Đoàn Trưởng Ở Trên Cao
-
Chương 82: Cái gọi là tìm đường chết
Chuyện thật ra là như vậy.
Lúc Hoàn Tử ngủ bị người ba ngu ngốc đắp cho một cái chăn thật dày, nửa đêm nóng quá tỉnh dậy muốn xuống giường uống nước, nhưng đi qua phòng bếp thì nghĩ ra một ý đồ.
Tối nay cậu chỉ mới ăn một cái cánh gà, chưa nếm hết mùi vị, vậy làm sao chịu được. Nửa tháng cậu mới được mẹ cho phép ăn KFC một lần. Nhất định phải ăn cho đủ vốn liếng rồi.
Mắt Hoàn Tử đảo vòng vòng, thừa dịp đêm khuya yên tĩnh lặng lẽ mò vào phòng bếp ôm thùng KFC ra, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn liếc thấy bên trong còn một ít cánh gà chiên, nước miếng chảy xuống nên ngay lập tức đưa tay nhỏ vào thùng gà.
Kỷ Lâm có tính cảnh giác rất cao, lúc Hoàn Tử bước xuống giường anh đã thấy, vốn không muốn quản con trai ngủ tiếp nhưng đợi thời gian thật lâu mà con trai cũng không trở lại, Kỷ Lâm cảm thấy kỳ quái trong lòng nên bước xuống giường đi xem đứa nhỏ rốt cuộc đang làm cái gì.
Ai biết vừa ra quẹo qua khúc quanh cửa đã gặp đứa con xấu xa đang nhìn chằm chằm cánh gà chuẩn bị bỏ vào miệng.
Đứa nhỏ này quả thực rất thích ăn cánh gà. Lúc ăn cơm mẹ không cho ăn nên nửa đêm cậu tỉnh dạy lén lút ăn. Kỷ Lâm bị tính cố chấp của con trai làm cho cảm động.
Đi tới bên cạnh vuốt ve đầu nhỏ Hoàn Tử cưng chiều “Được rồi, ăn nhanh đi. Ba đảm bảo không nói cho mẹ biết.”
Nhìn thấy vẻ mặt cảm kích của con trai, Kỷ Lâm cảm thấy lâng lâng, cảm giác làm ba cưng chiều con trai thật quá tốt.
Nhưng những cái cánh gà này rất thơm, mặc dù giờ này rất lạnh nhưng nhìn miệng của Hoàn Tử cắn xuống thì mùi thơm lại tỏa ra, Kỷ Lâm khụt khà khụt khịt mũi đột nhiên cảm thấy bụng mình cũng đói.
Cúi đầu nhìn vào thùng lớn, bên trong còn có rất nhiều cánh gà dư cho Hoàn Tử ăn nên cũng đưa tay lấy một cái, nhưng anh còn chưa đưa vào miệng thì nghe phía sau vang lên một giọng nói hả hê “Được, bị tôi bắt được. Hai người lén ăn cánh gà, tôi đi méc Chi Chi.”
Kỷ Lâm cứng đờ quay đầu lại thì nhìn thấy anh vợ của anh đang chống nạnh, một ngón tay chỉ vào anh, bộ dáng như một bà nhiều chuyện bắt được điều thú vị.
Sao ở đây lại xuất hiện một bà tám thế này...... Kỷ Lâm 囧 một lát, ngay sau đó lập tức bước ra phòng bếp kéo Diệp Khung lại “Chi Chi đang ngủ, anh không cần đi méc với cô ấy.”
“Cần cậu dặn sao.” Diệp Khung nhìn anh khinh bỉ “Tôi đương nhiên phải chờ tới sáng sớm ngày mai Chi Chi ngủ dậy mới tố cáo cậu chứ. Cậu chờ đi, Chi Chi nhất định sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà.”
Cái người đáng ghét này lúc nào cũng muốn độc chiếm Chi Chi, nhân cơ hội này đá cậu ta ra khỏi nhà. Diệp Khung bắt đầu tính toán trong lòng.
Kỷ Lâm thầm nói ‘Hỏng bét’, người anh vợ này lúc mất trí nhớ còn đáng ghét hơn lúc chưa mất trí nhớ. Anh nhìn Diệp Khung cười cười lấy lòng, vắt hết óc nghĩ cách ngăn cản chủ ý của Diệp Khung diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn “Nếu như anh nói cho Chi Chi, cô ấy sẽ tức giận. Chẳng lẽ anh muốn chọc giận cô ấy sao?”
“Dĩ nhiên là không.” Diệp Khung trừng mắt liếc anh, lúc Kỷ Lâm cho là anh đã mắc câu nhưng anh lại mở miệng tiếp tục nói: “Nhưng đau dài không bằng đau ngắn. Đuổi cậu đi xong, nhà chúng tôi sẽ không có ai mua KFC chọc tức Chi Chi.”
Anh không phải là mất trí nhớ sao? Mất trí nhớ sao có thể dùng từ đau dài không bằng đau ngắn cao cấp này được chứ? Đoàn trưởng Kỷ cảm thấy anh bị lừa gạt.
Mà người lừa gạt anh lại thản nhiên đi qua đứng bên cạnh anh, đi tới trước mặt đứa nhỏ đang ăn như hổ đói, làm bộ dáng một người cậu tốt “Hoàn Tử, cháu phải cùng một phe với cậu biết không?”
Hoàn Tử liếc anh một cái không lên tiếng, tiếp tục gặm cánh gà.
“Nói chuyện, không nói lời nào có nghĩ cháu đồng ý.”
“Cậu, cậu cúi xuống.” Vừa lúc đó, Hoàn Tử chợt lên tiếng.
“Làm gì?” Diệp Khung không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn khom người xuống.
“Thấp hơn một chút.”
“Rốt cuộc thì sao, ưmh......” Diệp Khung trợn to hai mắt, muốn trốn về sau cũng đã không kịp.
Động tác của Hoàn Tử cực kỳ nhanh, nhanh chóng nhét nửa cái cánh gà vào miệng của anh.
“Cậu cũng ăn đi.” Giọng nói của đứa nhỏ lanh lãnh vang lên ở bên tai, Diệp Khung không dám tin nhả ra miếng chỉ gà (*phần rìa ngoài của cái cánh, chủ yếu là xương và da) “Cháu…..Cháu......” Cháu hồi lâu cũng không nói ra được một câu đầy đủ.
Lần này được lắm, có nạn cùng chịu. Kỷ Lâm toét miệng cười vui vẻ, cùng Hoàn Tử liếc nhau, trong mắt tràn đầy tán thưởng, con trai làm tốt lắm.
Hai cha con vùi đầu tiếp tục ăn, Diệp Khung lại cầm cái chỉ gà khóc không ra nước mắt, anh rõ ràng tới bắt người xấu, tại sao lại biến thành đồng bọn thế này?
Hơn nữa cho anh cái cánh gà cũng tốt, anh không thích mút chỉ gà.
Nhưng anh đã ăn rồi, sáng sớm ngày mai nếu anh đi tố cáo thì bản thân cũng không trốn thoát. Thôi, nếu không phản kháng được thì hưởng thụ thôi.
Nên giữa ba người liền thay đổi thành cảnh tượng Diệp Chi vừa thấy.
“Ăn rất ngon?” Diệp Chi vén lại áo ngủ trên người đi tới, giọng nói nhẹ nhàng nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì.
Ba người trong nháy mắt sợ run lên, nhanh chóng giấu bàn tay dính đầy mỡ bóng nhẫy ra sau lưng, bày ra bộ dáng tội nghiệp.
“Vợ yêu…….”
“Chi Chi......”
“Mẹ......”
“Xem ra ba người đều không ngủ.” Diệp Chi âm trầm cười, bắt đầu từ Hoàn Tử nhìn từ trái sang phải, ánh mắt dừng lại ở trên mặt Kỷ Lâm hai giây “Được, vậy thì đi đến phòng khách đứng, đứng đến khi mệt thì thôi.”
“Chi Chi, anh mệt. Anh đi ngủ ngay.” Diệp Khung vội vàng giơ tay lên bày tỏ rõ lập trường.
“Anh cũng đi ngủ ngay. Ngày mai anh còn phải đi báo cáo.” Kỷ Lâm cũng nói ngay, nói so với Diệp Khung còn khoa trương hơn nữa.
“Đứng lại.” Diệp Chi nhìn cả thùng gà trống rỗng này, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, quả thật không biết làm sao với mấy người này bây giờ.
Giờ khắc này, trong đầu của cô bắt đầu tính toán “Các người là tiểu yêu tinh giày vo người……..Tiểu yêu tình giày vò người…….”
Nghe những lời này của cô, đầu của Kỷ Lâm và Diệp Khung nhanh chóng cúi xuống, ngoan ngoãn xoay mặt lại đi tới đứng trước sô pha. Còn đứa nhỏ vẫn đứng yên tại chỗ.
“Diệp Cảnh Thâm, con cho là con có thể thoát tội được sao? Mau tới đó đứng phạt.”
“Mẹ......” Giọng Hoàn Tử mềm nhũn, mắt đen bóng chớp chớp nhìn Diệp Chi “Con sai rồi, con là đồ tồi, con chọc mẹ tức giận.”
Trên khuôn mặt xinh xắn của đứa nhỏ đều là sám hối, lông mi thật dài run lên, bả vai nhỏ cũng run rẩy, Diệp Chi nhìn lập tức mềm lòng.
“Vậy sau này thì sao? Sau này vẫn trốn mẹ ăn trộm cánh gà nữa không?”
“Không.” Hoàn Tử lắc đầu, khuôn mặt kiên quyết “Về sau sẽ nghe lời của mẹ.”
“Đi rửa tay đi, rửa tay sạch sẽ rồi ngủ, sáng mai còn phải đi học.” Diệp Chi vuốt vuốt đầu con trai, cầm tay nhỏ bé của cậu đi thẳng tới toilet, hoàn toàn quên mất còn có hai người khác đang tồn tại.
Đợi đã nào.... Chúng ta thì làm thế nào? Diệp Khung và Kỷ Lâm liếc mắt nhìn nhau, cũng phát hiện trong mắt đối phương có hoảng sợ..... và chán ghét.
Diệp Khung: Cái tên tiểu nhân hèn hạ. Đều là do cậu hãm hại tôi.
Kỷ Lâm: Đều là do anh làm ồn nên mới đánh thức Chi Chi.
Diệp Khung: Cậu là tên trứng thối. Cậu là tên đáng ghét.
Kỷ Lâm: Nhìn lại đi. Anh nói ai, anh mới là đồ đáng ghét.
Diệp Khung và Kỷ Lâm: Hừ.
Kết quả tối hôm đó, Kỷ Lâm và Diệp Khung đứng đến hơn nửa đêm, cũng không đợi Diệp Chi nói trừng phạt kết thúc, rốt cuộc không chịu nổi gục đầu lên sàn nhà ngủ mất tiêu.
Buổi sáng Diệp Chi tỉnh dậy nhìn thấy tướng ngủ của hai người kia thảm đến nỗi không nỡ nhìn, trong lòng cảm thấy hơi áy náy. Tối hôm qua cô ôm con trai không biết sao lại ngủ mất, hoàn toàn vứt hai người này ra sau đầu......
Thật may Kỷ Lâm mấy ngày nay đã có thói quen không ngủ, ngày hôm sau vẫn mạnh như rồng như hổ đi làm, còn có tinh thần đánh báo cáo kết hôn.
“Mẹ, hôm nay con đưa Hoàn Tử đi học Taekwondo.” Buổi chiều sau khi Hoàn Tử tan học, Diệp Khung ngăn mẹ Diệp lại xung phong việc đưa đón Hoàn Tử.
Hoàn Tử rất thích Taekwondo, Diệp Chi cũng không muốn vì chuyện của người lớn mà làm trễ nải hứng thú của đứa bé, nên mấy ngày trước đã tìm được một lớp Taekwondo ở đại học C cho Hoàn Tử đi học lần nữa.
“Khung, mẹ có thể đi được mà con tốt nhất nên ở nhà đi, buổi chiều còn có trận bóng đá.” Mẹ Diệp vẫn còn trong giai đoạn lo lắng, không dám để Diệp Khung một mình đi ra ngoài
“Không. Mẹ cứ nghỉ ngơi đi, con đi.” Diệp Khung hào hứng bừng bừng, náo loạn muốn thử đi.
Mẹ Diệp không yên lòng còn muốn khuyên nữa thì bị ba Diệp ngăn cản.
“Bà không thể nhốt nó cả đời ở trong nhà được.” Ba Diệp vỗ vỗ bả vai vợ, mở cửa cho con trai và cháu ngoại ra ngoài.
“Nhưng ngộ nhỡ......” Ánh mắt của mẹ Diệp vẫn theo sát con trai, nháy mắt cũng không dám, chỉ sợ khi mở mắt ra con trai sẽ biến mất.
“Yên tâm đi, không có chuyện gì. Vả lại Hoàn Tử cũng biết đường.” Ba Diệp thở dài, an ủi vợ xong rồi đóng cửa lại.
Diệp Khung cảm giác bản thân nên ghét Hoàn Tử, dù sao tối hôm qua đều do tên nhóc này mình mới bị Chi Chi phạt đứng. Nhưng không biết bởi vì yêu ai yêu cả đường đi lối về, mỗi lần nhìn thấy đứa nhỏ đẹp trai này, anh cảm thấy tim của mình mềm nhũn, không nỡ mắng đứa bé một câu.
“Cẩn thận xe.” Diệp Khung nắm thật chặt tay Hoàn Tử, đợi đến khi đèn xanh mới cầm tay cậu đi qua đường.
“Về sau mặc kệ đi chỗ nào cũng phải đi cùng cậu và bà ngoại biết không?” Diệp Khung vừa đi vừa càu nhàu. Anh mới thấy ở trên TV, bây giờ bọn buôn người lừa bán trẻ em rất hung hăng và ngang ngược. Đứa nhỏ nhà bọn họ đẹp trai như vậy, nhất định phải cẩn thận.
“Dạ.” Hoàn Tử nghiêm mặt, đối với càu nhàu của cậu vào tai trái ra tai phải.
“Vậy mới ngoan chứ, nhưng không ngoan bằng Chi Chi.” Diệp Khung nhắc tới em gái một hồi thì vô cùng đắc ý, lại bắt đầu tự nói tự nghe trong vô thức “Chi Chi nhà chúng ta từ nhỏ đã rất ngoan, thầy cô giáo trong trường đều khen......”
“Diệp Khung?” Lúc Hoàn Tử sắp không chịu nổi bị cậu đầu độc thì phía sau chợt vang lên một giọng nữ kinh hỉ, hai người cùng nhau quay đầu lại thì thấy một cô gái xinh đẹp đang thở hổn hển chạy tới chỗ bọn họ.
“Diệp Khung. Anh đi đâu vậy hả? Em đã đợi anh rất lâu.” Triệu Thanh Uyển tiến lên nắm thật chặt cổ tay Diệp Khung, trong hốc mắt đầy tràn nước mắt, cô kích động nhìn Diệp Khung, giọng nói run rẩy “Anh tại sao lại không nhận điện thoại của em? Em rất lo lắng cho anh, sợ anh xảy ra chuyện gì, cả ngày đều không ngủ được. Anh trở về sao lại không nói cho em một tiếng.”
Cô nói một tràng nhưng Diệp Khung lại chỉ yên lặng nhìn cô. Khuôn mặt tuấn tú ngơ ngác.
Lòng của Triệu Thanh Uyển run lên, trong cơ thể đột nhiên cảm thấy không ổn “Diệp Khung, anh...anh tại sao lại không nói chuyện?”
“Cô là ai?” Anh cúi đầu nhìn cô, con ngươi sáng ngời, bên trong rõ ràng chiếu ra cái bóng của cô nhưng mà như là trăng trong nước, rõ ràng gần trong gang tấc lại vĩnh viễn không chạm tới được.
Triệu Thanh Uyển lảo đảo, đầu ‘Boong’ một tiếng, thiếu chút nữa té xuống đất.
Diệp Khung không biết cô, chỉ nghiêng đầu nghi ngờ nhìn cô, một hồi lâu bỗng nhếch môi cười, nụ cười sáng lạn kia dường như làm mắt của Triệu Thanh Uyển lóa mắt “Là bạn học của Chi Chi sao? Hãy hòa đồng cùng với Chi Chi nhé?” Anh duỗi tay về phía cô “Rất hân hạnh được gặp cô.”
_________________
Lúc Hoàn Tử ngủ bị người ba ngu ngốc đắp cho một cái chăn thật dày, nửa đêm nóng quá tỉnh dậy muốn xuống giường uống nước, nhưng đi qua phòng bếp thì nghĩ ra một ý đồ.
Tối nay cậu chỉ mới ăn một cái cánh gà, chưa nếm hết mùi vị, vậy làm sao chịu được. Nửa tháng cậu mới được mẹ cho phép ăn KFC một lần. Nhất định phải ăn cho đủ vốn liếng rồi.
Mắt Hoàn Tử đảo vòng vòng, thừa dịp đêm khuya yên tĩnh lặng lẽ mò vào phòng bếp ôm thùng KFC ra, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn liếc thấy bên trong còn một ít cánh gà chiên, nước miếng chảy xuống nên ngay lập tức đưa tay nhỏ vào thùng gà.
Kỷ Lâm có tính cảnh giác rất cao, lúc Hoàn Tử bước xuống giường anh đã thấy, vốn không muốn quản con trai ngủ tiếp nhưng đợi thời gian thật lâu mà con trai cũng không trở lại, Kỷ Lâm cảm thấy kỳ quái trong lòng nên bước xuống giường đi xem đứa nhỏ rốt cuộc đang làm cái gì.
Ai biết vừa ra quẹo qua khúc quanh cửa đã gặp đứa con xấu xa đang nhìn chằm chằm cánh gà chuẩn bị bỏ vào miệng.
Đứa nhỏ này quả thực rất thích ăn cánh gà. Lúc ăn cơm mẹ không cho ăn nên nửa đêm cậu tỉnh dạy lén lút ăn. Kỷ Lâm bị tính cố chấp của con trai làm cho cảm động.
Đi tới bên cạnh vuốt ve đầu nhỏ Hoàn Tử cưng chiều “Được rồi, ăn nhanh đi. Ba đảm bảo không nói cho mẹ biết.”
Nhìn thấy vẻ mặt cảm kích của con trai, Kỷ Lâm cảm thấy lâng lâng, cảm giác làm ba cưng chiều con trai thật quá tốt.
Nhưng những cái cánh gà này rất thơm, mặc dù giờ này rất lạnh nhưng nhìn miệng của Hoàn Tử cắn xuống thì mùi thơm lại tỏa ra, Kỷ Lâm khụt khà khụt khịt mũi đột nhiên cảm thấy bụng mình cũng đói.
Cúi đầu nhìn vào thùng lớn, bên trong còn có rất nhiều cánh gà dư cho Hoàn Tử ăn nên cũng đưa tay lấy một cái, nhưng anh còn chưa đưa vào miệng thì nghe phía sau vang lên một giọng nói hả hê “Được, bị tôi bắt được. Hai người lén ăn cánh gà, tôi đi méc Chi Chi.”
Kỷ Lâm cứng đờ quay đầu lại thì nhìn thấy anh vợ của anh đang chống nạnh, một ngón tay chỉ vào anh, bộ dáng như một bà nhiều chuyện bắt được điều thú vị.
Sao ở đây lại xuất hiện một bà tám thế này...... Kỷ Lâm 囧 một lát, ngay sau đó lập tức bước ra phòng bếp kéo Diệp Khung lại “Chi Chi đang ngủ, anh không cần đi méc với cô ấy.”
“Cần cậu dặn sao.” Diệp Khung nhìn anh khinh bỉ “Tôi đương nhiên phải chờ tới sáng sớm ngày mai Chi Chi ngủ dậy mới tố cáo cậu chứ. Cậu chờ đi, Chi Chi nhất định sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà.”
Cái người đáng ghét này lúc nào cũng muốn độc chiếm Chi Chi, nhân cơ hội này đá cậu ta ra khỏi nhà. Diệp Khung bắt đầu tính toán trong lòng.
Kỷ Lâm thầm nói ‘Hỏng bét’, người anh vợ này lúc mất trí nhớ còn đáng ghét hơn lúc chưa mất trí nhớ. Anh nhìn Diệp Khung cười cười lấy lòng, vắt hết óc nghĩ cách ngăn cản chủ ý của Diệp Khung diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn “Nếu như anh nói cho Chi Chi, cô ấy sẽ tức giận. Chẳng lẽ anh muốn chọc giận cô ấy sao?”
“Dĩ nhiên là không.” Diệp Khung trừng mắt liếc anh, lúc Kỷ Lâm cho là anh đã mắc câu nhưng anh lại mở miệng tiếp tục nói: “Nhưng đau dài không bằng đau ngắn. Đuổi cậu đi xong, nhà chúng tôi sẽ không có ai mua KFC chọc tức Chi Chi.”
Anh không phải là mất trí nhớ sao? Mất trí nhớ sao có thể dùng từ đau dài không bằng đau ngắn cao cấp này được chứ? Đoàn trưởng Kỷ cảm thấy anh bị lừa gạt.
Mà người lừa gạt anh lại thản nhiên đi qua đứng bên cạnh anh, đi tới trước mặt đứa nhỏ đang ăn như hổ đói, làm bộ dáng một người cậu tốt “Hoàn Tử, cháu phải cùng một phe với cậu biết không?”
Hoàn Tử liếc anh một cái không lên tiếng, tiếp tục gặm cánh gà.
“Nói chuyện, không nói lời nào có nghĩ cháu đồng ý.”
“Cậu, cậu cúi xuống.” Vừa lúc đó, Hoàn Tử chợt lên tiếng.
“Làm gì?” Diệp Khung không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn khom người xuống.
“Thấp hơn một chút.”
“Rốt cuộc thì sao, ưmh......” Diệp Khung trợn to hai mắt, muốn trốn về sau cũng đã không kịp.
Động tác của Hoàn Tử cực kỳ nhanh, nhanh chóng nhét nửa cái cánh gà vào miệng của anh.
“Cậu cũng ăn đi.” Giọng nói của đứa nhỏ lanh lãnh vang lên ở bên tai, Diệp Khung không dám tin nhả ra miếng chỉ gà (*phần rìa ngoài của cái cánh, chủ yếu là xương và da) “Cháu…..Cháu......” Cháu hồi lâu cũng không nói ra được một câu đầy đủ.
Lần này được lắm, có nạn cùng chịu. Kỷ Lâm toét miệng cười vui vẻ, cùng Hoàn Tử liếc nhau, trong mắt tràn đầy tán thưởng, con trai làm tốt lắm.
Hai cha con vùi đầu tiếp tục ăn, Diệp Khung lại cầm cái chỉ gà khóc không ra nước mắt, anh rõ ràng tới bắt người xấu, tại sao lại biến thành đồng bọn thế này?
Hơn nữa cho anh cái cánh gà cũng tốt, anh không thích mút chỉ gà.
Nhưng anh đã ăn rồi, sáng sớm ngày mai nếu anh đi tố cáo thì bản thân cũng không trốn thoát. Thôi, nếu không phản kháng được thì hưởng thụ thôi.
Nên giữa ba người liền thay đổi thành cảnh tượng Diệp Chi vừa thấy.
“Ăn rất ngon?” Diệp Chi vén lại áo ngủ trên người đi tới, giọng nói nhẹ nhàng nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì.
Ba người trong nháy mắt sợ run lên, nhanh chóng giấu bàn tay dính đầy mỡ bóng nhẫy ra sau lưng, bày ra bộ dáng tội nghiệp.
“Vợ yêu…….”
“Chi Chi......”
“Mẹ......”
“Xem ra ba người đều không ngủ.” Diệp Chi âm trầm cười, bắt đầu từ Hoàn Tử nhìn từ trái sang phải, ánh mắt dừng lại ở trên mặt Kỷ Lâm hai giây “Được, vậy thì đi đến phòng khách đứng, đứng đến khi mệt thì thôi.”
“Chi Chi, anh mệt. Anh đi ngủ ngay.” Diệp Khung vội vàng giơ tay lên bày tỏ rõ lập trường.
“Anh cũng đi ngủ ngay. Ngày mai anh còn phải đi báo cáo.” Kỷ Lâm cũng nói ngay, nói so với Diệp Khung còn khoa trương hơn nữa.
“Đứng lại.” Diệp Chi nhìn cả thùng gà trống rỗng này, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, quả thật không biết làm sao với mấy người này bây giờ.
Giờ khắc này, trong đầu của cô bắt đầu tính toán “Các người là tiểu yêu tinh giày vo người……..Tiểu yêu tình giày vò người…….”
Nghe những lời này của cô, đầu của Kỷ Lâm và Diệp Khung nhanh chóng cúi xuống, ngoan ngoãn xoay mặt lại đi tới đứng trước sô pha. Còn đứa nhỏ vẫn đứng yên tại chỗ.
“Diệp Cảnh Thâm, con cho là con có thể thoát tội được sao? Mau tới đó đứng phạt.”
“Mẹ......” Giọng Hoàn Tử mềm nhũn, mắt đen bóng chớp chớp nhìn Diệp Chi “Con sai rồi, con là đồ tồi, con chọc mẹ tức giận.”
Trên khuôn mặt xinh xắn của đứa nhỏ đều là sám hối, lông mi thật dài run lên, bả vai nhỏ cũng run rẩy, Diệp Chi nhìn lập tức mềm lòng.
“Vậy sau này thì sao? Sau này vẫn trốn mẹ ăn trộm cánh gà nữa không?”
“Không.” Hoàn Tử lắc đầu, khuôn mặt kiên quyết “Về sau sẽ nghe lời của mẹ.”
“Đi rửa tay đi, rửa tay sạch sẽ rồi ngủ, sáng mai còn phải đi học.” Diệp Chi vuốt vuốt đầu con trai, cầm tay nhỏ bé của cậu đi thẳng tới toilet, hoàn toàn quên mất còn có hai người khác đang tồn tại.
Đợi đã nào.... Chúng ta thì làm thế nào? Diệp Khung và Kỷ Lâm liếc mắt nhìn nhau, cũng phát hiện trong mắt đối phương có hoảng sợ..... và chán ghét.
Diệp Khung: Cái tên tiểu nhân hèn hạ. Đều là do cậu hãm hại tôi.
Kỷ Lâm: Đều là do anh làm ồn nên mới đánh thức Chi Chi.
Diệp Khung: Cậu là tên trứng thối. Cậu là tên đáng ghét.
Kỷ Lâm: Nhìn lại đi. Anh nói ai, anh mới là đồ đáng ghét.
Diệp Khung và Kỷ Lâm: Hừ.
Kết quả tối hôm đó, Kỷ Lâm và Diệp Khung đứng đến hơn nửa đêm, cũng không đợi Diệp Chi nói trừng phạt kết thúc, rốt cuộc không chịu nổi gục đầu lên sàn nhà ngủ mất tiêu.
Buổi sáng Diệp Chi tỉnh dậy nhìn thấy tướng ngủ của hai người kia thảm đến nỗi không nỡ nhìn, trong lòng cảm thấy hơi áy náy. Tối hôm qua cô ôm con trai không biết sao lại ngủ mất, hoàn toàn vứt hai người này ra sau đầu......
Thật may Kỷ Lâm mấy ngày nay đã có thói quen không ngủ, ngày hôm sau vẫn mạnh như rồng như hổ đi làm, còn có tinh thần đánh báo cáo kết hôn.
“Mẹ, hôm nay con đưa Hoàn Tử đi học Taekwondo.” Buổi chiều sau khi Hoàn Tử tan học, Diệp Khung ngăn mẹ Diệp lại xung phong việc đưa đón Hoàn Tử.
Hoàn Tử rất thích Taekwondo, Diệp Chi cũng không muốn vì chuyện của người lớn mà làm trễ nải hứng thú của đứa bé, nên mấy ngày trước đã tìm được một lớp Taekwondo ở đại học C cho Hoàn Tử đi học lần nữa.
“Khung, mẹ có thể đi được mà con tốt nhất nên ở nhà đi, buổi chiều còn có trận bóng đá.” Mẹ Diệp vẫn còn trong giai đoạn lo lắng, không dám để Diệp Khung một mình đi ra ngoài
“Không. Mẹ cứ nghỉ ngơi đi, con đi.” Diệp Khung hào hứng bừng bừng, náo loạn muốn thử đi.
Mẹ Diệp không yên lòng còn muốn khuyên nữa thì bị ba Diệp ngăn cản.
“Bà không thể nhốt nó cả đời ở trong nhà được.” Ba Diệp vỗ vỗ bả vai vợ, mở cửa cho con trai và cháu ngoại ra ngoài.
“Nhưng ngộ nhỡ......” Ánh mắt của mẹ Diệp vẫn theo sát con trai, nháy mắt cũng không dám, chỉ sợ khi mở mắt ra con trai sẽ biến mất.
“Yên tâm đi, không có chuyện gì. Vả lại Hoàn Tử cũng biết đường.” Ba Diệp thở dài, an ủi vợ xong rồi đóng cửa lại.
Diệp Khung cảm giác bản thân nên ghét Hoàn Tử, dù sao tối hôm qua đều do tên nhóc này mình mới bị Chi Chi phạt đứng. Nhưng không biết bởi vì yêu ai yêu cả đường đi lối về, mỗi lần nhìn thấy đứa nhỏ đẹp trai này, anh cảm thấy tim của mình mềm nhũn, không nỡ mắng đứa bé một câu.
“Cẩn thận xe.” Diệp Khung nắm thật chặt tay Hoàn Tử, đợi đến khi đèn xanh mới cầm tay cậu đi qua đường.
“Về sau mặc kệ đi chỗ nào cũng phải đi cùng cậu và bà ngoại biết không?” Diệp Khung vừa đi vừa càu nhàu. Anh mới thấy ở trên TV, bây giờ bọn buôn người lừa bán trẻ em rất hung hăng và ngang ngược. Đứa nhỏ nhà bọn họ đẹp trai như vậy, nhất định phải cẩn thận.
“Dạ.” Hoàn Tử nghiêm mặt, đối với càu nhàu của cậu vào tai trái ra tai phải.
“Vậy mới ngoan chứ, nhưng không ngoan bằng Chi Chi.” Diệp Khung nhắc tới em gái một hồi thì vô cùng đắc ý, lại bắt đầu tự nói tự nghe trong vô thức “Chi Chi nhà chúng ta từ nhỏ đã rất ngoan, thầy cô giáo trong trường đều khen......”
“Diệp Khung?” Lúc Hoàn Tử sắp không chịu nổi bị cậu đầu độc thì phía sau chợt vang lên một giọng nữ kinh hỉ, hai người cùng nhau quay đầu lại thì thấy một cô gái xinh đẹp đang thở hổn hển chạy tới chỗ bọn họ.
“Diệp Khung. Anh đi đâu vậy hả? Em đã đợi anh rất lâu.” Triệu Thanh Uyển tiến lên nắm thật chặt cổ tay Diệp Khung, trong hốc mắt đầy tràn nước mắt, cô kích động nhìn Diệp Khung, giọng nói run rẩy “Anh tại sao lại không nhận điện thoại của em? Em rất lo lắng cho anh, sợ anh xảy ra chuyện gì, cả ngày đều không ngủ được. Anh trở về sao lại không nói cho em một tiếng.”
Cô nói một tràng nhưng Diệp Khung lại chỉ yên lặng nhìn cô. Khuôn mặt tuấn tú ngơ ngác.
Lòng của Triệu Thanh Uyển run lên, trong cơ thể đột nhiên cảm thấy không ổn “Diệp Khung, anh...anh tại sao lại không nói chuyện?”
“Cô là ai?” Anh cúi đầu nhìn cô, con ngươi sáng ngời, bên trong rõ ràng chiếu ra cái bóng của cô nhưng mà như là trăng trong nước, rõ ràng gần trong gang tấc lại vĩnh viễn không chạm tới được.
Triệu Thanh Uyển lảo đảo, đầu ‘Boong’ một tiếng, thiếu chút nữa té xuống đất.
Diệp Khung không biết cô, chỉ nghiêng đầu nghi ngờ nhìn cô, một hồi lâu bỗng nhếch môi cười, nụ cười sáng lạn kia dường như làm mắt của Triệu Thanh Uyển lóa mắt “Là bạn học của Chi Chi sao? Hãy hòa đồng cùng với Chi Chi nhé?” Anh duỗi tay về phía cô “Rất hân hạnh được gặp cô.”
_________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook