Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch)
-
Chương 24
- Chưa bắt được hung thủ, nhưng xin mọi người yên tâm, Huyền Kính Ti chúng tôi đã nắm giữ số lượng lớn manh mối, sẽ nhanh chóng tróc nã quy án hung thủ, còn người chết, chỉ là một người không có việc làm, bởi vì hiện tại án tử còn không có phá, cho nên không thể tiết lộ tình tiết vụ án quá nhiều.
Liễu Quân Điệp nói.
- Cô... Cô nói dối... Chết... Chết hết... máu... Tất cả đều là máu....
Chợt, màn ảnh không ngừng lay động, một nhân viên tạp vụ quán bar Dạ Sắc với sắc mặt trắng bệch, thật giống như bị hù dọa đến điên, đang chỉ vào Liễu Quân Điệp điên cuồng hô to.
Tin tức mời từ bên ngoài truyền tới làm cho người phóng viên lên tin thần, trực tiếp làm cho chuyên viên quay phim chuyển nhắm ngay nhân viên tạp vụ này, vì không muốn đám phóng viên phỏng vấn người bên ngoài, Liễu Quân Điệp biến sắc, trực tiếp cho cấp dưới đem khống chế mang nhân viên tạp vụ này đi, lại nói với phía camera:
- Người này là người thân của người đã chết, trạng thái tinh thần có chút bất ổn, chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng phá án…
Bảng tin phát hình đến chỗ này cũng ngừng, đổi thành nội dung khác, nhưng Diệp Linh Nhi thì lại khẽ run, mặt sắc sớm đã trắng đi, cho đến khi cô chậm rãi xoay người nhìn về phía Diệp Hiên, trong mắt có một câu hỏi thật lớn.
- Mẹ, con mang em gái đi ra ngoài một chút, mẹ nghỉ ngơi sớm đi nha.
Diệp Hiên khẽ nói lên tiếng, sau đó đi ra khỏi cửa trước, Diệp Linh Nhi nhíu chặt đôi mi thanh tú, nhanh chóng theo chân Diệp Hiên đi ra khỏi cửa.
Nhìn hai anh em đi ra khỏi cửa, trên mặt Diệp mẫu cũng liền vui mừng, hiển nhiên quan hệ anh em đã có cơ sở cải thiện.
Trên con đường tuyết an tĩnh, ánh trăng rơi xuống, chiếu rọi Diệp Hiên không dính một hạt bụi, hắn bước chậm đi về phía trước, Diệp Linh Nhi yên lặng theo sau, cho đến khi Diệp Hiên dừng lại, âm thanh trầm nói:
- Em muốn hỏi anh cái gì?
Nhìn bóng lưng Diệp Hiên, Diệp Linh Nhi ngẩn ngơ, người trước mặt là anh trai của cô, nhưng lại làm cho cô cảm thấy vừa quen thuộc, vừa xa lạ, đủ qua hơn mười hơi thở, Diệp Linh Nhi rủ mắt xuống, âm thanh càng nhỏ như muỗi kêu mà nói:
- Họ... Bọn họ là do anh giết?
- Điều này rất quan trọng sao?
Diệp Hiên vẫn chưa quay đầu, chỉ là âm thanh hơi lộ ra trầm thấp.
Bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt Diệp Linh Nhi rưng rưng, âm thanh run rẩy nhỏ bé nói:
- Anh điên sao? Đây chính là hơn mười mạng người, nếu như anh bị bắt anh cũng sẽ chết!
Nghe được âm thanh Diệp Linh Nhi run rẩy hơi, Diệp Hiên chậm rãi quay đầu, hai tròng mắt thâm thúy tột cùng, nhìn thẳng Diệp Linh Nhi nói:
- Linh nhi, còn nhớ rõ không, lúc em còn rất nhỏ, mỗi khi có người ức hiếp em, anh cũng đều sẽ vì em mà ra mặt, ngày trước như thế, bây giờ cũng vậy, chuyện này chưa bao giờ thay đổi chút nào..
Nhìn hai mắt Diệp Hiên thâm thúy, nghe những gì Diệp Hiên nói trong miệng, Diệp Linh Nhi mím chặt đôi môi, đôi mắt không khống chế được mà chảy nước mắt.
Ở trong quán bar Dạ Sắc, lúc cô tuyệt vọng nhất, trong đầu cô chỉ hiện lên hình ảnh người anh Diệp Hiên này, nhưng đến khi Diệp Hiên thật sự xuất hiện, Diệp Linh Nhi lại cảm giác giống như mình đang nằm mơ.
Kỳ thực, cho dù Diệp Linh Nhi có biểu hiện chán ghét Diệp Hiên như thế nào, nhưng ở sâu trong nội tâm của cô, chưa từng thật sự hận Diệp Hiên, chỉ là tính cách thiếu nữ phản nghịch, làm cho cô không thể nào xóa bỏ được việc năm đó Diệp Hiên ra đi không lời từ biệt.
Diệp Hiên tới trước mặt Diệp Linh Nhi, lau khô nước mắt trên khuôn mặt, mà Diệp Linh Nhi cũng nữa không khống chế được tình cảm trong lòng, giang hai cánh tay gắt gao ôm lấy Diệp Hiên, gọi một tiếng “anh” đã lâu….
Đón lấy ánh trăng, đạp trong gió tuyết, hai anh em đi về nhà, trên đoạn đường này Diệp Linh Nhi không ngừng hỏi Diệp Hiên bốn năm này đã đi đâu, Diệp Hiên cũng chỉ có thể tìm một lý do lấp liếm cho qua.
Hắn cũng không thể nói cho đứa em gái nhỏ của mình biết, thật ra mình là tu tiên giả, luôn bị sinh linh trong chiến trường huyết hải kia gọi là Bất Tử Thiên Tôn, trong tay nhiễm máu ngàn vạn sinh linh?
Trong nhà, đèn đuốc sáng trưng.
Hai anh em đi vào trong nhà, mà Diệp mẫu cũng không có nghỉ ngơi, hiển nhiên đang đợi hai anh em trở về.
- Mẹ, ngày mai con chuẩn bị chuyển trường cho Linh nhi.
Từ ngày gặp Diệp Linh Nhi chỗ trường học, Diệp Hiên đã nổi lên suy nghĩ chuyển trường cho đứa em gái này.
Diệp Linh Nhi biến thành bộ dáng như bây giờ, mặc dù có nguyên nhân mình mất tích bốn năm, nhưng sống trong hoàn cảnh hỏng bét này cũng là một nguyên nhân lớn.
Hoàn cảnh có thể thay đổi con người ta, Diệp Hiên vẫn luôn tin tưởng điểm này.
Giống với mình bốn năm trước, hắn cũng chỉ là một thiếu niên yếu đuối bệnh tật, chính tính mệnh bản thân đều không thể nắm chặt, nhưng cuộc đời từng trải qua bốn năm trên chiến trường huyết hải, hắn không chỉ có phá kén thành điệp, càng trở thành tu tiên giả trong truyền thuyết, mà đây chính là do hoàn cảnh tạo thành.
Đề nghị của Diệp Hiên làm cho Diệp mẫu gật đầu, hiển nhiên chỗ Diệp Linh Nhi ở cũng không có tốt đẹp gì, trong lòng Diệp mẫu cũng rất rõ ràng, nếu như không phải trong nhà gặp trắc trở, làm sao bà có thể để cho Diệp Linh Nhi ở nơi này lại đi học ở một trường trung học như thế.
- Hiên nhi, chuyện này con cứ quyết định đi.
Diệp mẫu nói đến này lại chợt nhìn về phía Diệp Hiên với ánh mắt chờ mong, nói:
- Hiên nhi, con đi bốn năm, bây giờ trở về, cũng có thể đăng ký học lại, mẹ thấy không bằng con và Linh nhi cùng đi học đi.
Diệp mẫu đề nghị trực tiếp làm cho Diệp Hiên ngạc nhiên, có lẽ chính bản thân Diệp Hiên cũng chưa nghĩ tới sẽ quay về trường học nữa, giữa lúc hắn muốn từ chối, lại nhìn thấy đôi mắt mong đợi của Diệp mẫu, chỉ có thể nuốt lại lời đang định từ chối kia trở về.
- Mẹ, con đồng ý với mẹ.
Vì không muốn để cho mẹ thất vọng, Diệp Hiên cũng chỉ có thể đồng ý, nhưng hắn đã nghĩ kỹ, trực tiếp tìm gia đình có tiếng là học giỏi treo cái danh, hắn là tuyệt đối sẽ không đi học, chờ hai năm cầm một tấm bằng tốt nghiệp, lúc đó sẽ có cái để nói với Diệp mẫu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook