Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai
-
Chương 50: Rước Họa
Phùng Chi bước nhẹ xuống trốn sau chỗ ngoặt cầu thang thăm dò nhìn xuống dưới, có người đàn ông ngồi quay lưng lại với cô, đôi tay vắt ngang trên thành sô pha tạo thành hình chữ nhất, lão ta rất cường tráng, bởi vì tư thế này mà phần sau gáy gồ lên khối thịt vuông như quân bài mạt chược, một sợi dây chuyền vàng thô to với hoa văn hình sóng nước quấn quanh cổ.
Chiếc bàn vuông bị đổ hết xuống đất, những quân mạt chược xanh mơn mởn lăn khắp nơi trên mặt đất, tám chín người vạm vỡ chắp tay đứng thẳng, gương mặt không cảm xúc.
Cô nghe thấy Nguyệt Mai nói: “Ai có thể giành được vị trí thứ nhất trong cuộc tuyển chọn tiểu thư Thượng Hải không phải nên hỏi hội tuyển cử sao, làm sao em có thể biết được, Long gia sợ là hỏi sai người rồi!”
Một kẻ đô con bước lên, giơ tay giáng cho cô một cái bạt tai: “Con điếm thối không biết trời cao đất dày, Long gia chưa từng sai bao giờ!”
Nửa bên mặt của Nguyệt Mai ửng đỏ, “Bùm” một tiếng hai đầu gối cô quỳ xuống đất, nén giận xin tha: “Thứ lỗi cho em còn trẻ không hiểu chuyện, thật sự không cố ý mạo phạm Long gia, xin Long gia giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho em.”
Phùng Chi nghe người đàn ông được gọi là Long gia kia cười nhạo một tiếng: “Tôi có thể tìm tới đây, đích thân hỏi cô có ý đồ dàn xếp hết tất cả những người trong ban hội tuyển cử, lừa dối mua bán danh hào, tất là đều có kiểm chứng, tốt nhất cô nên thành thật trả lời, tôi cũng không làm khó cô.”
Nguyệt Mai sao dễ dàng nhận tội, cô rơi lệ: “Em chẳng qua chỉ là ca nữ mới ra sân khấu, nhận được sự tiến cử các vị đại gia, giành được một vị trí nhỏ trong danh sách đã thỏa mãn lắm rồi, làm sao còn có ý nghĩ khác nữa, cái gì mà mua danh hào, lừa dối chứ, đó chắc chắn là không dám….” Cô khụt khịt hai tiếng: “Không dám nói Long gia mới nghe lời nói của một phía, còn xin Long gia xua tan sương mù trước mắt trả lại cho em trong sạch.”
Phùng Chi thầm nghĩ không phải là chuyện mà Hoàng Phượng Minh làm sao, cái vị Long gia sao không tìm hắn ta, lại chỉ ở đây khó xử Nguyệt Mai chứ.
Lại tức giận Nguyệt Mai lại không nói tới Hoàng Phượng Minh.
Lại nghe Long gia lạnh lùng nói: “Cái miệng này chẳng những biết ca hát, hóa ra còn biết giảo biện, tôi rất không vui.”
Một tên to con khác lập tức tiến lên, bàn tay như cái quạt hương bồ, đánh liên tiếp vào mặt Nguyệt Mai, trong phòng rất yên tĩnh, mọi người chỉ dám nín thở nhìn trộm, tiếng tát tai vang quanh quẩn trong phòng, Phùng Chi nghe thấy mà da đầu tê dại.
Lúc tên kia dừng tay, má Nguyệt Mai đã xanh tím, miệng mũi đều chảy máu, thê thảm không nỡ nhìn.
Chỉ nghe Long gia lại chậm rãi hỏi: “Còn không chịu nhận sao?”
Nguyệt Mai nôn ra một búng máu, khóe miệng bị nứt, nói chuyện rất gian nan: “Quả thật là chưa từng làm!”
Long gia vỗ tay vài cái, cười to nói: “Đúng là vịt chết mỏ vẫn còn cứng. Hôm nay tao nhất định khiến mày không thể không nhận tội.” Nhìn về những cái tên to con kia: “Ai có thể hiếp đến khi nó nhận tội, tao sẽ có thưởng lớn.”
Mấy tên lưu manh chuẩn bị hành hạ Nguyệt Mai liền xoay người xé vạt sườn xám của cô ra, lộ ra một tảng lớn da thịt trước ngực, lấp lánh màu bánh mật, giống như kẹo mạch nha trong nồi đang nấu sôi, dính dính mà thơm ngọt.
Những tên đó nhìn đến hai mắt tỏa sáng, xoa tay vây quanh cô ấy.
“Các người muốn làm gì!”
Một giọng nói thanh thúy đầy tức giận quát lên, tất cả mọi người đều giật mình, dừng động tác, bao gồm cả vị Long gia kia, theo tiếng nói phát ra nhìn lại.
Chưa nói đến cái mũi cao, đôi môi hồng hào, cằm nhỏ, còn có dáng người trổ mã rất tốt.
Tuy Vương Kim Long là tay già đời duyệt qua vô số nữ nhân, cũng có chút kinh ngạc, hắn ta sai đám đàn em: “Dẫn cô ấy lại đây!”
Một tên đô con khác nhếch mép bước về phía Phùng Chi, vươn tay muốn bắt lấy cánh tay cô, nào ngờ lòng bàn tay bất ngờ bị đau đớn, máu phun ra chảy thẳng xuống sàn, lại nhìn thấy con dao gọt hoa quả trong tay cô, liền tức giận tát vào mặt cô.
Phùng Chi linh hoạt lắc mình tránh được, hôm nay cô mặc áo ngắn hành động dễ dàng hơn, nâng lên một chân đá vào bụng dưới của tên đô con kia.
Thường nhị gia suốt ngày nói cô quá xinh đẹp, để tránh bị lưu manh khi dễ, cũng thường dạy cô mấy chiêu phòng thân, để đề phòng bất trắc.
Tên đó bị đau, tiện tay cầm một cái ghế dựa muốn đập cô, lại nghe Long gia quát lên chói tai: “Dừng tay! Không được làm cô ấy bị thương.” Lại nói: “Chính em lại đây, tôi sẽ không làm khó em!”
Phùng Chi chạy đến gần Nguyệt Mai, móc ra khăn tay lau vết máu bên miệng cho cô ấy, thế nhưng vết thương nghiêm trọng hơn so với khi cô đứng từ xa nhìn lại, cô đứng lên nhìn về phía Vương Kim Long, bộ dáng bất khuất không phục.
“Làm gì vậy?” Vương Kim Long có chút buồn cười: “Thuộc hạ của tôi bị em làm bị thương, tôi còn không tức giận, ngược lại em tức giận cái gì?”
Phùng Chi cắn răng nói: “Các người tự tiện xông vào nhà dân, lạm thương người vô tội, bang hội giáo phái bây giờ đều vô pháp vô thiên như thế sao? Tôi gọi điện báo án với phòng tuần bộ rồi, bọn họ sẽ đến đây ngay bây giờ.”
Vương Kim Long “Ồ” một tiếng, chầm chậm hỏi: “Em tên gì?”
Phùng Chi mím chặt môi không đáp.
Một tên thuộc hạ nói: “Long gia hỏi chuyện sao không trả lời, muốn chết sao!”
“Không lễ phép!” Vương Kim Long nhàn nhạt nói: “Cút đi!” Không ai dám nói gì nữa.
Hắn ta lại hỏi: “Em bao tuổi rồi? Có từng thân mật chưa?”
Mãi không ngừng.
Phùng Chi hung hăng trừng hắn ta một cái: “Có chuyện gì vậy!”
Vương Kim Long cười rộ lên.
Vú Trần run run bẩm báo: “Phòng tuần bộ, phòng tuần bộ tới.”
Phùng Chi làm bộ phô trường thanh thế lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cúi người nâng Nguyệt Mai lên, Vương Kim Long xoa cằm, đánh giá những đường cong quyến rũ của cô, lúc này mới đứng dậy, bước lại gần cô.
Phùng Chi đề phòng: “Phòng tuần bộ ở ngay bên ngoài, ông đừng có xằng bậy.”
Vương Kim Long cười: “Chuyện của Mai Lan coi như tôi nể mặt em, tha cho cô ta lần này, còn em sau này còn gặp lại.”
Ngoài hành lang tiếng giầy da vang lên chói tai, hắn ta không nhanh không chậm bước ra cửa, đúng lúc một nhóm tuần bộ đã tới cửa chính, lại là một hồi chào hỏi.
Phùng Chi liếc thấy người của tuần bộ khom lưng cúi đầu trước hắn ta lại còn mang vẻ mặt nịnh hót, tâm tình cô chìm vào đáy cốc, quả thực không đành lòng nhìn.
Nguyệt Mai ôm cô chảy nước mắt không dám phát ra tiếng, môi cô ấy sưng đỏ rách da, khẽ động liền đau.
Vú Trần bê tới một thau nước ấm, hầu hạ cô ấy rửa mặt sạch sẽ, lại đắp thuốc lên vết thương, bận đến xoay quanh.
Sắc trời cũng muộn, Phùng Chi liền tạm biệt ra về, mẹ Nguyệt Mai ngồi ngoài hành lang ngây ngốc, thấy cô bỗng nhiên cười cười: “Bé phải đi sao? Lần sau lại đến chơi!”
Một chiếc đèn lồng đỏ treo dưới mái hiên, chiếu lên khuôn mặt thon gầy của bà ấy, dưới ánh đèn càng nổi bật vẻ cô đơn hoang vắng.
Phùng Chi gật đầu, cơn mưa cũng đã tạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook