Đoán Thiên Mệnh FULL
-
22: Chương 35-36
Tôi bị tiếng bước chân đột nhiên xuất hiện bên trong này làm cho kinh hãi, Dương Siêu bình tĩnh nói:
"Không cần lo lắng, thả lỏng một chút.
"
Diệp Thanh cũng gật đầu với tôi, lúc tôi đang còn nghi hoặc, cố gắng để bản thân trấn định lại, quả nhiên bên trong không gian tối đen kia có một người đi ra, dáng vẻ rất cao lớn, trên mặt có vết sẹo dữ tợn.
Tôi chưa từng thấy, lại càng không nhận ra.
Thế nhưng lần đầu tiên tôi nhìn thấy người này, phát hiện trên mặt hắn có khí, cũng là kỳ năng dị sĩ, thế nhưng không biết, hắn giống như Dương Siêu, Diệp Thanh, đều là đạo thuật sư, hay là thầy phong thủy chuyên môn nghiên cứu phong thuỷ.
Đương nhiên, hắn ta không thể là thầy đoán mệnh được, vì bản thây tôi đã là 1 người đoán mệnh rồi, làm sao có thể không nhận ra người cùng “ngành” với mình chứ.
Hắn nhìn ba người chúng tôi một chút, hơi nhướng mày nhưng lại không nói gì, trực tiếp đi tới phía sau cửa, mở cửa đi ra ngoài, rồi lại đóng cửa, hiển nhiên là người rất có quy củ.
Sự xuất hiện của người đàn ông này, tôi cũng không rõ là ở nơi nào.
"Động ma, không ngờ nơi đây lại có một động ma." Dương Siêu bất ngờ, Diệp Thanh cũng mang vẻ mặt giống y như vậy.
"Động ma?" Lời nói anh ra và suy nghĩ của tôi có chút khác biệt, vừa nãy tôi còn đang nghĩ rằng đây giống như một chợ ma, dù sao người cũng có thể ra vào, thế nhưng động ma có lẽ cũng là 1 nơi tương tự chợ ma.
"Ừ, chợ ma."
Dương Siêu gật đầu, "Nơi như thế này nói thế nào nhỉ, cũng giống như chợ ma, bên trong cái gì cũng có, thế nhưng động ma bí ẩn hơn chợ ma rất nhiều, nghe nói toàn bộ dương gian cũng chỉ có mười hai mười ba cái, thế nhưng không ngờ nơi này lại có một, hơn nữa bốn người giấy kia lại đem các thi thể đặt ở bên trong này, "
Ngữ khí của anh ta còn hơi kinh ngạc, có điều nói tới đây anh ta nhìn tôi một cái rồi mới tiếp tục nói.
"Mẹ cậu có lẽ không phải là người đứng sau lũ mấy người giấy này, bà ta chắc chỉ đi qua động ma này đổi cái gì đó thôi, bên trong hố ma này có một Quỷ Vương, ai cũng có thể đến trao đổi đồ vật cùng hắn, chỉ cần biết cái động ma này ở đâu là được."
Nói như vậy, dáng vẻ đau lòng vừa nãy của mẹ tôi là do đã trao đổi món đồ gì đó sao?
Tôi cảm thấy hiếu kỳ nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, mẹ đột nhiên xuất hiện làm tôi vô cùng kinh ngạc, nhưng may mắn thay, bà ấy vẫn là mẹ tôi, chỉ là tình huống vừa nãy làm tôi suy nghĩ linh tinh.
Nếu như vừa nãy tôi chạy tới hỏi chuyện, khả năng bà ấy cũng sẽ ngỡ ngàng một chút, thế nhưng nguyên nhân làm tôi suy nghĩ nhiều nhất vẫn là chuyện mỗi ngày mùng ba hàng tháng bà đều đi ra ngoài làm gì.
Nếu như bà ấy không đi, tôi sẽ không nghĩ những chuyện linh tinh khác.
Rốt cuộc là ngày mùng ba hàng tháng ba ấy ra ngoài để làm gì?
"Đi, vào xem một chút đi." Dương Siêu nói.
Đến cũng đến rồi, phải đi vào chứ, ít nhất là cũng biết bốn người giấy kia để bao nhiêu cái quan tài bên trong này, nữ thi kia chắc cũng ở trong này.
Xem có thể dùng cách nào đổi cái nữ thi này về hay không, cũng không được khả thi cho lắm, có điều tôi khi tôi Quỷ Vương trong động ma này có phải là người sau lưng đám người giấy kia không thì Dương Siêu lắc đầu.
"Chắc không phải, Quỷ Vương bên trong động ma này 1 kẻ “địa đầu xà”*, vì thế ta biết nơi này là động ma, cho nên cũng biết được hắn không phải là người kia."
*Địa đầu xà: dùng để chỉ một kẻ bắt nạt có thế lực, kẻ áp bức người dân.
"Có khi nào, Quỷ Vương này chính là người kia hay không, khả năng nhỏ thôi?” Tôi theo bản năng hỏi, để cho người giấy tự mang đến đây, khả năng này cũng có thể xảy ra đấy chứ.
Nghe tôi hỏi như vậy, Diệp Thanh cũng có chút nghi hoặc.
"Không rõ, nhưng trong lòng ta không cảm giác sợ hãi, như vậy ta có thể chắc chắn, bên trong động ma này không cóngười kia, điểm này thôi là đã đủ rồi."
Dương Siêu đã nói như thế rồi thì hai người chúng tôi không tiếp tục hỏi nữa, trực tiếp đi vào bên trong.
Diệp Thanh dùng đèn pin cầm tay chiếu rọi, tôi thấy bên trong là một sơn động rất sâu, đặc biệt ẩm ướt, âm u.
Cuối cùng ánh sáng chiếu đến chỗ có khí đen lượn lờ thì không rõ nữa, chắc chắn là Quỷ Vương đang ở trong đó.
"Người mới hả? Nơi này của bản vương đã rất lâu rồi không có người mới".
Đây là một giọng nói vô cùng hùng hậu, truyền từ bên trong đám khí đen kia ra.
Mà tôi theo ánh sáng đèn pin trong tay Diệp Thanh quan sát, cũng không thấy một cái quan tài nào trong sơn động này cả.
Thế nhưng mới lúc nãy thôi, bốn người giấy khiêng quan tài đi vào trong này, nếu không để trong này thì sao lúc chúng đi ra ngoài cái giá của chúng lại trống không được chứ? Vì thế quan tài nhất định ở ngay đây thôi.
"Tới có việc?" Âm thanh này tiếp tục hỏi.
"Vừa nãy..." Dương Siêu chuẩn bị nói chuyện, nhưng Quỷ Vương lại ngắt lời, tiếp tục nói, "Các người có biết quy củ của Bản vương?"
Dương Siêu gật đầu, lấy trong túi ra một món đồ gì đó giống cái bình, trực tiếp quăng vào bên trong, “bùm” một tiếng, chiếc lọ bị người bên trong mở ra.
"Hắc hầu huyết này mới mười năm, thứ này bình thường bản vương không chấp nhận, có điều các ngươi là người mới, bản vương sẽ nhận lấy, nói, các ngươi phải đổi cái gì? Chỗ của Bản vương, thứ có giá trị ngang với cái này cũng chỉ có ba bốn thứ mà thôi"
"Chúng tôi không muốn đổi đồ vật." Dương Siêu lắc đầu.
"Vậy các ngươi muốn gì?" Bên trong khí đen, âm thanh của Quỷ Vương như có chút gợn sóng.
"Tôi muốn hỏi mấy vấn đề."
"Hỏi chuyện ư? Có thể, giá trị vật này đủ để bản vương trả lời 2 vấn đề của các người, hỏi đi!" Quỷ Vương nói.
Hắn nói như vậy, để tôi thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng đồng thời cũng bất lực, nếu như muốn đổi lại quan tài vậy, vậy thì cần đổi bằng thứ gì?
"Vừa nãy có bốn người giấy đi vào, tôi muốn biết,..." Dương Siêu chậm rãi nói, thế nhưng chưa nói được nửa câu, bên trong làn khí đen bỗng xuất hiện một đôi mắt màu xám ngắt, "Các ngươi muốn hỏi điều này?"
Phản ứng của hắn làm tôi cảm thấy không tình hình không ổn rồi.
"Đúng.
" Dương Siêu mới vừa gật đầu, một đồ vật bị ném ra ngoài, chính là chiếc lọ vừa nãy Dương Siêu đưa vào trong.
Vậy là hắn không tiếp nhận sao? Dương Siêu không lên tiếng, Diệp Thanh cũng sững sờ.
"Đi, rời khỏi nơi này!" Âm thanh Quỷ Vương rất nặng, tràn đầu vẻ kiêng dè.
Ba người chúng tôi hai mặt nhìn nhau, đây không phải chỉ là chuyện làm ăn trao đổi hay sao? Điều này làm cho tôi kinh ngạc, có thể nói, người sau lưng người giấy kia để cho Quỷ Vương kiêng kỵ, thế nhưng đến cái mức độ không nhắc tới một lời này, cũng khiến tôi có chút kinh ngạc.
"Điều này e rằng không được, " Dương Siêu lắc đầu.
"Ngươi còn muốn uy hiếp bản vương?" Khí đen bên trong động cuồn cuộn.
"Ngươi xem vật này một chút" Dương Siêu lấy ra một phong thư, trực tiếp phi vào trong.
Mấy giây sau khi, ngữ khí Quỷ Vương lại thay đổi lần thứ hai.
"Ngươi là...!Hừ, bản vương thật không nghĩ tới, ngươi còn có thân phận này, ngươi hỏi những vấn đề khác, bản vương trả lời ngươi cả mười cái tám cái cũng không có vấn đề gì, thế nhưng vấn đề vừa nãy ngươi hỏi bản vương không thể trả lời được "
Tôi theo bản năng nhìn Dương Siêu một chút, sắc mặt Diệp Thanh không hề thay đổi.
"Ngươi cũng sợ người kia à?" Dương Siêu nói.
"Cái này có gì mà không thể thừa nhận, đúng là bản vương sợ, vì lẽ đó mà bản vương không thể trả lời vấn đề về người đo" Quỷ Vương thẳng thắn nói.
Dương Siêu hơi nhướng mày, trong lúc nhất thời trở nên trầm mặc, sắc mặt Diệp Thanh bất định, thái độ Quỷ Vương này quá kiên quyết, sẽ không thể nào thương lượng được, vậy chẳng phải là chúng tôi tới đây 1 cách vô ích sao?
"Tôi chỉ hỏi một câu, chúng để bao nhiêu quan tài ở chỗ này của ngươi." Dương Siêu đột nhiên nói.
Quỷ Vương trầm mặc, sau khi yên tĩnh hơn mười giây mới nói, "Ba bộ."
"Vừa nãy một bộ, mấy ngày trước còn có một bộ nữa!" Dương Siêu hỏi.
"Đúng" Quỷ Vương lại thật sự trả lời lần thứ hai, quả nhiên nữ thi bị nhấc đến nơi này.
Thế nhưng người kia thu thập thi thể làm gì? Tôi cảm thấy kỳ quái, thế nhưng nữ thi ở chỗ này, tôi thật sự rất muốn đưa nàng đi, nhưng mà làm sao mang đi được?
Không dễ dàng chút nào… Dương Siêu trầm mặc một chút, lại trực tiếp đi vào trong luồng khí đen, tôi quá bất ngờ, anh ta đi vào như thế lẽ nào không sợ bị Quỷ vương công kích hay sao? Tôi do dự một chút chuẩn bị đi theo vào, nhưng Diệp Thanh kéo tôi:
"Cậu ta có thể vào, nhưng chúng ta đi vào không được, "
Tôi hỏi tại sao? Là bởi vì lá thư vừa nãy sao? Tôi hỏi một hồi, cô ấy mới gật đầu:
"Khi còn sống, cậu ta còn có một thân phận khác, có thể giúp cậu ta thuận lợi đi được vào bên trong."
Một thân phận khác? Tôi nghi hoặc, thế nhưng không tiếp tục hỏi nữa, Dương Siêu là nửa thi nửa người, trong trường hợp này, hẳn là anh ta rất đặc biệt.
Tôi chỉ có thể ở đây chờ chùng Diệp.
Tôi nghe thấy bên trong có tiếng nói, âm thanh không rõ làm người ta căn bản không nghe được bên trong đang nói gì.
Có điều đột nhiên có những thanh âm khác truyền ra, trong lòng tôi cả kinh, lập tức nhìn chằm chằm vào bên trong làn khí đen, rất nhanh đã thấy Dương Siêu đi ra.
Dáng vẻ khệ nệ, bởi vì tay anh ta còn kéo một cái quan tài.
Thấy anh ta khệ nệ lôi quan tài ra, tôi và Diệp thanh vội vàng chạy tới.
Tôi vô cùng ngạc nhiên, dù sao lúc nãy thái độ Quỷ Vương cứng rắn như vậy, thế mà lại để Dương Siêu lôi quan tài ra sao?
Nói thật, tôi còn nghĩ tôi nhìn nhầm cơ, nhưng mà không hề.
Vậy vừa nãy Dương Siêu đã nói gì làm cho Quỷ Vương đồng ý để anh ta mang quan tài đi? Trong lòng tôi tràn ngập hiếu kì nhưng cũng có chút thất vọng vì quan tài Dương Siêu mang ra không phải nữ thi tôi muốn mà là quan tài Diệp Thanh đang xử lí ở công trường.
Quan tài này khá rách nát, vừa nhìn đã biết rồi.
Tôi và Diệp Thanh giúp Dương Siêu kéo ra, anh ta nói với tôi:
“Ta đã đề cập đến nữ thi kia rồi nhưng hắn ta không đồng ý vì người đó đặc biệt thích nữ thi này.
Nếu đưa cho chúng ta thì hắn sẽ chết.”
Tôi hiểu, Dương Siêu đã cố hết sức rồi.
Nhưng khi nào thì nữ thi kia bị mang ra khỏi đây.
Giờ đây là điều khiến tôi quan tâm nhất, suy cho cùng, thân thế tôi chỉ có thể hỏi cô ấy mà thôi…
“Chúng ta ra ngoài trước đã.” Dương Siêu nói.
Tôi và Diệp Thanh gật đầu, chuẩn bị mang quan tài ra.
Lúc này giọng nói của Quỷ Vương bỗng truyền ra:
“Đừng quên những gì ngươi đã hứa với ta, người phụ nữ vừa mới vào…”
Dương Siêu lập tức xoay người lại, ngắt lời:
“Ta biết.”
Tôi ngạc nhiên, người phụ nữ Quỷ Vương đang nói tới có phải là mẹ tôi không? Dù sao bà ấy cũng là người phụ nữ duy nhất vào đó.
Tôi bất giác nhìn Dương Siêu, Quỷ Vương bắt anh ta làm gì? Dương Siêu không nói lời nào làm tôi thật lo lắng, có phải anh ta đã hứa điều gì không tốt cho mẹ tôi không? Rốt cuộc anh ta phải làm gì vậy?
Dương Siêu lắc đầu nhìn tôi, ánh mắt có chút né tránh, lắc đầu nói:
“Không có chuyện gì xấu đâu, cậu đừng lo lắng.”
Làm sao mà tôi yên tâm được chứ? Quỷ Vương có ý gì vậy? Dương Siêu không nói rõ ràng làm tôi càng cảm thấy lo lắng, tồi tệ.
“Rốt cuộc ông muốn làm gì mẹ tôi?”
“Cái gì? Người phụ nữ vừa nãy là mẹ ngươi?” Quỷ Vương ngạc nhiên nói.
“Đúng vậy, ông muốn anh ta làm gì mẹ tôi?” Tôi hỏi.
Không hiểu sao Diệp Thanh lại dùng ánh mắt kì quái nhìn Dương Siêu.
“Từ khi nào mà cô ta lại có con trai là ngươi?” Giọng Quỷ Vương có chút kì quái.
“Không phải cô ta sinh, ngươi yên tâm đi.” Dương Siêu nói.
Thấy Dương Siêu nói vậy, Quỷ Vương hài lòng nói:
“Được, ta vẫn tin ngươi.
Có điều bộ dạng hiện tại của ngươi… nếu không muốn thì quên đi.”
Quỷ Vương nói xong, bóng dáng trong khói đen chậm rãi biến mất.
Dương Siêu nói:
“Trước tiên chúng ta mang đi đã.”
Tôi do dự rồi gật đầu, 3 người cùng nhau khiêng quan tài ra ngoài.
Thật ra tôi không đành lòng, dù sao nữ thi đang ở đây mà tôi lại không thể đưa cô ra ngoài.
Tôi chỉ biết thở dài 1 cái.
Sau khi ra khỏi nhà, Dương Siêu thản nhiên đóng cửa lại, giống như vài ngày sau sẽ quay lại vậy.
Chúng tôi mang quan tài đến 1 nơi thoáng đãng.
Nặng quá mất, chắc không mang đi xa nổi.
Diệp Thanh lập tức lấy điện thoại ra gọi điện thoại kêu người đến đón.
3 chúng tôi ngồi xuống đội, tôi nhìn chằm chằm Dương Siêu.
Anh ta nói:
“Không có chuyện gì quá đâu, có khi nó còn là điều tốt với mẹ cậu.
Anh ta vẫn còn che che đậy đậy cơ đấy.
Tôi thật bất lực mà, hiện tại tôi tin anh ta nhưng anh ta lén lút nói chuyện với Quỷ Vương chuyện của mẹ tôi, làm sao mà tôi không nghĩ vẩn vơ được!
Không biết chúng tôi đã yên lặng bao lâu.
Tôi nghe thấy tiếng xe, 1 chiếc xe bán tải đi tới, hạ phía trước chúng tôi.
Có vài người bước xuống cùng chúng tôi nâng quan tài lên để vào xe.
Diệp Thanh muốn giải quyết triệt để chuyện này nên sẽ trở lại công trường.
Tôi không muốn đi nữa nên nói tôi sẽ quay về.
Cô ấy lại bảo cứ lên xe đi ra ngoài trước rồi tính.
Đành thuận theo cô ấy thôi, cứ ở đây có khi sẽ lại bị lạc mất.
Xe đi ra ngoài, tôi bảo Diệp Thanh cho tôi xuống chỗ giấu xe điện là được tôi.
Tôi phải mang xe về nếu không lại phải bỏ tiền ra mua xe mới, tôi không nỡ.
Dương Siêu do dự 1 chút rồi bảo tôi về trước.
Ngày mai hoặc ngày kia sẽ đến tìm tôi, tôi thật sự không biết nói gì, anh ta nhất định vẫn còn chuyện khác phải làm, có thể là chuyện liên quan đến mẹ tôi nhưng tôi không thể bắt anh ta cũng xuống xe cùng tôi được, nên chỉ đành đồng ý.
Sau khi họ đi rồi, tôi dắt bộ xe điện về nhà.
Vì quá xa nên khi thấy 1 chỗ có người, tôi phải sạc điện.
Tất nhiên là tôi vẫn sẽ biết điều trả tiền cho người ta.
Nhưng khi người ta nhìn thấy, tỏ ý muốn giúp thì tôi mới mở lời.
Nếu họ không muốn giúp thì tôi cũng sẽ không tự làm mình bẽ mặt.
May thật, tôi tìm được 1 người cho tôi sạc điện thuê, tính tiền theo tiếng.
Tôi sạc 1 tiếng rồi trả họ 10 tệ, sau đó đi xe về nhà.
Về đến nhà đã lờ mờ sáng rồi.
Tôi vào nhà sạc điện tiếp, sau đó cầm xô đến con sông cách đây không xa xách 1 xô nước bọt Long Vương về để nấu cháo gạo nếp tẩy sạch độc uế trong người như lời Dương Siêu nói.
Tôi dùng nồi cơm điện nấu cháo sau đó lên giường làm 1 giấc đến chiều, mãi đến lúc nghe thấy tiếng kêu trong phòng mới tỉnh dậy.
Mở cửa thì thấy thỏ trắng, nó đói rồi, muốn tôi cho nó ăn cà rốt.
Lúc này là hơn 3 giờ chiều rồi, hẳn là nó đói lắm rồi nên mới phải cào cửa đánh thức tôi.
Tôi lấy cà rốt cho nó tự ăn còn mình thì ăn cháo gạo nếp.
Vết thương ở chân tôi vẫn có chút nghiêm trọng, tôi tự bóp bóp thì thấy vẫn rất đau, nhưng không có cách nào cả, tôi không muốn chân này bị phế đâu!!
Tôi nghĩ giờ vẫn còn sớm nên muốn tự mình mua 1 chiếc điện thoại di động, sau này sẽ rất thuận tiện.
Tôi ngồi lên xe điện, đang định vặn ga đi thì thấy 1 chiếc ô tô màu đen đi về phía cổng nhà tôi.
Tôi nhìn kĩ, thì ra là người có chiếc xe bị tôi va phải hôm qua: Quách Đình Đình, cô ấy đang lái xe tới.
Sao mà cô ấy lại tìm được nơi này nhỉ.
Tôi thấy hơi lạ, chắc là cô ấy gọi cho Dương Siêu.
Xe đỗ ngay trước cửa nhà tôi.
Cô ấy bước xuống, trên nay cầm 1 chiếc hộp:
“Cậu xem mệnh lợi hại quá, không có điện thoại là không được.
Cái này tặng cậu.”
Tôi nhìn vào hộp, logo là 1 quả táo bị cắn 1 miếng.
Tôi không hiểu lắm nhưng có vẻ như chiếc điện thoại này khá đắt tiền.
Nhưng tôi cũng biết công sức của tôi đã được trả xứng đáng rồi nên lắc đầu từ chối:
“Cảm ơn.”
“Cậu vì gia đình tôi mà bận rộn như vậy, chút này đã là gì, nhận đi.” Cô ấy ép tôi.
Tôi nhất quyết từ chối, cô ấy bất lực.
“Chỉ vài nghìn tệ tôi, thật sự không đắt.”
Tôi nghe xong thì hết hồn, mấy nghìn tệ 1 chiếc điện thoại mà cô ấy nói không đắt.
Tôi đây còn dự định chỉ mua chiếc mấy 3-4 trăm tệ thôi.
Tôi càng phải kiên quyết từ chối.
Thấy thái độ dứt khoát của tôi, cô ấy chỉ có thể cất điện thoại đi.
Cô ấy nói:
“Thật ra tôi đến tìm cậu là có việc.”
Tôi nói tôi biết rồi.
Khi cô ấy mở cửa xe xuống, tôi thấy có gì đó trên khuôn mặt cô ấy, môi cô ấy có chút sắc.
Trong mắt thầy đoán mệnh chúng tôi thì điều này đại biểu cho cung đầy tớ của quan hệ bạn bè (?).
Khi cô ấy cười thì bên phải có chút nếp nhăn cho thấy bạn của cô ấy có chuyện.
Nam trái, nữ phải, là bạn nữ xảy ra có chuyện.
Vì vậy cô ấy thay cô kia đến tìm tôi.
“Cậu nhìn tôi chằm chằm thế là gì? Tôi rất xinh à?” Quách Đình Đình hỏi kì quái.
Tôi lắc đầu nhưng cũng gật đầu, nói xinh thì đúng là dinh nhưng những gì tôi nhìn không phải khuôn mặt cô ấy mà là tướng mạo.
Cô ấy hỏi tôi đã thấy gì, tôi thuật lại những gì tôi thấy thì mắt cô ấy sáng lên:
“Quả nhiên là đại sư, đúng vậy, bạn tôi xảy ra chuyện, phiền cậu giúp tôi xem 1 chút, cậu có rảnh không?”
Tôi nói phải ra ngoài mua điện thoại di động, cô ấy cười bảo:
“Tôi lái xe đưa cậu đi.”
Tôi do dự rồi gật đầu, mang xe điện vào, lại lấy thêm vài củ cà rốt cho thỏ trắng rồi mới yên tâm đóng cửa lên xe ô tô.
Cô ấy chở tôi vào, vừa đi vừa kể rằng người bạn này mới thành lập công ti nhưng gần đây gặp vấn đề lớn.
Thật ra từ tướng mạo cô ấy, tôi có thể đoán ra 1 chút, nhưng không nhiều, vẫn nên nhìn trực tiếp người đó mới được.
Khi đến tầng dưới của công ti, cô ấy nói:
“Bạn tôi ở trên văn phòng, chúng ta lên lầu tìm cô ấy.”
“Không cần, bạn cô đang đợi chúng ta ở quán cà phê bên kia.” Tôi lắc đầu.
“Nhưng mà cô ấy vừa mới nói cô ấy ở trên lầu mà.” Quách Đình Đình khó hiểu.
“Cung nô tài trên mặt cậu biến đổi rồi, nếp gấp sâu hơn chứng tỏ cô ấy đang ở gần đây, nhưng gần nhất không phải là trên lầu cậu, mà là ở quán cà phê bên kia, vì vậy cô ấy đang ở trong đó.” Thực ra tôi có chút tức giận, vì bạn cô ấy đang thử chúng tôi.
Nhưng mà tôi phải kiếm tiền đành phải nghĩ chuyện này lẽ là bình thường.
- Hết chương 35+36 –.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook