Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch)
-
Chương 25
Lúc này, nghe được Diệp Hiên cũng phải cùng cô cùng nhau đến trường, Diệp Linh Nhi thầm cười một tiếng, càng cười nói với Diệp Hiên:
- Anh, bốn năm không có đến trường, nếu có vấn đề gì trong học hành, anh có thể hỏi em nha.
Nhìn Diệp Linh Nhi cười đùa, Diệp Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Ngày mai đưa em đi nhuôm tóc lại, sau này phải đi học cho giỏi, nếu như....
Diệp Hiên nói đến chỗ này, lại hơi ngừng lại, trong lòng hắn chợt chấn động, hai tròng mắt bỗng nhiên nhìn về phía núi Đoạn Tràng, trong mắt càng xẹt qua vẻ cực kỳ phức tạp.
- Ngươi... Đang kêu gọi ta sao?
Diệp Hiên khẽ nói.
...
Núi Đoạn Tràng, một không gian không hiểu.
Huyết hải lật trời, âm linh kêu khóc, nhất là Huyết Kích nghìn trượng vắt ngang trong hư không kia, chiến kích màu đỏ đang sáng lên, thân kích nghìn trượng đang cuồng bạo run rẩy, càng làm cho huyết hải bốc lên.
Ông!
Thân kích ông hưởng, mênh mông cuồn cuộn không dứt, nó tựa như đang khóc, càng dường như hơn đang kêu gọi người nào đó, cũng làm cho vùng không gian này bạo động, sinh linh tám phương đều không dám đi ra.
Sưu!
Một cái bóng mờ kéo dài qua khoảng không mà đến, cho đến khi hư ảnh xuất hiện ở bên cạnh chiến kích đỏ thẫm, cũng không có làm cho chiến kích ngừng bạo động lại.
- Ai!
Một tiếng thở dài vang lên từ trong miệng hư ảnh, hắn yên lặng nhìn chiến kích, đủ qua hơn mười hơi thở mới tự nhiên lên tiếng nói:
- Ngươi nhớ hắn? Nhưng hắn đã đi thật rồi, chẳng qua là ta tin tưởng, không bao lâu, hắn vẫn sẽ trở lại, xin ngươi tin tưởng ta.
Hư ảnh trầm giọng nói.
Ùng ùng!
Như cửu thiên kinh lôi nổ vang, lại tựa như chư thiên tinh thần nổ tung, Huyết Kích nghìn trượng cuồng bạo run rẩy, thân kích to lớn đang nở rộ huyết quang, tựa như muốn rời khỏi phương không gian này đi tìm chủ nhân của nó.
- Ngươi điên sao?
Nhìn dị tượng như này, hư ảnh hoảng sợ hét lên, sự kiêng kỵ trong mắt càng là nghiêm trọng.
- Nếu ngươi đi tìm hắn, tất nhiên sẽ gây nên biến cố cực lớn, ngươi phải tin tưởng ta, hắn nhất định sẽ trở lại.
Hư ảnh run rẩy nhỏ bé lên tiếng, không ngừng trấn an đại khí sát phạt trước mắt.
Theo hư ảnh trình bày quan hệ lợi hại, chiến kích dần dần bình phục, cho đến khi không còn chút thanh thế nào, vắt ngang ở lỗ hổng trên huyết hải.
Hư ảnh bỗng nhiên xoay người, tựa như muốn xuyên thấu qua cánh cửa lớn màu đỏ ngòm nhìn qua vị trí của Diệp Hiên, khí tức quanh người ba động kịch liệt.
- Diệp Hiên! Tên khốn kiếp ngươi, nếu như ngươi không trở lại nữa, Tru Thiên kích ta cũng không khống chế được!
Nội tâm hư ảnh gầm hét lên.
...
- Anh, ai đang gọi anh vậy? Anh đang nói cái gì?
Diệp Linh Nhi hiếu kỳ nói.
Diệp Hiên quay lại khỏi suy nghĩ, hai tròng mắt hơi lộ ra vẻ phức tạp, hắn trịnh trọng nhìn về phía Diệp Linh Nhi, nói:
- Linh nhi, nếu có anh không có ở đây, em nhất định phải chăm sóc cho mẹ thật tốt nhé.
Diệp Hiên vừa dứt lời, Diệp mẫu và Diệp Linh Nhi đều cả kinh, Diệp Linh Nhi càng lo lắng nói:
- Anh, anh làm sao vậy, tại sao lại nói như vậy?
- Đúng vậy a Hiên, có phải là con có tâm sự gì hay không?
Diệp mẫu lo lắng đạo.
Nhìn mẹ và đứa em gái nhỏ lo lắng, Diệp Hiên cười gượng nói:
- Không sao đâu, có lẽ là do con suy nghĩ nhiều thôi.
Đêm đã khuya, Diệp Hiên nói, trước hết trở về trong phòng, chỉ chừa Diệp mẫu và Diệp Linh Nhi lại đầy nghi hoặc, không biết rốt cuộc là Diệp Hiên đã xảy ra chuyện gì.
Trong phòng.
Diệp Hiên nhíu mày, hắn nhìn ra hướng núi Đoạn Tràng, trong miệng xảy ra khẽ than thở một tiếng, sau khi lắc đầu thì lại khoanh chân ngồi ở giường tiến nhập tu luyện.
...
Cũng trong lúc đó, Bắc Xuyên bang.
Vũ Quân ngồi ở trung tâm, hai khỏa quả cầu sắt không ngừng cuộn ở bàn tay hắn, lại có chút âm u, cho đến khi bàn tay hắn bỗng nhiên co rút nhanh, nhìn lần nữa hai quả cầu sắt trong bàn tay hắn dĩ nhiên hóa thành một đống bụi mịn.
- Hừ, ta còn không có tìm hắn ta, hắn ta lại tự tìm tới cửa trước.
Vũ Quân hừ lạnh lên tiếng.
- Bang chủ, căn cứ màn hình giám sát, người này hai lần ra vào quán bar Dạ Sắc, chắc chắn là người giết chết hắc hổ.
Một gã bang chúng khẳng định nói.
- Lão đại, anh gọi các huynh đệ điều tra lai lịch người này, chúng tôi đã điều tra ra.
Một người đàn ông mặc đồ đen bước nhanh vào Bắc Xuyên bang, trực tiếp đem một phần tư liệu đưa đến trong tay Vũ Quân.
Vũ Quân thuận tay tiếp nhận tư liệu, cho đến khi đếm rõ số lượng, khuôn mặt lại một vẻ kinh nghi.
- Diệp Hiên? Bệnh bạch cầu thời kỳ cuối? Biến mất bốn năm, lần nữa xuất hiện lại còn chưa có chết?
Vũ Quân rù rì nói.
- Không sai, dựa theo lão đại phân phó, chúng tôi đã khống chế Hạ Thu, chính là từ trong miệng cô ta lấy được tin tức này, hơn nữa trong hồ sơ bệnh viện Giang Nam, cũng có lý lịch người này đã chết.
Nghe thuộc hạ báo cáo xong, Vũ Quân không ngừng gõ bàn, lúc này hai mắt đã nheo lại, cho đến khi đếm rõ số lượng hơi thở, nói:
- Không có tra được trong bốn năm này hắn ta đã đi đâu, đã làm qua cái gì?
- Không có, một chút manh mối cũng không có, người này bốn năm trước đã biến mất, thật giống như là đã bốc hơi khỏi thế giới này.
Người đàn ông áo đen nói đến đây, lại tiếp tục nói:
- Tuy chúng tôi không có tra ra bốn năm này hắn đi nơi nào, nhưng là lại tra được trong nhà hắn có một mẹ già cùng một người em gái, người đến quán bar Dạ Sắc giết huynh đệ trong bang, khả năng lớn cũng là bởi vì em gái của hắn.
- Được, làm không tệ, cậu có thể xuống dưới.
Vũ Quân vừa dứt lời, người đàn ông kia liền thả lỏng, vội vàng cáo từ rời khỏi, hiển nhiên Vũ Quân đã cho hắn rất lớn áp lực.
- Bạch Hổ, đi cho hắn một tấm thiếp, nói sau sáu giờ tối, tôi mời hắn tới Vọng Nguyệt Lâu tụ họp một chút.
Vũ Quân trầm tư một phen, lại lên tiếng phân phó, cũng để cho một gã thanh niên sắc mặt lạnh lùng lĩnh mệnh đi làm việc.
...
Huyền Kính Ti Giang Nam.
Liễu Quân Điệp nhíu mày, mặt mũi lạnh lùng trong trẻo cũng có chút tiều tụy, sắc mặt Thiết Lực và Linh Lung cũng khó coi, nguyên nhân là do hiện tại bọn họ đang nhìn trong video, chính là hình ảnh Diệp Hiên vào quán bar Dạ Sắc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook