Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch)
-
Chương 7
Đêm sắc như màn, sao lốm đốm đầy trời.
Diệp Hiên đứng trên cầu lớn Giang Hải, ngắm nhìn mặt trăng sáng tỏ ở chân trời xa, hai tròng mắt giống như ngôi sao hơi lộ ra vẻ ngẩn ngơ.
Diệp Hiên là một người có ân tất báo, có thù tất hoàn lại, năm đó hắn bệnh nặng trong người, Hạ Thu từng tự ý làm giảm miễn để cho hắn có đủ tiền chữa bệnh, nhân tình này hắn thủy chung ghi tạc trong lòng.
Hắn cũng không biết anh em Lý gia là ai, nhưng đối với Diệp Hiên mà nói tất cả đều là râu ria, bởi vì ở trong nhận thức của hắn, tất cả phiền phức đều tới từ hai anh em này, trực tiếp chém tận giết tuyệt, phiền phức tự nhiên cũng không còn.
Chắc có người sẽ cho rằng Diệp Hiên là một tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển, những bốn năm từng trải qua nói cho hắn biết, khi thực lực cá nhân hơn cả lực lượng phàm tục, tất cả âm mưu quỷ kế đứng trước sức mạnh tuyệt đối, chỉ là một truyện cười.
Gió rét thổi tới, thổi bay vài sợi tóc Diệp Hiên, cũng để cho hắn tỉnh dậy từ trong trầm tư.
- Mười ba tháng một, mùng tám tháng chạp, còn có ba ngày, mẹ, ngài thật hội xuất hiện sao?
Diệp Hiên nỉ non tự nói.
Mùng tám tháng chạp, là sinh nhật Diệp Hiên, như dựa theo lời Hạ Thu từng nói, hàng năm sinh nhật của hắn, mẹ đều sẽ đến tảo mộ hắn, hắn nhất định có thể nhìn thấy người mình muốn gặp.
Xua đi nổi lòng lo lắng, Diệp Hiên bước ra một bước, hóa thành một vệt sáng biến mất trên cầu Giang Hải.
Cũng trong lúc đó.
Hiện trường anh em Lý gia bỏ mình, tiếng còi cảnh sát chói tai truyền đến, một đường dây cách ly màu vàng vòng quanh khu vực, mười mấy cảnh sát mang theo vẻ mặt ngưng trọng, không ngừng thăm dò ở hiện trường.
- Người chết là ai, có manh mối hay không?
Chỉ thấy một xe cảnh sát lái vào hiện trường, đi xuống là một nữ cảnh sát vóc người cao thon, trang phục cảnh sát đặc hữu bó sát người tản ra mị lực, hoàn toàn hiện ra vóc người lồi lõm của cô.
Da thịt trắng như tuyết, mi mục như họa, một khuôn mặt nghiêm túc, làm cho người ta sinh ra cảm giác trong trẻo lạnh lùng kinh diễm.
- Sếp, chết... Chết là anh em Lý gia!
Một người cảnh sát mang theo vẻ mặt trầm trọng nói.
- Anh em Lý nào gia?
- Hả? Chẳng lẽ là...?
Liễu Quân Điệp ngẩn ra, không đợi thủ hạ trả lời, bước nhanh đi vào hiện trường giết người.
- Hí!
Mặc dù thấy nhiều hiện trường giết người, khi Liễu Quân Điệp chứng kiến thi thể anh em Lý gia đầu và thân tách rời, còn có mấy tên bảo vệ chết thảm tại chỗ cũng không khỏi hít một hơi thật mạnh.
- Anh em Lý gia Khải Thịnh tập đoàn?
- Hừ, chết tốt lắm.
Liễu Quân Điệp khiếp sợ xong, hừ lạnh một tiếng, cũng để cho pháp y bên cạnh không dám trả lời, dù sao Lý gia thế lớn, ngoại trừ cô nãi nãi trước mắt, ai dám nói lời đắc tội Lý gia.
- Tổ trưởng Liễu, đây là báo cáo nghiệm xác, cô xem một chút.
Pháp y đưa một phần văn kiện cho Liễu Quân Điệp.
Liễu Quân Điệp tiếp nhận báo cáo nghiệm xác, qua hơn mười phút, mày ngài dần dần nhíu chặt, ngẩng đầu nhìn về phía pháp y hỏi:
- Điều này sao có thể, anh có phải lầm hay không?
Căn cứ báo cáo nghiệm xác trình bày, anh em Lý gia bị giết bởi một con dao, bị người đùn một đao chém đứt đầu, điều này cũng không làm cho Liễu Quân Điệp cảm thấy kỳ quái, mấy bảo vệ chết mới thật sự quái dị, giết chết bọn họ đều là đạn từ trong súng của chính họ.
Mấy tên bảo vệ đều là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, ai có thể đoạt súng từ trong tay bọn họ, sau đó bắn chết từng người?
- Sếp, chuyện này... Đây là màn hình giám sát.
Một gã cảnh sát phát lại một đoạn video giám sát, Liễu Quân Điệp đều cảm thấy cả người có chút không tốt.
Trong màn hình giám sát, bởi vì gió tuyết lớn, cũng không thể thấy rõ gương mặt hung thủ, để cho Liễu Quân Điệp cảm thấy kinh hãi là, mấy tên bảo vệ cùng nhau nổ súng, chẳng qua mấy giây sau, dĩ nhiên toàn bộ ngã xuống đất, mà hung thủ cũng chưa hề đụng tới.
- Bởi vì gió tuyết quá lớn, màn hình giám sát mơ hồ, hung thủ đến cùng dùng thủ pháp gì giết người, chúng tôi không hiểu, hơn nữa cũng không có tìm được hung khí ở hiện trường.
Pháp y ở một bên ngưng trọng nói.
- Thông báo Lý gia chưa?
Thả ra báo cáo nghiệm xác trong tay, Liễu Quân Điệp hỏi.
- Đã thông báo, gia chủ Lý gia đang trên đường tới.
Một cảnh sát trả lời.
Tư lạp!
Tiếng thắng xe dồn dập truyền tới tuyến ngoài khu cảnh giới, chỉ thấy một chiếc xe con xa hoa mở cửa ra, một ông lão mặc đạo bào khoảng năm mươi tuổi, tay cầm gậy đầu rồng xuống xe, bên cạnh có vài bảo vệ đi cùng, đi tới chỗ Liễu Quân Điệp.
- Xin chào, cảnh sát Liễu, tôi muốn xem thi thể con gái tôi.
Vẻ mặt Lý Tông Sơn bình tĩnh, chỉ là bàn tay nắm chặt quải trượng lộ gân xanh, hiển nhiên không có bình tĩnh như mặt ngoài biểu hiện.
- Mời.
Tuy Liễu Quân Điệp không thích Lý gia, nhưng làm như một cảnh sát, tự nhiên để cho người nhà xác nhận thân phận người bị hại.
Lý Tông Sơn mang theo bảo vệ đi vào hiện trường, khi ông nhìn thấy chứng kiến cảnh anh em Lý gia chết thảm, cả người hơi lảo đảo, sau khi ổn định thân hình, gắt gao nhìn chằm chằm hết thảy trước mắt, tựa như muốn lưu lại bức tranh này thật sâu vào trong đầu.
- Hô!
Lý Tông Sơn chống gậy đầu rồng thở ra một hơi thật dài, sau đó xoay người nói với Liễu Quân Điệp:
- Trong một tháng, lão phu đau lòng mất đi ba người con trai gái, vụ án này làm phiền Huyền Kính Ti.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook