Đoàn Tàu Luân Hồi 4 - Khu Rừng Tĩnh Lặng
-
Chương 8: Khu rừng tĩnh lặng (8)
Giữa tiếng mưa ồn ào, Cá Mập tiếp tục nói bằng giọng điệu trầm thấp:
“Đừng bảo những bia mộ bên ngoài biệt thự là của bệnh nhân từng ở viện điều dưỡng nhé.”
“Đùng đoàng”, một tiếng sấm rền vang, bên ngoài bỗng xuất hiện âm thanh cây khô bị đổ.
Trường Lâm không khỏi run rẩy.
Cậu ta không nói gì, bởi lẽ cậu ta cảm giác rất có thể những gì Cá Mập nói đều là sự thật.
Phương Tử liếc nhìn cỗ thi thể nằm ngang trên mặt đất, cậu ấy nói:
“Thế người này là ai? Nhìn thứ đồ ông ta nắm trong tay kìa, chắc dùng để đuổi ma ha.”
“Ông ta là người làm phép mà Triệu Minh Đông mời tới chăng?”
Đường Khô gật đầu: “Có khả năng đấy, dù sao thì tay ông ta cũng cầm dây thừng và chuông kim cang mà. Chuông kim cang là một pháp khí chuyên dùng để xua đuổi yêu ma quỷ quái.”
“Cơ mà trông thì có vẻ ông ta chưa đuổi ma thành công thì đã toi mạng trước rồi.”
Hơn nữa liếc cái là biết viện điều dưỡng này chẳng phải một nơi tốt đẹp gì, cũng không dùng để điều dưỡng thật sự.
Đường Khô không khỏi nhớ đến ba căn phòng kì lạ dưới tầng hai, vật lí trị liệu… Thực ra đó chỉ là cái cớ dùng để trừng phạt, ngược đại những người bệnh mà thôi.
Hoàn cảnh khu rừng này lại âm u, hẻo lánh.
Trong rừng chỉ tồn tại một tòa kiến trúc, vị trí đặc biệt, muốn rời đi cũng rất khó.
Nếu những bia mộ xung quanh biệt thự là của bệnh nhân viện điều dưỡng thật thì… hiện giờ, có lẽ bọn họ đang đứng ở một nơi đại hung vô cùng.
Hi cọng đêm nay có thể bình an vô sự, đừng kiểu vừa mới tới đã thử thách năng lực chịu đựng tâm lí của người ta.
Bọn họ bỏ tài liệu xuống rồi tiếp tục tìm những manh mối hữu dụng khác.
Không lâu sau thì tìm được một vài bản ghi chép.
Có hai tờ báo.
Trong đó một tờ có viết, đất đá trôi đã chôn vùi viện điều dưỡng nên toàn bộ bệnh nhân đã tử vong, số ít nhân viên chữa trị và chăm sóc đã thoát nạn.
Trong số đó, viện trưởng cũng chết trong đất đá trôi, trên báo còn đăng cả ảnh, chính là tấm ảnh đen trắng ban nãy.
Ngũ Hạ Cửu đọc tiếp, hình như trước khi viện điều dưỡng bị bỏ hoang, những người bệnh tử vong được chôn cất trong rừng, phần lớn bia mộ đều ở sân sau.
Báo còn viết bia mộ sân sau chưa bị bùn đá hủy hoại, ấy thế mà viện điều dưỡng lại đổ vỡ mất nửa lớn.
Chuyện này có hơi kì lạ, vì chuyện này mà phóng viên tờ báo năm đó đã viết cả một đoạn văn bản dài, chiếm mất một góc không nhỏ.
Tờ báo khác thì viết lúc đào thi thể và dọn dẹp bùn đất xong, có người đã tìm được một vài di vật của viện trưởng viện điều dưỡng.
Viện trưởng đã chôn vàng bên trong rừng, nhưng khi đào theo vị trí và những manh mối được ghi lại thì lại chẳng thấy chút vụn vàng nào cả.
“Vàng… báu vật mà chúng ta đang tìm chính là đống vàng đó ha.”
Ánh mắt Cá Mập không khỏi dấy lên lòng tham và khát vọng.
Vàng là thứ đáng tiền nhất, nhiệm vụ của mấy hành khách bọn họ là “tìm được báu vật trong rừng đồng thời đưa chúng đi thành công”. Nếu đã được mang đi thì chắc chắn sẽ được đưa vàng lên tàu và đem về thế giới hiện thực.
Đây lại là một món tiền phát tài nữa rồi.
Trong phòng không còn manh mối nào khác nữa.
Sắc trời bên ngoài cửa sổ càng ngày càng trở nên ảm đạm, mưa lớn cũng chẳng thấy nhỏ lại. Cuối cùng mọi người đều rời khỏi tầng ba, trở lại tầng một của tòa biệt thự.
Ngũ Hạ Cửu nhìn thời gian, sáu giờ bốn mươi hai phút tối.
Lúc bọn cậu đi xuống thì Hải Tử đã tỉnh lại, thế nhưng nom sắc mặt cậu ta không được tốt cho lắm, trắng bệch và đầy vẻ sợ hãi.
Một mình cậu ta co rúc bên cạnh đống lửa, quần áo trên người đã ướt sũng, cơ thể khẽ run vì lạnh.
A Kính im lặng ngồi đốt lửa, quần áo của cậu ta cũng ướt nhẹp.
“Chuyện gì thế này?” Trần Cát không khỏi lên tiếng hỏi.
Mộc Tinh chép chép miệng.
Điềm Điềm – bạn đồng hành của cô ta là một em gái người cũng như tên, dù không thích nói chuyện nhưng được cái vẻ ngoài ngọt ngào, dịu dàng.
Lúc bấy giờ, cô ta nhìn A Kính và Hải Tử, nói:
“Sau khi Hải Tử tỉnh lại thì ồn ào muốn rời khỏi biệt thự làng du lịch này, chúng tôi không ngăn nổi nên cậu ta đã xông ra ngoài.”
“Sau đó A Kính cũng đuổi theo Hải Tử.”
“Chúng tôi không biết ở bên ngoài, hai người họ đã xảy ra chuyện gì. Tóm lại thì không lâu sau, họ đã trở lại.”
Tiếp đó thì họ cứ im lặng cho đến hiện tại, cứ ngồi bên cạnh đống lửa hong khô quần áo.
Tiếng mưa bên ngoài không hề nhỏ, mấy người Ngũ Hạ Cửu lại đang ở tầng ba, thế nên bọn cậu không nghe thấy tiếng gào thét của Hải Tử và A Kính.
Cá Mập cười nhạo một tiếng:
“Mưa to thế này, sao hai người các cậu ra khỏi rừng được.”
Quay về mới là phải lẽ.
“Các anh đã phát hiện được gì ở tầng hai và tầng ba rồi?”
Tam Sương ở lại tầng một không đi cùng bọn họ, lúc này không nhịn được lên tiếng hỏi.
Cá Mập và lão Ưng ngồi cạnh đống lửa, hoàn toàn không có ý định lên tiếng.
Kế toán và Ngư Quy cũng im lặng như thể chẳng nghe thấy Tam Sương nói chuyện.
Thái độ rõ ràng của bọn họ khiến mặt Tam Sương thoắt cái đỏ bừng, trông có hơi khó coi.
Cuối cùng vẫn là Trần Cát đứng ra nói.
Trần Cát vừa mới dứt lời thì Hải Tử lại nhớ đến tình cảnh mà cậu ta thấy được trên tầng hai. Mặt cậu ta trắng bệch, cậu ta lắp bắp nói:
“Ma… nơi này có ma… Làm thế nào bây giờ, tôi sẽ không chết chứ.”
“Tôi… tôi không muốn chết.”
Hải Tử muốn rời đi, nhưng bên ngoài càng lúc càng mưa lớn. Trước đó cậu ta đã xông ra ngoài, song chưa ra khỏi phạm vi mấy bia mộ thì đã quay về.
Mưa to, cậu ta không thể nhìn rõ đường.
Hơn nữa A Kính còn khuyên cậu ta trở lại, Hải Tử phải kiềm chế nỗi sợ hãi mới ở lại tầng một của biệt thự làng du lịch.
Chỉ cần không lên tầng hai thì có lẽ cậu ta sẽ không sao đâu… sẽ không sao đâu.
Hải Tử đã an ủi bản thân mình như thế đấy.
Song lời của Trần Cát lại dấy lên nỗi sợ hãi trong lòng cậu ta.
Tài Ti cũng thấy sợ, anh ta sợ ma. Giờ khắc này mà có ổ chăn thì anh ta sẽ trốn ngay vào trong đó.
Nếu không phải vì sợ bị cười nhạo thì anh ta còn muốn bịt tai lại trước khi Trần Cát lên tiếng nữa kìa.
Song tiếc là anh ta cũng chẳng biết Trần Cát sẽ nói những gì, muốn bịt tai cũng đã muộn.
Mẹ ơi, đây là nơi quỷ quái gì không biết.
Tài Ti tuyệt vọng, anh ta không khỏi vòng hai tay ôm lấy chính mình.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cứ ngồi không như vậy cũng không ổn, phải nghỉ ngơi thôi.
Cũng may là ba lô của bọn họ có túi ngủ và lều trại.
Ở trong biệt thự làng du lịch thì không cần dùng đến lều trại, vậy thì lôi túi ngủ ra nghỉ ngơi vậy. Biết đâu ngủ một giấc tỉnh dậy, ngày hôm sau mưa sẽ ngừng, tới khi ấy là bọn họ có thể ra ngoài rồi.
Trước khi ngủ, Trần Cát nói bọn họ phải phân chia người gác đêm.
Tài Ti giơ tay, bảo anh ta tự nguyện không ngủ để canh gác.
Anh ta không dám ngủ.
Trần Cát không có ý kiến gì, tiếp đó Lư Tượng cũng bảo anh ta muốn gác đêm.
Trần Cát thấy hơi bất ngờ, anh ta nói:
“Vậy tối nay Tài Ti, cậu và tôi, ba người chúng ta gác đêm là được.”
Những người khác bèn vui vẻ khi được an nhàn.
Sau đó, Ngũ Hạ Cửu tìm cơ hội ra hiệu bằng ánh mắt với Phương Tử, rồi lại đi “vệ sinh”. Cậu nói chuyện của Trình Cát và Du Xương Quốc cho Phương Tử.
Ngoài ra còn có thông tin bổ sung của Xa Hạ Thế Giới nữa.
Trước khi tách nhau ra, Ngũ Hạ Cửu còn cho Phương Tử hai lá bùa, bảo cậu ấy tìm cơ hội đưa cho Thời Thương Tả một lá, buổi tối đi ngủ thì dán vào bên trong túi ngủ.
Sau khi quay về, Ngũ Hạ Cửu bèn trải túi ngủ rồi chui vào, cậu ngáp một cái, vùi đầu đánh một giấc.
Một mình cậu tìm một chỗ cách đống lửa không xa cũng chẳng gần.
Không lâu sau, Ngũ Hạ Cửu nghe thấy bên cạnh có tiếng trải túi ngủ.
Cái đầu vùi trong túi ngủ của cậu hơi thò ra một tí, Ngũ Hạ Cửu híp mắt trông thấy Thời Thương Tả và Phương Tử ngủ cách cậu không xa.
Cậu khẽ nhếch khóe miệng, Ngũ Hạ Cửu lại vùi đầu vào túi ngủ và thϊếp đi.
Có người cũng chui vào túi ngủ nghỉ ngơi, có người lại vẫn ngồi bên cạnh đống lửa.
Với một số người mà nói thì thật khó để ngủ trong một đêm mưa sấm đùng đùng thế này, ví dụ như Tài Ti.
Anh ta liếc nhìn A Kính với Hải Tử nằm ngủ trên túi ngủ, vì quần áo còn chưa khô hẳn nên bọn họ không chui vào trong.
Không biết có phải hai người này thấy sợ hay không mà cùng nhau chen chúc trên một cái túi ngủ, coi bộ đã ngủ say rồi.
Sợ mà vẫn ngủ được… Tài Ti nghĩ thầm, anh ta thì không ngủ nổi.
Thế nhưng cứ nghĩ như vậy, đến nửa đêm, Tài Ti lại không nhịn được mà buồn ngủ.
Ánh lửa bập bùng, những đường ánh sáng vàng sậm chiếu rọi lên đôi mắt của anh ta, khiến anh ta không khỏi ngáp một cái.
Cuối cùng Tài Ti vẫn không trụ được, lúc sắp nhắm mắt lại, dường như anh ta trông thấy Lư Tượng đang vừa gẩy đống lửa, vừa nhếch khóe miệng tạo thành một nụ cười quỷ dị.
“Đừng bảo những bia mộ bên ngoài biệt thự là của bệnh nhân từng ở viện điều dưỡng nhé.”
“Đùng đoàng”, một tiếng sấm rền vang, bên ngoài bỗng xuất hiện âm thanh cây khô bị đổ.
Trường Lâm không khỏi run rẩy.
Cậu ta không nói gì, bởi lẽ cậu ta cảm giác rất có thể những gì Cá Mập nói đều là sự thật.
Phương Tử liếc nhìn cỗ thi thể nằm ngang trên mặt đất, cậu ấy nói:
“Thế người này là ai? Nhìn thứ đồ ông ta nắm trong tay kìa, chắc dùng để đuổi ma ha.”
“Ông ta là người làm phép mà Triệu Minh Đông mời tới chăng?”
Đường Khô gật đầu: “Có khả năng đấy, dù sao thì tay ông ta cũng cầm dây thừng và chuông kim cang mà. Chuông kim cang là một pháp khí chuyên dùng để xua đuổi yêu ma quỷ quái.”
“Cơ mà trông thì có vẻ ông ta chưa đuổi ma thành công thì đã toi mạng trước rồi.”
Hơn nữa liếc cái là biết viện điều dưỡng này chẳng phải một nơi tốt đẹp gì, cũng không dùng để điều dưỡng thật sự.
Đường Khô không khỏi nhớ đến ba căn phòng kì lạ dưới tầng hai, vật lí trị liệu… Thực ra đó chỉ là cái cớ dùng để trừng phạt, ngược đại những người bệnh mà thôi.
Hoàn cảnh khu rừng này lại âm u, hẻo lánh.
Trong rừng chỉ tồn tại một tòa kiến trúc, vị trí đặc biệt, muốn rời đi cũng rất khó.
Nếu những bia mộ xung quanh biệt thự là của bệnh nhân viện điều dưỡng thật thì… hiện giờ, có lẽ bọn họ đang đứng ở một nơi đại hung vô cùng.
Hi cọng đêm nay có thể bình an vô sự, đừng kiểu vừa mới tới đã thử thách năng lực chịu đựng tâm lí của người ta.
Bọn họ bỏ tài liệu xuống rồi tiếp tục tìm những manh mối hữu dụng khác.
Không lâu sau thì tìm được một vài bản ghi chép.
Có hai tờ báo.
Trong đó một tờ có viết, đất đá trôi đã chôn vùi viện điều dưỡng nên toàn bộ bệnh nhân đã tử vong, số ít nhân viên chữa trị và chăm sóc đã thoát nạn.
Trong số đó, viện trưởng cũng chết trong đất đá trôi, trên báo còn đăng cả ảnh, chính là tấm ảnh đen trắng ban nãy.
Ngũ Hạ Cửu đọc tiếp, hình như trước khi viện điều dưỡng bị bỏ hoang, những người bệnh tử vong được chôn cất trong rừng, phần lớn bia mộ đều ở sân sau.
Báo còn viết bia mộ sân sau chưa bị bùn đá hủy hoại, ấy thế mà viện điều dưỡng lại đổ vỡ mất nửa lớn.
Chuyện này có hơi kì lạ, vì chuyện này mà phóng viên tờ báo năm đó đã viết cả một đoạn văn bản dài, chiếm mất một góc không nhỏ.
Tờ báo khác thì viết lúc đào thi thể và dọn dẹp bùn đất xong, có người đã tìm được một vài di vật của viện trưởng viện điều dưỡng.
Viện trưởng đã chôn vàng bên trong rừng, nhưng khi đào theo vị trí và những manh mối được ghi lại thì lại chẳng thấy chút vụn vàng nào cả.
“Vàng… báu vật mà chúng ta đang tìm chính là đống vàng đó ha.”
Ánh mắt Cá Mập không khỏi dấy lên lòng tham và khát vọng.
Vàng là thứ đáng tiền nhất, nhiệm vụ của mấy hành khách bọn họ là “tìm được báu vật trong rừng đồng thời đưa chúng đi thành công”. Nếu đã được mang đi thì chắc chắn sẽ được đưa vàng lên tàu và đem về thế giới hiện thực.
Đây lại là một món tiền phát tài nữa rồi.
Trong phòng không còn manh mối nào khác nữa.
Sắc trời bên ngoài cửa sổ càng ngày càng trở nên ảm đạm, mưa lớn cũng chẳng thấy nhỏ lại. Cuối cùng mọi người đều rời khỏi tầng ba, trở lại tầng một của tòa biệt thự.
Ngũ Hạ Cửu nhìn thời gian, sáu giờ bốn mươi hai phút tối.
Lúc bọn cậu đi xuống thì Hải Tử đã tỉnh lại, thế nhưng nom sắc mặt cậu ta không được tốt cho lắm, trắng bệch và đầy vẻ sợ hãi.
Một mình cậu ta co rúc bên cạnh đống lửa, quần áo trên người đã ướt sũng, cơ thể khẽ run vì lạnh.
A Kính im lặng ngồi đốt lửa, quần áo của cậu ta cũng ướt nhẹp.
“Chuyện gì thế này?” Trần Cát không khỏi lên tiếng hỏi.
Mộc Tinh chép chép miệng.
Điềm Điềm – bạn đồng hành của cô ta là một em gái người cũng như tên, dù không thích nói chuyện nhưng được cái vẻ ngoài ngọt ngào, dịu dàng.
Lúc bấy giờ, cô ta nhìn A Kính và Hải Tử, nói:
“Sau khi Hải Tử tỉnh lại thì ồn ào muốn rời khỏi biệt thự làng du lịch này, chúng tôi không ngăn nổi nên cậu ta đã xông ra ngoài.”
“Sau đó A Kính cũng đuổi theo Hải Tử.”
“Chúng tôi không biết ở bên ngoài, hai người họ đã xảy ra chuyện gì. Tóm lại thì không lâu sau, họ đã trở lại.”
Tiếp đó thì họ cứ im lặng cho đến hiện tại, cứ ngồi bên cạnh đống lửa hong khô quần áo.
Tiếng mưa bên ngoài không hề nhỏ, mấy người Ngũ Hạ Cửu lại đang ở tầng ba, thế nên bọn cậu không nghe thấy tiếng gào thét của Hải Tử và A Kính.
Cá Mập cười nhạo một tiếng:
“Mưa to thế này, sao hai người các cậu ra khỏi rừng được.”
Quay về mới là phải lẽ.
“Các anh đã phát hiện được gì ở tầng hai và tầng ba rồi?”
Tam Sương ở lại tầng một không đi cùng bọn họ, lúc này không nhịn được lên tiếng hỏi.
Cá Mập và lão Ưng ngồi cạnh đống lửa, hoàn toàn không có ý định lên tiếng.
Kế toán và Ngư Quy cũng im lặng như thể chẳng nghe thấy Tam Sương nói chuyện.
Thái độ rõ ràng của bọn họ khiến mặt Tam Sương thoắt cái đỏ bừng, trông có hơi khó coi.
Cuối cùng vẫn là Trần Cát đứng ra nói.
Trần Cát vừa mới dứt lời thì Hải Tử lại nhớ đến tình cảnh mà cậu ta thấy được trên tầng hai. Mặt cậu ta trắng bệch, cậu ta lắp bắp nói:
“Ma… nơi này có ma… Làm thế nào bây giờ, tôi sẽ không chết chứ.”
“Tôi… tôi không muốn chết.”
Hải Tử muốn rời đi, nhưng bên ngoài càng lúc càng mưa lớn. Trước đó cậu ta đã xông ra ngoài, song chưa ra khỏi phạm vi mấy bia mộ thì đã quay về.
Mưa to, cậu ta không thể nhìn rõ đường.
Hơn nữa A Kính còn khuyên cậu ta trở lại, Hải Tử phải kiềm chế nỗi sợ hãi mới ở lại tầng một của biệt thự làng du lịch.
Chỉ cần không lên tầng hai thì có lẽ cậu ta sẽ không sao đâu… sẽ không sao đâu.
Hải Tử đã an ủi bản thân mình như thế đấy.
Song lời của Trần Cát lại dấy lên nỗi sợ hãi trong lòng cậu ta.
Tài Ti cũng thấy sợ, anh ta sợ ma. Giờ khắc này mà có ổ chăn thì anh ta sẽ trốn ngay vào trong đó.
Nếu không phải vì sợ bị cười nhạo thì anh ta còn muốn bịt tai lại trước khi Trần Cát lên tiếng nữa kìa.
Song tiếc là anh ta cũng chẳng biết Trần Cát sẽ nói những gì, muốn bịt tai cũng đã muộn.
Mẹ ơi, đây là nơi quỷ quái gì không biết.
Tài Ti tuyệt vọng, anh ta không khỏi vòng hai tay ôm lấy chính mình.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cứ ngồi không như vậy cũng không ổn, phải nghỉ ngơi thôi.
Cũng may là ba lô của bọn họ có túi ngủ và lều trại.
Ở trong biệt thự làng du lịch thì không cần dùng đến lều trại, vậy thì lôi túi ngủ ra nghỉ ngơi vậy. Biết đâu ngủ một giấc tỉnh dậy, ngày hôm sau mưa sẽ ngừng, tới khi ấy là bọn họ có thể ra ngoài rồi.
Trước khi ngủ, Trần Cát nói bọn họ phải phân chia người gác đêm.
Tài Ti giơ tay, bảo anh ta tự nguyện không ngủ để canh gác.
Anh ta không dám ngủ.
Trần Cát không có ý kiến gì, tiếp đó Lư Tượng cũng bảo anh ta muốn gác đêm.
Trần Cát thấy hơi bất ngờ, anh ta nói:
“Vậy tối nay Tài Ti, cậu và tôi, ba người chúng ta gác đêm là được.”
Những người khác bèn vui vẻ khi được an nhàn.
Sau đó, Ngũ Hạ Cửu tìm cơ hội ra hiệu bằng ánh mắt với Phương Tử, rồi lại đi “vệ sinh”. Cậu nói chuyện của Trình Cát và Du Xương Quốc cho Phương Tử.
Ngoài ra còn có thông tin bổ sung của Xa Hạ Thế Giới nữa.
Trước khi tách nhau ra, Ngũ Hạ Cửu còn cho Phương Tử hai lá bùa, bảo cậu ấy tìm cơ hội đưa cho Thời Thương Tả một lá, buổi tối đi ngủ thì dán vào bên trong túi ngủ.
Sau khi quay về, Ngũ Hạ Cửu bèn trải túi ngủ rồi chui vào, cậu ngáp một cái, vùi đầu đánh một giấc.
Một mình cậu tìm một chỗ cách đống lửa không xa cũng chẳng gần.
Không lâu sau, Ngũ Hạ Cửu nghe thấy bên cạnh có tiếng trải túi ngủ.
Cái đầu vùi trong túi ngủ của cậu hơi thò ra một tí, Ngũ Hạ Cửu híp mắt trông thấy Thời Thương Tả và Phương Tử ngủ cách cậu không xa.
Cậu khẽ nhếch khóe miệng, Ngũ Hạ Cửu lại vùi đầu vào túi ngủ và thϊếp đi.
Có người cũng chui vào túi ngủ nghỉ ngơi, có người lại vẫn ngồi bên cạnh đống lửa.
Với một số người mà nói thì thật khó để ngủ trong một đêm mưa sấm đùng đùng thế này, ví dụ như Tài Ti.
Anh ta liếc nhìn A Kính với Hải Tử nằm ngủ trên túi ngủ, vì quần áo còn chưa khô hẳn nên bọn họ không chui vào trong.
Không biết có phải hai người này thấy sợ hay không mà cùng nhau chen chúc trên một cái túi ngủ, coi bộ đã ngủ say rồi.
Sợ mà vẫn ngủ được… Tài Ti nghĩ thầm, anh ta thì không ngủ nổi.
Thế nhưng cứ nghĩ như vậy, đến nửa đêm, Tài Ti lại không nhịn được mà buồn ngủ.
Ánh lửa bập bùng, những đường ánh sáng vàng sậm chiếu rọi lên đôi mắt của anh ta, khiến anh ta không khỏi ngáp một cái.
Cuối cùng Tài Ti vẫn không trụ được, lúc sắp nhắm mắt lại, dường như anh ta trông thấy Lư Tượng đang vừa gẩy đống lửa, vừa nhếch khóe miệng tạo thành một nụ cười quỷ dị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook