Doanh Doanh
-
Chương 48: Dù có phân hoá thành gì
Lận Thâm vừa bước vào nhà thì cha hắn cũng đã về đến nơi.
Người đàn ông đeo kính gọng vàng ra mở cửa, ngạc nhiên hỏi: “Anh đi thang bộ à?”.
Người đàn ông mới vào cửa mang theo cả thân khí lạnh, thay giày xong mới trả lời: “Không phải”.
“Vậy sao không về cùng lúc với con?”.
Hai người lúc đứng cùng một chỗ thì đều cao lớn như nhau, chỉ là một người có vẻ dịu dàng hơn, còn người còn lại thì lạnh lùng hơn một chút.
Lận Thuỵ hỏi xong thì quay đầu lại hỏi Lận Thâm: “Con không thấy cha con à?”.
“Dạ thấy”. Lận Thâm đã thay quần áo ở nhà, bước ra từ phòng ngủ. “Cha không chịu đi thang máy”.
Lận Thuỵ nhướng mày, một lát sau mới nói: “Thôi quên đi, hai cha con ngồi xuống ăn cơm”.
Hàn Sâm lại nói: “Nó về chung với con bé con của nhà họ Khúc”.
Phòng khách yên tĩnh trong chốc lát, Hàn Sâm lại nói: “Cha bảo con đừng tiếp xúc nhiều với nó rồi mà, đừng nói là con với con bé đó…”.
Lận Thâm ngắt lời, nói: “Không phải cậu ta”.
Hàn Sâm hừ lạnh một tiếng, “Vậy thì tốt, đừng có đi trêu chọc con nhà người ta”.
Lận Thuỵ: “Anh cũng nói ít thôi, ăn cơm đi”.
Ông nói xong thì hai người kia mới chịu thôi giằng co, ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn.
Từ xưa đến nay nhà họ Lận không nói chuyện lúc ăn cơm, chỉ có tiếng đũa bát va vào nhau rất nhỏ.
Thấy Lận Thâm đã ăn gần xong, Lận Thuỵ cũng buông đũa xuống, nói: “Hôm qua nói với con rồi, hôm nay chúng ta nói chuyện một chút, con làm xong bài tập thì ra phòng khách gặp ba”.
“Dạ”. Lận Thâm đứng dậy.
Ngay lúc này Hàn Sâm lại lên tiếng, “Chuyện trước đó cha nói với con con không thèm nghe đúng không? Hay là con cố tình muốn đối nghịch với cha?”.
Lận Thâm nhìn qua, vẻ mặt bình tĩnh y như lúc còn ngồi ăn cơm.
“Con với con bé họ Khúc nói gì với nhau?”.
“Con chưa nói gì cả”. Lận Thâm trả lời.
Hàn Sâm không tin, còn Lận Thuỵ thì lại nhíu mày cảnh cáo một cái, Hàn Sâm mới chịu im lặng.
Lận Thâm về phòng, Lận Thuỵ mới mở miệng: “Con nó cũng lớn rồi, nó có suy nghĩ riêng của nó, không phải chuyện gì cũng làm theo ý anh được”.
“Chẳng lẽ anh lại muốn hại nó à?”. Hàn Sâm đáp trả.
Lận Thuỵ thong thả ăn cơm, “Đúng là chẳng nói chuyện được với anh”.
Hàn Sâm chậm rãi nuốt cơm xuống bụng.
Trong khi Hàn Sâm vẫn còn đang ăn, Lận Thuỵ đã dừng đũa. Ông ngồi chờ mãi đến khi Hàn Sâm no rồi mới bắt đầu nói.
“Anh không nên quản con chặt quá”. Lận Thuỵ nói.
Hàn Sâm nói: “Vậy chẳng lẽ anh mặc kệ nó đi gây hoạ cho con nhà người ta à? Nó mới có bao lớn, mới 16 tuổi đầu, còn chưa phân hoá thì biết cái gì?”.
Lận Thuỵ im lặng, mãi một lúc sau mới nói: “Có lẽ mẹ anh nói đúng, hai ta không thể có con được”.
Hàn Sâm biến sắc, hỏi: “Em nói vậy là sao?”. Nguyên văn câu nói này là của mẹ hắn nói lúc muốn chia rẽ tình cảm của hai người.
“Chúng ta đều không đảm đương được trách nhiệm làm cha”. Ngón tay Lận Thuỵ gõ nhẹ lên bàn, “Anh trông tính cách của Lận Thâm đi, rồi anh nghĩ thử xem anh bây giờ có khác gì cha anh ngày trước không?”.
“Em đang trách anh đó hả?”.
Lận Thuỵ thở dài, “Em với anh đều có tuổi rồi, cộng với nhau cũng được gần trăm, có cần thiết phải gây gổ thế này không?”.
Hàn Sâm rụt cổ, im lặng không nói lời nào nữa.
“Lát nữa em nói chuyện với con, em nói thì anh nghe, đừng có xen vào”.
Mãi một lúc lâu sau Hàn Sâm mới chịu gật đầu.
Gần đây Lận Thâm lúc nào cũng cảm thấy khô nóng, khó chịu trong người; cổ cứ bỏng rát lạ thường, pheromone thì càng ngày càng khó khống chế. Hắn sắp phân hoá, cũng như những thanh thiếu niên khác ở lứa tuổi này. Hắn sắp từ một đứa trẻ con non nớt trở thành người trưởng thành.
Lận Thâm đã từng rất ghét cái nhãn Alpha mà những người khác gán cho mình. Hai người cha của hắn đều là Alpha, ngay cả ông nội, người quyết liệt phản đối cuộc hôn nhân của hai người họ cũng là Alpha, chỉ có bà nội xuất thân từ dòng dõi thư hương là Omega. Từ lúc được nhận nuôi đến giờ, ai ai cũng đều kì vọng vào hắn, hy vọng hắn lớn lên sẽ trở thành một Alpha ưu tú.
Những ánh mắt lúc nào cũng nhìn hắn chằm chằm ấy đã gây ra cho hắn vô số cơn ác mộng. Lúc mới vào cấp ba, Lận Thâm đã có áp lực rất lớn. Chẳng biết có phải là do áp lực không nhưng ngày nào hắn cũng sống trong căng thẳng, nỗ lực hoàn thành mọi việc một cách tốt nhất. Ngoài miệng thì nói mình không thèm quan tâm nhưng thật ra trong lòng lại chất chồng áp lực, hai vai trĩu nặng tiến về phía trước…
Lúc Lận Thâm ra khỏi phòng thì trời đã khuya lắm rồi. Lận Thuỵ ngồi ở phòng khách đọc sách, còn Hàn Sâm bên cạnh thì chẳng biết đang nghĩ gì mà nhíu chặt mày.
Thấy Lận Thâm ra tới, Lận Thuỵ buông sách, “Con ngồi xuống đi, không muốn ngồi với cha con thì nhấc cái ghế khác lại đây ngồi cũng được”.
Hàn Sâm càng nhíu chặt đôi mày.
Quả nhiên, Lận Thâm quay đầu tìm ghế dựa. Hắn ngồi xuống xong, Lận Thuỵ mới hỏi: “Con biết mình đang làm gì không?”.
Lận Thâm sững sờ, biết Lận Thuỵ đang nhắc đến chuyện yêu đương của mình, “Con biết”.
“Ừ”. Lận Thuỵ nhẹ nhàng nói, “Chỉ cần con biết mình đang làm gì là được”.
Lần này không chỉ có Lận Thâm sững sờ, Hàn Sâm cũng sửng sốt theo, vừa định lên tiếng thì bị Lận Thuỵ đè đùi lại.
“Con đang trong giai đoạn phân hoá”. Lận Thuỵ nhìn cậu thiếu niên ngồi đối diện mình, “Ba nói chuyện với chủ nhiệm lớp con rồi, mai con không cần đi học nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ đi”.
“Con tưởng hai người sẽ không đồng ý”. Lận Thâm bình tĩnh lại rồi mới chần chừ nói.
Lận Thuỵ nói: “Đúng là ba không quá tán thành việc con yêu sớm, hơn nữa ba còn cho rằng loại tình cảm này sẽ không lâu bền được”.
Lận Thâm nhíu mày.
“Nhưng đây là quyết định của con”. Lận Thuỵ nói, “Ngay từ lúc con có ý nghĩ sẽ phản kháng lại thì con đã có quyết định của chính mình rồi, ba tôn trọng quyết định của con”.
Lận Thâm vẫn chưa tin tưởng lắm.
Lận Thuỵ bỗng nhiên cười, nói: “Đừng bảo con cho rằng ba không biết chuyện hồi lớp mười của con nhé?”.
Vẻ mặt Lận Thâm thay đổi ngay tắp lự.
“Con che giấu không tốt, trong lòng có chuyện gì là viết hết lên mặt, điểm này con với cha con giống y như nhau, khổ nỗi hai người cứ nghĩ là mình giấu giỏi lắm”. Lận Thuỵ rũ mắt nhìn tách trà màu nâu thẫm trên bàn, “Cuộc sống không phải lúc nào cũng chỉ có một sự lựa chọn. Trước nay ba với cha con đều đặt ra quy định cho con, chỉ cho con một sự lựa chọn duy nhất. Nhưng giờ con đã lớn rồi, đã có suy nghĩ riêng của bản thân thì ba sẽ tôn trọng nó. Lận Thâm, cuộc đời của con là do con quyết định”.
“Đó là tất cả những gì ba muốn nói”. Lận Thuỵ ngẩng đầu, “Con có muốn hỏi gì không?”.
Bỗng nhiên Lận Thâm cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu được hai người ngồi đối diện mình. Dù hắn đã sống với họ mười mấy năm, dù họ là hắn, nhưng lại chẳng thấu hiểu nhau được bao nhiêu. Mối quan hệ cha con của bọn họ chỉ được phác hoạ bằng trí tưởng tượng. Cha tự tưởng tượng ra cách để kìm kẹp con, con tự tưởng tượng ra khoảng cách giữa hai thế hệ.
Kết quả là chẳng nên cơm nên cháo gì.
Lúc này, Hàn Sâm lại nói: “Anh không đồng ý”.
Lận Thâm suy nghĩ trong lòng, vậy mới đúng là cha hắn nè.
Lận Thuỵ nói: “Anh không đồng ý cũng vậy thôi, anh là cha của con, chứ có phải là con giun trong bụng con đâu”.
Hàn Sâm đen mặt, “Nó mới có bao lớn, biết cái gì đâu mà yêu với chả đương!”
Lận Thuỵ cười lạnh một tiếng, “Anh cũng 48 tuổi rồi mà em có thấy anh rành rọt yêu đương gì cho lắm đâu”.
Hàn Sâm trừng mắt.
Lận Thuỵ lạnh lùng nhìn lại.
Lận Thâm đã quá quen với việc hai người cãi nhau, nói: “Đúng là con có một việc muốn hỏi ạ”.
Hai người đối diện đồng loạt quay đầu.
Lận Thâm thở nhẹ một hơi, hắn đã từng vì chuyện này mà trằn trọc mất ngủ, vì nó mà phải vô số lần tự hỏi bản thân mình, lại vô số lần tự phủ nhận những kì vọng của người khác.
“Hai người hy vọng con phân hoá thành gì?”.
Phòng khách yên tĩnh trong chốc lát, cuối cùng Hàn Sâm lạnh mặt, nói: “Con có nghiêm túc học tiết sinh lí không thế hả?”.
Lận Thuỵ lại loáng thoáng hiểu được ý của Lận Thâm, đáp: “Cái này không quan trọng, quan trọng là con có hài lòng với chính mình hay không”.
Lận Thâm hé miệng, “… Con rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Con có người mình thích, ngày nào cũng mong được gặp cậu ấy”.
Hai người đối diện đều rất ngạc nhiên.
Lận Thâm của trước kia sẽ không bao giờ nói chuyện này với bọn họ, càng sẽ không thổ lộ tâm tình của mình, nói ra buồn vui hờn giận trong lòng.
“Trước kia lúc nào con cũng muốn hoàn thành những kì vọng mà hai người đặt ra cho con. Nhưng những kì vọng đó lại quá nặng nề, nặng đến nỗi đôi khi con không biết phải bước tiếp thế nào”. Lận Thâm nói, “Con vẫn luôn cho rằng hai người muốn con trở thành Alpha, lúc nào cũng nghĩ nếu lỡ con không phải thì biết phải làm sao…”.
Lận Thuỵ nhíu mày: “Không phải vậy…”.
Lận Thâm nói: “Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào mà con đã thôi không nghĩ về chuyện này nữa, đối với con phân hoá thành cái gì không quan trọng nữa rồi, việc con quan tâm bây giờ chỉ xoay quanh người con thích, chỉ cần hôm nay cậu ấy cười với con một cái là con đã rất vui”.
Một lúc lâu sau Hàn Sâm mới nói: “… Môn sinh lý của con đúng là chẳng ra làm sao”.
Lận Thâm nói: “Chuyện của nhà họ Khúc hai người đều biết đúng không, cả khu phố ai cũng biết”.
Trong phòng khách im lặng như tờ.
“Con không nói gì hết”. Lận Thâm đứng lên, “Hai người sợ Khúc Sướng bị tổn thương, sợ nếu con làm ra vẻ chuyện gì con cũng biết thì cậu ấy sẽ thực sự gục ngã”.
“Cha à, con không phải trẻ con”. Hắn đã cao lớn hơn nhiều, sắp cao bằng cả hai người cha của mình rồi. Trẻ con sẽ không vĩnh viễn là trẻ con, nhưng cha mẹ thì lúc nào cũng là cha mẹ. “Có một số việc con tự biết nên xử lý thế nào, con biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói… Con mong hai người cũng sẽ chia sẻ với con”.
Lận Thuỵ còn cười được, nói: “Anh nghe gì chưa, con trai anh đang dạy dỗ anh đó”.
Hàn Sâm nghẹn họng một lúc lâu, không thốt ra được lời nào.
Lận Thâm lại nhìn Lận Thuỵ: “Người mà con thích rất dễ thương, vừa hiểu chuyện lại vừa kiên cường. Hôm nay con nói nhiều như vậy với hai người, hy vọng hai người có thể để con ở bên cậu ấy, cùng nhau kiên cường lớn lên”.
Lúc Lận Thâm về phòng, Hàn Sâm bỗng nhiên nói: “Dù có phân hóa thành gì, con vẫn là con trai cha”.
Lận Thuỵ chớp thời cơ, vừa dằn dỗi vừa nói: “Rốt cuộc anh cũng nói được một câu ra dáng con người”.
Lận Thâm bất lực mỉm cười, đóng cửa lại.
Người đàn ông đeo kính gọng vàng ra mở cửa, ngạc nhiên hỏi: “Anh đi thang bộ à?”.
Người đàn ông mới vào cửa mang theo cả thân khí lạnh, thay giày xong mới trả lời: “Không phải”.
“Vậy sao không về cùng lúc với con?”.
Hai người lúc đứng cùng một chỗ thì đều cao lớn như nhau, chỉ là một người có vẻ dịu dàng hơn, còn người còn lại thì lạnh lùng hơn một chút.
Lận Thuỵ hỏi xong thì quay đầu lại hỏi Lận Thâm: “Con không thấy cha con à?”.
“Dạ thấy”. Lận Thâm đã thay quần áo ở nhà, bước ra từ phòng ngủ. “Cha không chịu đi thang máy”.
Lận Thuỵ nhướng mày, một lát sau mới nói: “Thôi quên đi, hai cha con ngồi xuống ăn cơm”.
Hàn Sâm lại nói: “Nó về chung với con bé con của nhà họ Khúc”.
Phòng khách yên tĩnh trong chốc lát, Hàn Sâm lại nói: “Cha bảo con đừng tiếp xúc nhiều với nó rồi mà, đừng nói là con với con bé đó…”.
Lận Thâm ngắt lời, nói: “Không phải cậu ta”.
Hàn Sâm hừ lạnh một tiếng, “Vậy thì tốt, đừng có đi trêu chọc con nhà người ta”.
Lận Thuỵ: “Anh cũng nói ít thôi, ăn cơm đi”.
Ông nói xong thì hai người kia mới chịu thôi giằng co, ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn.
Từ xưa đến nay nhà họ Lận không nói chuyện lúc ăn cơm, chỉ có tiếng đũa bát va vào nhau rất nhỏ.
Thấy Lận Thâm đã ăn gần xong, Lận Thuỵ cũng buông đũa xuống, nói: “Hôm qua nói với con rồi, hôm nay chúng ta nói chuyện một chút, con làm xong bài tập thì ra phòng khách gặp ba”.
“Dạ”. Lận Thâm đứng dậy.
Ngay lúc này Hàn Sâm lại lên tiếng, “Chuyện trước đó cha nói với con con không thèm nghe đúng không? Hay là con cố tình muốn đối nghịch với cha?”.
Lận Thâm nhìn qua, vẻ mặt bình tĩnh y như lúc còn ngồi ăn cơm.
“Con với con bé họ Khúc nói gì với nhau?”.
“Con chưa nói gì cả”. Lận Thâm trả lời.
Hàn Sâm không tin, còn Lận Thuỵ thì lại nhíu mày cảnh cáo một cái, Hàn Sâm mới chịu im lặng.
Lận Thâm về phòng, Lận Thuỵ mới mở miệng: “Con nó cũng lớn rồi, nó có suy nghĩ riêng của nó, không phải chuyện gì cũng làm theo ý anh được”.
“Chẳng lẽ anh lại muốn hại nó à?”. Hàn Sâm đáp trả.
Lận Thuỵ thong thả ăn cơm, “Đúng là chẳng nói chuyện được với anh”.
Hàn Sâm chậm rãi nuốt cơm xuống bụng.
Trong khi Hàn Sâm vẫn còn đang ăn, Lận Thuỵ đã dừng đũa. Ông ngồi chờ mãi đến khi Hàn Sâm no rồi mới bắt đầu nói.
“Anh không nên quản con chặt quá”. Lận Thuỵ nói.
Hàn Sâm nói: “Vậy chẳng lẽ anh mặc kệ nó đi gây hoạ cho con nhà người ta à? Nó mới có bao lớn, mới 16 tuổi đầu, còn chưa phân hoá thì biết cái gì?”.
Lận Thuỵ im lặng, mãi một lúc sau mới nói: “Có lẽ mẹ anh nói đúng, hai ta không thể có con được”.
Hàn Sâm biến sắc, hỏi: “Em nói vậy là sao?”. Nguyên văn câu nói này là của mẹ hắn nói lúc muốn chia rẽ tình cảm của hai người.
“Chúng ta đều không đảm đương được trách nhiệm làm cha”. Ngón tay Lận Thuỵ gõ nhẹ lên bàn, “Anh trông tính cách của Lận Thâm đi, rồi anh nghĩ thử xem anh bây giờ có khác gì cha anh ngày trước không?”.
“Em đang trách anh đó hả?”.
Lận Thuỵ thở dài, “Em với anh đều có tuổi rồi, cộng với nhau cũng được gần trăm, có cần thiết phải gây gổ thế này không?”.
Hàn Sâm rụt cổ, im lặng không nói lời nào nữa.
“Lát nữa em nói chuyện với con, em nói thì anh nghe, đừng có xen vào”.
Mãi một lúc lâu sau Hàn Sâm mới chịu gật đầu.
Gần đây Lận Thâm lúc nào cũng cảm thấy khô nóng, khó chịu trong người; cổ cứ bỏng rát lạ thường, pheromone thì càng ngày càng khó khống chế. Hắn sắp phân hoá, cũng như những thanh thiếu niên khác ở lứa tuổi này. Hắn sắp từ một đứa trẻ con non nớt trở thành người trưởng thành.
Lận Thâm đã từng rất ghét cái nhãn Alpha mà những người khác gán cho mình. Hai người cha của hắn đều là Alpha, ngay cả ông nội, người quyết liệt phản đối cuộc hôn nhân của hai người họ cũng là Alpha, chỉ có bà nội xuất thân từ dòng dõi thư hương là Omega. Từ lúc được nhận nuôi đến giờ, ai ai cũng đều kì vọng vào hắn, hy vọng hắn lớn lên sẽ trở thành một Alpha ưu tú.
Những ánh mắt lúc nào cũng nhìn hắn chằm chằm ấy đã gây ra cho hắn vô số cơn ác mộng. Lúc mới vào cấp ba, Lận Thâm đã có áp lực rất lớn. Chẳng biết có phải là do áp lực không nhưng ngày nào hắn cũng sống trong căng thẳng, nỗ lực hoàn thành mọi việc một cách tốt nhất. Ngoài miệng thì nói mình không thèm quan tâm nhưng thật ra trong lòng lại chất chồng áp lực, hai vai trĩu nặng tiến về phía trước…
Lúc Lận Thâm ra khỏi phòng thì trời đã khuya lắm rồi. Lận Thuỵ ngồi ở phòng khách đọc sách, còn Hàn Sâm bên cạnh thì chẳng biết đang nghĩ gì mà nhíu chặt mày.
Thấy Lận Thâm ra tới, Lận Thuỵ buông sách, “Con ngồi xuống đi, không muốn ngồi với cha con thì nhấc cái ghế khác lại đây ngồi cũng được”.
Hàn Sâm càng nhíu chặt đôi mày.
Quả nhiên, Lận Thâm quay đầu tìm ghế dựa. Hắn ngồi xuống xong, Lận Thuỵ mới hỏi: “Con biết mình đang làm gì không?”.
Lận Thâm sững sờ, biết Lận Thuỵ đang nhắc đến chuyện yêu đương của mình, “Con biết”.
“Ừ”. Lận Thuỵ nhẹ nhàng nói, “Chỉ cần con biết mình đang làm gì là được”.
Lần này không chỉ có Lận Thâm sững sờ, Hàn Sâm cũng sửng sốt theo, vừa định lên tiếng thì bị Lận Thuỵ đè đùi lại.
“Con đang trong giai đoạn phân hoá”. Lận Thuỵ nhìn cậu thiếu niên ngồi đối diện mình, “Ba nói chuyện với chủ nhiệm lớp con rồi, mai con không cần đi học nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ đi”.
“Con tưởng hai người sẽ không đồng ý”. Lận Thâm bình tĩnh lại rồi mới chần chừ nói.
Lận Thuỵ nói: “Đúng là ba không quá tán thành việc con yêu sớm, hơn nữa ba còn cho rằng loại tình cảm này sẽ không lâu bền được”.
Lận Thâm nhíu mày.
“Nhưng đây là quyết định của con”. Lận Thuỵ nói, “Ngay từ lúc con có ý nghĩ sẽ phản kháng lại thì con đã có quyết định của chính mình rồi, ba tôn trọng quyết định của con”.
Lận Thâm vẫn chưa tin tưởng lắm.
Lận Thuỵ bỗng nhiên cười, nói: “Đừng bảo con cho rằng ba không biết chuyện hồi lớp mười của con nhé?”.
Vẻ mặt Lận Thâm thay đổi ngay tắp lự.
“Con che giấu không tốt, trong lòng có chuyện gì là viết hết lên mặt, điểm này con với cha con giống y như nhau, khổ nỗi hai người cứ nghĩ là mình giấu giỏi lắm”. Lận Thuỵ rũ mắt nhìn tách trà màu nâu thẫm trên bàn, “Cuộc sống không phải lúc nào cũng chỉ có một sự lựa chọn. Trước nay ba với cha con đều đặt ra quy định cho con, chỉ cho con một sự lựa chọn duy nhất. Nhưng giờ con đã lớn rồi, đã có suy nghĩ riêng của bản thân thì ba sẽ tôn trọng nó. Lận Thâm, cuộc đời của con là do con quyết định”.
“Đó là tất cả những gì ba muốn nói”. Lận Thuỵ ngẩng đầu, “Con có muốn hỏi gì không?”.
Bỗng nhiên Lận Thâm cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu được hai người ngồi đối diện mình. Dù hắn đã sống với họ mười mấy năm, dù họ là hắn, nhưng lại chẳng thấu hiểu nhau được bao nhiêu. Mối quan hệ cha con của bọn họ chỉ được phác hoạ bằng trí tưởng tượng. Cha tự tưởng tượng ra cách để kìm kẹp con, con tự tưởng tượng ra khoảng cách giữa hai thế hệ.
Kết quả là chẳng nên cơm nên cháo gì.
Lúc này, Hàn Sâm lại nói: “Anh không đồng ý”.
Lận Thâm suy nghĩ trong lòng, vậy mới đúng là cha hắn nè.
Lận Thuỵ nói: “Anh không đồng ý cũng vậy thôi, anh là cha của con, chứ có phải là con giun trong bụng con đâu”.
Hàn Sâm đen mặt, “Nó mới có bao lớn, biết cái gì đâu mà yêu với chả đương!”
Lận Thuỵ cười lạnh một tiếng, “Anh cũng 48 tuổi rồi mà em có thấy anh rành rọt yêu đương gì cho lắm đâu”.
Hàn Sâm trừng mắt.
Lận Thuỵ lạnh lùng nhìn lại.
Lận Thâm đã quá quen với việc hai người cãi nhau, nói: “Đúng là con có một việc muốn hỏi ạ”.
Hai người đối diện đồng loạt quay đầu.
Lận Thâm thở nhẹ một hơi, hắn đã từng vì chuyện này mà trằn trọc mất ngủ, vì nó mà phải vô số lần tự hỏi bản thân mình, lại vô số lần tự phủ nhận những kì vọng của người khác.
“Hai người hy vọng con phân hoá thành gì?”.
Phòng khách yên tĩnh trong chốc lát, cuối cùng Hàn Sâm lạnh mặt, nói: “Con có nghiêm túc học tiết sinh lí không thế hả?”.
Lận Thuỵ lại loáng thoáng hiểu được ý của Lận Thâm, đáp: “Cái này không quan trọng, quan trọng là con có hài lòng với chính mình hay không”.
Lận Thâm hé miệng, “… Con rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Con có người mình thích, ngày nào cũng mong được gặp cậu ấy”.
Hai người đối diện đều rất ngạc nhiên.
Lận Thâm của trước kia sẽ không bao giờ nói chuyện này với bọn họ, càng sẽ không thổ lộ tâm tình của mình, nói ra buồn vui hờn giận trong lòng.
“Trước kia lúc nào con cũng muốn hoàn thành những kì vọng mà hai người đặt ra cho con. Nhưng những kì vọng đó lại quá nặng nề, nặng đến nỗi đôi khi con không biết phải bước tiếp thế nào”. Lận Thâm nói, “Con vẫn luôn cho rằng hai người muốn con trở thành Alpha, lúc nào cũng nghĩ nếu lỡ con không phải thì biết phải làm sao…”.
Lận Thuỵ nhíu mày: “Không phải vậy…”.
Lận Thâm nói: “Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào mà con đã thôi không nghĩ về chuyện này nữa, đối với con phân hoá thành cái gì không quan trọng nữa rồi, việc con quan tâm bây giờ chỉ xoay quanh người con thích, chỉ cần hôm nay cậu ấy cười với con một cái là con đã rất vui”.
Một lúc lâu sau Hàn Sâm mới nói: “… Môn sinh lý của con đúng là chẳng ra làm sao”.
Lận Thâm nói: “Chuyện của nhà họ Khúc hai người đều biết đúng không, cả khu phố ai cũng biết”.
Trong phòng khách im lặng như tờ.
“Con không nói gì hết”. Lận Thâm đứng lên, “Hai người sợ Khúc Sướng bị tổn thương, sợ nếu con làm ra vẻ chuyện gì con cũng biết thì cậu ấy sẽ thực sự gục ngã”.
“Cha à, con không phải trẻ con”. Hắn đã cao lớn hơn nhiều, sắp cao bằng cả hai người cha của mình rồi. Trẻ con sẽ không vĩnh viễn là trẻ con, nhưng cha mẹ thì lúc nào cũng là cha mẹ. “Có một số việc con tự biết nên xử lý thế nào, con biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói… Con mong hai người cũng sẽ chia sẻ với con”.
Lận Thuỵ còn cười được, nói: “Anh nghe gì chưa, con trai anh đang dạy dỗ anh đó”.
Hàn Sâm nghẹn họng một lúc lâu, không thốt ra được lời nào.
Lận Thâm lại nhìn Lận Thuỵ: “Người mà con thích rất dễ thương, vừa hiểu chuyện lại vừa kiên cường. Hôm nay con nói nhiều như vậy với hai người, hy vọng hai người có thể để con ở bên cậu ấy, cùng nhau kiên cường lớn lên”.
Lúc Lận Thâm về phòng, Hàn Sâm bỗng nhiên nói: “Dù có phân hóa thành gì, con vẫn là con trai cha”.
Lận Thuỵ chớp thời cơ, vừa dằn dỗi vừa nói: “Rốt cuộc anh cũng nói được một câu ra dáng con người”.
Lận Thâm bất lực mỉm cười, đóng cửa lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook