Đô Thị Tà Tu
-
Chương 71: "Thằng em" gì mà lạ vậy?
Trong lúc hoảng hốt, Tiêu Dực cảm thấy mình được một thân thể đầy đặn mềm mại và mịn màng ôm lấy, giống như thai nhi đang hoài thai tại trong bụng mẹ vậy, nhàn hạ và an lành, không có một chút ý nghĩ gì khác, tưng giọt từng giọt sữa ngọt ngào chen vào khóe môi, từng tia yêu khí mang theo mùi thơm chảy từ miệng rồi vào tới trong bụng, giúp phục hồi lại Hông Liên bị tổn thương của hắn .- Âm linh khí thật thuần. Tiêu Dực đắm chìm tại trong cảm giác tuyệt vời này, muốn mở mát ra để nhìn nhưng hắn lại yếu đuôi dến nỗi không có sức lực .- Cái gì, cô nói là lão nương ta đánh nhầm người? Không liên quan đến chuyện “thằng đệ” thối của tên đạo sĩ chết tiệt này sao? Là chị sai rồi sao?Tiếng nói bên tai càng lúc càng trở nên rõ ràng, giọng nói còn có chút ngập ngừng của Nguyệt Liên truyền vào trong tai Tiêu Dực khiến hắn vô cùng tức giận, cái gì mà "thằng đệ" thối chứ, đồ đàn bà chanh chua, nói chuyện lúc nào cũng khó nghe như vậy . - Rốt cuộc thì có đúng hay không ? Cô không cần sợ tên khốn này báo thù, có cái gì thì nói cái đó, có phải là hắn nhân cơ hội bọn tôi không ở nhà rồi "hấp diêm" cô phải không? Chắc chắn là như vậy rồi, tôi biết tên tiểu tử này mà, trong bụng luôn đầy ý nghĩ xấu xa, mà cô lại hiền lành như vậy, chỉ biết “ dung túng kẻ gian “ có biết không? Hôm nay tôi phải thay trời hành đạo, cắt “thằng đệ” của hắn bêu rếu thiên hạ. - Con mẹ nó, cô bị thần kinh hả Tiểu Nguyệt, Tiêu Dực sợ đến độ mồ hôi lạnh ra khắp cả người, hắn biết cô nàng này luôn xung động khi làm việc, đã nói cắt thì sợ là dám cắt thật, trời ạ, ta là một kẻ chuyên “ chơi “ nữ nhân chứ không phải bị nữ nhân “ chơi” . Ta không muốn trở thành thái giám đầu thai đâu. Bách Hợp luôn miệng giải thích rằng chuyện này không liên quan gì đến Tiêu Dực cả, xem ra nàng rất nóng ruột đến nỗi bị ngất xỉu luôn, tận mắt thấy Bách Hợp bảo vệ cho Tiêu Dực như vậy, các nàng đều đồng lòng giữ vị Phách vương long(Biên: ý nói người nóng nảy) này lại, Nguyệt Liên mới nửa tin nửa ngờ rồi dừng tay Các nàng vội vàng nâng Bách Hợp dậy, từ trước đến giờ Bách Hợp luôn yếu ớt lại phải trải qua nỗi khổ bị phá thân, thân thể mềm mại không thể nào chịu đựng được áp lực lớn như vậy nên lúc tỉnh lại đã không còn sức để mở miệng nói chuyện, chi biết dùng ánh mắt ngập nước nhìn các tỷ muội của mình nhờ giúp đỡ.- Ô..ô, Tiêu Dực chết tiệt, con mèo tham lam, tỷ tỷ so với Bách Hợp không phải tốt hơn sao, lại muốn chơi trò "hấp diêm". Mẫu Đơn tủi thân chu chu cái miệng nhỏ, nhìn Bách Hợp với vẻ vô cùng hâm mộ. Suy nghĩ của Thủy Tiên cũng như vậy, ánh mắt đầy ai oán của nàng nhìn vào Tiêu Dực- Tiểu Nguỵệt cô đừng ngang ngược như thế có được không ? Tiêu đại ca là bạn bè lâu năm với cô, chẳng lẽ cô lại không tin tưởng anh ấy. Bách Hợp cũng nói vì để cho Tiêu đại ca nhanh chóng khôi phục công lực nên mới xuất Hoa Tinh, nàng không làm sai gì cả, Tiêu đại ca lại càng không sai. Hai người cũng không nghĩ được rằng lại xảy ra chuyện như vậy, với Tiêu đại ca Hoa Tinh không tạo ra tổn hại gì đến huynh ấy, càng không thể khiến anh ấy làm ra hành động giống cầm thú đó, tôi nghĩ rằng Tiêu đại ca đã biết chuyện mình làm là sai nên muốn bù đăp thôi…Nhưng mà cô lại ra tay độc ác quá! Tiêu đại ca…chắc chắn là cô đã làm anh ấy trở thành như vậy.- Cái gì ? Liên quan gì đến tôi, tôi đâu có đánh chết hắn! Tôi….. Nguyệt Liên ấm ức thì thầm- Đối với Tà tu giả mà nói, Hoa Tinh là thứ có lợi lớn mà không có hại, làm cho đan điền ổn định…Chắc Tiêu đại ca cũng biết, về việc huynh ấy có hành vi cầm thú đó có lẽ là do Bách Hợp bỏ thuốc quá nhiều khiến cho huynh ấy không chịu không nổi kích thích của Hoa Tinh mà thành ra như thế, thật ra Bách Hợp chỉ cần bảo vệ Yêu đan rồi truyền Yêu khí sang, huynh ấy sẽ tỉnh táo lại. Tiêu đại ca tỉnh lại biết rằng mình đã làm tổn thương Bách Hợp rồi còn muốn cứu nàng không ? Ồ, mọi người xem kìa, nơi đó của Tiêu đại ca sao lại như vậy? Bỗng nhiên Tín Tử kêu lên kinh ngạcÁnh mắt mấy vị nữ yêu nhìn Tiêu Dực đầy kỳ quái, kinh ngạc sau đó cùng hét lên. Tiêu Dực theo bản năng cảm thấy rất nhiều ánh mắt kỳ dị nhìn về phía hạ thân của mình, sau đó, âm thanh kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc cùng tò mò, kỳ lạ vang lên khiến hắn khó chịu vô cùng, nhưng thân thể như bị rơi trong vũng bùn, mắt thì mở không ra nổi, làm hắn gấp đến nỗi đầu đầy mồ hôi- Wow! Thứ đó của Tiểu Dực sao trở nên khủng bố như vậy!Giọng nói nửa mừng nửa sợ của Mẫu Đơn- "Thằng đệ" đây sao? Làm sao to như thế ? Thụy Liên cũng hỏi, nửa tin nửa ngờ- Ai ấy người sờ! Không được sờ! Không được xem!” Tiếng nói đầy bá đạo của Nguyệt Liên, nàng bắt nạt Tiêu Dực thì thôi, nhưng người khác trước mặt nàng mà muốn ăn hiếp hắn, làm gì có cửa. Nguyệt Liên luôn bao che cho những người bên mình, nhất là đối với kẻ không có lương tâm này .Tiêu Dực âm thầm cảm ơn, Tiểu Nguyệt a, ka nhận phàn ân tình này của muội, chuyện muội đánh huynh coi như chưa có, sau này huynh cũng không nguyền rủa muội mãi là Thái bình công chúa nữa- Có phải là biến dị không ? Tiểu Nguyệt ! Không lẽ vì ngày hôm nay cùng với Bách Hợp mây mưa mới khác thường thế, nếu không làm gì có nam nhân nào lại to lớn như vậy ! Trong mấy bộ phim làm ta thấy ghê tởm thì không nói…! Rõ ràng là thế rồi, mau xem đi, hay là vẫn còn ma tính trên người. Giọng nói không ngờ là của Tín Tử- Thật sao? Giọng điệu của Nguyệt Liên hơi hoảng, thật sự sợ Tiêu Dực có chuyện gì. Nhưng Tiêu Dực nghe xong liền biết rách việc, rất dễ để nhận ra Nguyệt Liên rất tin tưởng Tín Tử, nàng nói ra như thế, Liên Nguyệt gần như sẽ xuống tayBỗng nhiên, thiện cảm Tiêu Dực dành cho Tín Tử biến mất, đồ xấu xa, "thằng đệ" của ta lớn một tí thì sai à, cũng không dùng nó để đâm cô, cô gấp gáp cái con khỉ gì ! Đừng nhìn nữa Tiểu Nguyệt, nếu không huynh cũng không còn mặt mũi đi gặp người khác.Tiêu Dực muốn vận chân khí toàn cơ thể để giãy dụa nhưng phát hiện mình làm thế nào cũng không đọng đậy được, Tiếng của Mẫu Đơn lại vang lên- Kìa! Tiêu Dực ra mồ hôi, vẻ mặt nhìn rất đau đớn…Có phải lại có điều gì khác thường! Cứu người quan trọng hơn Tiểu Nguyệt à!” Mẫu Đơn vừa mừng vừa xấu hổ, nàng nói sợ Tiêu Dực có chuyện, thật ra chỉ cần người sáng suốt đều biết rõ nàng đang suy nghĩ gì .Trời ạ, Mẫu Đơn, cô xen vào làm gì, không phải là lão tử chỉ ôm Thụy Liên sao, cô không cần phải gấp gáp bêu xấu ta như thế! Không, cô đừng ra tay Tiểu Nguyệt à, nếu không ta và cô chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt- Đúng đúng! Quan trọng nhất là cứu người ! Hoa Yêu tỏ ra rất mong đợi, vừa nuốt nước miếng vừa thúc giục- Tiểu Dực ! Muốn trách thì cứ trách, nhưng cứu người là quan trọng nhất. Nguyệt Liên khẽ cắn hàm răng, hạ quyết tâm, cho dù biết phía dưới của Tiêu Dực có gì kị lạ nhưng lại chưa thấy là gì, hơn nữa nàng cũng rất tò mò. Sau đó nàng liền nhổ ít nước miếng vào tay xoa xoa, kéo xéc quần của hắn ra, Tiêu Dực chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, chút nữa ngất đi vi tức giậnTrong khoảnh khắc quần lót của Tiêu Dực được cởi ra, ánh mắt của các Hoa yêu đều sáng lên, rất là tò mò, chỉ thấy hạ thân của Tiêu Dực vểnh lên, một tảng đá giống như tiểu đệ đệ đâm hướng bầu trời, các nàng nghi hoặc nhìn nhau, lại thấy một tảng đá mà không phải "thằng em".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook