Đoạt Thê FULL
-
16: - Sinh Bệnh
Editor – Tử Dương
***
Trong bầu không khí mờ tối, hơi thở nóng rực quanh quẩn sau cổ Đổng Từ, mùi hương thảo mộc dịu nhẹ vờn khắp mũi cô.
Giọng Bùi Tứ Trăn tuy nhỏ nhưng sức uy hiếp không thể xem thường.
Giờ đây việc anh nói gì đã không còn quan trọng, quan trọng nhất vẫn là cảm giác quen thuộc khiến Đổng Từ bất giác nhớ đến chiếc xích đu kia.
Buổi đêm vào hè, sao mọc đầy trời, lửa trại lất phất, mọi thứ đều im ắng, duy độc chiếc xích đu dưới tàng cây là chậm rãi đong đưa.
Người ngồi cạnh Đổng Từ vẫn là người đàn ông này, hơn nữa khoảng cách càng lúc càng có xu hướng gần hơn, gần đến mức tưởng chừng như không có cự ly, cô hoàn toàn bị vây hãm trong đó, một kẻ hở cũng đừng hòng thoát được.
Giọng nói xưa cũ của người đàn ông lại vang vọng bên tai: "Muốn thử ở chỗ này không?"
Lời này hệt như chiếc móc mở lối cho bản tính điên cuồng vốn đã chìm sâu dưới đáy, Đổng Từ nhắm mắt: "Thiên Tứ, anh điên à."
Âm thanh cô rất nhẹ, môi mỏng hờ hững ý cười, ngay sau đó liền bị đầu ngón tay chạm vào cánh môi nóng bỏng, liếm láp gặm cắn.
Hơi đau, nhưng nhiều hơn là cảm giác ngứa ngái xuất phát từ trái tim.
"Đúng vậy, đâu phải em mới biết anh ngày một ngày hai?"
Tiếng nói nguy hiểm bức bách như dã thú, làm tim Đổng Từ đập mạnh liên hồi, càng sợ hãi...!lại càng nóng lòng muốn thử.
Điên cuồng hết thuốc chữa.
Thế nên những ký ức đáng ra đã dần trôi vào dĩ vãng ấy lại vô tình bị câu nói của Bùi Tứ Trăn thức tỉnh, đủ thấy dục vọng không những tiến bước vào thân thể, mà còn khảm sâu vào tâm trí.
Cảm giác kích thích cùng cực không khác gì virus gây nghiện, mọi cách thức hóa đều không có tác dụng với chúng.
Có lẽ cần phải cho thêm chút thúc đẩy mới hơn, bao trùm toàn bộ, thì may ra mới sát được độc, bằng không tất cả lý trí sẽ trở thành phế thải.
Con người hiếm khi nào kiểm soát được bản thân, đối với một người đã từng nếm mùi như Đổng Từ, điều này không cần bàn cãi.
Đổng Từ vịn trán, sườn lưng dựa sau ghế, cố gắng tránh xa Bùi Tứ Trăn.
Ngụy Tấn An nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu quan tâm: "Sao vậy? Sắc mặt của con có vẻ không ổn."
Lúc Ngụy Tấn An hỏi chuyện, bàn tay to đang bao lấy tay Đổng Từ cố ý gãi nhẹ vào lòng bàn tay cô.
Đổng Từ biết ở đây đang tối om nên người khác không thấy được hành động bất thường này, nhưng sao tim cô vẫn rạo rực.
Có điều ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình thường, còn ma mãnh dẫn dắt người khác dời lực chú ý: "Không có gì, trong này oi bức quá, con thấy khó thở."
Nghe Đổng Từ nói vậy, Ngụy Tấn An cười cười.
Ông cảm khái: "Con đó, suốt ngày cứ lo cắm đầu đóng phim, lên núi, xuống biển, qua sa mạc, chỗ nào cũng dám tới, bảo sao không yếu trong người cho được."
Vị đạo diễn nổi tiếng ngồi gần Ngụy Tấn An nghe xong cũng cười bảo: "Đúng vậy, Đổng Từ là một trong số những diễn viên chuyên nghiệp nhất mà tôi từng gặp.
Năm đó lúc quay [Vu Sơn], điệu Tango là điểm sáng của cả bộ phim, cô ấy vì muốn cảm vai diễn nên đã tới tận Argentina..."
Khi bộ phim chính thức mở màn, giọng của họ dần dần nhỏ xuống rồi im bặt.
Bùi Tứ Trăn biết thêm vài chuyện, anh nắm chặt tay cô, cười giễu: Anh nhớ lúc đó em tự nhận mình là du học sinh."
Đổng Từ bị anh bắt thóp, mí mắt theo phản xạ giật giật mấy cái, nhưng giọng nói lại không có vẻ gì gọi là chột dạ: "Miễn vui là được, đừng để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt."
Vô cùng nhởn nhơ, nhìn thôi cũng thấy ghét.
Bùi Tứ Trăn rất muốn trừng phạt cô ngay tại đây, phải dạy cho biết chỉ vì những tin tức dối trá đó mà bọn họ đã để lỡ nhau suốt bảy năm trời.
Đổng Từ hoàn toàn không biết gì cả, cô nói xong định rụt tay lại và đương nhiên điều đó không thể xảy ra.
Nếu thế, Đổng Từ đành phó mặc anh, tự động nghiêng người qua một bên, giờ này khắc này, nếu không ngồi xa được thì phải tạo khoảng cách.
Bùi Tứ Trăn mất hứng khi thấy cô cứ tránh né mình, đặc biệt lúc ánh sáng phim chiếu tới, anh thấy ánh mắt Đổng Từ hoàn toàn không có tiêu cự, chỉ có thất thần.
Cô mặc anh muốn làm gì làm, đến vùng vẫy cũng lười.
Bơ anh toàn tập.
Không gì có thể con người ta bực bội hơn chuyện bị ngó lơ.
Bùi Tứ Trăn nhướn mày, anh hiểu vì sao Đổng Từ lại làm vậy, cô đang bảo vệ bản thân.
Phòng chiếu phim rất đông, bọn họ lại ngồi ngay hàng ghế khách mời, phía trước hai bên lẫn phía sau đều có người, nhưng ít ai chú ý đến hai người họ.
Vì tầm nhìn quá hạn chế, nên mọi tiêu điểm đều dồn vào bộ phim.
Có cảm giác an toàn này, tất nhiên Đổng Từ đâu rỗi hơi phản kháng, cô vẫn thông minh như thế, thông minh một cách thực tế, mà thực tế thì lúc nào mà chẳng vô tình.
Vô tình đến nhộn nhạo tâm can.
Nó giống như ly rượu mạnh, rõ ràng không nên nếm thử vì có hại cho não, nhưng liệu có mấy ai khống chế được đôi tay mình khi chạm đến ly rượu mà không nhấp thử một ngụm.
Yết hầu nóng rát đau đớn, đau nhưng nghiện.
Đến chết mới tận hứng, không chết không ngừng.
Bùi Tứ Trăn nghiêng đầu nhìn Đổng Từ, chỉ là đảo qua, đôi mắt anh bỗng cháy lên vô số ngọn lửa như ánh dương rực rỡ, khóe miệng khẽ nhếch.
Người như cô, chắc chắn phải có nhược điểm.
Hình ảnh trong phim luân phiên nhau lúc sáng lúc tối, Bùi Tứ Trăn buông lỏng tay Đổng Từ, nhưng lỏng cũng không có nghĩa là để cô chạy, anh mân mê đôi tay nhỏ nhắn của cô, dịu dàng vuốt ve, cảm thụ sự mềm mại đến từ lòng bàn tay.
Bùi Tứ Trăn vừa ngước mặt lên liền thấy ánh mắt phẫn nộ của Đổng Từ, nhân lúc không ai chú ý, cô không nề nà che giấu sự bất mãn đó.
Bùi Tứ Trăn cười trong im lặng, như cố ý cười cho Đổng Từ nhìn, mặc dù không thể tránh nhưng muốn nhéo thì vẫn dư sức.
Đương nhiên, cũng chẳng có tác dụng.
Hàng mày Bùi Tứ Trăn còn bất động chứ nói gì đến tay.
Đổng Từ thấy mình thật ngớ ngẩn, chẳng lẽ cô còn không biết người đàn ông này không có chữ đau trong từ điển, dù bị thương đầy mình cũng chẳng hề hấn gì.
Có trời mới biết, sao nhà họ Bùi lại nuôi dạy ra một kẻ như vậy chứ, hoặc là nói, rốt cuộc Bùi Kinh Thế đã làm cách nào để bồi dưỡng người thừa kế này?
Nói có tư chất và năng khiếu, còn không bằng nói do cách dạy dỗ quá nghiêm khắc, bao gồm cả sức chịu đựng.
Chịu đựng trên mọi phương diện.
Thước phim chiếu đến cảnh lăn lộn trên giường, làm Đổng Từ không khỏi liên tưởng đến vấn đề khác, cũng liên quan đến cái gọi là chịu đựng...!kích thích linh hồn.
Đổng Từ chẳng buồn véo anh nữa mà đảo khách thành chủ, cầm ngược lại tay Bùi Tứ Trăn, nhưng cô đâu dễ gì để yên, cứ dùng đầu ngón tay trườn tới sượt lui.
Yết hầu Bùi Tứ Trăn chuyển động liên tục, bàn tay trong lòng tay anh rất nhỏ, ngón tay thon dài, trong trẻo như ngọc, mềm mại như nước.
Dù chỉ là tiếp xúc da thịt nhưng quá đủ để anh cảm nhận được sự mềm nhẹ đến từ bàn tay ấy, động tác dịu dàng nhẹ tựa lông hồng, từ đường chỉ tay vuốt đến động mạch, lướt qua rồi đi ngay, lúc ngứa lúc không, nhưng lại mang hơi hướng ngứa nhiều hơn.
Thứ cô muốn khiêu khích thật sự không phải là lòng bàn tay mà là trái tim.
Cô thật sự khiến anh xao động.
Hai mắt Bùi Tứ Trăn tối sầm, hơi ngửa cổ, răng cắn chặt.
Đổng Từ chỉ cần liếc một cái là biết ngay anh đang cố gắng kiềm nén cảm giác bức bối trong lòng.
Ai mà không có nhược điểm, mặc dù sức khống chế của anh rất tốt nhưng đừng hòng thoát khỏi tay cô.
Từ khóe mắt đến đuôi lông mày Đổng Từ đều đượm vẻ đắc ý, nhân lúc Bùi Tứ Trăn chỉnh lại thế ngồi, cô liền nắm thời cơ rút tay ra.
Lần này Đổng Từ thành công.
Bùi Tứ Trăn vồ hụt, anh cuộn tay thành nắm đấm, cúi đầu nhìn đôi tay nhỏ nhắn đã giấu vào túi áo từ lúc nào.
Mà cô, lại dùng đôi mắt hạnh cười híp cả mắt, một nụ cười rạng rỡ nhưng vô cùng xấu xa.
Chưa bao giờ Bùi Tứ Trăn muốn quay lại những tháng ngày xưa cũ như lúc này, khi mà anh có thể nắm chặt tay cô, mạnh bạo ghì cô xuống đất, có thể trừng phạt mấy trò đùa dai của cô ở bất cứ đâu...!nhưng chút lý trí còn sót lại luôn nhắc nhở anh rằng, bây giờ anh không thể làm vậy, ít nhất là ngay lúc này.
Tuy nhiên chỉ tính ở hiện tại thôi, sớm muộn gì anh cũng đòi lại cả vốn lẫn lời.
Đổng Từ cười cợt chờ chiêu tiếp theo.
Đáng tiếc Bùi Tứ Trăn lại bất động như núi, mắt nhìn thẳng vào màn hình chiếu, tư thái kiêu ngạo, nhiệt độ xuống thấp.
Anh xem trận lộn xộn lúc nãy như chưa từng xảy ra, khôi phục dáng vẻ đường hoàng đạo mạo, ngồi im bất động, hoàn toàn lờ cô đi.
Đúng là gậy ông đập lưng ông.
Cuộc đấu giữa hai người họ lại hòa nhau, không ai thắng ai.
Đổng Từ không quan tâm, tâm trạng cô đang rất vui vẻ, ngón tay trong túi áo sung sướng gõ theo tiết tấu.
Bộ điện ảnh [Sơn Hải] thuộc thể loại kì ảo, bối cảnh vô cùng tráng lệ, tính nghệ thuật tuy không có gì đặc sắc nhưng cốt truyện rất khá.
Đa số phim Đổng Từ tham gia đều là phim điện ảnh, cô thích được trải nghiệm nhân vật, càng khó cô càng muốn khiêu chiến, càng muốn thử sức.
Đổng Từ luôn tìm mọi cách để thấu rõ cảm xúc nhân vật như thể nhân vật đó chính là bản thân mình, cô muốn gợi nhân vật sống lại, mọi thứ phải được cô nắm bắt một cách nhuần nhuyễn nhất.
Xem như phóng thích bản thân.
Có điều Đổng Từ ngoài đời thực lại khác xa hoàn toàn.
Đổng Từ rất ít khi xem phim điện ảnh, so ra cô vẫn thích phim thương mại(*) hơn, điện ảnh quá nặng nề, không hợp với cô.
(*) Phim thương mại (Exploitation film) là một tên gọi có thể được áp dụng cho bất kỳ bộ phim thường được coi là ngân sách sản xuất thấp và ít có giá trị về nghệ thuật, do đó mục tiêu chính của nó để đạt được thành công về lợi nhuận bằng cách "khai thác" các xu hướng đang "ăn khách" hiện tại của số đông khán giả.
Tràng cười vang lên không ngớt trong phòng chiếu, những buồn bực mới đó mà đã quét sạch sành sanh.
Tan cuộc, Đổng Từ, Ngụy Tấn An và đám khách quý nối đuôi nhau gọi xe tới đón, ai quen biết thì nán lại tán gẫu vài câu.
Đổng Từ tranh thủ đi toilet, trước khi vào cô thấy Ngụy Tấn An và Bùi Tứ Trăn đang thảo luận gì đó với đám người đứng gần, nhìn như rất ăn ý.
Lúc Đổng Từ ra ngoài thì những người đó đã tản đi.
Cô tò mò hỏi: "Chú Ngụy, mọi người đang bàn gì vậy?"
Ngụy Tấn An xoay người, cười nói: "Chẳng phải lúc trước con nói có hứng thú với phim khoa học viễn tưởng sao, bây giờ có hi vọng rồi đó."
Đúng là Đổng Từ đang có ý với mấy thể loại phim thuộc chủ đề khoa học viễn tưởng, nhưng không phải vì nhân vật, cô không hợp, cũng không xứng tầm với cô.
Thứ cô thích chính là lợi nhuận từ việc đầu tư vào dòng phim này, có điều chi phí sản xuất quá lớn, nếu muốn có những thước phim hoàn mỹ, công ty phải chấp nhận rủi ro.
Đổng Từ bị đề tài này hấp dẫn, phấn khích hỏi: "Thật sao, đầu đuôi thế nào?"
Ngụy Tấn An gật đầu vỗ vỗ vai Đổng Từ: "Hôm nay con cũng mệt rồi, ngày mai chú cháu ta nói tiếp.
Sáng mai có hẹn, có gì chú sẽ đưa địa chỉ câu lạc bộ cho con, con nhất định phải đi đấy."
Lại là xã giao.
Mặc dù Đổng Từ không thích xã giao, nhưng cũng biết mấy chuyện này không thể trốn mãi được, huống chi so với việc xã giao thay người khác cô thà tự giúp mình còn hơn.
Đổng Từ không ngồi xe Ngụy Tấn An vì cô có xe riêng, lúc chuẩn bị xuống bãi đỗ xe thì gặp Bùi Tứ Trăn ở cửa thang máy.
Anh mặc tây trang màu đen, người cao chân dài, chỉ đứng thôi mà đã khuất hơn nửa tầm nhìn của Đổng Từ, cảm giác như bị bóng ma áp chế vậy.
Không có người ngoài ở đây, Đổng Từ cũng lười nói, tay ấn nút mở.
Cũng may giờ này thang máy vẫn còn hoạt động, cửa mở, Bùi Tứ Trăn lịch sự nhường cô đi trước.
Đổng Từ vừa bước vào, cô đột nhiên nổi ý muốn nhấn nút đóng cửa thang máy, có điều hành vi này hơi trẻ con, hơn nữa sau lưng cô vẫn còn người, đa số là mấy cô gái trẻ tuổi.
Mỗi lần ra ngoài Đổng Từ đều có thói quen đeo khẩu trang mang kính râm và mặc áo khoác, nếu không nhìn kĩ thì không thể nhận diện.
Huống chi, trong thang máy còn có một người hút hết sự chú ý của các cô gái này.
Trước khi cô vào trong thì bọn họ đã tom tem nhìn Bùi Tứ Trăn từ trước, mắt thấy cửa vừa mở, ai nấy đều lũ lượt kéo nhau vào trong.
Tuổi của mấy cô gái có lẽ chưa tới hai mươi, nên chắc không biết Bùi Tứ Trăn là ai, nhiều nhất chỉ nghĩ anh là một minh tinh nào đó, hơn nữa còn là một minh tinh nổi tiếng.
Ở một nơi tổ chức buổi công chiếu tầm cỡ thế này, lại vừa có nhan sắc vừa có khí chất, nếu không phải nhân vật nổi tiếng thì còn ai vào đây?
Các cô gái vẫn còn nhỏ tuổi, ngoại trừ giao mắt nhìn nhau, có người còn bạo gan lén rút điện thoại chụp trộm anh đẹp trai qua tấm gương phản chiếu rồi gởi cho cả đám.
[Xài camrea trước cũng không hủy hoại được nhan sắc thần tiên.jpg]
Ngay sau đó là vô số biểu cảm điên cuồng gào thét.
Tuy mấy cô gái nhỏ không làm gì quá trớn, nhưng tiếng run điện thoại cứ rè rè liên tục, mấy hành động mờ ám này sao qua nổi mắt Đổng Từ.
Đổng Từ thấy bọn họ phấn khích làm mình cũng bị nhiễm theo, cô ngẩng đầu liếc Bùi Tứ Trăn một cái.
Cách lớp kính râm và khẩu trang, Bùi Tứ Trăn không biết vẻ mặt cô thế nào, nhưng khi bị cô nhìn, khóe môi anh bất giác nhếch lên, cười khẩy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook