Đoàn Tàu Thủy Tinh
-
Chương 40: Gia đình
Chung Đình và Phạm Nhất Minh đi Thượng Hải quen hai người bạn mới. Hoạt động kết thúc, mấy người họ tìm một quán bar nói chuyện phiếm, bầu không khí vui vẻ.
Chung Đình không uống rượu để lái xe.
Phạm Nhất Minh mượn men rượu nói về Chung Đình với những người khác, “Hồi nhỏ cô ấy không cố gắng, tìm cơ hội nghe cô ấy đàn thử xem, cô bé có tài năng lắm.”
Chung Đình ngồi bên cạnh mỉm cười, uống soda, nói, “Lão Phạm, anh uống say rồi…”
“Tôi không có say, nếu lúc đó tôi là thầy của cô,” Phạm Nhất Minh vỗ bàn nói, “Chung Đình cô có tin không, tôi nhất định sẽ dẫn dắt cô. Học đàn không phải là không khô khan, cô hỏi thử xem, hồi nhỏ có nghệ sĩ đàn dương cầm nào mà không bị ép ra chứ.”
Chung Đình châm điếu thuốc, mỉm cười không nói.
Gần mười hai giờ đêm họ mới từ Thượng Hải về. Chuyến tàu đêm về đến nhà là đã hơn một giờ sáng.
Mở cửa, ánh đèn phòng khách sáng rực, mùi rượu nồng nặc trong không khí. Có tiếng tivi truyền ra từ phòng trong, Chung Đình đoán Hà Chí Bân cũng mới về nhà, đang định thay giày thì loáng thoáng nghe thấy giọng cười trầm thấp của phụ nữ.
Bàn tay cài cửa dừng lại, Chung Đình quay mặt nhìn về phía phòng trong. Cô khựng lại, không để túi xách xuống, cũng không thay giày, theo một loại trực giác không nói rõ được, cô đi vào trong.
Tiếng tivi, tiếng người dần rõ ràng.
Phòng không đóng cửa, trong ánh sáng lờ mờ, giày và quần áo chồng chất ngổn ngang dưới chân giường. Trên chiếc giường lớn, hai thân thể ôm lấy nhau. Cô gái ngồi ngang hông người đàn ông, cả thân trên nằm bò trên ngực anh. Phòng không bật đèn, tia sáng nhỏ hắt vào từ cánh cửa mở toang, rọi sáng mái tóc xoăn dài màu nâu như thác trên lưng cô ta, một nửa xõa tung, một nửa bị người đàn ông nắm trong tay. Bàn tay kia của người đàn ông ôm eo cô ta, anh vùi đầu vào ngực cô ta.
Ánh sáng lồng trên người tối lại, cô gái đang khẽ cười nghiêng mặt sang nhìn, cúi đầu kề sát mặt người đàn ông, tiếng cười từ từ dừng lại.
Những người trong chốn ăn chơi quen thấy đủ mọi cảnh, thấy Chung Đình đứng ở cửa, cô ta không giật mình mấy. Nằm trên người Hà Chí Bân, cô ta liếc nhìn Chung Đình bằng vẻ mặt hơi đắc ý, biết điều trượt khỏi người anh, chỉnh lại chiếc cổ áo viền nhún tuột xuống ngực, làn váy xắn đến bắp đùi.
Từ đầu đến cuối, Chung Đình không buồn liếc nhìn cô ta một cái.
Cô bình tĩnh nhìn người đàn ông trên giường, không kinh ngạc, cũng không tức giận. Trên chiếc giường màu xám đậm, người đàn ông như một cái xác rỗng không có linh hồn, chỉ liếc cô một cái vào lúc ban đầu. Sau khi cô gái rời khỏi người mình, anh dang tay một cách vô vị mà mệt mỏi, nhìn trần nhà, ánh mắt trống rỗng mơ màng.
Họ lặng lẽ giằng co. Trong không khí sống trong cơn say chết trong cơn mơ, một màu xanh bồng bềnh. Màu xanh lạnh lẽo trầm mặc.
Bộ dạng này của Hà Chí Bân, Chung Đình vừa quen thuộc vừa xa lạ. Đây là anh mà cô chưa từng thấy bao giờ, nhưng trong lòng lại hiểu rõ anh. Có lẽ từ lần gặp đầu tiên, cô đã nhìn thấu anh, còn hiểu rõ anh hơn cả bản thân anh.
Vứt hết tất cả những thứ có trọng lượng trong sinh mệnh, thay vì nói là sự lựa chọn của anh, chi bằng nói là bản năng.
Chung Đình xoay người bỏ đi.
Trên giường, cô gái rướn đầu nhìn bóng lưng rời đi ấy, rồi cụp mắt nhìn người đàn ông trên giường. Một lát sau, cô ta đánh bạo vươn tay, khẽ vuốt thái dương anh, rồi cúi đầu hôn đôi môi anh. Hà Chí Bân không nhúc nhích, hai, ba giây sau, anh đẩy cô ta ra, đứng dậy khỏi giường.
Cuối hành lang sáng đèn, những viên gạch đá cẩm thạch phản chiếu ánh sáng chói mắt. Người phụ nữ đang chờ thang máy, Hà Chí Bân đi tới.
Nhìn thẳng cánh cửa thang máy, anh đứng cạnh cô mấy giây, nhìn cô, giọng nói khàn khàn sau khi uống rượu, “Lấy chìa khóa xe chưa, có cần tiễn không?”
Cánh cửa thang máy bóng loáng in bóng hình gần nhau méo mó của họ.
“Lấy rồi.”
Chung Đình không nhìn anh, giọng nói hờ hững, “Mấy bộ đồ để ở bên này anh xem rồi xử lý đi.”
Trong yên lặng, con số màu đỏ bên cạnh nút bấm thang máy lặng lẽ thay đổi, hệt như việc đếm ngược cuối cùng.
Hà Chí Bân không lên tiếng nữa.
Đầu óc anh choáng váng, nhưng anh không say, ngược lại đặc biệt tỉnh táo. Mãi cho đến khi thang máy tới, không một ai nói gì nữa.
Sau khoảng thời gian ngắn ngủi, “ting” một tiếng, thang máy đến.
Chung Đình bước vào buồng thang máy, khi thang máy sắp chuyển động, cô nhìn thẳng anh ở trước mặt, đột nhiên mỉm cười lạnh lùng, “Đừng hối hận.”
Giây tiếp theo, máy móc vận hành phát ra âm thanh nhỏ xíu, cánh cửa thang máy bằng kim loại khép vào giữa, chầm chậm che khuất đôi mắt không hề có thứ gì của người đàn ông.
Giữa đêm khuya, Chung Đình trở về nhà mình. Đồ đạc của Phương Chân Vân vẫn ở đây, nhưng không thấy bóng dáng cô ấy đâu.
Đêm nay, dựa vào sofa, cô nhìn ánh sáng của ngọn đèn sàn, thức trắng cả đêm.
Giữa trưa hôm sau, Chung Thấm gọi cô, hẹn cô đến quán cà phê gần đó. Chung Đình hoàn toàn không có tâm trạng, Chung Thấm nói trong điện thoại, “Chung Đình, chị nhất định phải đến.”
Em gái của mình rất ít khi dùng giọng điệu này. Phía sau cái từ “nhất định phải” như có vô vàn lời muốn nói, cô không thể không đi.
Buổi trưa, Chung Đình vừa vào quán là nhìn thấy em gái mình.
Áo khoác vắt trên lưng ghế, Chung Thấm mặc một chiếc áo len cashmere cao cổ vừa người màu xanh. Cô ngồi ở vị trí bên cửa sổ ngập tràn ánh mặt trời, tóc buộc ra sau thành một cái đuôi ngựa thấp cong cong.
Nhìn thấy Chung Đình vào, Chung Thấm không giơ tay, cũng không ra hiệu, chỉ dùng ánh mắt nhìn cô đi từng bước đến đây. Trong ánh mắt này mang theo sự dò xét xa lạ khiến cho trước khi ngồi xuống, Chung Đình cảm thấy bối rối trong thoáng chốc.
Cô cởi áo khoác, ngồi xuống chiếc sofa màu nâu.
“Em đã gọi giúp chị một cốc Blue Mountain rồi.”
Chung Đình gật đầu.
“Tối qua ngủ không ngon ư? Trông sắc mặt không tốt lắm.”
Phục vụ bưng cà phê tới, Chung Đình khuấy bừa hai cái, nhấp một ngụm, mỉm cười, “Cũng được.”
“Là cái gì cũng được? Là ngủ cũng được hay là cà phê cũng được?”
Để cốc xuống, Chung Đình thu lại ý cười nhạt bên môi, nhìn cô ấy, “Rốt cuộc bị sao vậy, nói gay gắt thế. Nói đi.”
Chung Thấm nhìn cô chằm chằm rất lâu, dùng ngón tay nghịch ống hút trong nước trái cây, đột nhiên mỉm cười đầy ẩn ý sâu xa, “Chị hỏi em bị làm sao, là em muốn hỏi chị, chị bị sao vậy.”
“Sáng sớm hôm nay bố mẹ gọi em về, nói chuyện với em hơn hai tiếng.” Cô ấy ngước mắt, nhìn người chị ruột của mình, “Bố mẹ cả đêm không ngủ, muốn em chuyển lời cho chị. Bố mẹ nói, mặc kệ chị là người thế nào thì họ cũng yêu chị, ủng hộ chị.”
Chung Đình không hiểu ý tứ trong câu nói này, khuôn mặt ngơ ngác bị ánh mặt trời chiếu rọi tái nhợt.
“Có ý gì?”
“Hôm qua, có một cô gái đến tìm bố mẹ, cô ta nói là bạn của chị.” Giọng Chung Thấm có ẩn ý khác, cô ấy nhìn cô, như thể muốn thấy chỗ sâu nhất nơi đáy mắt cô, “Biết người em nói là ai không? Cô ta là bạn gì của chị?”
Chung Thấm không tận mắt nhìn thấy cô gái đó. Từ lời diễn tả hết sức uyển chuyển của bố mẹ, trong đầu cô ấy đã phác thảo hình ảnh đại khái của cô gái. Rất trẻ, rất ngoan, giống như một con cừu con.
Ban đầu họ nửa tin nửa ngờ những gì cô ấy nói, thế nhưng cô ấy nói càng nhiều thì họ càng tin. Ngay cả một số chi tiết trong vụ tai nạn của Dương Tinh, cô ấy cũng biết rõ. Suy nghĩ cả đêm, hai người già bình tĩnh lại, gọi Chung Thấm về, bảo cô ấy chuyển lời.
Phải và không phải, họ không quan tâm. Họ chỉ hi vọng Chung Thấm nói cho Chung Đình biết thái độ của họ, để Chung Đình không cần lo lắng về sau. Lần này giống hệt như năm hai mươi mấy trong quá khứ, họ tôn trọng quyết định của cô. Nhưng mà, họ có thể chấp nhận, nhưng Chung Thấm thì không chấp nhận được.
Nhìn Chung Đình không nói một lời, hoàn toàn rơi vào nỗi kinh hoàng, cảm xúc trong lòng Chung Thấm dâng trào cuồn cuộn, cô ấy không kiềm chế nổi nữa.
“Chị thật sự đang yêu cô ta ư? Chung Đình, từ nhỏ đến lớn, chị làm nhiều chuyện khác biệt như vậy, rốt cuộc là thật sự nổi loạn, hay là vì chị chỉ không muốn giống em?”
Bao nhiêu năm như thế, Chung Thấm rốt cuộc đã hỏi sự nghi hoặc chôn sâu nơi đáy lòng —— Chị đi ngược chiều, là để khác tất cả mọi người, hay là chỉ để khác em?
Là chuyện bắt đầu từ năm bao nhiêu tuổi?
Chung Thấm đã không còn nhớ rõ nữa. Khi những cặp sinh đôi khác vẫn đang khao khát học chung trường, chung lớp, mặc quần áo giống nhau, thì Chung Đình đã hi vọng cách mình càng ngày càng xa.
Sau khi lên trung học, cái gì mình cũng nói cho Chung Đình biết, nhưng Chung Đình rất ít khi tâm sự với mình. Về sau, thậm chí Chung Đình còn đi Thượng Hải học chung đại học với Dương Tinh.
Có một dạo Chung Thấm nghĩ, có phải mình đã làm sai gì không? Sau này cô từ từ phát hiện, có lẽ đối với Chung Đình mà nói, sự tồn tại của mình chính là một sự sai lầm.
Phía đối diện, Chung Đình im lặng rất lâu.
Một lát sau, cô chỉ bình tĩnh nói, “Chung Thấm, chị mãi mãi yêu em và bố mẹ, trên đời này, chưa bao giờ có cái gì quan trọng hơn mọi người.”
Trong lòng thoáng chốc xúc động, Chung Thấm rơi lệ, “Vậy tại sao chị cứ lần lượt khiến em và bố mẹ đau lòng vậy? Hai năm chị mất ngủ, em và bố mẹ kêu chị về, thế nào chị cũng không chịu. Hai năm ấy, cả ngày lẫn đêm chị không ngủ được, bọn em có lúc nào ngủ một giấc ngon? Mỗi ngày nửa đêm giật mình tỉnh giấc em đều nghĩ, Chung Đình chị ấy ngủ chưa? Đêm nay chị ấy có đỡ hơn chút nào không…”
Lau nước mắt qua loa, Chung Thấm hít mũi, cụp mắt.
“Bố mẹ nói bất kể chị thế nào cũng ủng hộ chị, nhưng mà Chung Đình, nếu lần này là thật, thì em sẽ không tha thứ cho chị, cũng tuyệt đối không tiếp nhận.”
Chung Thấm nhìn cô: “Em và chị đều rõ bố mẹ là người thế nào, chị đừng thấy họ dễ bắt nạt thì cứ muốn làm gì thì làm. Tất cả mọi người cảm thấy chị có tương lai hơn em, chị sống ở Thượng Hải tốt như vậy, sống tự do tự tại như vậy, nhưng chị có bao giờ ngoái đầu nhìn, nhìn xem là ai đang trả tiền cho sự tự do của chị không. Là bố và mẹ, là em, là cái gia đình sau lưng chị đây.”
Nói một hơi, mắt Chung Thấm ửng đỏ, cô ấy đứng lên, “Em nói hết lời muốn nói rồi, chị có gì muốn nói thì tự về nói với bố mẹ, em cũng mệt lắm rồi, đi trước đây.”
Chung Thấm rời đi, để lại một mình Chung Đình.
Vụ cãi vã vừa rồi không gay gắt mấy, nhưng cũng thu hút người của hai, ba bàn xung quanh liên tục quay đầu lại. Cô không buồn để ý.
Ngồi im một lúc, Chung Đình lấy thuốc lá trong túi xách, xé giấy bạc, chậm rãi rút một điếu, ngậm vào đôi môi đánh son.
Ngoài cửa sổ, trên đường phố xe tới xe đi, qua lớp kính, yên tĩnh vắng lặng.
Trong chốc lát, phục vụ đi tới, “Xin lỗi chị, ở đây không được hút thuốc ạ.”
Chung Đình nghiêng đầu qua, “Thật ngại quá.”
Cầm lấy túi xách và áo khoác, cô đi ra ngoài.
Chung Đình không uống rượu để lái xe.
Phạm Nhất Minh mượn men rượu nói về Chung Đình với những người khác, “Hồi nhỏ cô ấy không cố gắng, tìm cơ hội nghe cô ấy đàn thử xem, cô bé có tài năng lắm.”
Chung Đình ngồi bên cạnh mỉm cười, uống soda, nói, “Lão Phạm, anh uống say rồi…”
“Tôi không có say, nếu lúc đó tôi là thầy của cô,” Phạm Nhất Minh vỗ bàn nói, “Chung Đình cô có tin không, tôi nhất định sẽ dẫn dắt cô. Học đàn không phải là không khô khan, cô hỏi thử xem, hồi nhỏ có nghệ sĩ đàn dương cầm nào mà không bị ép ra chứ.”
Chung Đình châm điếu thuốc, mỉm cười không nói.
Gần mười hai giờ đêm họ mới từ Thượng Hải về. Chuyến tàu đêm về đến nhà là đã hơn một giờ sáng.
Mở cửa, ánh đèn phòng khách sáng rực, mùi rượu nồng nặc trong không khí. Có tiếng tivi truyền ra từ phòng trong, Chung Đình đoán Hà Chí Bân cũng mới về nhà, đang định thay giày thì loáng thoáng nghe thấy giọng cười trầm thấp của phụ nữ.
Bàn tay cài cửa dừng lại, Chung Đình quay mặt nhìn về phía phòng trong. Cô khựng lại, không để túi xách xuống, cũng không thay giày, theo một loại trực giác không nói rõ được, cô đi vào trong.
Tiếng tivi, tiếng người dần rõ ràng.
Phòng không đóng cửa, trong ánh sáng lờ mờ, giày và quần áo chồng chất ngổn ngang dưới chân giường. Trên chiếc giường lớn, hai thân thể ôm lấy nhau. Cô gái ngồi ngang hông người đàn ông, cả thân trên nằm bò trên ngực anh. Phòng không bật đèn, tia sáng nhỏ hắt vào từ cánh cửa mở toang, rọi sáng mái tóc xoăn dài màu nâu như thác trên lưng cô ta, một nửa xõa tung, một nửa bị người đàn ông nắm trong tay. Bàn tay kia của người đàn ông ôm eo cô ta, anh vùi đầu vào ngực cô ta.
Ánh sáng lồng trên người tối lại, cô gái đang khẽ cười nghiêng mặt sang nhìn, cúi đầu kề sát mặt người đàn ông, tiếng cười từ từ dừng lại.
Những người trong chốn ăn chơi quen thấy đủ mọi cảnh, thấy Chung Đình đứng ở cửa, cô ta không giật mình mấy. Nằm trên người Hà Chí Bân, cô ta liếc nhìn Chung Đình bằng vẻ mặt hơi đắc ý, biết điều trượt khỏi người anh, chỉnh lại chiếc cổ áo viền nhún tuột xuống ngực, làn váy xắn đến bắp đùi.
Từ đầu đến cuối, Chung Đình không buồn liếc nhìn cô ta một cái.
Cô bình tĩnh nhìn người đàn ông trên giường, không kinh ngạc, cũng không tức giận. Trên chiếc giường màu xám đậm, người đàn ông như một cái xác rỗng không có linh hồn, chỉ liếc cô một cái vào lúc ban đầu. Sau khi cô gái rời khỏi người mình, anh dang tay một cách vô vị mà mệt mỏi, nhìn trần nhà, ánh mắt trống rỗng mơ màng.
Họ lặng lẽ giằng co. Trong không khí sống trong cơn say chết trong cơn mơ, một màu xanh bồng bềnh. Màu xanh lạnh lẽo trầm mặc.
Bộ dạng này của Hà Chí Bân, Chung Đình vừa quen thuộc vừa xa lạ. Đây là anh mà cô chưa từng thấy bao giờ, nhưng trong lòng lại hiểu rõ anh. Có lẽ từ lần gặp đầu tiên, cô đã nhìn thấu anh, còn hiểu rõ anh hơn cả bản thân anh.
Vứt hết tất cả những thứ có trọng lượng trong sinh mệnh, thay vì nói là sự lựa chọn của anh, chi bằng nói là bản năng.
Chung Đình xoay người bỏ đi.
Trên giường, cô gái rướn đầu nhìn bóng lưng rời đi ấy, rồi cụp mắt nhìn người đàn ông trên giường. Một lát sau, cô ta đánh bạo vươn tay, khẽ vuốt thái dương anh, rồi cúi đầu hôn đôi môi anh. Hà Chí Bân không nhúc nhích, hai, ba giây sau, anh đẩy cô ta ra, đứng dậy khỏi giường.
Cuối hành lang sáng đèn, những viên gạch đá cẩm thạch phản chiếu ánh sáng chói mắt. Người phụ nữ đang chờ thang máy, Hà Chí Bân đi tới.
Nhìn thẳng cánh cửa thang máy, anh đứng cạnh cô mấy giây, nhìn cô, giọng nói khàn khàn sau khi uống rượu, “Lấy chìa khóa xe chưa, có cần tiễn không?”
Cánh cửa thang máy bóng loáng in bóng hình gần nhau méo mó của họ.
“Lấy rồi.”
Chung Đình không nhìn anh, giọng nói hờ hững, “Mấy bộ đồ để ở bên này anh xem rồi xử lý đi.”
Trong yên lặng, con số màu đỏ bên cạnh nút bấm thang máy lặng lẽ thay đổi, hệt như việc đếm ngược cuối cùng.
Hà Chí Bân không lên tiếng nữa.
Đầu óc anh choáng váng, nhưng anh không say, ngược lại đặc biệt tỉnh táo. Mãi cho đến khi thang máy tới, không một ai nói gì nữa.
Sau khoảng thời gian ngắn ngủi, “ting” một tiếng, thang máy đến.
Chung Đình bước vào buồng thang máy, khi thang máy sắp chuyển động, cô nhìn thẳng anh ở trước mặt, đột nhiên mỉm cười lạnh lùng, “Đừng hối hận.”
Giây tiếp theo, máy móc vận hành phát ra âm thanh nhỏ xíu, cánh cửa thang máy bằng kim loại khép vào giữa, chầm chậm che khuất đôi mắt không hề có thứ gì của người đàn ông.
Giữa đêm khuya, Chung Đình trở về nhà mình. Đồ đạc của Phương Chân Vân vẫn ở đây, nhưng không thấy bóng dáng cô ấy đâu.
Đêm nay, dựa vào sofa, cô nhìn ánh sáng của ngọn đèn sàn, thức trắng cả đêm.
Giữa trưa hôm sau, Chung Thấm gọi cô, hẹn cô đến quán cà phê gần đó. Chung Đình hoàn toàn không có tâm trạng, Chung Thấm nói trong điện thoại, “Chung Đình, chị nhất định phải đến.”
Em gái của mình rất ít khi dùng giọng điệu này. Phía sau cái từ “nhất định phải” như có vô vàn lời muốn nói, cô không thể không đi.
Buổi trưa, Chung Đình vừa vào quán là nhìn thấy em gái mình.
Áo khoác vắt trên lưng ghế, Chung Thấm mặc một chiếc áo len cashmere cao cổ vừa người màu xanh. Cô ngồi ở vị trí bên cửa sổ ngập tràn ánh mặt trời, tóc buộc ra sau thành một cái đuôi ngựa thấp cong cong.
Nhìn thấy Chung Đình vào, Chung Thấm không giơ tay, cũng không ra hiệu, chỉ dùng ánh mắt nhìn cô đi từng bước đến đây. Trong ánh mắt này mang theo sự dò xét xa lạ khiến cho trước khi ngồi xuống, Chung Đình cảm thấy bối rối trong thoáng chốc.
Cô cởi áo khoác, ngồi xuống chiếc sofa màu nâu.
“Em đã gọi giúp chị một cốc Blue Mountain rồi.”
Chung Đình gật đầu.
“Tối qua ngủ không ngon ư? Trông sắc mặt không tốt lắm.”
Phục vụ bưng cà phê tới, Chung Đình khuấy bừa hai cái, nhấp một ngụm, mỉm cười, “Cũng được.”
“Là cái gì cũng được? Là ngủ cũng được hay là cà phê cũng được?”
Để cốc xuống, Chung Đình thu lại ý cười nhạt bên môi, nhìn cô ấy, “Rốt cuộc bị sao vậy, nói gay gắt thế. Nói đi.”
Chung Thấm nhìn cô chằm chằm rất lâu, dùng ngón tay nghịch ống hút trong nước trái cây, đột nhiên mỉm cười đầy ẩn ý sâu xa, “Chị hỏi em bị làm sao, là em muốn hỏi chị, chị bị sao vậy.”
“Sáng sớm hôm nay bố mẹ gọi em về, nói chuyện với em hơn hai tiếng.” Cô ấy ngước mắt, nhìn người chị ruột của mình, “Bố mẹ cả đêm không ngủ, muốn em chuyển lời cho chị. Bố mẹ nói, mặc kệ chị là người thế nào thì họ cũng yêu chị, ủng hộ chị.”
Chung Đình không hiểu ý tứ trong câu nói này, khuôn mặt ngơ ngác bị ánh mặt trời chiếu rọi tái nhợt.
“Có ý gì?”
“Hôm qua, có một cô gái đến tìm bố mẹ, cô ta nói là bạn của chị.” Giọng Chung Thấm có ẩn ý khác, cô ấy nhìn cô, như thể muốn thấy chỗ sâu nhất nơi đáy mắt cô, “Biết người em nói là ai không? Cô ta là bạn gì của chị?”
Chung Thấm không tận mắt nhìn thấy cô gái đó. Từ lời diễn tả hết sức uyển chuyển của bố mẹ, trong đầu cô ấy đã phác thảo hình ảnh đại khái của cô gái. Rất trẻ, rất ngoan, giống như một con cừu con.
Ban đầu họ nửa tin nửa ngờ những gì cô ấy nói, thế nhưng cô ấy nói càng nhiều thì họ càng tin. Ngay cả một số chi tiết trong vụ tai nạn của Dương Tinh, cô ấy cũng biết rõ. Suy nghĩ cả đêm, hai người già bình tĩnh lại, gọi Chung Thấm về, bảo cô ấy chuyển lời.
Phải và không phải, họ không quan tâm. Họ chỉ hi vọng Chung Thấm nói cho Chung Đình biết thái độ của họ, để Chung Đình không cần lo lắng về sau. Lần này giống hệt như năm hai mươi mấy trong quá khứ, họ tôn trọng quyết định của cô. Nhưng mà, họ có thể chấp nhận, nhưng Chung Thấm thì không chấp nhận được.
Nhìn Chung Đình không nói một lời, hoàn toàn rơi vào nỗi kinh hoàng, cảm xúc trong lòng Chung Thấm dâng trào cuồn cuộn, cô ấy không kiềm chế nổi nữa.
“Chị thật sự đang yêu cô ta ư? Chung Đình, từ nhỏ đến lớn, chị làm nhiều chuyện khác biệt như vậy, rốt cuộc là thật sự nổi loạn, hay là vì chị chỉ không muốn giống em?”
Bao nhiêu năm như thế, Chung Thấm rốt cuộc đã hỏi sự nghi hoặc chôn sâu nơi đáy lòng —— Chị đi ngược chiều, là để khác tất cả mọi người, hay là chỉ để khác em?
Là chuyện bắt đầu từ năm bao nhiêu tuổi?
Chung Thấm đã không còn nhớ rõ nữa. Khi những cặp sinh đôi khác vẫn đang khao khát học chung trường, chung lớp, mặc quần áo giống nhau, thì Chung Đình đã hi vọng cách mình càng ngày càng xa.
Sau khi lên trung học, cái gì mình cũng nói cho Chung Đình biết, nhưng Chung Đình rất ít khi tâm sự với mình. Về sau, thậm chí Chung Đình còn đi Thượng Hải học chung đại học với Dương Tinh.
Có một dạo Chung Thấm nghĩ, có phải mình đã làm sai gì không? Sau này cô từ từ phát hiện, có lẽ đối với Chung Đình mà nói, sự tồn tại của mình chính là một sự sai lầm.
Phía đối diện, Chung Đình im lặng rất lâu.
Một lát sau, cô chỉ bình tĩnh nói, “Chung Thấm, chị mãi mãi yêu em và bố mẹ, trên đời này, chưa bao giờ có cái gì quan trọng hơn mọi người.”
Trong lòng thoáng chốc xúc động, Chung Thấm rơi lệ, “Vậy tại sao chị cứ lần lượt khiến em và bố mẹ đau lòng vậy? Hai năm chị mất ngủ, em và bố mẹ kêu chị về, thế nào chị cũng không chịu. Hai năm ấy, cả ngày lẫn đêm chị không ngủ được, bọn em có lúc nào ngủ một giấc ngon? Mỗi ngày nửa đêm giật mình tỉnh giấc em đều nghĩ, Chung Đình chị ấy ngủ chưa? Đêm nay chị ấy có đỡ hơn chút nào không…”
Lau nước mắt qua loa, Chung Thấm hít mũi, cụp mắt.
“Bố mẹ nói bất kể chị thế nào cũng ủng hộ chị, nhưng mà Chung Đình, nếu lần này là thật, thì em sẽ không tha thứ cho chị, cũng tuyệt đối không tiếp nhận.”
Chung Thấm nhìn cô: “Em và chị đều rõ bố mẹ là người thế nào, chị đừng thấy họ dễ bắt nạt thì cứ muốn làm gì thì làm. Tất cả mọi người cảm thấy chị có tương lai hơn em, chị sống ở Thượng Hải tốt như vậy, sống tự do tự tại như vậy, nhưng chị có bao giờ ngoái đầu nhìn, nhìn xem là ai đang trả tiền cho sự tự do của chị không. Là bố và mẹ, là em, là cái gia đình sau lưng chị đây.”
Nói một hơi, mắt Chung Thấm ửng đỏ, cô ấy đứng lên, “Em nói hết lời muốn nói rồi, chị có gì muốn nói thì tự về nói với bố mẹ, em cũng mệt lắm rồi, đi trước đây.”
Chung Thấm rời đi, để lại một mình Chung Đình.
Vụ cãi vã vừa rồi không gay gắt mấy, nhưng cũng thu hút người của hai, ba bàn xung quanh liên tục quay đầu lại. Cô không buồn để ý.
Ngồi im một lúc, Chung Đình lấy thuốc lá trong túi xách, xé giấy bạc, chậm rãi rút một điếu, ngậm vào đôi môi đánh son.
Ngoài cửa sổ, trên đường phố xe tới xe đi, qua lớp kính, yên tĩnh vắng lặng.
Trong chốc lát, phục vụ đi tới, “Xin lỗi chị, ở đây không được hút thuốc ạ.”
Chung Đình nghiêng đầu qua, “Thật ngại quá.”
Cầm lấy túi xách và áo khoác, cô đi ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook