Đoá Hồng Của Con Mèo
Chương 9: Thơ 14 dòng

Một người mặc quần áo trông giống như một chỉ huy làm động tác nghiêm, đám đông đang đứng rải rác

bắt đầu tập hợp lại.

Anh ta chào Lâm Tư: “Bác sĩ Lâm” Lâm Tư: “Thượng tá.”

Thượng tá chú ý nhìn Lăng Nhất, cũng nhận ra cậu: “Em tỉnh rồi à?”

——- Mọi người trong sân tập này đều là những đối tượng thí nghiệm.

“Ừ” Lâm Tư “Sau này em ấy sẽ học huấn luyện ở đây, làm một bài kiểm tra trước đã.”

Vị thượng tá hét lên “Svena!”

Một nữ sĩ quan gốc Nga bước đến.

“Ồ, thiên thần nhỏ ở khoang 97!” Mắt cô sáng lên.

Đại tá nói: “Svena, cô đưa em ấy đi kiểm tra trình độ thể lực và sắp xếp kế hoạch huấn luyện.”

Svena rất vui vẻ đồng ý và đưa Lăng Nhất đi. Lâm Tư đang nói chuyện với đại tá.

“Nội dung huấn luyện bây giờ là gì?”

“Chúng tôi được định vị là chiến sĩ tiền tuyến.” Thượng tá nhún vai: “Nội dung hàng ngày là huấn

luyện chiến đấu, mô phỏng trận chiến và điều chỉnh vũ khí, nhưng chúng tôi chưa từng đụng độ với kẻ

thù nào hết. Vũ trụ lớn như này, lớn đến nỗi tôi còn không nhìn thấy bất kỳ bóng ma nào của người

ngoài hành tinh nữa ấy! Đôi khi tôi muốn đến đội tác chiến đổ bộ để trải nghiệm bài tập một chút.”

“Khu năm và khu năm có thể sẽ gửi anh vào quân đội sau một thời gian nữa.” Lâm Tư đứng vai sánh vai

với anh ta, “Chúng ta đang hoàn thành một dự án máy móc tế bào thần kinh.”

“Tốt” Thượng tá vui vẻ đồng ý và hỏi, “Chúng ta có nên thử máy không?” “Có” Lâm Tư nhẹ nhàng nói

“Đó là trang bị đeo sinh học.”

Thượng tá đột nhiên quan tâm: “Có hình ảnh không nhỉ?” Lâm Tư bấm bản thiết kế trêи chiếc vòng tay

và chiếu nó lên.

“Hệ thống điều khiển có thể kết nối với khu thần kinh và trực tiếp điều khiển cỗ máy

mà không cần những thao tác phức tạp, nhưng hiện tại chỉ có tốc độ phản xạ của cơ thể được cải tạo

gen mới có thể làm được.”

Vị thượng tá há to miệng ngạc nhiên.

“Bác sĩ, cái này…” Anh ta hào hứng nói: “Đây là cơ giáp!” Lâm Tư cau mày: “Cơ giáp?”

“Ừ” Đại tá xoa tay: “Cậu chưa từng đọc khoa học viễn tưởng à?” anh ta làm một hành động cường điệu:

“Nó giống như một robot lớn có thể chiến đấu trong vũ trụ.”

“Bán thành phẩm trêи lý thuyết có thể được trang bị vũ khí, nhưng chúng không có khả năng điều

hướng không gian, cái này rất khó đạt được. Anh có thể qua nói chuyện với Trịnh Như.” Lâm Tư tắt

máy chiếu, vẫn vô cảm, giọng nói hiếm khi chập chùng, thờ ơ: “Tôi cần dữ liệu huấn

luyện của anh.”

Thượng tá bật chiếc vòng kết nối với máy chủ, bắt đầu chọn đọc.

“Bác sĩ Lâm từ xưa đến giờ trông vẫn lạnh lùng như thế này nhỉ” Swena thấy Lăng Nhất quay lại nhìn

Lâm Tư thì nói với cậu “Chúng tôi nghĩ rằng từ khi anh ấy thoát khỏi cõi chết thì đã thay đổi rồi.”

Cô nhún vai, “Nhóc, em muốn cân nhắc việc chọn người giám hộ lại không? Lâm Tư

không phải là một người giám hộ tốt đâu. Nghĩ tới em được một phù thủy nuôi lớn thì tôi

lo em lại thành một tiểu ác ma lạnh lùng quá.”

Lăng Nhất nghiêng đầu suy nghĩ về Lâm Tư, nghĩ mấy ngày nay anh đối xử với mình như thế nào.

Mặc dù…anh luôn tự lấy kim đâm vào tay cậu, đôi khi có thái độ không tốt, cậu không biết nói như

nào, chỉ biết lắc đầu: “Lâm Tư rất tốt.”

Svena nhìn cậu trìu mến, thật ngây thơ, thứ nhỏ xinh như này có thể dễ dàng khơi dậy

bản năng bảo vệ của bất kỳ ai.

“Được rồi.” cô ấy nói “Chúng ta đi làm chuyện chính thôi, chị đã xem dữ liệu cơ thể của em rồi, bây



giờ thì kiểm tra một cách thiết thực hơn nhé?”

——Vì vậy, khi Lâm Tư xử lý xong mọi thứ, đi xem tiến độ thực hiện của Lăng Nhất, thì giọng nói của

Svena vang lên khi anh đi đến gần.

“Cục cưng, em thật giống một con mèo nhỏ!”

Anh đến gần và thấy trong căn phòng rộng, một số giá đỡ cao su đen xếp chồng lên nhau, xếp từ mặt

đất lên đến trần nhà.

Một chân của Lăng Nhất đang móc vào chân cao nhất, treo ngược xuống. Cậu thấy Lâm Tư đi vào, uốn

cong về phía sau và lên trêи ở một góc mà con người không thể tưởng tượng được, gần như ngay lập

tức leo lên từ vị trí lộn ngược, quỳ một gối và một nửa trêи điểm cao nhất, sau đó bật lên một cách

nhẹ nhàng, rơi xuống vững chắc trước mặt Lâm Tư, ngước nhìn anh.

Một loạt các hành động rất mạch lạc và nhanh chóng, hầu như không có âm thanh.

Lâm Tư đưa tay xoa tóc cậu.

“Rất kinh ngạc” Svena bước tới hỏi Lâm Tư: “Bác sĩ, anh có thể cải tạo người đến mức này rồi á?”

“Không đâu, đây không phải là kết quả thí nghiệm.” Lâm Tư nhận được một số dữ liệu từ

Svena.

Những điều này cải thiện nhờ quá trình luyện tập có được, nhưng ở mức độ lớn hơn bị giới hạn bởi

hình dạng của các khớp bẩm sinh và mô mềm, vì vậy chúng luôn bị giới hạn, nhưng Lăng Nhất thì

không. Nhiều thay đổi đã

diễn ra trong hình thái mô mềm của cậu. Lâm Tư biết dữ liệu đánh giá mà Lăng Nhất đã thực hiện ở

khu sáu trước đó, vì vậy anh không ngạc nhiên.

Nhưng anh đột nhiên cảm thấy một cảm giác kỳ lạ vào lúc này: Nếu khoa học biến mất, con người hiện

tại tiếp tục biến đổi, tiến hóa rồi bị đào thải, hàng triệu năm sau, họ sẽ có thể có trạng thái

sinh lý gần như hoàn hảo như vậy.

Và Lăng Nhất đã đi qua toàn bộ quá trình tiến hóa trong vài giây từ phản xạ của hố đen, bằng một sự

trùng hợp kỳ diệu, cậu đã có được giải pháp tối ưu trong số hàng trăm triệu hướng đột biến có thể

xảy ra.

Có lẽ đột biến của cậu là thứ mà khoa học hiện tại không bao giờ có thể tái tạo được, nhưng nó mang

đến một khả năng – khả năng tiến hóa. Khu nhất và khu năm tập trung nhiều hơn vào việc sử dụng công

nghệ cao cấp để hộ tống cuộc đua này, nhưng đối với khu sáu, họ quan tâm nhiều hơn đến cuộc sống

của con người hơn.

—— Chỉ tiếc là “vô hạn” không thể tiếp tục. Hơn nữa, mặc dù dữ liệu quá hoàn hảo, nhưng theo quan

sát của anh những ngày này, Lăng Nhất có vấn đề, ít nhất là một khía cạnh.

“Kiểm tra sức mạnh cơ bắp của em ấy.” Lâm Tư nói với Svena: “Lúc mới tỉnh, Em ấy có thể dễ dàng

đánh gãy tay tôi, nhưng sau đó em ấy không thể hiện bất kỳ sức mạnh nào khác với người khác.”

“Không cho thể hiện ư? Điều này là không thể” Svena lắc đầu “Thói quen dùng lực có vấn đề gì sao?”

Cô đưa Lăng Nhất đến một máy móc cầm nắm đơn giản: “Thử cái này trước.”

Lăng Nhất đặt tay phải lên ống tròn, tay cậu rất đẹp, nhìn không có lực. “Cố gắng hết sức bóp nó.”

Svena nói.

Ngón tay mảnh khảnh chậm rãi siết chặt, tay xoay đến chính giữa thì dừng lại.

“Trình độ trung bình của một người bình thường” Svena cau mày. “Nhóc, em không thể có yếu như vậy

được, với mức sức lực này thì em không thể leo trêи khung leo núi được. Sau đó dùng lực “Đừng bị

giới hạn bởi trí nhớ vật lý.”

Lăng Nhất chớp chớp mắt, đôi mắt mở to, như thể cậu đang trải qua điều gì đó.

Bàn tay vậu tiếp tục nắm chặt, ngón trỏ run rẩy rồi nó quay nhanh xuống, sau đó, nó quay thành một

vòng tròn!



“Đúng như vậy” Svena hài lòng nói, rồi lại nhìn Lâm Tư, chớp mắt như cũ: “Bác sĩ, anh lo lắng quá,

em ấy không có chuyện gì cả.”

Lâm Tư nhíu mày.

Anh có thể chắc chắn rằng vừa rồi Lăng Nhất đã không thể hiện được mức độ sức mạnh trong cuộc sống

thường ngày của mình.

Anh xắn tay áo lên, lộ ra một nửa cổ tay, đưa về phía Lăng Nhất: “Vặn tôi.” Lăng Nhất nắm lấy cổ

tay anh, ngoan ngoãn bắt đầu dùng lực.

Sau đó cậu ngẩng đầu nhìn Lâm Tư.

Vẻ mặt của Lâm Tư không thay đổi, nói với cậu: “…Em là con mèo nhỏ à.” “Em dùng sức như vừa

nãy ấy” Svena đứng bên cạnh cổ vũ Lăng Nhất, “Thiết bị trị liệu của chúng tôi rất

mạnh, cho dù là anh ấy bị gãy xương cũng không sao đâu.”

Lăng Nhất tiếp tục nghiêm túc dùng lực.

Tuy nhiên, Lâm Tư vẫn chỉ cảm thấy sức mạnh như một con mèo nhỏ. “Kỳ lạ thật” Svena xắn tay áo quân

phục lên, “Nào.”

Lăng Nhất buông tay ra, trêи cổ tay trắng lạnh của Lâm Tư chỉ còn lại một vết đỏ.

“Đến…dùng sức.” Svena nói với giọng dỗ dành. Nhưng cô ấy không thể duy trì giọng điệu tiếp được.

“Đủ rồi, cưng, buông ra–” Cô lộ ra vẻ đau đớn rõ ràng “Tôi cảm thấy mình bị nứt xương rồi!”

Lăng Nhất buông tay ra, ánh mắt rất vô tội.

Svena thở hổn hển, cứng ngắc bỏ cổ tay xuống: “Mọi người đang thông đồng lừa tôi sao?”

Lâm Tư nhìn Lăng Nhất “Thật sự dùng hết sức rồi?” Lăng Nhất gật đầu.

Lâm Tư nhớ lại khoảng thời gian mà anh không trả lời tin nhắn của Lăng Nhất tận hai ngày, anh đưa

tay ra ôm vật nhỏ đang bực bội. Mặc dù anh bị xô đẩy và đánh nhiều lần, nhưng cậu không mạnh đến

nỗi để lại vết bầm tím trêи người anh.

Nhưng Svena rõ ràng là bị thương – cô ấy cũng là một cơ thể được sửa đổi từ kế hoạch”vô hạn”, sức

mạnh cơ bắp của cô ấy rất kỳ diệu.

Lâm Tư cảm thấy rằng kiến thức của mình không thể giải quyết vấn đề này được.

Anh kể lại ngắn gọn tình hình và gửi cho Seth. Seth: “Tôi có một ý tưởng táo bạo.”

Lâm Tư: “Nói”

Seth: “Trước hết, ngài hãy hợp tác với tôi làm một thử nghiệm nhỏ.” Lăng Nhất bị bịt mắt.

Lâm Tư hòa vào một nhóm binh lính đang đứng rải rác. Lăng Nhất lướt qua đám đông.

Khi cậu lững thững đến một vị trí cách Lâm Tư khoảng ba hoặc bốn mét, đột nhiên cậu không còn đi

không mục đích nữa mà đi theo hướng chính xác rồi lao vào vòng tay của Lâm Tư.

Lâm Tư giữ cậu lại, vỗ nhẹ, gỡ bịt mắt: “Làm sao mà nhận ra được tôi?” Lăng Nhất lắc đầu: “Em cảm

thấy anh đang ở đó thôi.”

Lâm Tư hồi tin tức cho Seth: “Tìm hiểu xem.”

Seth trả lời: “Bác sĩ, xin chúc mừng, anh có thể có được sức mạnh vô hạn, infinity!”

Sau một lúc, thì seth giải thích nghiêm túc hơn: “Đây là một tiền lệ, ở một số loại động vật.

Tất cả chúng đã được quan sát thấy, đàn con sẽ bị ảnh hưởng bởi một loại pheromone nhất

định, chúng ta không có bằng chứng xác thực. Tình huống của đứa bé đáng yêu này rất giống như thế.”

Lâm Tư chạm vào bộ lông của mèo con. Mèo con rất ngoan ngoãn.

Lâm Tư rất hạnh phúc.

Cuộc sống nhỏ bé ấm áp này, hơi thở này, nhịp tim này,đã chủ động thiết lập một mối liên hệ nhất

định với anh.

Lúc này, anh cũng không muốn buông tay cậu nhóc này —— mặc dù mối liên hệ này có thể là do Lăng

Nhất đã bị đột biến gen kỳ lạ nào đó

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương