Đoàn Sủng Tiểu Ngọt Bao Ba Tuổi Rưỡi Đại Lão Sủng Lên Trời
-
4: Ba Ba Xấu Xa
Tần Song lại cười rộ lên.
Bởi vì sự xuất hiện của đứa bé này mà tử khí trầm trầm của Lục gia hoàn toàn được bao quanh bởi sự vui vẻ.
Khi Lục Dục Trần trở về, ở ngoài cửa liền nghe được tiếng cười trong phòng bếp, hắn không khỏi sửng sốt.
Ba mẹ luôn luôn ít khi nói cười, giáo dục con cái cùng với các tiểu bối đều vâng lời và chịu đựng một quan niệm, đó chính là làm người không thể quá phô trương, đặc biệt không thể lớn tiếng nói chuyện, cươi đùa, làm ẩu, nhưng không khí tại Lục gia hôm nay hiển nhiên không giống nhau.
“Tam thiếu người đã trở lại.
” Quản gia chào đón.
Lục Dục Trần đưa mắt nhìn vào trong biệt thự, hỏi: “Chuyện như thế nào?”
Quản gia đáp: “Thưa tam thiếu, trong nhà xuất hiện một bé gái, đứa bé tự nhận là con gái của người.
”
Quản gia vừa dứt lời, Lục Dục Trần lên cầu thang chân bỗng nhiên dừng lại.
“Con gái của ta?”
Thời điểm hắn có con gái, như thế nào hắn lại không biết ?
Quản gia nhìn ra sự nghi hoặc của Lục Dục Trần, đem sự tình hôm nay trần thuật một lần.
“Sự tình chính là như thế, cảnh sát bên kia còn đang tra thân phận của đứa bé, bên kia có tin tức sẽ thông báo cho Lục gia.
” Quản gia cung kính nói.
Lục Dục Trần tiếp tục hướng vào biệt thự mà đi, đẩy cửa biệt thự ra, một giọng trẻ con non nớt truyền vào trong tai: “Ba ba.
”
Là ba ba đã trở lại!
Ba ba so ảnh chụp trong tay mẹ còn soái hơn!
Nghe vậy, Lục Dục Trần ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một tiểu cục bột nếp phấn nộn hướng tới hắn chạy tới, trên đầu buộc hai cái bím tóc quơ qua quơ lại, làn váy theo động tác linh động của đứa bé nhẹ nhàng bay.
Đứa bé thật đáng yêu!
Đôi mắt Lục Dục Trần đều nhìn thẳng.
“Ba ba.
” Tiểu nãi oa chạy đến bên người Lục Dục Trần, duỗi tay muốn ôm một cái.
Lục Dục Trần do dự mà không động thủ.
Đứa bé tưởng rằng: Ba ba như thế nào lại không ôm nàng, nàng không nặng đâu!
Tần Song không hài lòng đi tới, đối với Lục Dục Trần tức giận trợn trắng mắt.
“Đứa bé này nói là con gái ngươi, lão tam, tại sao ngươi ở bên ngoài nuôi con riêng ?”
Lục Dục Trần không hề nghĩ ngợi phản bác: “Mẹ, đứa nhỏ này không phải con gái ta.
”
Đứa bé vừa nghe thấy vậy liền không vui, ôm tay nhỏ, tức giận đến phồng má.
“Ba ba quả nhiên không cần con cùng mẹ.
” Đứa nhỏ quay đầu ôm chân Tần Song, ngửa cái đầu nhỏ, giọng nói nhẹ nhàng, lại tức giận nói: “Bà ơi, nếu ba ba không cần cháu, vậy cháu liền không thể ở chỗ này, tạm biệt.
”
Hừ! Ba ba xấu ! Ba ba hư !
Con cũng không cần người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook