Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70
-
Chương 16: Nội Thật Tốt
Đối diện với ánh mắt đen nhánh của cô, lời mắng chửi tới khóe miệng nhưng Kiều Tú Chi không thể nào nói ra ngoài: "Không phải nói cháu về nhà sớm sao?"
"Cho em gái trứng gà ạ." Đại Kiều không dám giấu diếm chuyện cô đã cho trứng gà cho em gái.
Kiều Tú Chi không thích cháu gái Tiểu Kiều này, nhưng cũng không ngăn cản Đại Kiều đưa trứng gà cho đối phương.
Về phần vì sao bà không thích Tiểu Kiều, nguyên nhân rất đơn giản ... Chỉ vì tâm nhãn quá phức tạp.
Tất cả mọi người đều nói Tiểu Kiều ngoan ngoãn, thông minh, bà cảm thấy đứa nhỏ này đâu chỉ thông minh mà còn rất thông minh nữa, tâm nhãn còn nhiều hơn cả mắt đài sen!
Cô ta trông thật hiền lành, sẽ không trơ mắt nhìn chị ruột mình đói thành dáng vẻ da bọc xương. Cô ta lại thỉnh thoảng được ăn lương thực tinh và trứng gà, cô ta cũng sẽ mặc quần áo mới rồi để chị gái mình mặc quần áo cũ cô ta vứt bỏ mấy năm trước, giày rách thành cái động, xưa nay, cô ta cũng không ra tay cứu giúp.
Hơn nữa, trước đó, cô ta vẫn còn cười vô cùng ngọt ngào với người trước mặt, người ta vừa đi khỏi, ngay lập tức chuyển thành nét mặt khinh bỉ, vẻ mặt và bộ dáng kia hoàn toàn không giống như một đứa nhỏ nên có.
Trái lại Kiều Tú Chi không nghĩ là trên người Tiểu Kiều có cái gì quái dị, chỉ cho rằng cô là người thông minh sớm, chỉ là tâm nhãn của đứa nhỏ này nhiều lắm, bà không thích.
So với cô ta, Đại Kiều quả thực là một đứa ngu ngơ, hơn nữa còn là kiểu bị người ta bán đi còn quay đầu giúp người ta kiếm tiền!
Vừa rồi bà đi tới, có lẽ đi tới nửa đường bất ngờ cảm thấy hơi không yên lòng, cho nên lại trở về xem, sau đó nghe Tiểu Kiều gọi Đại Kiều lau phân cho cô ta.
Thật đúng là cái đồ không khiến người ta bớt lo mà!
Một già một trẻ đi tới trong sân nhà họ Kiều, một nhà của Kiều Chấn Quân được phân ra, chỗ ở có khoảng cách không xa so với nhà cũ nhà họ Kiều, đi đường tầm mười phút.
Đại Kiều về tới trước nhà, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn bà nội, tiếng nói mềm mại: "Nội ơi, cháu vào nha."
Ánh nắng hắt vào trên mặt cô, sắc mặt của cô càng dễ nhìn hơn trước một chút, nhưng vẫn rất gầy so với bất kỳ đứa nhỏ nào của nhà họ Kiều, lộ ra một đôi mắt lớn tới mức quái dị.
"Chờ chút đã." Kiều Tú Chi gọi cô lại, sau đó từ trong túi lấy ra một quả trứng gà đưa qua, vẻ mặt dữ dằn nói: "Cầm đi. Nếu lại để bà nhận ra cháu cho trứng gà cho người khác, xem thử xem lần này, bà thu thập cháu ra sao!"
Đại Kiều được thương mà vừa mừng vừa lo, nhưng vẫn lắc đầu: "Nội ơi, ăn à, cháu không ăn đâu."
"Để cháu cầm thì cầm đi, dông dài cái gì!" Kiều Tú Chi không cho cô từ chối, nhét trứng gà vào trong tay cô, quay người rời đi.
Bộ dáng đi khỏi vô cùng hiên ngang.
Nội thật tốt!
Hai mắt Đại Kiều sáng lóng lánh nhìn bà nội dần đi xa, mãi cho tới khi không nhìn thấy người nữa mới đi vào trong sân.
Cô đi tìm một chậu gỗ gánh nước tới, sau đó cẩn thận thả cá chép vào.
Cá chép thoi thóp, cho dù bỏ vào trong nước, cũng không có dấu hiệu sống lại.
Nhìn thấy con cá không động đậy, Đại Kiều chọc chọc đầu cá, mắt to chớp chớp: "Cá nhỏ ơi, mày, đừng, chết nha."
Nước mắt rơi vào trong nước, tạo ra một gợn sóng lăn tăn.
Ngay lúc này, kỳ tích xảy ra, vốn dĩ con cá đã trắng bụng vậy mà lại phun bong bóng!
Khuôn mặt Đại Kiều đỏ bừng lên, hai mắt phát sáng: "Sống rồi!"
Con cá lại phun ra thêm một cái bong bóng, xoay người tới lui, chậm rãi bơi trong nước, mặc dù động tác rất chậm, nhưng tốt xấu gì vẫn còn sống.
Đại Kiều thật sự rất vui sướng, cô ngồi xổm xuống trước chậu gỗ nhìn một hồi, sau đó đi nhìn Cô Cô trong ổ gà.
Cô ngồi xổm xuống, lẩm bẩm sờ lên cái đuôi, không có sờ được cái trừng nào cả, trong bụi cỏ cũng không sờ thấy trứng, cô mở miệng nhỏ, chỉ vào Cô Cô dạy dỗ: "Cô Cô à, mày, không ngoan!"
"Cục cục." Gà mái không biết nói cái gì, cứ cục cục, kêu vô cùng sung sướng.
Đại Kiều lại thật thà dạy bảo gà mái một trận, lúc này mới đi tới phòng bếp, chuẩn bị cơm trưa cho cha.
Không phải giữa ngày mùa, nhà người bình thường đều sẽ ăn một ngày hai bữa, cha cô còn phải uống thuốc Đông y, bởi vì không thể để bụng đói uống thuốc, cho nên mới đôi thành một ngày ba bữa cơm. Những ngày này, cô cũng đi theo ăn một ngày ba bữa, ăn tới khuôn mặt nhỏ đều mập lên.
"Cho em gái trứng gà ạ." Đại Kiều không dám giấu diếm chuyện cô đã cho trứng gà cho em gái.
Kiều Tú Chi không thích cháu gái Tiểu Kiều này, nhưng cũng không ngăn cản Đại Kiều đưa trứng gà cho đối phương.
Về phần vì sao bà không thích Tiểu Kiều, nguyên nhân rất đơn giản ... Chỉ vì tâm nhãn quá phức tạp.
Tất cả mọi người đều nói Tiểu Kiều ngoan ngoãn, thông minh, bà cảm thấy đứa nhỏ này đâu chỉ thông minh mà còn rất thông minh nữa, tâm nhãn còn nhiều hơn cả mắt đài sen!
Cô ta trông thật hiền lành, sẽ không trơ mắt nhìn chị ruột mình đói thành dáng vẻ da bọc xương. Cô ta lại thỉnh thoảng được ăn lương thực tinh và trứng gà, cô ta cũng sẽ mặc quần áo mới rồi để chị gái mình mặc quần áo cũ cô ta vứt bỏ mấy năm trước, giày rách thành cái động, xưa nay, cô ta cũng không ra tay cứu giúp.
Hơn nữa, trước đó, cô ta vẫn còn cười vô cùng ngọt ngào với người trước mặt, người ta vừa đi khỏi, ngay lập tức chuyển thành nét mặt khinh bỉ, vẻ mặt và bộ dáng kia hoàn toàn không giống như một đứa nhỏ nên có.
Trái lại Kiều Tú Chi không nghĩ là trên người Tiểu Kiều có cái gì quái dị, chỉ cho rằng cô là người thông minh sớm, chỉ là tâm nhãn của đứa nhỏ này nhiều lắm, bà không thích.
So với cô ta, Đại Kiều quả thực là một đứa ngu ngơ, hơn nữa còn là kiểu bị người ta bán đi còn quay đầu giúp người ta kiếm tiền!
Vừa rồi bà đi tới, có lẽ đi tới nửa đường bất ngờ cảm thấy hơi không yên lòng, cho nên lại trở về xem, sau đó nghe Tiểu Kiều gọi Đại Kiều lau phân cho cô ta.
Thật đúng là cái đồ không khiến người ta bớt lo mà!
Một già một trẻ đi tới trong sân nhà họ Kiều, một nhà của Kiều Chấn Quân được phân ra, chỗ ở có khoảng cách không xa so với nhà cũ nhà họ Kiều, đi đường tầm mười phút.
Đại Kiều về tới trước nhà, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn bà nội, tiếng nói mềm mại: "Nội ơi, cháu vào nha."
Ánh nắng hắt vào trên mặt cô, sắc mặt của cô càng dễ nhìn hơn trước một chút, nhưng vẫn rất gầy so với bất kỳ đứa nhỏ nào của nhà họ Kiều, lộ ra một đôi mắt lớn tới mức quái dị.
"Chờ chút đã." Kiều Tú Chi gọi cô lại, sau đó từ trong túi lấy ra một quả trứng gà đưa qua, vẻ mặt dữ dằn nói: "Cầm đi. Nếu lại để bà nhận ra cháu cho trứng gà cho người khác, xem thử xem lần này, bà thu thập cháu ra sao!"
Đại Kiều được thương mà vừa mừng vừa lo, nhưng vẫn lắc đầu: "Nội ơi, ăn à, cháu không ăn đâu."
"Để cháu cầm thì cầm đi, dông dài cái gì!" Kiều Tú Chi không cho cô từ chối, nhét trứng gà vào trong tay cô, quay người rời đi.
Bộ dáng đi khỏi vô cùng hiên ngang.
Nội thật tốt!
Hai mắt Đại Kiều sáng lóng lánh nhìn bà nội dần đi xa, mãi cho tới khi không nhìn thấy người nữa mới đi vào trong sân.
Cô đi tìm một chậu gỗ gánh nước tới, sau đó cẩn thận thả cá chép vào.
Cá chép thoi thóp, cho dù bỏ vào trong nước, cũng không có dấu hiệu sống lại.
Nhìn thấy con cá không động đậy, Đại Kiều chọc chọc đầu cá, mắt to chớp chớp: "Cá nhỏ ơi, mày, đừng, chết nha."
Nước mắt rơi vào trong nước, tạo ra một gợn sóng lăn tăn.
Ngay lúc này, kỳ tích xảy ra, vốn dĩ con cá đã trắng bụng vậy mà lại phun bong bóng!
Khuôn mặt Đại Kiều đỏ bừng lên, hai mắt phát sáng: "Sống rồi!"
Con cá lại phun ra thêm một cái bong bóng, xoay người tới lui, chậm rãi bơi trong nước, mặc dù động tác rất chậm, nhưng tốt xấu gì vẫn còn sống.
Đại Kiều thật sự rất vui sướng, cô ngồi xổm xuống trước chậu gỗ nhìn một hồi, sau đó đi nhìn Cô Cô trong ổ gà.
Cô ngồi xổm xuống, lẩm bẩm sờ lên cái đuôi, không có sờ được cái trừng nào cả, trong bụi cỏ cũng không sờ thấy trứng, cô mở miệng nhỏ, chỉ vào Cô Cô dạy dỗ: "Cô Cô à, mày, không ngoan!"
"Cục cục." Gà mái không biết nói cái gì, cứ cục cục, kêu vô cùng sung sướng.
Đại Kiều lại thật thà dạy bảo gà mái một trận, lúc này mới đi tới phòng bếp, chuẩn bị cơm trưa cho cha.
Không phải giữa ngày mùa, nhà người bình thường đều sẽ ăn một ngày hai bữa, cha cô còn phải uống thuốc Đông y, bởi vì không thể để bụng đói uống thuốc, cho nên mới đôi thành một ngày ba bữa cơm. Những ngày này, cô cũng đi theo ăn một ngày ba bữa, ăn tới khuôn mặt nhỏ đều mập lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook