Đoạt Tử
-
Chương 1: Mẹ ở thành phố C, con ở thành phố S
Edit: Rika
12 giờ trưa, Lâm Diễm tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn khắp nơi phát ra ánh sáng, đầu óc cô vẫn còn nhớ lại những cảnh tượng cô mơ thấy tối hôm qua.
Lâm Diễm quay đầu nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài cánh cửa thủy tinh có ba con chim, một lớn hai nhỏ, là chim mẹ mang theo hai chim con. Lâm Diễm đã quan sát ba mẹ con chim này nhiều ngày rồi, có một lần vào giờ tan tầm, cô đặt một chút thức ăn dưới mái hiên, ngày hôm sau đi làm liền phát hiện đồ ăn đã không còn, sau đó, dường như cô đã tìm được thú vui, cho nên thói quen này đã được duy trì.
Lâm Diễm tỉnh ngủ liền lập tức rời giường, vài năm này cơ hồ đã tập thành thói quen, đó là khi tỉnh dậy rồi tuyệt đối sẽ không nằm ườn trên giường.
Co dùng ba phút chỉnh quần áo vào gấp chăn mền, sau đó xỏ đôi dép lê đi vào nhà vệ sinh, dùng nước vỗ vỗ mặt, bao bọc gương mặt là một mái tóc đen dài, nhìn vào gương thật giống nữ quỷ.
Trước kia, Lâm Diễm là một mỹ nhân xinh đẹp, nhưng cô chưa từng qua thẩm mỹ. Trừ bỏ điều kiện tiên quyết là một mỹ nhân, trên người cô còn có những thứ khác, nhìn cô tựa như một người ôn nhu nhẹ nhàng, nhưng trong đó lại lộ ra một sự quật cường đến đáng yêu. Hiện tại, Lâm Diễm cũng là một mỹ nhân, không ít người lần đầu tiên nhìn thấy cô liền hỏi “Nhìn chị Lâm giống như một người người phụ nữ có chuyện xưa vậy”
Phụ nữ có chuyện xưa?
Từng ngồi tù có coi là chuyện xưa không?
Lâm Diễm rửa mặt xong đi tới nhà bếp pha một ly sữa nóng và nấu hai quả trứng, đây là cái lò mà người trước thuê để lại, miễn phí cho cô dùng, đúng là đồ cũ, lâu lâu lại phát ra vài tiếng “tư tư”.
Thời gian nấu trứng, cô đi giặt đồ đi làm, sau đó quay trở lại ăn điểm tâm, sau khi ăn xong thì ra ngoài ban công lấy quần áo đã mà hôm qua đã giặt sạch sẽ đi vào, gấp gọn gàng bỏ vào trong vali, sau đó đi đến máy giặt, lấy quần áo ra ban công phơi.
Lâm Diễm gấp quần áo rất nhanh và gọn gàng, tuần trước cô giúp một cô gái mới tới đem quần áo gấp gọn gàng, cô gái thấy động tác của cô, liền “oa” lên một tiếng “Chị Lâm, chị thật lợi hại”
Lâm Diễm không chỉ gấp quần áo mau, trong phòng giam còn có một cô gái ngốc, cái gì cũng vội vàng, ví dụ như khi ăn cơm, cho dù hiện tại Lâm Diễm đã bỏ thói quan ăn vội vàng, nhưng nếu như không chú ý, thì sẽ thấy động tác của cô rất nhanh.
Sau khi Lâm Diễm dọn dẹp toàn bộ căn phòng, căn phòng không đến năm mươi mét vuông liền sạch sẽ. Thời điểm bước xuống lầu rổ rác, cô nhìn thấy một chú mèo hoang, Lâm Diễm đem túi rác có trứng gà ăn chưa hết cho chú mèo, một cậu nam sinh khôi ngô tuấn tú cũng mang theo một túi rác đi xuống, thấy cô liền quay đầu lại, nở nụ cười chào hỏi “Sớm thế?”
“Uhm, sớm” Lâm Diễm quay lại, vội vàng bỏ bịch rác xuống, trên đường về thấy cậu nam sinh kia đứng trước một quầy mua bánh bao,vóc dáng cậu ta cao ráo, trên người mặc một bộ đồ màu xanh, có ngọn gió thổi qua, làm lay động cổ áo của cậu, cậu có một khung xương quai xanh rắn chắc, dáng cao gầy, lộ ra khí chất của tuổi trẻ.
“Ăn sáng chưa?” Cậu hỏi Lâm Diễm.
Lâm Diễm không trả lời, đưa mắt nhìn cậu rồi bước tới ngõ nhỏ hẹp, đi lên lầu.
Chung quy mỗi thành phố đều có một nơi hỗn độn, chật chội, cãi nhau ầm ỹ, mồi gia đình đều có một ban công đón nắng hình chữ nhật,trên đó có đầy đủ nội y, quần lót, đủ mọi màu sắc, đều là loại rẻ tiền. Mặc kệ đêm khuya hay ban ngày, vĩnh viễn không bao giờ im lặng, tiếng rao hàng, tiếng cãi nhau, tiếng chó sủa, còn có tiếng radio phát nhạc, âm thanh đó tựa như là linh hồn của khu này, nếu có một ngày, không còn những âm thanh này nữa, thì có thể khẳng định nơi này đã bị phá bỏ.
Về phần văn hóa của nơi này, có thể nhìn hai hàng cột điện xung quanh ngõ, trên đó có đủ các loại quảng cáo xé ra rồi dán lên, nào là ông lão Đông y, chuyên trị bệnh X, nào là cho thuê phòng, thông báo tuyển dụng, còn có một vài tờ tìm của rơi, ví dụ như nhà ai đánh mất chó, mất tiền, rồi có ai đó đánh mất chìa khóa xe…
Vạn vật trên thế gian, bốn phương đều sống ở đây, tuy rằng đại đa số số phân của con người nơi đây đều thấp hèn, ở đây là nơi mà người ta ngủ trễ nhất, và thức dậy cũng sớm nhất.
Lâm Diễm trở về phòng, sau đó bắt đầu gọi điện thoại cho bà cô, một bên gọi điện thoại, một bên xem tin tức. Cô ở thành phố C, nhưng con trai cô lại ở thành phố S.Lâm Diễm xem tin tức của một trường học nhỏ của thành phố S,trong đó có một vài tin tức bóng đá thiếu nhi, Lâm Diễm nhìn chằm chằm một bức ảnh, ánh mắt lập tức đau nhức.
Nhan Thư Đông, Thư Đông, Đông Đông… Thời điểm ở trong tù, Lâm Diễm vẫn thấy thời gian trôi qua quá chậm, cô đã sâu sắc cảm nhận được cái gọi là “Sống một ngày dài bằng một năm”. Giờ tất cả đã qua, thời gian đến đến đi đi vội vàng, con trai của cô, cô còn chưa nhìn kỹ lần nào, giờ đã đi học, đã lớn rồi.
——
Lâm Diễm hiện tại làm một người quản lý, từ này nghe có vẻ hay, trên thực tế chính là người làm ở hộp đêm, có một số người thấy cô có tri thức,nên trực tiếp gọi cô là mẹ.
Có một số việc đôi khi nhớ tới rất thú vị, cô chưa bao giờ nghe chính con trai kêu mình một tiếng mẹ, nhưng đã có một đám các cô bé thân thiết gọi cô bằng mẹ.
Lâm Diễm đến chỗ làm sớm hơn hai tiếng,ở “Quân Nhan” có một phòng hóa trang, cô ở trong phòng trang điểm, thay đồ, bên ngoài có người gõ cửa, Lâm Diễm đứng lên mở cửa, là A Chu, biệt danh của Chu Hà, Chu Hà người quản lý,từ người bưng rượu lên tới quản lý, Chu Hà là cái tên dùng để kiếm ra tiền của anh ta.
Chu Hà theo đuổi Lâm Diễm đã lâu, nhưng Lâm Diễm vẫn làm bộ không biết, Chu Hà biết tâm tư của cô, đàn ông theo đuổi phụ nữ, cần phải lên dây cót tinh tình, tác chiến lâu dài, đôi khi gây nhiễu loạn một chút, Chu Hà thuộc loại “trường kỳ kháng chiến”, mà Lâm Diễm là mục tiêu lớn nhất của anh ta trong hai năm này.
Chu Hà cười hì hì đi tớinhìn trên bàn trang điểm của cô, trên bàn trang điểm của cô rất gọn gàng, không giống mấy cô gái khác, chai lọ vứt tứ tung cả lên.
Lâm Diễm đối với Chu Hà rất lễ phép, bởi vì rất nhiều thời điểm, cô lựa chọn các cô gái cấp cho khách cần một quản lý nam hỗ trợ, đồng dạng nếu như đến ban đêm, thì sẽ có rất nhiều người có tiền.
“Hôm nay có nhiều khách tới không?”
“Cuối tuần mà, đông hơn so với mọi ngày” Chu Hà nói, miễn cưỡng dựa vào bàn trang điểm nhìn Lâm Diễm, mắt phát ra tia sáng, mở miệng nói “ Yến tử, em theo tôi đi, đừng làm việc này nữa, tôi có không ít tiền, bảo đảm cho em có cuộc sống thoải mái”
“Ha ha, phải không?” Lâm Diễm cúi đầu mang bông tai vào, bắt đầu cầm thỏi son lên tô môi.
Chu Hà ghét nhất thái độ này của cô, vĩnh viễn không bao giờ coi lời nói của anh là thật, nhưng ở cái địa phương này, nên tin cái gì, liệu có ai nói thật lòng?
Lâm Diễm tuy rằng không coi lời nói của Chu Hà là thật, nhưng cũng bị ảnhhưởng một chút, bởi vìlời nói của anh ta, son môi tô bị lệch một chút, sau đó ánh mắt Chu Hà nhìn cô, cười nói “ Tô son môi làm gì, Yến, tôi cảm thấy em không trang điểm thì đẹp hơn”
“Tôi cũng không thích trang điểm, bởi vì đồ trang điểm rất đắt” Lâm Diễm trả lời.
Ở “Quân Nhan” Lâm Diễm được gọi là Lâm Yến, vì “Yến” và “Diễm” * đồng âm, nên khi gọi cũng là đồng dạng. Trước năm mười tuổi cô còn có một cái tên đó là Lâm Diệp, sau khi vào Nhan gia, Nhan Tầm Châu đổi tên cô từ Diệp thành Diễm, anh ta nói tên này nghe nhẹ nhàng, ngọn lửa kiều diễm, khói lửa óng ánh, còn có ý tứ là phồn vinh hưng thịnh.
*Yến “燕”[Yàn], Diễm “焱” [Yàn]
Tuy Nhan Tầm Châu gọi cô là ngọn lửa lấp lánh Lâm Diễm, nhưng anh ta lại gọi cô là Lâm Tiểu Hỏa, cuối cùng cô giống như một con bướm ngu dốt, sà vào người đàn ông này, để rồi bị ngọn lửa thiêu cháy.
Trong phòng là các tiểu thư giàu có, các cô là mục đích biểu diễn của Lâm Diễm, Lâm Diễm trang điểm thật tốt rồi đứng lên, vừa vặn áp mặt vào ngực Chu Hà, Lâm Diễm đặt tay lên bả vai Chu Hà, bảo trì khoảng cách. Chu Hà cao một mét bảy lăm, Lâm Diễm đi giày cao gót mười phân, đứng cùng với Chu Hà không cao không thấp, cô chống lại ánh mắt của Chu Hà, trên mặt nở nụ cười nhu hòa “ Tôi vừa mói nghe nói có một vị giám đốc truyền thông ở phòng tám, đến lúc đó nhờ anh đề cử một chút, ngày hôm qua có một vài cô gái chưa ra biểu diễn, tôi là quản lý của các cô ấy, cần phải tận chức một chút”
Trong lòng Chu Hà tức giận, nhưng đối với Lâm Diễm thì không thể cự tuyệt được, suy nghĩ một chút rồi gật đầu “Tôi đem phòng tám an bài cho em, lần này đừng gây ra lỗi gì, nói thật, Hà Mạn trong tay A Tương có rất nhiều người thích,có khi rất nhiều người tranh giành để được cô ấy”
Lâm Diễm khẽ cau mày, bất đắc dĩ nói “Mỹ nữ khó cầu a, tôi cuối cùng cũng không phải là gái điếm”
Chu Hà cười cười “Ha ha ha, tôi có việc phải đi trước, em ở lại đây, đợi lát nữa gọi tên thì ra”
“Quân Nhan” có ba quản lý nữ, trong tay có một nhóm cô gái, dựa vào mức độ “xinh đẹp”, “khí chất” tổng hợp lại mà phân chia ra cấp bậc A/B/C/D, trong tay Lâm Diễm, các cô gái đạt loại A là ít nhất, đa số đều là B/C, nhưng ở đây,cũng có một vài khách nam nguyện ý chiếu cố tới các cô gái cô quản lí, hơn nữa còn lập một hội, cho nên công lao của Lâm Diễm ở “Quân Nhan” coi như nằm ở mức độ trung bình.
Ttrong một góc hành lang gần phòng trang điểm, nối thẳng ra cửa sau, có sáu bảy phòng trang điểm đang ầm ĩ nổi loạn, Lâm Diễm điểm danh, dưới cô có gần 30 cô gái, nhưng hôm nay chỉ có hơn 20.
Lâm Diễm nhìn về phía Tư Tu “Kha Kha đâu?”
Tư Tư nhún vai tỏ vẻ không biết, trên khuôn mặt trái xoan hiện lên sự không kiên nhẫn “Tôi làm sao biết được, phỏng chừng là lần trước được một anh chàng phú nhị* đại bao dưỡng, sẽ không đến đây làm nữa đi”
* Phú nhị đại: thê hệ con nhà giàu thứ hai.
Tư Tư cùng Kha Kha tới cùngmột lượt nên có thẻ coi là chị em tốt, nhưng đôi khi, chị em tốt chính là như vậy, cùng ăn cơm, cùng đi dạo phố, bất quá chỉ như thế thôi.
Buổi chiều, Lâm Diễm còn nói chuyện điện thoại với Nghiêm Kha, cô ấy đã xác định là hôm nay sẽ đi làm. Lâm Diễm ra ngoài gọi điện thoại cho Nghiêm Kha, bên kia rất nhanh liền bắt máy trả lời, nguyên nhân là do kẹt xe.
Nghiêm Kha là mỹ nhân hàng đầu của Lâm Diễm, khí chất tốt, khuôn mặt xinh đẹp, tính cách tốt, bằng cấp tôt, là sinh viên tốt nghiệp trường đại học danh giá.
Nửa tiếng sau, Nghiêm Kha vội vàng chạy vào cửa, Lâm Diễm trực tiếp mang cô vào phòng thay đồ, trang điểm, thời điểm ra khỏi phòng, bên tai còn vang lên tiếng nghị luận “Bất công” nho nhỏ.
Lâm Diễm quay đầu lại, đôi mắt hoa đào vốn đáng yêu nay bỗng trở nên sắc bén, Lâm Diễm quét mắt lên người Trần Tư, sau đo đặt tay lên vai Nghiêm Kha “Kha Kha, đi theo chị”
…
8 giờ tối, “Quân Nhan” bắt đầu náo nhiệt, giám đốc truyền thông trên phòng 8 còn chưa tới, Lâm Diễm ngồi phía dưới. Ở “Quân Nhan” giám đốc đứng phía sau không rõ là ai, từ khi khai trương tới nay vẫn chưa thấy, khẳng định là phía sau lưng có chỗ dựa vững chắc.
“Quân Nhan” cấp tiểu thư tiền boa thấp nhất là 600, là nơi ra giá cao nhất ở thành C, mặt khác, khách đến ban đêm cần từ 100 trở lên, 300 là phổ biến nhất. Ở “Quân Nhan”, giá khởi điểm là 600, nghe có vẻ như rất đắt đỏ, nhưng người tới nơi này đa số là những người coi tiền như rác.
12 giờ trưa, Lâm Diễm tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn khắp nơi phát ra ánh sáng, đầu óc cô vẫn còn nhớ lại những cảnh tượng cô mơ thấy tối hôm qua.
Lâm Diễm quay đầu nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài cánh cửa thủy tinh có ba con chim, một lớn hai nhỏ, là chim mẹ mang theo hai chim con. Lâm Diễm đã quan sát ba mẹ con chim này nhiều ngày rồi, có một lần vào giờ tan tầm, cô đặt một chút thức ăn dưới mái hiên, ngày hôm sau đi làm liền phát hiện đồ ăn đã không còn, sau đó, dường như cô đã tìm được thú vui, cho nên thói quen này đã được duy trì.
Lâm Diễm tỉnh ngủ liền lập tức rời giường, vài năm này cơ hồ đã tập thành thói quen, đó là khi tỉnh dậy rồi tuyệt đối sẽ không nằm ườn trên giường.
Co dùng ba phút chỉnh quần áo vào gấp chăn mền, sau đó xỏ đôi dép lê đi vào nhà vệ sinh, dùng nước vỗ vỗ mặt, bao bọc gương mặt là một mái tóc đen dài, nhìn vào gương thật giống nữ quỷ.
Trước kia, Lâm Diễm là một mỹ nhân xinh đẹp, nhưng cô chưa từng qua thẩm mỹ. Trừ bỏ điều kiện tiên quyết là một mỹ nhân, trên người cô còn có những thứ khác, nhìn cô tựa như một người ôn nhu nhẹ nhàng, nhưng trong đó lại lộ ra một sự quật cường đến đáng yêu. Hiện tại, Lâm Diễm cũng là một mỹ nhân, không ít người lần đầu tiên nhìn thấy cô liền hỏi “Nhìn chị Lâm giống như một người người phụ nữ có chuyện xưa vậy”
Phụ nữ có chuyện xưa?
Từng ngồi tù có coi là chuyện xưa không?
Lâm Diễm rửa mặt xong đi tới nhà bếp pha một ly sữa nóng và nấu hai quả trứng, đây là cái lò mà người trước thuê để lại, miễn phí cho cô dùng, đúng là đồ cũ, lâu lâu lại phát ra vài tiếng “tư tư”.
Thời gian nấu trứng, cô đi giặt đồ đi làm, sau đó quay trở lại ăn điểm tâm, sau khi ăn xong thì ra ngoài ban công lấy quần áo đã mà hôm qua đã giặt sạch sẽ đi vào, gấp gọn gàng bỏ vào trong vali, sau đó đi đến máy giặt, lấy quần áo ra ban công phơi.
Lâm Diễm gấp quần áo rất nhanh và gọn gàng, tuần trước cô giúp một cô gái mới tới đem quần áo gấp gọn gàng, cô gái thấy động tác của cô, liền “oa” lên một tiếng “Chị Lâm, chị thật lợi hại”
Lâm Diễm không chỉ gấp quần áo mau, trong phòng giam còn có một cô gái ngốc, cái gì cũng vội vàng, ví dụ như khi ăn cơm, cho dù hiện tại Lâm Diễm đã bỏ thói quan ăn vội vàng, nhưng nếu như không chú ý, thì sẽ thấy động tác của cô rất nhanh.
Sau khi Lâm Diễm dọn dẹp toàn bộ căn phòng, căn phòng không đến năm mươi mét vuông liền sạch sẽ. Thời điểm bước xuống lầu rổ rác, cô nhìn thấy một chú mèo hoang, Lâm Diễm đem túi rác có trứng gà ăn chưa hết cho chú mèo, một cậu nam sinh khôi ngô tuấn tú cũng mang theo một túi rác đi xuống, thấy cô liền quay đầu lại, nở nụ cười chào hỏi “Sớm thế?”
“Uhm, sớm” Lâm Diễm quay lại, vội vàng bỏ bịch rác xuống, trên đường về thấy cậu nam sinh kia đứng trước một quầy mua bánh bao,vóc dáng cậu ta cao ráo, trên người mặc một bộ đồ màu xanh, có ngọn gió thổi qua, làm lay động cổ áo của cậu, cậu có một khung xương quai xanh rắn chắc, dáng cao gầy, lộ ra khí chất của tuổi trẻ.
“Ăn sáng chưa?” Cậu hỏi Lâm Diễm.
Lâm Diễm không trả lời, đưa mắt nhìn cậu rồi bước tới ngõ nhỏ hẹp, đi lên lầu.
Chung quy mỗi thành phố đều có một nơi hỗn độn, chật chội, cãi nhau ầm ỹ, mồi gia đình đều có một ban công đón nắng hình chữ nhật,trên đó có đầy đủ nội y, quần lót, đủ mọi màu sắc, đều là loại rẻ tiền. Mặc kệ đêm khuya hay ban ngày, vĩnh viễn không bao giờ im lặng, tiếng rao hàng, tiếng cãi nhau, tiếng chó sủa, còn có tiếng radio phát nhạc, âm thanh đó tựa như là linh hồn của khu này, nếu có một ngày, không còn những âm thanh này nữa, thì có thể khẳng định nơi này đã bị phá bỏ.
Về phần văn hóa của nơi này, có thể nhìn hai hàng cột điện xung quanh ngõ, trên đó có đủ các loại quảng cáo xé ra rồi dán lên, nào là ông lão Đông y, chuyên trị bệnh X, nào là cho thuê phòng, thông báo tuyển dụng, còn có một vài tờ tìm của rơi, ví dụ như nhà ai đánh mất chó, mất tiền, rồi có ai đó đánh mất chìa khóa xe…
Vạn vật trên thế gian, bốn phương đều sống ở đây, tuy rằng đại đa số số phân của con người nơi đây đều thấp hèn, ở đây là nơi mà người ta ngủ trễ nhất, và thức dậy cũng sớm nhất.
Lâm Diễm trở về phòng, sau đó bắt đầu gọi điện thoại cho bà cô, một bên gọi điện thoại, một bên xem tin tức. Cô ở thành phố C, nhưng con trai cô lại ở thành phố S.Lâm Diễm xem tin tức của một trường học nhỏ của thành phố S,trong đó có một vài tin tức bóng đá thiếu nhi, Lâm Diễm nhìn chằm chằm một bức ảnh, ánh mắt lập tức đau nhức.
Nhan Thư Đông, Thư Đông, Đông Đông… Thời điểm ở trong tù, Lâm Diễm vẫn thấy thời gian trôi qua quá chậm, cô đã sâu sắc cảm nhận được cái gọi là “Sống một ngày dài bằng một năm”. Giờ tất cả đã qua, thời gian đến đến đi đi vội vàng, con trai của cô, cô còn chưa nhìn kỹ lần nào, giờ đã đi học, đã lớn rồi.
——
Lâm Diễm hiện tại làm một người quản lý, từ này nghe có vẻ hay, trên thực tế chính là người làm ở hộp đêm, có một số người thấy cô có tri thức,nên trực tiếp gọi cô là mẹ.
Có một số việc đôi khi nhớ tới rất thú vị, cô chưa bao giờ nghe chính con trai kêu mình một tiếng mẹ, nhưng đã có một đám các cô bé thân thiết gọi cô bằng mẹ.
Lâm Diễm đến chỗ làm sớm hơn hai tiếng,ở “Quân Nhan” có một phòng hóa trang, cô ở trong phòng trang điểm, thay đồ, bên ngoài có người gõ cửa, Lâm Diễm đứng lên mở cửa, là A Chu, biệt danh của Chu Hà, Chu Hà người quản lý,từ người bưng rượu lên tới quản lý, Chu Hà là cái tên dùng để kiếm ra tiền của anh ta.
Chu Hà theo đuổi Lâm Diễm đã lâu, nhưng Lâm Diễm vẫn làm bộ không biết, Chu Hà biết tâm tư của cô, đàn ông theo đuổi phụ nữ, cần phải lên dây cót tinh tình, tác chiến lâu dài, đôi khi gây nhiễu loạn một chút, Chu Hà thuộc loại “trường kỳ kháng chiến”, mà Lâm Diễm là mục tiêu lớn nhất của anh ta trong hai năm này.
Chu Hà cười hì hì đi tớinhìn trên bàn trang điểm của cô, trên bàn trang điểm của cô rất gọn gàng, không giống mấy cô gái khác, chai lọ vứt tứ tung cả lên.
Lâm Diễm đối với Chu Hà rất lễ phép, bởi vì rất nhiều thời điểm, cô lựa chọn các cô gái cấp cho khách cần một quản lý nam hỗ trợ, đồng dạng nếu như đến ban đêm, thì sẽ có rất nhiều người có tiền.
“Hôm nay có nhiều khách tới không?”
“Cuối tuần mà, đông hơn so với mọi ngày” Chu Hà nói, miễn cưỡng dựa vào bàn trang điểm nhìn Lâm Diễm, mắt phát ra tia sáng, mở miệng nói “ Yến tử, em theo tôi đi, đừng làm việc này nữa, tôi có không ít tiền, bảo đảm cho em có cuộc sống thoải mái”
“Ha ha, phải không?” Lâm Diễm cúi đầu mang bông tai vào, bắt đầu cầm thỏi son lên tô môi.
Chu Hà ghét nhất thái độ này của cô, vĩnh viễn không bao giờ coi lời nói của anh là thật, nhưng ở cái địa phương này, nên tin cái gì, liệu có ai nói thật lòng?
Lâm Diễm tuy rằng không coi lời nói của Chu Hà là thật, nhưng cũng bị ảnhhưởng một chút, bởi vìlời nói của anh ta, son môi tô bị lệch một chút, sau đó ánh mắt Chu Hà nhìn cô, cười nói “ Tô son môi làm gì, Yến, tôi cảm thấy em không trang điểm thì đẹp hơn”
“Tôi cũng không thích trang điểm, bởi vì đồ trang điểm rất đắt” Lâm Diễm trả lời.
Ở “Quân Nhan” Lâm Diễm được gọi là Lâm Yến, vì “Yến” và “Diễm” * đồng âm, nên khi gọi cũng là đồng dạng. Trước năm mười tuổi cô còn có một cái tên đó là Lâm Diệp, sau khi vào Nhan gia, Nhan Tầm Châu đổi tên cô từ Diệp thành Diễm, anh ta nói tên này nghe nhẹ nhàng, ngọn lửa kiều diễm, khói lửa óng ánh, còn có ý tứ là phồn vinh hưng thịnh.
*Yến “燕”[Yàn], Diễm “焱” [Yàn]
Tuy Nhan Tầm Châu gọi cô là ngọn lửa lấp lánh Lâm Diễm, nhưng anh ta lại gọi cô là Lâm Tiểu Hỏa, cuối cùng cô giống như một con bướm ngu dốt, sà vào người đàn ông này, để rồi bị ngọn lửa thiêu cháy.
Trong phòng là các tiểu thư giàu có, các cô là mục đích biểu diễn của Lâm Diễm, Lâm Diễm trang điểm thật tốt rồi đứng lên, vừa vặn áp mặt vào ngực Chu Hà, Lâm Diễm đặt tay lên bả vai Chu Hà, bảo trì khoảng cách. Chu Hà cao một mét bảy lăm, Lâm Diễm đi giày cao gót mười phân, đứng cùng với Chu Hà không cao không thấp, cô chống lại ánh mắt của Chu Hà, trên mặt nở nụ cười nhu hòa “ Tôi vừa mói nghe nói có một vị giám đốc truyền thông ở phòng tám, đến lúc đó nhờ anh đề cử một chút, ngày hôm qua có một vài cô gái chưa ra biểu diễn, tôi là quản lý của các cô ấy, cần phải tận chức một chút”
Trong lòng Chu Hà tức giận, nhưng đối với Lâm Diễm thì không thể cự tuyệt được, suy nghĩ một chút rồi gật đầu “Tôi đem phòng tám an bài cho em, lần này đừng gây ra lỗi gì, nói thật, Hà Mạn trong tay A Tương có rất nhiều người thích,có khi rất nhiều người tranh giành để được cô ấy”
Lâm Diễm khẽ cau mày, bất đắc dĩ nói “Mỹ nữ khó cầu a, tôi cuối cùng cũng không phải là gái điếm”
Chu Hà cười cười “Ha ha ha, tôi có việc phải đi trước, em ở lại đây, đợi lát nữa gọi tên thì ra”
“Quân Nhan” có ba quản lý nữ, trong tay có một nhóm cô gái, dựa vào mức độ “xinh đẹp”, “khí chất” tổng hợp lại mà phân chia ra cấp bậc A/B/C/D, trong tay Lâm Diễm, các cô gái đạt loại A là ít nhất, đa số đều là B/C, nhưng ở đây,cũng có một vài khách nam nguyện ý chiếu cố tới các cô gái cô quản lí, hơn nữa còn lập một hội, cho nên công lao của Lâm Diễm ở “Quân Nhan” coi như nằm ở mức độ trung bình.
Ttrong một góc hành lang gần phòng trang điểm, nối thẳng ra cửa sau, có sáu bảy phòng trang điểm đang ầm ĩ nổi loạn, Lâm Diễm điểm danh, dưới cô có gần 30 cô gái, nhưng hôm nay chỉ có hơn 20.
Lâm Diễm nhìn về phía Tư Tu “Kha Kha đâu?”
Tư Tư nhún vai tỏ vẻ không biết, trên khuôn mặt trái xoan hiện lên sự không kiên nhẫn “Tôi làm sao biết được, phỏng chừng là lần trước được một anh chàng phú nhị* đại bao dưỡng, sẽ không đến đây làm nữa đi”
* Phú nhị đại: thê hệ con nhà giàu thứ hai.
Tư Tư cùng Kha Kha tới cùngmột lượt nên có thẻ coi là chị em tốt, nhưng đôi khi, chị em tốt chính là như vậy, cùng ăn cơm, cùng đi dạo phố, bất quá chỉ như thế thôi.
Buổi chiều, Lâm Diễm còn nói chuyện điện thoại với Nghiêm Kha, cô ấy đã xác định là hôm nay sẽ đi làm. Lâm Diễm ra ngoài gọi điện thoại cho Nghiêm Kha, bên kia rất nhanh liền bắt máy trả lời, nguyên nhân là do kẹt xe.
Nghiêm Kha là mỹ nhân hàng đầu của Lâm Diễm, khí chất tốt, khuôn mặt xinh đẹp, tính cách tốt, bằng cấp tôt, là sinh viên tốt nghiệp trường đại học danh giá.
Nửa tiếng sau, Nghiêm Kha vội vàng chạy vào cửa, Lâm Diễm trực tiếp mang cô vào phòng thay đồ, trang điểm, thời điểm ra khỏi phòng, bên tai còn vang lên tiếng nghị luận “Bất công” nho nhỏ.
Lâm Diễm quay đầu lại, đôi mắt hoa đào vốn đáng yêu nay bỗng trở nên sắc bén, Lâm Diễm quét mắt lên người Trần Tư, sau đo đặt tay lên vai Nghiêm Kha “Kha Kha, đi theo chị”
…
8 giờ tối, “Quân Nhan” bắt đầu náo nhiệt, giám đốc truyền thông trên phòng 8 còn chưa tới, Lâm Diễm ngồi phía dưới. Ở “Quân Nhan” giám đốc đứng phía sau không rõ là ai, từ khi khai trương tới nay vẫn chưa thấy, khẳng định là phía sau lưng có chỗ dựa vững chắc.
“Quân Nhan” cấp tiểu thư tiền boa thấp nhất là 600, là nơi ra giá cao nhất ở thành C, mặt khác, khách đến ban đêm cần từ 100 trở lên, 300 là phổ biến nhất. Ở “Quân Nhan”, giá khởi điểm là 600, nghe có vẻ như rất đắt đỏ, nhưng người tới nơi này đa số là những người coi tiền như rác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook