Đoàn Tàu Tuyệt Mệnh
-
Chương 19
"Ồ?" Nghe thấy Hàn Thanh nũng nịu đáp lại, người đàn ông đeo kính Lâm Hoa bỗng nhiên có hứng thú.
Hắn nhướng mày đảo một vòng, tựa hồ muốn xác định Hàn Thanh giờ phút này đang ở chỗ nào.
Lâm Hoa có thể nói là một tay già đời khi đối phó với mấy cô gái trẻ tuổi.
Lúc trước mỗi khi hắn ra tay, đối phương thường đều kêu cha gọi mẹ, kịch liệt phản kháng, kêu rên không ngừng.
Một hai lần đầu còn cảm thấy kích thích thú vị, nhưng càng về sau thì không tránh khỏi có chút hụt hẫng.
Bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn ta gặp một người thanh tú và dễ thương như Hàn Thanh, có dáng vẻ thẹn thùng như những cô gái bình thường khi yêu, thực sự làm người ta thấy động lòng mà.
Rốt cuộc với điều kiện ngoại hình tầm thường như hắn ta, công việc cũng không như ý muốn, mức lương càng chẳng buồn nói.
Thật vất vả cực khổ mới đỗ được đại học ở quê, hành trình vô cùng gian nan.
Cứ tưởng sau khi ra ngoài cuộc sống sẽ thuận buồm xuôi gió, nào ngờ sau khi bước vào xã hội, những người phụ nữ trang điểm loè loẹt ăn mặc lộng lẫy xung quanh còn chẳng thèm đặt một ánh mắt lên người hắn, hơn hai mươi năm qua không có nỗi một mối tình nào ra hồn, suốt thời gian đó còn bị ném vào vô số lời chế giễu nhạo báng, càng đừng nói là nhận được đãi ngộ như vậy.
Mỗi lần nhớ đến giai đoạn đen tối đó, đều làm hắn không khỏi nghiến răng nghiến lợi, lửa giận sôi trào.
Thế cho nên sau khi lên đoàn tàu, hắn luôn chọn những cô gái trẻ xinh đẹp để xuống tay.
Đây đều là do mấy ả ta nợ hắn! Những gì mà hắn không có được trước đây, hắn muốn chậm rãi đòi lại từ bọn họ.
Trước mắt chỉ cảm thấy giọng nói mềm mại này làm cả người hắn ngứa ran, thậm chí ngữ khí cũng kìm lòng không được mà lâng lâng vài phần:
"Cô muốn kiểu nào, tôi tự nhiên sẽ cho cô kiểu đó." Hắn cười đáp lại.
"Nhưng mà người ta ngoan ngoãn như vậy, anh thật sự nhẫn tâm giết tôi sao?" Giọng điệu Hàn Thanh bỗng nhiên nhẹ đi, nghe cực kỳ ủy khuất.
Lâm Hoa ngẩn người.
"Tôi sợ đau lắm, có thể chọn một cách nhẹ nhàng hơn được không." Cô lại vội vã bổ sung thêm.
Như thế này làm Lâm Hoa có chút khó xử, hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng nói: "Ừm......!Như vậy đi, nếu lát nữa cô biểu hiện tốt một chút, tôi nhưng thật ra có thể suy xét làm cô thoải mái hơn.
Cô thích kiểu nào, nói tôi nghe......"
【 Bang——! 】
Nhưng lời còn chưa nói hết, một tiếng súng vang dội phát ra.
Lâm Hoa há to miệng, nửa câu còn lại như bị chặn trong họng, không cách nào thốt ra.
Hắn nghẹn ngào một tiếng, không thể tưởng tượng được mà mở to mắt.
【 Bang—— Bang—— Bang——! 】Ngay sau đó lại vang lên vài tiếng súng nữa, không phát nào trượt mà chuẩn xác bắn vào vị trí đó——
Lâm Hoa trợn tròn mắt.
Hắn loáng thoáng thấy một bóng người nhỏ nhắn đứng trước mặt cách đó không xa.
Lúc này, cô giương đôi tay hướng về phía hắn, trên mặt không hề có biểu cảm gì, khí tức quanh người cực kỳ lạnh lẽo, giống như dã thú trốn trong đêm tối, nhanh nhạy lại cảnh giác, tựa hồ mỗi thời khắc đều đang chờ đợi thu hoạch một sinh mạng.
—— Quả thực làm người ta khó có thể tưởng tượng giọng nói nũng nụi vừa rồi lại xuất phát từ người phụ nữ này.
Lâm Hoa nện bước run rẩy lảo đảo, hắn vốn định muốn nói cái gì đó, nhưng mà hậu tri bất giác hắn hoảng sợ phát hiện ——yết hầu truyền đến một trận đau nhức, toàn bộ khung cảnh như trời đất quay cuồng.
Trước khi nhắm mắt, cùng với tiếng ngã phịch xuống, hắn nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hàn Thanh vang lên trên đỉnh đầu mình:
"Tôi thích để anh chết đó."
Hắn dùng hết sức lực, khàn giọng thét lên một tiếng, run rẩy vươn tay ra, tựa hồ muốn nắm lấy ống quần người phụ nữ......
Nhưng lúc tay giơ ra chỉ túm được một khoảng không.
Ý thức dần mất đi, bóng tối của chết chóc nhanh chóng bao trùm lấy hắn.
Sai......!lầm............
Hắn vậy mà lại quên mất......
......
Nhìn thân hình người trước mặt từ từ mất đi dấu hiệu sống, Hàn Thanh chỉ cảm thấy đầu óc căng như dây đàn của mình rốt cuộc cũng chậm rãi thả lỏng vài phần.
Cô hơi rũ mắt, lưu loát cất cây súng M16 trong tay, treo ở cạnh người.
Đồng hồ điện tử trên tay kêu【 Đinh ——】một tiếng, màn hình nhấp nháy tia sáng xanh.
Một âm thanh điện tử vô cảm kịp thời mà báo tin tức:
【 Hành khách số W345, giết một trong những hành khách chặng thứ ba, đạt được tích phân: 6 điểm 】
【 Đoàn tàu B612 chúc bạn có một chuyến đi săn thuận lợi, vui vẻ 】
Hàn Thanh vội vàng nhìn thoáng qua đồng hồ, xác định số điểm tích luỹ không có sai sót, lại lần nữa ngẩng đầu.
—— Có vẻ cô suy đoán không sai.
Lâm Hoa mặc dù được bao bọc bởi một tấm chắn bảo vệ vững chắc, nhưng vẫn có một sơ hở chí mạng —— một khi nói chuyện, tấm chắn phòng ngự ở miệng sẽ tách ra một khe hở, một khi đánh trúng liền sẽ một phát mất mạng.
Cho nên cái bí pháp này chỉ có thể làm át chủ bài bảo hộ nhất thời, không thể dùng làm đồ phòng ngự lâu dài được.
Đó là lý do tại sao người đàn ông đeo kính này luôn khiêm tốn trên tàu, không đối đầu trực tiếp với các người chơi khác mà chỉ ra tay với các cô gái trẻ......
Hắn ta nắm chính xác cho dù vạn nhất có người phản kháng, cũng không thể làm gì được gã.
Suy cho cùng thì một cô gái vừa mới lên chuyến tàu, chưa từng thấy cảnh sinh tử, dù cho bị bắt hại thì cũng khó mà đoạt súng chống cự, lại làm sao có thể nghĩ ra việc tấn công sơ hở của đối thủ.
—— Nói vậy lúc trước hắn lần nào ra tay cũng thành công, chưa một lúc nào thất bại, cho nên mới đắc ý vênh váo mà dẫn tới khua chân múa tay trước mặt cô như vậy......
A, thật đúng là ti tiện mà......
Hàn Thanh lạnh lùng liếc nhìn thi thể bất động của người đàn ông đeo kính cách đó không xa, vì để phòng ngừa vết xe đỗ lại sống lại lần nữa, cô còn tiến lên hung hăng đá vào hai chân hắn.
Bảo đảm đối phương đúng thật đã chết, hoàn toàn không có phản ứng, Hàn Thanh cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, trực tiếp ngồi xụi lơ trên sàn thang máy.
......!Phù, mệt quá.
Suốt chặng đường đi tinh thần cô đều căng thẳng cao độ, không dám lơ là dù chỉ một phút, mỗi thời khắc tựa hồ có sợi dây căng chặt trong đầu.
Bây giờ sau khi giết chết người đàn ông đeo kính Lâm Hoa, Hàn Thanh rốt cuộc cũng có cơ hội để thở.
Bên trong thang máy hiện tại vẫn tối đen như cũ, nhìn có vẻ là sẽ không có cuộc gọi nào nữa.
Bản thân bị mắc kẹt ở chỗ này, tạm thời có thể xem như an toàn.
Hàn Thanh dựa vào vách tường lạnh băng nghỉ ngơi một chút, hít thở sâu.
Vừa nãy cô nghe thấy động tĩnh đánh nhau bên ngoài.
Nghe như là người cải tạo gen đang gào thét, còn có tiếng kêu cứu tuyệt vọng của mấy người đàn ông trưởng thành.
Giọng của những người đàn ông đó nghe rất xa lạ, hẳn là những hành khách chưa từng gặp mặt trước đây.
Nhưng mà hiện giờ bên ngoài đã yên tĩnh trở lại, cô cũng không biết mấy người kia rốt cuộc còn sống hay đã chết.
Ngồi bệt trên mặt đất hồi lâu, Hàn Thanh mới dần lấy lại tinh thần.
Cô liếc nhìn thi thể nằm trên mặt đất một cái, cuối cùng duỗi tay ra, bắt đầu rà quét trên cái xác cẩn thận.
【 Đinh ——】
Ngay sau đó, đồng hồ điện tử liền phát ra một âm thanh lanh lảnh.
【 Phát hiện vật phẩm: Bao cổ tay thạch trái cây 】
【 Không gia tăng đặc thù sau khi đeo.
Kỹ năng đi kèm: Phòng thủ tuyệt đối.
Tạo ra một lá chắn không khí như thạch, có thể chống lại mọi đòn tấn công vật lý hiệu quả trong thời gian ngắn.
Thời gian liên tiếp: 10 phút.
Thời gian hồi chiêu: 3 giờ.
】
【 Ghi chú: Tuy rằng lá chắn bảo vệ có thể bao bọc chặt chẽ toàn thân, nhưng cũng có sơ hở đặc thù.
Vui lòng chú ý khi sử dụng đó nha ~】
Nha ~......? Nha cái qq!
Nhìn cái dấu ngã đó trên đồng hồ, còn cả cái dòng miêu tả vật phẩm tràn ngập vui sướng đó, trong lòng Hàn Thanh tức khắc bắt đầu điên cuồng lôi ba đời hệ thống ra chửi.
10......!Phút?
Như có một chậu nước lạnh dội thẳng vào mặt cô, tâm trạng phấn khởi ban đầu của Hàn Thanh ngay lập tức chìm xuống đáy vực.
Lúc đầu còn tưởng rằng cô đã lấy được một trang bị phòng thủ nghịch thiên nào đó chứ, hiện tại xem ra vẫn là bản thân cô quá ảo tưởng rồi.
Muốn trông cậy thứ này mà sống sót thuận lợi trên đoàn tàu chỉ còn nước nằm mơ.
Ngoại trừ việc sử dụng kỹ năng để ngăn chặn đòn tấn công chí mạng khi cần thiết, đây cũng không phải trang bị để có thể sử dụng hàng ngày mọi lúc mọi nơi.
Chẳng trách người đàn ông đeo kính lại giấu kỹ như vậy.
Bất quá mặc kệ nói như thế nào, đây cũng là một vật phẩm có thể cứu mạng ở thời điểm mấu chốt.
Mang nó lên người tương đương có nhiều hơn nữa cái mạng, mạnh hơn nhiều so với là không có gì.
Hàn Thanh nhanh chóng đeo nó lên tay.
Tính chất mềm mại, có thể tự động co giãn điều chỉnh kích thước.
Mới vừa mang vào liền tự động thu nhỏ kích cỡ vừa vặn với tay cô.
Hàn Thanh nhướng mày, đột nhiên cảm thấy khá hài lòng.
Có món phúc khí này, hiện giờ cho dù cô có gặp lại tên tiểu tử ác ma kia cũng có thể giữ được tính mạng mình trong thời gian ngắn, ít nhất có dư thời gian để suy nghĩ biện pháp cứu mình.
—— Đương nhiên, tiền đề là cô có thể kịp phản ứng.
......
【 Rầm——】
Một cước đá tung cánh cửa trước mặt ra, bóng người thiếu niên mảnh khảnh từ trong bóng tối chậm rãi bước vào.
Một đường đi lên cầu thang không gặp bất cứ trở ngại nào, chẳng mấy chốc cậu đã đến tầng năm.
Ở giữa các tầng sẽ có vài phòng thí nghiệm cùng với ngục giam canh giữ người cải tạo gen.
Cậu dạo quanh khắp nơi quét sạch một phen, nhưng cũng chẳng có thu hoạch gì.
Mắt thấy cuối đường đã sớm tới cầu thang cuối cùng, lại đi lên đó hướng tới tầng cao nhất.
Cậu ấy đang ngày càng tiến gần hơn đến mục tiêu nhiệm vụ.
Thiếu niên cất bước về phía trước, thân ảnh giống như quỷ mị lướt đi trong màn đêm đen kịt.
Một tay cậu nắm chặt thanh đao ngắn sắc bén dài khoảng 30 cm, ở trong bóng tối tản ra thứ ánh sáng thần bí màu lam nhạt, đặc biệt bắt mắt.
Nhưng mà cùng với một trận động tĩnh rất nhỏ, dường như có một luồng năng lượng bùng nổ trong không khí.
Giây tiếp theo, liền chỉ thấy chàng trai phản ứng lưu loát giơ vũ khí trong tay lên, che chắn trước ngực mình ——
【 Bùm——!! 】
Một tiếng đánh lớn vang lên.
Đôi mắt chàng trai bùng lên luồng sát khí kinh người.
Ở nơi không có ánh sáng, thân hình cậu trong không trung cấp tốc lui về phía sau, nhảy ra xa hơn mười mét.
Khi đáp xuống, đế giày cọ xát trên mặt đất thật lâu mới dừng lại.
Thiếu niên hít một hơi, sắc mặt lạnh như băng.
Trong bóng đêm đen nhánh, vang lên từng từng tiếng bước chân nhè nhẹ.
Một giọng nói mơ hồ phát ra từ bóng tối:
"Giết......!giết............!ngươi......".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook