Hàn Thanh hài lòng gật gật đầu.
Cô một bên quan sát chuyển động của nguời đàn ông trung niên từ khoé mắt, một bên tìm nhặt đồ trên mặt đất.

Đủ các loại súng dài ngắn, dao găm cùng lưỡi kiếm sắc bén, còn có một số lượng lớn băng đạn.

Đến khi trang bị nặng trĩu cả túi, Hàn Thanh rốt cuộc mới đứng dậy, đeo ba lô lên lưng.
Người đàn ông trung niên thở hổn hển, hắn khẩn trương lại sợ hãi nhìn Hàn Thanh hoàn thành từng động tác, cuối cùng cô gái phương Đông với vẻ mặt lạnh băng đến dọa người ngẩng đầu lên, nhìn lại hắn với ánh mắt thâm trầm phức tạp.
"Cô......!Cô đã nói là sẽ không giết tôi!" Người đàn ông trung niên bắt đầu nói lắp bắp.
"Vốn tưởng rằng anh là người tốt.

Kết quả......" Hàn Thanh chậm rãi mở miệng: "Tôi muốn giết anh, nhưng bởi vì anh đã cho tôi ăn nên tôi tha cho anh một cái mạng."
Người đàn ông trung niên bị ngữ khí của Hàn Thanh doạ sợ run cả người, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

Hắn ta gắt gao nhìn chằm chằm khẩu súng trong tay Hàn Thanh, không dám lên tiếng nữa.
"Nhớ kỹ, không phải cô gái nhỏ nào cũng đều dễ bị bắt nạt." Trước khi đi, Hàn Thanh lạnh lùng ném xuống một câu.

Cô liếc nhìn người đàn ông trung niên đang trốn trong góc phòng run rẩy một cái, cuối cùng sải bước ra khỏi cửa.
......
Dựa theo hướng người đàn ông chỉ cho cô, Hàn Thanh một đường đi khoảng hơn một tiếng đồng hồ.
Dọc trên đường cô đi rất nhanh, bất quá bởi vì mang theo quá nhiều súng ống đạn dược nên nó ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ của cô.

Rốt cuộc thân hình của Hàn Thanh vẫn chỉ là một cô gái hai mươi mấy tuổi bình thường, hơn nữa lúc trước lại là một trạch nữ không thích ra khỏi nhà, so với người thường thì thể lực yếu hơn rất nhiều.

Cho dù có giày thể thao thuộc tính cũng không cải thiện được bao nhiêu, đi hơn một giờ đồng hồ, Hàn Thanh mệt đến thở không ra hơi.
Đã là 3 giờ chiều, mặt trời vẫn như cũ treo lơ lửng trên cao, chếch dần về hướng tây.

Toàn bộ áo Hàn Thanh đều đã ướt đẫm.


Trải qua suốt một ngày vất vả gian lao, sức lực của cô gần như đã sắp tới cực hạn.
Trước khi đến căn cứ thí nghiệm để bắt đầu nhiệm vụ, đã đến lúc để cô tìm một chỗ nghỉ ngơi cho thật tốt.
Chỉ cần nạp đầy lại năng lượng, đến lúc đó mới có cũng đủ tinh lực để đối mặt được nhiều thứ hơn.
Cô không hi vọng mình mới vừa đến nơi đã trở thành mục tiêu săn lùng đuổi giết bởi các hành khách khác, như vậy thì mọi cố gắng trên đường của cô đều sẽ trở nên uổng phí.
Hàn Thanh trốn vào rừng cây, tìm một bụi cây rậm rạp nấp vào.

Nhưng mà mới vừa vạch một bụi ra, chỉ thấy đằng sau đó là một mảnh tối đen, ẩn ẩn còn có làn gió nhẹ từ bên trong thổi tới.
Ở đây có một hang động, thoạt nhìn hang động này cũng không nhỏ.
Là nơi hoàn hảo để nghỉ ngơi.
Hàn Thanh vừa định bước chân vào hang động thì đột nhiên dừng lại
Không đúng, nơi này cách địa điểm mục tiêu quá gần, xui xẻo mà bị các hành khách khác phát hiện, trốn ở trong hang tuyệt đối không thể chạy thoát thuận lợi.

Lúc này trốn vào hang động để nghỉ ngơi không phải là sự lựa chọn sáng suốt.
Cô cần tìm nơi khác.
Hàn Thanh lui chân, vừa định xoay người rời đi, lại bỗng nhiên nghe thấy một tiếng xào xạc khe khẽ truyền đến từ phía sau.
Tiếp theo, một tiếng cười khẽ quen thuộc vang lên:
"Ah, bắt được cô rồi."
Hàn Thanh sửng sờ, một cơn ớn lạnh vô tận lập tức bao trùm toàn bộ thân cô.

Cô đột nhiên xoay người sang chỗ khác, định nhanh chóng ở trong lòng khởi động kỹ năng đặc biệt của giày thể thao, nhưng mà giây tiếp theo, bên tai liền truyền đến một âm thanh xé da cắ thịt thật lớn.
Âm thanh cực kỳ rõ ràng, như thể đang ở ngay bên cạnh cô.
Sau đó, cơn đau trong tích tắc ập đến, toàn bộ thế giới của cô như quay cuồng đảo lộn.
Hàn Thanh gắt gao trợn to hai mắt, chỉ nhìn thấy thân hình mảnh khảnh của mình vẫn đứng yên tại chỗ, trên cổ trống không.

Máu tươi phun ra nhuộm đỏ cả thế giới của cô, cô thậm chí có thể nghe rõ ràng âm thanh điên cuồng của máu phun ra từ động mạch.
Sau một thời gian ngắn đau đớn dữ dội, cả người cô liền mất đi tri giác.


Cả thế giới giống như một cuốn phim quay chậm, giờ phút này tất cả đều được phóng to trong mắt cô, ngay cả những bụi bậm cùng phù du trôi nổi trong không khí cũng vô cùng rõ nét.
Hô hấp trở nên khó khăn, cô hoàn toàn mất đi khả năng hô hấp.
Tầm nhìn bắt đầu trở nên tối dần, loang lổ đốm đen nuốt chửng cả thế giới của cô.
Trước khi cảnh vật biến mất trong bóng tối, cô lờ mờ nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng ngay cạnh cô.
Hắn cầm một lưỡi kiếm bạc ngắn trong tay, phản chiếu ánh sáng sắc bén dưới ánh mặt trời.

Chỉ mới độ 14, 15 tuổi, nụ cười tươi trên mặt lại tàn khốc đến đáng sợ.

Hàn Thanh thấy máu tươi của mình không ngừng phun trào ra, phun cả trên người thiếu niên kia, cậu ta lại cũng chút nào né tránh, toàn thân như tắm trong máu.

Khuôn mặt vốn tuấn tú giờ phút này nhuộm trong máu đỏ tươi dần giống như Tu La đến từ địa ngục làm cho người ta sợ hãi.
Cô, đã bị giết chết.
Bị thiếu niên kia.
Một đao mất mạng
Bịch——
Đầu rơi xuống trên mặt đất, phát ra tiếng vang thật mạnh.
Toàn bộ thế giới trở nên tĩnh lặng.
......
Không biết rốt cuộc đã trôi qua bao lâu.
Đợi cho đến khi Hàn Thanh dần dần mở hai mắt, sắc trời đã tối đen như mực.
Trên bầu trời điểm đầy sao, có thể nhìn rõ dãy ngân hà rực rỡ.

Bốn phía vô cùng yên tĩnh, trừ bỏ tiếng côn trùng lượn lờ kèm tiếng gió xào xạc qua cành cây thì không còn nghe thấy gì nữa.
Những tán cây khổng lồ che khuất một phần bầu trời, ánh trăng ảm đạm rơi vào rừng cây xuyên qua khe hở của lá, lặng im mà lạnh lẽo.

Không khí cực kỳ an tĩnh, toàn bộ thanh âm trên thế giới đều tĩnh lặng.

Hàn Thanh đột nhiên từ trên cỏ ngồi dậy, hít thở từng ngụm khí trong lành.

Cô liều mạng thở hổn hển, chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể đều run rẩy kịch liệt theo từng hơi thở, trái tim theo mỗi một tiếng hô hấp thịch thịch thịch thịch mà nhảy lên dữ dội, tốc độ nhanh đến đáng sợ.
Không đúng, sao lại thế này?
Hàn Thanh phục hồi tinh thần lại.
Cảnh tượng kinh hoàng trước khi chết vẫn in sâu trong tâm trí cô, như thể là nó chỉ mới vừa xảy ra.

Cô tận mắt nhìn thấy cái chết của chính mình, nhìn thấy thiếu niên hung ác kia chỉ bằng một nhát dao đã tách đầu cô ra khỏi cơ thể, máu tươi cô tuôn trào ra như thác nước, nhuốm đỏ cả khu rừng, cảnh tượng vô cùng ngoạn mục.
Chỉ là hiện giờ đã xảy ra chuyện gì vậy, làm thế nào mà cô vẫn còn sống?
Hàn Thanh đưa tay chạm vào người và cánh tay mình, đầu ngón tay truyền đến một trận ấm áp mà lại có cảm giác đàn hồi.

Mạch đập ở bên trong thân thể như có quy luật mà chậm rãi đập đều đều, giống như nói cho cô đây là một cơ thể khoẻ mạnh lành lặn.
Không sai, cô còn sống, chắc chắn 100%.
【 Đinh——】
Bỗng nhiên một âm thanh trong trẻo vang lên từ cổ tay Hàn Thanh, khiến Hàn Thanh đang chìm trong suy nghĩ bỗng giật mình.
Hàn Thanh nhìn xung quanh một vòng, rốt cuộc nhận ra rằng đó là màn hình điện tử của chiếc đồng hồ kim loại lạnh lẽo trên cổ tay cô đang phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt.
Một giọng nói điện tử lạnh như băng, không có cảm xúc, bình tĩnh mà phát thông tin:
【Báo cáo thời gian thực.

Mã số: Hành khách w345, số lần tử vong: 1, số lần tái sinh: 0】
【Thuộc tính độc quyền tàu tốc hành B612 dành cho cho tân thủ đã được sử dụng hết, các vị hành khách hãy trân trọng mạng sống, lên kế hoạch cho lộ trình của mình một cách hợp lí】
【Đoàn tàu B612 chúc bạn hoàn thành nhiệm vụ vui vẻ】
Vui vẻ ĐM ngươi á!!!
Hàn Thanh ở trong lòng gần như muốn mắng chửi người.
Nhưng cô thật sự rất muốn trân trọng mạng sống mình mà a! Cô sợ bị ngủm chết đi được, chính là nhóm người này có cho cô cơ hội này không?!
Chỉ là đi đến hang động sau bụi cây thôi mà, chuyện gì cũng đều không có làm nhưng mà vừa quay người lại đầu đã bay rồi, này mẹ nó rốt cuộc là náo loạn gì hả!! Làm cái XX gì vậy chứ!
Ở trong lòng mãnh liệt gào thét một trận, qua một lúc lâu, Hàn Thanh mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Cơ thể của cô vẫn còn hơi run rẩy, hết thảy mọi việc trải qua vừa rồi thật sự đã giáng một đòn mạnh vào tinh thần của cô.
Đúng vậy, vừa rồi cô chính xác đã "chết".
Thiếu niên kia ra tay cực nhanh, động tác lại mạnh bạo, xuống tay sạch sẽ lưu loát, không mang theo bất cứ cảm xúc nào.

Hàn Thanh thậm chí không thấy rõ động tác của cậu ta, cũng may mắn không cảm thấy quá đau đớn.


Chỉ cảm nhận được nỗi đau thấu trời khi giữa cổ bị xé rách toạc, ngay sau đó cái chết ập đến.
Máu khô vương vãi khắp nơi, trải dài khắp bụi cỏ rừng cây, dưới ánh trăng có vẻ hết sức âm trầm quỷ dị.
Trong không khí vẫn còn vương lại mùi máu tanh nồng nặc, khiến người ta có chút buồn nôn.
—— Đây chính là mùi máu của chính cô.
—— Hàn Thanh đã sống 22 năm, chưa từng có thời khắc nào trải qua nỗi sợ hãi do cái chết mang lại chân thật như bây giờ.
Ban đầu, cô chỉ nghĩ đây chỉ là một trò chơi săn bắn như *Jungle Escape, chỉ cần cô thông minh lanh lợi cẩn thận một chút thì luôn có cơ hội để trốn thoát.

Tuy nhiên sự thật đẫm máu ngay lúc này nói cho cô biết, cái chết đang ở rất gần cô, nàng cùng này chiếc đoàn tàu tiền nhiệm gì một cái bình thường sinh mệnh so sánh với cũng không có cái gì bất đồng.
(*): theo mình tìm hiểu thì đây là một trò chơi sinh tồn của Trung, gần giống Pubg á.
Hơi không chú ý, cái cô sắp sửa đối mặt chính là vực sâu của cái chết không thể cứu vãn.
Lúc này đây, nếu lần này không có cái thuộc tính độc quyền tàu B612 số lần hồi sinh này, bản thân cô e rằng đã thực sự "chết" rồi.
Hàn Thanh hơi nheo mắt lại, ánh mắt hết sức ngưng trọng.
—— Vốn dĩ trong lòng cô vẫn còn chút may mắn, nhưng mà cô đã tự mình trải qua một lần, phải tin rằng những điều này là sự thật.
Chết là thật, cô sống lại cũng là thật.

Rõ ràng trước đó không lâu đầu cô còn lìa khỏi cơ thể, chết một cách triệt để, nhưng bây giờ cô lại sống lại, toàn bộ thân thể hoàn hảo không tổn hại gì, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Dựa theo suy luận logic này, nói cách khác, đúng là cần phải hoàn thành yêu cầu nhiệm vụ, điểm tích phân cũng là thật, trường hợp điểm bị âm liền sẽ bị xoá bỏ, cũng là sự thật.
Hàng loạt suy luận khiến cơ thể Hàn Thanh run lên bần bật.

Cô hít sâu một hơi, nỗ lực trấn tĩnh bản thân khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
Mọi sự việc đều cho thấy, với tư cách là một trong những hành khách của chiếc tàu B612 này, cô cần phải tham gia hoàn thành nhiệm vụ, nếu không sẽ bị giết chết vì âm điểm.
Điều này cũng đúng.
Những gì cô phải đối mặt không chỉ là những con quái vật đáng sợ mà còn một nhóm lớn cư dân cầm súng, còn có một đám hành khách khác tàn nhẫn, sâu không lường được, bất cứ lúc nào cũng coi những tân thủ như cải thảo.
Niềm vui tái sinh ngắn ngủi không kéo dài lâu, Hàn Thanh liền bị một chậu nước lạnh dội cho ướt sũng.

Cô chỉ cảm thấy một trận ớn lạnh thật sâu bao trùm lấy mình, từ đầu ngón tay đến đỉnh đầu, mỗi một tấc da thịt đều lạnh lẽo thấu xương.
—— Cô hầu như một giây cũng khó có thể nghỉ ngơi.

Thế giới tiếp theo sắp đối mặt, là một vực thẳm bao phủ trong bóng tối..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương