Dọa Chết Người
6: Đàn Ông Phải Có Trách Nhiệm 6


Đàm Tô không biết liệu Na có xuất hiện một cách quang minh chính đại vào ban ngày hay không, ít nhất là trước khi Na xuất hiện, cô phải nhanh chóng thuyết phục mẹ Na hỏa táng thi thể của Na.
Nếu hài cốt được hỏa táng, Na sẽ biến mất sao?
Đàm Tô cảm thấy loại khả năng này không cao, chưa từng thấy qua trong phim quỷ nào nói hỏa tán di thể của quỷ là có thể giết chết quỷ, rất nhiều quỷ đều là sau khi hỏa táng mới trở thành quỷ.
Mấy thứ quỷ quái này trong thế giới thực Đàm Tô là chưa từng thấy qua, hiện tại cũng không có thông tin để tham khảo, cô chỉ có thể tận lực theo sát mẹ Na, cô cảm thấy Na sẽ không ở trước mặt mẹ mình hiện thân dọa người hoặc giết người.
Mẹ Na dẫn Đàm Tô mở một cánh cửa, dẫn đầu đi vào.
Cửa vừa mở ra Đàm Tô đã thiếu chút nữa bị mùi hôi thối bên trong hun bất tỉnh, cô kiên trì làm tốt tâm lý mới đi vào phòng.
Mẹ Na dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi mùi khó chịu trong phòng, tự nhiên đi tới trước giường, khom lưng xuống bên cạnh thân ảnh trên giường thấp giọng nói: "Na, bạn của con đến thăm con, con mau đứng lên đi."
Thân ảnh kia không có động tĩnh gì, mẹ Na lại phảng phất nghe được cái gì đó, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Đứa nhỏ này, ngay cả bạn đến thăm nó cũng không muốn rời giường, cháu bảo bác nói như thế nào mới tốt đây?"
Nói xong bà đứng thẳng dậy, áy náy nhìn về phía Đàm Tô, "Xin lỗi, để cho cháu chạy một chuyến vô ích, Na hiện tại không thoải mái, không muốn gặp cháu."
"A, như vậy sao.

Không sao đâu." Đàm Tô lắc đầu.

Trạng thái tinh thần của mẹ Na quả thật có vấn đề, Na rõ ràng đã chết lâu rồi, thi thể đều thối rữa phát ra mùi hôi thối, nhưng bà lại tự lừa mình dối người vẫn coi con giá mình còn sống.

Nhưng trong chuyện này, Đàm Tô cũng không muốn quá khắt khe mẹ Na, mất đi đứa con gái duy nhất, bà cũng đủ đáng thương.

Muốn trách, liền trách Na không hiểu chuyện.

Rõ ràng trong nhà còn có một người mẹ, lại tàn nhẫn rời khỏi mẹ cô ấy, cô ấy cũng không nghĩ tới, mẹ cô ấy mất đi cô ấy, sẽ có bao nhiêu thống khổ, sẽ có bao nhiêu tuyệt vọng sao?
Ngay khi mẹ Na chuẩn bị dẫn Đàm Tô xuống lầu, Đàm Tô bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, con còn có một câu muốn nói với Na." Không đợi mẹ Na kịp phản ứng, Đàm Tô liền vòng qua bà, đi tới trước giường Na, đem thân ảnh kia xoay lại.
Xuất hiện trước mặt Đàm Tô rõ ràng là một khuôn mặt thối rữa nặng, vị trí mắt, lỗ mũi, miệng đều lõm xuống thật sâu, đã sớm nhìn không ra tướng mạo ban đầu.
Đàm Tô Nhiêu đã chuẩn bị tâm lý tốt, vẫn kinh hãi lui về phía sau một bước.
Mẹ Na muốn ngăn cản Đàm Tô nhưng không kịp, bà chậm rãi thu tay lại, bi thương nhìn con gái trên giường đã sớm thay đổi hoàn toàn, chua xót nói: "Na không cần mẹ nữa, nó cứ như vậy bỏ lại bác mà đi..."
"Cháu biết." Đàm Tô nghe giọng điệu nghẹn ngào của mẹ Na, không có xoay người, chỉ nhìn thi thể Na, nặng nề nói, "Kỳ thật, cháu lần này tới, là bởi vì cháu mơ thấy Na."
Mẹ Na nghe vậy, lập tức kích động bắt lấy cánh tay Đàm Tô, giống như là bắt lấy một cọng rơm cứu mạng, liên tục nói: "Cháu có thấy nó phải không? Nó đã nói gì với cháu? Nó có ổn không? Nó có nhắc tới bác hay không?"
Câu hỏi liên tục của mẹ Na và biểu tình khóc nức nở của bà lúc này đều khiến Đàm Tô có chút chua xót, cô nghiêng mặt sang, miệng nói: "Bạn ấy rất tốt.

Bạn ấy bảo cháu chuyển lời tới bác, bạn ấy rất có lỗi với bác, hy vọng bác có thể hỏa táng bạn ấy, quên đứa con gái bất hiếu này, tiếp tục sống thật tốt."
Nước mắt của mẹ Na bỗng dưng rơi xuống hốc mắt, bà nghẹn ngào nói: "Nó là con gái bác, làm sao bác có thể quên nó...!Nó là con gái duy nhất của bác, nó đều không còn nữa, nó bảo bác sống như thế nào, nó bảo bác sống như thế nào a!" (Banhbao2333: edit tới đây mà muốn khóc, ai còn ba mẹ hay thương ba mẹ nhiều hơn, dù cuộc sống có khó khăn cũng vẫn còn gia đình, ông trời sẽ không tuyệt đường sống của ai hết, cố lên.)

Đàm Tô không khỏi nắm lấy tay mẹ Na, ôn nhu khuyên nhủ: "Na nhất định không hy vọng nhìn thấy bác đau đớn như vậy.

Xin bác hãy kiên cường sống tốt".
Từ góc độ của Đàm Tô mà nói, mất đi tất cả người thân, cô không biết mẹ Na còn có thể kiên cường sống sót như thế nào.

Nhưng bây giờ, ngoại trừ nói những lời an ủi này, cô lại không nói nên lời.

Nếu như trước đây cô chỉ không đồng ý với lựa chọn của Na, thì bây giờ, nhìn thấy nỗi đau đớn tuyệt vọng của mẹ Na, cô chỉ lên án Na.

Trên thế giới này người đối với bạn tốt nhất chỉ có cha mẹ của bạn, bất cứ ai cũng có thể phản bội bạn, chỉ có cha mẹ của bạn sẽ đối xử tốt với bạn mà không có lý do.
Mẹ Na kéo Đàm Tô khóc hồi lâu, cho đến khi khóc đến khàn giọng, hai mắt sưng lên, bà mới dần dần ngừng khóc nức nở.

Bà chấp nhận lời thuyết phục của Đàm Tô và quyết định hỏa táng Na ngay lập tức.
Chiều cùng ngày, mẹ Na đã thông báo cho người dân làng về cái chết của con gái mình, với sự giúp đỡ của người dân trong làng, thi thể của Na đã được sắp xếp đúng cách, cuối cùng được đưa vào nhà tang lễ.
Nhìn thi thể Na bị đẩy lên hỏa táng, Đàm Tô hơi thở ra.
【Nhiệm vụ tức thời 3 hoàn thành, điểm thưởng 100 điểm.


Hệ thống nhắc nhở, Đàm Tô yên lòng.
Biết rằng Na có thể đang ở gần đó, cô không dám rời khỏi mẹ Na nửa bước.

Khi trời tối, cô lại lấy lý do phải chăm sóc mẹ Na thật tốt, không rời xa bà.
Mẹ Na không biết Đàm Tô sợ hãi, chỉ coi Đàm Tô là một người tốt đối với bạn bè trọng tình nghĩa, vài lần cảm ơn sự chăm sóc của cô.

Lời cảm ơn của bà khiến Đàm Tô rất xấu hổ, dù sao mặc dù cô quả thật đang giúp đỡ chăm sóc mẹ Na, nhưng cô đi theo mẹ Na là có động cơ khác.
Đàm Tô cứ như vậy ở bên cạnh mẹ Na chăm sóc bà một đêm, sau khi mẹ Na ngủ cô cũng không dám ngủ, cố gắng chống đỡ cho đến khi trời sáng mới nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Đàm Tô bị một trận tiếng hít thở âm lãnh đánh thức.
Khoảnh khắc ý thức tỉnh táo lại, cô lập tức nhịn xuống bản năng mở hai mắt ra, cảm thụ hô hấp lạnh lẽo sau cổ.
Cảm giác này...!Đúng vậy, đó là do Na gây ra!
Nhưng mẹ Na vẫn còn ở đây, phải không? Na cứ xuất hiện ở đây như vậy sao? Cô ấy cũng không sợ làm mẹ cô ấy sợ hãi!
Chờ đã, chẳng lẽ nói...

Đàm Tô chợt mở hai mắt ra, phát hiện mẹ Na vốn đang nằm trên giường không thấy đâu.

Mà dưới lầu lúc này lại truyền đến tiếng va chạm rất nhỏ của nồi chén.
Mẹ Na không đánh thức cô ấy dậy và đã đi nấu ăn!
"Tôi đã cảnh cáo cô..." Thanh âm âm u của Na từ phía sau Đàm Tô truyền đến.
Giờ phút này bất kể là quay đầu hay không quay đầu, bầu không khí khủng bố này cũng đủ khiến người ta sợ tới mức té đái trong quần.
Đàm Tô lăn một vòng trên giường, cuối cùng từ phía bên kia giường lăn xuống giường, nửa ngồi xổm nhìn về phía vị trí cô nằm ban đầu.
Na đang đứng trên không trung, mái tóc dài buông xuống, trên sợi tóc còn có máu tươi chậm rãi nhỏ xuống.

Hai mắt tử khí nặng nề của cô ấy nhìn chằm chằm Đàm Tô, khóe miệng dính máu tươi nhếch lên.
Đồng tử Đàm Tô co rụt lại, cô hoài nghi lần này cô có thể sẽ chết dưới tay Na.

Nhưng một giây sau, âm thanh của hệ thống vang lên.
[Nhiệm vụ chính 3: Dùng chế độ trốn thoát để có được "sự lượng thứ của Na", phần thưởng nhiệm vụ này là mảnh vỡ [cửa].
Bây giờ chuyển sang chế độ trốn thoát.

Chế độ này sẽ cho phép người chơi và nhân vật của thế giới thứ hai cùng nhau vào tòa nhà năm tầng.

5 phút sau khi người chơi bước vào, Na cũng sẽ bước vào cùng một lớp.

Trong mỗi lớp, Na có khả năng di chuyển tức thời không giới hạn; Ở các tầng khác nhau, Na cũng có thể di chuyển, nhưng thời gian để di chuyển giữa các tầng là 8 phút.
Người chơi chỉ cần tiếp xúc vật lý với Na được cho là đã chết trong chế độ trốn thoát, thì nhiệm vụ này tuyên bố thất bại.

Mỗi tầng có một mảnh vỡ "Sự lượng thứ của Na", mảnh vỡ đầu tiên và thứ tư có thể được sử dụng để loại bỏ một lần tiếp xúc với Na, và người chơi truyền đến ngẫu nhiên một tầng nhất định, sử dụng để kích hoạt tự động.

Khi chế độ trốn thoát được bật, người chơi sẽ ngẫu nhiên đi vào một tầng nhất định, mỗi tầng có bốn nút chuyển đổi không gian đến các tầng khác có thể rời khỏi tầng bất cứ lúc nào, nhưng người chơi ở lại mỗi tầng ít nhất 3 phút và tối đa 10 phút.

Nếu hết thời gian hết không rời đi, người chơi sẽ bị buộc phải gửi ra ngoài, ngẫu nhiên vào một tầng khác, mỗi tầng có thể được lặp đi lặp lại.
Khi người chơi tập hợp 5 mảnh vỡ của "Sự lượng thứ của Na" (bao gồm đã được sử dụng), chế độ trốn thoát sẽ được hoàn thành, nhiệm vụ thành công.



Khi hệ thống nói hết, Đàm Tô phát hiện mình không còn ở chỗ cũ nữa, mà xuất hiện ở chính giữa một hành lang dài.

Cuối hành lang treo một đồng hồ đếm thời gian khổng lồ, bắt đầu từ 0 đi lên; Và một bức tường ở phía bên kia của hành lang là một con số lớn "1", bên dưới là bốn nút màu xanh lá cây lớn bằng lòng bàn tay, với 2, 3, 4, 5 tương ứng.

Nói cách khác, cô ấy đang ở tầng một, và bốn nút đó dẫn đến mỗi tầng trên.
Đàm Tô không cho mình nhiều thời gian để suy nghĩ, lập tức nhìn về phía căn phòng bên cạnh hành lang.
Khi hệ thống giải thích các quy tắc của chế độ trốn thoát, cô đã suy nghĩ rõ ràng về một cái gì đó.

Trong đó quan trọng nhất, đại khái chính là một khi hoàn thành nhiệm vụ chính này, cô có thể đạt được Na thông cảm, sống sót, nhận được phần thưởng mảnh vỡ [cửa].

Mà nếu như không thể hoàn thành, hệ thống sẽ không đối với cô như thế nào, nhưng Na chỉ sợ sẽ không bỏ qua cho cô, nếu như sau đó cô chết ở trong tay Na, như vậy cô sẽ bị trừ 500 điểm tích lũy và bị ép rời khỏi thế giới này —— nhiệm vụ tức thời thất bại cùng tử vong ở thế giới đều sẽ rời khỏi thế giới.
Cô còn muốn tiếp tục chơi, thành công hoàn thành nhiệm vụ chính, nhiệm vụ chính này, cô không thể thua.
Về phần một ít chuyện khác, là về bản thân nhiệm vụ chính.

5 phút sau khi cô bước vào, Na sẽ bước vào, và Na có khả năng di chuyển tức thời ở cùng một tầng, về cơ bản chỉ cần Na đến, cô đã chết bất cứ nơi nào cô ấy đi.

Cho nên ngay từ đầu, cô phải tranh thủ thời gian tìm được mảnh vỡ đầu tiên của "Sự lượng thứ của Na", có mảnh vỡ kia chính là có thêm một cái phù bảo mệnh.

Và thời gian của cô chỉ là 5 phút ngắn ngủi.
Vừa rồi trong thời gian ngắn ngủi, Đàm Tô đã thấy rõ hành lang một mặt dựa vào tường, mặt khác gắt gao bố trí một đám phòng có màu cửa phòng khác nhau, số lượng phòng khoảng 10 cái.

Mỗi phòng cô chỉ có thể dành khoảng 20 giây để xem xét, nhưng cũng phải dành thời gian suy nghĩ.

Nếu cô dành quá nhiều thời gian trong một căn phòng, cô có thể sẽ bị Na đâm trúng.

Sau đó, nhiệm vụ đã thất bại.
Đàm Tô là người đầu tiên đi vào phòng cửa phòng là màu hồng nhạt, vừa mới tiến vào, cô liền phát hiện mình tựa hồ đi tới một không gian khác.

Trên bãi cỏ rộng rãi, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang thả diều, chạy bộ về phía trước và quay trở lại, trong khi một cô bé năm hoặc sáu tuổi đuổi theo ông ta với một nụ cười tươi sáng và ngây thơ.
Nhìn kỹ hơn, Đàm Tô phát hiện cô gái dường như là Na hồi nhỏ.

Vì vậy, người đàn ông thả diều là cha của Na.
Đợi một lát, tựa hồ cũng không có nhiều thứ xuất hiện, Đàm Tô liền xoay người rời khỏi phòng này, tiến vào phòng kế tiếp.


Cô muốn nhìn tất cả các phòng một lần nữa, và sau đó suy đoán nơi mảnh vỡ "sự lượng thứ của Na" là ở đâu.
Cửa phòng thứ hai có màu hồng nhạt, sau khi đi vào Đàm Tô nhìn thấy cảnh tượng một nhà ba người vui vẻ hòa thuận xem TV.

Cô vẫn không ở lại lâu, tiếp tục đi xuống phòng tiếp theo.
Sau đó cửa phòng đều là màu sắc ấm áp, nội dung bên trong cũng rất giống nhau, Đàm Tô cơ bản là liếc mắt một cái liền rút lui, thẳng đến cái cuối cùng, cửa phòng là màu đen.
Cô mở cửa và xuất hiện trước mắt cô là một đám tang.

Bức ảnh đen trắng của ba Na treo ở phía trước, và Na khóc như mưa, ai nói chuyện với cô ấy, cô ấy cũng không để ý.
Nhìn chằm chằm Na khi còn bé vài giây, Đàm Tô mới lui về phía sau một bước đóng cửa phòng lại.

Cô liếc nhìn bộ đếm thời gian ở cuối hành lang, thời gian hiển thị là 2 phút 10 giây.
Đàm Tô thu hồi ánh mắt, tầm mắt bình tĩnh quét về phía mười cánh cửa phòng kia.
Trong mười cánh cửa phòng này, chỉ có cửa màu đen là nổi bật, nói chung, mảnh vỡ "sự lượng thứ của Na" nên được ở trong căn phòng này.

Nhưng câu hỏi đặt ra là, chính xác nơi nó ở đâu? Làm thế nào cô có thể có được nó?
Đàm Tô nhắm hai mắt lại, bắt đầu nhớ lại cảnh tượng cô nhìn thấy trong các phòng còn lại.

Trí nhớ của cô không đến mức siêu quần, nhưng cảnh tượng mới hai phút trước nhìn qua, vẫn như cũ còn rõ ràng lưu lại trong đầu cô.
Trong những cảnh tượng đó...!Có manh mối nào mà cô ấy có thể tận dụng được không? Có bất cứ điều gì tiết lộ các mảnh vỡ "sự lượng thứ của Na" thực sự là ở đâu?
Ngoại trừ phòng thứ mười, những hình ảnh trong các phòng còn lại đều là về cảnh Na khi còn bé cùng ba mẹ chơi đùa, trong đó, hình ảnh của ba Na hiển nhiên nhiều hơn mẹ cô ấy...
Trong đầu Đàm Tô bỗng nhiên xẹt qua cảnh tượng thi thể Na nằm trên giường hôm qua, một thứ gì đó chợt lóe qua.
Cô mở mắt ra.
Mặt dây chuyền!
Giờ phút này thời gian hiển thị trên bộ đếm thời gian là 3 phút 25 giây, Đàm Tô lại xông vào phòng màu đen, cảnh tượng bên trong không khác gì cô vừa nhìn thấy, cô vội vàng vọt tới trước mặt bé Na, ngồi xổm xuống trước mặt cô ấy.

Tất cả mọi người phảng phất như ảo ảnh, căn bản không có ai "nhìn thấy" Đàm Tô đột nhiên xông vào.
Ngực Na quả nhiên treo một cái mặt dây chuyền, giống hệt Đàm Tô nhìn thấy trên thi thể Na.

Cô nhớ rằng trong những hình ảnh thoải mái và đẹp, có một hình ảnh rằng ba Na đeo một sợi dây chuyền đẹp quanh cổ của Na, trong khi Na vui vẻ hôn ba mình.

Bởi vì đó là quà của ba mình, bé Na đã đeo cho đến khi lớn lên.
Đàm Tô đưa tay muốn lấy mặt dây chuyền trên ngực bé Na, ai ngờ tay vừa mới duỗi qua, vốn không thèm để ý đến ai bé gái đang khóc đột nhiên ngẩng đầu, bàn tay nho nhỏ bắt lấy cổ tay Đàm Tô, trong đôi mắt sưng đỏ mang theo bi thương cùng oán độc, thanh âm non nớt lại u lãnh từ trong đôi môi nho nhỏ của bé ấy truyền ra: "Ba rời khỏi tôi, ba để lại cho tôi chỉ có cái này, cô ngay cả nó cũng muốn lấy đi sao?"
Đàm Tô bỗng dưng cả kinh, xúc cảm lạnh lẽo theo cổ tay cô xâm nhập mà lên, nửa cánh tay của cô trong nháy mắt liền cứng ngắc!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương