn à , đợi lát nữa xong rồi anh nếm thử xem, bánh sủi cảo em làm có giống hương vị trên trấn hay không . . . . .”
“Em thực sự không ngại phiền phức à . . . . .”
“Em ngoan ngoãn như vậy, anh còn không vừa lòng sao?” Lâm Diễm cười tủm tỉm hỏi lại, sắc mặt ửng đỏ.
Đúng vậy, Nhan Tầm Châu vuốt mặt, lúc trước anh còn có cái gì không hài lòng đây.
Nhan Thư Đông ăn xong một chén nước dùng, khó chịu trong lòng cũng vơi đi không ít, sờ bụng nhỏ căng lên của mình, hỏi Nhan Tầm Châu: “Nhan Ý Tuấn đi đâu vậy?”
“Thế nào, nhớ nó à?”
“Ai nhớ nó chứ.” Nhan Thư Đông bĩu môi, trở về phòng ngủ.
——
Lúc Lâm diễm từ trên xe Lý Đường xuống, Lý Đường đem thức thức ăn khuya đóng gói mang về đưa cho cô: “Trở về đói bụng có thể ăn.”
“Cám ơn.” Lâm Diễm nhận lấy đồ ăn khuya trong tay Lý Đường, “Còn phải cám ơn anh buổi tối đã mời em xem phim.”
Lý Đường nhìn Lâm Diễm, sắc mặt hơi hơi ngưng đọng: “Uyển uyển, em có trách anh không?”
“Anh gọi em là Uyển Uyển, em đều phản ứng lại nhưng mà đến đây. . . . . .” Lâm Diễm đứng trước mặt Lý Đường, gió ban đêm thổi làm áo sơmi của cô sàn sạt lay động, cô ngẩng đầu nhìn Lý Đường mở miệng, “Trách anh cái gì, Lý đội trưởng, kỳ thật em vẫn phải cảm ơn anh.”
“Anh thật sự không xứng với lời cảm ơn của em.” Lý Đường thản nhiên, sau đó vỗ vỗ cánh tay Lâm Diễm, “Vào đi thôi, đi ngủ sớm một chút.”
Đi ngủ sớm một chút?
Lúc Lâm Diễm nằm ở trên giường lại nghĩ ngợi, làm sao mà cô ngủ được?
Giang Nham đi lên gõ cửa, Lâm Diễm khoác áo ra ngoài, Giang Nham đứng ở cửa nhìn mắt Lâm Diễm: “Chị ngủ sớm vậy.”
“Không có việc gì khác để làm, thì sớm nằm xuống nghỉ thôi.” Lâm Diễm nói, sau đó nhớ tới một việc, “Bây giờ thân thể mẹ cũng không còn yếu quá, chị định quay về nhà máy bên kia ở, như vậy về sau mỗi ngày chị đi làm cũng tiện.”
“Vậy chị mua một chiếc xe đi, để em đưa tiền!” ý tứ của Giang Nham chân thành.
“Ý chị quả thực muốn đi học lái xe, nhưng mà tiền mua xe, tự chị cũng có.” Lâm Diễm nói.
Giang Nham có hơi bi thương cúi đầu.
Lâm Diễm đột nhiên cảm thấy hơi có lỗi liền giải thích: “Lượng tiêu thụ quần áo không tệ, hiện tại tiền trên tay chị cũng có thể đủ cho chị tự mua được một chiếc xe, về phần tiền của em, chờ ngày nào đó chị thực sự cần dùng tiền, chị sẽ không khách khí theo bám theo em mở miệng.”
Giang Nham cười nhẹ, gãi gãi đầu: “Kỳ thật em nào có tiền đâu, là ý của ba mẹ, bọn họ đã già rồi chuyện tiền bạc không mở miệng được liền bảo em đến đây.” Giang Nham nói xong, đưa cho Lâm Diễm một phong bì.
Lâm Diễm đảo mắt qua chi phiếu Giang Nham cầm: “Em trả lại cho bọn họ đi, chịbây giờ cũng không phải trẻ con, còn cần tiền tiêu vặt làm gì.”
“Không phải tiền tiêu vặt đâu chị.” Giang Nham giải thích nói, “Đây chính là một chút tâm ý của ba mẹ.”
“Vậy chị lại càng không thể nhận .” Lâm Diễm nói.
Giang nham nóng nảy, nghĩ nghĩ, “Thì cứ coi là tiền tiêu vặt đi, từ nhỏ ba mẹ còn chưa cho chị tiền tiêu vặt, coi như là lần duy nhất ba mẹ tiếp viện cho chị đi.”
“Như vậy đi, chị biết em khó xử, chị trước nhận lấy, ngày mai chị trả lại cho bọn họ.” Lâm Diễm cầm lấy chi phiếu trong tay Giang Nham.
“Chị, có phải chị còn đau lòng chuyện quan hệ giữa ba mẹ và Trương Mộ Mộ. . . . . .” Giang Nham hỏi thật cẩn thận.
Lâm Diễm khẽ cười một tiếng: “Chị không có, chỉ là cảm thấy chuyện thật giống như là một trò đùa dai.”
Giang Nham đồng tình gật đầu: “Nhưng mà em lần này rất thích trò đùa dai này của ông trời, từ nhỏ em đã luôn muốn có một chị gái, sau đó em biết được lúc còn nhỏ thật sự em từng có một người chị, chị không biết em có biết bao nhiêu tiếc nuối. . . . . . Nhưng hiện tại tốt rồi, ôngtrời đã bù lại cho em tiếc nuối này”.
Lời nói của Giang Nham làm cho Lâm Diễm hơi hơi động lòng, cô mở miệng nói với Giang Nham: “Đi ngủ sớm một chút đi.”
“Ngủ ngon, chị.”
“Ngủ ngon.”
Lâm Diễm ngày hôm sau đưa chi phiếu trả lại cho vợ chồng Giang gia, cũng đưa ra ý kiến muốn bàn bạc đi ra ngoài sống, Ngu Cảnh Trường nghe xong lời cô bật người mở miệng: “Uyển uyển, có phải ba mẹ đã làm cái gì không tốt phải không?”
Lâm Diễm không am hiểu nhất chính là cách ứng phó trường hợp như vậy: “Không phải, chỉ là đi làm không có phương tiện mà thôi.”
Giang gia như là sợ cô tâm ý đã quyết, buổi tối đặc biệt mời Phó Thiên đảm đương vai thuyết khách. Phó Thiên là chồng của em gái Giang Vũ, ông chủ của sở kế toán Lâm Diễm đã từng làm việc cùng vài ngày.
“Tiểu Diễm. . . . . . Có phải còn chưa quen gia đình này phải không?”
Lâm Diễm lắc đầu: “Không phải.”
“Có thể nói cho chú biết là nguyên nhân vì sao không?” Ý tứ của Phó Thiên cũng không giống như thay vợ chồng Giang gia đến hỏi, mà là xuất phát từ sự quan tâm của một người trưởng bối.
Lâm Diễm ngồi xuống đối diện Phó Thiên: “Cháu cảm thấy áp lực có hơi lớn mà thôi, có thể thói quen trong cuộc sống của một người cho tới nay cũng không có người nhà, chỉ là cháu không quen mà thôi.”
“Như vậy đi, chú với ba mẹ cháu nói chuyện, tranh thủ bọn họ đồng ý cho cháu chuyển ra ngoài, nhưng cuối tuần nhất định phải về nhà ở, giống như hình thức của Giang Nham lúc trước, thế nào?”
Lâm diễm nghĩ nghĩ: “Cám ơn chú, chú Phó.”
“Phải gọi là dượng.” Phó Thiên sửa lại cho đúng.
(Bên Trung chồng của cô là dượng)
Lâm Diễm mím môi cười cười.
Phó Thiên trời sinh biết thuyết phục người, Ngu Cảnh Trưởng rốt cục đồng ý cho Lâm Diễm thời gian làm việc có thểđi ra ngoài ở, nhưng mà phải ở tại nhà mà bọn họ cung cấp.
Giang gia ở quảng trường thời đại có một khu bất động sản, cách nhà xưởng của Lâm Diễm chỉ cần hơn mười phút đi xe, Giang Vũ sang ngôi nhà cho cô, Lâm Diễm bây giờ được chứng nhận một thân phận mới, Giang Thanh Uyển.
Ý tứ của Ngu Cảnh Trưởng là: “Giang Thanh Uyển cũng không phải là thân phận ba mẹ cho con một lần nữa, mà là ngay từ đầu luôn là của con, nhưng mặc kệ con là Lâm Diễm vẫn là Uyển Uyển, án tử năm đó, mẹ sẽ cho con một sự trong sạch công đạo, mẹ năm đó không tin tưởng con, là thất bại của mẹ, nhưnghy vọng hiện tại tất cả mọi thứ mẹ làm, con sẽ cảm thấy không muộn.”
Lâm Diễm trầm mặc không nói.
Sau khi từ Giang gia bàn bạc ra ngoài sống, Lâm Diễm bắt đầu lập hộ chiếu,hiện tại cô có một chút tiền thừa, sau đó cô đang nghĩ định lập hộ chiếu mua xe, không chỉ là có phương tiện đi làm, mà quan trọng nhất lúc này đây cũng là phương tiện đưa đón Đông Đông.
Lâm Diễm trước đây đã từng học lái xe, cho nên học lại đặc biệt nhanh, lúc học lái xe giáo viên khen ngợi cô vài câu: “Mấy người còn là sinh viên kia, còn không có chạy giỏi bằng em.”
Năm đó, khoảng thời gian Lâm Diễm ở cùng Nhan Tầm châu, Nhan Tầm Châu đã từng dạy cô lái xe, anh còn nói sẽ mua cho cô một chiếc xe, để mỗi ngày lái xe cùng đi làm, cô sẽ trở thành người phụ nữ được hâm mộ nhất trong mắt người khác.
. . . . . .
Chạng vạng Lâm Diễm nhịn không được tới trường học gặp Đông Đông, sau đó xa xa liền nhìn thấy chiếc xe màu trắng đứng ở cổng trường.
Nhan Thư Đông cũng thấy Lâm Diễm , nhưng cũng không có ý định chạy đến trước mặt Lâm Diễm như trước đây, chỉ nhìn cô một cái sau đó lên xe, qua một lúc, xe chạy đi.
Lâm Diễm chỉ cảm thấy cước bộ của mình như là bị hàn khí vây lại đông lạnh, đã bắt đầu vào chiều tối đầu hạ nóng bức, toàn thân cô khắp nơi lại như là bị đông lạnh.
Buổi tối Lâm Diễm cứ theo lẽ thường học lái xe, Từ Gia Luân biết cô phải luyện tập, bèn kéo Lâm Diễm từ trong xe của giáo viên đến xe của mình: “Muốn học lái xe thì tìm anh,có chuyện cũng không cho anh giúp, làm bạn bè quá thiếu sót!”
Lâm Diễm khó nén thư thái nở nụ cười một lúc, sau đó nói: “Xe này của anh, em mà làm hỏng thì bồi thường không nổi.”
“Vậy đem em bồi thường cho anh.” Từ Gia Luân tận dụng mọi thứ để thể hiện tâm ý, nhìn thấy Lâm Diễm cười cười, vội vàng cầu xin tha thứ: “Anh quên, tuyệt không được ồn ào, tuyệt không phiền phức. . .”
Lâm Diễm”Cười khúc khích” một tiếng, Từ Gia Luân cũng cười tủm tỉm nhìn cô: “Nhưng nóiem nghe nè, thật sự không lo lắng cho anh sao? Bỏ lỡ anh thật không tốt đâu.”
Lâm Diễm quay đầu, đùa giỡn: “Thật vất vả mới gặp được người đàn ông tốt như thế, tiếc là biến thành bạn bè.”
“Ích kỷ, ” Từ Gia Luân nói: “Phụ nữ các em đúng là ích kỷ, không chịu tiếp thu ý kiến, người như anh đi cả đời chắc gì đã tìm được, em cứ cả đời mà nương tựa vào cái tên họ Nhan kia đi, còn anh chỉ là cái tên dự bị mà thôi”
“Vậy được rồi, tên dự bị như anh hiện tại có thể đi” Lâm Diễm nói.
“Em nói anh đi, anh liền đi sao, anh không đi, anh cam tâm tình nguyện muốn làm kẻ dự bị, em quản được anh sao?” Từ Gia Luân nhìn Lâm Diễm, rồi lại nói: “Có thể một ngày nào đó em sẽ cho anh là người chính thức, không phải dao? Huống chi, anh đối với bản thân mình rất tin tưởng, cho dù là dự bị, nhưng cũng là kẻ dự bị có ý chí chiến đấu, có cơ hội chuyển thành chính thức, anh khẳng định anh là đối tượng đầu tiên em nghĩ tới, đúng không…”
Lâm Diễm thật sự là dở khóc dở cười, ngọn đèn màu lam bên trong xe chiếu xuống, cô hỏi Từ Gia Luân: “Anh rốt cuộc nhìn trúng em ở chỗ nào?”
Từ Gia Luân hỏi lại: “Thế em rốt cuộc ghét bỏ anh ở chỗ nào?”
Lâm Diễm lắc đầu cười: “Em nào dám ghét bỏ anh, là anh rất tốt, em không xứng với. . . . . .”
“Dừng lại!” Từ Gia Luân hai tay đặt trên đôi vai gầy của Lâm Diễm, “Lời này nói ra anh không thích ý nghe đâu, cũng không muốn nghe. . . . . . Anh thừa nhậntrước đây anh theo đuổi em có nghĩ tới một số điều, so sánh vấn đề thực tế, nhưng hiện tại là anh theo đuổi em, vấn đề này ở trong mắt anh cũng không thành vấn đề, cho dù về sau em không muốn sinh con nữa, anh cũng có thể chấp nhận, em chỉ có Đông Đông trở thành đứa con duy của em, vậy nó về sau cũng sẽ là đứa con duy nhất của Từ Gia Luân anh. . . . . .”
Thanh âm Từ Gia Luân hữu lực, mỗi một câu đều như là đá tảng dừng ở trái timLâm Diễm.
Nói xong, Từ Gia Luân nhìn thẳng vào mắt Lâm Diễm: “Lâm Diễm, anh vừa mới cam đoan như vậy, có phải có thể lay động em hay không?”
Lời tâm tình rất êm tai, không thể phủ nhận, Lâm Diễm thật sự bị lay động , nhất là câu “Vậy nó cũng sẽ đứa con duy nhất của Từ Gia Luân anh.”
Phụ nữ đều khát vọng được trân trọng, được che chở, được yêu thương, tâm nguyện của Lâm Diễm lại càng đơn giản, thầm nghĩ có thể có một ngôi nhà tránh mưa tránh gió, sau đó bên trong là một đứa con thuộc về người đàn ông của cô, mỗi khi mệt mỏi có một bờ vai có thể sẵn sàng cho cô dựa vào.
Vậy mà chung quy cô vẫn không dám bước ra khỏi thế giới nhỏ do chính mình tạo ra, thế giới này không cho phép có người lại đi vào lần nữa.
Từ Gia Luân có vẻ như đã nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Diễm, nhìn thấy ánh mắt Lâm Diễm kiên định lại mang theo một chút vẻ bị dụ dỗ, tựa như giọng nói của anh, thanh tuyến trầm mà có từ tính, như là mê hoặc, hoặc như là thôi miên.
“Lâm Diễm, anh cái gì cũng đều chuẩn bị tốt cho em, sẽ chờ quyết định của em.”
“Thực xin lỗi. . . . . .” Lâm Diễm biết trước đáp án là như thế này.
“Dừng!” Từ Gia luân thu hồi thần sắc, lầm bầm lầu bầu, “Không sao, lần này không đáp ứng, anh đây lần sau tiếp tục nỗ lực hơn, hoặc là lần sau thổ lộ anh còn có thể chuẩn bị mọi thứ tình cảm sâu một chút, cho dù em là một khối đá tảng, anh cũng sẽ đem em nung nóng lên.”
Lâm diễm: “Không đáng đâu, Triệu Nghiêu.”
“Con người đời này gặp gỡ được một đối tượng hợp tâm ý thật sự quá khó khăn , có đáng giá hay không vấn đề này là của anh, chứ không phải của em Lâm Diễm.”
Lâm Diễm: “Triệu Nghiêu. . . . . .”
“Đúng rồi, ngày hôm qua anh còn mơ thấy mẹ anh, bà nói chờ anh theo đuổi được em rồi, thì mang em đi thắp cho bà nén hương.” Từ Gia Luân ngắt lời Lâm Diễm.
Lâm Diễm cũng không biết mẹ Từ gia đã qua đời rồi, nghiêng đầu nhìn anh một cái.
Khóe môi Từ Gia Luân nhếch lên cười: “Mẹ anh mất từ rất sớm, lúc anh rời trấn đi được hai năm thì bị ung thư phổi, sau khi mẹ anh qua đời, ba anh liền đưa anh trở về Từ gia, anh cũng từ Triệu Nghiêu biến thành Từ Gia Luân.”
Lâm Diễm cúi đầu, trong lúc nhất thời không biết nói gì, không khí trong khoang xe trở nên trầm mặc và áp lực.
“Mẹ anh không phải người thứ ba đâu, bà là người vợ đầu tiên của người đàn ông kia, hai người cũng đã nói chuyện yêu đương trước khi kết hôn, sau này người đàn ông kia phát đạt rồi lại ngoại tình, mẹ anh cho ông ta hai sự lựa chọn, ly hôn hoặc là chấm dứt quan hệ với người phụ nữ bên ngoài kia, nhưng đàn ông đều là loài động vật có lòng tham, ông ta không muốn ly hôn, cũng không muốn chia tay với người phụ nữ kia, sau đó mẹ anh liền mang theo anh đi tới trấn này sinh sống, ông ta đầu tiên là một tuần đến thăm bà một lần, sau đó là một tháng một lần, sau đấy thì đến thời điểm lễ mừng năm mới lại tới một lần. . . . . . Ở riêng lâu, hai người qua lại cũng không có ý tứ, cho nên lúc anh học tiểu học thì bọn họ ly hôn. Đến khi anh học cấp 2, anh ở trường học đánh nhau bị đuổi học, sau đó mẹ anh tìm ông ta dùng quan hệ để anh tới trường học đó, bởi vậy sau này anh gặp được em. . . . . . Sau này mẹ dường như thần kinh không ổn, muốn đuổi anh về chỗ người đàn ông đó, lúc ấy anh thực sự giận dữ, cãi nhau với mẹ một trận, rất lâu không thèm để ý đến bà, sau đó anh mới biết được, bà muốn đuổi anh về chỗ người đàn ông kia là bởi vì bà phát hiện ra mình bị ung thư phổi. . . . . .”
“Mẹ anh qua đời rồi, người đàn ông kia ngay tại trước mộ phần của bà giả mù sa mưa khóc rất lâu, lúc sau đại khái là cảm thấy thiệt thòi cho anh, cho anh rất nhiều cổ phần công ty, thậm chí ông ta còn phân rõ quan hệ với người phụ nữ kia, cam đoan không hề xằng bậy , ha ha, nhưng nào có ích lợi gì đâu, mẹ anh cũng đã chết, lời cam đoan của ông ta thật sự thối tha lắm, hai năm sau lại tìm một người phụ nữ tuổi còn nhỏ hơn cả anh, mấy ngày hôm trước mang theo bạn gái mới đi Nhật Bản chơi, anh thật hy vọng Nhật Bản lại có một lần sóng thần, trực tiếp dìm luôn ông ta. . . . . .” Từ Gia Luân nói xong liền nở nụ cười, càng cười lại càng không thể ngừng, mà Lâm Diễm lại khóc.
“Ngốc ạ, em khóc cái gì?” Từ Gia Luân vươn tay lau nước mắt cho Lâm Diễm, “Có phải cảm thấy đàn ông đều không phải là loại người tốt phải không?”
“Đúng vậy.” Lâm Diễm vừa cười vừa khóc, “Đàn ông các anh đều không phải là loại tốt đẹp gì.”
“Nhưng em tin tưởng anh?” Từ Gia Luân nhìn thấy trong mắt Lâm Diễm tràn ngập nước, giọng điệu đột nhiên trở nên thoải mái, cả người đùa dai ngả tới gần về phía Lâm Diễm: “Mưa xuân thấm nhuận bình lặng có thể đối với em không có tác dụng, anh muốn thay đổi thành bá vương ngạnh thượng cung nhỉ?”
Từ Gia Luân một giây trước thật sự nói giỡn với Lâm Diễm, nhưng khi anh không cẩn thận xẹt qua môi Lâm Diễm, ngực như bị nhóm một ngọn lửa, anh bị chính một câu vui đùa của mình châm ngòi.
Từ Gia Luân hôn Lâm Diễm,nâng lấy đầu cô, đầu lưỡi giành lấy cơ hội thâm nhập vào khoang miệng Lâm Diễm.
Beta: Rika
Nhan Thư Đông chán ghét Nhan Tầm Châu là chuyện không thể nghi ngờ, nhưng đồng thời nó cũng không muốn lại có thêm một người ba nữa, ở trong mắt nó ba dượng và mẹ kế là cùng một khái niệm, đều thuộc loại người chiếm được tiện nghi mà khoe mẽ, sau đó còn bắt nạt trẻ con.
Nhan Thư Đông nằm úp sấp trên giường khóc một hồi cũng mệt mỏi, sau đó lúc trở mình lật người một cái liền nhìn thấy Nhan Tầm Châu đứng ở trước giường đang nhìn nó.
“Ba dọa ma à!” đôi mắt Nhan Thư Đông đỏ lên nói thầm một tiếng, xoay người quay mông về phía Nhan Tầm Châu.
Nhan Tầm Châu mặt không chút thay đổi đem con xốc lên: “Đứng lên ăn một chút gì đi.”
Nhan Tầm Châu sau khi ở phòng con đi ra nhìn đến thùng rác cạnh sô pha, bên trong có túi bánh bích quy Nhan Thư Đông đã ăn hết, sau đó anh nghĩ thầm, chắc hẳn Nhan Thư Đông sẽ đói bụng, cho nên xé gói cá nấu lẩu ra, ở tủ lạnh anh tìm được nửa túi nước dùng, bèn làm một chén nước dùng cho Nhan Thư Đông.
Nhan Thư Đông ăn cũng không nhiều, nước dùng ăn thì phun ra chỉ ăn bánh sủi cảo, Nhan Tầm Châu nhìn thấy nhíu mày.
Nhan Thư Đông bắt chéo chân: “Bánh sủi cảo này là lần trước mẹ làm, con ăn rồi.”
“Thật không?” Nhan Tầm Châu quay lại không hề để ý, trong tầng trên tủ lạnh anh lấy ra bánh sủi cảo nhìn cũng quen quen, đích thật là chính tay Lâm Diễm làm, nửa túi nước dùng này hẳn là lần trước dùng không hết để lại.
Nhan Tầm Châu nhớ tới trước kia Lâm Diễm rất thích vào bếp, tan tầmxong lúc về chỉ thích ở trong phòng bếp xoay sở mãi với các loại thức ăn, anh lúc ấy đã từng hỏi cô, sao em làm thế nào mà không thấy phiền toái vậy?
Lúc ấy cô đã trả lời như thế nào?
Nhan Tầm Châu nghĩ xa xăm một hồi, Lâm Diễm trong hồi ức sống động xuất hiện ở trong đầu, trời chiều ánh nắng còn sót lại từ ngoài cửa sổ chiếu vào, cô lẳng lặng ngồi trên bàn cơm, một đôi tay nhỏ bé dính bột mì trắng trong thuần khiết thuần thục gói bánh chẻo, bộ dáng còn vô cùng cẩn thận, trên trán một vài cọng tóc xòa xuống.
Lúc anh về, cô tươi cười sáng lạn nói với anh: “Tầm Châu, anh giúp em đem tóc đằng trước vén ra sau tai đi.”
“Làm vằn thắn đấy à?”
“Lần trước không phải anh nói muốn ăn bánh sủi cảo ở của hàng trên trấn à , đợi lát nữa xong rồi anh nếm thử xem, bánh sủi cảo em làm có giống hương vị trên trấn hay không . . . . .”
“Em thực sự không ngại phiền phức à . . . . .”
“Em ngoan ngoãn như vậy, anh còn không vừa lòng sao?” Lâm Diễm cười tủm tỉm hỏi lại, sắc mặt ửng đỏ.
Đúng vậy, Nhan Tầm Châu vuốt mặt, lúc trước anh còn có cái gì không hài lòng đây.
Nhan Thư Đông ăn xong một chén nước dùng, khó chịu trong lòng cũng vơi đi không ít, sờ bụng nhỏ căng lên của mình, hỏi Nhan Tầm Châu: “Nhan Ý Tuấn đi đâu vậy?”
“Thế nào, nhớ nó à?”
“Ai nhớ nó chứ.” Nhan Thư Đông bĩu môi, trở về phòng ngủ.
——
Lúc Lâm diễm từ trên xe Lý Đường xuống, Lý Đường đem thức thức ăn khuya đóng gói mang về đưa cho cô: “Trở về đói bụng có thể ăn.”
“Cám ơn.” Lâm Diễm nhận lấy đồ ăn khuya trong tay Lý Đường, “Còn phải cám ơn anh buổi tối đã mời em xem phim.”
Lý Đường nhìn Lâm Diễm, sắc mặt hơi hơi ngưng đọng: “Uyển uyển, em có trách anh không?”
“Anh gọi em là Uyển Uyển, em đều phản ứng lại nhưng mà đến đây. . . . . .” Lâm Diễm đứng trước mặt Lý Đường, gió ban đêm thổi làm áo sơmi của cô sàn sạt lay động, cô ngẩng đầu nhìn Lý Đường mở miệng, “Trách anh cái gì, Lý đội trưởng, kỳ thật em vẫn phải cảm ơn anh.”
“Anh thật sự không xứng với lời cảm ơn của em.” Lý Đường thản nhiên, sau đó vỗ vỗ cánh tay Lâm Diễm, “Vào đi thôi, đi ngủ sớm một chút.”
Đi ngủ sớm một chút?
Lúc Lâm Diễm nằm ở trên giường lại nghĩ ngợi, làm sao mà cô ngủ được?
Giang Nham đi lên gõ cửa, Lâm Diễm khoác áo ra ngoài, Giang Nham đứng ở cửa nhìn mắt Lâm Diễm: “Chị ngủ sớm vậy.”
“Không có việc gì khác để làm, thì sớm nằm xuống nghỉ thôi.” Lâm Diễm nói, sau đó nhớ tới một việc, “Bây giờ thân thể mẹ cũng không còn yếu quá, chị định quay về nhà máy bên kia ở, như vậy về sau mỗi ngày chị đi làm cũng tiện.”
“Vậy chị mua một chiếc xe đi, để em đưa tiền!” ý tứ của Giang Nham chân thành.
“Ý chị quả thực muốn đi học lái xe, nhưng mà tiền mua xe, tự chị cũng có.” Lâm Diễm nói.
Giang Nham có hơi bi thương cúi đầu.
Lâm Diễm đột nhiên cảm thấy hơi có lỗi liền giải thích: “Lượng tiêu thụ quần áo không tệ, hiện tại tiền trên tay chị cũng có thể đủ cho chị tự mua được một chiếc xe, về phần tiền của em, chờ ngày nào đó chị thực sự cần dùng tiền, chị sẽ không khách khí theo bám theo em mở miệng.”
Giang Nham cười nhẹ, gãi gãi đầu: “Kỳ thật em nào có tiền đâu, là ý của ba mẹ, bọn họ đã già rồi chuyện tiền bạc không mở miệng được liền bảo em đến đây.” Giang Nham nói xong, đưa cho Lâm Diễm một phong bì.
Lâm Diễm đảo mắt qua chi phiếu Giang Nham cầm: “Em trả lại cho bọn họ đi, chịbây giờ cũng không phải trẻ con, còn cần tiền tiêu vặt làm gì.”
“Không phải tiền tiêu vặt đâu chị.” Giang Nham giải thích nói, “Đây chính là một chút tâm ý của ba mẹ.”
“Vậy chị lại càng không thể nhận .” Lâm Diễm nói.
Giang nham nóng nảy, nghĩ nghĩ, “Thì cứ coi là tiền tiêu vặt đi, từ nhỏ ba mẹ còn chưa cho chị tiền tiêu vặt, coi như là lần duy nhất ba mẹ tiếp viện cho chị đi.”
“Như vậy đi, chị biết em khó xử, chị trước nhận lấy, ngày mai chị trả lại cho bọn họ.” Lâm Diễm cầm lấy chi phiếu trong tay Giang Nham.
“Chị, có phải chị còn đau lòng chuyện quan hệ giữa ba mẹ và Trương Mộ Mộ. . . . . .” Giang Nham hỏi thật cẩn thận.
Lâm Diễm khẽ cười một tiếng: “Chị không có, chỉ là cảm thấy chuyện thật giống như là một trò đùa dai.”
Giang Nham đồng tình gật đầu: “Nhưng mà em lần này rất thích trò đùa dai này của ông trời, từ nhỏ em đã luôn muốn có một chị gái, sau đó em biết được lúc còn nhỏ thật sự em từng có một người chị, chị không biết em có biết bao nhiêu tiếc nuối. . . . . . Nhưng hiện tại tốt rồi, ôngtrời đã bù lại cho em tiếc nuối này”.
Lời nói của Giang Nham làm cho Lâm Diễm hơi hơi động lòng, cô mở miệng nói với Giang Nham: “Đi ngủ sớm một chút đi.”
“Ngủ ngon, chị.”
“Ngủ ngon.”
Lâm Diễm ngày hôm sau đưa chi phiếu trả lại cho vợ chồng Giang gia, cũng đưa ra ý kiến muốn bàn bạc đi ra ngoài sống, Ngu Cảnh Trường nghe xong lời cô bật người mở miệng: “Uyển uyển, có phải ba mẹ đã làm cái gì không tốt phải không?”
Lâm Diễm không am hiểu nhất chính là cách ứng phó trường hợp như vậy: “Không phải, chỉ là đi làm không có phương tiện mà thôi.”
Giang gia như là sợ cô tâm ý đã quyết, buổi tối đặc biệt mời Phó Thiên đảm đương vai thuyết khách. Phó Thiên là chồng của em gái Giang Vũ, ông chủ của sở kế toán Lâm Diễm đã từng làm việc cùng vài ngày.
“Tiểu Diễm. . . . . . Có phải còn chưa quen gia đình này phải không?”
Lâm Diễm lắc đầu: “Không phải.”
“Có thể nói cho chú biết là nguyên nhân vì sao không?” Ý tứ của Phó Thiên cũng không giống như thay vợ chồng Giang gia đến hỏi, mà là xuất phát từ sự quan tâm của một người trưởng bối.
Lâm Diễm ngồi xuống đối diện Phó Thiên: “Cháu cảm thấy áp lực có hơi lớn mà thôi, có thể thói quen trong cuộc sống của một người cho tới nay cũng không có người nhà, chỉ là cháu không quen mà thôi.”
“Như vậy đi, chú với ba mẹ cháu nói chuyện, tranh thủ bọn họ đồng ý cho cháu chuyển ra ngoài, nhưng cuối tuần nhất định phải về nhà ở, giống như hình thức của Giang Nham lúc trước, thế nào?”
Lâm diễm nghĩ nghĩ: “Cám ơn chú, chú Phó.”
“Phải gọi là dượng.” Phó Thiên sửa lại cho đúng.
(Bên Trung chồng của cô là dượng)
Lâm Diễm mím môi cười cười.
Phó Thiên trời sinh biết thuyết phục người, Ngu Cảnh Trưởng rốt cục đồng ý cho Lâm Diễm thời gian làm việc có thểđi ra ngoài ở, nhưng mà phải ở tại nhà mà bọn họ cung cấp.
Giang gia ở quảng trường thời đại có một khu bất động sản, cách nhà xưởng của Lâm Diễm chỉ cần hơn mười phút đi xe, Giang Vũ sang ngôi nhà cho cô, Lâm Diễm bây giờ được chứng nhận một thân phận mới, Giang Thanh Uyển.
Ý tứ của Ngu Cảnh Trưởng là: “Giang Thanh Uyển cũng không phải là thân phận ba mẹ cho con một lần nữa, mà là ngay từ đầu luôn là của con, nhưng mặc kệ con là Lâm Diễm vẫn là Uyển Uyển, án tử năm đó, mẹ sẽ cho con một sự trong sạch công đạo, mẹ năm đó không tin tưởng con, là thất bại của mẹ, nhưnghy vọng hiện tại tất cả mọi thứ mẹ làm, con sẽ cảm thấy không muộn.”
Lâm Diễm trầm mặc không nói.
Sau khi từ Giang gia bàn bạc ra ngoài sống, Lâm Diễm bắt đầu lập hộ chiếu,hiện tại cô có một chút tiền thừa, sau đó cô đang nghĩ định lập hộ chiếu mua xe, không chỉ là có phương tiện đi làm, mà quan trọng nhất lúc này đây cũng là phương tiện đưa đón Đông Đông.
Lâm Diễm trước đây đã từng học lái xe, cho nên học lại đặc biệt nhanh, lúc học lái xe giáo viên khen ngợi cô vài câu: “Mấy người còn là sinh viên kia, còn không có chạy giỏi bằng em.”
Năm đó, khoảng thời gian Lâm Diễm ở cùng Nhan Tầm châu, Nhan Tầm Châu đã từng dạy cô lái xe, anh còn nói sẽ mua cho cô một chiếc xe, để mỗi ngày lái xe cùng đi làm, cô sẽ trở thành người phụ nữ được hâm mộ nhất trong mắt người khác.
. . . . . .
Chạng vạng Lâm Diễm nhịn không được tới trường học gặp Đông Đông, sau đó xa xa liền nhìn thấy chiếc xe màu trắng đứng ở cổng trường.
Nhan Thư Đông cũng thấy Lâm Diễm , nhưng cũng không có ý định chạy đến trước mặt Lâm Diễm như trước đây, chỉ nhìn cô một cái sau đó lên xe, qua một lúc, xe chạy đi.
Lâm Diễm chỉ cảm thấy cước bộ của mình như là bị hàn khí vây lại đông lạnh, đã bắt đầu vào chiều tối đầu hạ nóng bức, toàn thân cô khắp nơi lại như là bị đông lạnh.
Buổi tối Lâm Diễm cứ theo lẽ thường học lái xe, Từ Gia Luân biết cô phải luyện tập, bèn kéo Lâm Diễm từ trong xe của giáo viên đến xe của mình: “Muốn học lái xe thì tìm anh,có chuyện cũng không cho anh giúp, làm bạn bè quá thiếu sót!”
Lâm Diễm khó nén thư thái nở nụ cười một lúc, sau đó nói: “Xe này của anh, em mà làm hỏng thì bồi thường không nổi.”
“Vậy đem em bồi thường cho anh.” Từ Gia Luân tận dụng mọi thứ để thể hiện tâm ý, nhìn thấy Lâm Diễm cười cười, vội vàng cầu xin tha thứ: “Anh quên, tuyệt không được ồn ào, tuyệt không phiền phức. . .”
Lâm Diễm”Cười khúc khích” một tiếng, Từ Gia Luân cũng cười tủm tỉm nhìn cô: “Nhưng nóiem nghe nè, thật sự không lo lắng cho anh sao? Bỏ lỡ anh thật không tốt đâu.”
Lâm Diễm quay đầu, đùa giỡn: “Thật vất vả mới gặp được người đàn ông tốt như thế, tiếc là biến thành bạn bè.”
“Ích kỷ, ” Từ Gia Luân nói: “Phụ nữ các em đúng là ích kỷ, không chịu tiếp thu ý kiến, người như anh đi cả đời chắc gì đã tìm được, em cứ cả đời mà nương tựa vào cái tên họ Nhan kia đi, còn anh chỉ là cái tên dự bị mà thôi”
“Vậy được rồi, tên dự bị như anh hiện tại có thể đi” Lâm Diễm nói.
“Em nói anh đi, anh liền đi sao, anh không đi, anh cam tâm tình nguyện muốn làm kẻ dự bị, em quản được anh sao?” Từ Gia Luân nhìn Lâm Diễm, rồi lại nói: “Có thể một ngày nào đó em sẽ cho anh là người chính thức, không phải dao? Huống chi, anh đối với bản thân mình rất tin tưởng, cho dù là dự bị, nhưng cũng là kẻ dự bị có ý chí chiến đấu, có cơ hội chuyển thành chính thức, anh khẳng định anh là đối tượng đầu tiên em nghĩ tới, đúng không…”
Lâm Diễm thật sự là dở khóc dở cười, ngọn đèn màu lam bên trong xe chiếu xuống, cô hỏi Từ Gia Luân: “Anh rốt cuộc nhìn trúng em ở chỗ nào?”
Từ Gia Luân hỏi lại: “Thế em rốt cuộc ghét bỏ anh ở chỗ nào?”
Lâm Diễm lắc đầu cười: “Em nào dám ghét bỏ anh, là anh rất tốt, em không xứng với. . . . . .”
“Dừng lại!” Từ Gia Luân hai tay đặt trên đôi vai gầy của Lâm Diễm, “Lời này nói ra anh không thích ý nghe đâu, cũng không muốn nghe. . . . . . Anh thừa nhậntrước đây anh theo đuổi em có nghĩ tới một số điều, so sánh vấn đề thực tế, nhưng hiện tại là anh theo đuổi em, vấn đề này ở trong mắt anh cũng không thành vấn đề, cho dù về sau em không muốn sinh con nữa, anh cũng có thể chấp nhận, em chỉ có Đông Đông trở thành đứa con duy của em, vậy nó về sau cũng sẽ là đứa con duy nhất của Từ Gia Luân anh. . . . . .”
Thanh âm Từ Gia Luân hữu lực, mỗi một câu đều như là đá tảng dừng ở trái timLâm Diễm.
Nói xong, Từ Gia Luân nhìn thẳng vào mắt Lâm Diễm: “Lâm Diễm, anh vừa mới cam đoan như vậy, có phải có thể lay động em hay không?”
Lời tâm tình rất êm tai, không thể phủ nhận, Lâm Diễm thật sự bị lay động , nhất là câu “Vậy nó cũng sẽ đứa con duy nhất của Từ Gia Luân anh.”
Phụ nữ đều khát vọng được trân trọng, được che chở, được yêu thương, tâm nguyện của Lâm Diễm lại càng đơn giản, thầm nghĩ có thể có một ngôi nhà tránh mưa tránh gió, sau đó bên trong là một đứa con thuộc về người đàn ông của cô, mỗi khi mệt mỏi có một bờ vai có thể sẵn sàng cho cô dựa vào.
Vậy mà chung quy cô vẫn không dám bước ra khỏi thế giới nhỏ do chính mình tạo ra, thế giới này không cho phép có người lại đi vào lần nữa.
Từ Gia Luân có vẻ như đã nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Diễm, nhìn thấy ánh mắt Lâm Diễm kiên định lại mang theo một chút vẻ bị dụ dỗ, tựa như giọng nói của anh, thanh tuyến trầm mà có từ tính, như là mê hoặc, hoặc như là thôi miên.
“Lâm Diễm, anh cái gì cũng đều chuẩn bị tốt cho em, sẽ chờ quyết định của em.”
“Thực xin lỗi. . . . . .” Lâm Diễm biết trước đáp án là như thế này.
“Dừng!” Từ Gia luân thu hồi thần sắc, lầm bầm lầu bầu, “Không sao, lần này không đáp ứng, anh đây lần sau tiếp tục nỗ lực hơn, hoặc là lần sau thổ lộ anh còn có thể chuẩn bị mọi thứ tình cảm sâu một chút, cho dù em là một khối đá tảng, anh cũng sẽ đem em nung nóng lên.”
Lâm diễm: “Không đáng đâu, Triệu Nghiêu.”
“Con người đời này gặp gỡ được một đối tượng hợp tâm ý thật sự quá khó khăn , có đáng giá hay không vấn đề này là của anh, chứ không phải của em Lâm Diễm.”
Lâm Diễm: “Triệu Nghiêu. . . . . .”
“Đúng rồi, ngày hôm qua anh còn mơ thấy mẹ anh, bà nói chờ anh theo đuổi được em rồi, thì mang em đi thắp cho bà nén hương.” Từ Gia Luân ngắt lời Lâm Diễm.
Lâm Diễm cũng không biết mẹ Từ gia đã qua đời rồi, nghiêng đầu nhìn anh một cái.
Khóe môi Từ Gia Luân nhếch lên cười: “Mẹ anh mất từ rất sớm, lúc anh rời trấn đi được hai năm thì bị ung thư phổi, sau khi mẹ anh qua đời, ba anh liền đưa anh trở về Từ gia, anh cũng từ Triệu Nghiêu biến thành Từ Gia Luân.”
Lâm Diễm cúi đầu, trong lúc nhất thời không biết nói gì, không khí trong khoang xe trở nên trầm mặc và áp lực.
“Mẹ anh không phải người thứ ba đâu, bà là người vợ đầu tiên của người đàn ông kia, hai người cũng đã nói chuyện yêu đương trước khi kết hôn, sau này người đàn ông kia phát đạt rồi lại ngoại tình, mẹ anh cho ông ta hai sự lựa chọn, ly hôn hoặc là chấm dứt quan hệ với người phụ nữ bên ngoài kia, nhưng đàn ông đều là loài động vật có lòng tham, ông ta không muốn ly hôn, cũng không muốn chia tay với người phụ nữ kia, sau đó mẹ anh liền mang theo anh đi tới trấn này sinh sống, ông ta đầu tiên là một tuần đến thăm bà một lần, sau đó là một tháng một lần, sau đấy thì đến thời điểm lễ mừng năm mới lại tới một lần. . . . . . Ở riêng lâu, hai người qua lại cũng không có ý tứ, cho nên lúc anh học tiểu học thì bọn họ ly hôn. Đến khi anh học cấp 2, anh ở trường học đánh nhau bị đuổi học, sau đó mẹ anh tìm ông ta dùng quan hệ để anh tới trường học đó, bởi vậy sau này anh gặp được em. . . . . . Sau này mẹ dường như thần kinh không ổn, muốn đuổi anh về chỗ người đàn ông đó, lúc ấy anh thực sự giận dữ, cãi nhau với mẹ một trận, rất lâu không thèm để ý đến bà, sau đó anh mới biết được, bà muốn đuổi anh về chỗ người đàn ông kia là bởi vì bà phát hiện ra mình bị ung thư phổi. . . . . .”
“Mẹ anh qua đời rồi, người đàn ông kia ngay tại trước mộ phần của bà giả mù sa mưa khóc rất lâu, lúc sau đại khái là cảm thấy thiệt thòi cho anh, cho anh rất nhiều cổ phần công ty, thậm chí ông ta còn phân rõ quan hệ với người phụ nữ kia, cam đoan không hề xằng bậy , ha ha, nhưng nào có ích lợi gì đâu, mẹ anh cũng đã chết, lời cam đoan của ông ta thật sự thối tha lắm, hai năm sau lại tìm một người phụ nữ tuổi còn nhỏ hơn cả anh, mấy ngày hôm trước mang theo bạn gái mới đi Nhật Bản chơi, anh thật hy vọng Nhật Bản lại có một lần sóng thần, trực tiếp dìm luôn ông ta. . . . . .” Từ Gia Luân nói xong liền nở nụ cười, càng cười lại càng không thể ngừng, mà Lâm Diễm lại khóc.
“Ngốc ạ, em khóc cái gì?” Từ Gia Luân vươn tay lau nước mắt cho Lâm Diễm, “Có phải cảm thấy đàn ông đều không phải là loại người tốt phải không?”
“Đúng vậy.” Lâm Diễm vừa cười vừa khóc, “Đàn ông các anh đều không phải là loại tốt đẹp gì.”
“Nhưng em tin tưởng anh?” Từ Gia Luân nhìn thấy trong mắt Lâm Diễm tràn ngập nước, giọng điệu đột nhiên trở nên thoải mái, cả người đùa dai ngả tới gần về phía Lâm Diễm: “Mưa xuân thấm nhuận bình lặng có thể đối với em không có tác dụng, anh muốn thay đổi thành bá vương ngạnh thượng cung nhỉ?”
Từ Gia Luân một giây trước thật sự nói giỡn với Lâm Diễm, nhưng khi anh không cẩn thận xẹt qua môi Lâm Diễm, ngực như bị nhóm một ngọn lửa, anh bị chính một câu vui đùa của mình châm ngòi.
Từ Gia Luân hôn Lâm Diễm,nâng lấy đầu cô, đầu lưỡi giành lấy cơ hội thâm nhập vào khoang miệng Lâm Diễm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook