Đoàn Trưởng Ở Trên Cao
-
Chương 38
Editor: Băng ngàn năm
Kỷ Lâm xoa nhẹ nhàng khuôn mặt đứa nhỏ, lau sạch bọt trên mặt Hoàn Tử, nhìn kiệt tác của mình cười sảng khoái rồi mới tiếp tục nói: “Phòng khách nhà cháu có điện thoại, cháu dùng cái đó bấm số gọi cho huấn luận viên. Cục cưng, cháu có trí nhớ rất tốt đúng không? Số điện thoại của huấn luận viên là….”
“Huấn luyện viên, chú phải làm ba mới của cháu sao?” Lời của Kỷ Lâm còn chưa nói hết thì đã bị giọng nói non nớt của Hoàn Tử cắt đứt, hình như đứa nhỏ đối với cái vấn đề này rất có thành kiến, cũng không biết đã hỏi bao nhiêu lần, giống như nhất định phải từ trong miệng Kỷ Lâm lấy được đáp án mới chịu bỏ qua.
Hai lần trước Kỷ Lâm đều cao giọng phủ nhận, lần này lại thừa nhận hết sức sảng khoái “Đúng. Huấn luyện viên sẽ làm ba mới tốt của cháu. Cháu suy nghĩ đi, nếu huấn luyện viên biến thành ba mới của cháu thì ngày ngày cháu có thể ăn KFC mà không bị mẹ mắng.”
Hoàn Tử chớp chớp mắt có chút động lòng nhưng không tỏ thái độ gì.
Kỷ Lâm không ngừng cố gắng, lại tăng thêm một câu “Hơn nữa, đến lúc đó cháu có thể học Taekwondo bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu. Một tháng khảo hạch một lần, bảo đảm không tới hai năm là có thể lên tới đai đen. Muốn đánh người nào thì đánh người nào, ở trong khu này đi ngang về dọc đều được.”
Vừa dứt lời, Hoàn Tử lập tức đáp lời, hoàn toàn bán đứng mẹ, “Tốt. Cháu đứng về phía huấn luyện viên.”
“Bé ngoan.” Kỷ Lâm xoa xoa đầu nhỏ của Hoàn Tử, cười giống như mèo trộm thịt.
Trước tiên Kỷ Lâm tắm rửa sạch sẽ cho Hoàn Tử rồi mặc áo ngủ vào cho đứa trẻ, dọn dẹp sạch sẽ đưa ra khỏi phòng tắm rồi mới bắt đầu tự mình tắm rửa. Nhưng mới tắm được một nửa, đột nhiên nghĩ đến mình không có quần áo để thay.
Lần này phiền toái rồi. Kỷ Lâm ảo não nện vách tường một cái, làm sao lại quên chuyện này, chẳng lẽ một lát lại ‘lộ thiên’ đi ra ngoài?
Đang khổ não thì cửa phòng tắm chợt bị mở ra khe khẽ, Kỷ Lâm theo phản xạ che chỗ nào đó thì từ trong khe cửa thấy một đầu nhỏ đen nhánh.
Nhất thời tức cười “Hoàn Tử, cháu làm gì đó? Chơi trốn tìm cùng huấn luyện viên sao?”
Hoàn Tử bĩu môi, không trả lời câu hỏi của anh rồi mở cửa ra thật to, ôm quần áo đi từng bước một vào “Mẹ nói đưa cho huấn luyện viên.”
“Cám ơn Hoàn Tử, huấn luyện viên tặng cho cháu một nụ hôn.” Kỷ Lâm cong người xuống thơm lên trên mặt Hoàn Tử rồi đưa tay nhận quần áo trên tay Hoàn Tử.
Trong bộ quần áo ngủ có kẹp một cái quần lót màu đen nổi bật, Kỷ Lâm ‘Ồ’ lên một tiếng, cầm cái quần lót màu đen lên nhìn trái nhìn phải, thấy vẫn chưa cắt bỏ nhãn mác.
Chẳng lẽ Diệp Chi đặc biệt đi xuống mua cho anh? Kỷ Lâm kích động, Chi Chi thế nhưng mua quần lót cho mình. Nhất định là có ý tứ với mình rồi.
“Đó là quần lót của cậu. Mẹ dặn phải lấy một cái mới.”
Hoàn Tử lạnh lùng nói một câu hoàn toàn đánh nát bong bóng màu hồng trong lòng Kỷ Lâm.
Đoàn trưởng Kỷ đang cầm cái quần lót màu đen mà lệ rơi đầy mặt. Cục cưng đừng đả kích huấn luyện viên vậy chứ, huấn luyện viên theo đuổi mẹ cháu đã rất khổ cực rồi.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Hoàn Tử luôn luôn có quy luật, tuy nói trời có sấm đánh có chút sợ, nhưng lần này có Kỷ Lâm ở bên cạnh, trong lòng cũng yên tâm hơn. Cậu bước lên giường chỉ lúc sau đã ngủ mất rồi.
Kỷ Lâm ôm đứa nhỏ thơm ngát, lại nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, mắt hẹp dài cũng dần dần nhíu lại.
Diệp Chi mơ mơ màng màng vừa định ngủ, đã nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, trong lòng cả kinh lập tức chạy đi mở cửa, không nghĩ đến là Kỷ Lâm.
“Anh...Anh tới đây làm gì?” Diệp Chi cúi đầu nhìn lướt qua áo ngủ rộng lùng thùng của mình, bị ánh mắt nóng rực của Kỷ Lâm cơ hồ không chống đỡ được.
“Nhìn em.” Kỷ Lâm đặt mông ngồi ở trên giường Diệp Chi, cười híp mắt nhìn Diệp Chi, nói lời tâm tình không hề đỏ mặt “Nhớ em.”
“Này.” Diệp Chi bị anh làm cho xấu hổ, nhắm mắt đi tới trước mặt Kỷ Lâm, giọng nói nhỏ nhẹ chỉ sợ đánh thức ba mẹ cô “Anh nhanh đi ra ngoài đi, ngày mai tôi còn phải dậy sớm đi làm, không có thời gian cùng anh nói chuyện phiếm.”
“Anh cũng không muốn nói chuyện phiếm.” Kỷ Lâm nhún vai, bộ dáng vô cùng vô lại.
“Vậy anh tới làm gì.” Diệp Chi cắn răng nghiến lợi nói.
Kỷ Lâm từ trên giường đứng lên tròn mắt nhìn Diệp Chi “Tới để tỏ tình.”
“Cái... cái gì?” Diệp Chi nuốt nước miếng lui về phía sau một bước, muốn né tránh khí thế bức người của anh.
“Làm bạn gái của anh.” Kỷ Lâm đưa tay ôm lấy cô vững vàng cố định vào trong ngực, từng câu từng chữ nói cực kỳ nghiêm túc, “Anh cũng đã đến nhà em, em thành toàn cho anh một lần có được hay không? Làm bạn gái của anh.”
“Không, chúng ta...... Chúng ta còn chưa quen biết lâu.” Diệp Chi đỏ mặt, lắp ba lắp bắp cự tuyệt, nhưng không có chút sức lực nào.
“Lại viện cớ, làm sao chúng ta có thể không quen.” Trong mắt hẹp dài của Kỷ Lâm thoáng một tia giảo hoạt, “Cùng nhau ăn cơm xong, thay quần áo, chăm sóc đứa bé, hiện tại còn ngủ chung. Anh nghĩ là đã đủ chín muồi.”
“Anh đừng nói bậy.” Diệp Chi cắn môi, đỏ mặt đến mức có thể nhỏ ra máu, “Người nào, người nào với anh ngủ chung.”
“Bây giờ không có, nhưng lập tức......” Kỷ Lâm dừng một lát, cánh tay dùng lực ôm thật chặt Diệp Chi, thuận thế lui về phía sau rồi ngã xuống, hai người liền liền ngã xuống giường.
Diệp Chi kêu lên một tiếng, chưa kịp nói gì đã cảm thấy hoa mắt. Vị trí hai người trong nháy mắt đã thay đổi thân thể nặng nề của Kỷ Lâm đã đè lên trên người cô.
Giọng trầm thấp của người đàn ông ở bên tai vang lên, thậm chí có chút quen thuộc, “Em xem, cái này không phải là ngủ chung sao?”
“Anh...... Cái người này….” Diệp Chi bị Kỷ Lâm vô sỉ làm cho không thể nói cái gì. Trong đại não trống không, chỉ còn lại hình ảnh người đàn ông trước mắt càng ngày càng phóng đại.
“Có đồng ý hay không?” Hơi thở cực nóng của anh phun trên mặt của cô, trên cổ của cô, giống như một ngọn lửa hừng hực đang cháy, trong nháy mắt thẩm thấu vào da của cô len lỏi vào trái tim.
“Không, không...... Ưmh......”
Môi của anh nóng bỏng mang theo thứ khí thế không cho cự tuyệt hung hăng đặt ở trên môi của cô mút vào, một chút phản kháng cũng không cho cô giữ lại.
Hồi lâu mới rời khỏi môi cô “Có đồng ý hay không?”
“...... Không......”
“Tốt lắm.” Kỷ Lâm đưa tay khẽ vuốt gương mặt bóng loáng trắng nõn của cô nhếch môi cười “Vậy anh sẽ hôn đến khi em đồng ý mới thôi.” Dừng một lát, lại nói: “Con người của anh giọng nói hơi lớn, nếu mất hứng nói không chừng sẽ đánh thức người khác, cho nên em...... Ngoan ngoãn......” Nói xong, cúi đầu lần nữa bắt được môi của Diệp Chi.
Kỷ Lâm xoa nhẹ nhàng khuôn mặt đứa nhỏ, lau sạch bọt trên mặt Hoàn Tử, nhìn kiệt tác của mình cười sảng khoái rồi mới tiếp tục nói: “Phòng khách nhà cháu có điện thoại, cháu dùng cái đó bấm số gọi cho huấn luận viên. Cục cưng, cháu có trí nhớ rất tốt đúng không? Số điện thoại của huấn luận viên là….”
“Huấn luyện viên, chú phải làm ba mới của cháu sao?” Lời của Kỷ Lâm còn chưa nói hết thì đã bị giọng nói non nớt của Hoàn Tử cắt đứt, hình như đứa nhỏ đối với cái vấn đề này rất có thành kiến, cũng không biết đã hỏi bao nhiêu lần, giống như nhất định phải từ trong miệng Kỷ Lâm lấy được đáp án mới chịu bỏ qua.
Hai lần trước Kỷ Lâm đều cao giọng phủ nhận, lần này lại thừa nhận hết sức sảng khoái “Đúng. Huấn luyện viên sẽ làm ba mới tốt của cháu. Cháu suy nghĩ đi, nếu huấn luyện viên biến thành ba mới của cháu thì ngày ngày cháu có thể ăn KFC mà không bị mẹ mắng.”
Hoàn Tử chớp chớp mắt có chút động lòng nhưng không tỏ thái độ gì.
Kỷ Lâm không ngừng cố gắng, lại tăng thêm một câu “Hơn nữa, đến lúc đó cháu có thể học Taekwondo bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu. Một tháng khảo hạch một lần, bảo đảm không tới hai năm là có thể lên tới đai đen. Muốn đánh người nào thì đánh người nào, ở trong khu này đi ngang về dọc đều được.”
Vừa dứt lời, Hoàn Tử lập tức đáp lời, hoàn toàn bán đứng mẹ, “Tốt. Cháu đứng về phía huấn luyện viên.”
“Bé ngoan.” Kỷ Lâm xoa xoa đầu nhỏ của Hoàn Tử, cười giống như mèo trộm thịt.
Trước tiên Kỷ Lâm tắm rửa sạch sẽ cho Hoàn Tử rồi mặc áo ngủ vào cho đứa trẻ, dọn dẹp sạch sẽ đưa ra khỏi phòng tắm rồi mới bắt đầu tự mình tắm rửa. Nhưng mới tắm được một nửa, đột nhiên nghĩ đến mình không có quần áo để thay.
Lần này phiền toái rồi. Kỷ Lâm ảo não nện vách tường một cái, làm sao lại quên chuyện này, chẳng lẽ một lát lại ‘lộ thiên’ đi ra ngoài?
Đang khổ não thì cửa phòng tắm chợt bị mở ra khe khẽ, Kỷ Lâm theo phản xạ che chỗ nào đó thì từ trong khe cửa thấy một đầu nhỏ đen nhánh.
Nhất thời tức cười “Hoàn Tử, cháu làm gì đó? Chơi trốn tìm cùng huấn luyện viên sao?”
Hoàn Tử bĩu môi, không trả lời câu hỏi của anh rồi mở cửa ra thật to, ôm quần áo đi từng bước một vào “Mẹ nói đưa cho huấn luyện viên.”
“Cám ơn Hoàn Tử, huấn luyện viên tặng cho cháu một nụ hôn.” Kỷ Lâm cong người xuống thơm lên trên mặt Hoàn Tử rồi đưa tay nhận quần áo trên tay Hoàn Tử.
Trong bộ quần áo ngủ có kẹp một cái quần lót màu đen nổi bật, Kỷ Lâm ‘Ồ’ lên một tiếng, cầm cái quần lót màu đen lên nhìn trái nhìn phải, thấy vẫn chưa cắt bỏ nhãn mác.
Chẳng lẽ Diệp Chi đặc biệt đi xuống mua cho anh? Kỷ Lâm kích động, Chi Chi thế nhưng mua quần lót cho mình. Nhất định là có ý tứ với mình rồi.
“Đó là quần lót của cậu. Mẹ dặn phải lấy một cái mới.”
Hoàn Tử lạnh lùng nói một câu hoàn toàn đánh nát bong bóng màu hồng trong lòng Kỷ Lâm.
Đoàn trưởng Kỷ đang cầm cái quần lót màu đen mà lệ rơi đầy mặt. Cục cưng đừng đả kích huấn luyện viên vậy chứ, huấn luyện viên theo đuổi mẹ cháu đã rất khổ cực rồi.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Hoàn Tử luôn luôn có quy luật, tuy nói trời có sấm đánh có chút sợ, nhưng lần này có Kỷ Lâm ở bên cạnh, trong lòng cũng yên tâm hơn. Cậu bước lên giường chỉ lúc sau đã ngủ mất rồi.
Kỷ Lâm ôm đứa nhỏ thơm ngát, lại nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, mắt hẹp dài cũng dần dần nhíu lại.
Diệp Chi mơ mơ màng màng vừa định ngủ, đã nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, trong lòng cả kinh lập tức chạy đi mở cửa, không nghĩ đến là Kỷ Lâm.
“Anh...Anh tới đây làm gì?” Diệp Chi cúi đầu nhìn lướt qua áo ngủ rộng lùng thùng của mình, bị ánh mắt nóng rực của Kỷ Lâm cơ hồ không chống đỡ được.
“Nhìn em.” Kỷ Lâm đặt mông ngồi ở trên giường Diệp Chi, cười híp mắt nhìn Diệp Chi, nói lời tâm tình không hề đỏ mặt “Nhớ em.”
“Này.” Diệp Chi bị anh làm cho xấu hổ, nhắm mắt đi tới trước mặt Kỷ Lâm, giọng nói nhỏ nhẹ chỉ sợ đánh thức ba mẹ cô “Anh nhanh đi ra ngoài đi, ngày mai tôi còn phải dậy sớm đi làm, không có thời gian cùng anh nói chuyện phiếm.”
“Anh cũng không muốn nói chuyện phiếm.” Kỷ Lâm nhún vai, bộ dáng vô cùng vô lại.
“Vậy anh tới làm gì.” Diệp Chi cắn răng nghiến lợi nói.
Kỷ Lâm từ trên giường đứng lên tròn mắt nhìn Diệp Chi “Tới để tỏ tình.”
“Cái... cái gì?” Diệp Chi nuốt nước miếng lui về phía sau một bước, muốn né tránh khí thế bức người của anh.
“Làm bạn gái của anh.” Kỷ Lâm đưa tay ôm lấy cô vững vàng cố định vào trong ngực, từng câu từng chữ nói cực kỳ nghiêm túc, “Anh cũng đã đến nhà em, em thành toàn cho anh một lần có được hay không? Làm bạn gái của anh.”
“Không, chúng ta...... Chúng ta còn chưa quen biết lâu.” Diệp Chi đỏ mặt, lắp ba lắp bắp cự tuyệt, nhưng không có chút sức lực nào.
“Lại viện cớ, làm sao chúng ta có thể không quen.” Trong mắt hẹp dài của Kỷ Lâm thoáng một tia giảo hoạt, “Cùng nhau ăn cơm xong, thay quần áo, chăm sóc đứa bé, hiện tại còn ngủ chung. Anh nghĩ là đã đủ chín muồi.”
“Anh đừng nói bậy.” Diệp Chi cắn môi, đỏ mặt đến mức có thể nhỏ ra máu, “Người nào, người nào với anh ngủ chung.”
“Bây giờ không có, nhưng lập tức......” Kỷ Lâm dừng một lát, cánh tay dùng lực ôm thật chặt Diệp Chi, thuận thế lui về phía sau rồi ngã xuống, hai người liền liền ngã xuống giường.
Diệp Chi kêu lên một tiếng, chưa kịp nói gì đã cảm thấy hoa mắt. Vị trí hai người trong nháy mắt đã thay đổi thân thể nặng nề của Kỷ Lâm đã đè lên trên người cô.
Giọng trầm thấp của người đàn ông ở bên tai vang lên, thậm chí có chút quen thuộc, “Em xem, cái này không phải là ngủ chung sao?”
“Anh...... Cái người này….” Diệp Chi bị Kỷ Lâm vô sỉ làm cho không thể nói cái gì. Trong đại não trống không, chỉ còn lại hình ảnh người đàn ông trước mắt càng ngày càng phóng đại.
“Có đồng ý hay không?” Hơi thở cực nóng của anh phun trên mặt của cô, trên cổ của cô, giống như một ngọn lửa hừng hực đang cháy, trong nháy mắt thẩm thấu vào da của cô len lỏi vào trái tim.
“Không, không...... Ưmh......”
Môi của anh nóng bỏng mang theo thứ khí thế không cho cự tuyệt hung hăng đặt ở trên môi của cô mút vào, một chút phản kháng cũng không cho cô giữ lại.
Hồi lâu mới rời khỏi môi cô “Có đồng ý hay không?”
“...... Không......”
“Tốt lắm.” Kỷ Lâm đưa tay khẽ vuốt gương mặt bóng loáng trắng nõn của cô nhếch môi cười “Vậy anh sẽ hôn đến khi em đồng ý mới thôi.” Dừng một lát, lại nói: “Con người của anh giọng nói hơi lớn, nếu mất hứng nói không chừng sẽ đánh thức người khác, cho nên em...... Ngoan ngoãn......” Nói xong, cúi đầu lần nữa bắt được môi của Diệp Chi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook