Đoá Hoa Cao Lãnh
-
Chương 14
Diệp U vật lộn với xếp gỗ gần như tê liệt ở chỗ Lục Tẫn mới sẵn sàng rời khỏi nơi đó.
Tiêu Tư Thành đứng ở hành lang không yên lòng, thấy Diệp U trở lại, lập tức rướn người lên: “Cuối cùng chị cũng về! Chiều nay trên tầng này của chúng ta có người lập dị!”
Diệp U nhìn anh đầy ghét bỏ: “Người nào lập dị? Em đang nói bản thân mình à?”
“…… Em nói thiệt!” Tiêu Tư Thành chỉ vào phòng bên cạnh, đè giọng xuống cực thấp nói với Diệp U, “Ở phòng này.”
Diệp U liếc nhìn qua, cửa phòng đóng lại yên tĩnh, không thấy có gì bất thường: “Người ta kỳ lạ thế nào?”
Dường như Tiêu Tư Thành nhớ tới ký ức không tốt, giọng nói cố tình đè x uống vẫn có chút run rẩy: “Bà cụ đó rõ ràng đến đây một mình, nhưng cứ luôn lẩm bẩm gì đó, giống như đang trò chuyện với người mà em không nhìn thấy!”
Nói tới đây, sắc mặt Tiêu Tư Thành lại tái nhợt một chút: “Nếu thực sự có người trong suốt cũng được, chỉ sợ……”
Diệp U: “……”
Cô hơi nhướng mắt nhìn Tiêu Tư Thành: “Tiêu Tư Thành, em muốn tạo ra vài truyền thuyết kinh dị trong sơn trang để hù dọa chị phải không? Cái đầu nhỏ khá linh hoạt đó.”
“…… Không phải, em nói sự thật!”
Tiêu Tư Thành thấy cô không tin, sốt ruột nghĩ cách chứng minh.
Đúng lúc này, cánh cửa trước mặt họ mở ra mà không hề báo trước, một bà cụ tóc bạc phơ đứng sau cánh cửa, nhìn họ bằng ánh mắt lành lạnh.
Ánh mắt đó khiến Diệp U lạnh sống lưng.
Tiêu Tư Thành sợ tới mức trốn ra sau Diệp U giống một con chim cút lớn run bần bật.
Bà cụ nhìn họ vài lần, không nói lời nào, quay vô phòng, khóa cửa lại.
Sau khi cửa đóng “rầm”, giọng Tiêu Tư Thành gần như nức nở: “Vừa rồi chị thấy không……”
“…… Ừm.” Diệp U gật đầu, lúc cửa phòng mở ra, cô thấy một tấm ảnh đen trắng đặt ở huyền quan.
Có ba cây nhang đang cháy trước ảnh.
“Có phải bà cụ đang cúng hay không……”
“Em đừng đoán mò.” Diệp U ngắt lời anh, “Chị nghe nói chiều nay có bà cụ Vạn vào ở, chồng bà vừa qua đời năm ngoái, bọn họ tới để kỷ niệm ngày cưới.”
“……” Tiêu Tư Thành nuốt nước miếng một cách khó khăn, “Không phải chứ, đã qua đời còn muốn kỷ niệm ngày cưới cùng nhau?”
Anh đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “cùng nhau”.
Diệp U nói: “Tình cảm vợ chồng người ta tốt đó, em đừng tự hù dọa mình.”
“Nhưng em ở sát bên cạnh, hồi chiều chị không nhìn thấy đâu, bà cứ lẩm bẩm một mình, sợ lắm!”
Diệp U nghe anh nói vậy cũng nhíu mày, không phải cô sợ gì, mà lo lắng không biết tinh thần của bà cụ Vạn có ổn không.
Nếu thế này, ngày mai cô phải nói cho Lục Tẫn biết.
“Chị, hay là hai chị em mình đổi phòng nhé?”
Diệp U la lên: “Em cho rằng chị sẽ sống trong ổ chó mà em đã ở năm ngày?”
“…… Mỗi ngày đều có người dọn phòng!”
“Chị không đổi.” Diệp U đã từng chứng kiến ký túc xá đại học của Tiêu Tư Thành, chua lòm, cô ước gì có thể ném mình vào trong xe khử trùng để khử trùng ngay tại chỗ.
Cô vỗ vai Tiêu Tư Thành, cười tủm tỉm nhìn anh: “Nếu em sợ thiệt, nhân dịp trời chưa tối, mau về nhà đi.”
Tiêu Tư Thành thật sự bị thuyết phục trong chớp mắt.
Nhưng nghĩ đến tin tức về sân đua xe của anh và Hạ Hải Phong đã được thổi ra, nếu cuối cùng thất bại, anh sẽ bị trong vòng cười nhạo một trận.
Anh liếc nhìn Diệp U đầy oán hận, vội vàng trở về phòng.
Diệp U thấy dáng vẻ sợ hãi của anh, đột nhiên nảy ra ý tưởng.
Biện pháp mà cô nói có vẻ không tồi, lợi dụng tâm lý sợ hãi của Tiêu Tư Thành để hù dọa anh, không chừng đêm nay anh sẽ khóc lóc chạy về nhà.
Để không thu hút chú Hỉ, cũng không hù Tiêu Tư Thành chết khiếp, Diệp U quyết định gõ cửa phòng Tiêu Tư Thành sau khi đèn tắt.
Với sự can đảm của Tiêu Tư Thành, động tác này đã đủ.
10 giờ tối, sơn trang tắt đèn và ngắt mạng đúng giờ.
Diệp U đợi một lúc, định gõ cửa phòng trong lúc Tiêu Tư Thành chuẩn bị ngủ.
Đoán chừng sắp đến giờ, Diệp U cầm di động để lén gõ cửa phòng.
Trên hành lang thật yên tĩnh, ngọn đèn mô phỏng đèn lồ ng sáng mờ mờ ảo ảo.
Để thuận tiện cho việc rút lui, Diệp U không khóa cửa phòng, chỉ khép hờ.
Cô nhìn phòng Tiêu Tư Thành thăm dò, lén lút đi tới.
Đang định gõ cửa, cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra.
Là căn phòng của bà cụ Vạn.
Động tác của Diệp U cứng đờ, sững sờ tại chỗ trong chớp mắt.
Bà cụ Vạn ăn mặc chỉnh tề, chẳng giống như chuẩn bị đi ngủ.
Bà cầm di ảnh của ông cụ Vạn, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Diệp U đang đứng ngay cửa phòng của Tiêu Tư Thành.
Diệp U: “……”
Lúc ấy cả người Diệp U đã tê liệt.
Tuy rằng niềm tin của cô chỉ có đảng, nhưng hình ảnh này thật sự quá kỳ quái, đặc biệt là dưới bóng đêm, ánh mắt của bà cụ Vạn còn đờ đẫn hơn lúc chiều.
Nếu không nhờ tố chất tâm lý của Diệp U quá xuất sắc, cô đã hét lên rồi.
Bà cụ Vạn nhìn cô rồi xoay người đi hướng ngược lại.
Diệp U không còn tâm trạng hù dọa Tiêu Tư Thành, cô đứng tại chỗ để điều hòa hơi thở, nắm chặt di động lao về phòng.
Tim vẫn đập nhanh, Diệp U rót ly nước ấm cho mình, uống hai ngụm, sau đó gọi điện thoại cho phòng bảo vệ: “A lô, đây là phòng bảo vệ phải không? Tôi vừa thấy bà cụ Vạn ở 1223 ra khỏi phòng, các anh mau đi tìm đi.”
Cúp điện thoại, Diệp U không khỏi cảm thán, đêm nay chú Hỉ lại không thể ngủ yên.
Diệp U vốn muốn đợi kết quả, luôn để ý đến động tĩnh bên ngoài không ngủ, nhưng đến 10 giờ rưỡi, cô hết chịu nổi.
Trước đây cô đi ngủ sau 12 giờ là chuyện thường, hiện tại vừa đến 10 giờ là mí mắt muốn sụp xuống.
Sơn trang thật sự có ma lực :)
Khi Diệp U tỉnh dậy, trời đã sáng.
Em gái giao bữa sáng tới đưa bữa sáng cho cô, Diệp U không khỏi hỏi thăm: “Bà cụ Vạn ở 1223 có khỏe không?”
Em gái vừa giúp cô dọn bàn vừa nói: “Em mới đưa đồ ăn sáng, không có gì lạ, nhưng nghe nói tối hôm qua bà lén chạy ra ngoài sau khi tắt đèn khiến chú Hỉ rất tức giận.”
Diệp U cầm đũa, vừa nghe cô nói vừa gật đầu: “Không sao là tốt rồi, à, Tiêu Tư Thành thì sao?”
Nhắc tới Tiêu Tư Thành, em gái không lạc quan như vừa rồi: “Hình như anh Tiêu không tốt lắm, cả người uể oải, vừa nãy nói rằng ăn không vô, không muốn ăn sáng.
Tuy nhiên em có nói với anh ấy, chi phí ăn sáng đã tính trong tiền phòng, không ăn sẽ không được hoàn tiền.”
Diệp U: “……”
Giết người còn muốn trừng phạt.
Ăn sáng xong, Diệp U đi quan tâm Tiêu Tư Thành một chút.
Như lời của em gái giao bữa sáng, sắc mặt Tiêu Tư Thành rất tệ, giống như đã trải qua một thử thách lớn.
“Chị có biết chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua không? Bà cụ sát vách chuồn ra ngoài vào ban đêm, náo loạn đến gần 12 giờ mới trở về.” Trên mặt Tiêu Tư Thành lộ rõ hai quầng thâm, tựa như cả đêm không ngủ, “Em vốn không ngủ quá say, bị đánh thức nên đi ra ngoài coi thử, đúng lúc thấy bà cụ bị chú Hỉ đưa về, đêm hôm khuya khoắt mà bà cụ còn ôm di ảnh liếc nhìn em, hu hu hu ——”
Diệp U: “……”
Cô hiểu mà.
“Em sợ tới mức vội vàng vô phòng đóng cửa lại, sau đó gặp ác mộng cả đêm! Em thật sự không ở chỗ này được nữa, hôm nay em phải về nhà!” Tiêu Tư Thành nói rồi đứng dậy đầy kích động.
Diệp U đứng lên theo: “Chị ủng hộ em!”
Tiêu Tư Thành: “……”
Diệp U an ủi Tiêu Tư Thành xong lại lượn lờ đến trước phòng bà cụ Vạn.
Trong phòng không có chút động tĩnh nào cả, Diệp U gõ cửa hai lần, không ai đáp lại.
Cô không biết có ai trong phòng hay không, nên đi xuống chạy bộ trước.
Diệp U không phải là người yêu thích thể thao, nhưng hiện giờ mọi người đều cuốn theo, bạn bè trong giới đăng ảnh tập gym hoặc check in chạy bộ mười km.
Mỗi lần Diệp U lướt thấy cũng muốn tập thể dục một chút, sau đó cho trôi qua.
Nhưng giờ thì khác, cô phải thức dậy lúc 6 giờ sáng trong sơn trang mỗi ngày, nếu đã dậy, không chạy bộ thì quá lãng phí.
Còn có thể gửi trong vòng bạn bè, để mẹ cô thấy rằng cô có kỷ luật đến cỡ nào.
Chạy đến hồ nước, Trình Cảnh lại đứng đó xem người ta đánh cờ.
Diệp U dừng lại bên cạnh anh, nở nụ cười chào hỏi: “Thầy Trình Cảnh, chào buổi sáng, bài nhạc mới đâu?”
Trình Cảnh: “……”
Sếp Diệp thật sự cứng rắn.
“Sếp Diệp, nghe nói tối hôm qua bà cụ Vạn sống trong viện chỗ cô trốn ra ngoài vào lúc nửa đêm phải không?” Trình Cảnh giả vờ không nghe thấy câu hỏi của Diệp U, tự động chuyển đề tài.
Diệp U khịt mũi trong lòng, đang định quay lại đề tài, ông cụ chơi cờ bên cạnh đã mở miệng: “Hai người đang nói đến Tiểu Linh à? Lúc còn trẻ, bà ấy đã làm chuyện này với lão Vạn, nói là thám hiểm trong sơn trang.”
Diệp U: “……”
Bà cụ Vạn thật trâu bò.
Trình Cảnh cảm thấy hứng thú: “Ông Kim, ông biết bà cụ Vạn ạ?”
“Đều là người quen cũ của sơn trang, bà ấy và lão Vạn tổ chức đám cưới trong sơn trang.” Ông cụ Kim vừa đánh cờ, vừa nói chuyện phiếm với bọn họ, “Tiểu Linh lúc trẻ cũng tinh quái chẳng kém cô Diệp, mỗi lần gây chuyện đều phải báo cho lão Lục, à, là ông nội của Lục Tẫn.”
Trình Cảnh lặng lẽ nhìn Diệp U, cô nuốt nước miếng, ho khan: “Ông Kim, ông đang nói về bà cụ Vạn thì cứ nói về bà, kéo cháu vào làm gì?”
Ông cụ Kim ngước mắt nhìn cô, cười nói: “Mấy ngày nay tôi nghe Tiểu Hỉ nhắc tới cô không ít đâu, cô chọc tức cậu ấy kha khá rồi đấy.
Chà, cô chưa rời khỏi đây mà Tiểu Linh đã tới, tôi đổ mồ hôi giùm Tiểu Hỉ.”
Diệp U chớp mắt: “Ông nói Tiểu Hỉ, là chú Hỉ phải không?”
“Không phải thì là ai? Các cháu kêu cậu ấy là chú Hỉ, trước mặt tôi thì cậu ấy là Tiểu Hỉ.” Ông cụ Kim lại đi một nước cờ, nói tiếp, “Tính tình lão Vạn khác với Tiểu Linh, ông ấy đặc biệt trầm tĩnh và kiên định, lúc trước chúng tôi không biết hai người bọn họ đến với nhau thế nào.
Tiểu Linh ngày nào cũng gặp rắc rối, xuýt nữa bị ông nội của Lục Tẫn kéo vào sổ đen, lúc đó mới dừng lại một chút.”
Ông cụ Kim nói tới đây, nhìn Diệp U đầy ẩn ý: “Cô Diệp cũng nên cẩn thận, hiện giờ sơn trang vẫn còn sổ đen.”
Diệp U: “……”
Rốt cuộc chú Hỉ đã nói xấu cô như thế nào!
“Không phải đâu, ông Kim đừng nghe lời nói của một bên, cháu là đứa trẻ thành thật và có trách nhiệm, ông không thể nghe những lời này.”
Ông cụ Kim cười ha ha khi nghe cô nói vậy, một cơn gió thổi qua, có thể nghe loáng thoáng giọng ai đó đang hát tuồng.
“Không đến lâm viên, làm sao biết sắc xuân ra sao……”
Diệp U nhìn phía trước: “Có người đang hát 《Du viên kinh mộng》à?”
Ông cụ Kim dường như không trách chuyện này: “Là cô bé Hứa Sương phải không? Lần nào cũng lén luyện tập, sợ người khác nói rằng mình lớn tiếng ồn ào.
Tôi nghĩ, theo như cách giải thích của cô Diệp, hát tuồng khác với lớn tiếng ồn ào.”
Diệp U: “……”
Sự tích của cô đã lan truyền rộng rãi đến thế trong sơn trang ư? :)
“Cô ấy hát không tệ.” Trình Cảnh đi lên trước hai bước, “Giọng rất tốt.”
Anh vừa nói vừa đi càng nhanh, Diệp U vốn muốn giữ anh lại để nói về bản nhạc, nhưng lại thấy Lục Tẫn đang đi tới giữa giọng hát như có như không.
Trong nắng sớm ban mai, dáng anh cao lớn thẳng tắp, tóc đen trên trán khẽ đong đưa theo gió.
Dưới những cánh hoa bay lả tả, anh ngước mắt, nhìn thấy Diệp U ở phía đối diện.
Diệp U cảm thấy tim chậm lại.
Trong thời gian này, cô không ngừng suy nghĩ về mối quan hệ giữa cô và Lục Tẫn.
Đánh giá từ kinh nghiệm 26 năm qua, cô tuyệt đối không phải là một người tùy tiện.
Nhưng vào lúc này, cô cảm thấy những rối rắm này thật vô nghĩa.
Cô chỉ là một người phàm tục bình thường, thấy sắc đẹp của anh thì nổi lòng tham.
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp U: Làm sao để bỏ!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook