Đoá Hồng Của Con Mèo
-
Chương 63: Nghịch lý fermi(2)
Sau khi chào tạm biệt Tô Đinh, Lăng Nhất nhận được một tin nhắn từ khu 5 rằng họ định cử một vài
người đến tàu thám hiểm để gỡ rối Lucia ngay tại chỗ, tình cờ là tiện đường với Lăng Nhất.
Trước không đến là vì cơ chế lây nhiễm và khả năng lây nhiễm của virus không rõ ràng. Lên tàu một
cách hấp tấp là rất rễ sẩy ra chuyện rủi ro. Bây giờ thì đã kiểm tra rõ ràng, mặc đúng đồ bảo hộ là
có thể chống được virus rồi.
Đồng thời, lô nguyên liệu theo yêu cầu của phòng thí nghiệm cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng và sẽ
được gửi lên tàu vũ trụ này.
Lúc lên tàu, cậu thấy Đường Ninh với một số người khác đang ở bên trong, bất ngờ là cả Trịnh Thư
cũng đến.
“Tôi đi gặp Lâm Tư, dù sao cũng đã tám năm không gặp.” Trịnh Thư cười, “Đương nhiên cũng đến gặp em
nữa.”
“Baby Lăng Lăng~” Adelaide đột nhiên mỉm cười ôm lấy Lăng Nhất từ phía sau “Tôi cũng đi
gặp baby của Lâm Tư.”
Trịnh Thư: “Nghiêm túc đi.”
“Tôi luôn là một người nghiêm túc mà” Adelaide liếc nhìn anh ta “À mà cậu Trịnh Thư này, hôm nay
tôi sẽ bốc phốt cậu.”
Trịnh Thư: “Ồ?”
“Trong những năm này, cậu đã hoàn toàn quên mất người bạn tốt của mình rồi à? Tôi thấy cậu thỉnh
thoảng cậu gửi tin nhắn với Lâm Tư, còn với tôi như kiểu bị mất liên lạc ấy” Adelaide lên án.
Trịnh Thư gật đầu: “Hình như thế.”
Anh ta nói chuyện với Adelaide với vẻ nhẹ nhàng hơn bình thường, thậm chí còn pha trò: “Nhưng bây
giờ không phải là lúc chúng ta phải bàn về việc ăn gì sau mỗi giờ học. Cậu nên đi kiếm việc khác để
làm đi.”
“Còn gì đâu mà làm.” Adelaide ngồi xuống và nói một cách uể oải “Tôi thực sự muốn trở lại thời
sinh viên của mình —— qua tôi mơ về hồi mình còn trẻ. Cả ba người chúng ta chơi trò chơi thể thao
điện tử cả đêm trong phòng khách. Trêи bàn đầy đồ ăn nhẹ và chai bia.”
Trịnh Thư ngồi xuống bên cạnh “Tôi cũng nhớ. ”
Đường Ninh và Lăng Nhất ngồi cùng nhau, Đường Ninh là một con cú đêm thành tinh nổi tiếng, hôm nay
trêи mắt mang hai quầng thâm, thoạt nhìn lại thức khuya gỡ lỗi, ngay sau khi tàu khởi động, hắn ngủ
gật trêи vai Lăng Nhất, trong nháy mắt, Lăng Nhất nhận ra người đàn đông này cài cúc áo lệch, rồi
âm thầm thắt dây an toàn cho hắn. (?)
——Có vẻ như mấy năm nay khả năng tự chăm sóc bản thân của Đường Ninh vẫn không có tiến bộ.
Giọng nói của hai người trước mắt dần dần nhỏ xuống, nghe không rõ, Adelaide có vẻ hơi
ủy mị, đưa tay ngang trước mắt cản ánh sáng, Trịnh Thư đang an ủi anh ta.
Lăng Nhất biết rằng họ là bạn tốt của nhau, mặc dù họ không nói chuyện nhiều. Nhiều năm trước, Lâm
Tư, Adelaide và Trịnh Thư đã cùng nhau thuê một căn hộ, họ đã dành phần lớn thời gian ở trường cùng
nhau, Adelaide và Lâm Tư bằng tuổi nhau, Trịnh Thư lớn hơn, vì vậy anh ta thường chăm sóc cho hai
người còn lại.
Lăng Nhất đang nhìn Trịnh Thư.
Tô Đinh nói rằng anh ấy ngăn cản cô ấy biết sự thật, vậy, anh ấy biết được bao nhiêu?
Trong số tất cả những người yêu vợ của mình, thì Trịnh Thư hẳn là người đặc biệt si tình ——
một người như anh ta không bao giờ thiếu người ngưỡng mộ, nhưng lại không bao giờ nảy sinh
tình cảm mới. Trêи bàn anh ta là ảnh của Lăng Tĩnh và tủ sách có những câu văn của Lăng Tĩnh, và cỏ
mèo trồng luôn tươi tốt, không ai có thể nghi ngờ lòng trung thành của người đàn ông
này. Lăng Nhất không tin rằng một người yêu vị hôn thê da diết như thế lại từ bỏ việc truy tìm
nguyên nhân cái chết kỳ lạ của Lăng Tĩnh.
Vì vậy, cậu cần sự giúp đỡ của Trịnh Thư để đào lại mọi việc, anh ấy đã từ chối giúp đỡ Tô Đinh,
cậu tự hỏi liệu anh ấy có từ chối giúp Lâm Tư không.
Kết thúc hành trình kéo dài hai tiếng đồng hồ, hai con tàu nhỏ cập bến, nhân viên
lên tàu kiểm đếm vật tư, Trịnh Thư cùng nhóm mặc quần áo bảo hộ vào phòng điều khiển chính của tàu
để sửa chữa Lucia.
Cuộc chiến chống lại virus đang ở giai đoạn gay cấn, Lâm Tư cũng không biết đã đi đâu, Lăng Nhất và
Adelaide tự mình giết thời gian, sau khi loanh quanh trong phòng một lúc, họ quyết định đi xem
Lucia.
“Lỗi logic rất sâu.” Đường Ninh quét nhanh.
“Xuất hiện khi đang chạy chương trình.” Trịnh Thư gật đầu.
Đường Ninh nhanh chóng gõ mã: “Thực ra đó là một bản sửa lỗi tốt, nhưng em không biết tại sao sự cố
lại xảy ra.”
“Không tìm được?” Trịnh Thư nhìn hắn hoạt động.
“Không có vấn đề gì với mã của em hết” Đường Ninh cau mày “Không thể để xảy ra loại lỗi này.”
“Phương hướng nghi ngờ là do sửa đổi nhân tạo.” Trịnh Thư nói. “Còn phần cứng thì sao?” Có người
hỏi bên cạnh.
“Em không hiểu phần cứng” Đường Ninh nói, “Phần cứng cũng sẽ không ảnh hưởng đến các chương trình.”
“Để việc khắc phục sự cố phần cứng cho tôi.” Trịnh Thư nhận việc. Đường Ninh gật đầu, đây vốn là
chuyên môn của Trịnh Thư.
Họ chia nhau ra để làm việc riêng, sau khi xem một lúc, Adelaide ngáp một cách chán nản.
“Tôi nghe nói vì các loài sinh vật trêи hành tinh màu tím đó mà khu sáu đã cãi nhau rồi,” anh ấy
rất thích thú “Tôi nghe nói rằng em cũng đánh bắt sinh vật đó?”
“Vâng” Ling nói, “Anh muốn xem không?” Adelaide rất muốn xem.
Ngoài các mẫu sinh vật, Lăng Nhất vẫn còn nhiều tư liệu hình ảnh chưa được lưu hành
trêи diện rộng trêи tàu Du hành.
Mây trắng bay lượn trêи bầu trời màu tím, cây cỏ trong vắt ánh sáng như thạch anh tím, hình thù kỳ
dị đan xen, lơ lửng, uốn lượn, đột phá giới hạn của trí tưởng tượng, như thể từ dưới biển
sâu, khiến người ta cảm giác nghẹt thở, vượt giới hạn của các giác quan.
“Chúng rất đẹp” Adelaide thốt lên “rất nghệ thuật.” Lăng Nhất nghiêm túc: “Thật nhỉ.”
Adelaide gật đầu.
Lúc mở cửa kho đông lạnh, Lăng Nhất không đi vào: “Em ở đây đợi anh.”
—— Sự ghê tởm và kinh dị của hai thứ đó không thể tả nổi, dù sao cậu cũng không muốn nhìn vào.
Bác sĩ tâm lý đầy tò mò, nhìn vào hai sinh vật bị đóng băng ở trung tâm. Một lúc sau, sắc mặt tái
nhợt, anh ra nắm lấy khung cửa: “Lăng Nhất, em chơi xấu.”
Lăng Nhất cười “Không phải anh nói rất có nghệ thuật sao?” “Loại nghệ thuật này khiến tôi muốn ói.”
Adelaide chuẩn bị động tác đánh cậu.
“Hai người đang làm gì thế?” Một giọng nói phát ra từ sâu trong kho lạnh, rất yên tĩnh và khó tả.
? ? ?
Hai người đang vừa rồi còn đang định đánh nhau liền dừng lại. “Ai đang nói vậy?” Adelaide bị sốc.
Lăng Nhất lắc đầu.
Tiếng bước chân vang lên, Adelaide rùng mình. Lăng Nhất lắng nghe: “Lâm Tư?”
Adelaide: “…”
Lâm Tư từ phía sau ngăn đá lớn quay ra hai thứ đó: “Tại sao lại ở đây?” Có điều gì đó
đặc biệt trong khu vực tủ đông trống rỗng này.
Ban đầu, anh lại ở trong sâu thẳm, cho nên hai người không có nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Adelaide nhún vai: “Đến thăm người bạn tốt của tôi.” Lâm Tư hỏi, “Hai người này sao?”
Adelaide không muốn nói.
Lâm Tư quay lại nhìn hai thứ kia, không biết đang nghĩ gì. Lăng Nhất hỏi: “Tại sao anh lại đến
đây?”
“Ghi lại tình trạng của bệnh nhân và nhân tiện xem qua hai thứ này.” Lâm Tư nói, “Vào nói chuyện
đi.”
Lăng Nhất và Adelaide đi vào rất khó khăn.
“Thực ra hai người có thể nhìn trực tiếp vào chúng.”
“Không sao đâu.” Lâm Tư quay lại và tiếp tục kiểm tra các ngăn tủ đông với những người nằm ở phía
sau, kiểm tra dữ liệu và ký tên từng người một. Adelaide hít một hơi thật sâu và nhìn lại hai thứ.
“Chắc chắn rồi, bộ dạng hoàn toàn khác với nhận thức vốn có mới là đáng sợ nhất.” Giọng anh có chút
yếu.
Hai miếng thịt trắng mờ khổng lồ có màu đen và tím đậm có những đốm đen dày đặc trêи bề mặt, lớp da
không nhẵn bóng mà có vô số gai giống như xúc tu, ngộp thở chen chúc nhau.
“Những thay đổi đột ngột ở dạng quen thuộc đôi khi rất đáng sợ”, Lâm Tư tiếp tục. “Trêи trái đất,
những người bên ngoài thành phố không được bảo vệ. Họ sống trực tiếp dưới bức xạ hạt nhân, và có
nhiều đột biến không thể tưởng tượng nổi, ảnh hưởng do hai thứ này gây ra là tương tự nhau.”
“Thì ra là thần kinh của cậu đã được luyện tập.” Adelaide hơi hơi cân bằng. “Những nơi bên ngoài
thành phố là địa ngục trần gian.” Lâm Tư nhẹ nhàng nói.
Adelaide: “Đừng nói lung tung” Đúng là trêи Trái đất là quê hương hoài niệm của bọn họ, nhưng trêи
Trái đất, bên ngoài các thành phố, thật sự rất tệ hại.
“Bởi vì hai chuyện này, khu sáu đã um xùm lên.”
Adelaide dời vài cái ghế, nhướng mày “Bác sĩ Lâm Tư, nói ý kiến của cậu xem nào?”
“Bất kể là như thế nào, cũng không lạc quan lắm.” Lâm Tư nói. Adelaide: “Hừm.”
“Tại sao?” Lăng Nhất cảm thấy mình thật ngu ngốc, không thể kết nối mạch não của hai người này.
“Nào” Lâm Tư cong môi cười, “kể cho em nghe một câu chuyện.” Lăng Nhất ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Đã lâu, rất lâu rồi …”
Adelaide bật ra một tiếng cười “ha hả”
Lâm Tư liếc nhìn anh ta và nói tiếp: “Có một nhà khoa học tên Fermi*, Ông và bạn bè của ông đã thảo
luận về trí tưởng tượng của toàn bộ vũ trụ, người ngoài hành tinh, hay các nền văn minh ngoài hành
tinh cuối cùng, ông nhìn lên bầu trời đầy sao và đặt ra một câu hỏi.”
(*là nhà vật lý lý thuyết và thực nghiệm người Ý, với nghiên cứu về lò Chicago
Pile-1, lò phản ứng hạt nhân do con người xây dựng đầu tiên trêи thế giới, và nổi tiếng với những
công trình đóng góp cho cơ học lượng tử, vật lý hạt nhân, vật lý hạt, và cơ học thống
kê. Cùng với Robert Oppenheimer, ông được coi là một trong những “cha đẻ của bom nguyên tử”.[1]
)
Vẻ mặt Adelaide trở nên nghiêm túc, và anh nói nhẹ nhàng: “Where are they?”
“Nếu có sự sống ngoài Trái đất, chúng ở đâu?”
“Câu hỏi này từ đó trở thành câu hỏi cuối cùng của vũ trụ” Adelaide cụp mắt xuống, “Bắt đầu từ câu
hỏi này, chúng ta có rất nhiều phỏng đoán về vũ trụ, và những phỏng đoán này đều rất đen tối không
có ngoại lệ.”
Lăng Nhất không hiểu: “Tại sao nó lại là câu hỏi cuối cùng?”
“Công nghệ phát triển theo cấp số nhân. Nó sẽ ngày càng trở nên khó tin hơn.” Lâm Tư đã vẽ một
đường cong hàm mũ theo thời gian, tốc độ phát triển công nghệ đã bùng nổ.
“Trong vũ trụ có thể quan sát được, có bảy tỷ ngôi sao, và có vô số hành tinh. Trong vô số hành
tinh này, nếu có dù chỉ một, thì thời điểm xuất hiện nền văn minh thông minh sớm hơn trái đất một
nghìn năm, nghìn năm —— đây là một khoảng thời gian rất ngắn trong quá trình của vũ trụ, giống như
một giây của chúng ta. Sau đó, công nghệ của họ sẽ vượt xa chúng ta, với khả năng phát hiện và
điều hướng không thể tưởng tượng, để phát triển trong thiên hà. Hơn thế nữa, sự sống không
thể chỉ xuất hiện trêи một hành tinh, và sự sống sẽ xuất hiện trêи vô số hành tinh. Như vậy, những
nền văn minh tiên tiến đó đáng lẽ phải thống trị vũ trụ và cai trị mọi ngôi sao.”
Lâm Tư dừng lại, rồi nói: “Nhưng chúng ở đâu? Tại sao vũ trụ vẫn hoang vắng như vậy? Tại sao chúng
ta ngay cả dấu vết tín hiệu bên ngoài cũng không bắt được? ”
Lăng Nhất khẽ mở mắt.
Đúng vậy, vũ trụ thực sự hoang tàn, hoang vắng đến mức im lặng chết chóc, và họ không tìm thấy dấu
vết của sự sống trong một chuyến đi dài như vậy. “Vũ trụ không nên hoang vắng, nhưng chúng ta thực
sự rất cô đơn. Đây là Nghịch lý Fermi*” Lâm Tư viết thuật ngữ này.
(Mọi người có thể lên gg tìm nghịch lý này để đọc, rất hay)
“Tuy nhiên, bây giờ chúng ta đã phát hiện ra hành tinh màu tím, nó có sự sống.” Lâm Tư đã vẽ hai
vòng tròn, một đại diện cho trái đất và một đại diện cho hành tinh màu tím.
“Sinh vật màu tím tồn tại ở dạng cấu trúc và xã hội nào? Nó có trí tuệ không? Nếu
vậy thì hơn chúng ta bao nhiêu? Chúng ta đã bắt được hai cá thể, chúng có đuổi theo chúng ta không?
Chúng đang quan sát chúng ta ở một nơi vô hình sao?” Lâm Tư vẽ một đường ranh giới giữa hai hành
tinh: “Những vấn đề này sẽ ảnh hưởng đến sự sống còn của chúng ta.”
Lăng Nhất có chút ngượng ngùng, quấn chặt áo khoác.
Nhìn thấy bộ dạng của cậu, Adelaide cuối cùng cũng tìm được cơ hội trả đũa, anh cười nói với cậu:
“Tuy nhiên, Nghịch lý Fermi còn lâu mới đơn giản.”
Nhìn thấy nụ cười xấu xa của anh, Lăng Nhất muốn chạy trốn. Lâm Tư đặt tay lên tay và vỗ về cậu.
Lăng Nhất nhanh chóng nắm lấy tay Lâm Tư bằng tay còn lại, nhẹ nhàng kéo tay anh, không buông ra.
Lâm Tư cũng không có ý rụt tay, tiếp tục: “Để giải quyết nghịch lý Fermi, chúng ta có nhiều giả
thuyết, một trong số đó được công nhận rộng rãi được gọi là máy lọc lớn. Giả thuyết này cho rằng có
một quá trình không thể vượt qua trong sự tiến hóa của sự sống. Trở ngại này có thể là từ môi
trường vô cơ đến sự xuất hiện của sự sống đơn giản, hoặc có thể là sự tiến hóa từ sự sống nhân sơ
sang sự sống nhân thực —— nó có thể tồn tại ở bất kỳ giai đoạn nào của quá trình tiến hóa, không có
hành tinh nào vượt qua giai đoạn này, ngoại trừ chúng ta … Hoặc, chúng ta chưa trải nghiệm nó, nó ở
ngay trước mặt chúng ta. Có một bộ lọc lớn từ nền văn minh hành tinh đến nền văn minh giữa các vì
sao. Tất cả các nền văn minh đang cố gắng đi tàu đều đã chết, vì vậy vũ trụ mowid hoang vắng như
vậy.”
“Nhưng có sự sống trêи hành tinh màu tím. Chúng ta không còn là những người duy nhất.” Lăng Nhất.
“Không sao… Một loại sinh vật khác đã xuất hiện, vì vậy các máy lọc lớn(*) có lẽ
không tồn tại trong giai đoạn đầu của cuộc sống. Chúng ta không trải qua nó, nó ở ngay
trước mặt chúng ta.”
Trong giả thuyết đen tối này, nền văn minh và sự tiến hóa giống như bong bóng xà phòng nổi lên
trong một căn phòng tối, nó chạm vào trần nhà có độ cao không xác định vào một thời điểm không xác
định, sau đó nhẹ nhàng vỡ ra.
Kho lạnh trống rỗng, những bức tường và trần nhà màu trắng bạc và những chiếc cabin khổng lồ nằm
trước mặt chúng chứa đầy những sinh vật đáng sợ không thể tả được. Giọng điệu của Lâm Tư đều đều,
như thể có một loại vật chất vô cơ nào đó đang chảy qua: “Vậy thì, bộ lọc vẫn còn xa chúng ta.
Chúng ta còn bao xa và chúng ta sẽ đi đến tuyệt chủng như thế nào?” “Hoặc, máy lọc lớn này là một
loại công nghệ nào đó, chẳng hạn như vũ khí hạt nhân, chẳng hạn như chỉnh sửa gen. Khi phòng thí
nghiệm Berlin bắt đầu sửa đổi DNA con người, nó chạm vào khoảng trống trêи bầu trời. Một công tắc
nhất định —— sẽ luôn có một số đột biến xảy ra trong thí nghiệm, virus Berlin xuất hiện và phá hủy
nền văn minh của trái đất. Và virus màu tím, rất giống với virus di truyền , cũng sẽ là con quỷ để
lại của một thí nghiệm chỉnh sửa gen khác sao?” Ngón tay Lâm Tư ở trong lòng bàn tay của Lăng Nhất,
động tác vô thức này có thể giúp cậu bình tĩnh:
“Tôi đã nói với em về định luật thứ hai của nhiệt động lực học, nó cũng rất bi quan. Nhưng trêи
thực tế, tất cả các lý thuyết và giả thuyết thảo luận về các quy luật của vũ trụ đều là như vậy. Nó
chỉ ra sự diệt vong không thể nào tránh khỏi.”
“Đây là định mệnh theo nghĩa vật chất, đã tạo ra một số lượng lớn những người bi quan” Adelaide
nhún vai, giọng điệu dần trở nên hoài nghi, “Mọi người sẽ chết, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Là một nhà tâm lý học, tôi khuyến khích tất cả các cô gái trẻ và các chàng trai nhanh chóng tỏ tình
với người yêu của mình, khuyến khích những người già đang hấp hối tiêu nhiều tiền để tận hưởng cuộc
sống ngay lập tức, khuyến khích các nhà khoa học nắm bắt mọi thời gian để khám phá những điều chưa
biết. Rốt cuộc, cuộc sống của một người cũng tốt, toàn bộ nền văn minh cũng tốt, dù sao cũng đều là
pháo hoa, không bằng nổ đẹp mắt hơn đi.”
Lăng Nhất nghiêng đầu: “Bất chấp tất cả?” Adelaide kinh ngạc: “Thiên tài khái quát! ” Lăng Nhất
cười: “Được rồi.”
Adelaide nhìn qua, cũng cười : “Đương nhiên là tốt rồi.” Lăng Nhất: “Anh gợi ý cho em à?”
Adelaide: “Đang gợi ý cho em đó.” Lâm Tư: “?”
Tác giả có chuyện muốn nói: Hôm nay tui rất thích phần lý thuyết of = w =
người đến tàu thám hiểm để gỡ rối Lucia ngay tại chỗ, tình cờ là tiện đường với Lăng Nhất.
Trước không đến là vì cơ chế lây nhiễm và khả năng lây nhiễm của virus không rõ ràng. Lên tàu một
cách hấp tấp là rất rễ sẩy ra chuyện rủi ro. Bây giờ thì đã kiểm tra rõ ràng, mặc đúng đồ bảo hộ là
có thể chống được virus rồi.
Đồng thời, lô nguyên liệu theo yêu cầu của phòng thí nghiệm cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng và sẽ
được gửi lên tàu vũ trụ này.
Lúc lên tàu, cậu thấy Đường Ninh với một số người khác đang ở bên trong, bất ngờ là cả Trịnh Thư
cũng đến.
“Tôi đi gặp Lâm Tư, dù sao cũng đã tám năm không gặp.” Trịnh Thư cười, “Đương nhiên cũng đến gặp em
nữa.”
“Baby Lăng Lăng~” Adelaide đột nhiên mỉm cười ôm lấy Lăng Nhất từ phía sau “Tôi cũng đi
gặp baby của Lâm Tư.”
Trịnh Thư: “Nghiêm túc đi.”
“Tôi luôn là một người nghiêm túc mà” Adelaide liếc nhìn anh ta “À mà cậu Trịnh Thư này, hôm nay
tôi sẽ bốc phốt cậu.”
Trịnh Thư: “Ồ?”
“Trong những năm này, cậu đã hoàn toàn quên mất người bạn tốt của mình rồi à? Tôi thấy cậu thỉnh
thoảng cậu gửi tin nhắn với Lâm Tư, còn với tôi như kiểu bị mất liên lạc ấy” Adelaide lên án.
Trịnh Thư gật đầu: “Hình như thế.”
Anh ta nói chuyện với Adelaide với vẻ nhẹ nhàng hơn bình thường, thậm chí còn pha trò: “Nhưng bây
giờ không phải là lúc chúng ta phải bàn về việc ăn gì sau mỗi giờ học. Cậu nên đi kiếm việc khác để
làm đi.”
“Còn gì đâu mà làm.” Adelaide ngồi xuống và nói một cách uể oải “Tôi thực sự muốn trở lại thời
sinh viên của mình —— qua tôi mơ về hồi mình còn trẻ. Cả ba người chúng ta chơi trò chơi thể thao
điện tử cả đêm trong phòng khách. Trêи bàn đầy đồ ăn nhẹ và chai bia.”
Trịnh Thư ngồi xuống bên cạnh “Tôi cũng nhớ. ”
Đường Ninh và Lăng Nhất ngồi cùng nhau, Đường Ninh là một con cú đêm thành tinh nổi tiếng, hôm nay
trêи mắt mang hai quầng thâm, thoạt nhìn lại thức khuya gỡ lỗi, ngay sau khi tàu khởi động, hắn ngủ
gật trêи vai Lăng Nhất, trong nháy mắt, Lăng Nhất nhận ra người đàn đông này cài cúc áo lệch, rồi
âm thầm thắt dây an toàn cho hắn. (?)
——Có vẻ như mấy năm nay khả năng tự chăm sóc bản thân của Đường Ninh vẫn không có tiến bộ.
Giọng nói của hai người trước mắt dần dần nhỏ xuống, nghe không rõ, Adelaide có vẻ hơi
ủy mị, đưa tay ngang trước mắt cản ánh sáng, Trịnh Thư đang an ủi anh ta.
Lăng Nhất biết rằng họ là bạn tốt của nhau, mặc dù họ không nói chuyện nhiều. Nhiều năm trước, Lâm
Tư, Adelaide và Trịnh Thư đã cùng nhau thuê một căn hộ, họ đã dành phần lớn thời gian ở trường cùng
nhau, Adelaide và Lâm Tư bằng tuổi nhau, Trịnh Thư lớn hơn, vì vậy anh ta thường chăm sóc cho hai
người còn lại.
Lăng Nhất đang nhìn Trịnh Thư.
Tô Đinh nói rằng anh ấy ngăn cản cô ấy biết sự thật, vậy, anh ấy biết được bao nhiêu?
Trong số tất cả những người yêu vợ của mình, thì Trịnh Thư hẳn là người đặc biệt si tình ——
một người như anh ta không bao giờ thiếu người ngưỡng mộ, nhưng lại không bao giờ nảy sinh
tình cảm mới. Trêи bàn anh ta là ảnh của Lăng Tĩnh và tủ sách có những câu văn của Lăng Tĩnh, và cỏ
mèo trồng luôn tươi tốt, không ai có thể nghi ngờ lòng trung thành của người đàn ông
này. Lăng Nhất không tin rằng một người yêu vị hôn thê da diết như thế lại từ bỏ việc truy tìm
nguyên nhân cái chết kỳ lạ của Lăng Tĩnh.
Vì vậy, cậu cần sự giúp đỡ của Trịnh Thư để đào lại mọi việc, anh ấy đã từ chối giúp đỡ Tô Đinh,
cậu tự hỏi liệu anh ấy có từ chối giúp Lâm Tư không.
Kết thúc hành trình kéo dài hai tiếng đồng hồ, hai con tàu nhỏ cập bến, nhân viên
lên tàu kiểm đếm vật tư, Trịnh Thư cùng nhóm mặc quần áo bảo hộ vào phòng điều khiển chính của tàu
để sửa chữa Lucia.
Cuộc chiến chống lại virus đang ở giai đoạn gay cấn, Lâm Tư cũng không biết đã đi đâu, Lăng Nhất và
Adelaide tự mình giết thời gian, sau khi loanh quanh trong phòng một lúc, họ quyết định đi xem
Lucia.
“Lỗi logic rất sâu.” Đường Ninh quét nhanh.
“Xuất hiện khi đang chạy chương trình.” Trịnh Thư gật đầu.
Đường Ninh nhanh chóng gõ mã: “Thực ra đó là một bản sửa lỗi tốt, nhưng em không biết tại sao sự cố
lại xảy ra.”
“Không tìm được?” Trịnh Thư nhìn hắn hoạt động.
“Không có vấn đề gì với mã của em hết” Đường Ninh cau mày “Không thể để xảy ra loại lỗi này.”
“Phương hướng nghi ngờ là do sửa đổi nhân tạo.” Trịnh Thư nói. “Còn phần cứng thì sao?” Có người
hỏi bên cạnh.
“Em không hiểu phần cứng” Đường Ninh nói, “Phần cứng cũng sẽ không ảnh hưởng đến các chương trình.”
“Để việc khắc phục sự cố phần cứng cho tôi.” Trịnh Thư nhận việc. Đường Ninh gật đầu, đây vốn là
chuyên môn của Trịnh Thư.
Họ chia nhau ra để làm việc riêng, sau khi xem một lúc, Adelaide ngáp một cách chán nản.
“Tôi nghe nói vì các loài sinh vật trêи hành tinh màu tím đó mà khu sáu đã cãi nhau rồi,” anh ấy
rất thích thú “Tôi nghe nói rằng em cũng đánh bắt sinh vật đó?”
“Vâng” Ling nói, “Anh muốn xem không?” Adelaide rất muốn xem.
Ngoài các mẫu sinh vật, Lăng Nhất vẫn còn nhiều tư liệu hình ảnh chưa được lưu hành
trêи diện rộng trêи tàu Du hành.
Mây trắng bay lượn trêи bầu trời màu tím, cây cỏ trong vắt ánh sáng như thạch anh tím, hình thù kỳ
dị đan xen, lơ lửng, uốn lượn, đột phá giới hạn của trí tưởng tượng, như thể từ dưới biển
sâu, khiến người ta cảm giác nghẹt thở, vượt giới hạn của các giác quan.
“Chúng rất đẹp” Adelaide thốt lên “rất nghệ thuật.” Lăng Nhất nghiêm túc: “Thật nhỉ.”
Adelaide gật đầu.
Lúc mở cửa kho đông lạnh, Lăng Nhất không đi vào: “Em ở đây đợi anh.”
—— Sự ghê tởm và kinh dị của hai thứ đó không thể tả nổi, dù sao cậu cũng không muốn nhìn vào.
Bác sĩ tâm lý đầy tò mò, nhìn vào hai sinh vật bị đóng băng ở trung tâm. Một lúc sau, sắc mặt tái
nhợt, anh ra nắm lấy khung cửa: “Lăng Nhất, em chơi xấu.”
Lăng Nhất cười “Không phải anh nói rất có nghệ thuật sao?” “Loại nghệ thuật này khiến tôi muốn ói.”
Adelaide chuẩn bị động tác đánh cậu.
“Hai người đang làm gì thế?” Một giọng nói phát ra từ sâu trong kho lạnh, rất yên tĩnh và khó tả.
? ? ?
Hai người đang vừa rồi còn đang định đánh nhau liền dừng lại. “Ai đang nói vậy?” Adelaide bị sốc.
Lăng Nhất lắc đầu.
Tiếng bước chân vang lên, Adelaide rùng mình. Lăng Nhất lắng nghe: “Lâm Tư?”
Adelaide: “…”
Lâm Tư từ phía sau ngăn đá lớn quay ra hai thứ đó: “Tại sao lại ở đây?” Có điều gì đó
đặc biệt trong khu vực tủ đông trống rỗng này.
Ban đầu, anh lại ở trong sâu thẳm, cho nên hai người không có nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Adelaide nhún vai: “Đến thăm người bạn tốt của tôi.” Lâm Tư hỏi, “Hai người này sao?”
Adelaide không muốn nói.
Lâm Tư quay lại nhìn hai thứ kia, không biết đang nghĩ gì. Lăng Nhất hỏi: “Tại sao anh lại đến
đây?”
“Ghi lại tình trạng của bệnh nhân và nhân tiện xem qua hai thứ này.” Lâm Tư nói, “Vào nói chuyện
đi.”
Lăng Nhất và Adelaide đi vào rất khó khăn.
“Thực ra hai người có thể nhìn trực tiếp vào chúng.”
“Không sao đâu.” Lâm Tư quay lại và tiếp tục kiểm tra các ngăn tủ đông với những người nằm ở phía
sau, kiểm tra dữ liệu và ký tên từng người một. Adelaide hít một hơi thật sâu và nhìn lại hai thứ.
“Chắc chắn rồi, bộ dạng hoàn toàn khác với nhận thức vốn có mới là đáng sợ nhất.” Giọng anh có chút
yếu.
Hai miếng thịt trắng mờ khổng lồ có màu đen và tím đậm có những đốm đen dày đặc trêи bề mặt, lớp da
không nhẵn bóng mà có vô số gai giống như xúc tu, ngộp thở chen chúc nhau.
“Những thay đổi đột ngột ở dạng quen thuộc đôi khi rất đáng sợ”, Lâm Tư tiếp tục. “Trêи trái đất,
những người bên ngoài thành phố không được bảo vệ. Họ sống trực tiếp dưới bức xạ hạt nhân, và có
nhiều đột biến không thể tưởng tượng nổi, ảnh hưởng do hai thứ này gây ra là tương tự nhau.”
“Thì ra là thần kinh của cậu đã được luyện tập.” Adelaide hơi hơi cân bằng. “Những nơi bên ngoài
thành phố là địa ngục trần gian.” Lâm Tư nhẹ nhàng nói.
Adelaide: “Đừng nói lung tung” Đúng là trêи Trái đất là quê hương hoài niệm của bọn họ, nhưng trêи
Trái đất, bên ngoài các thành phố, thật sự rất tệ hại.
“Bởi vì hai chuyện này, khu sáu đã um xùm lên.”
Adelaide dời vài cái ghế, nhướng mày “Bác sĩ Lâm Tư, nói ý kiến của cậu xem nào?”
“Bất kể là như thế nào, cũng không lạc quan lắm.” Lâm Tư nói. Adelaide: “Hừm.”
“Tại sao?” Lăng Nhất cảm thấy mình thật ngu ngốc, không thể kết nối mạch não của hai người này.
“Nào” Lâm Tư cong môi cười, “kể cho em nghe một câu chuyện.” Lăng Nhất ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Đã lâu, rất lâu rồi …”
Adelaide bật ra một tiếng cười “ha hả”
Lâm Tư liếc nhìn anh ta và nói tiếp: “Có một nhà khoa học tên Fermi*, Ông và bạn bè của ông đã thảo
luận về trí tưởng tượng của toàn bộ vũ trụ, người ngoài hành tinh, hay các nền văn minh ngoài hành
tinh cuối cùng, ông nhìn lên bầu trời đầy sao và đặt ra một câu hỏi.”
(*là nhà vật lý lý thuyết và thực nghiệm người Ý, với nghiên cứu về lò Chicago
Pile-1, lò phản ứng hạt nhân do con người xây dựng đầu tiên trêи thế giới, và nổi tiếng với những
công trình đóng góp cho cơ học lượng tử, vật lý hạt nhân, vật lý hạt, và cơ học thống
kê. Cùng với Robert Oppenheimer, ông được coi là một trong những “cha đẻ của bom nguyên tử”.[1]
)
Vẻ mặt Adelaide trở nên nghiêm túc, và anh nói nhẹ nhàng: “Where are they?”
“Nếu có sự sống ngoài Trái đất, chúng ở đâu?”
“Câu hỏi này từ đó trở thành câu hỏi cuối cùng của vũ trụ” Adelaide cụp mắt xuống, “Bắt đầu từ câu
hỏi này, chúng ta có rất nhiều phỏng đoán về vũ trụ, và những phỏng đoán này đều rất đen tối không
có ngoại lệ.”
Lăng Nhất không hiểu: “Tại sao nó lại là câu hỏi cuối cùng?”
“Công nghệ phát triển theo cấp số nhân. Nó sẽ ngày càng trở nên khó tin hơn.” Lâm Tư đã vẽ một
đường cong hàm mũ theo thời gian, tốc độ phát triển công nghệ đã bùng nổ.
“Trong vũ trụ có thể quan sát được, có bảy tỷ ngôi sao, và có vô số hành tinh. Trong vô số hành
tinh này, nếu có dù chỉ một, thì thời điểm xuất hiện nền văn minh thông minh sớm hơn trái đất một
nghìn năm, nghìn năm —— đây là một khoảng thời gian rất ngắn trong quá trình của vũ trụ, giống như
một giây của chúng ta. Sau đó, công nghệ của họ sẽ vượt xa chúng ta, với khả năng phát hiện và
điều hướng không thể tưởng tượng, để phát triển trong thiên hà. Hơn thế nữa, sự sống không
thể chỉ xuất hiện trêи một hành tinh, và sự sống sẽ xuất hiện trêи vô số hành tinh. Như vậy, những
nền văn minh tiên tiến đó đáng lẽ phải thống trị vũ trụ và cai trị mọi ngôi sao.”
Lâm Tư dừng lại, rồi nói: “Nhưng chúng ở đâu? Tại sao vũ trụ vẫn hoang vắng như vậy? Tại sao chúng
ta ngay cả dấu vết tín hiệu bên ngoài cũng không bắt được? ”
Lăng Nhất khẽ mở mắt.
Đúng vậy, vũ trụ thực sự hoang tàn, hoang vắng đến mức im lặng chết chóc, và họ không tìm thấy dấu
vết của sự sống trong một chuyến đi dài như vậy. “Vũ trụ không nên hoang vắng, nhưng chúng ta thực
sự rất cô đơn. Đây là Nghịch lý Fermi*” Lâm Tư viết thuật ngữ này.
(Mọi người có thể lên gg tìm nghịch lý này để đọc, rất hay)
“Tuy nhiên, bây giờ chúng ta đã phát hiện ra hành tinh màu tím, nó có sự sống.” Lâm Tư đã vẽ hai
vòng tròn, một đại diện cho trái đất và một đại diện cho hành tinh màu tím.
“Sinh vật màu tím tồn tại ở dạng cấu trúc và xã hội nào? Nó có trí tuệ không? Nếu
vậy thì hơn chúng ta bao nhiêu? Chúng ta đã bắt được hai cá thể, chúng có đuổi theo chúng ta không?
Chúng đang quan sát chúng ta ở một nơi vô hình sao?” Lâm Tư vẽ một đường ranh giới giữa hai hành
tinh: “Những vấn đề này sẽ ảnh hưởng đến sự sống còn của chúng ta.”
Lăng Nhất có chút ngượng ngùng, quấn chặt áo khoác.
Nhìn thấy bộ dạng của cậu, Adelaide cuối cùng cũng tìm được cơ hội trả đũa, anh cười nói với cậu:
“Tuy nhiên, Nghịch lý Fermi còn lâu mới đơn giản.”
Nhìn thấy nụ cười xấu xa của anh, Lăng Nhất muốn chạy trốn. Lâm Tư đặt tay lên tay và vỗ về cậu.
Lăng Nhất nhanh chóng nắm lấy tay Lâm Tư bằng tay còn lại, nhẹ nhàng kéo tay anh, không buông ra.
Lâm Tư cũng không có ý rụt tay, tiếp tục: “Để giải quyết nghịch lý Fermi, chúng ta có nhiều giả
thuyết, một trong số đó được công nhận rộng rãi được gọi là máy lọc lớn. Giả thuyết này cho rằng có
một quá trình không thể vượt qua trong sự tiến hóa của sự sống. Trở ngại này có thể là từ môi
trường vô cơ đến sự xuất hiện của sự sống đơn giản, hoặc có thể là sự tiến hóa từ sự sống nhân sơ
sang sự sống nhân thực —— nó có thể tồn tại ở bất kỳ giai đoạn nào của quá trình tiến hóa, không có
hành tinh nào vượt qua giai đoạn này, ngoại trừ chúng ta … Hoặc, chúng ta chưa trải nghiệm nó, nó ở
ngay trước mặt chúng ta. Có một bộ lọc lớn từ nền văn minh hành tinh đến nền văn minh giữa các vì
sao. Tất cả các nền văn minh đang cố gắng đi tàu đều đã chết, vì vậy vũ trụ mowid hoang vắng như
vậy.”
“Nhưng có sự sống trêи hành tinh màu tím. Chúng ta không còn là những người duy nhất.” Lăng Nhất.
“Không sao… Một loại sinh vật khác đã xuất hiện, vì vậy các máy lọc lớn(*) có lẽ
không tồn tại trong giai đoạn đầu của cuộc sống. Chúng ta không trải qua nó, nó ở ngay
trước mặt chúng ta.”
Trong giả thuyết đen tối này, nền văn minh và sự tiến hóa giống như bong bóng xà phòng nổi lên
trong một căn phòng tối, nó chạm vào trần nhà có độ cao không xác định vào một thời điểm không xác
định, sau đó nhẹ nhàng vỡ ra.
Kho lạnh trống rỗng, những bức tường và trần nhà màu trắng bạc và những chiếc cabin khổng lồ nằm
trước mặt chúng chứa đầy những sinh vật đáng sợ không thể tả được. Giọng điệu của Lâm Tư đều đều,
như thể có một loại vật chất vô cơ nào đó đang chảy qua: “Vậy thì, bộ lọc vẫn còn xa chúng ta.
Chúng ta còn bao xa và chúng ta sẽ đi đến tuyệt chủng như thế nào?” “Hoặc, máy lọc lớn này là một
loại công nghệ nào đó, chẳng hạn như vũ khí hạt nhân, chẳng hạn như chỉnh sửa gen. Khi phòng thí
nghiệm Berlin bắt đầu sửa đổi DNA con người, nó chạm vào khoảng trống trêи bầu trời. Một công tắc
nhất định —— sẽ luôn có một số đột biến xảy ra trong thí nghiệm, virus Berlin xuất hiện và phá hủy
nền văn minh của trái đất. Và virus màu tím, rất giống với virus di truyền , cũng sẽ là con quỷ để
lại của một thí nghiệm chỉnh sửa gen khác sao?” Ngón tay Lâm Tư ở trong lòng bàn tay của Lăng Nhất,
động tác vô thức này có thể giúp cậu bình tĩnh:
“Tôi đã nói với em về định luật thứ hai của nhiệt động lực học, nó cũng rất bi quan. Nhưng trêи
thực tế, tất cả các lý thuyết và giả thuyết thảo luận về các quy luật của vũ trụ đều là như vậy. Nó
chỉ ra sự diệt vong không thể nào tránh khỏi.”
“Đây là định mệnh theo nghĩa vật chất, đã tạo ra một số lượng lớn những người bi quan” Adelaide
nhún vai, giọng điệu dần trở nên hoài nghi, “Mọi người sẽ chết, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Là một nhà tâm lý học, tôi khuyến khích tất cả các cô gái trẻ và các chàng trai nhanh chóng tỏ tình
với người yêu của mình, khuyến khích những người già đang hấp hối tiêu nhiều tiền để tận hưởng cuộc
sống ngay lập tức, khuyến khích các nhà khoa học nắm bắt mọi thời gian để khám phá những điều chưa
biết. Rốt cuộc, cuộc sống của một người cũng tốt, toàn bộ nền văn minh cũng tốt, dù sao cũng đều là
pháo hoa, không bằng nổ đẹp mắt hơn đi.”
Lăng Nhất nghiêng đầu: “Bất chấp tất cả?” Adelaide kinh ngạc: “Thiên tài khái quát! ” Lăng Nhất
cười: “Được rồi.”
Adelaide nhìn qua, cũng cười : “Đương nhiên là tốt rồi.” Lăng Nhất: “Anh gợi ý cho em à?”
Adelaide: “Đang gợi ý cho em đó.” Lâm Tư: “?”
Tác giả có chuyện muốn nói: Hôm nay tui rất thích phần lý thuyết of = w =
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook