Đô Thị Thiếu Soái
Chương 712: Người Vạm Vỡ

Nhìn sang phía Lâm Ngọc Đình có một người đàn ông đang dần đi tới, Sở Thiên chỉ cười.

Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy sắc bén:

- Nếu như chúng mày dám động nửa sợi tóc của cô ấy, tao cam đoan không chỉ chúng mày phơi thây đầu đường, xó chợ, mà cái Chu gia gì đó, tao cũng sẽ chó gà không tha; không tin cứ thử xem.

Người đàn ông dừng bước, cô gái ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, ánh mắt tràn ngập tức giận, khóe miệng giật giật quát:

- Thằng nhóc không biết gì, cũng dám ăn nói bừa bãi, mày có bảnh lĩnh, bối cảnh gì mà dám nói lời đó? Kẻ hạ đẳng mãi là hạ đẳng.

Sở Thiên không để ý tới cô ta, gọi Lâm Ngọc Đình:

- Cô bé Lâm!

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, thân thể mềm mại của Lâm Ngọc Đình run lên, lúc quay đầu lại nhìn, con mắt ầng ậng nước mắt, lập tức nở nụ cười thiếu nữ ôm ấp tình cảm chỉ mình cô mới có. Giống như sáo về tổ, cô ôm lấy Sở Thiên. Cô chưa bao giờ che dấu tình yêu của mình với Sở Thiên nhưng hắn chưa bao giờ dám động tình với cô.

Mùi thơm ngát tràn ngập, Sở Thiên cảm thụ tim cô đang đập, vỗ lưng cô nhè nhè, trêu chọc:

- Cô bé Lâm, mới mấy tháng không gặp bạn, bạn béo lên đến mười cân nhé, bạn xem đi, mình ôm không nổi rồi, có phải mỗi ngày đều ăn bánh quy tại thư viện không vậy?

Lâm Ngọc Đình đang ấm áp trong vòng tay Sở Thiên, bị hắn trêu trọc bật cười ha hả. Cô mặt mày sáng lạng, lôi cuốn, đáp lại lời Sở Thiên:

- Ăn nói bậy bạ, mỗi tháng mình đều gầy nửa cân, làm sao có thể béo chứ? Hơn nữa, mình là thanh niên nghiêm túc, không ăn vặt tại thư viện.

Nhìn vào mái tóc cô, Sở Thiên cười khẽ, bỏ qua ánh mắt ba người Chu Bách Kiệt, cúi đầu nói với Lâm Ngọc Đình:

- Hôm nay đừng tới thư viện nữa, mình đã nhờ chị Mị làm tám món ăn một món canh rồi, chỉ đợi bạn về ăn, về phần những kẻ không biết làm người này, chúng ta cũng không cần để ý tới.

Lâm Ngọc Đình gật đầu, cô có thói quen thuận theo sự sắp xếp của Sở Thiên.

Lúc hai người đang chuẩn bị rời đi, cô gái kia lớn tiếng tiếng quát:

- Đứng lại, chúng mày chửi Chu gia lại muốn đi? Hôm nay tao nói cho mày biết, nếu như không xin lỗi chúng ta, chúng mày đừng hòng rời khỏi đây, thậm chí, cái con dụ dỗ em ta, cũng đừng mơ tưởng học ở đại học, ngày mai cút khỏi Hải Nam.

Sở Thiên nhìn qua cô ta, trả lời:

- Tôi đã gặp qua không ít đàn bà vô lễ, nhưng họ nhiều lắm là chính là ngang ngược càn rỡ, ỷ thế hiếp người, giống như cô vậy khoe khoang dòng máu Chu Nguyên Chương khắp nơi, cái loại đàn bà không biết trên dưới, hy vọng Chu gia tất cả đều không phải như thế.

- Nếu không ngày diệt vong cũng không xa nữa.

Dòng máu cao quý làm sao có thể để người khác khinh nhờn? Ánh mắt cô gái long xòng xọc, không học được hùng tài đại lược của Chu Nguyên Chương, lại truyền thừa thói quen tàn sát vô tội vạ của ông ta, giận tím mặt quát:

- Chu Nham, vả thằng nhóc kia 30 cái, có chuyện gì tôi chịu.

Mấy đôi tình nhân trong trường học, đang định chia tay dưới tầng ký túc xá, nghe thấy lời lẽ hung hăng bá đạo, biết sắp có trò hay để xem, đều dừng cử chỉ tình tứ lại, nhìn tình huống phát triển. Có vài cậu con trai nhìn Sở Thiên rất hả hê, ai bảo hắn đẹp trai cho lắm vào.

Mắt người đàn ông nóng lên, hiện ra sự điên cuồng, tựa hồ với gã việc ỷ lớn bắt nạt bé là chuyện rất thích thú, hay có thể là việc phục tùng cô gái kia làm gã tự hào. Gã chần chừ một chút rồi tiến tới chỗ Sở Thiên. Sở Thiên vỗ nhẹ Lâm Ngọc Đình để cô lui về sau, còn mình bước lên đối mặt với Chu Nham.

Ở đời, có rất nhiều chuyện cần dùng bạo lực để giải quyết. Nếu như giảng giải đạo lý thật sự có được hòa bình thì Afghanistan cùng Iraq cũng không bị người Mỹ đánh cho mình đầy thương tích. Hòa bình vĩnh viễn chỉ được tiến hành dưới bạo lực, chỉ có lực lượng mạnh mẽ mới có quyền lợi.

Người đàn ông tiến lên trước vài bước, tay phải vung ra, dùng lực cực mạnh vỗ về phía má Sở Thiên.

Những chiếc đèqtruyen.netpact Rạng Đông trước KTX tỏa sáng, khuôn mặt Sở Thiên được nhìn rõ, bóng mờ cuốn quanh. Đôi mắt của hắn, tản ra tia sáng yêu dị, còn khiếp vía hơn nắm đấm cứng như thép. Phía xa, cô gái đang nhạo báng nhìn hắn, thấy thần sắc kinh khủng kia, hoảng hốt không hiểu nổi dâng lên.


Nắm đấm lao tới mắt Sở Thiên, Sở Thiên như làn gió nhẹ nhàng tránh né. Đôi mắt bắn ra tia sáng lạnh lẽo khiếp người. Khoảng cách năm mét dường như không tồn tại, Sở Thiên đá trúng bụng Chu Nham, còn gã, nắm đấm dừng trước mặt Sở Thiên hai cm.

Chu Nham như một con gà mái ngố, thân người bị đá bay ra, như quả tạ rơi xuống mặt đất, bụi đất tung lên. Hai tay gã ôm lấy bụng, nóng như lửa đốt, miệng há to ngáp ngáp, không nhìn thấy bộ phận khác nữa.

Gã dãy dụa, đau đớn chỉ hít vào mà không có thở ra.

Một chiêu bại địch! Da đầu chị em Chu gia run lên, cảm giác rất đau khổ. Chu Nham thật sự quá ném hết mặt mũi của Chu gia. Quần chúng xung quanh yên tĩnh, không thể tin vào mắt mình đáng nhẽ người ngã trên mặt đất phải là Sở Thiên, người đáng nhẽ đứng nhìn phải là người đang đau đớn trên mặt đất kia Chu Nham.

Sở Thiên nếu như độc chiến Chu Nham mấy trăm hiệp, sau đó dùng khí thế không gì ngăn nổi giành thắng lợi, cũng sẽ không khiến bọn họ giật mình, chẳng qua là Sở Thiên còn không thèm động đậy, Chu Nham đã ngã trên mặt đất rồi. Loại cao thủ tuyệt đỉnh này chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết giờ lại lù lù xuất hiện trước mặt, sao không khiến bọn họ kinh ngạc, không hiểu tại sao?

Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn chằm chằm vào chị em Chu gia đang há hốc mồm, nhàn nhạt mở miệng:

- Còn tưởng rằng dòng máu Chu gia cao quý, bên người tất nhiên có cao thủ kinh thế hãi tục gì đó, không ngờ cũng chỉ là tay chân giang hồ, chống đỡ giữ thể diện mà thôi, trở về nói cho gia chủ các người, trong vòng 3 ngày Sở Thiên đến thăm hỏi.

Sau khi nói xong, cũng mặc kệ bọn họ phản ứng ra sao, liền kéo Lâm Ngọc Đình đi ra ngoài. Không phải Sở Thiên muốn thể diện, mà bất kể thế nào hắn cũng phải đi đạp Chu gia, cũng không phải có thù tất báo, mà là vì Lâm Ngọc Đình với Chu gia, miễn cho bọn chúng trả thù Lâm Ngọc Đình khi mình rời đi.

Cô gái tức giận nhìn Sở Thiên rời đi, nghiến răng nghiến lợi mắng:

- Đồ chó!

Chu Nham nhịn đau đứng dậy, ôm bụng nói với cô gái:

- Tiểu thư, tên nhóc kia là cao thủ!

Cô gái tức giận tát gã hai phát, chửi:

- Phế vật!

Lên xe, Sở Thiên ngẩng đầu ngắm bầu trời, trời sẽ sớm đổ mưa thôi, giẫm mạnh ga hướng đi tới quán rượu Vong Ưu. Trên đường đi, nhắn tin cho Phương Tình tìm hiểu bối cảnh Chu gia. Sau khi an bài xong mọi việc, Sở Thiên áy náy xin lỗi Lâm Ngọc Đình:

- Cô bé, ngại quá, gây chuyện cho bạn.

Lâm Ngọc Đình không chút nào kiêng kị xoay cổ, lộ ra vẻ hồn nhiên mỉm cười đáp lại:

- Từ lúc biết bạn đến giờ, bạn luôn ở trung tâm mọi việc, thật sự bởi vì bạn quá ưu tú, nhưng, mình thích bạn trêu chọc thị phi, bởi vì bạn luôn bênh vực kẻ yếu nếu không hôm nay mình đã bị làm nhục.

Sở Thiên nghĩ đến Phương Tình chỗ nào cũng có, ở quán rượu Vong Ưu cũng có thể thu xếp Phiêu Phiêu bảo hộ, chắc hẳn bên người Lâm Ngọc Đình cũng có người chú ý, chẳng qua là Phương Tình xuất phát từ cân nhắc lâu dài, không đem người đó nói với mình, nở nụ cười vui vẻ, thản nhiên nói:

- Yên tâm, không ai có thể khi dễ bạn!

Xe chạy được khảong 10km, đang chuẩn bị rẽ vào đường phụ, một chiếc xe jeep quân dụng muốn chèn lên, mạnh mẽ lách qua bên hông xe Sở Thiên. Sở Thiên khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn chiếc xe jeep, nở nụ cười sau đó nhấn ga vọt lên mười mét, phanh gấp dừng giữa đường.

Chiếc xe jeep quân dụng rất nhanh đi tới, thấy Sở Thiên dừng xe ngang đường, ngang ngược càn rỡ khiến người ta giận tím mặt. Người đàn ông mặt lớn, thò đâu ra quát:

- Con bà nó gấu! Lái xe như thế ak, nhanh đi đi, ông mày đang gấp cmn!

Lâm Ngọc Đình kéo kéo ống tay áo Sở Thiên, bất đắc dĩ cười nói:

- Sở Thiên, nhường đường đi.

Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, ý vị thâm trường đáp lại:

- Tin hay không? Người kia vốn là giận dữ, sau đó sẽ mở cửa xe chui đi ra, lúc nhìn thấy chúng ta liền cười lớn.

Lâm Ngọc Đình còn không có trả lời, từ trong chiếc xe jeep quả nhiên chui ra người rất vạm vỡ, nổi giận đùng đùng đi tới.

Thân hình tuy to lớn nhưng hành động rất linh hoạt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương