Đoán Thiên Mệnh FULL
31: Chương 47


Trong kính chiếu yêu xuất hiện 1 bóng trắng mơ hồ nhưng lúc này tóc gáy tôi bị dọa đến mức dựng hết lên.

Bóng trắng này là ai? Là cô gái chết cách đây mấy ngày ư? Tôi luôn nghĩ lúc nào đó cô ấy sẽ quay lại, tối nay hoặc tối mai? Nhưng điều khiến tôi không ngờ được là cô ấy theo tôi ra ngoài rồi lại cùng tôi ngồi ô tô trở về nhà.

Bảo sao lúc Dương Siêu gọi cho tôi, tôi bỗng cảm giác như có ai đó ở phía sau thổi hơi lạnh vào tôi vậy.

Hóa ra là cô ấy đi theo tôi… Trong nháy mắt, tôi quay ngoắt người lại, chân tôi đã mềm nhũn ra rồi, điều khiến tôi lo sợ là tôi còn không phát hiện ra cô ấy, nếu cô ấy muốn làm gì tôi thì tôi chết từ lâu rồi.

Tôi không thể nhìn thấy cô ấy bằng mắt thường nhưng tôi có thể dùng kính chiếu yêu để thấy cô ấy.
Tôi trở nên lo lắng hơn, xem ra tôi phải tích cực tăng cường hô hấp, làm cho cơ thể có chút tướng khí mới được, tướng khí truyền vào mắt thì sẽ có thể nhìn thấy ma quỷ, sẽ không bị bất ngờ như lúc nãy.
“Vị này… cô đến tìm chúng tôi làm gì vậy? Cái chết của cô không liên quan gì đến chúng tôi hết.” Dương Siêu cau mày nói.
Tôi tiếp tục dùng kính chiếu yêu nhìn cô ấy, thấy rằng ngoại trừ mái tóc đen ra thì mọi thứ khác đều màu trắng.

Cánh tay thon dài, mặc váy trắng, không đi giày, để lộ đôi chân trần trắng toát.

Nhưng có lẽ là do cô ấy mới chết nên thân hình mơ hồ, không nhìn rõ mặt, nhưng tôi vẫn có thể nhìn rõ đôi mắt cô ấy.

Cô ấy vẫn chưa nói gì, Dương Siêu lại cau mày nói tiếp:
“Cô đến đây làm gì?”
Tôi nhỏ giọng hỏi có phải cô ấy bị câm không, Dương Siêu không nói gì, còn cô gái kia thì lắc đầu nhưng vẫn không hề mở miệng.

Không nói là có ý gì vậy? Tôi có chút cảm thấy kì lạ, kiên trì giải thích cho cô ấy rằng cái chết của cô ấy là do đã được chỉ định, tôi cũng không thể cứu được.

Cô ấy không nghe tôi nói, trực tiếp đi về phía tôi, sắc mặt Dương Siêu trở nên khó coi:
“Cô rốt cuộc muốn làm gì?”
Cô ấy không nói gì, dùng một ngón tay mảnh chỉ vào tôi, làm tôi vô cùng bối rối.

Cô ấy muốn làm gì vậy?! Dương Siêu mất một lúc lâu mới hiểu ý cô ấy, anh ta nói với tôi:
“Ý cô ta là muốn nhìn lưng cậu.”
“Hả? Nhìn lưng tôi làm gì vậy?” Tôi sửng sốt.
“Cậu là nam tử hán, sao lại nhiều lời thế, cởi ra cho cô ấy xem đi, cậu không muốn cô ta rời đi à?” Dương Siêu nói.

Tôi cạn lời thật sự, dù tôi là đàn ông nhưng tôi có chút khó chịu khi phải cởi đồ trước mặt con gái mà không có lí do.

Nhưng không có cách nào rồi, tôi cởi ra ra rồi xuay người lại cho cô ấy nhìn, tôi muốn cô gái này rời đi.
Tôi hỏi cô ấy nhìn xong chưa.
“Cô ta đi rồi.” Dương Siêu nói.

“Có chút kì lạ thật đấy, cô ta rõ ràng là 1 cô gái, muốn nhìn lưng cậu làm gì vậy?”
Tôi nghe anh ta nói vậy, có chút khó hiểu quay đầu lại, dùng kính chiếu yêu nhìn, cô ta quả thật đã rời đi rồi.

Tôi ù ù cạc cạc không hiểu gì, cô gái này bỏ đi cũng thật lặng lẽ.

“Để ta xem lưng cậu có gì khác thường mà đuổi được cô ấy đi.” Dương Siêu tò mò chạy lại phía sau lưng tôi.

1 giây sau, anh ta không nói nên lời, tôi thấy hơi lạ, sao anh ta lại không nói nữa vậy?
“Nhìn thấy chưa? Tôi mặc áo nhé.” Tôi hỏi.
“Chờ đã, trên lưng cậu có gì đó.” Dương Siêu nói.
Tôi ngờ vực hỏi có thứ gì, anh ta không nói mà dùng điện thoại trực tiếp chụp ảnh rồi đưa tôi xem.
“Cậu tự xem đi.”
Tôi vô thức ngạc nhiên, không phải lưng tôi khác với những người khác mà là ở phía sau lưng tôi có 1 vào chữ rất mờ, giống như hình xăm bị tẩy vậy.

Đây là gì vậy? Tôi chưa từng xăm mình.
“Đây là chữ gì vây?” Tôi hỏi, bỗng nhiên nghĩ tới việc mấy chữ này có lẽ liên quan đến thân phận của tôi.

Lúc nãy cô gái kia muốn nhìn là do cô ấy biết thân phận tôi hay là vì điều gì khác?
“Ta không nhìn rõ, nhưng ma nữ này vừa nhìn đã rời đi, ta đoán các chữ sau lưng cậu có chút kỳ quái.

Dương Siêu phân tích.
Kì lạ thật đấy, tôi trước giờ không hề biết đến chuyện này, mẹ cũng không nói cho tôi.

Nếu hôm nay cô gái kia không có hành động kì lạ thế này thì tôi thực sự không biết đến khi nào mới nhìn thấy.

Suy cho cùng thì tôi cũng ít soi gương.


Không phải là do tôi xấu xí mà là thầy xem mệnh không thể tự xem cho bản thân được vì vậy tôi mới không soi gương, vì nếu xem rồi tôi sẽ tự động phân tích tôi.

Tôi mặc áo vào, chuyện này phải hỏi mẹ tôi mới được.

Tôi lại hỏi Dương Siêu cô gái kia sẽ không đến nữa chứ, anh ta đáp:
“Ta không biết, có thể sẽ đến, có điều, nói thế nào nhỉ, cô gái kia thế mà lại không có oán khí, không có thù hằn, cô ấy giác ngộ rất tốt.

Xem ra lúc cô ấy chết mới biết mình được làm hà bá.”
Có lẽ vậy, chuyện mấy chữ sau lưng làm tôi dậy sóng trong lòng.

Tôi mở cửa bướt vào, Dương Siêu nói sẽ gửi tấm ảnh này cho bạn anh ấy, tôi nói được.

Rồi anh ta lại tiếp tục nằm ngủ dưới sàn chờ mẹ tôi về.

Còn tôi thì tự đi soi gương, nhưng soi thế nào cũng không nhìn được, tôi mệt quá, vừa nằm xuống giường đã ngủ thiếp đi.
Hôm sau tôi tiếp tục mở cửa kinh doanh, ngày thứ 3, nhưng đến ngày thứ tư, cô gái kia lại xuất hiện.

Lúc tôi chuẩn bị đóng cửa thì phát hiện trên sàn có những dấu chân kì lah, kéo dài từ ngoài vào trong.

Tôi vội lấy kính chiếu yêu ra soi, quả nhiên là cô ấy đang đi chân trần.

Cô ấy rốt cuộc muốn làm gì?
“Cô muốn làm gì vậy?” Tôi hỏi, Dương Siêu không ở đây nhưng anh ta nói cô ây skhoong có oán khí nên tôi cũng không sợ như trước.

Cô ấy không nói lời nào, chỉ tay về phía tôi, muốn tôi lại chỗ cô ấy.

Tôi do dự chút rồi đi lại, cô ấy lập tức bước ra ngoài, tôi nghi hoặc không biết cô ấy định đưa tôi đi đâu.
“Buổi tối tôi không ra ngoài.” Tôi nói.
Cô ấy dừng bước, quay lại nhìn tôi, rồi lấy từ trong túi ra vài tờ tiền đưa tôi.


Đó là tiền giấy, đã bị ngấm nước, chắc là tiền lúc chết cô ấy mang theo.

Cô ấy muốn đưa tôi tiền để tôi ra ngoài cùng cô ấy sao?
Tôi do dự 1 chút nói chờ 1 chút, sau đó lấy xe đạp điện ra, cô ấy gật đầu.

Tôi đóng cửa lại rồi ngồi lên xe vặn ga đi.

Đột nhiên tôi cảm giác như xe điện của mình như muốn bay lên, hóa ra là cô ấy ở đằng sau đẩy xe, tốc độ này cũng thật kinh hoàng, phải cả trăm km/s.
“Chậm thôi.” Tôi tái mặt đi, tôi không có thói quen đua xe.

Cô ấy giảm tốc độ 1 chút lại.

Tôi hỏi cô ấy muốn đưa tôi đi đâu, cô ấy cũng không đáp.

Sau đó chúng tôi dừng lại ở 1 bệnh viện.
“Muốn tôi đi vào đó hả?” Tôi bối rối.
Cô ấy gật đầu, tôi dựng xe đạp điện, đi quãng đường dài hơn 20km mà xe vẫn còn rất nhiều điện.

Tôi đi theo cô ấy, chắc là cô ấy muốn tôi giúp người thân của cô ấy nhưng không ngờ là cô ấy lại đưa tôi đến nhà xác.

Cô ấy bước vào, tôi do dự chút rồi cũng đi theo cô ấy.

Bảo vệ dường như không thấy tôi, chỉ đến khi tôi nhìn mặt anh ta mới biết anh ta bị cô ấy hớp hồn rồi, tất nhiên không thấy được tôi.
Bước vào trong tôi rét run cả người, lạnh thật đấy.

Cô ấy đi đến trước 1 cái tủ, bảo tôi kéo mở ra.

Tôi gật đầu rồi kéo ra, tôi hiểu ý cô ấy, cô ấy muốn tôi thấy xác cô ấy.

Quả nhiên khi tôi kéo tủ, mở túi đựng ra, bên trong là 1 khuôn mặt sưng tấy, nhưng vẫn có thể nhìn ra những đường nét rất thanh tú.

Tôi tiếp tục mở túi, cô ấy đột nhiên giơ tay ra ngăn tôi, không cho tôi tiếp tục mở.

Tôi hơi sửng sốt, giờ mới phát hiện ta xác chết không mặc quần áo.

Tôi xấu hổ hỏi cô ấy muốn tôi làm gì.


Cô ấy bảo tôi lật người xác chết lại.

Tôi bèn làm theo, nhưng khi nhìn thấy thì tôi như bị đứng hình, sau lưng cô ấy cũng có vài chữ mờ không đọc được.

Đây là chuyện gì vậy??? Tôi bèn nghĩ ngay đến 1 việc, hay là cô ấy cũng được nhặt từ 1 hang động như tôi? Đầu óc tôi rối bời, mẹ nói rằng mẹ đưa tôi ra từ 1 hang động.

Lúc đó tôi còn nghĩ, có khi nào vẫn còn người khác được đưa ra hay không, xem tình hình hiện tại thì có vẻ là có.

Nếu không thì sao sau lưng cô ấy cũng có những chữ tôi không thấy rõ được? Tôi và cô ấy có mối quan hệ gì? Dù mặt cô ấy sưng lên rồi nhưng tôi vẫn biết tôi và cô ấy không giống nhau.
Tôi hỏi cô ấy là ai, cô ấy lắc đầu như thể chính cô ấy cũng không biết vậy.

Nhưng sao cô ấy lại biết được sau lưng tôi có những chữ kia? Cô ấy im lặng 1 lúc, cuối cùng cũng nói ra, giọng nói khá êm tai:
“Tôi nhìn thấy rồi.”
Nghe những gì cô ấy nói, tôi thoáng ngẩn người.

Làm sao cô ấy thấy được? Tôi cũng đâu ở trước mặt đại chúng cởi đồ.

Chẳng lẽ là khi tôi được mẹ đưa ra từ trong hang động trên núi, cô ấy đã nhìn thấy? Hẳn là không thể, dù sao tôi và cô ấy cũng trạc tuổi nhau.

Khi vẫn còn bé, cho dù có nhìn thấy thần tiên cũng không có khả năng nhớ kỹ, nhỏ như vậy mà.

Tôi hỏi cô ấy, cô ấy lại không nói gì.

Điều này khiến tôi bất lực.

Nhưng mà giọng cô ấy thật sự rất êm tai, có cảm giác tươi mát.

Sau khi nhìn kĩ, tôi hỏi cô ấy có thể để cho tôi dùng điện thoại chụp ảnh hay không? Là chụp từ sau lưng cô ấy.

Cô ấy gật đầu.

Sau khi tôi chụp ảnh, tôi xem thử liệu tôi có thể từ đây nhìn ra chút ít manh mối gì hay không.

Dù sao điều này cũng liên quan đến thân thế của tôi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương