Đoản
-
25: Tg Vãn Y Tinh 3
Tháng ba của năm ngoái...Khí trời trong xanh, từng tia sáng của buổi bình minh đang lan toả dần trong buổi đầu của một ngày mới, dưới gốc cây cổ thụ to lớn có một đôi trai gái trẻ tựa vào nhau mà ngắm nhìn vào khoảng trời xa xăm.“Lưu Phong em muốn mỗi ngày đều như vậy, chúng ta đều cùng nhau ngắm bình minh!”“ Đương nhiên rồi, miễn là em muốn, thì làm gì cũng được!”“ Hình như đối với họ tiền tài rất quan trọng phải không?”Cô vừa đưa ánh mắt nhìn những ngôi nhà cao tầng đầy kiêu hãnh mà nói với anh từng lời đầy mệt mỏi.“ Anh cũng không biết, anh chỉ biết đối với anh em là quan trọng nhất!”“ Thật sao? Anh dạo này mồm mép quá ha, chắc được cô nào dạy dỗ rồi đây...!”Cô đưa đôi mắt hạnh phúc, cười cười trêu đùa anh, làm mặt anh đỏ cả lên.
Người con gái này rất thích đùa, nhất là đùa để chọc giận anh, dù biết là vậy nhưng anh cũng vẫn giận như thường, hơi nheo lông mày lại anh cao giọng:“Anh trước giờ chỉ có mỗi em dạy thôi, lại còn nói vu vơ kiểu đó.
Em thích những ngôi nhà như vậy à? Anh cũng có một vài cái, nhưng không phải là nhà mà là công ty anh đó nếu em không chê có thể làm bà chủ của nó không? Hơi bé thôi ”Bé tí sao? Công ty lớn như vậy mà là bé tí sao? Thật là!“Em làm gì cần chứ! Chỉ anh là đủ rồi”•••Mùa đông năm ngoái...“ Lưu Phong chúng ta cùng đi du lịch đi, em muốn đi”“ Được, được rồi, em muốn đi đâu nà?”“ Đi...đi...đi vào tim anh nha!”Lưu Phong bậc cười thành tiếng, đuôi mắt tạo ra một đường dài, anh cảm thấy thật hạnh phúc, thật ấm áp, anh muốn mọi thứ hãy dừng lại, anh muốn cảm nhận hết thảy mọi tinh hoa của cuộc đời này, hết mọi sự hạnh phúc của anh và Ánh Ly.•••Một buổi tối đêm giao thừa năm ngoái...“ Phong à, Phong! Sao trên kia đẹp quá, em muốn có!”Vừa nói tay Ánh Ly vừa chỉ lên từng ngôi sao nho nhỏ phía bầu trời đen với sự hưng phấn, cô ríu rít bên anh, liên tục nhúc nhích, cựa quậy trong lòng anh.
Người ta có thể dễ dàng nhìn thấy một cục bông nhỏ đang hí hửng vui vẻ bên trong lòng người đàn ông cực kỳ thoả mãn kia.“ Được! Anh sẽ hái cho em!”Bùng!!!“ Pháo hoa kìa! Phong! Tết đến rồi, yeahhh chúc mừng năm mới!”Hàng loạt pháo hoa đang nở rộ khắp, xe cộ nhộn nhịp, từng toà nhà phát ra những tia sáng bắt mắt báo hiệu một năm mới tràn đầy tưng bừng và hạnh phúc!“ Phong! Hứa với em dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, anh cũng đừng bao giờ lừa dối em, đừng bao giờ phản bội em, nếu hết yêu em mà đi yêu người khác anh phải nói, đừng để tự em phát hiện.
Em là một người yêu, hận rõ ràng, nếu anh thật làm vậy, em sẽ rời bỏ anh, không bao giờ gặp anh nữa, em sẽ ghét anh đó, em sẽ...sẽ thực không sống nổi!”“ Suỵt! Không được nói bậy, làm gì có chuyện đó chứ, cuộc đời của Lưu Phong này chỉ yêu mỗi Huỳnh Ánh Ly em thôi, sẽ không bao giờ yêu một ai khác, nếu em dám làm chuyện gì dại dột, anh cũng sẽ đi theo em, tìm em, rồi dạy dỗ em một trận có rõ chưa?”“Em yêu anh, Phong!”“Anh cũng yêu em, Ánh Ly!”Hai con người đó đã hứa hẹn với nhau cả một kiếp người, cùng nhau tung hoành thiên hạ, cũng sẽ cùng nhau dưới Hoàng Tuyền hạnh phúc, cuộc đời của họ sẽ mãi hoà lẫn vào nhau!•••Tháng ba năm nay...Trong làn khói nghi ngút, giữa những hàng cây rợp bóng, có dáng người cao cao quỳ gối xuống trước ngôi mộ vừa được lắp lên không lâu.
Đôi tay sần sùi chạm nhẹ lên khung ảnh người con gái còn trong độ tuổi xuân xanh đang nhẹ cười.“ Tại sao em bị bệnh mà không nói cho anh biết! Nếu biết sớm anh đã không làm vậy! Anh đã không làm em đau lòng, anh đã không giả vờ như hết yêu em, anh đã không hờ hững buông lời ác độc để khiến tình trạng bệnh em càng tệ hơn, Ánh Ly anh xin lỗi em...”Ngày hôm đó, rõ ràng rơi từ trên cao xuống nhưng cô không hề bị thương, vì đã có các dụng cụ hỗ trợ bên cảnh sát.
Đến khi đưa cô đến bệnh viện anh mới biết, cô bị suy tim nặng và đã mất trước khi được đưa đến bệnh viện, đáng lẽ cô đã không mất sớm như vậy, chỉ vì hay thức khuya, uống quá nhiều chất có cồn, lại cộng với tâm trạng tồi tệ, dẫn đến cái chết nhanh hơn.Ngay khi nghe được tin đó, anh đã đau lòng đến thổ huyết và ngất luôn vào ngày hôm đó.
Khi tỉnh lại anh đã trang trọng làm tang lễ cho cô, nhưng từng bước đi, điệu bộ của anh cứ thẫn thờ như người mất hồn vậy, không đêm nào thấy bóng dáng anh trong phòng, đêm nào anh cũng ra ngoài mộ cô đến sáng, luôn mua hoa hồng mà cô thích nhất đến cho cô, rồi đi làm, tối về lại đến với cô, chuyện này diễn ra chỉ đủ bảy ngày sau khi cô mất và không bao giờ lặp lại nữa...“Em đã hẹn anh ở kiếp sau rồi đấy nhé! Yên tâm anh sẽ là người tìm em trước”•••Mùa đông năm này...Những tán cây đã rậm rạp hơn, che đi phần nào cho ngôi mộ mọc đầy cỏ.
Người con gái đó vẫn cười, vẫn ở cái tuổi xuân xanh, vẫn còn đó cánh hoa hồng được đặt bên cạnh.
Nhưng bên cạnh nữa lại thêm một ngôi mộ, nó được lắp lên sau bảy ngày cô ra đi, một người đàn ông cũng đang mỉm cười với tây trang lịch lãm, nụ cười có chua xót, có viên mãn, chua xót vì không thể cùng cô đi chung một ngày, nhưng lại viên mãn vì đến cuối cùng vẫn giữ được lời hứa, hứa sẽ bên cạnh cô dù cô đi đến đâu đi nữa, vẫn theo cô sẽ đến tìm cô xử phạt về tội dám bỏ anh một mình đơn độc trên cõi đời này.Một người phụ nữ ngoài năm mươi đương đứng trước ngôi mộ, từng nếp nhăn trên gương mặt là minh chứng cho những năm tháng tự trách mình, tự dằn dặt.“ Nếu mẹ sáng suốt một chút có lẽ con và Ánh Ly sẽ không đi đến bước đường này...”•••Đêm giao thừa năm nay...Không còn hai con người hạnh phúc kia nữa...Đêm giao thừa năm kế tiếp....Lời hứa hẹn kia đang dần phai theo năm tháng...Đêm giao thừa lần thứ ba sau khi hai con người kia cùng nhau đi về cõi vĩnh hằng...Ở bệnh viện lớn nhất thành phố!Có hai tiếng khóc của đôi sơ sinh ở hai phòng khác nhau làm cho các y tá và bác sĩ xung quanh vui mừng, cuối cùng cũng sinh rồi!Chúng thật giống nhau nha, đều có nữa vết bớt kì quái ở trên ngực trái hợp lại thành một thể...[...]“Phong anh nói xem, trên đời này có duyên phận không?”“ Có! Đương nhiên có.
Miễn giữa hai người còn tình cảm thì dù ở kiếp nào đi nữa họ cũng vẫn sẽ tìm đến nhau, giữa họ luôn có một thứ tình cảm ràng buộc cả đời, cả kiếp.
Anh và em cũng vậy, chúng ta sẽ cùng nhau tạo nên duyên phận không dứt!”“ Duyên phận không dứt?”“ Phải! Là duyên phận không dứt!”...Dù có thế nào anh cũng vẫn sẽ tìm em,Tìm em từ kiếp này lẫn kiếp khác, tìm muôn kiếp.Đời người còn đó, kiếp người còn đó,Em còn đây, anh còn đây, mãi mãi không chia lìa....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook