Hư không ông hưởng, rung động khuếch tán, một bóng người từ trong hư vô đi ra, nhìn về phía Vũ Quân, càng chuyển hiện một vẻ nghiền ngẫm.

Bạch bạch bạch!

Xương sống lưng phát lạnh, như rớt xuống vực sâu, để Vũ Quân xem rõ ràng dung mạo người trước mắt, hai mắt ông ta trợn tròn, trong mắt là cực kỳ sợ hãi, đôi chân liên tục rút lui, càng là lảo đảo mà ngã nhào trên đất.

- Là... Là... mày... Tại sao có thể là mày...?

Đôi môi Vũ Quân tái nhợt, mặt như giấy vàng, hoàn toàn bị dọa sợ, cứ như là uy nghiêm của một cổ võ giả đều không còn tồn tại.

Không trách bộ dáng Vũ Quân như thế, chỉ là cách Diệp Hiên ra sân quá mức kinh hoảng, ở trong nhận thức của Vũ Quân, ngay cả là cổ võ tông sư cũng không thể có thể xuất hiện bằng khoảng không, mà Diệp Hiên di chuyển trong khoảng không, quanh thân càng đang nở rộ từng tai sáng đỏ, nào là cổ võ giả, căn bản là nhân vật bí ẩn.

- Mày... Mày không phải cổ võ giả... Không đúng... Đây là dị năng...? Không đúng... Không đúng... Đây không phải là dị năng, lẽ nào mày là...?

Vũ Quân sợ run lên tiếng, cả người tựa như một kẻ ngốc, trong đầu càng hiện ra một truyền thuyết lâu đời.

Tu tiên giả trong truyền thuyết.

Trong những ngày xa xôi ấy, người có thể dời non lấp biển, càng phi thiên độn địa, cái chủng loại tồn tại này bị con người gọi chung là tu tiên giả, bọn họ ở trên người phàm, càng có thể tiêu dao trời đất, động trong lúc đó càng có thể hủy thiên diệt địa.

Dù sao truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, không có người nào có thể chứng minh là có thật hay không, nhưng truyền thuyết này vẫn một mạch lưu truyền trên thế gian, chỉ là thời khắc này, trong lòng Vũ Quân dám vạn phần khẳng định, Diệp Hiên xuất hiện ở trước mặt hắn, có thể chính là nhân vật trong truyền thuyết kia.

- Tôi đã từng nói qua, ông đi không được, ông lại có thể an tâm đi.

Diệp Hiên căn bản là không thèm để ý đến cách nghĩ của Vũ Quân, hắn bước chậm trong hư không, ngón tay trỏ nâng lên thời gian, huyết quang mê mang nở rộ ở quanh thân, giống như sau một khắc muốn giết chết Vũ Quân ở đây.

Con kiến hôi còn tham sống, huống chi Vũ Quân?

Cái chết và sự khủng bố tập kích đến cũng để cho Vũ Quân trong nháy mắt phục hồi tinh thần lại, sắc mặt ông ta trắng bệch, trực tiếp quỳ rạp xuống đất không ngừng dập đầu đối với Diệp Hiên, nói:

- Thượng... Thượng tiên đừng giết tôi... Tôi có tiền... Rất nhiều tiền... Cầu xin thượng tiên tha tôi một mạng.

- Ồ?

Huyết quang quanh thân Diệp Hiên phai đi, sát cơ tiêu tán không thấy được, hai tròng mắt có một sự nghiền ngẫm, mà điều này cũng làm cho sắc mặt Vũ Quân cũng trở nên vui vẻ, giống như nhìn thấy hy vọng sống sót.

Vũ Quân nhanh chóng mở tủ sắt ra, một tấm thẻ đen xuất hiện ở tay, trong ánh mắt hiện ra vẻ đau lòng, nhưng giữa sự sống và tiền tài, hắn chọn tính mạng của bản thân.

- Thượng... Thượng tiên... trong thẻ đen có này có năm trăm triệu tệ Hạ quốc, mật mã là sáu năm bốn một hai ba, cũng xin thượng tiên vui vẻ nhận cho.

Vũ Quân vừa nói chuyện, trực tiếp đưa tấm thẻ đến trong tay Diệp Hiên.

Khi thấy Diệp Hiên hạ xuống nhận lấy, nỗi lòng lo lắng của Vũ Quân cũng được để xuống, cảm giác tính mệnh cũng đã có cam đoan.

- Thượng tiên....

Xích!

Không chờ Vũ Quân nói tiếp, hai mắt ông ta chợt xẹt qua một tia sáng lạnh, sự lạnh lẻo hiện qua ở yết hầu ông ta, Vũ Quân ngạc nhiên, chậm rãi giơ tay lên đè lại, nhưng máu lại không cầm được mà cổ phun mà ra.

- Vì... Vì cái gì?

Ở thời khắc hấp hối, Vũ Quân gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Hiên, trong mắt là cực không cam tâm.

- Tôi không có đồng ý với ông rằng sẽ tha mạng cho ông, nhưng xem ở số tiền này, tôi sẽ cho ông toàn thây, ông có thể an tâm đi tìm cái chết.

Một thanh kiếm quang ở trên đầu ngón tay Diệp Hiên từ từ tiêu tán, âm thanh của hắn lạnh lùng vô tình, liếc mắt nhìn Vũ Quân, cả người cũng biến mất khỏi phòng họp.

Ầm!

Khi Diệp Hiên rời khỏi, tay Vũ Quân vẫn che yết hầu, mang theo lòng đầy không cam, hóa thành một bộ thi thể lạnh như băng nằm xụi lơ trên mặt đất, chỉ là khi sắp chết thì trợn tròn đôi mắt, chứng minh là hắn ta chết không nhắm mắt như thế nào.

Nhổ cỏ không trừ tận gốc, gió xuân thổi tới lại tái sinh, đạo lý này Diệp Hiên hiểu rất rõ, từ lúc Vũ Quân bắt Hạ Thu đi, hắn đã định trước cái chết của người này.

Diệp Hiên là một người rất sợ phiền toái, mà tất cả phiền phức đều bắt nguồn từ con người, đem phiền phức bóp chết từ trứng nước, chém tận giết tuyệt tất cả sinh cơ, đây mới là chuẩn tắc Diệp Hiên thờ phụng.

Bởi vì, chỉ có người chết mới không thể để hắn thêm phiền.

Biệt thự nhà họ Lý.

Biển lửa cháy hừng hực, nuốt chửng hoàn toàn cả tọa biệt thự, trước biệt thự còn có số lượng lớn xe cứu hỏa, chỉ là ngọn lửa lan ra quá nhanh, không mất bao lâu đã đốt cháy cả biệt thự Lý gia.

Đứng ở trong đám người náo nhiệt, Diệp Hiên bình tĩnh nhìn một màn trước mắt, cho đến khi hắn xoay người rời khỏi, cũng không có để cho bất kỳ người nào chú ý đến.

Làm việc phải làm cho triệt để, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, Diệp Hiên giết chết Vũ Quân, làm sao lại buông tha cho Lý Tông Sơn này?

Vào thời gian muộn nhất này, thành phố Giang Nam lại rất không bình tĩnh.

Bang chủ Bắc Xuyên chết thảm trong trụ sở, Lý gia trong một đêm hóa thành tro tàn, tin tức này nhanh chóng truyền bá, mấy lão đại khác trong thành phố sao lại có thể buông tha cơ hội ngàn năm một thuở này được?

Địa bàn Bắc Xuyên bang bị hai thế lực khác nhanh chóng ăn hết, toàn bộ gia sản Lý gia bị những gia tộc khác chia cắt hết sạch, biến động xảy ra trong một đêm này, cũng để cho cách cục thành phố Giang Nam bị phá vỡ.

Bệnh viện Giang Nam.

Thiết Lực nằm trên giường bệnh, cả người quấn đầy băng vải, đang cầm điện thoại di động trò chuyện cùng người nào đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương