Đóa Hồng Gai Nhuộm Máu
-
Chương 69: Đoản mệnh
Ngày 16 tháng 6
Tôi thất thần ngồi trên cái ghế tựa bằng gỗ đàn hương ngoài mái hiên nhìn chân trời mờ mờ, mùi gỗ thơm dịu và bài hòa tấu không lời khiến tâm hồn tôi thả lỏng đôi chút.
Có mùi hương lạ rất loãng trong không khí. Tôi giật mình ngẩng đầu, một người xa lạ sừng sững trước mặt chiếu ánh nhìn săm soi lên người tôi, như muốn xuyên thấu tâm can tôi. Tôi đặc biệt ghét người khác dùng loại ánh mắt đó nhìn mình, cho dù là cảnh sát.
-Chào cô. Tôi là cảnh sát trực thuộc phòng điều tra tội phạm thành phố. Chúng tôi tìm thấy giày và điện thoại của cô tại hiện trường xảy ra vụ án giết anh Trịnh Minh Phong. Mời cô theo tôi đến Sở cảnh sát hợp tác điều tra.- Người đó cứng nhắc nói một mạch
Tôi bỗng cảm thấy bồn chồn khó thở, tay chân không tự chủ run rẩy. Chỉ cần nghĩ tới tối hôm đó, tôi lập tức buồn nôn. Ngồi trong phòng thẩm vấn, từng câu hỏi điều tra viên đưa ra dần rút cạn toàn bộ bình tĩnh mà tôi khó khăn lắm mới có được. Mắt hoa lên, tôi chui xuống gầm bàn kêu khóc ầm ĩ. Mẹ nuôi vội vã chạy vào.
Anh ấy chết rồi. Tất cả là tại tôi.
Ra khỏi Sở cảnh sát, trời mưa nhỏ. Mẹ nuôi mở ô, cùng tôi đứng ven đường bắt taxi. Đúng lúc có đôi vợ chồng đứng cách chỗ tôi mấy mét, hình như cũng đợi xe. Tôi chỉ dám nhìn trộm, sau đó cúi gằm mặt, quay đầu bước nhanh đi trước khi bị ba mẹ Minh Phong phát hiện. Tôi hổ thẹn. Suốt mấy năm ở nước ngoài, ba mẹ Minh Phong hết lòng chiếu cố tôi như con gái. Đổi lại, tôi làm chết đứa con trai duy nhất của họ.
-Jessica, con đi đâu vậy?
Tôi liếm môi, nuốt một ngụm nước bọt. Cả người mềm nhũn như trúng gió độc. Mặt đất ơi hãy mau nứt ra đi.
Tôi miễn cưỡng quay lại, cười nhợt nhạt.
-Ba...
Ba Hồng Thắng hỏi thăm tôi vài câu. Tuy nhiên, ông không đề cập đến chuyện Minh Phong. Mẹ Thu Huyền liên tục hít sâu, từ đầu tới cuối kiên nhẫn chờ đợi. Trái tim tôi treo lơ lửng giữa hố sâu như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
À...Tôi quên mất một việc, vội vội vàng vàng chào ba mẹ Minh Phong rồi vào Sở cảnh sát. Tập đoàn Thiên Quân có dùng vốn đầu tư trái pháp luật. Nhưng đó là khi ba Thiên Duy còn điều hành tập đoàn. Nếu tôi không thừa nhận đã sửa tập tài liệu trước khi gửi cho cảnh sát, Thiên Duy sẽ bị bắt. Đây là chuyện cuối cùng tôi có thể làm cho hắn. Mấy hôm nữa tôi sẽ đi đón con trai ở chỗ ba mẹ ruột và ra nước ngoài. Ở đây, bệnh của tôi sẽ chỉ nặng thêm.
Cả đời này tôi không mong gặp lại Thiên Duy nữa. Tôi chẳng biết có thể sống bao lâu nếu không có hắn nhưng mình tôi chết là đủ rồi. Tôi chỉ giỏi hại hắn. Có lẽ đây là kết thúc tốt đẹp nhất.
Đau.....
———
Ngày 21 tháng 6
Tôi ra vườn chọn vài bông hoa đẹp nhất còn vương mấy hạt sương sớm mang vào nhà cắm. Hôm nay tâm tình tôi cực kỳ tốt bởi Mặt Sẹo, Đậu Nành, râu rậm đã bị bắt.
Dạo gần đây, tự sáng tạo cách cắm hoa trở thành thú vui giết thì giờ của tôi. Hi vọng màu sắc rực rỡ của hoa tô điểm cho cuộc sống vô nghĩa này.
Ba mẹ ruột đem con trai tôi tới, ngồi ở cái bàn gỗ ngoài hiên từ khi nào. Ba mẹ chăm cháu ngoại thật kĩ. Bé con lớn lên trông thấy, thông minh lanh lợi. Trần Luân ngoại trừ màu mắt đen và nước da trắng hồng giống tôi, còn lại hình như đều sao y nguyên ba nó. Ngũ quan ưa nhìn, khí chất không tồi, lớn lên nhất định sẽ được việc. Đặc biệt khi nhìn vào đôi mắt to tròn đen láy của nó, người ta như bị cuốn hút, lạc vào thế giới thần bí không lối ra. Điểm này giống Thiên Duy nhất. Một thân một mình nơi đất khách quê người, có con trai sẽ giống như đang có Thiên Duy, tôi sẽ không cô độc.
Tôi ngồi cạnh ba trên cái ghế xích đu màu trắng ngoài vườn. Không biết ông nghĩ gì mà suy tư như thế. Hình như ông do dự một hồi mới mở miệng:
-...Ba xin lỗi.
Khuôn mặt khắc khổ của ông phút chốc méo xệch đi, đôi mắt long lanh đọng nước. Tôi hơi ngẩn người. Ông xin lỗi tôi vì điều gì?
-Ba đã bỏ rơi con cho người khác. Ba thậm chí không thể bảo vệ con...
Nói tới đây, cổ họng ông nghẹn ứ. Trước kia, tôi quả thật hận ba. Thời gian gần đây, sau bao nhiêu chuyện, tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi mệt và từng nghĩ đến việc tự tử. Song cuộc đời chẳng có bao nhiêu, mỗi người chỉ được sống một lần. Tôi không thể lãng phí cái mạng của Minh Phong. Tôi phải sống thật tốt, sống cả phần của anh nữa.
Tôi sà vào lòng ba, ôm cổ ông thật chặt.
-Chẳng phải ba đã cố hết sức bảo vệ con sao? Nếu không có ba, con làm sao có tuổi thơ đẹp đẽ như vậy? Con không có tư cách giận ba.
———
Ngày 27 tháng 6
Sáng sớm, chuông cửa reo. Tôi bế con trai chạy ra, sau đó chạy vào, đóng toàn bộ cửa lớn nhỏ, cả lỗ thông gió cũng không chừa.
Trần Thiên Duy...Là ai nói cho hắn biết tôi ở đây vậy?
Không, vấn đề đó để sau. Điều quan trọng lúc này là hắn đang đứng ngoài kia. Phải làm sao đây?
Trước hết cứ kéo rèm, cố thủ trong nhà. Có chết tôi cũng không muốn gặp hắn. Ngày mai bay rồi, tôi mà nhìn hắn, bao nhiêu quyết tâm coi như đi tong.
-Mày làm gì chặn hết oxi với ánh sáng vào nhà vậy?
Linh Ngọc lơ mơ trèo xuống từ trên giường, tốc hành chạy ra mở cửa thì bị tôi kéo lại. Tôi loay hoay đến phát hoảng. Không thấy thì thôi, thấy hắn, hệ thần kinh, hệ hô hấp, hệ tuần hoàn, hệ tiêu hóa, hệ bài tiết,.....rối loạn hết cả. Cứ thế này, sớm muộn gì tôi cũng đoản mệnh mất. Tôi nghe thấy giọng mình run run như sắp khóc:
-Ngọc...anh ấy đang ở ngoài đó.
Cô cười đầy thích thú.
-Mày chết chắc rồi.
Tôi thất thần ngồi trên cái ghế tựa bằng gỗ đàn hương ngoài mái hiên nhìn chân trời mờ mờ, mùi gỗ thơm dịu và bài hòa tấu không lời khiến tâm hồn tôi thả lỏng đôi chút.
Có mùi hương lạ rất loãng trong không khí. Tôi giật mình ngẩng đầu, một người xa lạ sừng sững trước mặt chiếu ánh nhìn săm soi lên người tôi, như muốn xuyên thấu tâm can tôi. Tôi đặc biệt ghét người khác dùng loại ánh mắt đó nhìn mình, cho dù là cảnh sát.
-Chào cô. Tôi là cảnh sát trực thuộc phòng điều tra tội phạm thành phố. Chúng tôi tìm thấy giày và điện thoại của cô tại hiện trường xảy ra vụ án giết anh Trịnh Minh Phong. Mời cô theo tôi đến Sở cảnh sát hợp tác điều tra.- Người đó cứng nhắc nói một mạch
Tôi bỗng cảm thấy bồn chồn khó thở, tay chân không tự chủ run rẩy. Chỉ cần nghĩ tới tối hôm đó, tôi lập tức buồn nôn. Ngồi trong phòng thẩm vấn, từng câu hỏi điều tra viên đưa ra dần rút cạn toàn bộ bình tĩnh mà tôi khó khăn lắm mới có được. Mắt hoa lên, tôi chui xuống gầm bàn kêu khóc ầm ĩ. Mẹ nuôi vội vã chạy vào.
Anh ấy chết rồi. Tất cả là tại tôi.
Ra khỏi Sở cảnh sát, trời mưa nhỏ. Mẹ nuôi mở ô, cùng tôi đứng ven đường bắt taxi. Đúng lúc có đôi vợ chồng đứng cách chỗ tôi mấy mét, hình như cũng đợi xe. Tôi chỉ dám nhìn trộm, sau đó cúi gằm mặt, quay đầu bước nhanh đi trước khi bị ba mẹ Minh Phong phát hiện. Tôi hổ thẹn. Suốt mấy năm ở nước ngoài, ba mẹ Minh Phong hết lòng chiếu cố tôi như con gái. Đổi lại, tôi làm chết đứa con trai duy nhất của họ.
-Jessica, con đi đâu vậy?
Tôi liếm môi, nuốt một ngụm nước bọt. Cả người mềm nhũn như trúng gió độc. Mặt đất ơi hãy mau nứt ra đi.
Tôi miễn cưỡng quay lại, cười nhợt nhạt.
-Ba...
Ba Hồng Thắng hỏi thăm tôi vài câu. Tuy nhiên, ông không đề cập đến chuyện Minh Phong. Mẹ Thu Huyền liên tục hít sâu, từ đầu tới cuối kiên nhẫn chờ đợi. Trái tim tôi treo lơ lửng giữa hố sâu như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
À...Tôi quên mất một việc, vội vội vàng vàng chào ba mẹ Minh Phong rồi vào Sở cảnh sát. Tập đoàn Thiên Quân có dùng vốn đầu tư trái pháp luật. Nhưng đó là khi ba Thiên Duy còn điều hành tập đoàn. Nếu tôi không thừa nhận đã sửa tập tài liệu trước khi gửi cho cảnh sát, Thiên Duy sẽ bị bắt. Đây là chuyện cuối cùng tôi có thể làm cho hắn. Mấy hôm nữa tôi sẽ đi đón con trai ở chỗ ba mẹ ruột và ra nước ngoài. Ở đây, bệnh của tôi sẽ chỉ nặng thêm.
Cả đời này tôi không mong gặp lại Thiên Duy nữa. Tôi chẳng biết có thể sống bao lâu nếu không có hắn nhưng mình tôi chết là đủ rồi. Tôi chỉ giỏi hại hắn. Có lẽ đây là kết thúc tốt đẹp nhất.
Đau.....
———
Ngày 21 tháng 6
Tôi ra vườn chọn vài bông hoa đẹp nhất còn vương mấy hạt sương sớm mang vào nhà cắm. Hôm nay tâm tình tôi cực kỳ tốt bởi Mặt Sẹo, Đậu Nành, râu rậm đã bị bắt.
Dạo gần đây, tự sáng tạo cách cắm hoa trở thành thú vui giết thì giờ của tôi. Hi vọng màu sắc rực rỡ của hoa tô điểm cho cuộc sống vô nghĩa này.
Ba mẹ ruột đem con trai tôi tới, ngồi ở cái bàn gỗ ngoài hiên từ khi nào. Ba mẹ chăm cháu ngoại thật kĩ. Bé con lớn lên trông thấy, thông minh lanh lợi. Trần Luân ngoại trừ màu mắt đen và nước da trắng hồng giống tôi, còn lại hình như đều sao y nguyên ba nó. Ngũ quan ưa nhìn, khí chất không tồi, lớn lên nhất định sẽ được việc. Đặc biệt khi nhìn vào đôi mắt to tròn đen láy của nó, người ta như bị cuốn hút, lạc vào thế giới thần bí không lối ra. Điểm này giống Thiên Duy nhất. Một thân một mình nơi đất khách quê người, có con trai sẽ giống như đang có Thiên Duy, tôi sẽ không cô độc.
Tôi ngồi cạnh ba trên cái ghế xích đu màu trắng ngoài vườn. Không biết ông nghĩ gì mà suy tư như thế. Hình như ông do dự một hồi mới mở miệng:
-...Ba xin lỗi.
Khuôn mặt khắc khổ của ông phút chốc méo xệch đi, đôi mắt long lanh đọng nước. Tôi hơi ngẩn người. Ông xin lỗi tôi vì điều gì?
-Ba đã bỏ rơi con cho người khác. Ba thậm chí không thể bảo vệ con...
Nói tới đây, cổ họng ông nghẹn ứ. Trước kia, tôi quả thật hận ba. Thời gian gần đây, sau bao nhiêu chuyện, tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi mệt và từng nghĩ đến việc tự tử. Song cuộc đời chẳng có bao nhiêu, mỗi người chỉ được sống một lần. Tôi không thể lãng phí cái mạng của Minh Phong. Tôi phải sống thật tốt, sống cả phần của anh nữa.
Tôi sà vào lòng ba, ôm cổ ông thật chặt.
-Chẳng phải ba đã cố hết sức bảo vệ con sao? Nếu không có ba, con làm sao có tuổi thơ đẹp đẽ như vậy? Con không có tư cách giận ba.
———
Ngày 27 tháng 6
Sáng sớm, chuông cửa reo. Tôi bế con trai chạy ra, sau đó chạy vào, đóng toàn bộ cửa lớn nhỏ, cả lỗ thông gió cũng không chừa.
Trần Thiên Duy...Là ai nói cho hắn biết tôi ở đây vậy?
Không, vấn đề đó để sau. Điều quan trọng lúc này là hắn đang đứng ngoài kia. Phải làm sao đây?
Trước hết cứ kéo rèm, cố thủ trong nhà. Có chết tôi cũng không muốn gặp hắn. Ngày mai bay rồi, tôi mà nhìn hắn, bao nhiêu quyết tâm coi như đi tong.
-Mày làm gì chặn hết oxi với ánh sáng vào nhà vậy?
Linh Ngọc lơ mơ trèo xuống từ trên giường, tốc hành chạy ra mở cửa thì bị tôi kéo lại. Tôi loay hoay đến phát hoảng. Không thấy thì thôi, thấy hắn, hệ thần kinh, hệ hô hấp, hệ tuần hoàn, hệ tiêu hóa, hệ bài tiết,.....rối loạn hết cả. Cứ thế này, sớm muộn gì tôi cũng đoản mệnh mất. Tôi nghe thấy giọng mình run run như sắp khóc:
-Ngọc...anh ấy đang ở ngoài đó.
Cô cười đầy thích thú.
-Mày chết chắc rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook