Đoàn Dự khó có dịp gặp được Kiều Phong, giờ phút này trong lòng chỉ nhớ đến an nguy của hắn, còn đâu mà lo lắng đến Mộ Dung Phục, cũng không nguyện ý phản ứng lại y.

Mộ Dung Phục nhẫn nại lại gọi Đoàn Dự vài lần, thấy hắn một lòng chỉ chú ý Kiều Phong, không thèm liếc y một cái, lập tức lửa giận bùng lên thiêu đốt trong lòng, tung người tiến lên tấn công Kiều Phong.

Đoàn Dự kinh hãi, không nghĩ đến Mộ Dung Phục cư nhiên không để ý đến hứa hẹn của hắn lúc nãy, vẫn ra tay đánh Kiều Phong, lại liên tưởng đến y từ nhỏ đã nhận hết giáo dục để phục hưng Yến quốc, tư tưởng này chỉ sợ là thâm căn cố đế khó có thể tiêu trừ, mặc dù mình có tâm giúp y, bất đắc dĩ hắn quy định phạm vi hoạt động cũng là chưa đủ lực.

Nghĩ đến đây, Đoàn Dự đẩy võ sĩ Khiết Đan bảo hộ mình, tiến lên hướng thân ảnh kia hét lớn,

“Mộ Dung Phục, ngươi vừa rồi đã đáp ứng ta, nói sẽ không khó xử Kiều Phong, hiện giờ ngươi lại không giữ lời hứa, ngươi là tiểu nhân”.

Mộ Dung Phục nghe lời nói của hắn rõ ràng là đang che chở Kiều Phong, lửa giận trong lòng càng thêm mãnh liệt, chiêu thức trong tay càng mạnh hơn.

Kiều Phong từ lúc cáo biệt Nam Mộ Dung ở cánh rừng nọ mười năm trước, về sau đi đến đâu cũng nghe đủ chuyện về Cô Tô Mộ Dung công tử, trong lòng không khỏi buồn vui nảy sinh. Buồn là khi từ biệt mười năm trước chưa từng gặp lại y, vui là mình đã kết giao được một vị công tử ôn nhã như vậy, quả nhiên không phụ kỳ danh của y và mình.

Hiện giờ nghe Đoàn Dự gọi vị công tử tuấn nhã trước mắt là ‘Mộ Dung Phục’, Kiều Phong mừng rỡ trong lòng, vội thu chiêu thức,

“Mộ Dung công tử, tại hạ Kiều Phong, mười năm từ biệt, công tử không nhận ra tại hạ sao?”.

Mộ Dung Phục giờ phút này chỉ có căm giận Kiều Phong, làm sao còn quản cái gì ‘tình cảm mười năm’, kim phiến trong tay được mở ra, đảo qua đỉnh đầu Kiều Phong,

“Không cần nhiều lời, Tiêu Phong, hôm nay không phải ngươi chết thì là ta chết”.

Kiều Phong bị Du Thản Chi và Mộ Dung Phục tả hữu giáp công, vừa phải chắn đòn của Du Thản Chi, lại vừa đắn đo tránh đả thương Mộ Dung Phục, bất đắc dĩ lực bất tòng tâm, bị buộc lui về phía sau.

Đoàn Dự thấy Mộ Dung Phục không biết liêm sỉ cùng ngoại nhân vây đánh Kiều Phong, tức giận khó nhịn, vài bước chạy vào vòng chiến một phen túm lấy Mộ Dung Phục,

“Họ Mộ Dung kia, hôm nay ngươi muốn đánh đại ca ta, trừ phi ngươi qua được ta”.

Mộ Dung Phục bị Đoàn Dự kéo lấy không tiến tới được, lại nghe lời nói của hắn mang ý tứ muốn bảo hộ Kiều Phong, thâm tâm cảm thấy trầm xuống, cũng không lên tiếng hỏi sự thật liền phản thủ hướng Đoàn Dự đánh tới.

Đoàn Dự vội thi triển Lăng Ba Vi Bộ tránh đi, thân mình thối lui về phía sau, nhưng một mực không chịu dùng Lục Mạch Thần Kiếm.

Mộ Dung Phục đã bị tức giận làm lu mờ lí trí, không thèm nhường nhịn Đoàn Dự, kim phiến từ dưới tay trái thuận thế đánh vào đầu vai hắn, làm cho hắn liên tục lùi lại mấy bước mới đứng vững được.

Một chưởng của Mộ Dung Phục mặc dù đã thu lại chín phần lực, nhưng có thể đánh vào người Đoàn Dự, thật sự làm hắn cảm thấy một trận khó tin.

Theo lý thuyết, Lăng Ba Vi Bộ của mình là độc nhất vô nhị không người nào phá được mới phải, vì sao vừa rồi Mộ Dung Phục có thể đến gần hắn, hơn nữa còn chuẩn xác đánh tới hắn?

Đoàn Dự muốn thử Mộ Dung Phục, lại thi triển Lăng Ba Vi Bộ tiến lên, còn chưa chờ hắn tới gần đã bị Mộ Dung Phục đỡ được, chiết phiến vừa vặn khinh chuyển, ngăn cản đường đi của Đoàn Dự.

Mộ Dung Phục mặc dù tức giận, nhưng cũng không muốn thương tổn Đoàn Dự, chỉ hy vọng kiềm chế động tác của hắn sau đó ép hắn tự động lui ra. Nào ngờ sau khi Đoàn Dự khẳng định Mộ Dung Phục đã biết được cách phá giải Lăng Ba Vi Bộ, trong lòng cực ký tức giận, một loại cảm giác bị lừa gạt thản nhiên nảy sinh, khiến cho hắn đưa tay dùng Lục Mạch Thần Kiếm đánh Mộ Dung Phục.

Mộ Dung Phục lắc mình né tránh, từ bên trái thân hình Đoàn Dự nhảy xuống, ngón tay hướng đến ngực hắn điểm vào đại huyệt, phong bế kinh lạc của hắn. Đoàn Dự vì thế mới nhận ra Mộ Dung Phục cư nhiên ngay cả cách phá giải Lục Mạch Thần Kiếm cũng biết được, ngực thoáng chốc dâng lên một cỗ khí nóng, hai tay nâng lên đồng thời bắn ra vài đạo bạch quang không chút lưu tình bức lui Mộ Dung Phục.

Mộ Dung Phục sau một phen hạ thủ lưu tình, đổi lại bị Đoàn Dự từng bước ép sát, lập tức đáy lòng nổi xung thiên, phi thân tiến lên điểm tiếp huyệt đạo Đoàn Dự.

Bên này Hư Trúc mới vừa bắt được Tinh Tú lão quái Đinh Xuân Thu, xoay người thấy Mộ Dung Phục đang thẳng tắp tấn công Đoàn Dự, còn tưởng rằng y muốn lấy mạng hắn, vội tung người bay lên trước định giáng một chưởng lên lưng Mộ Dung Phục, còn chưa tới gần, Đoàn Dự thuận thế bắt lấy tay Mộ Dung Phục hung hăng vùng tới phía trước, một chưởng kia thất bại đánh vào ngực Đoàn Dự, mà ngón tay Mộ Dung Phục cũng đồng thời điểm lên huyệt đạo Đoàn Dự, thân thể hắn bị đánh bay ra ngoài, phun ra một búng máu tươi.

Mộ Dung Phục quá sợ hãi, đang muốn xông về phía trước cứu Đoàn Dự, Hư Trúc đã gần kề chặn ngang ôm lấy hắn, chậm rãi đáp xuống lo lắng gọi,

“Tam đệ, Tam đệ!”.

Mộ Dung Phục chỉ biết là chính mình đã sai làm Đoàn Dự bị thương, nhất thời trong lòng bi phẫn khó nhịn, nhưng vẫn cảm thấy đau xót. Khi nhìn thấy Đoàn Dự ngã vào ngực Hư Trúc, nội tâm Mộ Dung Phục như bị đao cứa vào, đau nhức khó nhịn.

Đoàn Dự hít sâu một hơi, còn chưa mở miệng, một cỗ tinh ngọt từ cổ họng cuồn cuộn dâng lên, theo áp lực mà không ngừng ho khan tràn ra khóe miệng, máu tươi tích lại trên vạt áo tạo thành một màu đỏ tươi ghê người.

Đoàn Dự gian nan quay đầu nhìn Mộ Dung Phục, vừa lúc thấy Kiều Phong ở cách đó không xa hướng y đánh tới một chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng, trong lòng hoảng hốt, bất chấp miệng đầy máu mà hô lớn,

“Đại ca, không cần!”.

Ngọn lửa cự long phi về phía Mộ Dung Phục, nhưng người nọ lại đứng bất động chỉ lo nhìn chằm chằm Đoàn Dự, tránh cũng không tránh.

Đoàn Dự thầm nghĩ lúc này thật sự xong rồi, bỗng một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, bay tới hóa giải chưởng phong.

Đoàn Dự đoán rằng người đó hẳn là Mộ Dung Bác liền nhẹ nhàng thở ra, nội tâm an lại một chút, từng trận co rút đau đớn kịch liệt đánh tới khiến hắn áp chế không được mà run rẩy toàn thân.

Hư Trúc cũng không biết Đoàn Dự và Mộ Dung Phục đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng không thể trơ mắt nhìn tam đệ trọng thương trong người, liền ôm hắn vào chùa.

Mới vừa chạy vài bước, Kiều Phong cùng với đám võ sĩ Khiết Đan cũng đi theo tiếp lấy Đoàn Dự đến một bên dìu hắn ngồi xuống, bắt đầu vận khí chữa thương cho hắn.

Trong lòng Mộ Dung Phục nghĩ tới thương thế của Đoàn Dự, muốn đi xem xét thì thấy được người cha tưởng chừng đã chết của mình. Ba mươi năm trước ở Nhạn Môn Quan bất quá chỉ là vì người nọ mà âm mưu phục hưng Đại Yến mới được hình thành, Mộ Dung Phục vừa mới vui sướng lại lập tức phát lạnh.

Nhìn Mộ Dung Bác đứng nơi bãi đất trống cao đàm khoát luận, nghiễm nhiên không đem chuyện tính mạng của mình và việc lừa gạt đứa con mấy năm trước để ở trong lòng, khuôn mặt Mộ Dung Phục lộ vẻ đau thương, đáy lòng dâng lên một cỗ phiền chán không thể khống chế.

Là âm mưu… Nguyên lai tất cả việc này chỉ là một hồi âm mưu. Mà chính mình còn ngây ngốc sống trong đó, nhiều năm không có được một tia khoái hoạt sung sướng, lại chưa từng hưởng thụ hạnh phúc cùng người thân và bằng hữu…

Ngón tay Mộ Dung Phục nắm chặt thành quyền, sắc mặt nhìn rất bình tĩnh, nhưng trong con ngươi đen bóng lại cuồn cuộn một trận kinh đào hãi lãng (sóng to gió lớn).

Hai mươi bảy năm sống trong âm mưu, ngay cả phụ thân cũng lừa gạt mình… Hơn hai mươi năm sống uổng phí, so ra còn kém xa mấy tháng ở cùng Đoàn Dự…

Mộ Dung Phục đột nhiên đối với mộng phục quốc này nổi một tia phiền chán, nhưng lại không muốn biểu lộ trước mặt phụ thân, trong lòng âm thầm chua xót, nhưng ngoài mặt thì lại tĩnh lặng nhìn không ra được gì.

Bên này Đoàn Dự thật vất vả mới ổn định huyết khí bốc lên trong nội tâm, chợt thấy một lão tăng nhân tả hữu mang theo hai người nhảy qua, trong lòng biết hai người kia chính là Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn, hắn vội chống lên thân cây đứng dậy, đuổi theo tăng nhân kia.

Chờ Đoàn Dự cước bộ tập tễnh theo tới một căn phòng hẻo lánh phía sau chùa, Kiều Phong và Mộ Dung Phục đã đứng ngoài cửa, từ cửa sổ nhìn vào, Tiêu Viễn Sơn và Mộ Dung Bác đã quy y cửa phật, hóa giải mọi thù hận, mọi sự đều đã xong.

Đoàn Dự vỗ về đau đớn trong ngực, đứng ở cửa cung kính gọi,

“Đệ tử Đoàn Dự muốn cầu thánh tăng khai ân, cho phép đệ tử gặp lão tiên sinh của Mộ Dung gia một lần”.

Thanh âm của Vô Danh Tăng từ trong phòng rõ ràng vang lên,

“Có gì muốn nhờ, thế tử cứ vào”.

Cước bộ của Đoàn Dự hơi hơi dừng lại, quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Phục, từ kẽ răng phun ra mấy câu,

“Mộ Dung Phục, lần này ta giúp ngươi, về sau ta và ngươi không thiếu nợ nhau. Trước kia ngươi giúp A Chu một lần, ta nợ ngươi một nhân tình, lần này, ta trả lại cho ngươi. Từ nay về sau chân trời góc biển, Đoàn Dự ta và Mộ Dung Phục ngươi, sinh không gặp mặt, chết không cùng huyệt!”. Nói xong, cất bước đi vào phòng.

Mộ Dung Phục trong lòng đau xót, trơ mắt nhìn Đoàn Dự bước vào, dưới chân giống như bị kéo lại, không cách nào di động nửa phần.

Cũng không biết Đoàn Dự đã nói với Mộ Dung Bác những gì, sau một hồi, Đoàn Dự đi ra, con mắt cũng không nhìn Mộ Dung Phục một cái, lạnh lùng nói,

“Đi vào, cha ngươi có chuyện tìm ngươi”.

Mộ Dung Phục nhìn Đoàn Dự, đôi môi khẽ động như muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng lại bị nghẹn nơi cổ họng, sau khi thấp giọng than nhẹ liền tiến vào phòng.

Tiêu Viễn Sơn và Vô Danh Tăng đi ra ngoài, để lại không gian riêng cho đôi phụ tử Mộ Dung gia. Kiều Phong vội nghênh đón, cùng Tiêu Viễn Sơn đi sang một bên nói gì đó.

Đoàn Dự dựa vào một thân cây há mồm thở dốc, nghĩ lại mình coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ Mộ Dung Phục, cư nhiên lại đi cầu Mộ Dung Bác, bảo hắn khuyên nhủ Mộ Dung Phục buông tha cho sự nghiệp phục quốc, sau này chỉ vì mình mà sống.

Đoàn Dự biết, nếu là lúc trước, chính mình nói lời này, không đợi Mộ Dung Bác động thủ, Mộ Dung Phục đã sớm một chưởng đánh chết hắn. Nhưng hôm nay Mộ Dung Bác đã xuất gia, tâm tư Mộ Dung Phục cũng vì thế mà chuyển biến, hai chữ ‘phục quốc’ ở trong miệng bất quá chỉ là một tia hy vọng xa vời mà thôi…

Chỉ là…

Đoàn Dự ho khan vài tiếng, vừa nghĩ tới Mộ Dung Phục tiếp cận hắn, làm một việc vì hắn, nói với hắn một câu, cũng chỉ vì muốn Lăng Ba Vi Bộ và Lục Mạch Thần Kiếm, trong lòng không khỏi phát lạnh, cảm giác đau đớn đến tê tâm liệt phế.

Ngay tại lúc Đoàn Dự xuất thần, Cưu Ma Trí ở một bên chờ thời cơ đột nhiên tiến lên chụp lấy vai Đoàn Dự. Đoàn Dự phản xạ nhấc tay lên, một tia trạch kiếm từ tay hắn phóng ra ngoài, bức lui Cưu Ma Trí.

Đám người Kiều Phong nghe tiếng chạy lại, Cưu Ma Trí thấy việc đã bại lộ, một chưởng hung hăng đánh vào ngực Đoàn Dự làm hắn văng xa, máu tươi thoáng chốc phụt ra, ở giữa không trung tạo thành huyết hoa chói mắt.

“Tam đệ!”.

“Tiểu Dự!”.

Hai thân ảnh đồng thời xông lên phía trước. Mộ Dung Phục phi thân tiếp lấy Đoàn Dự, ôm chặt hắn vào lòng, lo lắng gọi,

“Tiểu Dự? Tiểu Dự?”.

Hai mắt Đoàn Dự nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, đôi môi bị máu nhuộm thành một màu đỏ tiên diễm, thân mình vô lực xụi lơ trong lòng Mộ Dung Phục, không một tia phản ứng.

“Tiểu Dự, Tiểu Dự!”. Nội tâm Mộ Dung Phục dâng lên một tia bối rối trước nay chưa từng có, ôm Đoàn Dự đến trước mặt Mộ Dung Bác quỳ xuống,

“Phụ thân, con xin cáo biệt”.

Mộ Dung Bác khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Mộ Dung Phục tràn đầy từ ái.

Mộ Dung Phục ôm lấy Đoàn Dự tung người bay lên, nhanh chóng chạy xuống phía chân núi, nháy mắt vô ảnh trước tầm mắt của mọi người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương