Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70
-
Chương 44: Không So Sánh Sẽ Không Có Tổn Thương
Kiều Tú Chi từ mặt con dâu đã gây ra cử động lớn cho các bà mẹ chồng ở thôn Thất Lý, mấy ngày gần đây đã có vài mẹ chồng đưa con dâu về nhà mẹ đẻ.
Vợ của Tống Kim Lai nghe nói như thế, thịt cả người đều đang run rẩy: "Mẹ, mẹ dùng chày cán bột đánh con một trận đi, nếu như một trận không được, thì hai trận, tuyệt đối đừng đưa con về nhà mẹ đẻ."
Bà cụ Tống hừ lạnh nói: "Đánh cô tôi còn phải tốn sức. Thằng lớn, sững người ra đó làm gì, còn không mau đưa nó đi?"
Tống Kim Lai không dám chống đối lời nói của mẹ, nhấc vợ mình lên liền ra ngoài.
Trong ngày này, các thôn dân thôn Thất Lý đều nhìn thấy vợ của Tống Kim Lai la hét cả một đường như giết lợn, bị đuổi về nhà mẹ đẻ.
Tận mắt nhìn tình cảnh này, Vạn Xuân Cúc càng ngày càng ăn ngủ không yên, cơm cũng ăn ít hơn một bát.
Kiều Chấn Quốc thấy bà ta như vậy, không khỏi hiếu kỳ nói: "Vợ, bình thường em ăn cơm khẩu vị rất tốt, một bữa phải ăn tràn đầy ba bát cơm, sao hai ngày nay ăn ít như vậy? Những năm này cũng chỉ có lúc em mang thai thằng ba mới ăn ít như vậy."
". . ."
Có thể nói chuyện cẩn thận một chút hay không?
Vạn Xuân Cúc tụ máu ở ngực, suýt chút nữa liền tức đến ngất đi.
Có điều lời nói của ông ta đúng là nhắc nhở bà ta, bà ta có thể giả vờ mang thai, chỉ cần mang thai thì sẽ không bị đánh, càng sẽ không bị đuổi về nhà mẹ đẻ.
Bà ta thực sự là quá thông minh.
Sau đó Vạn Xuân Cúc liền "mang thai".
Ở ngày hôm sau lúc ăn cơm, bà “ọe ọe” nôn khan, âm thanh lớn đến mức mọi người muốn không nghe thấy cũng không được.
Kiều Tú Chi hỏi bà: "Vợ thằng lớn, thân thể con không thoải mái sao?"
Vạn Xuân Cúc làm ra vẻ mặt thẹn thùng: "Mẹ, hẳn là con mang thai rồi, hai ngày nay khẩu vị không được tốt, các loại phản ứng cũng giống như năm đó mang thai An Bình vậy."
Kiều Tú Chi cũng không hoài nghi bà ta nói dối, lạnh nhạt nói: "Ha, vậy thì tốt rồi."
Vạn Xuân Cúc đối với phản ứng của mẹ chồng có chút bất mãn, nhưng bà ta không dám nói, quay đầu nhìn thấy chồng mình đang vùi đầu ăn, trong lòng càng bất mãn: "Chấn Quốc, em mang thai, anh không nói chút gì sao?"
"Nói cái gì?" Kiều Chấn Quốc một mặt ngây ngốc từ trong bát ngẩng đầu lên.
Dừng một chút, ông ta đột nhiên nhớ tới vợ đang muốn mình quan tâm chuyện của bà ta, gãi gãi cằm nói: "Nói đến em ở tuổi này cũng coi như là ngọc trai già hoài châu, sau này em đừng tiếp tục đi trêu chọc gà mẹ nhà thằng hai nữa, cẩn thận lại rơi mất con."
Vạn Xuân Cúc: ". . ."
Ngọc trai già hoài châu cái đầu heo nhà ông. . .
Bà ta chỉ mới có ba mươi tuổi thôi. . .
Còn có, là do bà ta trêu chọc gà mẹ sao? Rõ ràng là gà mẹ đối nghịch với bà ta đó.
Vạn Xuân Cúc tức giận đến đau dạ dày, vốn là làm bộ khẩu vị không tốt, lần này triệt để không cần giả bộ nữa.
Kiều Tú Chi không cảm thấy kinh ngạc trước sự ngu xuẩn của con trai, bình tĩnh gắp cho Tiết Xuyên một đũa thức ăn: "Ăn nhiều một chút."
Tiết Xuyên cười cười, cũng cho bà đĩa rau: "Bà cũng ăn nhiều một chút."
Kiều Chấn Quốc bưng bát cơm của vợ mình lên, bỏ hết cơm vào trong bát của mình, nói: "Dù sao em cũng ăn không vô, vừa vặn cho anh ăn."
Vạn Xuân Cúc: ". . ."
Không so sánh sẽ không có tổn thương.
Những ngày tháng này không có cách nào trải qua rồi.
Lúc trước Phương Tiểu Quyên vẫn ẩn núp không dám ra ngoài, mãi đến tận khi dưỡng thương trên mặt cho tốt, lúc này mới ra ngoài đi khắp nơi.
Bà ta gặp ai cũng sẽ nói Đại Kiều gieo vạ: "Mọi người hãy chờ xem, nó chính là đứa khắc lục thân, ai dính dáng đến sẽ xui xẻo. Chờ từng người trong nhà họ Kiều gặp vận rủi lớn, tôi xem nhà họ Kiều còn có thể cho rằng tai họa kia là may mắn hay không."
Có người xem cuộc vui không chê nhiều chuyện chạy đi nói cho Kiều Tú Chi.
Kiều Tú Chi nghe xong, bình tĩnh chỉ vào cây lê trong sân nói: "Sau khi người phụ nữ kia gả vào đây, cây lê này vẫn luôn không nở hoa, thằng hai vừa ly hôn với nó, cây lê liền nở hoa rồi, đến cùng ai mới là người gieo vạ, ông trời rõ ràng nhất."
Mọi người chạy đến góc sân nhìn, ôi, không hiểu làm sao mà cây lê bảy, tám năm nay vốn đã sắp chết không sống nổi mà bây giờ nở hoa rồi.
Hơn nữa hiện tại là mùa đông khắc nghiệt, mà lại nở hoa vào lúc này.
Lẽ nào trước đây thực sự là bị Phương Tiểu Quyên khắc sao?
Vợ của Tống Kim Lai nghe nói như thế, thịt cả người đều đang run rẩy: "Mẹ, mẹ dùng chày cán bột đánh con một trận đi, nếu như một trận không được, thì hai trận, tuyệt đối đừng đưa con về nhà mẹ đẻ."
Bà cụ Tống hừ lạnh nói: "Đánh cô tôi còn phải tốn sức. Thằng lớn, sững người ra đó làm gì, còn không mau đưa nó đi?"
Tống Kim Lai không dám chống đối lời nói của mẹ, nhấc vợ mình lên liền ra ngoài.
Trong ngày này, các thôn dân thôn Thất Lý đều nhìn thấy vợ của Tống Kim Lai la hét cả một đường như giết lợn, bị đuổi về nhà mẹ đẻ.
Tận mắt nhìn tình cảnh này, Vạn Xuân Cúc càng ngày càng ăn ngủ không yên, cơm cũng ăn ít hơn một bát.
Kiều Chấn Quốc thấy bà ta như vậy, không khỏi hiếu kỳ nói: "Vợ, bình thường em ăn cơm khẩu vị rất tốt, một bữa phải ăn tràn đầy ba bát cơm, sao hai ngày nay ăn ít như vậy? Những năm này cũng chỉ có lúc em mang thai thằng ba mới ăn ít như vậy."
". . ."
Có thể nói chuyện cẩn thận một chút hay không?
Vạn Xuân Cúc tụ máu ở ngực, suýt chút nữa liền tức đến ngất đi.
Có điều lời nói của ông ta đúng là nhắc nhở bà ta, bà ta có thể giả vờ mang thai, chỉ cần mang thai thì sẽ không bị đánh, càng sẽ không bị đuổi về nhà mẹ đẻ.
Bà ta thực sự là quá thông minh.
Sau đó Vạn Xuân Cúc liền "mang thai".
Ở ngày hôm sau lúc ăn cơm, bà “ọe ọe” nôn khan, âm thanh lớn đến mức mọi người muốn không nghe thấy cũng không được.
Kiều Tú Chi hỏi bà: "Vợ thằng lớn, thân thể con không thoải mái sao?"
Vạn Xuân Cúc làm ra vẻ mặt thẹn thùng: "Mẹ, hẳn là con mang thai rồi, hai ngày nay khẩu vị không được tốt, các loại phản ứng cũng giống như năm đó mang thai An Bình vậy."
Kiều Tú Chi cũng không hoài nghi bà ta nói dối, lạnh nhạt nói: "Ha, vậy thì tốt rồi."
Vạn Xuân Cúc đối với phản ứng của mẹ chồng có chút bất mãn, nhưng bà ta không dám nói, quay đầu nhìn thấy chồng mình đang vùi đầu ăn, trong lòng càng bất mãn: "Chấn Quốc, em mang thai, anh không nói chút gì sao?"
"Nói cái gì?" Kiều Chấn Quốc một mặt ngây ngốc từ trong bát ngẩng đầu lên.
Dừng một chút, ông ta đột nhiên nhớ tới vợ đang muốn mình quan tâm chuyện của bà ta, gãi gãi cằm nói: "Nói đến em ở tuổi này cũng coi như là ngọc trai già hoài châu, sau này em đừng tiếp tục đi trêu chọc gà mẹ nhà thằng hai nữa, cẩn thận lại rơi mất con."
Vạn Xuân Cúc: ". . ."
Ngọc trai già hoài châu cái đầu heo nhà ông. . .
Bà ta chỉ mới có ba mươi tuổi thôi. . .
Còn có, là do bà ta trêu chọc gà mẹ sao? Rõ ràng là gà mẹ đối nghịch với bà ta đó.
Vạn Xuân Cúc tức giận đến đau dạ dày, vốn là làm bộ khẩu vị không tốt, lần này triệt để không cần giả bộ nữa.
Kiều Tú Chi không cảm thấy kinh ngạc trước sự ngu xuẩn của con trai, bình tĩnh gắp cho Tiết Xuyên một đũa thức ăn: "Ăn nhiều một chút."
Tiết Xuyên cười cười, cũng cho bà đĩa rau: "Bà cũng ăn nhiều một chút."
Kiều Chấn Quốc bưng bát cơm của vợ mình lên, bỏ hết cơm vào trong bát của mình, nói: "Dù sao em cũng ăn không vô, vừa vặn cho anh ăn."
Vạn Xuân Cúc: ". . ."
Không so sánh sẽ không có tổn thương.
Những ngày tháng này không có cách nào trải qua rồi.
Lúc trước Phương Tiểu Quyên vẫn ẩn núp không dám ra ngoài, mãi đến tận khi dưỡng thương trên mặt cho tốt, lúc này mới ra ngoài đi khắp nơi.
Bà ta gặp ai cũng sẽ nói Đại Kiều gieo vạ: "Mọi người hãy chờ xem, nó chính là đứa khắc lục thân, ai dính dáng đến sẽ xui xẻo. Chờ từng người trong nhà họ Kiều gặp vận rủi lớn, tôi xem nhà họ Kiều còn có thể cho rằng tai họa kia là may mắn hay không."
Có người xem cuộc vui không chê nhiều chuyện chạy đi nói cho Kiều Tú Chi.
Kiều Tú Chi nghe xong, bình tĩnh chỉ vào cây lê trong sân nói: "Sau khi người phụ nữ kia gả vào đây, cây lê này vẫn luôn không nở hoa, thằng hai vừa ly hôn với nó, cây lê liền nở hoa rồi, đến cùng ai mới là người gieo vạ, ông trời rõ ràng nhất."
Mọi người chạy đến góc sân nhìn, ôi, không hiểu làm sao mà cây lê bảy, tám năm nay vốn đã sắp chết không sống nổi mà bây giờ nở hoa rồi.
Hơn nữa hiện tại là mùa đông khắc nghiệt, mà lại nở hoa vào lúc này.
Lẽ nào trước đây thực sự là bị Phương Tiểu Quyên khắc sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook