Do You Remember Me???
-
Chương 45
Vừa về đến biệt thự “Wolf”, nó đã thấy mọi người rất bận rộn. Dường như sắp có chuyện gì đó xảy ra.
- Bác Khanh, mọi người đang làm gì thế?
- Sắp tới sinh nhật của thiếu gia. Mọi người cùng nhau trang trí nhà cửa đó mà!_ Ông Khanh mỉm cười giải thích.
- Là ngày kia phải không bác?
- Đúng vậy. Mọi năm cậu ấy đều không có mặt ở đây những năm nay đặc biệt mọi người định tổ chức một bữa tiệc cho thiếu gia.
- Cảm ơn bác! Bác không nói cháu quên mất. Thôi cháu đi chuẩn bị quà cho anh ấy đây.
“ Tít…tít…”
Điện thoại của Hoàng Vy nhận được một tin nhắn từ ai đó…Đôi môi mỏng vẽ lên nụ cười hạnh phúc. Người yêu thương và thân thiết với chúng ta chắc chắn sẽ không bao giờ phản bội mình. Đó là câu hỏi rất khó trả lời…?
Ai cũng muốn tổ chức cho cậu một bữa tiệc sinh nhật thật hoành tráng nhưng Hải Phong đều từ chối. Vì thế hôm nay ngoài sự có mặt của tất cả mọi người trong biệt thự thì cũng không có ai khác! Dưới ánh nến lung linh cùng với khung cảnh ngọt ngào đầy lãng mạn thế này mọi người cùng nhau chúc mừng sinh nhật Hải Phong.
- Thiếu gia, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
- Cảm ơn bác!
- Hải Phong, sinh nhật vui vẻ. Anh sẽ mãi hạnh phúc luôn mỉm cười nhé._ Hoàng Vy.
- Có em bên anh! Anh sẽ luôn hạnh phúc.
Mọi người nghe thiếu gia nói vậy liền tự động tránh đi, để lại không gian riêng cho hai người.
- Hải Phong, tại sao anh lại yêu em vậy?
- Anh thích một cô bé ngồi đọc sách giữa cánh đồng cỏ và can đảm ra tay bắt nạt kẻ ức hiếp người yếu._ Hải Phong vẫn còn nhớ ngày đầu tiên gặp nó. Chuyện này chỉ có duy nhất mình cậu biết nhưng Hải Phong cậu cũng thật không ngờ lại có cơ hội được gặp nó một lần nữa.
- Anh…anh..anh đã gặp em rồi?
- Đúng vậy! Đó là một trong những lần hiếm khi anh đến trường.
- Vậy là anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên à?_ Hoàng Vy thấy vậy nhân cơ hội trêu trọc Hải Phong.
- Em đang ảo tưởng quá đó cô bé!
- Gì chứ? Em kém anh có hai tuổi thôi đó. À, giờ là ba tuổi rồi!_ Hoàng Vy không thích Hải Phong gọi nó là cô bé.
- Hải Phong, anh nên nhớ rằng “em sẽ làm tất cả để anh luôn vui vẻ và hạnh phúc dù có phải hy sinh bản thân mình.”
- Em đang nói gì vậy? Anh sẽ không hạnh phúc nếu bên cạnh anh không có em.
- Hãy luôn nhớ rằng anh mãi mãi là người em yêu nhất.
- Vy Vy, hôm nay em sao vậy?
-Không có gì đâu. Hi hi. Hải Phong, em có quà muốn tặng cho anh!
Hải Phong định hỏi đó là gì thì một đôi môi ấm áp đã đặt lên môi cậu. Hành động đó Hoàng Vy cũng đủ để Hải Phong biết được đáp án. Giữa muôn vàn ngôi sao tinh tú trên bầu trời, ngôi sao ước mơ sẽ đem đến cho ai đó sự hy vọng và ấm áp.
Dưới ánh nắng dịu nhẹ của buổi sớm mai, Hải Phong tỉnh dậy với một tâm trạng vô cùng hạnh phúc. Đối với cậu, Hoàng Vy chính là món quà tuyệt vời nhất mà cuộc sống đã mang đến cho cậu. Khẽ quay sang bên cạnh nhưng ở đó chỉ còn lại vương vấn mùi hoa oải hương…..
-Ông Khanh, Vy Vy đâu?
- Tiểu thư đã dậy từ sớm và đi làm rồi!
Nhận được câu trả lời của ông Khanh trong lòng Hải Phong dâng lên một nỗi bất an. Lấy điện thoại gọi cho ai đó…
- Vũ Quang, Vy Vy có đến công ty không?
- Từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy cô ấy xuất hiện._ Ở đầu dây bên kia, Vũ Quang trả lời.
- Tút…tút…tút….
- Thiếu chủ, chúng tôi đã mất dấu của thiếu phu nhân!_ Hai sát thủ được Hải Phong cử đi để bảo vệ an toàn cho Hoàng Vy báo cáo cho cậu tình hình đang xảy ra.
- Chết tiệt.
“ Rốt cuộc cô ấy đã đi đâu vậy?”
Vy Vy, chỉ cần em trở lại bên anh, anh sẽ làm tất cả vì em.
Đang định rời giường thì ánh mắt cậu phát hiện ra điều gì đó. Là một bức thư….
“ Hoàng Hải Phong!
Cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời của em.
Đối với em, Anh là hoàng tử luôn tỏa sáng trên bầu trời.
Anh đã cho em thấy dù sa mạc khô cằn cũng có thể nở hoa.
Là anh đã khiến em thấy mỗi ngày đều là ngày hạnh phúc.
Là anh tô vẽ thế giới của em từ giây phút này đều thành màu hồng.
Là anh đã làm cho cuộc sống của em chỉ muốn có anh bên cạnh…
Dòng thời gian xóa đi ký ức buồn. Hôm nay đã tròn 300 ngày chúng ta quen nhau.
Đây là…món quà cuối cùng em tặng anh…
Chúng ta chia tay nhé!
Em…sẽ…rất nhớ anh!”
"Tiến hành kế hoạch"
Từng nét chữ, từng câu nói như nhát dao cứa vào trái tim cậu. Yếu đuối không phải điều Hải Phong nên làm lúc này. Cậu hứa với lòng mình chắc chắn sẽ cho những người làm tổn thương Vy Vy phải trả một cái giá rất đắt.
“Thông tin ngày mới. Tập đoàn tài chính J&J đã phá sản do dự án xây dựng nhà cao cấp không được đầu tư. Cùng lúc đó, rất nhiều những nhà đầu tư rút vốn kinh doanh….”
“Công ty DIN bị tập đoàn Manchester chi nhánh Pháp thu mua.”
“Rất nhiều các bang phái của thể giới ngầm ủng hộ A&D để đánh bang Hell khiến họ tổn thất một lực lượng rất lớn.
- Có ngưởi trực tiếp đưa đến phòng viện trưởng của bệnh viện Royal World nhưng điền tên người nhận lại là hai chữ D.O. Không để A Vũ kiểm tra tính an toàn của túi đồ kia, cậu mở nó ra trước sự lo lắng của mọi người, Trong trái tim cậu có dự cảm là chuyện này có liên quan đến Vy Vy. Đúng như dự đoán, trong đó là mấy tấm ảnh và chiếc ddienj thoại cùng một bức thư chỉ có tám chữ: “Muốn cứu cô ấy, hãy tự mình đến!” Nội dung của những bức ảnh là Hoàng Vy bị trói và rất nhiều vết thương trên người nó. Chiếc điện thoại này là Hải Phong thiết kế cho nó nên chỉ cần nhìn lướt qua cậu cũng nhận ra. Mặc dù đã dò tín hiệu GPS để tìm vị trí của Hoàng Vy nhưng nó đã bị một tín hiệu khác gây nhiễu. Hải Phong như phát điên khi tín hiệu cuối cùng cũng bị cắt đứt. Chiếc điện thoại này ở đây vậy người gửi những bức thư này chắc chắn có liên quan đến sự mất tích Hoàng Vy.
“Reng..reng…reng”
- Alo!_ Chiếc điện thoại đổ chuông rất đúng lúc.
- Sao vậy? Không nhận ra tôi à?_ Đầu dây bên kia, một giọng nói rất quen thuộc với Hải Phong.
-Hàn Đức Trung. Ông đã làm gì cô ấy?
- Ohh! Xem ra cô bé này rất quan trọng với cậu nhỉ?_ Đức Trung không hề ngạc nhiên trước phản ứng của Hải Phong.
- Cậu đoán xem?
- An oán của tôi với ông không liên quan đến người khác. Nếu ông làm tổn thương đến Vy Vy thì đừng trách tôi ra tay độc ác!_ Lời nói của Hải Phong lạnh lẽo không cảm xúc.
- Tình cảm của cậu với cô nhóc này đúng là không đơn giản nhỉ? Tôi sẽ bắt cậu phải trả giá vì những chuyện đã làm của 15 năm trước và tập đoàn J&J cũng như bang Hell._ Giọng nói của Đức Trung rất tàn độc.
- Rốt cuộc ông muốn gì?
- Tôi đã nói rồi! Muốn cứu cô bé này, hãy đến một mình. Không được phép mang theo ai, nếu không…Cậu biết kết quả rồi chứ!
- Địa chỉ?
- Tôi sẽ thông báo khi cần thiết. Tút…tút…!
- Thiếu chủ, có chuyện gì thế?
- Tôi đã dò tín hiệu nhưng ID đã bị chặn.
- Tiểu thư Hoàng Vy chẳng lẽ bị bắt cóc thật sao?
- Liên quan đến ông ta?
- Ừ!_ Trước những câu hỏi của mọi người, Hải Phong trả lời đơn giản.
- Chúng tôi sẽ cứu cô ấy._ Bảy người đồng thanh.
- Như vậy sẽ rất nguy hiểm.
-Các người nghĩ tôi là ai?
- Xin lỗi thiếu chủ.
Sau khi Hải Phong đã rời khỏi, họ túm lấy A.Kiên hỏi chuyện.
- Thế nào rồi? Không tìm được ID kia thì ít ra cũng có ID ở điện thoại của thiếu chủ mà._ A Kiệt.
- Thiếu chủ đã tăng tính bảo mật từ khi tiểu thư Hoàng Vy sử dụng điện thoại rồi!_ Câu trả lời của A Kiên đã chấm dứt hoàn toàn hy vọng của họ.
- Vì sự an toàn của thiếu chủ và thiếu phu nhân. Chúng ta se tự theo dõi người._ A Nam.
- Cậu nghĩ không bị phát hiện sao?
- Nếu như chúng ta là cao thủ thì thiếu chủ chính là cao thủ của cao thủ.
- @[email protected] “ Coi như mình chưa nói gì đi.”
- Bác Khanh, mọi người đang làm gì thế?
- Sắp tới sinh nhật của thiếu gia. Mọi người cùng nhau trang trí nhà cửa đó mà!_ Ông Khanh mỉm cười giải thích.
- Là ngày kia phải không bác?
- Đúng vậy. Mọi năm cậu ấy đều không có mặt ở đây những năm nay đặc biệt mọi người định tổ chức một bữa tiệc cho thiếu gia.
- Cảm ơn bác! Bác không nói cháu quên mất. Thôi cháu đi chuẩn bị quà cho anh ấy đây.
“ Tít…tít…”
Điện thoại của Hoàng Vy nhận được một tin nhắn từ ai đó…Đôi môi mỏng vẽ lên nụ cười hạnh phúc. Người yêu thương và thân thiết với chúng ta chắc chắn sẽ không bao giờ phản bội mình. Đó là câu hỏi rất khó trả lời…?
Ai cũng muốn tổ chức cho cậu một bữa tiệc sinh nhật thật hoành tráng nhưng Hải Phong đều từ chối. Vì thế hôm nay ngoài sự có mặt của tất cả mọi người trong biệt thự thì cũng không có ai khác! Dưới ánh nến lung linh cùng với khung cảnh ngọt ngào đầy lãng mạn thế này mọi người cùng nhau chúc mừng sinh nhật Hải Phong.
- Thiếu gia, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
- Cảm ơn bác!
- Hải Phong, sinh nhật vui vẻ. Anh sẽ mãi hạnh phúc luôn mỉm cười nhé._ Hoàng Vy.
- Có em bên anh! Anh sẽ luôn hạnh phúc.
Mọi người nghe thiếu gia nói vậy liền tự động tránh đi, để lại không gian riêng cho hai người.
- Hải Phong, tại sao anh lại yêu em vậy?
- Anh thích một cô bé ngồi đọc sách giữa cánh đồng cỏ và can đảm ra tay bắt nạt kẻ ức hiếp người yếu._ Hải Phong vẫn còn nhớ ngày đầu tiên gặp nó. Chuyện này chỉ có duy nhất mình cậu biết nhưng Hải Phong cậu cũng thật không ngờ lại có cơ hội được gặp nó một lần nữa.
- Anh…anh..anh đã gặp em rồi?
- Đúng vậy! Đó là một trong những lần hiếm khi anh đến trường.
- Vậy là anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên à?_ Hoàng Vy thấy vậy nhân cơ hội trêu trọc Hải Phong.
- Em đang ảo tưởng quá đó cô bé!
- Gì chứ? Em kém anh có hai tuổi thôi đó. À, giờ là ba tuổi rồi!_ Hoàng Vy không thích Hải Phong gọi nó là cô bé.
- Hải Phong, anh nên nhớ rằng “em sẽ làm tất cả để anh luôn vui vẻ và hạnh phúc dù có phải hy sinh bản thân mình.”
- Em đang nói gì vậy? Anh sẽ không hạnh phúc nếu bên cạnh anh không có em.
- Hãy luôn nhớ rằng anh mãi mãi là người em yêu nhất.
- Vy Vy, hôm nay em sao vậy?
-Không có gì đâu. Hi hi. Hải Phong, em có quà muốn tặng cho anh!
Hải Phong định hỏi đó là gì thì một đôi môi ấm áp đã đặt lên môi cậu. Hành động đó Hoàng Vy cũng đủ để Hải Phong biết được đáp án. Giữa muôn vàn ngôi sao tinh tú trên bầu trời, ngôi sao ước mơ sẽ đem đến cho ai đó sự hy vọng và ấm áp.
Dưới ánh nắng dịu nhẹ của buổi sớm mai, Hải Phong tỉnh dậy với một tâm trạng vô cùng hạnh phúc. Đối với cậu, Hoàng Vy chính là món quà tuyệt vời nhất mà cuộc sống đã mang đến cho cậu. Khẽ quay sang bên cạnh nhưng ở đó chỉ còn lại vương vấn mùi hoa oải hương…..
-Ông Khanh, Vy Vy đâu?
- Tiểu thư đã dậy từ sớm và đi làm rồi!
Nhận được câu trả lời của ông Khanh trong lòng Hải Phong dâng lên một nỗi bất an. Lấy điện thoại gọi cho ai đó…
- Vũ Quang, Vy Vy có đến công ty không?
- Từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy cô ấy xuất hiện._ Ở đầu dây bên kia, Vũ Quang trả lời.
- Tút…tút…tút….
- Thiếu chủ, chúng tôi đã mất dấu của thiếu phu nhân!_ Hai sát thủ được Hải Phong cử đi để bảo vệ an toàn cho Hoàng Vy báo cáo cho cậu tình hình đang xảy ra.
- Chết tiệt.
“ Rốt cuộc cô ấy đã đi đâu vậy?”
Vy Vy, chỉ cần em trở lại bên anh, anh sẽ làm tất cả vì em.
Đang định rời giường thì ánh mắt cậu phát hiện ra điều gì đó. Là một bức thư….
“ Hoàng Hải Phong!
Cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời của em.
Đối với em, Anh là hoàng tử luôn tỏa sáng trên bầu trời.
Anh đã cho em thấy dù sa mạc khô cằn cũng có thể nở hoa.
Là anh đã khiến em thấy mỗi ngày đều là ngày hạnh phúc.
Là anh tô vẽ thế giới của em từ giây phút này đều thành màu hồng.
Là anh đã làm cho cuộc sống của em chỉ muốn có anh bên cạnh…
Dòng thời gian xóa đi ký ức buồn. Hôm nay đã tròn 300 ngày chúng ta quen nhau.
Đây là…món quà cuối cùng em tặng anh…
Chúng ta chia tay nhé!
Em…sẽ…rất nhớ anh!”
"Tiến hành kế hoạch"
Từng nét chữ, từng câu nói như nhát dao cứa vào trái tim cậu. Yếu đuối không phải điều Hải Phong nên làm lúc này. Cậu hứa với lòng mình chắc chắn sẽ cho những người làm tổn thương Vy Vy phải trả một cái giá rất đắt.
“Thông tin ngày mới. Tập đoàn tài chính J&J đã phá sản do dự án xây dựng nhà cao cấp không được đầu tư. Cùng lúc đó, rất nhiều những nhà đầu tư rút vốn kinh doanh….”
“Công ty DIN bị tập đoàn Manchester chi nhánh Pháp thu mua.”
“Rất nhiều các bang phái của thể giới ngầm ủng hộ A&D để đánh bang Hell khiến họ tổn thất một lực lượng rất lớn.
- Có ngưởi trực tiếp đưa đến phòng viện trưởng của bệnh viện Royal World nhưng điền tên người nhận lại là hai chữ D.O. Không để A Vũ kiểm tra tính an toàn của túi đồ kia, cậu mở nó ra trước sự lo lắng của mọi người, Trong trái tim cậu có dự cảm là chuyện này có liên quan đến Vy Vy. Đúng như dự đoán, trong đó là mấy tấm ảnh và chiếc ddienj thoại cùng một bức thư chỉ có tám chữ: “Muốn cứu cô ấy, hãy tự mình đến!” Nội dung của những bức ảnh là Hoàng Vy bị trói và rất nhiều vết thương trên người nó. Chiếc điện thoại này là Hải Phong thiết kế cho nó nên chỉ cần nhìn lướt qua cậu cũng nhận ra. Mặc dù đã dò tín hiệu GPS để tìm vị trí của Hoàng Vy nhưng nó đã bị một tín hiệu khác gây nhiễu. Hải Phong như phát điên khi tín hiệu cuối cùng cũng bị cắt đứt. Chiếc điện thoại này ở đây vậy người gửi những bức thư này chắc chắn có liên quan đến sự mất tích Hoàng Vy.
“Reng..reng…reng”
- Alo!_ Chiếc điện thoại đổ chuông rất đúng lúc.
- Sao vậy? Không nhận ra tôi à?_ Đầu dây bên kia, một giọng nói rất quen thuộc với Hải Phong.
-Hàn Đức Trung. Ông đã làm gì cô ấy?
- Ohh! Xem ra cô bé này rất quan trọng với cậu nhỉ?_ Đức Trung không hề ngạc nhiên trước phản ứng của Hải Phong.
- Cậu đoán xem?
- An oán của tôi với ông không liên quan đến người khác. Nếu ông làm tổn thương đến Vy Vy thì đừng trách tôi ra tay độc ác!_ Lời nói của Hải Phong lạnh lẽo không cảm xúc.
- Tình cảm của cậu với cô nhóc này đúng là không đơn giản nhỉ? Tôi sẽ bắt cậu phải trả giá vì những chuyện đã làm của 15 năm trước và tập đoàn J&J cũng như bang Hell._ Giọng nói của Đức Trung rất tàn độc.
- Rốt cuộc ông muốn gì?
- Tôi đã nói rồi! Muốn cứu cô bé này, hãy đến một mình. Không được phép mang theo ai, nếu không…Cậu biết kết quả rồi chứ!
- Địa chỉ?
- Tôi sẽ thông báo khi cần thiết. Tút…tút…!
- Thiếu chủ, có chuyện gì thế?
- Tôi đã dò tín hiệu nhưng ID đã bị chặn.
- Tiểu thư Hoàng Vy chẳng lẽ bị bắt cóc thật sao?
- Liên quan đến ông ta?
- Ừ!_ Trước những câu hỏi của mọi người, Hải Phong trả lời đơn giản.
- Chúng tôi sẽ cứu cô ấy._ Bảy người đồng thanh.
- Như vậy sẽ rất nguy hiểm.
-Các người nghĩ tôi là ai?
- Xin lỗi thiếu chủ.
Sau khi Hải Phong đã rời khỏi, họ túm lấy A.Kiên hỏi chuyện.
- Thế nào rồi? Không tìm được ID kia thì ít ra cũng có ID ở điện thoại của thiếu chủ mà._ A Kiệt.
- Thiếu chủ đã tăng tính bảo mật từ khi tiểu thư Hoàng Vy sử dụng điện thoại rồi!_ Câu trả lời của A Kiên đã chấm dứt hoàn toàn hy vọng của họ.
- Vì sự an toàn của thiếu chủ và thiếu phu nhân. Chúng ta se tự theo dõi người._ A Nam.
- Cậu nghĩ không bị phát hiện sao?
- Nếu như chúng ta là cao thủ thì thiếu chủ chính là cao thủ của cao thủ.
- @[email protected] “ Coi như mình chưa nói gì đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook