Đoàn Tàu Luân Hồi 4 - Khu Rừng Tĩnh Lặng
-
Chương 13: Khu rừng tĩnh lặng (13)
Những tiếng thở vẫn truyền tới một cách ngắt quãng từ tầng hai, trong đó còn ẩn chứa cả nỗi kinh hoàng và sự e sợ, nghe thì có vẻ đúng là tiếng của hai người Mộc Tinh với Điềm Điềm.
Bọn họ đang cầu cứu.
Cá Mập với mấy người lão Ưng chẳng thèm quan tâm.
Song Trường Lâm và Tài Ti thì không thể thấy chết không cứu, bọn họ do dự một lát, đoạn quyết định lên đó cứu người.
Dẫu sao thì giờ vẫn đang là ban ngày.
Nếu có nguy hiểm…
Nếu hai người kia vẫn còn sức mà kêu cứu, vẫn còn sống thì chứng tỏ dù có nguy hiểm nhưng cũng không đến mức chí mạng.
Hai mắt Ngũ Hạ Cửu lóe lên một cái, cậu rất muốn biết vào ban ngày thế này, hai người Mộc Tinh và Điềm Điềm phải tỉnh táo mới đúng, và họ đã lên tầng hai kiểu gì.
“Chúng ta… chúng ta cũng đi xem sao.”
Ngũ Hạ Cửu nói bằng chất giọng yếu ớt.
Cậu liếc nhìn những người khác như còn đang do dự không tự quyết định được, phải đợi người khác đứng ra làm chủ.
Thời Thương Tả bèn bước lên tầng hai.
Những người khác thấy vậy cũng đi theo.
Tiếng thở truyền tới từ phía Tây của tầng hai.
Sau khi tới nơi, Ngũ Hạ Cửu mới phát hiện hóa ra những tiếng kêu gào thoang thoáng kia đã bị tiếng mưa át đi mất, khi bọn họ càng lúc càng tiến gần thì nghe tiếng kêu mới đứt cổ khản tiếng như vậy.
Tiếng kêu cứ vang lên mãi, lúc tới gần cuối hành lang phía Tây tầng hai thì càng ngày càng trở nên rõ ràng.
Ngũ Hạ Cửu không biết hai người Mộc Tinh và Điềm Điềm đã kêu gào trong bao lâu, song nghe tiếng thì hình như tiếng kêu của bọn họ chứa đựng cả máu, sự tuyệt vọng và nỗi sợ.
Bọn họ đi tới căn phòng có hai cái hòm sắt ở cuối hành lang.
Không chỉ có tiếng kêu gào truyền ra mà còn có cả tiếng gõ đập khe khẽ, trầm trầm bên tỏng hai cái hòm sắt, hết đợt này đến đợt khác, như thể đã sức cùng lực kiệt nhưng vì được sống mà không thể không tiếp tục.
Đường Khô đứng ngoài cửa gọi tên hai cô gái.
Lập tức, tiếng thở và tiếng gõ đập trong hai cái hòm sắt đều dừng lại.
Nhưng ngay sau đó, giọng nói của Mộc Tinh và Điềm Điềm lại vang lên.
“Cứu tôi với, cứu chúng tôi ra ngoài với!”
“Cứu mạng, cứu chúng tôi với.”
Cuối cùng thì Mộc Tinh và Điềm Điềm cũng đợi được mấy người rời khỏi biệt thự làng du lịch kia quay lại. Các cô nắm chặt chút hi vọng cứu vớt này, một lần nữa gắng sức đập hòm sắt.
Khóa bên ngoài hòm sắt vẫn khóa chặt như cũ, thế nhưng lại đang có người bị nhốt bên trong.
Không cần biết thế nào, bọn họ phải cứu Mộc Tinh và Điềm Điềm ra ngoài trước đã.
Thời Thương Tả và Đường Khô nhìn nhau một cái rồi cùng nhau vào phòng. Vừa mới đi vào thì có một luồng khí lạnh căm căm bao phủ quanh cơ thể hai người.
Sống lưng không khỏi cảm thấy rét lạnh, lông tơ cũng dựng đứng lên như thể đang bị cái gì đó nhìn chằm chằm vào.
Hình như trong căn phòng này trù hai cái hòm sắt và hai người bị nhốt bên trong ra thì những góc khác cũng chẳng có thứ gì…
Nom Thời Thương Tả và Đường Khô rất bình tĩnh, vừa nhìn đã biết khóa bên ngoài hai cái hòm sắt là kiểu không thể chặt đứt bằng dao bình thường.
Thế nên bọn họ bèn sử dụng đạo cụ để làm gãy khóa. Khóa rơi xuống mặt đất, một mặt của cái hòm sắt bèn mở ra…
Tiếp đó, hai người Mộc Tinh và Điềm Điềm lần lượt ngã ra khỏi hòm sắt.
Đường Khô vươn tay đỡ lấy Điềm Điềm, còn Thời Thương Tả chặt gãy khóa xong thì đứng lùi về phía sau, để mặc Mộc Tinh ngã từ trong hòm sắt xuống mặt đất và giãy giụa bò dậy.
Thấy Z đã ra khỏi phòng và hoàn toàn không có ý định đỡ hai cô gái, Đường Khô bèn thở dài một hơi, anh ta mỗi tay đỡ một người ra khỏi phòng.
Trước đó thì mấy người Tạ Phán và Tài Ti cũng muốn vào để giúp nhưng đã bị Đường Khô ngăn lại.
Anh ta nói: “Đừng vào, căn phòng này có một vài thứ đang tồn tại…”
Sau khi tiến vào thì rất dễ động chạm tới chúng nên khả năng tử vong càng cao. Anh ta không sợ nên mới vào.
Song Tạ Phán là em họ của anh ta, còn hai người Tài Ti với Trường Lâm là hành khách mới nên không cần thiết phải vào đó cho thêm rắc rối. Hơn nữa cũng không phải một mình anh ta là không được.
Nhìn dáng vẻ của Mộc Tinh và Điềm Điềm, quần áo nhàu nhĩ, tóc tai lộn xộn, có vẻ do giãy giụa trong hòm sắt quá lâu nên sắc mặt hai người họ trắng bệch, trên đó vẫn còn vẻ hoảng sợ, ngoài ra thì không có vết thương ngoài da nào cả.
Nếu có thì chắc chỉ có nỗi sợ và đả kích tâm lí mà thôi.
Phương Tử chớp chớp đôi mắt màu xanh lục bích, vẻ mặt không có chút đồng tình nào, cậu ấy hiếu kì hỏi:
“Hai người các cô vào trong đó kiểu gì thế, gặp phải ma rồi hả?”
“Ban ngày mà tòa biệt thự làng du lịch này vẫn nguy hiểm như vậy, bị nhốt trong căn phòng tối có cảm giác thế nào?”
Phương Tử muốn hai người kia nói ra xem sao.
Mộc Tinh và Điềm Điềm bị nhốt trong hòm sắt thì cứ kêu cứu không ngừng, lúc này cổ họng hai người toàn là vị tanh, sau khi ra ngoài cũng kinh hồn bạt vía, mặt mày khϊếp sợ.
Nghe thấy lời Phương Tử, Điềm Điềm chẳng có phản ứng gì cả, còn Mộc Tinh thì trừng Phương Tử một cái.
Ngũ Hạ Cửu nói: “Dưới lầu có nước đấy, đưa các cô ấy xuống uống chút nước đi.”
“Có vấn đề gì thì đợi các cô ấy nghỉ ngơi một lát rồi nói sau.”
Phương Tử chép chép miệng, nếu anh Cửu đã nói vậy thì được thôi.
Lúc đi xuống, Ngũ Hạ Cửu cố ý rớt lại phía sau.
Thời Thưởng Tả chầm chậm đi bên cạnh cậu.
Ngũ Hạ Cửu hỏi nhỏ: “A Tả, anh thấy thế nào?”
Câu này chẳng đầu chẳng đuôi, nhưng Thời Thương Tả hiểu Ngũ Hạ Cửu đang muốn nói gì.
Một tay Thời Thương Tả bỏ vào túi áo, một vốc tro tàn rơi xuống từ giữa những ngón tay của anh. Đó là lá bùa mà tối ngày hôm qua Ngũ Hạ Cửu đã âm thầm đưa cho anh.
Hiện giờ lá bùa đã cháy thành tro tàn.
Thời Thương Tả trầm giọng trả lời:
“Ba căn phòng trên tầng hai đều có vấn đề, tốt nhất không nên đi vào.”
“A Kính với Hải Tử đã vào căn phòng ở cuối hành lang phía Đông và đều chết, ngoài ra cái chết của Tam Sương…”
“Chú ý cách xa Lư Tượng ra, tôi nghi ngờ anh ta là kẻ gϊếŧ người.”
“Chỉ có điều sau khi gϊếŧ người, anh ta không kịp thời quay lại tầng một. Có lẽ khi ấy trừ tình hình khác thì rất có thể những gì mà anh ta cho chúng ta xem đều là giả tạo.”
Ngũ Hạ Cửu khẽ khàng gật đầu.
Cậu cũng thấy Lư Tượng rất khả nghi, song tối qua không có chứng cứ chứng minh cái chết của Tam Sương là do Lư Tượng tàn nhẫn tạo thành.
Lúc sắp xuống tầng một, Ngũ Hạ Cửu lại nhét cho Thời Thương Tả hai lá bùa, bảo anh nghĩ cách đưa cho Đường Khô một lá.
Bọn họ trở lại tầng một căn biệt thự làng du lịch và ngồi xuống.
Đợi hai người Mộc Tinh và Điềm Điềm bình tĩnh lại, Trường Lâm bèn hỏi các cô đã xảy ra chuyện gì khi ở biệt thự, tại sao các cô lại bị nhốt trong hai chiếc hòm sắt trên tầng hai.
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Mộc Tinh và Điềm Điềm lóe lên vẻ sợ hãi kì lạ.
Điềm Điềm nói: “Chúng tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là bỗng nhiên chúng tôi không thể kiềm chế nổi cơn buồn ngủ, sau đó thì trước mắt chúng tôi tối sầm.”
“Đợi đến khi khôi phục lại ý thức thì chúng tôi đã bị nhốt trong hòm sắt rồi.”
Nói tới đây, sắc mặt Điềm Điềm lại trắng bệt ra, hình như cô ta đang nhớ đến nỗi sợ hãi khi bịt nhốt bên trong hòm sắt.
Cô ta nói: “Ở trong hòm sắt, chúng tôi cảm thấy khó thở vô cùng, bốn phía đều là bóng tối, không gian chật hẹp, hơn nữa còn không thể sử dụng đạo cụ.”
“Không thể sử dụng đạo cụ ư?”
Tạ Phán kinh ngạc, cậu ta nói: “Thế thì chỉ còn nước đợi người khác đến cứu chứ không thể tự mình nghĩ cách thoát ra ngoài.”
Cứ như vậy thì nếu không có người kịp thời phát hiện hai người các cô bị nhốt trong hòm sắt, e là các cô cũng bị nghẹt, bị đói mà chết.
Hoặc là các cô không chịu đựng nổi, tinh thần sụp đổ.
Gương mặt Điềm Điềm toát lên vẻ khổ sở, cô ta gật đầu, nói:
“Không chỉ có vậy, khi tôi bị nhốt ở bên trong… Tôi cứ cảm giác… cảm giác trong đó ngoài tôi ra thì còn có một sự tồn tại… không thể nhìn thấy cũng không thể sờ được, sự tồn tại đó bị nhốt bên trong hòm sắt cùng với tôi, nó ở ngay bên tai tôi như thể có một tiếng thở bị áp chế, một tiếng thở thống khổ khác…”
Câu nói này không khỏi khiến lòng người nghe ớn lạnh.
Sắc mặt Mộc Tinh cũng trắng bệch, cô ta nói:
“Tôi cũng có cảm giác như vậy…”
Bị nhốt bên trong hòm sắt, cô ta sắp phát điên, tinh thần gần như đổ vỡ.
Nếu không phải nghe thấy giọng nói của Điềm Điềm phát ra từ cái hòm sắt khác thì e là cô ta cũng không thể chịu đựng nổi nỗi sợ hãi quanh mình từ lâu.
Có một “thứ” gì đó đang bị nhốt cùng với cô ta, có ánh mắt âm u đang nhìn chằm chằm vào cô ta, dán lên cơ thể cô ta…
Nghĩ tới đâu, Mộc Tinh bỗng run rẩy, hai tay cô ta ôm lấy chính mình.
Ngũ Hạ Cửu không khỏi âm thầm chau mày, xem ra tòa biệt thự làng du lịch này nguy hiểm hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu.
Mà đống vàng bên dưới bia mộ…
Sau một hồi im lặng, hình như Điềm Điềm nghe được âm thanh truyền tới từ bên ngoài, cô ta không nhịn được ngẩng đầu hỏi:
“Những người khác đâu rồi? Bọn họ đang làm cái gì vậy?”
Cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ, loáng thoáng có thể thấy được bóng người di chuyển ngoài khu mộ.
Trường Lâm không có tâm cơ gì hết, nghe thấy câu hỏi của Điềm Điềm, cậu ta bèn kể lại những manh mối bọn họ nhận được ở căn nhà gỗ bên trong khu rừng.
Cậu ta nói: “Vàng được chôn bên dưới mộ, chúng ta mau đi đào thôi, đào được là có thể rời đi rồi.”
Đang nói thì có hai người từ bên ngoài đi vào, là Ngư Quy và kế toán.
Bọn họ thấy Mộc Tinh với Điềm Điềm đã được cứu ra ngoài thì nhướn mày, chẳng nói chẳng rằng.
Trong tay Ngư Quy vẫn đang cầm cái xẻng dính đầy bùn đất.
Cô ta tới bên cái ba lô, lấy nước ra uống một ngụm, nghỉ ngơi xong thì nói với mấy người Ngũ Hạ Cửu:
“Nếu đã cứu người ra ngoài rồi thì mấy người cũng phải ra đào giúp đi chứ.”
Kế toán nói: “Bên ngoài có rất nhiều mộ, sân sau của biệt thự làng du lịch cũng có rất nhiều.”
“Mọi người cùng nhau đi đào thì biết đâu sẽ đào trúng vàng bên dưới bia mộ, tìm được vàng sớm thì cũng được rời khỏi cái nơi chó má này sớm hơn.”
Huống hồ cơn mưa ngoài trời đã ngớt đi rất nhiều, không cần lo chuyện không thể hành động dưới trời mưa to.
Tuy nhiên khi đang định ra ngoài thì Trần Cát lại mượn cái cớ sửa điện thoại không dây để ở lại.
Anh ta nói điện thoại không dây có vấn đề, không thể gọi điện được.
Đây đúng là sự thật, bởi lẽ vừa rồi khi mấy người Ngũ Hạ Cửu tới tầng hai cứu Mộc Tinh và Điềm Điềm, Trần Cát không đi đào mộ mà cũng chẳng lên tầng hai theo.
Anh ta ở lại tầng một gọi một cuộc điện thoại, thế nhưng bất kể nhấn phím bao nhiêu lần thì điện thoại không dây vẫn chẳng có động tĩnh gì cả.
Điều này không khỏi làm gia tăng nỗi lo lắng bất an của Trần Cát.
Trần Cát nằng nặc muốn ở lại biệt thự làng du lịch, những người khác cũng chẳng bức ép yêu cầu anh ta ra ngoài.
Thế là cả hai người Mộc Tinh và Điềm Điềm vừa mới được phen kinh hồn bạt vía kia cũng ra ngoài đào mộ, chỉ còn một mình Trần Cát ở lại tầng một của tòa biệt thự.
Sau khi ra ngoài, Ngũ Hạ Cửu thừa cơ túm lấy cái xẻng và đi lòng vòng quanh khu mộ.
Mãi đến khi nhớ được tất cả những chữ cái và con số trên bia mộ thì cậu mới dừng lại, tìm bừa một ngôi mộ rồi bắt đầu đào.
Nước mưa đã xối bùn đất trở nên lầy lội vô cùng nên lúc đào cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.
Song tiếc rằng từng bộ, từng bộ xương trắng được đào ra mà bọn họ vẫn chẳng thấy vàng đâu. Phóng mắt nhìn sắc trời dần dần tối um, bọn họ chỉ đành đội cơn mưa lất phất và quay lại biệt thự làng du lịch.
Bọn họ đang cầu cứu.
Cá Mập với mấy người lão Ưng chẳng thèm quan tâm.
Song Trường Lâm và Tài Ti thì không thể thấy chết không cứu, bọn họ do dự một lát, đoạn quyết định lên đó cứu người.
Dẫu sao thì giờ vẫn đang là ban ngày.
Nếu có nguy hiểm…
Nếu hai người kia vẫn còn sức mà kêu cứu, vẫn còn sống thì chứng tỏ dù có nguy hiểm nhưng cũng không đến mức chí mạng.
Hai mắt Ngũ Hạ Cửu lóe lên một cái, cậu rất muốn biết vào ban ngày thế này, hai người Mộc Tinh và Điềm Điềm phải tỉnh táo mới đúng, và họ đã lên tầng hai kiểu gì.
“Chúng ta… chúng ta cũng đi xem sao.”
Ngũ Hạ Cửu nói bằng chất giọng yếu ớt.
Cậu liếc nhìn những người khác như còn đang do dự không tự quyết định được, phải đợi người khác đứng ra làm chủ.
Thời Thương Tả bèn bước lên tầng hai.
Những người khác thấy vậy cũng đi theo.
Tiếng thở truyền tới từ phía Tây của tầng hai.
Sau khi tới nơi, Ngũ Hạ Cửu mới phát hiện hóa ra những tiếng kêu gào thoang thoáng kia đã bị tiếng mưa át đi mất, khi bọn họ càng lúc càng tiến gần thì nghe tiếng kêu mới đứt cổ khản tiếng như vậy.
Tiếng kêu cứ vang lên mãi, lúc tới gần cuối hành lang phía Tây tầng hai thì càng ngày càng trở nên rõ ràng.
Ngũ Hạ Cửu không biết hai người Mộc Tinh và Điềm Điềm đã kêu gào trong bao lâu, song nghe tiếng thì hình như tiếng kêu của bọn họ chứa đựng cả máu, sự tuyệt vọng và nỗi sợ.
Bọn họ đi tới căn phòng có hai cái hòm sắt ở cuối hành lang.
Không chỉ có tiếng kêu gào truyền ra mà còn có cả tiếng gõ đập khe khẽ, trầm trầm bên tỏng hai cái hòm sắt, hết đợt này đến đợt khác, như thể đã sức cùng lực kiệt nhưng vì được sống mà không thể không tiếp tục.
Đường Khô đứng ngoài cửa gọi tên hai cô gái.
Lập tức, tiếng thở và tiếng gõ đập trong hai cái hòm sắt đều dừng lại.
Nhưng ngay sau đó, giọng nói của Mộc Tinh và Điềm Điềm lại vang lên.
“Cứu tôi với, cứu chúng tôi ra ngoài với!”
“Cứu mạng, cứu chúng tôi với.”
Cuối cùng thì Mộc Tinh và Điềm Điềm cũng đợi được mấy người rời khỏi biệt thự làng du lịch kia quay lại. Các cô nắm chặt chút hi vọng cứu vớt này, một lần nữa gắng sức đập hòm sắt.
Khóa bên ngoài hòm sắt vẫn khóa chặt như cũ, thế nhưng lại đang có người bị nhốt bên trong.
Không cần biết thế nào, bọn họ phải cứu Mộc Tinh và Điềm Điềm ra ngoài trước đã.
Thời Thương Tả và Đường Khô nhìn nhau một cái rồi cùng nhau vào phòng. Vừa mới đi vào thì có một luồng khí lạnh căm căm bao phủ quanh cơ thể hai người.
Sống lưng không khỏi cảm thấy rét lạnh, lông tơ cũng dựng đứng lên như thể đang bị cái gì đó nhìn chằm chằm vào.
Hình như trong căn phòng này trù hai cái hòm sắt và hai người bị nhốt bên trong ra thì những góc khác cũng chẳng có thứ gì…
Nom Thời Thương Tả và Đường Khô rất bình tĩnh, vừa nhìn đã biết khóa bên ngoài hai cái hòm sắt là kiểu không thể chặt đứt bằng dao bình thường.
Thế nên bọn họ bèn sử dụng đạo cụ để làm gãy khóa. Khóa rơi xuống mặt đất, một mặt của cái hòm sắt bèn mở ra…
Tiếp đó, hai người Mộc Tinh và Điềm Điềm lần lượt ngã ra khỏi hòm sắt.
Đường Khô vươn tay đỡ lấy Điềm Điềm, còn Thời Thương Tả chặt gãy khóa xong thì đứng lùi về phía sau, để mặc Mộc Tinh ngã từ trong hòm sắt xuống mặt đất và giãy giụa bò dậy.
Thấy Z đã ra khỏi phòng và hoàn toàn không có ý định đỡ hai cô gái, Đường Khô bèn thở dài một hơi, anh ta mỗi tay đỡ một người ra khỏi phòng.
Trước đó thì mấy người Tạ Phán và Tài Ti cũng muốn vào để giúp nhưng đã bị Đường Khô ngăn lại.
Anh ta nói: “Đừng vào, căn phòng này có một vài thứ đang tồn tại…”
Sau khi tiến vào thì rất dễ động chạm tới chúng nên khả năng tử vong càng cao. Anh ta không sợ nên mới vào.
Song Tạ Phán là em họ của anh ta, còn hai người Tài Ti với Trường Lâm là hành khách mới nên không cần thiết phải vào đó cho thêm rắc rối. Hơn nữa cũng không phải một mình anh ta là không được.
Nhìn dáng vẻ của Mộc Tinh và Điềm Điềm, quần áo nhàu nhĩ, tóc tai lộn xộn, có vẻ do giãy giụa trong hòm sắt quá lâu nên sắc mặt hai người họ trắng bệch, trên đó vẫn còn vẻ hoảng sợ, ngoài ra thì không có vết thương ngoài da nào cả.
Nếu có thì chắc chỉ có nỗi sợ và đả kích tâm lí mà thôi.
Phương Tử chớp chớp đôi mắt màu xanh lục bích, vẻ mặt không có chút đồng tình nào, cậu ấy hiếu kì hỏi:
“Hai người các cô vào trong đó kiểu gì thế, gặp phải ma rồi hả?”
“Ban ngày mà tòa biệt thự làng du lịch này vẫn nguy hiểm như vậy, bị nhốt trong căn phòng tối có cảm giác thế nào?”
Phương Tử muốn hai người kia nói ra xem sao.
Mộc Tinh và Điềm Điềm bị nhốt trong hòm sắt thì cứ kêu cứu không ngừng, lúc này cổ họng hai người toàn là vị tanh, sau khi ra ngoài cũng kinh hồn bạt vía, mặt mày khϊếp sợ.
Nghe thấy lời Phương Tử, Điềm Điềm chẳng có phản ứng gì cả, còn Mộc Tinh thì trừng Phương Tử một cái.
Ngũ Hạ Cửu nói: “Dưới lầu có nước đấy, đưa các cô ấy xuống uống chút nước đi.”
“Có vấn đề gì thì đợi các cô ấy nghỉ ngơi một lát rồi nói sau.”
Phương Tử chép chép miệng, nếu anh Cửu đã nói vậy thì được thôi.
Lúc đi xuống, Ngũ Hạ Cửu cố ý rớt lại phía sau.
Thời Thưởng Tả chầm chậm đi bên cạnh cậu.
Ngũ Hạ Cửu hỏi nhỏ: “A Tả, anh thấy thế nào?”
Câu này chẳng đầu chẳng đuôi, nhưng Thời Thương Tả hiểu Ngũ Hạ Cửu đang muốn nói gì.
Một tay Thời Thương Tả bỏ vào túi áo, một vốc tro tàn rơi xuống từ giữa những ngón tay của anh. Đó là lá bùa mà tối ngày hôm qua Ngũ Hạ Cửu đã âm thầm đưa cho anh.
Hiện giờ lá bùa đã cháy thành tro tàn.
Thời Thương Tả trầm giọng trả lời:
“Ba căn phòng trên tầng hai đều có vấn đề, tốt nhất không nên đi vào.”
“A Kính với Hải Tử đã vào căn phòng ở cuối hành lang phía Đông và đều chết, ngoài ra cái chết của Tam Sương…”
“Chú ý cách xa Lư Tượng ra, tôi nghi ngờ anh ta là kẻ gϊếŧ người.”
“Chỉ có điều sau khi gϊếŧ người, anh ta không kịp thời quay lại tầng một. Có lẽ khi ấy trừ tình hình khác thì rất có thể những gì mà anh ta cho chúng ta xem đều là giả tạo.”
Ngũ Hạ Cửu khẽ khàng gật đầu.
Cậu cũng thấy Lư Tượng rất khả nghi, song tối qua không có chứng cứ chứng minh cái chết của Tam Sương là do Lư Tượng tàn nhẫn tạo thành.
Lúc sắp xuống tầng một, Ngũ Hạ Cửu lại nhét cho Thời Thương Tả hai lá bùa, bảo anh nghĩ cách đưa cho Đường Khô một lá.
Bọn họ trở lại tầng một căn biệt thự làng du lịch và ngồi xuống.
Đợi hai người Mộc Tinh và Điềm Điềm bình tĩnh lại, Trường Lâm bèn hỏi các cô đã xảy ra chuyện gì khi ở biệt thự, tại sao các cô lại bị nhốt trong hai chiếc hòm sắt trên tầng hai.
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Mộc Tinh và Điềm Điềm lóe lên vẻ sợ hãi kì lạ.
Điềm Điềm nói: “Chúng tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là bỗng nhiên chúng tôi không thể kiềm chế nổi cơn buồn ngủ, sau đó thì trước mắt chúng tôi tối sầm.”
“Đợi đến khi khôi phục lại ý thức thì chúng tôi đã bị nhốt trong hòm sắt rồi.”
Nói tới đây, sắc mặt Điềm Điềm lại trắng bệt ra, hình như cô ta đang nhớ đến nỗi sợ hãi khi bịt nhốt bên trong hòm sắt.
Cô ta nói: “Ở trong hòm sắt, chúng tôi cảm thấy khó thở vô cùng, bốn phía đều là bóng tối, không gian chật hẹp, hơn nữa còn không thể sử dụng đạo cụ.”
“Không thể sử dụng đạo cụ ư?”
Tạ Phán kinh ngạc, cậu ta nói: “Thế thì chỉ còn nước đợi người khác đến cứu chứ không thể tự mình nghĩ cách thoát ra ngoài.”
Cứ như vậy thì nếu không có người kịp thời phát hiện hai người các cô bị nhốt trong hòm sắt, e là các cô cũng bị nghẹt, bị đói mà chết.
Hoặc là các cô không chịu đựng nổi, tinh thần sụp đổ.
Gương mặt Điềm Điềm toát lên vẻ khổ sở, cô ta gật đầu, nói:
“Không chỉ có vậy, khi tôi bị nhốt ở bên trong… Tôi cứ cảm giác… cảm giác trong đó ngoài tôi ra thì còn có một sự tồn tại… không thể nhìn thấy cũng không thể sờ được, sự tồn tại đó bị nhốt bên trong hòm sắt cùng với tôi, nó ở ngay bên tai tôi như thể có một tiếng thở bị áp chế, một tiếng thở thống khổ khác…”
Câu nói này không khỏi khiến lòng người nghe ớn lạnh.
Sắc mặt Mộc Tinh cũng trắng bệch, cô ta nói:
“Tôi cũng có cảm giác như vậy…”
Bị nhốt bên trong hòm sắt, cô ta sắp phát điên, tinh thần gần như đổ vỡ.
Nếu không phải nghe thấy giọng nói của Điềm Điềm phát ra từ cái hòm sắt khác thì e là cô ta cũng không thể chịu đựng nổi nỗi sợ hãi quanh mình từ lâu.
Có một “thứ” gì đó đang bị nhốt cùng với cô ta, có ánh mắt âm u đang nhìn chằm chằm vào cô ta, dán lên cơ thể cô ta…
Nghĩ tới đâu, Mộc Tinh bỗng run rẩy, hai tay cô ta ôm lấy chính mình.
Ngũ Hạ Cửu không khỏi âm thầm chau mày, xem ra tòa biệt thự làng du lịch này nguy hiểm hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu.
Mà đống vàng bên dưới bia mộ…
Sau một hồi im lặng, hình như Điềm Điềm nghe được âm thanh truyền tới từ bên ngoài, cô ta không nhịn được ngẩng đầu hỏi:
“Những người khác đâu rồi? Bọn họ đang làm cái gì vậy?”
Cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ, loáng thoáng có thể thấy được bóng người di chuyển ngoài khu mộ.
Trường Lâm không có tâm cơ gì hết, nghe thấy câu hỏi của Điềm Điềm, cậu ta bèn kể lại những manh mối bọn họ nhận được ở căn nhà gỗ bên trong khu rừng.
Cậu ta nói: “Vàng được chôn bên dưới mộ, chúng ta mau đi đào thôi, đào được là có thể rời đi rồi.”
Đang nói thì có hai người từ bên ngoài đi vào, là Ngư Quy và kế toán.
Bọn họ thấy Mộc Tinh với Điềm Điềm đã được cứu ra ngoài thì nhướn mày, chẳng nói chẳng rằng.
Trong tay Ngư Quy vẫn đang cầm cái xẻng dính đầy bùn đất.
Cô ta tới bên cái ba lô, lấy nước ra uống một ngụm, nghỉ ngơi xong thì nói với mấy người Ngũ Hạ Cửu:
“Nếu đã cứu người ra ngoài rồi thì mấy người cũng phải ra đào giúp đi chứ.”
Kế toán nói: “Bên ngoài có rất nhiều mộ, sân sau của biệt thự làng du lịch cũng có rất nhiều.”
“Mọi người cùng nhau đi đào thì biết đâu sẽ đào trúng vàng bên dưới bia mộ, tìm được vàng sớm thì cũng được rời khỏi cái nơi chó má này sớm hơn.”
Huống hồ cơn mưa ngoài trời đã ngớt đi rất nhiều, không cần lo chuyện không thể hành động dưới trời mưa to.
Tuy nhiên khi đang định ra ngoài thì Trần Cát lại mượn cái cớ sửa điện thoại không dây để ở lại.
Anh ta nói điện thoại không dây có vấn đề, không thể gọi điện được.
Đây đúng là sự thật, bởi lẽ vừa rồi khi mấy người Ngũ Hạ Cửu tới tầng hai cứu Mộc Tinh và Điềm Điềm, Trần Cát không đi đào mộ mà cũng chẳng lên tầng hai theo.
Anh ta ở lại tầng một gọi một cuộc điện thoại, thế nhưng bất kể nhấn phím bao nhiêu lần thì điện thoại không dây vẫn chẳng có động tĩnh gì cả.
Điều này không khỏi làm gia tăng nỗi lo lắng bất an của Trần Cát.
Trần Cát nằng nặc muốn ở lại biệt thự làng du lịch, những người khác cũng chẳng bức ép yêu cầu anh ta ra ngoài.
Thế là cả hai người Mộc Tinh và Điềm Điềm vừa mới được phen kinh hồn bạt vía kia cũng ra ngoài đào mộ, chỉ còn một mình Trần Cát ở lại tầng một của tòa biệt thự.
Sau khi ra ngoài, Ngũ Hạ Cửu thừa cơ túm lấy cái xẻng và đi lòng vòng quanh khu mộ.
Mãi đến khi nhớ được tất cả những chữ cái và con số trên bia mộ thì cậu mới dừng lại, tìm bừa một ngôi mộ rồi bắt đầu đào.
Nước mưa đã xối bùn đất trở nên lầy lội vô cùng nên lúc đào cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.
Song tiếc rằng từng bộ, từng bộ xương trắng được đào ra mà bọn họ vẫn chẳng thấy vàng đâu. Phóng mắt nhìn sắc trời dần dần tối um, bọn họ chỉ đành đội cơn mưa lất phất và quay lại biệt thự làng du lịch.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook