Đoán Thiên Mệnh FULL
19: Chương 32


Bốn người giấy giống lần trước xuất hiện một cách kỳ lạ, tôi kinh ngạc tưởng rằng mình nhìn nhầm, nhưng không phải.

Tôi vô thức dụi mắt, lại phát hiện mấy người giấy này im lặng tiến lại ngày càng gần, nụ cười quỷ dị vẽ trên mặt khiến người ta rợn người, đặc biệt là mắt của chúng không hề chuyển động.

Rõ ràng không phải là hướng đến chỗ tôi, nhưng lại cho tôi cảm giác chúng nhìn chằm chằm vào mình, làm tôi lạnh cả người.

Đây là chuyện gì vậy? Bốn người giấy này hôm qua mới khiêng nữ thi kia đi, sao hôm nay lại xuất hiện ở đây? Nói như trước, người đứng sau bốn người giấy này cũng nhìn trúng thi thể được đào lên ở trong công trường này? Hắn có đam mê thu thập xác chết sao?
"Tại sao lại là chúng?" Dương Siêu cũng kinh ngạc giật mình, anh ta cũng không ngờ trong thời gian ngắn như vậy bốn người giấy này lại xuất hiện ở đây.
Sắc mặt người phụ nữ này trở nên khó coi: "Cái này có phải nguyên nhân cậu nói tôi lấy giỏ trúc múc nước, công dã tràng??"
Tôi gật đầu, thực lực Dương Siêu cao hơn người phụ nữ này, nhưng lại có vẻ kiêng dè bốn người giấy kia, xem ra cô ấy khả năng cao không phải là người đứng sau.

Nói cách khác, vừa rồi tôi xem tướng mạo không hề sai.
Bốn người giấy này xuất hiện, giống như hôm qua, chúng ung dung mang cái giá đỡ đi vào, khiến tôi có cảm giác như một chiếc xe cứu thương chở người chết vậy.

Công trường này bốn phía đều có tường bao quanh, nên tôi không nhìn thấy động tác của chúng nữa.

Sắc mặt của người phụ nữ này ngày càng khó coi, giống như sắp muốn liều mạng.
Dương Siêu vội vàng kéo cô ta lại:
"Đừng kích động, chúng ta vào xem một chút."
Người phụ nữ gật đầu, ba người chúng tôi lập tức đi vào bên trong.

Vừa rồi Dương Siêu đã nói qua về tình hình bên trong công trường, đoán chừng phía dưới có một nghĩa trang, không may là quan tài trong nghĩa trang đã bị mang ra ngoài.

Tất nhiên tôi không biết nghĩa trang của ai.

Chúng tôi tiến lên, đi theo sau lưng bốn người giấy vào bên trong.

Công trường vốn chưa khởi công nhiều nên không có vật gì che chắn cả, chẳng mấy chốc đã thấy bốn người giấy buông giá đỡ xuống, trực tiếp đi vào trong hố sâu, chưa đầy một phút, một chiếc quan tài vỡ nát được mang ra.

Xem ra quan tài này đã một hai trăm tuổi.


Đến đây, nghi hoặc trong lòng tôi bỗng dâng cao lên cực điểm.

Người đứng sau 4 người giấy này rốt cuộc muốn làm gì?
Chúng đem quan tài đặt lên giá, sau đó nhấc lên và khiêng đi.

Cả quá trình giống như không thấy chúng tôi, thật kỳ lạ.

Tôi chỉ có thể dương mắt nhìn chúng đi xa, tôi bất lực, Dương Siêu cũng vậy.

Nhưng người phụ nữ này bộ dạng rõ ràng không muốn buông tha, lập tức đuổi theo.

Dương Siêu túm lấy cô ta, tôi theo bản năng cũng ngăn cô ta lại.
"Tránh ra! Mấy ngày nay tôi vất vả giải quyết chuyện này.

Bây giờ những thứ này lại mang nó đi, công sức của tôi thành cái gì?" Cô ta lạnh lùng nói.
"Đừng làm bậy! Cô không biết người đứng sau là ai." Dương Siêu bất lực.
"Cậu thấy rồi?" Người phụ nữ hỏi.
Dương Siêu do dự một chút rồi nói chưa từng.

Tôi kinh ngạc.

Anh ta chưa từng gặp, tại sao lại kiêng dè như vậy? Cô ta nhìn về phía tôi, tôi lại càng chưa từng gặp, nên lắc đầu theo bản năng.
"Vậy các người không muốn gặp người đứng sau mấy người giấy này?" Cô ta nhìn chúng tôi mấy cái rồi hỏi.
Tôi thực sự bị vấn đề này hấp dẫn rồi, bốn người giấy đem nữ thi đi đâu? Cả đêm có lẽ cũng không đi được quá xa nhỉ, nếu như theo dõi chúng, nói không chừng có thể tìm cơ hội đoạt lại nữ thi.

Còn người đứng sau đám người giấy...cái này phải dựa vào may mắn rồi.
Tôi và Dương Siêu nhìn nhau, ông ta nhìn bốn người giấy đã đi xa, do dự hỏi ý kiến của tôi, tôi nói đương nhiên có thể.
"Vậy được rồi, nhưng ngàn vạn lần phải chú ý.

Chỉ cần người đứng sau đám người giấy xuất hiện, ba người chúng ta lập tức phải rút lui, cho dù có gần cái xác đến đâu! Phải rút lui, nhớ chưa!" Sắc mặt Dương Siêu nghiêm trọng.

Tôi ừ một tiếng.

Tôi là tân binh, không rút lui, chẳng lẽ chờ chết sao...?
Tôi hỏi xe điện thì phải làm sao? Để ở đây nếu bị trộm thì tôi sẽ đau lòng chết mất.

Dù sao thu nhập hàng năm trước đây của nhà tôi chỉ có 1 vạn tệ, mua một cái xe điện thật không dễ dàng gì.

Người phụ nữ liếc nhìn tôi rồi bảo tôi đưa chìa khóa cho cô ấy.

Tôi đưa.

Cô ấy ngồi lên, quay đầu nhìn chúng tôi bảo:
"Hai người các cậu ngồi đằng sau."
Tôi và Dương Siêu làm theo.

Nói thế nào thì xe điện cũng nhỏ, tôi và Dương Siêu, hai người đàn ông lách vào đằng sau.

Xong xuôi, cô ấy liền lái xe.

Tôi nói xe không còn nhiều điện, ý là muốn cô ấy chừa lại ít điện, tôi muốn đi về nhà.

Cô ấy không nói gì, lái xe đuổi theo rất nhanh, chẳng mấy chốc đã có thể thấy người giấy ở phía trước.

Chúng ung dung bước đi, trong đêm tối thật sự rất quỷ dị.
Tôi hỏi Dương Siêu, tại sao anh ta lại kiêng dè người đứng sau như vậy, Dương Siêu trầm mặc một hồi rồi nói:
"Ta chưa từng nhìn thấy người đó, nhưng cậu chỉ cần nhớ kỹ, hiện tại không có khả năng chọc vào là được rồi."
Tôi còn chưa nói gì, người phụ nữ kia đã liếc nhìn anh ta:
"Lá gan của anh đã nhỏ đi nhiều rồi nhỉ."
"Nếu như cô cũng chết một lần, giống như tôi, cô sẽ biết hai chữ "chênh lệch" viết như thế nào." Dương Siêu cũng không tức giận.
Người phụ nữ trầm mặc không nói tiếng nào, nhưng những lời họ nói tôi đã ghi nhớ trong lòng.


Hơn 10 phút sau đột nhiên xe dừng lại, người phụ nữ kia nói một câu làm tôi cạn lời:
"Hết điện rồi." Cô ta tự mình xuống xe, tôi chỉ có thể xuống theo...vội vàng tìm chỗ khóa xe, hy vọng đừng người khác đừng trộm mất.
Ba người chúng tôi tiếp tục đuổi theo.

Mấy người giấy này vẫn cứ đi.

Mãi đến hơn nửa đêm, chúng tôi đã theo đến vùng ngoại ô hoang du.

Bốn người giấy cứ như vậy, đi một đường để cho chúng tôi đi theo.

Bỗng chúng đi chậm lại, giường như đã đến nơi rồi.

Chỗ này giống như nghĩa địa, làm người ta rợn hết người.

Những con cú trên cây không ngừng kêu to, không khí càng trở nên quỷ dị, đáng sợ.
Ba người chúng tôi dừng lại, đứng từ xa nhìn chúng.

Bốn người giấy này tiếp tục đi, không biết từ khi nào đã có sương mù bay giăng xung quanh làm tầm nhìn trở lên mờ mịt.
"Cẩn thận!" Dương Siêu thấp giọng nói.

Tim tôi như muốn ngừng đập, cảm giác rợn người càng lúc càng tăng.
"Lại gần đây một chút!"
Dương Siêu nói xong, ba chúng tôi lập tức dựa vào một chỗ.

Khi tôi chuẩn bị bước đi, đột nhiên vấp phải thứ gì đó, suýt nữa thì ngã xuống đất, tôi vô thức dùng tay nắm lấy 1 thứ để giữ vững cơ thể.
"Mẹ nó, kinh khủng rồi, chẳng trách lại để cho chúng ta đi theo lâu vậy.

Lý Dịch, cậu nghĩ cậu nắm phải cái gì?" Dương Siêu đột nhiên cảnh giác nói.
Tôi bị những lời này làm cho sợ hãi thật sự, vô thức quay đầu, suýt nữa thì kêu lên.

Bởi vì tôi rõ ràng đã chạm vào một cái đầu lâu, ngón tay còn đang ở trong miệng nó.

Tôi lảo đảo lui về phía sau, lúc này mới thấy trong sương mù rất nhiều bóng đen, hình như rất giống bóng người, đây là đâu? Sau lưng tôi toát mồ hôi lạnh.

Tôi ép bản thân phải bình tĩnh lại, đừng hoảng hốt.


Dù gì tôi cũng là một thầy xem mệnh, cũng là kỳ năng dị sĩ...!
"Nghĩa địa!" Sắc mặt Dương Siêu vô cùng khó coi.

"Lý Dịch, cẩn thận dưới chân cậu, bị những thứ này nắm chân, nhất định phải phản kháng, nếu không chúng sẽ kéo cậu xuống lòng đất!!"
Không cần anh ta nói tôi cũng có thể nhìn ra, trên mặt đất có rất nhiều chỗ đang di chuyển, giống như xúc tu, móng vuốt vậy, hình như đang chờ người đi qua để lôi họ kéo vào lòng đất.
"Không ổn rồi! Nhanh đuổi theo, không thì sẽ mất dấu mất!" Người phụ nữ lập tức chạy về phía trước.

Tốc độ của cô ta rất nhanh, những thứ dưới mặt đất căn bản không bắt được cô.

Tôi chỉ có thể thấy được cái bóng của cô ấy chạy trong sương mù.

Tôi cũng tăng tốc độ.

Bốn người giấy này không ngu ngốc, rõ ràng là cố ý dẫn chúng tôi đến chỗ này, tôi càng muốn biết chúng rốt cuộc muốn đem nữ thi đi đâu.
"Lý Dịch, theo sau ta! Bước lên Thất Tinh Bộ!" Dương Siêu nhào lên trước mặt tôi, dùng giọng điệu kì lạ nói.
Anh ta chạy từng bước một, móng vuốt trên mặt đất thật sự không bắt được anh ta.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng đột nhiên tôi có cảm giác như bị dao cắt.
Tôi ghi nhớ bước đi của ông ấy, chạy theo sát phía sau, nhưng không biết ở đâu xảy ra vấn đề, lúc tôi ra sức chạy, đột nhiên một chân không nhúc nhích được.

Tôi nhìn lại, phát hiện mắt cá chân bị một móng vuốt từ dưới đất giữ chặt.

Tôi càng thêm hoảng sợ.

Cái móng vuốt này giữ chặt lấy chân tôi, kéo tôi, như muốn lôi tôi xuống với nó…
"Không ổn rồi! Mau đá nó đi!" Dương Siêu quát khẽ.

Tôi vội vàng lắc lắc, cố cử động chân, nhưng cái móng vuốt này đột nhiên dùng lực rất mạnh.

Tôi bị kéo ngã lăn trên mặt đất.

Cơ thể vừa di chuyển được chút, cái móng vuốt này lại túm lấy tôi...
- Hết chương 32–.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương